Quyền Tài

Chương 283: Đoàn khảo sát đã xảy ra chuyện

Thường Dụ

30/12/2014

Ngày kế.

Buổi trưa, nhà khách huyện ủy.

Nhân viên khảo sát của Nhật Bản tới, tổng cộng năm sáu người chạy hai chiếc Toyota màu đen, bí thư huyện ủy Hướng Đạo Phát mang theo thư ký tự mình ra bên ngoài nghênh tiếp, đồng hành còn có mấy người Hướng hệ, phó bí thư Tào Húc Bằng, cục trưởng cục chiêu thương Mạnh Tường Lân, phó cục trưởng cục chiêu thương Lữ Đại Phát, vân vân, từ cái trận thế này cũng không khó đoán ra trình độ coi trọng của Hướng bí thư đối với cái đoàn khảo sát này, thậm chí sắp vượt qua lãnh đạo thành phố thị sát. Đổng Học Bân ở xa xa thấy khẽ lắc đầu, phương diện truyền thông cũng có người tới, hắn nghĩ Hướng Đạo Phát đây là đang bày vẽ. Từ sau khi biết dự định của Hướng Đạo Phát, Đổng Học Bân càng phản cảm đối với nhiệm vụ lần này trong cục giao cho hắn, trong lòng cũng mâu thuẫn!

"Tôi đại biểu huyện Duyên Đài hoan nghênh mấy vị." Hướng Đạo Phát nhiệt tình nói.

Phiên dịch đi theo dùng hai loại ngôn ngữ nói: "Đây là Hướng bí thư, đây là Phản Bản tiên sinh."

"Hướng bí thư, xin chào."

Phản Bản cười nắm tay với Hướng Đạo Phát, tách tách, xa xa một máy ảnh nhanh chóng ghi lại màn ảnh này, phỏng chừng khẳng định là tiêu đề trang đầu của báo huyện ngày hôm nay.

Đổng Học Bân vô tâm nghe bọn hắn nói, nghiêng đầu nói với nhân viên công tác tại huyện ủy: "Tạ huyện trưởng đâu?"

Người kia thấp giọng nói: "Huyện trưởng hình như có một cuộc họp, không có tới."

Đổng Học Bân trong lòng bĩu môi, chiêu thương dẫn tư chuyện của là chính phủ huyện, huyện ủy các người lần này thật ra thu xếp rất tốt, không phải Tạ tỷ không đến, là các ngươi không muốn cho Tạ tỷ nhúng tay vào, sợ chia sẻ chiến tích? Đúng là cái lũ ích kỷ! Tay cũng quá dài rồi! Ngược lại thấy Tạ Tuệ Lan, hôm qua lúc gần đi Tạ tỷ còn dặn mình, mở đường cho người của đoàn khảo sát, bảo vệ tốt an toàn của bọn họ, đây chính là chuyện khá lớn gần đây của huyện Duyên Đài, cho dù Hướng Đạo Phát lòng dạ hẹp hòi rất sợ chính phủ huyện có người tham dự, Tạ tỷ cũng căn bản không muốn làm phá hư cái gì, nhìn cảnh giới Tạ tỷ người ta kia, hèn chi mới được làm lãnh đạo cơ quan Trung ương, nhãn giới và cái nhìn đại cục cũng là không tầm thường, so sánh ra, Hướng Đạo Phát thì có chút không phóng khoáng, tròng mắt chỉ có thể thấy được chút chiến tích này!

Sau đó, mọi người bắt đầu lục tục đi, chuẩn bị dùng cơm.

"Đổng cục trưởng." Có người gọi hắn.

Đổng Học Bân vừa quay đầu lại, gọi hắn chính là một người trung niên chưa đến năm mươi tuổi, "Là cục trưởng Mạnh sao?"

Mạnh Tường Lân gật đầu, đi tới nói: "Buổi chiều trạm thứ nhất của đoàn khảo sát là thôn Vũ Điền, đầu tư ở đây có thể rất lớn, không thể xảy ra sơ xuất, đến lúc đó cậu phái hai người toàn bộ theo hành trình, tránh cho ngoài ý muốn phát sinh, nhất định phải lưu lại một ấn tượng tốt cho đoàn khảo sát."

Đổng Học Bân lạnh lẽo nói: "Đã biết."

Thấy hắn như vậy, Mạnh Tường Lân cau mày, "Đổng cục trưởng, cần phải coi trọng."

Đệt, ông xong chưa? Đổng Học Bân nói: "Tôi rất coi trọng, không cần ông nói tôi cũng rõ ràng." Hắn coi trọng cái rắm, chuyện này làm tốt, Tạ Tuệ Lan không có chiến tích quá lớn gì, được lợi Hướng Đạo Phát cũng tuyệt đối sẽ không nhớ đến mình, sau này còn có thể tiếp tục tìm mình phiền phức, nếu như làm không xong, Đổng Học Bân còn phải chịu trách nhiệm, làm cho vụ đầu tư này thất bại, loại nhiệm vụ ác tâm này kêu Đổng Học Bân sao coi trọng?

Mạnh Tường Lân trong lòng chán ghét, nói: " Tôi cũng không nói nhiều, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì, đừng trách tôi không nói trước, cái trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi!" Dứt lời, quay đầu đi, ông ta cao hơn Đổng Học Bân một cấp bậc, là người phụ trách của lần chiêu thương dẫn tư này, ông đã đem Đổng Học Bân phái tới bảo hộ an toàn của đoàn khảo sát làm thuộc hạ, nói chuyện cũng không khách khí.

Đổng Học Bân nổi giận, một cục trưởng cục chiêu thương, còn giáo huấn tôi?

Mạnh Tường Lân vô cùng coi trọng đối với chuyện chiêu thương lần này, thậm chí hơn hẳn bất kỳ cái gì lúc trước, không chỉ có là đầu tư mức của đối phương rất cao, còn có hình tượng công ty nước ngoài, cũng là mở ra cơ hội thay đổi cục diện tệ hại chiêu thương dẫn tư của huyện Duyên Đài, chỉ cần tuyên truyền thoả đáng, sau này có thể còn có nhiều xí nghiệp và tài chính sẽ lựa chọn huyện Duyên Đài, đây là một việc rất then chốt, đương nhiên, Mạnh Tường Lân càng coi trọng hơn là chiến tích, chỉ cần có thể đem nhà máy sản xuất linh kiện điện tử chủ chốt đến huyện Duyên Đài, con đường làm quan của Mạnh Tường Lân rất có thể sẽ mở ra một lối đi mới.

Sau khi ăn xong, Hướng Đạo Phát cùng lãnh đạo huyện rời khỏi nhà khách, Mạnh Tường Lân và Lữ Đại Phát thì ân cần bắt chuyện với người của đoàn khảo sát.

Phản Bản hiển nhiên là người phụ trách chuyện này, quyền nói chuyện hẳn là rất lớn, quyết định tài chính rốt cuộc có thể rơi vào huyện Duyên Đài hay không, cho nên Mạnh Tường Lân bọn họ đối với Phản Bản tiên sinh vô cùng nhiệt tình, Phản Bản hơn bốn mươi tuổi cũng biết đối phương là đang cầu bọn họ, đầu năm nay ai có tiền người đó là đại gia, vì vậy Phản Bản cũng rất ít nói cái gì, làm ra vẻ kiêu ngạo rất đủ, bình thường cũng là gật đầu, cười một cái, hoặc là ừm một tiếng, cũng không có biểu lộ ra cái gì, công tác xã giao đều là của thư ký và nhân viên phụ trách đi theo.

Không bao lâu, Phản Bản nói vài câu Nhật ngữ với phiên dịch bên cạnh.

Phiên dịch hơi nghiêng đầu, nói: "Phản Bản tiên sinh nói muốn xuống phía dưới thôn nhìn một cái."

"Không thành vấn đề." Mạnh Tường Lân lập tức nói: "Chúng tôi ở phía trước dẫn đường."

Lữ Đại Phát mau chóng đi an bài xe, chỉ lát sau, lãnh đạo của cục chiêu thương và nhân viên công tác đều lái xe đến thôn Vũ Điền, hai chiếc Toyota của đoàn khảo sát ở phía sau. Đổng Học Bân tuy nói rất không vui lòng đối với cái phần nhiệm vụ này, nhưng cũng không chậm trễ, gọi điện thoại cho huyện cục kêu hai người cảnh viên đến, để cho bọn họ mặc vào thường phục lái xe, phụ trách an toàn của đoàn khảo sát, lại liên lạc cùng đồng chí của đồn công an thôn Vũ Điền một chút, dặn dò bọn họ làm tốt công tác.

Reng reng reng, điện thoại vang lên.

Đổng Học Bân tiếp, "Mẹ, chuyện gì?"

"Ăn chưa?" âm thanh của Loan Hiểu Bình vang lên.

"Vừa ăn xong."

"À, buổi tối nếu như con rảnh rỗi, con qua chổ mẹ ở một chuyến."

"Có việc gì?" Đổng Học Bân suy xét, "Đừng buổi tối, hiện tại con đi qua luôn, buổi chiều cũng không có công tác gì, mẹ ở ký túc xá trường học?"

"Ừm."

"Vậy được, mẹ chờ con."

"Cũng không phải chuyện lớn gì, con lái xe chậm một chút."

Đổng Học Bân không quay về cục, mà là chạy đến một siêu thị, mua thực phẩm dinh dưỡng, lúc này mới chạy đến ký túc xá của trường học huyện, lên lầu gõ cánh cửa.



"Mẹ, con tới."

Mở cửa Loan Hiểu Bình nhìn túi trong tay con trai, oán giận nói: "Sao lại mua những cái này."

"Trời, mẹ uống cái này, mới có lợi đối với thân thể." Đổng Học Bân nghiêng người đi vào.

"Mẹ mỗi ngày uống cũng uống không được nhiều như vậy, không cần tốn tiền." Loan Hiểu Bình tiếp đồ tới từ trong tay hắn, đặt lên bàn trà, "Trà vừa pha xong, uống đi con." Ngoài miệng quở trách con trai tiêu tiền, thật ra Loan Hiểu Bình trong lòng rất hưởng thụ, mỗi lần Tiểu Bân đến đây đều mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho bà, đây là yêu thương bà.

Đổng Học Bân nhấp một ngụm trà, "Được rồi mẹ, có chuyện gì?"

"Con chờ chút." Loan Hiểu Bình đi trở về phòng nhỏ, chờ lúc xoay người đi ra, trên tay đã có một cái áo lông.

Đổng Học Bân cười nói: "Mua cho con?"

Loan Hiểu Bình trừng trừng hắn, "Mẹ may cho con, mặc vào thử xem."

"Ai da, mẹ làm cái đó để làm gì, hiện tại mua cái này cũng không bao nhiêu tiền, không cần làm cho mẹ mệt." Trước đây trong nhà nghèo, áo lông qua mùa đông của Đổng Học Bân đều là mẹ già may ra, có đôi khi mùa hè phải bắt đầu may, tranh thủ lúc rảnh rỗi may từng chút, mấy tháng mới có thể thành, quá mệt mỏi người, hiện ở nhà cũng có tiền, có rất ít người tự mình mua len may áo lông, "Huyết áp của mẹ gần đây không phải vẫn bất ổn sao? Mẹ. . ."

Loan Hiểu Bình không cho là đúng cầm lấy áo lông đo lên người hắn, "Nhanh thử xem, không thích hợp mẹ lại sửa."

Đổng Học Bân trong lòng ấm áp, cởi áo khoác đem áo lông mặc vào, "Thế nào?"

"Thân thể to lớn thích hợp, tay áo có chút hơi dài quá?"

Đổng Học Bân nói: "Không dài, kéo lên chút là được."

Loan Hiểu Bình đưa tay sờ sờ, thoả mãn nói: "Được, rất vừa người, hiện tại trời cũng lạnh, con mặc vào cũng đừng cởi, cái này ấm áp hơn so với áo khoác của con."

Áo lông màu xám, tuy rằng không đẹp như áo lông mua ở ngoài, nhưng rất vừa thân, Đổng Học Bân cũng rất thích, quay trước gương nhìn nhìn, hắn cười ha ha, "Mẹ, cảm ơn."

Loan Hiểu Bình cười nói: "Nếu con thích, mẹ may cho con thêm một cái khăn quàng cổ."

"Đừng đừng, không cần." Đổng Học Bân vội nói : "Làm cho mẹ mệt, con đau lòng lắm."

Loan Hiểu Bình hừ một tiếng, " Nếu như con biết yêu thương mẹ, vậy ít đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, lần này mẹ còn chưa nói con đấy, mất tích vài ngày, mẹ thiếu chút nữa đã gấp chết." Đâu chỉ là gấp, Đổng Học Bân làm nằm vùng mấy ngày, biết con trai đột nhiên mất tích linh hồn nhỏ bé của Loan Hiểu Bình chưa từng yên ổn, suốt ngày ở nhà chờ đợi lo lắng, rất sợ truyền đến tin tức không tốt, khóc không biết bao nhiêu lần.

"Mẹ, đừng nói cái này được không, con sai rồi, sai rồi." Đổng Học Bân cười làm lành bóp vai cho mẹ già, lúc này mới đem chuyện này gạt qua một bên.

Loan Hiểu Bình vỗ vỗ tay của con trai trên vai, "Được rồi, mẹ biết con bận, trở về đi làm đi."

"Buổi chiều mẹ có khóa không? Con đưa mẹ đến trường."

"Chổ này cách trường học chưa đến hai bước, đưa cái gì."

Cuối cùng, Đổng Học Bân vẫn lái xe đưa mẹ già đến cửa trường học, nhìn mẹ già vào cửa, Đổng Học Bân mới lái xe rời đi.

Buổi tối.

Đổng Học Bân trở về gia thuộc viện gọi điện thoại hỏi, buổi chiều khảo sát rất thuận lợi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cũng phải thôi, chổ này cũng không phải Trung Đông, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?

Sau khi buông điện thoại di động, Đổng Học Bân đi tắm rửa một cái, vừa tắm rửa lại vừa suy nghĩ chuyện đề chính khoa của hắn. Bỗng nhiên, điện thoại ngoài phòng vệ sinh kêu to lên, Đổng Học Bân chau mày, tắt vòi sen xoa xoa tay phải, mở màng nhựa với tay lấy điện thoại di động, cố gắng không cho điện thoại di động đụng tới nước, cách lỗ tai xa một chút nhấn nút nghe máy.

"A lô, ai vậy?"

"Đổng cục trưởng, tôi là người của đội giao thông, cấp trên nói chuyện có liên quan đến đoàn khảo sát tất cả đều báo cáo cùng ngài."

Đổng Học Bân nhíu mày, "Đoàn khảo sát làm sao?"

Người nọ nói: "Tôi hiện tại đang ở hiện trường, một chiếc Toyota của đoàn khảo sát đã đụng xe."

"Người đâu? Có chuyện hay không?" Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng.

" Người của đoàn khảo sát không có việc gì, xe cũng là bị trầy một ít ở phía trước, phía sau của chiếc xe bị đụng thì bị móp vào một chút, cũng không trở ngại, nhưng sau chủ của chiếc xe bị đụng đã nổi lên chút tranh chấp cùng người của đoàn khảo sát, hai bên đều ra tay, chúng tôi vừa khống chế được, ngài xem chuyện này nên xử lý như thế nào?"

"Địa điểm ở đâu? Tôi lập tức đi qua!"

"Cách trạm xăng dầu cửa Tây không xa. . ."

Chờ vậy giao cảnh nói xong, Đổng Học Bân thì không nhịn được địa lau khô liễu thân thể từ trong phòng vệ sinh đi tới.



Lúc này, điện thoại di động lại vang lên, là điện thoại của cục chiêu thương Mạnh Tường Lân, "Đổng cục trưởng, xe của đoàn khảo sát xảy ra chuyện cậu biết chưa? Cậu nhanh chóng đi xử lý một chút."

Mẹ nó, ông thành thượng cấp của tôi từ lúc nào thế?

Đổng Học Bân ngay cả nói cũng lười nói với ông ta, ba của một chút cúp điện thoại.

Mạnh Tường Lân bên kia ngẩn người, nhất thời có chút nổi giận, cậu cũng không đem tôi để vào mắt?

Đổng Học Bân mặc quần áo, xuống lầu lên xe chạy thẳng đến địa điểm xảy ra chuyện bên cửa Tây, bên kia không cách xa lắm, Đổng Học Bân dùng chưa đến mười phút đã chạy tới hiện trường, xa xa thấy được một chiếc Toyota và Citro dừng ở bên cạnh đường, mấy người cảnh sát giao thông đang ở đó, cảnh sát hình như cũng vừa mới đến, hai chiếc xe cảnh sát cũng đậu gần đó, dù sao cũng liên quan đến tới ẩu đả, cái này đã không còn là phạm vi xử lý của cảnh sát giao thông.

"Chuyện gì xảy ra?" Đổng Học Bân bước tới.

Một cảnh sát đang nói cái gì với bên kia, nghe vậy vừa nhìn, nhanh chóng cung kính chạy tới, "Đổng cục trưởng."

Bên cạnh chiếc Citro, một thanh niên ngồi dưới đất, khóe miệng đang chảy ra vết máu, con mắt bầm tím, tóc cũng lộn xộn, bên cạnh hắn là một cô gái hơn hai mươi tuổi, có thể là vợ của người thanh niên này, vừa khóc vừa lau máu cho người thanh niên, trên mặt cô gái cũng có một dấu tát, cái này ra tay rất nặng. Ngược lại bên kia, Phản Bản tiên sinh lẳng lặng ngồi trong xe Toyota nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả xe cũng không xuống, hai người của đoàn khảo sát ở bên ngoài ôm vai đứng, cũng là bình yên vô sự, ngoại trừ quần áo có chút ô uế, không có bị thương.

Đổng Học Bân nhíu mày, " Trách nhiệm của ai?"

Người cảnh sát nhìn bên kia, nhỏ giọng nói: "Là trách nhiệm của người Nhật Bản, có người đi đường chứng minh, xe Toyota đi ngược chiều, kết quả đụng vào chiếc Citro, ừm, ngài biết đấy, quy tắc giao thông của Nhật Bản không giống với chúng ta, hình như chiều đi thuận ngược lại với chúng ta, bọn họ chạy bên trái, vị trí tay lái hình như cũng không giống, có thể nhất thời không quen." Thói quen là thứ khó sửa nhất.

"Vậy tài xế không có bằng lái xe trong nước?"

"Tôi vừa nhìn, có là có, nhưng là của rất nhiều năm trước, sớm quá thời hạn."

"Người Trung Quốc?"

"Hẳn là vậy."

"Kẻ đánh người đâu?" Đổng Học Bân hỏi, "Ai động tay trước?"

Cảnh sát do dự, " Người của đoàn khảo sát nói là đối phương động tay trước, nhưng người qua đường bên cạnh và tài xế của xe Citro đều nói là đám người Nhật Bản đánh người trước."

Đổng Học Bân nhíu mày, không cần nhìn cũng biết động thủ trước không phải hai vợ chồng trẻ kia, đoàn khảo sát đối phương trong xe tổng cộng có ba bốn người to con, vừa nhìn liền biết là loại không dễ chọc, mà tài xế của xe Citro còn mang vợ, chỉ hai người, sao có thể đi đánh người trước? Nhưng chuyện này vốn xử lý không tốt, bắt người của đoàn khảo sát mang về? Cái này sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của bọn họ đối với huyện Duyên Đài, cần phải không xử lý, nhưng làm sao mà ăn nói với dân chúng đây?

Xa xa, một người mặc âu phục không nhịn được đi tới, "Sao còn chưa xử lý tốt?"

Cảnh sát nói khẽ với Đổng Học Bân nói: "Đây là tài xế đụng người, cũng tham dự ẩu đả."

Đổng Học Bân liếc hắn, trong lòng nói đụng người đánh người mà mày còn bố láo vậy sao?

" Ông chủ chúng tôi hỏi, hiện tại có thể đi chưa?" Tài xế nhìn Đổng Học Bân bọn họ, "Chúng tôi còn có việc! Phiền phức nhanh lên một chút được không?" Hán ngữ nói không tồi, vừa nghe là biết không phải người Nhật Bản.

Người cảnh sát kia biết tầm quan trọng của đám người này, lập tức nói: "Xin chờ, chúng tôi đang xử lý."

Tài xế chậc lưỡi, nhìn thời gian nói: "Đã mười phút rồi, các người có hiệu suất làm việc kiểu gì thế? Các người xử lý không được có cần tôi gọi điện thoại cho Hướng bí thư hay không? Tôi nói lại với các ngươi một lần, là xe của đối phương nửa đường đột nhiên chui ra, sau khi đụng xong người kia còn đánh chúng tôi, động thủ trước, chúng tôi lúc này là phòng vệ một chút, từ đầu tới đuôi một chút trách nhiệm cũng không có!"

Đổng Học Bân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Không phải anh nói anh không có trách nhiệm sẽ không có trách nhiệm! Hiểu chưa?"

Người cảnh sát kia vừa nghe hắn nói lấy Hướng bí thư ra hù mình, cũng có chút phiền : "Anh em, giấy phép lái xe của anh đã quá thời hạn, thật sự tính ra là lái xe không giấy phép"

Tài xế sắc mặt trầm xuống, không nói hai lời xoay người trở về.

Cảnh sát dùng âm thanh mà chỉ có hắn và Đổng cục trưởng nghe được mắng : "Cáo mượn oai hùng! Cái chó gì thế!"

Đổng Học Bân cũng thấy gã tài xế kia không vừa mắt, đánh người mà còn có lý?

Bên kia, tài xế mở cửa xe thấp giọng dùng tiếng Nhật nói với Phản Bản tiên sinh : "Ông chủ, đám cảnh sát Trung Quốc này cố ý gây chuyện, không cho chúng ta đi" Tài xế cũng biết những người của huyện Duyên Đài đang nịnh bợ bọn họ còn không kịp, cho dù đánh người cũng sẽ không có chuyện gì, cho nên một chút khẩn trương cũng không có, hơn nữa, hắn tuy rằng là người Trung Quốc, nhưng sau đó du học đến Nhật, trong một lần ngẫu nhiên cứu được vợ của Phản Bản tiên sinh, là lúc vợ của Phản Bản sinh khó ngã xuống đường, sau này Phản Bản vô cùng biết ơn hắn, không chỉ cho hắn đảm nhiệm làm tài xế chuyên trách, mà còn cực kỳ tin tưởng người tài xế này, nếu không cũng sẽ không mang theo tài xế đến tỉnh Bắc Hà.

Phản Bản vừa nghe, chân mày cau lại, thấy ông ta thấy đây là chuyện nhỏ, nhỏ đến nổi không đáng để ông ta đặt ở trong lòng.

Bọn họ nói thì thầm cái gì đó, Đổng Học Bân nghe không hiểu, hắn đi đến trước mặt hai vợ chồng trẻ : "Tôi là người của cục công an, bị thương thế nào?"

Người thanh niên nhe răng trợn mắt nói : "Đồng chí cảnh sát, cái đám Nhật Bản này cũng không nói lý, tôi chạy bình thường, đi bình thường, đột nhiên lái xe đụng vào phía sau tôi, tôi xuống xe lý luận với bọn họ, bọn họ còn ra tay đánh người, anh xem nè, vợ của tôi cũng bị đánh"

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút : "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là mau chóng giải quyết, tất cả mọi người quay về nhà, đừng chậm trễ ngày mai đi làm, anh xem như vậy được không, để cho bọn họ đền chút tiền, bao gồm cả tiền thuốc men và tiền sửa xe, ba mươi ngàn nha, chuyện này giải quyết, anh thấy thế nào?"

Hai vợ chồng trẻ đều không đồng ý, cục giận này bọn họ nuốt không trôi.

Đổng Học Bân nhẫn nại khuyên can mãi một trận, người thanh niên mới nói : "Đồng chí cảnh sát, tôi cho anh mặt mũi, được, ba mươi ngàn thì ba mươi ngàn, bất quá người tài xế mặc âu phục đen kia, phải xin lỗi vợ tôi ngay mặt"

Đổng Học Bân nghĩ cái yêu cầu này cũng không quá phận, nên gật đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook