Chương 1252: Đổi cho tôi một thẻ bạc!
Thường Dụ
10/05/2017
Hừng đông.
Bốn giờ.
Trong đại sảnh sòng bạc, người đều tản đi, hoạt động chúc mừng một trăm ngày bắt đầu, mọi người cũng không có tâm tư nhìn náo nhiệt của người khác.
Một lát sau, một người phụ trách tuyên bố hoạt động bắt đầu.
Bắt đầu.
Tới tới.
Tôi đổi chút thẻ bạc.
Lão Trương, nhanh chóng, chỉ chờ anh.
Lão Lý, bên này, cùng nhau đổi đi.
Tâm tình của mọi người đều rất cao, cũng không ai đi chơi máy Lucky Seven cái gì, toàn bộ chạy đi tìm bàn đánh bài hoặc Roulette hay Blackjack các loại, không ít người còn tìm được người thẳng vào phòng VIP, lần này cơ hội khó có được, không thừa dịp chơi một chút thật sự là có chút đáng tiếc, sau này cũng không biết có thể còn loại hoạt động này hay không, chơi nhỏ còn bình thường, nhưng chơi lớn, không có lấy phần trăm có thể giảm không ít tiền.
Người tản đi.
Chỉ còn Trương Long Quyên Đổng Học Bân và chị em sinh đôi bốn người.
Đổng Học Bân cũng không nói gì, kéo bọn họ đi đến khu hút thuốc ngồi xuống, sau khi mồi thuốc cho Trương Long Quyên, cũng tự mình rút một điếu.
Trầm Tiểu Mỹ không nhịn được nói: Đổng tiên sinh, ngài vừa rồi. . .
Trương Long Quyên cười ha ha, Tiểu Đổng là hù dọa tên họ Tống thôi.
Đổng Học Bân chen vào nói: Tôi cũng không phải hù dọa hắn, Đổng Học Bân tôi nói lời giữ lời.
Được. Trương Long Quyên vỗ đầu hắn một chút, Tên nhóc cậu vừa nhìn ngay cả sòng bạc cũng không thường tới, còn muốn thắng bọn họ một tỷ đô la?
Đổng Học Bân nói: Không quan hệ với thường hay không thường tới.
Trầm Tiểu Diễm cười khổ, Vậy một tỷ đô la cũng có chút ảo quá rồi.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Đổ kỹ của Trương tổng tốt như vậy đều. . . Ngài càng không được.
Đi thôi. Trương Long Quyên dụi tàn thuốc đứng lên kéo Đổng Học Bân.Trở về.
Đổng Học Bân không nhúc nhích, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, đều lo lắng một lần.
Thấy hắn không động, Trương Long Quyên cười nói: Thế nào? Còn muốn chị ôm cậu đi hả? Vậy chị ôm nha? Tên nhóc cậu đừng ngại khó coi là được, ha ha.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Ngài thật đúng là cười được.
Trương Long Quyên nói: Có cái gì cười không nổi? Chút chuyện ấy không tính được cái gì, thua thì thua, mặc dù có thành phần tính toán của bọn họ ở bên trong. Ngày hôm nay cũng là vận khí không tốt lắm.
Đổng Học Bân lắc đầu, Nhưng tôi nuốt không được cái khẩu khí này.
Trương Long Quyên thu hồi nụ cười, Nuốt không được cũng phải nuốt. Sau này còn có cơ hội.
Tôi không đợi được sau này, ngài biết tính cách tôi, có thù tất báo. Nợ nần hiện tại thì hiện tại phải tính rõ ràng, một phút đồng hồ tôi đều chờ không được. Đổng Học Bân kiên định nói.
Vậy cậu muốn làm gì bây giờ? Trương Long Quyên nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân trong mắt hung ác, Tiếp tục chơi! Lần này tôi lên!
Trầm Tiểu Mỹ chậc lưỡi nói: Trương tổng đã không có tiền, nếu như có không phải đã chơi rồi sao?
Trương Long Quyên ừ một tiếng, Hiện tại cái va li sạch sẽ, trong ngân hàng cũng sạch sẽ, tôi thật sự là một thân nghèo khó rồi, ha ha.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, đem bóp tiền của mình lấy ra.
Trầm Tiểu Diễm vừa nhìn, nói: Bên này không có cách quét thẻ đổi thẻ bạc.
Không quét thẻ. Đổng Học Bân dưới cái nhìn ngạc nhiên của mấy người, từ trong bóp tiền bắt đầu kiếm tiền, một tấm, hai tấm, ba tấm, một trăm tấm đếm xong. Lại bắt đầu đếm tiền lẻ, cuối cùng nói với các nàng: Chổ tôi có một ngàn ba trăm hai mươi tám, trước đó nghĩ có thẻ, cũng không lấy tiền, hiện tại chỉ còn bấy nhiêu, ừm. Chị Diễm, chị Mỹ, chị Trương, các người đều có bao nhiêu? Lấy ra đi.
Trương Long Quyên dở khóc dở cười nói: Tên nhóc cậu làm gì thế.
Đổng Học Bân nói: Đổi tiền tiếp tục chơi.
Nhưng cái này có thể đổi bao nhiêu? Trương Long Quyên bất đắc dĩ nói: Tiền mặt của chị cũng không nhiều, ngay cả một thẻ bạc thấp nhất đều không đổi được?
Đổng Học Bân kiên trì nói: Để thử xem, chị Diễm? Chị Mỹ?
Trầm Tiểu Mỹ nghe mà muốn hôn mê, lấy tiền lẻ đổi thẻ bạc đi đánh bạc? ?
Điều này nghe sao mà. . . Trời ơi, cho dù đổi được một thẻ bạc, vậy cũng không có cách nào chơi! Cho dù có thể chơi! Cho dù có thể thắng! Nhưng có thể thắng bao nhiêu hả? ?
Đổng Học Bân thúc giục: Đem tiền ra, đều đếm đi, nhanh lên.
Thấy Đổng Học Bân chưa từ bỏ ý định, Trầm Tiểu Diễm cũng không có cách, lấy bóp tiền ra đếm một phen, thấy chung quanh có người nhìnbọn họ, Trầm Tiểu Diễm trên mặt cũng không nhịn được đỏ lên, có chút mất mặt, bọn họ cầm mấy chục triệu đô la tới, kết quả hiện tại lưu lạc đến nước này, thật sự. . . Trầm Tiểu Diễm nhanh chóng đem tất cả tiền đều lấy ra, đưa cho Đổng Học Bân, Chỉ có bấy nhiêu, đều là đô la Hồng Kông.
Trầm Tiểu Mỹ quấn quýt nửa ngày, vẫn là tránh không được ánh mắt của Đổng Học Bân, không thể làm gì khác hơn là cũng đem tiền ra, kín đáo đưa cho hắn, Tôi cũng không nhiều, cũng là đô la Hồng Kông.
Hai người quả thật không lắm, đều khoảng mấy trăm.
Đổng Học Bân phiền muộn nói: Sao ít như vậy?
Trầm Tiểu Mỹ mắt trợn trắng, Tiền mặt đều dùng mua thuốc cho cậu, không rút.
Trầm Tiểu Diễm nói: Của tôi là tiền tiết kiệm, còn có phí điện thoại và. . .
Đổng Học Bân cũng hiểu được mấy người này thật đủ thảm, ngắt lời nói: Vậy được rồi, tiền xu cũng lấy ra đi, đừng cất giấu, mọi người gôm lại thử.
Tiền xu?
Tiền xu cũng muốn hả? ?
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ không nói gì, đem tiền xu ra.
Trương Long Quyên ở một bên nhìn cũng không biết nói cái gì cho phải, bất quá thấy bọn họ đều lấy ra, Trương đại tỷ thẳng thắn lấy bóp ra đếm đếm, đem tất cả tiền đều lấy ra, Của chị là đôla, chỉ hơn có sáu trăm, à, còn có một chút, nhưng không đủ bảy trăm.
Ít như vậy? ?
Đổng Học Bân: . . .
Trương Long Quyên thấy cái biểu tình này của hắn, không khỏi nói: Chị đi ra cũng không mang tiền, cho tới bây giờ đều là quét thẻ, có hơn sáu trăm đã là không tồi rồi.
Đôla. . .
Đô la Hồng Kông. . .
Tiền xu. . .
Nhân dân tệ. . .
Hơi có chút loạn, nhưng Đổng Học Bân vẫn đều tiếp nhận tới cẩn thận đếm, còn hỏi một chút tỉ suất đổi tiền của đô la Hồng Kông ra đôla và nhân dân tệ ra đôla.
Cuối cùng tính toán, nếu như dựa theo tỉ suất trước đó, có thể còn thiếu một chút.
Nhưng nếu như đổi theo tỉ suất của ngày hôm nay, tiền của mọi người, thật đúng là đủ rồi, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng đủ một ngàn đô la!
Được rồi, không khác biệt lắm! Đổng Học Bân mỉm cười.
Trầm Tiểu Diễm không nói gì, không ngờ hắn còn cười được, Ngài thật sự là đem tiền này đi chơi?
Đúng vậy, nếu không tôi gôm tiền làm gì, có một thẻ bạc là đủ rồi, phù, tôi tận lực thử xem, xem trạng thái ngày hôm nay thế nào. Đổng Học Bân lòng tin mười phần.
Trầm Tiểu Mỹ lại không biết lòng tin của hắn từ chổ nào tới, “Đổi một thẻ bạc thấp nhất, người ta cũng không cho đổi?”
Đổng Học Bân không lên tiếng, trực tiếp cầm tiền này đi, tới quầy đổi thẻ bạc số 5 bên trong, đem tiền vỗ lên trên bàn một tiếng, Đổi cho tôi một thẻ bạc.
Nữ phục vụ nhân viên vừa nhìn, nhân dân tệ, đôla, đô la Hồng Kông, thậm chí ngay cả tiền xu đều có, lúc này ở trong lòng kêu một tiếng má nó, thiếu chút nữa ngất xỉu đi. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bốn giờ.
Trong đại sảnh sòng bạc, người đều tản đi, hoạt động chúc mừng một trăm ngày bắt đầu, mọi người cũng không có tâm tư nhìn náo nhiệt của người khác.
Một lát sau, một người phụ trách tuyên bố hoạt động bắt đầu.
Bắt đầu.
Tới tới.
Tôi đổi chút thẻ bạc.
Lão Trương, nhanh chóng, chỉ chờ anh.
Lão Lý, bên này, cùng nhau đổi đi.
Tâm tình của mọi người đều rất cao, cũng không ai đi chơi máy Lucky Seven cái gì, toàn bộ chạy đi tìm bàn đánh bài hoặc Roulette hay Blackjack các loại, không ít người còn tìm được người thẳng vào phòng VIP, lần này cơ hội khó có được, không thừa dịp chơi một chút thật sự là có chút đáng tiếc, sau này cũng không biết có thể còn loại hoạt động này hay không, chơi nhỏ còn bình thường, nhưng chơi lớn, không có lấy phần trăm có thể giảm không ít tiền.
Người tản đi.
Chỉ còn Trương Long Quyên Đổng Học Bân và chị em sinh đôi bốn người.
Đổng Học Bân cũng không nói gì, kéo bọn họ đi đến khu hút thuốc ngồi xuống, sau khi mồi thuốc cho Trương Long Quyên, cũng tự mình rút một điếu.
Trầm Tiểu Mỹ không nhịn được nói: Đổng tiên sinh, ngài vừa rồi. . .
Trương Long Quyên cười ha ha, Tiểu Đổng là hù dọa tên họ Tống thôi.
Đổng Học Bân chen vào nói: Tôi cũng không phải hù dọa hắn, Đổng Học Bân tôi nói lời giữ lời.
Được. Trương Long Quyên vỗ đầu hắn một chút, Tên nhóc cậu vừa nhìn ngay cả sòng bạc cũng không thường tới, còn muốn thắng bọn họ một tỷ đô la?
Đổng Học Bân nói: Không quan hệ với thường hay không thường tới.
Trầm Tiểu Diễm cười khổ, Vậy một tỷ đô la cũng có chút ảo quá rồi.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Đổ kỹ của Trương tổng tốt như vậy đều. . . Ngài càng không được.
Đi thôi. Trương Long Quyên dụi tàn thuốc đứng lên kéo Đổng Học Bân.Trở về.
Đổng Học Bân không nhúc nhích, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, đều lo lắng một lần.
Thấy hắn không động, Trương Long Quyên cười nói: Thế nào? Còn muốn chị ôm cậu đi hả? Vậy chị ôm nha? Tên nhóc cậu đừng ngại khó coi là được, ha ha.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Ngài thật đúng là cười được.
Trương Long Quyên nói: Có cái gì cười không nổi? Chút chuyện ấy không tính được cái gì, thua thì thua, mặc dù có thành phần tính toán của bọn họ ở bên trong. Ngày hôm nay cũng là vận khí không tốt lắm.
Đổng Học Bân lắc đầu, Nhưng tôi nuốt không được cái khẩu khí này.
Trương Long Quyên thu hồi nụ cười, Nuốt không được cũng phải nuốt. Sau này còn có cơ hội.
Tôi không đợi được sau này, ngài biết tính cách tôi, có thù tất báo. Nợ nần hiện tại thì hiện tại phải tính rõ ràng, một phút đồng hồ tôi đều chờ không được. Đổng Học Bân kiên định nói.
Vậy cậu muốn làm gì bây giờ? Trương Long Quyên nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân trong mắt hung ác, Tiếp tục chơi! Lần này tôi lên!
Trầm Tiểu Mỹ chậc lưỡi nói: Trương tổng đã không có tiền, nếu như có không phải đã chơi rồi sao?
Trương Long Quyên ừ một tiếng, Hiện tại cái va li sạch sẽ, trong ngân hàng cũng sạch sẽ, tôi thật sự là một thân nghèo khó rồi, ha ha.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, đem bóp tiền của mình lấy ra.
Trầm Tiểu Diễm vừa nhìn, nói: Bên này không có cách quét thẻ đổi thẻ bạc.
Không quét thẻ. Đổng Học Bân dưới cái nhìn ngạc nhiên của mấy người, từ trong bóp tiền bắt đầu kiếm tiền, một tấm, hai tấm, ba tấm, một trăm tấm đếm xong. Lại bắt đầu đếm tiền lẻ, cuối cùng nói với các nàng: Chổ tôi có một ngàn ba trăm hai mươi tám, trước đó nghĩ có thẻ, cũng không lấy tiền, hiện tại chỉ còn bấy nhiêu, ừm. Chị Diễm, chị Mỹ, chị Trương, các người đều có bao nhiêu? Lấy ra đi.
Trương Long Quyên dở khóc dở cười nói: Tên nhóc cậu làm gì thế.
Đổng Học Bân nói: Đổi tiền tiếp tục chơi.
Nhưng cái này có thể đổi bao nhiêu? Trương Long Quyên bất đắc dĩ nói: Tiền mặt của chị cũng không nhiều, ngay cả một thẻ bạc thấp nhất đều không đổi được?
Đổng Học Bân kiên trì nói: Để thử xem, chị Diễm? Chị Mỹ?
Trầm Tiểu Mỹ nghe mà muốn hôn mê, lấy tiền lẻ đổi thẻ bạc đi đánh bạc? ?
Điều này nghe sao mà. . . Trời ơi, cho dù đổi được một thẻ bạc, vậy cũng không có cách nào chơi! Cho dù có thể chơi! Cho dù có thể thắng! Nhưng có thể thắng bao nhiêu hả? ?
Đổng Học Bân thúc giục: Đem tiền ra, đều đếm đi, nhanh lên.
Thấy Đổng Học Bân chưa từ bỏ ý định, Trầm Tiểu Diễm cũng không có cách, lấy bóp tiền ra đếm một phen, thấy chung quanh có người nhìnbọn họ, Trầm Tiểu Diễm trên mặt cũng không nhịn được đỏ lên, có chút mất mặt, bọn họ cầm mấy chục triệu đô la tới, kết quả hiện tại lưu lạc đến nước này, thật sự. . . Trầm Tiểu Diễm nhanh chóng đem tất cả tiền đều lấy ra, đưa cho Đổng Học Bân, Chỉ có bấy nhiêu, đều là đô la Hồng Kông.
Trầm Tiểu Mỹ quấn quýt nửa ngày, vẫn là tránh không được ánh mắt của Đổng Học Bân, không thể làm gì khác hơn là cũng đem tiền ra, kín đáo đưa cho hắn, Tôi cũng không nhiều, cũng là đô la Hồng Kông.
Hai người quả thật không lắm, đều khoảng mấy trăm.
Đổng Học Bân phiền muộn nói: Sao ít như vậy?
Trầm Tiểu Mỹ mắt trợn trắng, Tiền mặt đều dùng mua thuốc cho cậu, không rút.
Trầm Tiểu Diễm nói: Của tôi là tiền tiết kiệm, còn có phí điện thoại và. . .
Đổng Học Bân cũng hiểu được mấy người này thật đủ thảm, ngắt lời nói: Vậy được rồi, tiền xu cũng lấy ra đi, đừng cất giấu, mọi người gôm lại thử.
Tiền xu?
Tiền xu cũng muốn hả? ?
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ không nói gì, đem tiền xu ra.
Trương Long Quyên ở một bên nhìn cũng không biết nói cái gì cho phải, bất quá thấy bọn họ đều lấy ra, Trương đại tỷ thẳng thắn lấy bóp ra đếm đếm, đem tất cả tiền đều lấy ra, Của chị là đôla, chỉ hơn có sáu trăm, à, còn có một chút, nhưng không đủ bảy trăm.
Ít như vậy? ?
Đổng Học Bân: . . .
Trương Long Quyên thấy cái biểu tình này của hắn, không khỏi nói: Chị đi ra cũng không mang tiền, cho tới bây giờ đều là quét thẻ, có hơn sáu trăm đã là không tồi rồi.
Đôla. . .
Đô la Hồng Kông. . .
Tiền xu. . .
Nhân dân tệ. . .
Hơi có chút loạn, nhưng Đổng Học Bân vẫn đều tiếp nhận tới cẩn thận đếm, còn hỏi một chút tỉ suất đổi tiền của đô la Hồng Kông ra đôla và nhân dân tệ ra đôla.
Cuối cùng tính toán, nếu như dựa theo tỉ suất trước đó, có thể còn thiếu một chút.
Nhưng nếu như đổi theo tỉ suất của ngày hôm nay, tiền của mọi người, thật đúng là đủ rồi, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng đủ một ngàn đô la!
Được rồi, không khác biệt lắm! Đổng Học Bân mỉm cười.
Trầm Tiểu Diễm không nói gì, không ngờ hắn còn cười được, Ngài thật sự là đem tiền này đi chơi?
Đúng vậy, nếu không tôi gôm tiền làm gì, có một thẻ bạc là đủ rồi, phù, tôi tận lực thử xem, xem trạng thái ngày hôm nay thế nào. Đổng Học Bân lòng tin mười phần.
Trầm Tiểu Mỹ lại không biết lòng tin của hắn từ chổ nào tới, “Đổi một thẻ bạc thấp nhất, người ta cũng không cho đổi?”
Đổng Học Bân không lên tiếng, trực tiếp cầm tiền này đi, tới quầy đổi thẻ bạc số 5 bên trong, đem tiền vỗ lên trên bàn một tiếng, Đổi cho tôi một thẻ bạc.
Nữ phục vụ nhân viên vừa nhìn, nhân dân tệ, đôla, đô la Hồng Kông, thậm chí ngay cả tiền xu đều có, lúc này ở trong lòng kêu một tiếng má nó, thiếu chút nữa ngất xỉu đi. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.