Quyền Tài

Chương 624: Đổng Học Bân mắng Hoàng Thế Trung!

Thường Dụ

06/08/2015

Buổi sáng.

Nhất Trung huyện, tầng hai, phòng y tế.

Tiễn Đông mang đội tới đổ mồ hôi đầy trán, vừa hạ lệnh muốn bắt người mà dĩ nhiên lại vòng vo, cuống quít từ cửa sổ phòng y tế né tránh, mấy người cảnh sát phía sau cũng không có nhận lệnh của Tiễn Đông, nhưng đều không ngoại lệ, sau khi thấy được người ở bên trong, đều không cần phải đợi Tiễn Đông hạ lệnh, toàn bộ đều quay người lại, ẩn núp dưới tường, không có ai dám đi vào.

Tiễn Đông hít một hơi nói: "Tôi không nhìn lầm chứ? Là hắn?"

Một cảnh sát lau lau mồ hôi" "Hẳn là vậy, tôi thấy rất giống."

"Khẳng định là phải!" Bên cạnh lại có một cảnh sát chắc chắn nói: "Tuyệt đối là hắn!"

Mấy người im lặng, chợt hít một ngụm khí lạnh, đều nghĩ trước khi mình đi ra đều không xem hoàng lịch, sao con mẹ nó lại đụng phải chuyện như thế này!

Chủ nhiệm lớp khó hiểu, "Đồng chí, bắt người đi!"

Tiễn Đông nhìn gã, có chút nghiến răng, đã hận qua người này, mẹ kiếp! Gã họ Lý kia! Tôi muốn đập chết mẹ ông ghê! Ông con mẹ nó đây là muốn chơi tôi mà!

Những người khác có thể không nhận ra Đổng Học Bân, nhưng từng Đổng Học Bân nhậm chức qua tại cục công an bọn họ có thể nào không nhận ra? Có thể nào không biết? Tiễn Đông và mấy người cảnh sát khác liếc mắt liền nhận ra, bên trong không phải người khác, chính là ôn thần đại danh đỉnh đỉnh!

Bắt hắn?

Tôi con mẹ nó có muốn sống hay không ?

Đưa mắt ra nhìn khắp toàn bộ huyện Duyên Đài, bây giờ còn có người nào dám bắt ôn thần ??

Tiễn Đông rơi vào tình huống khó xử, nghĩ mình quá không may, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên xử lý như thế nào.

Chủ nhiệm lớp còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, vừa nhìn không khỏi nói: "Cảnh sát đồng chí, lúc hắn đánh người còn nói qua một câu nói, nói cho dù là đứa nhỏ của Lương cục trưởng cục công an, hắn cũng đánh, đây là không đem luật để vào mắt, không đem hệ thống công an để vào mắt!" Chủ nhiệm lớp xúi giục, gã hận không thể khiến cho mấy người cảnh sát đánh Đổng Học Bân tơi bời một lần rồi bắt, ngày hôm nay chủ nhiệm lớp mất mặt rất lớn.

Đám cảnh sát vừa nghe, đều cổ quái liếc nhìn gã một cái.

Ngay cả đứa nhỏ của cục trưởng cục công an Lương Thành Bằng cũng dám đánh?

Người khác có thể không nói được lời này, nhưng suy nghĩ một chút hành vị của Đổng Học Bân lúc trước tại huyện Duyên Đài, lời này ôn thần tuyệt đối nói được.

Tiễn Đông trong lòng nói ông thì biết cái chó gì, Đổng Học Bân từng ngay cả người thân của bí thư huyện ủy cũng đánh qua bắt qua, cuối cùng hắn chẳng phải êm đẹp sao? Người ta ngay cả mặt mũi của Hướng bí thư đều có thể không cho, huống là cục trưởng cục giáo dục Hoàng Thế Trung, cho dù ôn thần thật sự đánh đứa nhỏ của Lương Thành Bằng, mọi người cũng sẽ không kỳ quái, loại chuyện thiếu đạo đức này Tiểu Đổng cục trưởng lúc còn tại nhiệm cũng làm không ít, hắn làm được!

Một cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh rất cơ linh, không khỏi nói nhỏ: "Tiền ca, chuyện này, ừm, cái vụ án này ảnh hưởng không tốt, đánh học sinh đánh thầy giáo, đây chính là lớn án, tôi thấy có phải là báo cáo một tiếng với trong sở, khiến cho trong sở phái người tiếp quản?"

Đẩy cho người khác? Ý kiến hay!

Tiễn Đông thật sự không muốn chen vào chuyện này, nghe vậy cũng không nói nhiều, hít thật sâu, lấy điện thoại ra đi đến bên kia hành lang, gọi điện thoại.

"A lô, Vạn sở trường, tôi tiểu Tiễn đây." Tiễn Đông nói.

Sở trường Vạn Đào trầm giọng nói: "Xử lý thế nào? Người đã bắt trở về?"

Tiễn Đông xấu hổ ". . . Cái này, còn chưa có bắt."



Vạn Đào ngẩn ra, "Còn chưa bắt? Làm việc kiểu gì thế?"

"Là như thế này." Tiễn Đông có khổ nói không nên lời, "Tôi, chúng tôi, ừm, kẻ khả nghi đánh người, là Đổng cục trưởng."

Vạn Đào cau mày, "Đổng cục trưởng? Đổng cục trưởng nào?"

Tiễn Đông thấp giọng nói: "Khụ khụ, là Đổng Học Bân."

Đầu kia của điện thoại loảng xoảng một tiếng, Tiễn Đông cũng không biết Vạn sở trường là từ trên ghế ngã xuống, hay là đụng phải vật gì, dù sao là cũng có vật gì rơi xuống.

Tiễn Đông cười khổ, nói:, "Vạn sở trưởng, tôi thấy có phải là đem vụ án chuyển giao cho trong cục, cái này. . ."

"Đã tiếp án, sao chuyển giao?" Vạn Đào thay đổi ngữ khí với tốc độ rất nhanh nói: "Chuyện này các người xử lý đi! Nhớ kỹ! Có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng! Giải quyết riêng không được cũng không đem người bắt trở về! Cậu hành sự tùy theo hoàn cảnh!"

"Vạn sở trường, chúng tôi. . ."

Tít tít tít, điện thoại bị cúp.

Tiễn Đông hận, tôi con mẹ nó làm sao hành sự tùy theo hoàn cảnh a! Cái này không phải đem nan đề giao cho tôi sao? Tôi con mẹ nó trêu ai chọc ai chứ! ?

Tiễn Đông đi trở về tới, dưới ánh mắt chờ mong của các cảnh sát khác, vẻ mặt đau khổ lắc đầu.

Đám cảnh sát vừa nhìn, cũng không nói gì.

Chủ nhiệm lớp không ngốc, vừa nhìn cái tư thế này, trong lòng nhất thời kinh ngạc, biết bên trong khẳng định có chuyện, nhìn sang cửa sổ phòng y tế, trong lòng nói người này là ai, ngay cả cảnh sát cũng không dám bắt hắn?

Xa xa, tiếng bước chân gấp gáp tới gần.

Kịch kịch kịch, hiệu trưởng Nhất Trung huyện và cục trưởng cục giáo dục vẻ mặt tức giận đang ở cầu thang.

Hoàng Thế Trung là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, đầu rất lớn, mặt chữ quốc, cái trán nổi gân xanh, hiển nhiên là rất tức giận, con gái Hoàng Đình Đình bị đánh, nhận được cú điện thoại này Hoàng Thế Trung sửng sốt đủ vài giây, sau đó mặt trầm xuống, lái xe chạy đến Nhất Trung huyện, con gái là con một của ông, từ nhỏ Hoàng Thế Trung đã rất thương con bé, một chút ủy khuất cũng không để cho con bé chịu qua, ai ngờ hiện tại bị người đánh, còn là trong trường học mình quản hạt, bị người xông vào phòng học đánh! Cái này cũng là đánh vào mặt của Hoàng Thế Trung! Ông làm sao có thể chịu được?

"Ông quản lý kiểu gì thế! Sao có thể để xảy ra chuyện này? Hả?" Hoàng Thế Trung vừa đi vừa quát mắng hiệu trưởng của Nhất Trung huyện nói: "Hắn làm sao tiến vào trường học?"

Hiệu trưởng cẩn thận nói: "Là chúng tôi làm việc không được."

"Đâu chỉ là không làm được? Chạy đến trường học đánh người? Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì!"

Hiệu trưởng ngày hôm nay nghỉ ngơi, sau khi nghe chuyện là từ trong nhà gấp gáp chạy đến, gặp phải Hoàng Thế Trung ngoài cửa, mới cùng nhau vào trong. Ngu Thiến Thiến bị khi dễ? Người nhà của Ngu Thiến Thiến tới trường học đánh Hoàng Đình Đình? Hiệu trưởng có chút run sợ trong lòng, nhiều thầy cô đều biết Ngu Thiến Thiến là đi qua quan hệ chuyển trường tới Nhất Trung huyện của mình, nhưng chỉ có hiệu trưởng và mấy người lãnh đạo rõ ràng, Ngu Thiến Thiến là được Đổng Học Bân nhờ ông làm thủ tục chuyển trường lúc còn đang nhậm chức tại huyện Duyên Đài, cho nên vừa nghe chuyện này liên lụy đến Đổng Học Bân, hiệu trưởng có một loại dự cảm cực kỳ không ổn.

Tầng hai, mọi người đụng phải nhau.

"Hoàng cục trưởng."

"Hiệu trưởng "

Hoàng Thế Trung tức giận nói "Người đâu?"

Chủ nhiệm lớp chỉ chỉ phòng y tế, "Ở bên trong."



"Sao còn chưa có bắt người?" Hoàng Thế Trung nhìn về phía cảnh sát nói: "Đang chờ cái gì?" Trước đó ông cũng đã chào hỏi lãnh đạo sở Thành Quan, nhưng không ngờ rằng đã nửa ngày, đám cảnh sát này còn đang đứng ở cửa, hiệu suất làm việc cũng quá kém!

Tiễn Đông và đám cảnh sát môn có khổ không nói nên lời, Vạn sở trường đã lên tiếng, vô luận thế nào cũng không thể bắt người, ít nhất không thể đem ôn thần bắt đến sở của bọn họ, "Chúng tôi cũng vừa đến, đang chuẩn bị đi vào."

"Vậy còn chờ cái gì!" Hoàng Thế Trung đi đầu, tiến lên một bước đẩy cửa ra, "Ai đánh người!"

Trong phòng, Đổng Học Bân đang bôi thuốc cho tiểu Thiến Thiến, nghe tiếng hơi nghiêng đầu, nhìn người, "Tôi, ông là ai?"

Nghe âm thanh như thế, nhìn cái khuôn mặt này, hiệu trưởng Nhất Trung hai chân đứng lại, thiếu chút nữa té ngã mặt đất, Má ơi! Ôn thần đã trở về ? Tuy rằng hiệu trưởng lúc nhận được điện thoại đã có dự cảm, nhưng sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân, vẫn không nhịn được hung hăng vỗ ót một chút! Sợ cái nào cái đó đến! Ngẫm lại cũng đúng, có gan ở trường học đánh người, có gan đánh đứa nhỏ của cục trưởng cục giáo dục, huyện Duyên Đài ngoại trừ ôn thần danh tiếng tại ngoại, còn có ai có cái can đảm này? Ngoại trừ hắn không có người khác!

Chủ nhiệm lớp họ Lý vừa thấy hiệu trưởng sắc mặt đại biến, trong lòng cũng căng thẳng.

"Tôi là ai?" Hoàng Thế Trung nói: "Tôi là cha của Hoàng Đình Đình!"

Thấy tới nhiều người như vậy, Ngu Thiến Thiến sợ hãi trốn phía sau Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn nhìn ông ta trên dưới, tròng mắt lạnh lẽo, "Ông là Hoàng Thế Trung? Tới đúng lúc lắm, đây là cách ông dạy dỗ con cái sao?"

Đánh con gái của tôi! Còn mắng tôi? Hoàng Thế Trung cho dù có tính tình tốt cũng không nhịn được, chỉ vào hắn mắng: "Thằng nhóc! Cảnh sát đã tới mà mày hùng hùng hổ hổ?"

Đổng Học Bân vỗ bàn, "Mẹ kiếp! Ông bị ngu phải không? Ông mắng thử một câu, tôi nghe một chút! Mẹ nó! Ông bị điên à!"

Vừa thấy Hoàng Thế Trung và Đổng Học Bân mắng ầm lên, hiệu trưởng đổ mồ hôi đầy mình.

"Bớt giận bớt giận, Hoàng cục trưởng, Đổng cục trưởng … Đổng chủ nhiệm, bớt giận, bớt giận." Hiệu trưởng cuống quít khuyên can.

"Các lãnh đạo." Tiễn Đông vội hỏi: "Có chuyện gì từ từ nói."

Mấy người cảnh sát vừa nhìn, cũng nhanh chóng đi tới phân biệt bảo vệ hai người, rất sợ hai người bọn họ vung tay.

Lãnh đạo? Đổng chủ nhiệm? Hoàng Thế Trung vừa nghe, lạnh lùng nhìn về phía hiệu trưởng Nhất Trung.

Hiệu trưởng không thể làm gì khác hơn là thấp giọng giải thích nói: "Hoàng cục trưởng, vị này chính là chủ nhiệm văn phòng đường phố Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm khu Nam Sơn, trước đây nhậm chức cục trưởng cục chiêu thương tại huyện Duyên Đài."

Đổng Học Bân? Hoàng Thế Trung vừa nhậm chức không bao lâu, tên này ông ta thật đúng là không nghe nói qua, cán bộ trước đây của cục chiêu thương? Hiện tại điều đi? Hoàng Thế Trung cười lạnh một tiếng, căn bản không đem hắn để vào mắt, chủ nhiệm văn phòng đường phố thì làm sao? Đừng nói hiện tại không phải cán bộ huyện Duyên Đài, coi dù phải, đối phương đánh con gái ông, Hoàng Thế Trung bên này chiếm lý, còn sợ không thu thập được một người cán bộ đã điều đi?

Hoàng Thế Trung không biết Đổng Học Bân là ai, nhưng chủ nhiệm lớp họ Lý lại biết!

Vừa thấy hiệu trưởng giới thiệu, chủ nhiệm lớp nhất thời ngây ngẩn cả người, mồ hôi lạnh ướt cả áo sơmi, hau chân run rẩy, suýt nữa không đứng vững!

Đổng Học Bân?

Hắn là Đổng Học Bân? ?

Tiêu rồi! Tiêu chắc rồi!

Chủ nhiệm lớp mặt mũi trắng bệch, cảm thấy trời giáng tai họa bất ngờ, hận không thể tự mình hung hăng tát cho mình một cái! Sớm biết người này là ôn thần đại danh đỉnh đỉnh, tôi con mẹ nó ăn no chọc hắn làm gì! Huyện Duyên Đài ai không nói Tiểu Đổng cục trưởng là người có thù tất báo? Ai không biết phương thức làm việc đại sát tứ phương của hắn?

Chủ nhiệm lớp vẫn đứng ở cuối cùng, vừa nghe cái này, quay đầu lặng lẽ rời khỏi phòng y tế, Đổng Học Bân không thể trêu vào được, nhanh chóng trốn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook