Chương 1417: Đổng huyện trưởng thị sát!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi trưa.
Mười hai giờ.
Đại viện huyện ủy.
Đổng Học Bân đi vào căn tin, hôm nay ăn bánh bao, trong căn tin cũng nóng, chổ nào cũng thấy hơi nước bốc lên cả, sau khi bắt chuyện với mấy người quen và đồng sự, Đổng Học Bân gọi cơm rồi đi ra cạnh cửa sổ, chổ đó mát mẻ.
Đổng huyện trưởng
Ặc, ngài ngồi đi
Chúng tôi đổi bàn
Mấy người ngồi chổ đó đều là khoa viên, nhanh chóng bưng cơm đứng dậy.
Đổng Học Bân lập tức đè đè tay, ngồi vào một vị trí trống : Không có người thì tôi ngồi? Cùng nhau ăn đi, không quấy rối các người là được
Không có không có
Vậy là tốt rồi
Ngài khách khí quá Đổng huyện trưởng
Ừm? Mùi vị bánh bao đúng là không tồi
Đúng vậy, bánh bao của căn tin chúng ta là tuyệt nhất
Đổng Học Bân vừa ăn vừa tùy tiện trò chuyện với bọn họ.
Cơn gió nhỏ thôi qua, rất mát mẻ, ừm, ngày mai hẳn là nên mặc ít một chút.
Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân không quay về phòng làm việc của mình, nghĩ đến hội chiêu thương thành phố qua vài ngày nữa sẽ mở, hắn liền gọi điện cho Diêu Thúy.
Tiểu Diêu, ăn cơm chưa?
Vẫn chưa, đang bận chút chuyện, lập tức đi ăn
Ăn quan trọng hơn, công tác lúc nào cũng có thể làm
ha ha, được, nghe Đổng đại huyện trưởng của chúng ta'
Đúng rồi, cô giúp tôi liên hệ bên cục chiêu thương một chút, một hồi tôi đi qua
Nghỉ trưa đi? Là thị sát sao? Được, vậy tôi liên hệ bọn họ
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân không nhanh không chậm đi đến hướng chiếc Land Rover, chần chờ một chút, dừng chân xoay người lại, trực tiếp đi bộ ra đại viện, đi bộ thôi, coi như rèn luyện thân thể, cũng không xa. Bận lâu như vậy mới có thời gian rãnh, ngày hôm nay tính ra là ngày đầu tiên Đổng Học Bân tới cục chiêu thương từ sau khi tiền nhiệm đến nay. Hắn cũng không muốn làm cái đột nhiên tập kích gì cả, cho nên mới bảo thư ký gọi điện thoại thông báo cho bọn họ biết một tiếng, Đổng Học Bân đã đứng vững gót chân tại huyện Trinh Thủy, dùng năng lực công tác chứng minh bản thân, cũng có uy tín nhất định, cho nên cũng không cần dùng đột nhiên tập kích để uy hiếp cái gì.
Chưa đến một giờ.
Một tòa ký túc xá tiến vào tầm mắt.
Nhìn tấm bảng trên con đường tiến vào trong sân nhỏ, Đổng Học Bân nhíu mày một chút, hắn biết nơi này là địa chỉ của cục chiêu thương, cũng đi ngang qua vài lần. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tiến vào. Lần này vừa nhìn, bên ngoài không chỉ có ghi tên của cục chiêu thương, mà còn có của hai phòng ban khác, hiển nhiên, tòa nhà ký túc xá phía sau là mấy phòng ban ở chung rồi.
Thảm như thế?
Cũng quá nhược thế?
Sao ngay cả một địa điểm làm việc độc lập cũng không có?
Đổng Học Bân đứng ở cửa nhìn một chút, cũng không có bảo vệ cửa, phòng thường trực thì trống không. Hắn chậm rãi bước vào sân, vừa đi vào thì thấy được cục trưởng cục trưởng Trịnh Đại Hữu, bên cạnh còn có hai người, là một cô gái hơn ba mươi tuổi, ăn mặc bình thường, hình dạng cũng không bắt mắt, người còn lại là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên trán có một nốt ruồi rất lớn.
Đổng huyện trưởng
Đổng huyện trưởng
Mọi người đều đi tới.
Đổng Học Bân cười gật đầu với bọn họ : Giới thiệu trước một chút?
Trịnh Đại Hữu chỉ chỉ cô gái : Đây là Thành Ngọc Khiết, đồng chí cũ của cục chiêu thương chúng ta, công tác chiêu thương ít nhất là bảy tám năm, rất có kinh nghiệm, hiện tại phụ trách tài vụ, phòng làm việc, nghiệp vụ
Thành Ngọc Khiết mỉm cười : Xin chào Đổng huyện trưởng
Đổng Học Bân nắm tay với cô ấy : Xin chào Thành chủ nhiệm
Thành Ngọc Khiết vội vã xua tay : Tôi chỉ là một khoa viên, không phải chủ nhiệm
Khoa viên? Khoa viên có thể phụ trách nhiều việc như vậy? Phòng làm việc, nghiệp vụ và tài vụ, mấy cái này lấy ra một cái đều là chức vụ cấp phó khoa cả?
Trịnh Đại Hữu ho khan một tiếng, chỉ người thanh niên nói : Đây là Trần Vân Tùng, tiểu Trần là nhân viên công vụ mới tới không lâu, người rất linh hoạt, xử sự cũng nhạy bén, hiện tại phụ trách quản lý tư liệu, ừm, phương diện nghiệp vụ tiểu Trần cũng có đôi khi cũng chạy một chút, làm tài xế xe cũng là hắn, à đúng rồi, người liên lạc bên phương diện nghiệp vụ hiện tại cũng là tiểu Trần tạm thời phụ trách, rất có khả năng, chịu khổ nhọc
Đổng Học Bân ...
Trần Vân Tùng cung kính đưa hai tay qua : Đổng huyện trưởng
Đổng Học Bân cầm tay hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trịnh Đại Hữu phỏng chừng cũng biết Đổng Học Bân nghĩ cái gì : Đổng huyện trưởng, hay là chúng ta lên lầu? Tình huống bên này tôi từ từ báo cáo với ngài
Được, lên lầu đi Đổng Học Bân nói.
Ngài coi chừng bậc thang Phía sau Trần Vân Tùng nhanh chóng nhắc nhở.
Vừa bước, trên chân Đổng Học Bân dẫm nát một tấm ván gỗ để hờ, người nhoáng lên, thiếu chút nữa té ngã, cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên bậc thang xi măng có một vết sụp, được che lại bằng một tấm ván gỗ, mà tấm ván gỗ này cũng không phải thẳng, cong cong vẹo vẹo. Đổng Học Bân vừa nhìn, trong lòng cũng có một nhận thức sơ bộ về hoàn cảnh chiêu thương của huyện Trinh Thủy. Hắn trước đây nhậm chức cục trưởng cục chiêu thương tại huyện Duyên Đài, hoàn cảnh công tác cũng bình thường, nhưng mà có bình thường, người ta cũng được hai ba chiếc xe, có một tòa ký túc xa riêng, phòng ban bên dưới đều đủ cả, khoa nghiệp vụ thì hai người, phân rất rõ ràng.
Nhưng huyện Trinh Thủy thì sao?
Thảm! Quá con mẹ nó thảm!
Cái này còn là phòng ban lệ thuộc trưc tiếp chính phủ huyện sao?
Đi lên đến tầng hai, thấy được địa điểm làm việc của cục chiêu thương huyện bọn họ xong, càng làm tan vỡ hình ảnh tưởng tượng của Đổng Học Bân, hắn nghĩ mình đã bị chị Khương chơi xỏ rồi.
Là cái tài nguyên này?
Là cái hoàn cảnh này?
Nếu như đổi lại thành tôi tôi con mẹ nó cũng không đầu tư cho các người!
Tầng hai là một khu làm việc lớn, bên trong có năm sáu bàn làm việc, phía sau chỉ có một phòng làm việc có gắn bảng tên, khẳng định là chổ của Trịnh Đại Hữu, cái khá đâu ... Ừm, cái khác không có, thậm chí ngoại trừ cô gái ngồi trước sảnh ra, thì Đổng Học Bân cũng chẳng thấy ai trong khu làm việc cả.
Cô gái trước sảnh vừa nhìn, bật người đứng dậy vẻ mặt câu nệ lên.
Trịnh Đại Hữu giới thiệu : Đây là cán sợ Cung Na, phụ trách tiếp đãi và hậu cần, cũng mới đến chưa được một năm, đúng rồi, thu chi cũng là do tiểu Cung tạm thời quản lý
Đổng huyện trưởng Cung Na vội nói.
Đổng Học Bân gật đầu Xin chào
Thu chi hậu cần cộng tiếp đãi, căn bản là chẳng dính gì đến nhau, cá đám đều là thân kiêm ngàn việc.
Thổn thức một chút, Đổng Học Bân nghiêng đầu nói : Lão Trịnh, những người khác đâu? Đều đi ăn cơm à?
Trịnh Đại Hữu cười khổ một tiếng : Làm gì có những người khác, cục chiêu thương hiện tại chỉ có bốn người chúng tôi
Bốn người?
Một cơ quan to như vậy chỉ có bốn người?
Đổng Học Bân nhất thời nói : Đi phòng làm việc của ông nói
Được, mời bên này Trịnh Đại Hữu cùng Đổng Học Bân đi vào trong căn phòng làm việc duy nhất của khu làm việc, ông ta còn rót ly nước cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đương nhiên không có tâm tư uống, hỏi : Mấy ngày tôi tới có chút chuyện, sau đó còn bị thương nghỉ ngơi không ít ngày, cũng không có lý giải tình huống, lão Trịnh, sao cục chiêu thương chúng ta chỉ có bốn người? Chủ nhiệm phòng làm việc đâu? Ngay cả phó cục trưởng cũng không có?
Trước đây có phó cục trưởng Trịnh Đại Hữu bất đắc dĩ nói : Bất quá sau đó về hưu, vì tiết kiệm ngân sách nên cấp trên cũng không điều người xuống, chủ nhiệm phòng làm việc, cái này vẫn chưa có qua, tất cả đều là khoa viên kiêm nhiệm công tác cụ thể cả, về phần phòng làm việc thì càng không có, nhiều người như vậy, ai rãnh rỗi thì người đó làm Ông ta cũng giải thích, nói : Năm nay tài chính của huyện chúng ta cũng tốt hơn trước rất nhiều, trước đây tiền lương chậm một hai tháng là rất bình thường, trong huyện không có tiền, không phát lương được, cũng là tại chúng tôi cả, dẫn tư không được thành tích gì
Đổng Học Bân nói : Vậy cũng quá rút gọn rồi?
Trịnh Đại Hữu nói : Ài, không có biện pháp, vẫn đều như vậy quen rồi
Đổng Học Bân nhìn ông ta : Lỡ như có nhà đầu tư tới thì các người làm sao vận tác? Thu chi kiêm tiếp đãi? Liên hệ nghiệp vụ kiêm tài xế? Còn không lộn xộn
Trịnh Đại Hữu giải thích : Tài chính trong huyện năm ngoái khan hiếm, các phòng ban khác đều giảm biên chế, chúng tôi cũng muốn nhận thêm người, nhưng không có điều kiện, trong huyện cũng sẽ không phê, hơn nữa mấy năm nay công tác chiêu thương của huyện chúng ta cũng làm không tốt, cái này là trách nhiệm của tôi, trên cơ bản là một năm cũng không kéo được năm sáu nhà đầu tư, cũng không sợ ngài chê cười, bốn người chúng tôi, trên cơ bản đều là cả ngày không có việc gì làm, Đổng huyện trưởng, không phải thái độ làm việc của chúng tôi có vấn đề, mà căn bản là không có ai chịu đến huyện chúng ta đầu tư cả, chúng tôi đã lần lượt gọi điện thoại, lần lượt cầu người nhờ người, cuối cùng đừng nói đầu tư, mời người ta đến đây tham quan miễn phí người ta cũng ngại huyện chúng ta chổ xa bão cát lớn, không muốn tới Nói ra cai này, Trịnh Đại Hữu cũng là một bụng nước đắng, bắt đầu trào ra với Đổng Học Bân một phen.
Đổng Học Bân ngưng thần lại : Đem thành tích chiêu thương mấy năm nay cho tôi xem
Được, tôi gọi người đem tới Trịnh Đại Hữu lập tức đi ra phân phó một tiếng.
Không lâu sau, cán sự Cung Na trước sảnh ôm một xấp văn kiện đi vào, đặt lên bàn, cũng tranh thủ nhìn lãnh đạo cấp phó xử trẻ tuổi nhất thành phố này.
Trịnh Đại Hữu lúc đầu muốn cầm văn kiện tóm tắt cho Đổng Học Bân, nhưng Đổng Học Bân xua tay nói không cần, tự mình cầm lên đọc, loại báo cáo này người bình thường xem không hiểu, cho dù có thể hiểu cũng phải tốn nhiều thời gian,bởi vì bên trong có rất nhiều thứ đều là lời vô ích, cũng có một vài số liệu là làm hình làm dạng, nhưng mà Đổng Học Bân lật vài trang thì đã rõ ràng, hắn làm cục trưởng cục chiêu thương mà, biết trọng điểm nằm ở đâu.
Năm phút đồng hồ sau.
Đổng Học Bân buông văn kiện, nửa ngày không lên tiếng.
Lúc đầu ở chổ Khương huyện trưởng lý giải tình huống, Đổng Học Bân trong lòng sớm có suy nghĩ, biết công tác chiêu thương của huyện bọn họ rất kém, nhưng không ngờ lại kém đến như vậy!
Năm năm gần đây bình quân mỗi năm chiêu thương kéo đến không được năm triệu? Đổng Học Bân nhìn Trịnh Đại Hữu nói : Năm triệu một năm cũng không có?
Trịnh Đại Hữu hơi trầm ngâm : Ừm, năm ngoái là nhiều rồi
Lúc trước ở huyện Duyên Đài, những người của khoa nghiệp vụ dưới tay Đổng Học Bân tùy tiện ký một hợp đồng cũng là năm triệu mười triệu rồi, đầu tư mười triệu thậm chí có đôi khi lãnh đạo khoa nghiệp vụ còn thấy chướng mắt, phía khoa viên bên dưới đi làm, nhưng mà nhà đầu tư khiến cho cục chiêu thương huyện Duyên Đài chướng mắt, lại chính là thành tích chiêu thương cao nhất một năm của huyên Trinh Thủy??
Quả thật không so không biết, vừa so ra là nhảy dựng lên vì giật mình! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Mười hai giờ.
Đại viện huyện ủy.
Đổng Học Bân đi vào căn tin, hôm nay ăn bánh bao, trong căn tin cũng nóng, chổ nào cũng thấy hơi nước bốc lên cả, sau khi bắt chuyện với mấy người quen và đồng sự, Đổng Học Bân gọi cơm rồi đi ra cạnh cửa sổ, chổ đó mát mẻ.
Đổng huyện trưởng
Ặc, ngài ngồi đi
Chúng tôi đổi bàn
Mấy người ngồi chổ đó đều là khoa viên, nhanh chóng bưng cơm đứng dậy.
Đổng Học Bân lập tức đè đè tay, ngồi vào một vị trí trống : Không có người thì tôi ngồi? Cùng nhau ăn đi, không quấy rối các người là được
Không có không có
Vậy là tốt rồi
Ngài khách khí quá Đổng huyện trưởng
Ừm? Mùi vị bánh bao đúng là không tồi
Đúng vậy, bánh bao của căn tin chúng ta là tuyệt nhất
Đổng Học Bân vừa ăn vừa tùy tiện trò chuyện với bọn họ.
Cơn gió nhỏ thôi qua, rất mát mẻ, ừm, ngày mai hẳn là nên mặc ít một chút.
Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân không quay về phòng làm việc của mình, nghĩ đến hội chiêu thương thành phố qua vài ngày nữa sẽ mở, hắn liền gọi điện cho Diêu Thúy.
Tiểu Diêu, ăn cơm chưa?
Vẫn chưa, đang bận chút chuyện, lập tức đi ăn
Ăn quan trọng hơn, công tác lúc nào cũng có thể làm
ha ha, được, nghe Đổng đại huyện trưởng của chúng ta'
Đúng rồi, cô giúp tôi liên hệ bên cục chiêu thương một chút, một hồi tôi đi qua
Nghỉ trưa đi? Là thị sát sao? Được, vậy tôi liên hệ bọn họ
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân không nhanh không chậm đi đến hướng chiếc Land Rover, chần chờ một chút, dừng chân xoay người lại, trực tiếp đi bộ ra đại viện, đi bộ thôi, coi như rèn luyện thân thể, cũng không xa. Bận lâu như vậy mới có thời gian rãnh, ngày hôm nay tính ra là ngày đầu tiên Đổng Học Bân tới cục chiêu thương từ sau khi tiền nhiệm đến nay. Hắn cũng không muốn làm cái đột nhiên tập kích gì cả, cho nên mới bảo thư ký gọi điện thoại thông báo cho bọn họ biết một tiếng, Đổng Học Bân đã đứng vững gót chân tại huyện Trinh Thủy, dùng năng lực công tác chứng minh bản thân, cũng có uy tín nhất định, cho nên cũng không cần dùng đột nhiên tập kích để uy hiếp cái gì.
Chưa đến một giờ.
Một tòa ký túc xá tiến vào tầm mắt.
Nhìn tấm bảng trên con đường tiến vào trong sân nhỏ, Đổng Học Bân nhíu mày một chút, hắn biết nơi này là địa chỉ của cục chiêu thương, cũng đi ngang qua vài lần. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tiến vào. Lần này vừa nhìn, bên ngoài không chỉ có ghi tên của cục chiêu thương, mà còn có của hai phòng ban khác, hiển nhiên, tòa nhà ký túc xá phía sau là mấy phòng ban ở chung rồi.
Thảm như thế?
Cũng quá nhược thế?
Sao ngay cả một địa điểm làm việc độc lập cũng không có?
Đổng Học Bân đứng ở cửa nhìn một chút, cũng không có bảo vệ cửa, phòng thường trực thì trống không. Hắn chậm rãi bước vào sân, vừa đi vào thì thấy được cục trưởng cục trưởng Trịnh Đại Hữu, bên cạnh còn có hai người, là một cô gái hơn ba mươi tuổi, ăn mặc bình thường, hình dạng cũng không bắt mắt, người còn lại là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trên trán có một nốt ruồi rất lớn.
Đổng huyện trưởng
Đổng huyện trưởng
Mọi người đều đi tới.
Đổng Học Bân cười gật đầu với bọn họ : Giới thiệu trước một chút?
Trịnh Đại Hữu chỉ chỉ cô gái : Đây là Thành Ngọc Khiết, đồng chí cũ của cục chiêu thương chúng ta, công tác chiêu thương ít nhất là bảy tám năm, rất có kinh nghiệm, hiện tại phụ trách tài vụ, phòng làm việc, nghiệp vụ
Thành Ngọc Khiết mỉm cười : Xin chào Đổng huyện trưởng
Đổng Học Bân nắm tay với cô ấy : Xin chào Thành chủ nhiệm
Thành Ngọc Khiết vội vã xua tay : Tôi chỉ là một khoa viên, không phải chủ nhiệm
Khoa viên? Khoa viên có thể phụ trách nhiều việc như vậy? Phòng làm việc, nghiệp vụ và tài vụ, mấy cái này lấy ra một cái đều là chức vụ cấp phó khoa cả?
Trịnh Đại Hữu ho khan một tiếng, chỉ người thanh niên nói : Đây là Trần Vân Tùng, tiểu Trần là nhân viên công vụ mới tới không lâu, người rất linh hoạt, xử sự cũng nhạy bén, hiện tại phụ trách quản lý tư liệu, ừm, phương diện nghiệp vụ tiểu Trần cũng có đôi khi cũng chạy một chút, làm tài xế xe cũng là hắn, à đúng rồi, người liên lạc bên phương diện nghiệp vụ hiện tại cũng là tiểu Trần tạm thời phụ trách, rất có khả năng, chịu khổ nhọc
Đổng Học Bân ...
Trần Vân Tùng cung kính đưa hai tay qua : Đổng huyện trưởng
Đổng Học Bân cầm tay hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Trịnh Đại Hữu phỏng chừng cũng biết Đổng Học Bân nghĩ cái gì : Đổng huyện trưởng, hay là chúng ta lên lầu? Tình huống bên này tôi từ từ báo cáo với ngài
Được, lên lầu đi Đổng Học Bân nói.
Ngài coi chừng bậc thang Phía sau Trần Vân Tùng nhanh chóng nhắc nhở.
Vừa bước, trên chân Đổng Học Bân dẫm nát một tấm ván gỗ để hờ, người nhoáng lên, thiếu chút nữa té ngã, cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên bậc thang xi măng có một vết sụp, được che lại bằng một tấm ván gỗ, mà tấm ván gỗ này cũng không phải thẳng, cong cong vẹo vẹo. Đổng Học Bân vừa nhìn, trong lòng cũng có một nhận thức sơ bộ về hoàn cảnh chiêu thương của huyện Trinh Thủy. Hắn trước đây nhậm chức cục trưởng cục chiêu thương tại huyện Duyên Đài, hoàn cảnh công tác cũng bình thường, nhưng mà có bình thường, người ta cũng được hai ba chiếc xe, có một tòa ký túc xa riêng, phòng ban bên dưới đều đủ cả, khoa nghiệp vụ thì hai người, phân rất rõ ràng.
Nhưng huyện Trinh Thủy thì sao?
Thảm! Quá con mẹ nó thảm!
Cái này còn là phòng ban lệ thuộc trưc tiếp chính phủ huyện sao?
Đi lên đến tầng hai, thấy được địa điểm làm việc của cục chiêu thương huyện bọn họ xong, càng làm tan vỡ hình ảnh tưởng tượng của Đổng Học Bân, hắn nghĩ mình đã bị chị Khương chơi xỏ rồi.
Là cái tài nguyên này?
Là cái hoàn cảnh này?
Nếu như đổi lại thành tôi tôi con mẹ nó cũng không đầu tư cho các người!
Tầng hai là một khu làm việc lớn, bên trong có năm sáu bàn làm việc, phía sau chỉ có một phòng làm việc có gắn bảng tên, khẳng định là chổ của Trịnh Đại Hữu, cái khá đâu ... Ừm, cái khác không có, thậm chí ngoại trừ cô gái ngồi trước sảnh ra, thì Đổng Học Bân cũng chẳng thấy ai trong khu làm việc cả.
Cô gái trước sảnh vừa nhìn, bật người đứng dậy vẻ mặt câu nệ lên.
Trịnh Đại Hữu giới thiệu : Đây là cán sợ Cung Na, phụ trách tiếp đãi và hậu cần, cũng mới đến chưa được một năm, đúng rồi, thu chi cũng là do tiểu Cung tạm thời quản lý
Đổng huyện trưởng Cung Na vội nói.
Đổng Học Bân gật đầu Xin chào
Thu chi hậu cần cộng tiếp đãi, căn bản là chẳng dính gì đến nhau, cá đám đều là thân kiêm ngàn việc.
Thổn thức một chút, Đổng Học Bân nghiêng đầu nói : Lão Trịnh, những người khác đâu? Đều đi ăn cơm à?
Trịnh Đại Hữu cười khổ một tiếng : Làm gì có những người khác, cục chiêu thương hiện tại chỉ có bốn người chúng tôi
Bốn người?
Một cơ quan to như vậy chỉ có bốn người?
Đổng Học Bân nhất thời nói : Đi phòng làm việc của ông nói
Được, mời bên này Trịnh Đại Hữu cùng Đổng Học Bân đi vào trong căn phòng làm việc duy nhất của khu làm việc, ông ta còn rót ly nước cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đương nhiên không có tâm tư uống, hỏi : Mấy ngày tôi tới có chút chuyện, sau đó còn bị thương nghỉ ngơi không ít ngày, cũng không có lý giải tình huống, lão Trịnh, sao cục chiêu thương chúng ta chỉ có bốn người? Chủ nhiệm phòng làm việc đâu? Ngay cả phó cục trưởng cũng không có?
Trước đây có phó cục trưởng Trịnh Đại Hữu bất đắc dĩ nói : Bất quá sau đó về hưu, vì tiết kiệm ngân sách nên cấp trên cũng không điều người xuống, chủ nhiệm phòng làm việc, cái này vẫn chưa có qua, tất cả đều là khoa viên kiêm nhiệm công tác cụ thể cả, về phần phòng làm việc thì càng không có, nhiều người như vậy, ai rãnh rỗi thì người đó làm Ông ta cũng giải thích, nói : Năm nay tài chính của huyện chúng ta cũng tốt hơn trước rất nhiều, trước đây tiền lương chậm một hai tháng là rất bình thường, trong huyện không có tiền, không phát lương được, cũng là tại chúng tôi cả, dẫn tư không được thành tích gì
Đổng Học Bân nói : Vậy cũng quá rút gọn rồi?
Trịnh Đại Hữu nói : Ài, không có biện pháp, vẫn đều như vậy quen rồi
Đổng Học Bân nhìn ông ta : Lỡ như có nhà đầu tư tới thì các người làm sao vận tác? Thu chi kiêm tiếp đãi? Liên hệ nghiệp vụ kiêm tài xế? Còn không lộn xộn
Trịnh Đại Hữu giải thích : Tài chính trong huyện năm ngoái khan hiếm, các phòng ban khác đều giảm biên chế, chúng tôi cũng muốn nhận thêm người, nhưng không có điều kiện, trong huyện cũng sẽ không phê, hơn nữa mấy năm nay công tác chiêu thương của huyện chúng ta cũng làm không tốt, cái này là trách nhiệm của tôi, trên cơ bản là một năm cũng không kéo được năm sáu nhà đầu tư, cũng không sợ ngài chê cười, bốn người chúng tôi, trên cơ bản đều là cả ngày không có việc gì làm, Đổng huyện trưởng, không phải thái độ làm việc của chúng tôi có vấn đề, mà căn bản là không có ai chịu đến huyện chúng ta đầu tư cả, chúng tôi đã lần lượt gọi điện thoại, lần lượt cầu người nhờ người, cuối cùng đừng nói đầu tư, mời người ta đến đây tham quan miễn phí người ta cũng ngại huyện chúng ta chổ xa bão cát lớn, không muốn tới Nói ra cai này, Trịnh Đại Hữu cũng là một bụng nước đắng, bắt đầu trào ra với Đổng Học Bân một phen.
Đổng Học Bân ngưng thần lại : Đem thành tích chiêu thương mấy năm nay cho tôi xem
Được, tôi gọi người đem tới Trịnh Đại Hữu lập tức đi ra phân phó một tiếng.
Không lâu sau, cán sự Cung Na trước sảnh ôm một xấp văn kiện đi vào, đặt lên bàn, cũng tranh thủ nhìn lãnh đạo cấp phó xử trẻ tuổi nhất thành phố này.
Trịnh Đại Hữu lúc đầu muốn cầm văn kiện tóm tắt cho Đổng Học Bân, nhưng Đổng Học Bân xua tay nói không cần, tự mình cầm lên đọc, loại báo cáo này người bình thường xem không hiểu, cho dù có thể hiểu cũng phải tốn nhiều thời gian,bởi vì bên trong có rất nhiều thứ đều là lời vô ích, cũng có một vài số liệu là làm hình làm dạng, nhưng mà Đổng Học Bân lật vài trang thì đã rõ ràng, hắn làm cục trưởng cục chiêu thương mà, biết trọng điểm nằm ở đâu.
Năm phút đồng hồ sau.
Đổng Học Bân buông văn kiện, nửa ngày không lên tiếng.
Lúc đầu ở chổ Khương huyện trưởng lý giải tình huống, Đổng Học Bân trong lòng sớm có suy nghĩ, biết công tác chiêu thương của huyện bọn họ rất kém, nhưng không ngờ lại kém đến như vậy!
Năm năm gần đây bình quân mỗi năm chiêu thương kéo đến không được năm triệu? Đổng Học Bân nhìn Trịnh Đại Hữu nói : Năm triệu một năm cũng không có?
Trịnh Đại Hữu hơi trầm ngâm : Ừm, năm ngoái là nhiều rồi
Lúc trước ở huyện Duyên Đài, những người của khoa nghiệp vụ dưới tay Đổng Học Bân tùy tiện ký một hợp đồng cũng là năm triệu mười triệu rồi, đầu tư mười triệu thậm chí có đôi khi lãnh đạo khoa nghiệp vụ còn thấy chướng mắt, phía khoa viên bên dưới đi làm, nhưng mà nhà đầu tư khiến cho cục chiêu thương huyện Duyên Đài chướng mắt, lại chính là thành tích chiêu thương cao nhất một năm của huyên Trinh Thủy??
Quả thật không so không biết, vừa so ra là nhảy dựng lên vì giật mình! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.