Quyền Tài

Chương 1180: Đụng phải cướp đường!

Thường Dụ

10/05/2017

Buổi chiều.

Trên đường trở về.

Phía trước là một con đường đất có tình hình giao thông không được tốt lắm, rất hoang vắng, bốn phía là bụi cỏ, mặt đường cũng gồ ghề, không dễ đi lắm.

Trên xe Land Rover.

Khương Phương Phương giương mắt nói : Chạy chậm một chút

Vâng, Khương huyện trưởng Trần Tiểu Mỹ lần thứ hai giảm tốc độ xe lại.

Phía trước hơi xóc Khương Phương Phương đưa tay đỡ lấy Đổng Học Bân : Cậu được không?

Đổng Học Bân miễn cưỡng cười cười, Cảm ơn Khương huyện trưởng quan tâm, tôi thật sự không có chuyện gì, bị thương nhỏ.

Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, nói: Toàn thân gãy xương vẫn là bị thương nhỏ? Dù sao cậu cũng ngồi ổn đi.

Cảm thụ được quan tâm phát ra từ nội tâm của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân cũng sẽ không làm kiêu, để cô ấy đỡ.

Một lát sau, ba chiếc xe toàn bộ đi vào đoạn đường xóc nảy, chiếc xe đi trước do Trương Phong lái cũng lắc lư, cũng vô thức giảm tốc độ xe, xe huyện trưởng ở giữa do tài xế lão Vương lái cũng có chút cảm giác muốn rời ra từng mảnh, gầm xe không cao đều bị đụng một chút, chỉ có chiếc Land Rover cuối cùng Đổng Học Bân Khương Phương Phương bọn họ ngồi là ổn nhất, trong xe cũng chỉ là hơi phập phồng, cũng không có loại rung động mạnh, dù sao thì giá xe vẫn ở đó, hơn nữa Land Rover của Đổng Học Bân là xe việt dã thuần túy, loại đoạn đường này tự nhiên không có áp lực gì.

Một phút đồng hồ. . .

Ba phút. . .

Năm phút đồng hồ. . .

Ba chiếc xe càng đi càng xa, chậm rãi tiến vào địa giới của huyện bên cạnh, bên này cách huyện Trinh Thủy không xa, phỏng chừng đi hai mươi phút nữa sẽ tới.

Tích tích tích! Tích tích tích!

Bỗng nhiên, tiếng kèn xe vang lên.

Hình như là do xe Trương Phong lái nhấn kèn.

Đợi một hồi, Đổng Học Bân cảm giác tốc độ xe chậm lại. Cuối cùng đúng là ngừng lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn, hình như phía trước có xe chặn đường, không qua được.

Tích tích tích!

Trần Tiểu Mỹ cũng nhấn kèn!

Khương Phương Phương nói: Làm sao vậy?

Trần Tiểu Mỹ nhìn, Phía trước có xe, chặn đường rồi.

Nhấn kèn nửa ngày cũng vô dụng, cửa xe mở ra. Trương Phong không khỏi nghiêm mặt từ trong xe đi xuống, Nghiêm Nhất Chí trên xe và lão Vương trên xe phía sau cũng đều đi tới. Phía trước, mặt đường vốn đã không được rộng rãi có một chiếc máy kéo. Hơn nữa còn chặn ngang ở đây, giống như bịt kín đường vậy, trên máy kéo có ngồi vài người. Phía dưới còn có hai người thôn dân đang đứng, khoảng chừng là năm sáu người, có cầm xẻng, có cầm cuốc. Mấy người này đều nhìn ba chiếc xe trước mắt, cũng không nói chuyện, tự mình hút thuốc, không phản ứng bọn họ.

Trương Phong xuống xe liền nói: Này!

Mấy người kia vẫn không nói lời nào, nhìn hắn.

Trương Phong nói: Gọi các người đấy! Đem máy kéo ra một chút!

Những người đó hình như không nghe thấy, căn bản là không phản ứng.

Nghiêm Nhất Chí cũng không được vui, Làm gì thế? Có ai chặn đường như thế sao?

Bên trong có một người trung niên liếc nhìn bọn họ. Rốt cục đi lên, xem ra hình như là đầu lĩnh của đám người này, Máy kéo hư rồi, không có biện pháp, các người đi vòng đường khác đi.

Nghiêm Nhất Chí nói: Có đường để đi sao?



Lão Vương cũng nói.Bên này chỉ có một cái đường! Làm sao đi vòng?

Thật ra cũng không phải không có đường khác, nhưng muốn đi đường khác không chỉ phải quay đầu xe trở lại, còn phải đi rất xa, không nói vài người bọn họ, trên xe còn có Khương huyện trưởng và Đổng huyện trưởng, làm sao quay đầu trở lại? Đổng huyện trưởng còn mang theo thương thế. Phải mau chóng đi bệnh viện, nếu như đi lại đoạn đường hồi nãy một lần vừa, bọn họ có thể chịu đựng được, Đổng huyện trưởng cũng không nhất định chịu đựng được.

Lão Vương nhíu mày nói: Các người không phải cố ý chứ hả?

Thôn dân trung niên đi đầu nói, Máy kéo hư, không phải nói với các người sao? Chúng tôi có biện pháp nào, à, bằng không các người cho chút tiền đi, chúng tôi tìm người sửa.

Đòi tiền?

Sửa xe?

Rõ ràng là phí qua đường!

Thật ra Nghiêm Nhất Chí và Trương Phong trong lòng bọn họ cũng sớm có suy nghĩ, cái này vừa nghe cũng càng xác định suy đoán trong lòng, bọn họ ở thâm sơn cùng cốc, loại chuyện này thật ra rất nhiều, đừng nói bên này, cũng là Đổng Học Bân lúc trước ở tại huyện Duyên Đài cũng gặp phải qua loại chuyện thu phí qua đường này, chỉ là cái tình huống này trong năm nay toàn bộ đều bị xử lý, sao trong nháy mắt còn chưa qua được bao lâu lại xuất hiện? Còn lộ liễu trắng trợn đem máy kéo chặn giữa đường?

Trương Phong biết đối phó loại vô lại này không thể nhẹ nhàng, bọn họ cứng, bạn cần phải cứng hơn bọn họ, nhất thời đem mặt trầm xuống, Không mọc mắt à! Xe của huyện ủy huyện Trinh Thủy các người không nhận ra được hả?

Thôn dân trung niên không chút nghĩ ngợi nói: Huyện Trinh Thủy? Không biết, không đi qua!

Trương Phong nhìn gã, Gây chuyện có phải không? Ông tin tôi hiện tại gọi điện thoại cho huyện trưởng các người hay không?

Thôn dân trung niên bĩu môi, dựa vào máy kéo, mấy người thôn dân bên cạnh cũng đều nói cười, căn bản là không coi bọn họ ra gì.

Trần Tiểu Mỹ cũng xuống xe, Tôi đi xem.

Trương Phong phát hỏa, nói một câu được, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lý huyện trưởng của huyện bọn họ, hắn là thư ký của Mông bí thư, cùng lãnh đạo các huyện lân cận tự nhiên cũng có không ít lần giao tiếp, đều nhận thức, Trương Phong nghĩ đến trong xe phía sau còn có Khương huyện trưởng, cái mặt mũi này huyện trưởng không có khả năng không cho. Thế nhưng gọi hai lần, đối phương cũng không có tiếp, lại gọi cho thư ký của Lý huyện trưởng cũng như nhau, điện thoại không thông.

Trương Phong đoán bọn họ đang họp, cau mày, thẳng thắn tìm dãy số, gọi cho một người phó cục trưởng cục công an hắn gặp qua vài lần.

Vẫn không thông!

Lẽ nào đều đang họp?

Hay là huyện bọn họ xảy ra chuyện gì? ?

Nghiêm Nhất Chí hỏi: Gọi không được?

Ừm, không người tiếp. Trương Phong sắc mặt không dễ coi cho lắm.

Trần Tiểu Mỹ nghe thấy được, trở đầu về mở cửa xe nói: Khương huyện trưởng, phía trước có thu phí qua đường, không cho chúng ta đi qua, Trương thư ký gọi cho điện thoại của lãnh đạo huyện địa phương cũng không thông.

Khương Phương Phương vừa nghe, cúi đầu lấy điện thoại của mình ra, chậm rãi gọi cho một dãy số.

Tít tít tít.

Tít tít tít.

Cũng không có người tiếp!

Bên kia, thôn dân trung niên đi đầu nhìn đám người Trương Phong Nghiêm Nhất Chí, Gọi xong chưa? Gọi xong thì đem phí sửa xe cho chúng tôi đi, không nhiều lắm, mười ngàn là đủ.

Trương Phong nghiêm mặt lạnh nói: Đi cướp hả?

Nghiêm Nhất Chí quát: Máy kéo của các người cũng không trị giá mười triệu!

Mấy người thôn dân đều trầm mặt, dùng khẩu âm địa phương mắng bọn họ vài câu.

Nói nhảm cái gì!

Rốt cuộc cho tiền không?



Không cho phí sửa xe đừng nghĩ đi qua!

Thôn dân trung niên đè đè tay, những người đó mới ngừng chửi rủa, chỉ nghe thôn dân trung niên không nhanh không chậm nói: Chiếc xe cuối cùng của các người hình như rất quý? Còn thiếu mười ngàn này sao? Nhanh chóng trả tiền đi, chúng tôi còn đi sửa xe, cũng rãnh ở đây với các người, ha ha. . .

Nghiêm Nhất Chí nói: Ông nghĩ thật là đẹp!

Trương Phong nói: Xe của lãnh đạo huyện các người cũng dám chặn?

Thôn dân trung niên cười nhạt vài tiếng, Chúng tôi không phải cướp đoạt, chính là muốn phí sửa xe, các người đi qua, chúng tôi cũng sửa xe, đều tiện hơn không phải sao?

Land Rover mặc dù ở sau cùng, nhưng tiếng nói của bọn họ Đổng Học Bân và Khương Phương Phương cũng nghe được.

Đổng Học Bân con mắt chợt mị, nhạy cảm cảm giác được chuyện tình có chút không đúng, Đổng Học Bân đã công tác qua ở cơ sở rất lâu, mấy thứ bên trong hắn cũng rõ ràng, cái đám thu phí qua đường này bình thường đều là thôn dân địa phương, chủ yếu cũng là lấy cầu tài làm việc chính, hơn nữa xe cộ đi lại rất nhiều, bọn họ cũng đều là rất có ánh mắt, nhìn người không thể trêu vào bình thường sẽ cho đi, sẽ không vì chút tiền tìm phiền toái cho mình, loại người này cũng đều rất cảnh giác, nhưng đám người trước mắt này hình như không phải như vậy, thứ nhất bọn họ quá phô trương, thứ hai nghe thấy bọn họ là xe của huyện ủy huyện Trinh Thủy, sau khi thấy Trương thư ký gọi điện thoại cho huyện trưởng mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thứ ba, cũng là then chốt nhất, phí qua đường nhiều lắm cũng là mấy trăm mà thôi, muốn thì cũng nói một ngàn, nhưng đám người này mở miệng ra là đòi mười ngàn, trong bóp tiền của người bình thường làm gì mang nhiều tiền mặt như vậy? Mười ngàn này rõ ràng là không có khả năng, nhưng bọn họ vẫn nói ra, hơn nữa không có ý cò kè mặc cả, Đổng Học Bân luôn cảm thấy có chút gây sự ở đây.

Khương huyện trưởng. Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy.

Khương Phương Phương ừm một cái, Không quá đúng, phải không?

Đổng Học Bân gật đầu, Sao giống như là nhằm vào chúng ta vậy?

Không xác định. Khương Phương Phương biểu tình vẫn lạnh nhạt như vậy, Nhưng rất có thể.

Phía trước, Trương Phong và Nghiêm Nhất Chí còn đang ồn ào với thôn dân, cơn tức rất lớn.

Không khó trách, ai gặp phải loại sự tình này phỏng chừng cũng không đè được hỏa, máy kéo chặn đường, há mồm đòi mười ngàn phí qua đường, chặn xe của lãnh đạo huyện!

Cái này không phải muốn làm người ta kinh tởm sao?

Tiền này bọn họ cũng không thể cho!

Nếu cho thì mặt của bọn họ để chổ nào? Mặt của Khương huyện trưởng để chổ nào? Một người huyện trưởng, một người phó huyện trưởng, hai người cục trưởng cục tài chính, một người thư ký bí thư huyện uỷ, nhiều lãnh đạo cán bộ như vậy bị người dân thu phí qua đường trên đường đi, nói ra còn không khiến cho người ta cười đến rụng răng sao? ?

Đường này khẳng định không thể đi vòng!

Tiền này cũng khẳng định là không thể cho!

Trương Phong ngay sau đó lại gọi cho một cú điện thoại cho lãnh đạo trong huyện địa phương, kết quả vẫn không thông, tức giận đến nỗi Trương Phong ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp gọi cho 110.

Lúc này thông.

A lô, cảnh sát sao? Trương Phong nói: Tôi là huyện ủy của huyện Trinh Thủy, bên đường Nam Thạch này có người chặn đường thu phí, các người tìm người tới xử lý một chút!

Điện thoại vừa cúp, đám thôn dân này đều lạnh mặt!

Còn dám báo cảnh sát?

Mẹ nó! Muốn chết!

Cho các người mặt ! ?

Lịch kịch, âm thanh xẻng cuốc liên tiếp vang lên không ngừng.

Dưới chỉ huy của thôn dân trung niên, những người này lập tức đem mấy người Trương Phong và Nghiêm Nhất Chí vây quanh, hình như còn có một người chạy đi xa xa, hô to cái gì, chỉ trong chốc lát, trên đường thưa thớt xuất hiện mười mấy người thôn dân, đều là thanh niên trẻ trung, rất nhiều người trong tay đều cầm vũ khí, phần lớn là gậy gộc cuốc xẻng các loại, tổng cộng có hai mươi người, lần này không chỉ là Nghiêm Nhất Chí Trương Phong và lão Vương bọn họ, xe Land Rover của Đổng Học Bân và Khương Phương Phương đang ngồi cũng bị những thôn dân này bao quanh!

Người của huyện Trinh Thủy đều biến sắc!

Cái này không chỉ là Đổng Học Bân và Khương Phương Phương, Trần Tiểu Mỹ và Nghiêm Nhất Chí bọn họ cũng nhìn ra chổ không đúng!

Đều đã báo cảnh sát, bọn họ còn dám gọi người vây lấy, còn tới nhiều người như vậy, cái này quả thật là sớm có chuẩn bị!

Là nhằm vào bọn họ! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook