Quyền Tài

Chương 272: Giết!

Thường Dụ

18/12/2014

Trong tầng hầm ngầm.

Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng không ngừng.

Mấy người đầu đinh hai mặt nhìn nhau, không suy nghĩ nhiều cái gì, nhanh chóng mặc quần vào, cầm đồ chơi theo, đều từ trong phòng chạy lên tầng một, loại thời khắc chỉ mành treo chuông này, tự nhiên là tính mạng và an toàn quan trọng nhất, giờ phút này, ai còn lo lắng đến việc chơi gái chứ. Đổng Học Bân không đi, tròng mắt hơi khẽ động, nhặt quần trên mặt đất nhanh chóng mặc vào cho Hầu Thiến, giúp cô ấy cột lưng quần lại.

"Không có việc gì chứ?" Đổng Học Bân nói.

Hầu Thiến thở ra một hơi, "Không có việc gì, cảm ơn cậu."

"Đi, trước theo tôi quay về phòng." Đổng Học Bân đỡ cô ấy trở về phòng của mình.

Tiếng súng đã ngừng, cũng không biết bên trên có tình huống gì, Đổng Học Bân nhất thời không có được chủ ý, không biết có nên nên ra tay bây giờ hay không, vì thế nên không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn nghĩ nếu thật sự là cảnh sát tới, vậy hẳn là sẽ bắn nhau phạm vi lớn, không có khả năng chỉ có vài động tĩnh như thế. Hầu Thiến tránh được một kiếp cũng thấy kỳ quái, tâm tình vừa rồi kích động bỗng nhiên trầm xuống, dựng thẳng lỗ tai nghe.

Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch, là tiếng bước chân.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Chị gái, chị ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đi ra xem."

Mở cửa đi ra ngoài, hơi nghiêng đầu nhìn về phía hành lang xa xa, Đổng Học Bân liền sợ run lên, trong tay đầu đinh và mấy người ở tại tầng hầm ngầm đều có súng, hình như là vừa phát cho bọn họ, Mã quản lý và ông chủ còn có ba gã cầm súng đi tới tầng hầm ngầm, phía trước, còn mang theo hai người mặc cảnh phục, một người bên trong bị trối chặt lại, trên cánh tay chảy máu ào ào, hình như bị súng bắn.

Mã quản lý mở to con mắt nói: "Ai kêu bọn mày tới?"

Hai cảnh sát bình tĩnh không nói chuyện.

"Không nói phải không?" Mã quản lý giơ lên súng chỉ vào cảnh sát bị thương, lại nhìn về phía đồng sự của hắn, "Cho mày ba giây đồng hồ! Một. . . hai. . ."

"Chờ một chút!" Người cảnh sát trẻ vội la lên: "Tôi nói!"

Ông chủ và đám người xung quanh đều theo dõi con mắt của hắn.

Người cảnh sát hít vào một hơi, nói: "Tôi không biết các người làm cái gì, phía bắc xảy ra vụ án hình sự, một người cầm đao chém bị thương hai người, tôi và Từ ca là qua bên kia tra án, đúng lúc đi ngang qua đây, sau đó các người liền nổ súng, chúng tôi vừa thấy không thích hợp, mới phản kích."

Mã Văn Đào mắng: "Mẹ kiếp! Còn không thành thật?"

Cảnh sát nói: "Là thật, chúng tôi là vì vụ án khác nên đi ngang qua."

Ông chủ nhìn nhìn bọn họ, quay sang khoát tay chặn Mã Văn Đào lại, "Hẳn là không phải nhằm tới chúng ta, bằng không sẽ không chỉ một chiếc xe cảnh sát hai người."

Mã Văn Đào sắc mặt khẽ biến, "Ông chủ, vậy hiện tại. . ."

Ông chủ sắc mặt cũng không dễ coi lắm, "Thuyền cũng sắp tới, chuẩn bị xuất phát cho tốt, mau chóng lên, tiếng súng bên này khẳng định sẽ dụ tới rất nhiều, nếu như kéo dài, chúng ta một người cũng không đi được, nhanh!" Ông ta vô cùng bất mãn đối với hành động lỗ mảng của đám người này, nếu không nổ súng, cũng sẽ không bại lộ, nhưng ông cũng rõ ràng, trong lúc thần kinh đang căng thẳng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe cảnh sát đến đây, đổi lại là ai cũng đều hoảng hốt một chút.

Mã Văn Đào bình tĩnh một chút, chỉ huy nói: "Đem hai tên này đi vào!"

Đầu đinh và lão Hắc thì một trái một phải giữ lấy hai người cảnh sát, "Xử lý thế nào?"

"Trước để xem, nhìn tình huống bên trên, nếu như có người tới thì đem bọn chúng làm con tin, nếu như thuyền đến mà còn chưa tới, thì. . ." Mã Văn Đào làm thế tay chặt ngang cổ.

Đầu đinh và lão Hắc hiểu ý gật đầu một cái.

Xa xa Đổng Học Bân thấy cảnh tượng như vậy, vùng xung quanh lông mày căng thẳng, thân thể lui về phía sau vào phòng.

Một phút đồng hồ sau.

Trong phòng của Đổng Học Bân.

Hai cảnh sát bị ném vào trong này, đầu đinh đạp hình cảnh bị thương kia một cước, đá hắn đến bên cạnh Hầu Thiến, lão Hắc luyện qua Không Thủ đạo cũng đẩy đẩy, đẩy người cảnh sát mà hắn đang giữ đi qua, sau đó hai người cầm súng ngồi xuống bàn, một người lấy thuốc ra hút, phà khói ra phì phèo.

"Thật con mẹ nó xui, trước khi đi còn gặp phải chuyện này."

"Không phải như vậy chứ, bất quá nghe nói thuyền đã tới rồi, hẳn là không có việc gì đâu."

"Chỉ mong vậy, tôi thấy cũng không có vấn đề lớn." Đầu đinh và lão Hắc nói chuyện câu được câu không với nhau.

Hầu Thiến nhìn hai cảnh sát, lông mày hơi nhíu, chợt thở dài một hơi, tuy rằng không phải cùng một khu, nhưng cũng là đồng chí của mình, hai người bị bắt khiến cho tâm tình Hầu Thiến chìm vào đáy cốc. Hai cảnh sát vừa cũng nghe bọn hắn nói cái gì mà nữ cảnh, đương nhiên đã biết nằm vùng thân phận của cô ấy, không khỏi nhìn cô ấy một cái, đồng dạng thở dài. Bọn họ cũng biết, mấy người mình là chạy trời không khỏi nắng.

Mười mấy người, hơn mười khẩu súng.

Cho dù tháo dây cho bọn họ, bọn họ cũng không ra được!

Hình cảnh Tiểu Vương áy náy nói: "Từ ca, xin lỗi, nếu không em nói bên kia kẹt xe nên đi đường vòng, thì cũng. . ."

"Được rồi." Từ ca cánh tay trúng đạn chịu đựng đau đớn nói: "Mạng người, trời đã định trước."

Tiểu Vương nhìn về phía mỹ phụ bên cạnh, thấp giọng nói: "Đám người này là?"

Hầu Thiến trầm xuống, nghĩ cũng trốn không thoát, hiện tại cái gì mà không thể nói được nữa chứ, " Văn vật bị trộm của nhà bảo tàng tỉnh tại bọn họ trên tay, đang chuẩn bị nhập cư trái phép xuất ngoại."

Vừa nghe, Tiểu Vương và Từ ca đều hít sâu một hơi, không ngờ rằng lần này đụng phải vụ án lớn như vậy.



Đầu đinh vỗ vỗ bàn, quát: " Cho bọn mày nói chuyện sao? Đều câm miệng hết cho tao! Thành thật ngồi đó!"

Lão Hắc nhìn về phía Đổng Học Bân, lặng lẽ cười nói: "Tiểu Tạ, mày còn đứng đây làm gì? Không nghe ông chủ và Mã quản lý nói chuẩn bị sao?"

Đổng Học Bân mặt không biểu tình nói: "Tôi cũng không mang theo đồ, đều chuẩn bị xong rồi."

Lão Hắc căn bản không đem hắn để vào mắt, cười nói: "Là sợ mới muốn tránh ở đây sao? Lá gan của mày cũng thật đủ nhỏ."

Đầu đinh cũng cười nhạo vui sướng, đối với Đổng Học Bân, hắn vô cùng chướng mắt.

Một phút đồng hồ. . .

Hai phút. . .

Ba phút. . .

Một tiếng bước chân đột nhiên đến gần, cạch, cửa mở.

Là một gã to con vừa rồi ở bên cạnh ông chủ, trong tay hắn vẫn cầm súng, nhìn đầu đinh và lão Hắc trong phòng một ánh mắt, "Thuyền sắp tới rồi, đi thôi." Nói xong, gã ta nhìn mỹ phụ và hai người cảnh sát không may, không nói cái gì, xoay người đi ra ngoài, tiếng bước chân dần dần xa.

Đổng Học Bân vểnh tai lên nghe, hình như tầng hầm ngầm đã không còn ai.

Đầu đinh hoạt động vai, răng rắc một tiếng, đưa tay cầm súng lên, nhìn mỹ phụ, lộ ra một biểu tình tiếc nuối, "Đáng tiếc, nếu như có thể kéo dài thêm một chút, lão tử khẳng định sẽ nếm thử tư vị của mày, được rồi, cuối cùng còn có lời gì hay không? Để tao tiễn bọn mày một đoạn."

Hầu Thiến cắn răng một cái, tuyệt vọng nắm chặt tay.

Hình cảnh Tiểu Vương có chút hoảng hốt, điên cuồng lắc lắc thân thể, giống như muốn tránh thoát ràng buộc của sợi dây.

Lão Hắc lúc này cũng cầm súng lên, "Lưu ca, để cho tôi tới, hắc hắc."

Đầu đinh cũng không giết người qua, vừa nghe lời này, liền gật đầu, súng trong tay liền cất lại vào trong lưng quần, sau đó đi lui vài bước, sợ máu tươi văng trúng người.

Hầu Thiến nhìn Đổng Học Bân và đám người đầu đinh, mắng: "Bọn mày là lũ súc sinh! Khốn nạn!"

Từ ca chậm rãi nhắm mắt lại, Tiểu Vương hô to " cứu mạng", hy vọng có kỳ tích phát sinh. Nhưng từ lúc bắn nhau đến giờ đã qua vài phút thời gian, cho dù có người nghe được tiếng súng báo cảnh sát, cảnh sát chạy tới cũng không kịp rồi! Xong rồi! Tiểu Vương trong đầu mơ hồ một chút!

Nghĩ đến chồng của mình, nghĩ đến đứa nhỏ của mình, Hầu Thiến con mắt có chút đỏ lên!

Phảichết? Chết như thế?

Lão Hắc giơ súng lên, nghiêng đầu nhìn Đổng Học Bân, "Trốn xa một chút, coi chừng làm mày sợ."

Đổng Học Bân mặt lộ vẻ cổ quái, nhìn nhìn, lập tức lui ra phía sau một bước.

Lão Hắc cười khặc khặc, nâng súng giơ về hướng ba người, bắt đầu nhắm vào, hắn rất hưởng thụ loại này nắm giữ cảm giác sinh tử của người khác, họng súng chỉ vào Tiểu Vương, thấy hắn sợ đến mặt trắng bệch, lão Hắc nở nụ cười hài lòng, lại chuyển họng súng về hướng Từ ca bị thương, cuối cùng, lão Hắc rốt cục quyết định ra tay từ Hầu Thiến, cổ tay nhoáng lên, hắn nhắm vào hướng đầu của Hầu Thiến.

Hầu Thiến yên lặng nhắm mắt lại, tiểu Siêu, mẹ đi, mẹ yêu con.

Lão Hắc sắc mặt lạnh lẽo, ngón tay khẽ động, chuẩn bị siết cò súng!

Nhưng đúng lúc này, một màn mà tất cả mọi người trăm triệu lần không ngờ đã xảy ra!

Đổng Học Bân một bên đột nhiên ra tay không hề có dấu hiệu, hắn bước tới, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, nhìn qua rất là nhẹ nhàng, một chưởng vỗ vào tay phải cầm súng của lão Hắc, đông, một tiếng kêu nhỏ, lão Hắc phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, bàn tay bị đánh buông ra, súng lục rơi xuống đất.

Thấy rõ Tiểu Tạ dám ra tay với mình, lão Hắc kinh sợ, rống to một tiếng đánh thẳng một quyền!

Đổng Học Bân dễ dàng tránh né, chân hơi bắn ra, hung hăng đá vào đầu gối lão Hắc!

Lão Hắc đau đớn kêu một tiếng, thân thể nhoáng lên, lần thứ hai phẫn nộ xông lên dùng công kích kỹ xảo của Không Thủ đạo đánh tới Đổng Học Bân! Đổng Học Bân không một chút hoang mang, nghiêng đầu tránh né một đấm, năm ngón tay co lại, một quyền đấm thẳng vào ngực của lão Hắc, khi hắn ta dùng chân phản kích, Đổng Học Bân lại dễ dàng tránh, tay vung lên, cổ tay lật ngửa, kéo cánh tay của lão Hắc tới phía sau, một khửu tay mạnh mẽ vung ra, trực tiếp trấn một cái làm lão Hắc ngã xuống mặt đất!

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!

Không ai biết Tiểu Tạ đang làm gì, sao đột nhiên đánh người một nhà, còn nữa, theo mọi người thấy Tiểu Tạ có thể trạng ốm yếu gầy teo như thế, không có khả năng có khí lực gì, hơn nữa trước đó lão Hắc đã từng ra tay với Tiểu Tạ, kết quả một chiêu cũng không cần dùng đã đem Tiểu Tạ đánh ngã xuống đất, nhưng hình ảnh trước mắt hiển nhiên trái ngược, vượt quá dự liệu của mọi người, sao Tiểu Tạ nhỏ con hiền lành lại đột nhiên lợi hại như vậy?

Đầu đinh thấy tình thế không ổn đã vội vàng rút súng từ trong lưng quần ra, "Đừng nhúc nhích! Mày làm cái gì vậy!"

Hầu Thiến kinh ngạc một chút, nhanh chóng cúi ngã xuống đất, Tiểu Vương và Từ ca cũng đều theo!

Lúc này Đổng Học Bân giống như đổi thành một người khác, trong mắt vẫn không có một tia hoảng loạn, bình tĩnh cúi đầu, một bước xa vọt tới!

Đoàng! Tiếng súng vang lên!

Hầu Thiến hô, "Cẩn thận!"

Đổng Học Bân hơi nghiêng cổ, đạn vụt qua đầu hắn bay đi ra ngoài!

Đầu đinh khiếp sợ không ngớt, tiếp tục siết cò súng lần thứ hai … Đoàng!

Đổng Học Bân vai hơi chúi xuống một chút, đạn lại một lần nữa sượt qua thân thể của hắn bắn vào trong tường! Sau một khắc, Đổng Học Bân rốt cục bước đi thong thả tới trước mặt đầu đinh, thấy hắn lại muốn siết cò súng, cánh tay Đổng Học Bân vung lên, thấy đúng thời cơ liền chụp lấy tay của đầu đinh, bởi vì khí lực tương xứng, trong lúc nhất thời liền giằng co qua lại, Đổng Học Bân phản ứng rất nhanh, đầu gối nhắc lên, đá về hướng bụng hắn, thừa dịp đầu đinh thất thần, cổ tay Đổng Học Bân hung hăng bẻ một cái, đem họng súng xoay ngược lại hướng đối phương, dùng sức một chút, Đổng Học Bân bóp chặt đầu ngón tay đang đặt trên cò súng của đầu đinh!

Đoàng!



Tiếng súng lại vang lên! Đầu đinh mặt lộ vẻ khó tin chậm rãi ngã xuống mặt đất!

Ngực của hắn đã bị xuyên thủng một lổ, trên mặt đất trong nháy mắt đã đỏ một mảnh!

Lão Hắc kia bên nổi giận gầm lên một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, đi qua đoạt súng, Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không cho hắn thực hiện được, mắt lạnh quay đầu lại, cầm lấy khẩu súng đoạt được từ trong tay của đầu đinh, siết cò, đoàng, tay của lão Hắc đã cách khẩu súng chỉ còn vài centimet, thân thể chợt dừng lại, một giây, hai giây, lão Hắc ngơ ngác đem bàn tay đưa đến trên cổ, máu tươi phun ra trong nháy mắt đã đem bàn tay nhuộm đỏ, lão Hắc ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Thật ra từ lúc Đổng Học Bân ra tay đến lúc giết hai người, chỉ dùng mười giây ngắn ngủi.

Thở một hơi, Đổng Học Bân bình phục tâm tình một chút, đi tới bên giường ngồi hổm xuông, cởi dây trối cho ba người. Hình cảnh Tiểu Vương nhìn đến ngây người, Từ ca và Hầu Thiến cũng chấn động nhìn Đổng Học Bân, không rõ ràng đối phương vì sao lại giết người nhà, càng không rõ ràng đối phương vì sao muốn cứu bọn họ.

Hầu Thiến đột nhiên nghĩ tới cái gì, cả kinh nói: "Cậu là. . . Người một nhà ?"

Tiểu Vương và Từ ca đều là sửng sốt, người một nhà?

Hầu Thiến rốt cục đã rõ ràng, vì sao đối phương lại nhiệt tâm đối với mình như vậy, không tiếc đắc tội những người khác cũng muốn giành lấy mình, nhưng lại không có cưỡng gian mình giống như Hầu Thiến nghĩ, ngược lại còn băng bó cho mình, cho mình ăn uống, cái này không thể là việc mà một tên lưu manh làm! Hơn nữa sức chiến đấu và can đảm của đối phương cũng không phải một lưu manh có thể có, đối mặt với họng súng và đạn mà mặt có thể không thay đổi? Hầu Thiến tự vấn là không làm được điểm ấy!

Đổng Học Bân cười cười, vừa cởi dây trói cho cô ấy vừa nói, "Chị gái, xin lỗi, trước đó vẫn sợ trong phòng có máy nghe trộm, sẽ không tự báo, Tạ Hạo là tên giả, tôi là Đổng Học Bân, công tác tại cục huyện Duyên Đài, cũng là vì truy tra văn vật bị trộm nhà bảo tàng tỉnh nên đến đây nằm vùng."

Quả nhiên là người một nhà!

Mấy người này đều là vừa mừng vừa sợ!

Hầu Thiến thở ra một hơi, ngữ khí kích động nắm tay hắn, "Cảm ơn! Cảm ơn!"

Từ ca ôm cánh tay chảy máu hưng phấn nói: "Nếu không có cậu, chúng tôi đều xong hết rồi, đồng chí, cảm ơn cậu!"

"Đều là đồng chí với nhau, không cần khách khí." Đổng Học Bân đem qua một cái áo gối, "Nhanh chóng băng bó vết thương một chút, anh chảy máu nhiều quá."

Tiểu Vương đột nhiên nói: "Cậu nói cậu là Đổng Học Bân?"

Đổng Học Bân ừm một cái, " Sao vậy?"

"Tên này. . . Sao quen tai như vậy?" Tiểu Vương chớp chớp con mắt.

Hắn vừa nói như thế, Hầu Thiến cũng ngẩn ra, quả thật, tên này cô ấy nghe cũng rất quen, hình như nghe qua ở đâu đó.

Dừng một chút, Hầu Thiến nói: "Tôi là Hầu Thiến, là cục công an của thành phố Lữ An."

Tiểu Vương bọn họ cũng nói: "Chúng tôi là đội hình cảnh của thành phố Chương Tắc cục."

Thành phố Chương Tắc? Đó là khu phía nam xa nhất của tỉnh Bắc Hà, nói cách khác bọn họ còn đang ở trong tỉnh Bắc Hà? Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: " Đám người kia hẳn là đang chuẩn bị lên thuyền, tiếng súng vừa rồi phỏng chừng cũng sẽ tưởng là âm thanh bắn chết các người, tạm thời không có nguy hiểm, nhưng nếu như trong vòng vài phút không đi ra, bọn họ khẳng định nghi ngờ."

Tiểu Vương quýnh lên, biết còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, "Từ ca, hiện tại làm sao bây giờ?"

Cánh tay của Từ ca đã được áo gối quấn lại, "Bọn họ có hơn mười người, hầu như người người đều có súng, như thế này đi ra tuyệt đối là chịu chết, thủ ngay trong tầng hầm ngầm đi, trong cục tám phần đã phái người đến đây, chỉ cần chờ người của chúng ta vừa đến, an toàn sẽ không thành vấn đề." Hắn nhìn súng trong tay của Đổng Học Bân, "Ở đây có hai khẩu súng, bảo vệ cầu thang không cho người xuống, chắc là không vấn đề gì."

Đổng Học Bân nhìn hắn, "Chờ cảnh sát tới, thuyền cũng đi mất rồi?"

Hầu Thiến cau mày, "Lẽ nào. . . mở mắt nhìn bọn họ đem văn vật xuất ngoại?"

Từ ca thở dài nói: "Tôi bị thương, không làm được gì, Tiểu Vương là hình cảnh mới tiến đội, sức chiến đấu cũng bình thường, cho dù liều mạng xông lên cũng không lại làm mười mấy người bọn họ, tôi cũng không muốn quốc bảo xói mòn ra ngoài, nhưng bây giờ còn có biện pháp khác sao?" Nói xong, hắn quay đầu nhìn Hầu Thiến nói: " Thuật bắn súng của cô thế nào?"

Hầu Thiến lắc đầu đầu, thử giơ giơ tay, nói: " Trên người tôi cũng có thương thế."

Không phải bị thương cũng là sức chiến đấu thấp, cái đội hình này hiển nhiên không có cách nào đi tới liều mạng với đám người bên ngoài.

Đổng Học Bân chờ bọn hắn nói xong, nói: "Các người thương lượng được rồi chứ?"

Từ ca ừ một tiếng, "Thử ngay trong tầng hầm ngầm."

ĐổngHọc Bân đem khẩu súng trong tay giao cho Hầu Thiến, "Khẩu súng này cho các người, đạn hẳn là còn lại vài phát, các người chú ý an toàn."

Nghe vậy, đám người Hầu Thiến Từ ca đều ngẩn ngơ, "Có ý gì? Cậu định làm gì?"

Đổng Học Bân nhặt một khẩu súng đầy đạn trên mặt đất, mở hộp đạn ra nhìn một chút, lại đóng vào một cái cạch, giắt vào sau lưng áo, "Còn có thể làm gì, đương nhiên là đi ra bắt phần tử phạm tội, đám người này đều ở trên, thuyền cũng sắp tới, hiện tại không bắt bọn họ thì chờ đến lúc nào bắt?" Hắn là nằm vùng, mục tiêu cũng là tìm văn vật, không thể làm rùa đen rút đầu ở chổ này được.

Tiểu Vương ngạc nhiên, "Một mình cậu?"

Đổng Học Bân gật đầu, "Tôi vốn cũng dự định một người, nếu không tôi trà trộn vào trung tâm làm nằm vùng để làm gì?"

Hầu Thiến lạnh lùng nói: "Không được! Quá nguy hiểm! Cậu chỉ một người một khẩu súng! Bọn họ có hơn mười người! Sao có thể đánh lại?" Đổng Học Bân có ân cứu mạng đối với cô ấy, Hầu Thiến không muốn nhìn hắn tìm chết vô nghĩa.

Từ ca cũng nói: "Đúng vậy, đừng xúc động, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính."

Tiểu Vương vội la lên: "Hay là chờ võ cảnh đến đây đi!"

Đổng Học Bân vừa rồi cũng tính BACK một chút, vài ngày trước thật ra tích góp không ít, tuy rằng cuối tuần đã dùng vài lần, nhưng chỉ là một phút hai phút, dùng cũng không nhiều, coi như cũng còn dư dả, Đổng Học Bân chỉnh sửa lại quần áo một chút, làm tốt tất cả chuẩn bị, "Mạng của tôi luôn luôn rất lớn, chưa thử chưa biết được, tôi đi, các người bảo trọng." Dứt lời, không đợi đám người Hầu Thiến và Từ ca ngăn cản, liền mở cửa đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook