Chương 1454: Hắn thông minh hơn người khác!
Thường Dụ
10/05/2017
Trong công viên.
Bên này giới thiệu qua lại, cũng kéo dài đến mười giờ.
Đoàn ngoài thưng này ngay cả trong tỉnh đều rất quan tâm, nên đừng nói thành phố và địa phương khác, tin tức giống như mọc cánh bay đi khắp nơi.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Vừa nhìn dãy số, là điện thoại trong huyện.
Hắn liền nói : Bí thư gọi tới, có thể là có việc gấp, tôi tiếp điện thoại mọt chút.
Đổng Học Bân mượn cơ hội thoát khỏi Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc, đi tới một chổ ít người cách đó không xa tiếp điện thoại, bình thường nếu như bạn đang nói chuyện với phó thị trưởng, trừ phi là điện thoại của lãnh đạo thành phố, bằng không thì cú điện thoại này cũng không tiếp được, sẽ làm cho phó thị trưởng nghĩ rằng bạn không tôn trọng người ta, cho dù là việc gấp cũng phải cúp trước gọi một lát gọi lại, nhưng Đổng Học Bân thì không sao cả, hắn thứ nhất là không có khả năng đáp ứng yêu cầu của Hoa Lập bọn họ, thứ hai quan hệ của Đổng Học Bân và Hoa Lập bọn họ cũng đã rất kém, thứ ba, Đổng Học Bân hiện tại cũng có lo lắng riêng, dưới tình huống hiện tại, cho dù là không cho mặt mũi của phó thị trưởng và cục trưởng cục chiêu thương thành phố thì bọn họ cũng chẳng làm được cái gì.
A lô, Mông bí thư.
Đoàn khảo sát ngoại thương tới?
Đúng vậy, người đã tới.
Nghe nói là tới vì huyện Trinh Thủy chúng ta?
Ừm, một người chủ bên trong là bạn của tôi, tôi mời, thật ra trước đó cũng không nghĩ là nhiều người tới như vậy, cho rằng chỉ một người, cho nên không báo cáo với trong huyện.
Cái đó không cần lo, làm tốt lắm, làm tốt lắm! Hiển nhiên là Mông Duệ cũng đã biết được phân lượng của đoàn ngoại thương này, nhà đầu tư trước đó căn bản là không so sánh nổi, bên trong tùy tiện lấy ra mọt người thôi, cũng đều có thể sánh ngang với trăm nhà đầu tư nhỏ trong nước.
Một người bằng một trăm người!
Vậy mười mấy người bằng mấy ngàn người!
Đây là cái khác niệm gì? Tất cả mọi người đều rõ ràng!
Mông bí thư, hiện tại tôi nên bố trí thế nào? Đổng Học Bân trưng cầu ý kiến trong huyện một chút.
Mông Duệ suy nghĩ rất nhanh, trong giọng nói cũng rất hưng phấn, nói : Nhiệm vụ mang đội lần này trong huyện đã giao lại cho cậu phụ trách, tất cả sự vụ cậu quyết định, nhất định phải giữ những người này ở lại trong huyện chúng ta.
Cái này ngài yên tâm.
Tôi đã gặp mặt Khương huyện trưởng, cũng chuẩn bị điều động một nhóm người tới trợ giúp cho các người, người ngày hôm nay có thể đến không?
Ngày hôm nay có thể không được
Sao? Muốn ở lại thành phố?
Đổng Học Bân nghe ra lo lắng của Mông bí thư, thành phố bên này hiện tại có rất nhiềusói. ai ai cũng đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt này, giữ lại một ngày là nguy hiểm một ngày, lỡ như bị người khác đoạt đi thì huyện bọn họ sẽ khóc không thành tiếng, cực cực khổ khổ đi làm lót đường cho người ta, nhưng Đổng Học Bân thì không hề suy nghĩ như vậy : Tôi vừa rồi có nhìn một chút, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, dù sao cũng là từ bên nước M tới, có sự sai giờ rất lớn, mọi người hẳn là cũng chưa nghỉ ngơi, phỏng chừng phải điều chỉnh lại, một hồi tôi hỏi bọn họ cho, mà tôi phỏng chừng rằng phải sáng sớm ngày mai mới có thể quay về huyện Trinh thủy.
Sáng sớm ngày mai à. Được, tôi sẽ thương lượng với Khương huyện trưởng, muộn một ngày cũng không thành vấn đề, chủ yếu là người phải giữ được, cậu hiểu ý tôi chứ?
Tôi rõ ràng, nhưng có thể sẽ đắc tội với người ...
Tôi và Khương huyện trưởng ở đây toàn lực ủng hộ cậu, buông tay buông chân làm đi, không sơ đắc tội với người
Được, có lời này của ngài trong lòng tôi cũng kiên định.
Được, bên kia giao cho cậu, chuyện lần này làm tốt, sẽ nhớ công của cậu.
Bí thư huyện ủy đã đem thái độ trong huyện nhắn nhủ cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng có suy nghĩ, nghe lãnh đạo hưng phấn như thế, hắn cũng dấy lên nhiệt tình mười phần.
Lần này là một kỳ ngộ lớn!
Phải giữ nó lại cho bằng được!
Cúp điện thoại di động, Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn.
Có rất nhiều nhà đầu tư trong nước đang tiến vào cửa, có vài người là đã đến ngày hôm qua, cũng có vài người là vừa đến hôm nay, đều đến xem hạng mục. Trước sân rộng nhất thời chia làm hai khu vực, một bên là người của cục chiêu thương các huyện khu tiếp tục làm công tác của ngày hôm qua, lôi kéo các nhà đầu tư trong nước, còn bên kia là đoàn ngoại thương do Trương Long Quyên dẫn đầu, bị Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc giữ chân nói chuyện.
Hội trường rất náo nhiệt.
Tâm tình của mọi người cũng như nhau.
Đổng Học Bân đi trở về, đúng lúc nghe được một ngoại thương Hoa kiều dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói muốn nghỉ ngơi, các ngoại thương phía sau cũng gật đầu.
Trương Long Quyên cười nói : Tôi cũng có chút mệt mỏi, dọc đường đi ngồi máy bay làm mệt, Hoa thị trưởng, bằng không mọi người đi ăn một bữa trước, sau đó chúng tôi đi nghỉ ngơi
Hoa Lập nói : Vậy khảo sát ...
Trương Long Quyên nói : Chuyện khác ngày mai rồi nói?
Cũng được, vậy tôi an bài khách sạn cho mọi người Hoa Lập nói.
Trương Long Quyên cười ha ha nói : Vậy phiền phức.
Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc thương lượng một chút, chổ ăn đã an bài, đều là tính sẵn, thậm chí bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn yến hội, nhưng vấn đề chổ ở thì không giải quyết được, phòng trong mấy khách sạn của bọn họ đã đầy, mà lại không thể thu xếp những khách sạn bình thường ...
Đổng Học Bân nói : Bên tôi có thể cung cấp sáu phòng tổng thống, phòng bên trong không ít, hẳn là cũng đủ chổ.
Đổng Học Bân nghĩ mình đặt phòng tổng thống quả thật đúng là chó ngáp phải ruồi, vả lại nhân tình này hắn cũng không muốn để cho thành phố đưa.
Hoa Lập bọn họ cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể làm như thế, tính ra thì mấy phòng tổng thống trong thành phố bọn họ cũng chỉ có thể lấy ra chiêu đãi khách quý.
Bên này quyết định.
Đổng Học Bân cũng trở về bàn triển lãm của mình dặn dò nhiệm vụ.
Thấy Đổng huyện trưởng trở về, Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng Cung Na đều nghẹn một bụng.
Đổng huyện trưởng.
Bọn họ sao ...
Thật sự là tới vì chúng ta?
Tất cả mọi người đều cảm thấy như bị hạnh phúc đè cho hôn mê.
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Trương tổng mang đội là người quen của tôi, được rồi, cái này để sau rồi nói, hiện tại tìm vài người theo tôi về khách sạn, dọn dẹp hành lý trong phòng tổng thống ra, chúng ta đều dọn xuống dưới lầu, đem phòng tặng cho ngoại thương, lão Trịnh, tiểu Trần, các người ở lại tọa trấn, nhà đầu tư trong nước chúng ta có thể kéo tới thì kéo tới, đừng chậm trể, tôi đi dẫn Trương tổng bọn họ ăn
Được.
Rõ ràng.
Đổng Học Bân nói rất nhanh, bọn họ trả lời cũng rất nhanh, Thường Quyên và Cung Na lập tức cùng Đổng Học Bân đi, rất sợ những ngoại thương này trong lúc ăn bị người khác dụ đi mất.
Nhìn bóng lưng của Đổng huyện trưởng rời đi, Trịnh Đại Hữu hơi cảm khái, trong huyện đều nói Đổng Học Bân kích động, làm việc không dùng não nhiều, nhưng trải qua vài ngày tiếp xúc, Trịnh Đại Hữu phát hiện căn bản là không có chuyện như vậy, trước đó nhiều người nghĩ Đổng Học Bân trên cuộc họp thường ủy tuyên bố không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ tự chức là một hành động ngu xuẩn, nhưng bây giờ xem ra, Đổng huyện trưởng người ta rõ ràng là có nắm chắc thắng lợi, đã sớm liên hệ người, cho nên mới dám tuyên bố ngay trên cuộc họp thường ủy muốn quyền đòi chức.
Ngu xuẩn?
Kích động?
Vớ vẫn!
Vị thường vụ phó huyện trưởng trẻ tuổi này thông minh hơn người khác! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bên này giới thiệu qua lại, cũng kéo dài đến mười giờ.
Đoàn ngoài thưng này ngay cả trong tỉnh đều rất quan tâm, nên đừng nói thành phố và địa phương khác, tin tức giống như mọc cánh bay đi khắp nơi.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Vừa nhìn dãy số, là điện thoại trong huyện.
Hắn liền nói : Bí thư gọi tới, có thể là có việc gấp, tôi tiếp điện thoại mọt chút.
Đổng Học Bân mượn cơ hội thoát khỏi Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc, đi tới một chổ ít người cách đó không xa tiếp điện thoại, bình thường nếu như bạn đang nói chuyện với phó thị trưởng, trừ phi là điện thoại của lãnh đạo thành phố, bằng không thì cú điện thoại này cũng không tiếp được, sẽ làm cho phó thị trưởng nghĩ rằng bạn không tôn trọng người ta, cho dù là việc gấp cũng phải cúp trước gọi một lát gọi lại, nhưng Đổng Học Bân thì không sao cả, hắn thứ nhất là không có khả năng đáp ứng yêu cầu của Hoa Lập bọn họ, thứ hai quan hệ của Đổng Học Bân và Hoa Lập bọn họ cũng đã rất kém, thứ ba, Đổng Học Bân hiện tại cũng có lo lắng riêng, dưới tình huống hiện tại, cho dù là không cho mặt mũi của phó thị trưởng và cục trưởng cục chiêu thương thành phố thì bọn họ cũng chẳng làm được cái gì.
A lô, Mông bí thư.
Đoàn khảo sát ngoại thương tới?
Đúng vậy, người đã tới.
Nghe nói là tới vì huyện Trinh Thủy chúng ta?
Ừm, một người chủ bên trong là bạn của tôi, tôi mời, thật ra trước đó cũng không nghĩ là nhiều người tới như vậy, cho rằng chỉ một người, cho nên không báo cáo với trong huyện.
Cái đó không cần lo, làm tốt lắm, làm tốt lắm! Hiển nhiên là Mông Duệ cũng đã biết được phân lượng của đoàn ngoại thương này, nhà đầu tư trước đó căn bản là không so sánh nổi, bên trong tùy tiện lấy ra mọt người thôi, cũng đều có thể sánh ngang với trăm nhà đầu tư nhỏ trong nước.
Một người bằng một trăm người!
Vậy mười mấy người bằng mấy ngàn người!
Đây là cái khác niệm gì? Tất cả mọi người đều rõ ràng!
Mông bí thư, hiện tại tôi nên bố trí thế nào? Đổng Học Bân trưng cầu ý kiến trong huyện một chút.
Mông Duệ suy nghĩ rất nhanh, trong giọng nói cũng rất hưng phấn, nói : Nhiệm vụ mang đội lần này trong huyện đã giao lại cho cậu phụ trách, tất cả sự vụ cậu quyết định, nhất định phải giữ những người này ở lại trong huyện chúng ta.
Cái này ngài yên tâm.
Tôi đã gặp mặt Khương huyện trưởng, cũng chuẩn bị điều động một nhóm người tới trợ giúp cho các người, người ngày hôm nay có thể đến không?
Ngày hôm nay có thể không được
Sao? Muốn ở lại thành phố?
Đổng Học Bân nghe ra lo lắng của Mông bí thư, thành phố bên này hiện tại có rất nhiềusói. ai ai cũng đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt này, giữ lại một ngày là nguy hiểm một ngày, lỡ như bị người khác đoạt đi thì huyện bọn họ sẽ khóc không thành tiếng, cực cực khổ khổ đi làm lót đường cho người ta, nhưng Đổng Học Bân thì không hề suy nghĩ như vậy : Tôi vừa rồi có nhìn một chút, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, dù sao cũng là từ bên nước M tới, có sự sai giờ rất lớn, mọi người hẳn là cũng chưa nghỉ ngơi, phỏng chừng phải điều chỉnh lại, một hồi tôi hỏi bọn họ cho, mà tôi phỏng chừng rằng phải sáng sớm ngày mai mới có thể quay về huyện Trinh thủy.
Sáng sớm ngày mai à. Được, tôi sẽ thương lượng với Khương huyện trưởng, muộn một ngày cũng không thành vấn đề, chủ yếu là người phải giữ được, cậu hiểu ý tôi chứ?
Tôi rõ ràng, nhưng có thể sẽ đắc tội với người ...
Tôi và Khương huyện trưởng ở đây toàn lực ủng hộ cậu, buông tay buông chân làm đi, không sơ đắc tội với người
Được, có lời này của ngài trong lòng tôi cũng kiên định.
Được, bên kia giao cho cậu, chuyện lần này làm tốt, sẽ nhớ công của cậu.
Bí thư huyện ủy đã đem thái độ trong huyện nhắn nhủ cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng có suy nghĩ, nghe lãnh đạo hưng phấn như thế, hắn cũng dấy lên nhiệt tình mười phần.
Lần này là một kỳ ngộ lớn!
Phải giữ nó lại cho bằng được!
Cúp điện thoại di động, Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn.
Có rất nhiều nhà đầu tư trong nước đang tiến vào cửa, có vài người là đã đến ngày hôm qua, cũng có vài người là vừa đến hôm nay, đều đến xem hạng mục. Trước sân rộng nhất thời chia làm hai khu vực, một bên là người của cục chiêu thương các huyện khu tiếp tục làm công tác của ngày hôm qua, lôi kéo các nhà đầu tư trong nước, còn bên kia là đoàn ngoại thương do Trương Long Quyên dẫn đầu, bị Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc giữ chân nói chuyện.
Hội trường rất náo nhiệt.
Tâm tình của mọi người cũng như nhau.
Đổng Học Bân đi trở về, đúng lúc nghe được một ngoại thương Hoa kiều dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói muốn nghỉ ngơi, các ngoại thương phía sau cũng gật đầu.
Trương Long Quyên cười nói : Tôi cũng có chút mệt mỏi, dọc đường đi ngồi máy bay làm mệt, Hoa thị trưởng, bằng không mọi người đi ăn một bữa trước, sau đó chúng tôi đi nghỉ ngơi
Hoa Lập nói : Vậy khảo sát ...
Trương Long Quyên nói : Chuyện khác ngày mai rồi nói?
Cũng được, vậy tôi an bài khách sạn cho mọi người Hoa Lập nói.
Trương Long Quyên cười ha ha nói : Vậy phiền phức.
Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc thương lượng một chút, chổ ăn đã an bài, đều là tính sẵn, thậm chí bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn yến hội, nhưng vấn đề chổ ở thì không giải quyết được, phòng trong mấy khách sạn của bọn họ đã đầy, mà lại không thể thu xếp những khách sạn bình thường ...
Đổng Học Bân nói : Bên tôi có thể cung cấp sáu phòng tổng thống, phòng bên trong không ít, hẳn là cũng đủ chổ.
Đổng Học Bân nghĩ mình đặt phòng tổng thống quả thật đúng là chó ngáp phải ruồi, vả lại nhân tình này hắn cũng không muốn để cho thành phố đưa.
Hoa Lập bọn họ cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể làm như thế, tính ra thì mấy phòng tổng thống trong thành phố bọn họ cũng chỉ có thể lấy ra chiêu đãi khách quý.
Bên này quyết định.
Đổng Học Bân cũng trở về bàn triển lãm của mình dặn dò nhiệm vụ.
Thấy Đổng huyện trưởng trở về, Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng Cung Na đều nghẹn một bụng.
Đổng huyện trưởng.
Bọn họ sao ...
Thật sự là tới vì chúng ta?
Tất cả mọi người đều cảm thấy như bị hạnh phúc đè cho hôn mê.
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Trương tổng mang đội là người quen của tôi, được rồi, cái này để sau rồi nói, hiện tại tìm vài người theo tôi về khách sạn, dọn dẹp hành lý trong phòng tổng thống ra, chúng ta đều dọn xuống dưới lầu, đem phòng tặng cho ngoại thương, lão Trịnh, tiểu Trần, các người ở lại tọa trấn, nhà đầu tư trong nước chúng ta có thể kéo tới thì kéo tới, đừng chậm trể, tôi đi dẫn Trương tổng bọn họ ăn
Được.
Rõ ràng.
Đổng Học Bân nói rất nhanh, bọn họ trả lời cũng rất nhanh, Thường Quyên và Cung Na lập tức cùng Đổng Học Bân đi, rất sợ những ngoại thương này trong lúc ăn bị người khác dụ đi mất.
Nhìn bóng lưng của Đổng huyện trưởng rời đi, Trịnh Đại Hữu hơi cảm khái, trong huyện đều nói Đổng Học Bân kích động, làm việc không dùng não nhiều, nhưng trải qua vài ngày tiếp xúc, Trịnh Đại Hữu phát hiện căn bản là không có chuyện như vậy, trước đó nhiều người nghĩ Đổng Học Bân trên cuộc họp thường ủy tuyên bố không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ tự chức là một hành động ngu xuẩn, nhưng bây giờ xem ra, Đổng huyện trưởng người ta rõ ràng là có nắm chắc thắng lợi, đã sớm liên hệ người, cho nên mới dám tuyên bố ngay trên cuộc họp thường ủy muốn quyền đòi chức.
Ngu xuẩn?
Kích động?
Vớ vẫn!
Vị thường vụ phó huyện trưởng trẻ tuổi này thông minh hơn người khác! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.