Chương 1443: Hưởng thụ.
Thường Dụ
10/05/2017
Tám giờ.
Trong phòng.
Ánh trăng treo cao, ánh sáng theo cửa sổ phòng tổng thống rơi xuống nền đất trong phòng, phòng bếp bên kia bốc lên mùi thơm của đồ ăn.
Một cái từ thị giác tiến đến.
Một cái từ khứu giác tiến đến.
Có một phen tư tưởng sảng khoái ở đây.
Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha hút thuốc, híp mắt rất hưởng thụ.
Học Bân, ăn cơm.
Ồ, được rồi sao?
Đúng vậy, chuẩn bị ăn đi.
Vậy tôi giúp chị bưng thức ăn ra, khổ cực khổ cực.
Không cần, ha ha, cậu rửa tay trước đi, chị tự mình bưng.
Đổng Học Bân vừa nghe, cũng không khách khí với cô ấy, đi phòng vệ sinh rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Sau khi lau khô tay đi ra, Đổng Học Bân vô thức nhìn về phía nhà ăn trong góc phòng khách, nhưng không thấy được người, cũng không thấy được đồ ăn, hơi nghiêng đầu nhìn qua sô pha mình vừa rồi ngồi, mới phát hiện Thường Quyên đã ngồi ở trên sô pha bằng da màu đen, đang loay hoay dọn ba món ăn nóng hổi lên trên bàn trà, đều là những món bình thường thôi.
Ăn đi Học Bân.
Không đi nhà ăn à?
Bên kia cái ghế cứng, tôi sợ hai ta ngồi khó chịu.
Cũng phải, mệt cả ngày, vẫn là sô pha mềm mại, được.
Tới nào, nếm thử xem chị làm thế nào, nếu như ăn không vô cậu cứ nói thẳng với chị, không thể ăn thì không ăn, chị gọi điện thoại kêu vài món ăn tới.
Sao có thể, vừa nhìn là tốt rồi ăn.
Chị cũng là đã lâu chưa từng xuống bếp, chị trong lòng đều chưa nghĩ tới.
Sẽ không đâu, tôi nếm thử trước. Đổng Học Bân cũng ngồi xuống sô pha kề bên cô ấy. Cầm lấy chiếc đũa gắp thử một miếng thịt ăn, sau đó nói: Ừ, cũng không tệ lắm, rất ngon.
Thật sao?
Ừm, chị cũng ăn a.
Được, chị trang điểm lại một chút.
Thường Quyên lại cầm lấy cái gương và đồ trang điểm bắt đầu trang điểm lại, từng chút từng chút rất cẩn thận, cực kỳ xinh đẹp. Đổng Học Bân đói bụng, cũng không quản cô ấy, cắm đầu ăn. Mùi vị tổng thể của đồ ăn thì cũng bình thường, không có gì khó ăn, cũng không có gì đặc biệt ngon ăn, bất quá có một mỹ nữ ngồi ở bên cạnh. Trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt thổi qua, cái này có thể ăn với cơm, đồ ăn ngon hay không ngon cũng không quan trọng, với Đổng Học Bân mà nói là dùng bữa, thật ra còn không bằng nói hắn đang dùng mỹ sắc của chị Thường làm đồ ăn.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Hai người ăn cùng một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, nói: Đồ ăn hôm nay thật không tồi, còn phiền phức chị làm cơm cho tôi bận việc nửa ngày, khiến cho tôi rất ngượng ngùng.
Thường Quyên cười nói: Cũng không phải một mình cậu ăn, chị cũng đói bụng.
Đổng Học Bân buông chiếc đũa, cũng no rồi.Phù, no rồi, ăn không nổi.
Chị cũng no rồi. Thường Quyên cũng không ăn, lúc nào cậu nghỉ ngơi? Ngày hôm nay mệt mỏi?
Đổng Học Bân nhìn thời gian, Mới tám giờ hơn. Còn sớm, mệt thì mệt, bất quá một hồi chờ lão Trịnh trở về chúng ta còn phải họp, họp xong rồi nghỉ ngơi.
Nếu không cậu ngủ trước một chút?
Không sao, chịu được.
Đổng Học Bân xoa xoa vai, đúng là mệt mỏi. Ngày hôm nay hắn tuy rằng không có trực tiếp tham dự chuyện của hội chiêu thương, nhưng chạy trước chạy sau cũng rất lâu, hơn nữa huyện bọn họ ngày hôm nay làm ra thành tích chiêu thương kém như vậy, lại gặp phải người của cục chiêu thương thành phố cố ý dùng ngáng chân, không chỉ có mệt mỏi trên thân thể, Đổng Học Bân cũng mệt mỏi về đầu óc, người khác đều thấy chổ tốt của làm lãnh đạo, nhưng lại rất khó tưởng tượng đến phía sau quyền lợi và địa vị còn có áp lực không cách nào tưởng tượng.
Thường Quyên nhìn hắn, Vậy chị xoa xoa vai cho cậu.
Đổng Học Bân cuống quít rút tay từ trên vai về, Đừng đừng, không cần.
Vai mỏi? Không có việc gì, chị xoa cho cậu một chút.
Không mỏi, thật không mỏi, đừng chị Thường.
Ha ha, với chị Thường cậu còn khách khí cái gì?
Thường Quyên không nói nhiều đứng lên đi tới phía sau sô pha.
Sau một khắc, Đổng Học Bân cảm giác được vai căng thẳng, một cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, hiển nhiên là được chị Thường xoa.
Chị Thường.
Đừng nhúc nhích.
Ai da, chị coi chị kìa.
Đổng Học Bân từ chối vài cái, đôi tay trên vai vẫn không nghe, vẫn tiếp tục xoa bóp cho hắn, Đổng Học Bân thoải mái vô cùng, cuối cùng cũng không nói được cô ấy, thẳng thắn không khuyên nữa, nói tiếng cảm ơn, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Ba phút trôi qua.
Tay trên vai thay đổi chỗ, xoa lên đầu của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân thật sự không nhịn được thoải mái kêu một tiếng, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều tiêu tán hơn phân nửa, chị Thường thật biết xoa bóp.
Độ mạnh yếu thế nào?
Đặc biệt tốt, cảm ơn.
Cậu dựa ra sau một chút?
Sao cũng được.
Sô pha là cái loại của Nhật, chỗ tựa lưng không cao, nhiều lắm có thể dựa hơn phân nửa thân thể, nhưng đầu không dựa được, Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe được chị Thường bảo hắn dựa ra sau, hắn liền ngửa đầu lại gần, kết quả sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân cảm giác được cái ót của mình đụng vào một tảng mềm mại lớn, chuẩn xác mà nói hẳn là hai tảng, đầu nhất thời lún vào.
Ặc!
Cái này là cái gì hả?
Đổng Học Bân thanh tỉnh một ít, con mắt cũng mở ra.
Nhưng hai tay trên đầu không có phản ứng gì, tiếp tục chậm rãi xoa bóp da đầu và huyệt Thái Dương cho hắn.
Đổng Học Bân mới hậu tri hậu giác biết, mình đang tựa ở ngực của chị Thường, tuy rằng không có quay đầu lại, nhưng tuyệt đối là ngực không sai được, thứ nhất cái vị trí kia vừa đúng với vị trí trước ngực của Thường Quyên đứng thẳng, thứ hai, cái ót Đổng Học Bân ngoại trừ một xúc cảm kéo dài, trên gáy còn cảm thụ được nút buộc áo sơmi cứng rắn đè ép, tuyệt đối là ngực của Thường Quyên.
Cái này có chút không giống.
Làm cơm, xoa bóp, mặc dù có chút không được, nhưng hai người là đồng sự cũ, quan hệ tốt, cũng không gì là quá không thích hợp.
Nhưng tựa vào ngực chị Thường thì quá mờ ám.
Cái này đã vượt qua quan hệ đồng sự cũ và cấp trên cấp dưới.
Đổng Học Bân muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng. Chỉ là bất động thanh sắc đem đầu nhích ra phía trước.
Nhưng ngay sau đó đôi tay của chị Thường trên đầu giữ đầu của Đổng Học Bân trở lại, Học Bân, đừng nhúc nhích.
Khụ khụ, vậy cái gì. . .
Làm sao vậy? Khó chịu?
Không đúng không đúng, thoải mái, nhưng. . .
Thoải mái là tốt rồi, ha ha. Vậy chị tiếp tục?
Ặc, khụ khụ, ừm. Phiền phức.
Đổng Học Bân vẫn là không nói được, cái này đã không phải là thoải mái, mà là quá thoải mái. Cái mông ngồi trên sô pha mềm mại, trên đầu lại dựa vào phần ngực no đủ, chị Thường ở phía sau xoa bóp cho hắn, cái cảm giác đã nghiền kia, đã không thể nói ra rồi, quả thật hưởng thụ muốn chết.
Một chút. . .
Năm chút. . .
Mười chút. . .
Thường Quyên trên tay mỗi lần nhấn một cái, đầu của Đổng Học Bân sẽ khẽ động theo, sau đó cảm giác co dãn mười phần sau đầu đè ép một chút.
Mỗi lần đều là như vậy.
Lần lượt rơi vào tách ra giữa sự mềm mại.
Đừng nói Đổng Học Bân, là đàn ông thì đều chịu không nổi.
Reng reng reng, reng reng reng. Phía sau có điện thoại vang lên.
Ừm?
Của chị Thường à?
Ừm, chồng chị gọi, quên đi, không tiếp.
Tiếp đi, chồng chị khẳng định lo lắng chị tới bên này dàn xếp như thế nào.
Chị đều nói với hắn qua rồi. Ừm, vậy được, ừm, cậu đừng động, vẫn xoa như cũ.
Hai tay trên đầu của Đổng Học Bân nhất thời biến thành một, có thể là thân thể Thường Quyên hơi nghiêng để tiếp điện thoại di động. cái ót của Đổng Học Bân vốn dĩ đặt ở khe ngực chính giữa của chị Thường cũng bị trật qua, tiến vào trong ngực phải của Thường Quyên, lọt vào toàn bộ.
Phía sau truyền đến âm thanh của chị Thường.
A lô, làm gì. . . đang ở khách sạn, vừa bận xong. . . Anh nói tôi ở với ai à, ở một mình. . . Ừm. . . Ừm, đứa nhỏ đâu. . . Còn chưa ngủ? Bảo nó đi ngủ sớm một chút, tôi nửa năm nay khẳng định là không trở về được, anh để ý nó một chút, chăm sóc tốt cho con tôi. . . Ừm, biết là được. . . Ừm. . . Vậy không nói, tôi muốn rửa mặt đi ngủ. . . Được rồi được rồi, tôi biết, cho con tôi tiếp một chút. Dừng một hồi, tiếng cười của chị Thường vang lên, A lô, ha ha, con trai . . . Đúng vậy, là mẹ. . . Ừm, bài vở làm xong chưa. . . Giỏi quá, được rồi, mẹ còn có chuyện bận, con phải ngoan phải nghe lời ba nói. . . Ừm, con nghe lời thì mẹ sẽ mau chóng trở về, ngoan, hôn mẹ một cái. . . Ha ha.
Cô ấy cũng hôn một cái vào điện thoại di động rồi mới cúp máy.
Thái độ của Thường Quyên đối với Đổng Học Bân và con trai cô ấy cùng đối với chồng cô ấy rõ ràng không giống với.
Đổng Học Bân híp mắt tựa ở trước ngực cô ấy, nghe được trong lòng cũng cười khổ.
Cất điện thoại di động, chỉ nghe Thường Quyên nói: Mỗi ngày đều gọi hai ba lần, phiền chết.
Chồng chị cũng là quan tâm chị.
Hắn à, chỉ biết ngoài miệng nói một chút, một chút chính sự cũng làm không được.
Chuyện nhà người ta Đổng Học Bân cũng không nói thêm cái gì, không chen vào nói, lần thứ hai hưởng thụ tay nghề xoa bóp cẩn thận tỉ mỉ của chị Thường và phần thịt trước ngực.
Mềm mại.
Ngoại trừ mềm mại vẫn là mềm mại.
Đổng Học Bân cảm giác đầu đều sắp phiêu đi, từ sau khi rời khỏi Cù Vân Huyên và Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân đã lâu không có cơ hội hưởng thụ xoa bóp, trước đây chỉ có hai nàng mới có thể giúp Đổng Học Bân xoa bóp thả lỏng tinh thần và thân thể một chút, cái cảm giác kia đã lâu không hưởng thụ qua, cho nên Thường Quyên hiện tại xoa một chút, Đổng Học Bân liền có cảm giác đã ghiền, thoải mái đến độ không muốn khiến cho Thường Quyên đi,
Học Bân, xương cổ của cậu có chút cứng.
Cái cổ có thể không tốt, lúc đi làm ngồi quá lâu.
Vậy cậu nên nhiều chú ý, không phải chị nói cậu, cậu hiện tại tiền cũng có, quan cũng có, vợ có, chị nghe nói đứa nhỏ cũng sắp có?
Ừm, mấy tháng nửa.
Cho nên, cậu càng phải chú ý thân thể, chỉ có thân thể tốt mới có thể hưởng thụ cuộc sống, cậu nói xem chị nói có phải là đạo lý này hay không?
Ha ha, đúng vậy.
Sau này đừng quá mệt mỏi, cũng chú ý nghỉ ngơi nhiều, chú ý hoạt động nhiều, nếu như còn chổ nào khó chịu không thoải mái, cậu tìm chị Thường, chị xoa bóp cho cậu.
Tôi làm sao không biết xấu hổ.
Cậu không cần khách khí với chị, chị cũng không coi cậu là người ngoài?
Cảm thụ được ôn độ và nhu hòa trên ót, Đổng Học Bân trong lòng nói không coi tôi là người ngoài, người ngoài chị cũng không có khả năng để người ta dựa vào bộ ngực chị, đó không phải chổ người bình thường có thể đụng vào. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong phòng.
Ánh trăng treo cao, ánh sáng theo cửa sổ phòng tổng thống rơi xuống nền đất trong phòng, phòng bếp bên kia bốc lên mùi thơm của đồ ăn.
Một cái từ thị giác tiến đến.
Một cái từ khứu giác tiến đến.
Có một phen tư tưởng sảng khoái ở đây.
Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha hút thuốc, híp mắt rất hưởng thụ.
Học Bân, ăn cơm.
Ồ, được rồi sao?
Đúng vậy, chuẩn bị ăn đi.
Vậy tôi giúp chị bưng thức ăn ra, khổ cực khổ cực.
Không cần, ha ha, cậu rửa tay trước đi, chị tự mình bưng.
Đổng Học Bân vừa nghe, cũng không khách khí với cô ấy, đi phòng vệ sinh rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Sau khi lau khô tay đi ra, Đổng Học Bân vô thức nhìn về phía nhà ăn trong góc phòng khách, nhưng không thấy được người, cũng không thấy được đồ ăn, hơi nghiêng đầu nhìn qua sô pha mình vừa rồi ngồi, mới phát hiện Thường Quyên đã ngồi ở trên sô pha bằng da màu đen, đang loay hoay dọn ba món ăn nóng hổi lên trên bàn trà, đều là những món bình thường thôi.
Ăn đi Học Bân.
Không đi nhà ăn à?
Bên kia cái ghế cứng, tôi sợ hai ta ngồi khó chịu.
Cũng phải, mệt cả ngày, vẫn là sô pha mềm mại, được.
Tới nào, nếm thử xem chị làm thế nào, nếu như ăn không vô cậu cứ nói thẳng với chị, không thể ăn thì không ăn, chị gọi điện thoại kêu vài món ăn tới.
Sao có thể, vừa nhìn là tốt rồi ăn.
Chị cũng là đã lâu chưa từng xuống bếp, chị trong lòng đều chưa nghĩ tới.
Sẽ không đâu, tôi nếm thử trước. Đổng Học Bân cũng ngồi xuống sô pha kề bên cô ấy. Cầm lấy chiếc đũa gắp thử một miếng thịt ăn, sau đó nói: Ừ, cũng không tệ lắm, rất ngon.
Thật sao?
Ừm, chị cũng ăn a.
Được, chị trang điểm lại một chút.
Thường Quyên lại cầm lấy cái gương và đồ trang điểm bắt đầu trang điểm lại, từng chút từng chút rất cẩn thận, cực kỳ xinh đẹp. Đổng Học Bân đói bụng, cũng không quản cô ấy, cắm đầu ăn. Mùi vị tổng thể của đồ ăn thì cũng bình thường, không có gì khó ăn, cũng không có gì đặc biệt ngon ăn, bất quá có một mỹ nữ ngồi ở bên cạnh. Trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt thổi qua, cái này có thể ăn với cơm, đồ ăn ngon hay không ngon cũng không quan trọng, với Đổng Học Bân mà nói là dùng bữa, thật ra còn không bằng nói hắn đang dùng mỹ sắc của chị Thường làm đồ ăn.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Hai người ăn cùng một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, nói: Đồ ăn hôm nay thật không tồi, còn phiền phức chị làm cơm cho tôi bận việc nửa ngày, khiến cho tôi rất ngượng ngùng.
Thường Quyên cười nói: Cũng không phải một mình cậu ăn, chị cũng đói bụng.
Đổng Học Bân buông chiếc đũa, cũng no rồi.Phù, no rồi, ăn không nổi.
Chị cũng no rồi. Thường Quyên cũng không ăn, lúc nào cậu nghỉ ngơi? Ngày hôm nay mệt mỏi?
Đổng Học Bân nhìn thời gian, Mới tám giờ hơn. Còn sớm, mệt thì mệt, bất quá một hồi chờ lão Trịnh trở về chúng ta còn phải họp, họp xong rồi nghỉ ngơi.
Nếu không cậu ngủ trước một chút?
Không sao, chịu được.
Đổng Học Bân xoa xoa vai, đúng là mệt mỏi. Ngày hôm nay hắn tuy rằng không có trực tiếp tham dự chuyện của hội chiêu thương, nhưng chạy trước chạy sau cũng rất lâu, hơn nữa huyện bọn họ ngày hôm nay làm ra thành tích chiêu thương kém như vậy, lại gặp phải người của cục chiêu thương thành phố cố ý dùng ngáng chân, không chỉ có mệt mỏi trên thân thể, Đổng Học Bân cũng mệt mỏi về đầu óc, người khác đều thấy chổ tốt của làm lãnh đạo, nhưng lại rất khó tưởng tượng đến phía sau quyền lợi và địa vị còn có áp lực không cách nào tưởng tượng.
Thường Quyên nhìn hắn, Vậy chị xoa xoa vai cho cậu.
Đổng Học Bân cuống quít rút tay từ trên vai về, Đừng đừng, không cần.
Vai mỏi? Không có việc gì, chị xoa cho cậu một chút.
Không mỏi, thật không mỏi, đừng chị Thường.
Ha ha, với chị Thường cậu còn khách khí cái gì?
Thường Quyên không nói nhiều đứng lên đi tới phía sau sô pha.
Sau một khắc, Đổng Học Bân cảm giác được vai căng thẳng, một cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, hiển nhiên là được chị Thường xoa.
Chị Thường.
Đừng nhúc nhích.
Ai da, chị coi chị kìa.
Đổng Học Bân từ chối vài cái, đôi tay trên vai vẫn không nghe, vẫn tiếp tục xoa bóp cho hắn, Đổng Học Bân thoải mái vô cùng, cuối cùng cũng không nói được cô ấy, thẳng thắn không khuyên nữa, nói tiếng cảm ơn, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Ba phút trôi qua.
Tay trên vai thay đổi chỗ, xoa lên đầu của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân thật sự không nhịn được thoải mái kêu một tiếng, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều tiêu tán hơn phân nửa, chị Thường thật biết xoa bóp.
Độ mạnh yếu thế nào?
Đặc biệt tốt, cảm ơn.
Cậu dựa ra sau một chút?
Sao cũng được.
Sô pha là cái loại của Nhật, chỗ tựa lưng không cao, nhiều lắm có thể dựa hơn phân nửa thân thể, nhưng đầu không dựa được, Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe được chị Thường bảo hắn dựa ra sau, hắn liền ngửa đầu lại gần, kết quả sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân cảm giác được cái ót của mình đụng vào một tảng mềm mại lớn, chuẩn xác mà nói hẳn là hai tảng, đầu nhất thời lún vào.
Ặc!
Cái này là cái gì hả?
Đổng Học Bân thanh tỉnh một ít, con mắt cũng mở ra.
Nhưng hai tay trên đầu không có phản ứng gì, tiếp tục chậm rãi xoa bóp da đầu và huyệt Thái Dương cho hắn.
Đổng Học Bân mới hậu tri hậu giác biết, mình đang tựa ở ngực của chị Thường, tuy rằng không có quay đầu lại, nhưng tuyệt đối là ngực không sai được, thứ nhất cái vị trí kia vừa đúng với vị trí trước ngực của Thường Quyên đứng thẳng, thứ hai, cái ót Đổng Học Bân ngoại trừ một xúc cảm kéo dài, trên gáy còn cảm thụ được nút buộc áo sơmi cứng rắn đè ép, tuyệt đối là ngực của Thường Quyên.
Cái này có chút không giống.
Làm cơm, xoa bóp, mặc dù có chút không được, nhưng hai người là đồng sự cũ, quan hệ tốt, cũng không gì là quá không thích hợp.
Nhưng tựa vào ngực chị Thường thì quá mờ ám.
Cái này đã vượt qua quan hệ đồng sự cũ và cấp trên cấp dưới.
Đổng Học Bân muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng. Chỉ là bất động thanh sắc đem đầu nhích ra phía trước.
Nhưng ngay sau đó đôi tay của chị Thường trên đầu giữ đầu của Đổng Học Bân trở lại, Học Bân, đừng nhúc nhích.
Khụ khụ, vậy cái gì. . .
Làm sao vậy? Khó chịu?
Không đúng không đúng, thoải mái, nhưng. . .
Thoải mái là tốt rồi, ha ha. Vậy chị tiếp tục?
Ặc, khụ khụ, ừm. Phiền phức.
Đổng Học Bân vẫn là không nói được, cái này đã không phải là thoải mái, mà là quá thoải mái. Cái mông ngồi trên sô pha mềm mại, trên đầu lại dựa vào phần ngực no đủ, chị Thường ở phía sau xoa bóp cho hắn, cái cảm giác đã nghiền kia, đã không thể nói ra rồi, quả thật hưởng thụ muốn chết.
Một chút. . .
Năm chút. . .
Mười chút. . .
Thường Quyên trên tay mỗi lần nhấn một cái, đầu của Đổng Học Bân sẽ khẽ động theo, sau đó cảm giác co dãn mười phần sau đầu đè ép một chút.
Mỗi lần đều là như vậy.
Lần lượt rơi vào tách ra giữa sự mềm mại.
Đừng nói Đổng Học Bân, là đàn ông thì đều chịu không nổi.
Reng reng reng, reng reng reng. Phía sau có điện thoại vang lên.
Ừm?
Của chị Thường à?
Ừm, chồng chị gọi, quên đi, không tiếp.
Tiếp đi, chồng chị khẳng định lo lắng chị tới bên này dàn xếp như thế nào.
Chị đều nói với hắn qua rồi. Ừm, vậy được, ừm, cậu đừng động, vẫn xoa như cũ.
Hai tay trên đầu của Đổng Học Bân nhất thời biến thành một, có thể là thân thể Thường Quyên hơi nghiêng để tiếp điện thoại di động. cái ót của Đổng Học Bân vốn dĩ đặt ở khe ngực chính giữa của chị Thường cũng bị trật qua, tiến vào trong ngực phải của Thường Quyên, lọt vào toàn bộ.
Phía sau truyền đến âm thanh của chị Thường.
A lô, làm gì. . . đang ở khách sạn, vừa bận xong. . . Anh nói tôi ở với ai à, ở một mình. . . Ừm. . . Ừm, đứa nhỏ đâu. . . Còn chưa ngủ? Bảo nó đi ngủ sớm một chút, tôi nửa năm nay khẳng định là không trở về được, anh để ý nó một chút, chăm sóc tốt cho con tôi. . . Ừm, biết là được. . . Ừm. . . Vậy không nói, tôi muốn rửa mặt đi ngủ. . . Được rồi được rồi, tôi biết, cho con tôi tiếp một chút. Dừng một hồi, tiếng cười của chị Thường vang lên, A lô, ha ha, con trai . . . Đúng vậy, là mẹ. . . Ừm, bài vở làm xong chưa. . . Giỏi quá, được rồi, mẹ còn có chuyện bận, con phải ngoan phải nghe lời ba nói. . . Ừm, con nghe lời thì mẹ sẽ mau chóng trở về, ngoan, hôn mẹ một cái. . . Ha ha.
Cô ấy cũng hôn một cái vào điện thoại di động rồi mới cúp máy.
Thái độ của Thường Quyên đối với Đổng Học Bân và con trai cô ấy cùng đối với chồng cô ấy rõ ràng không giống với.
Đổng Học Bân híp mắt tựa ở trước ngực cô ấy, nghe được trong lòng cũng cười khổ.
Cất điện thoại di động, chỉ nghe Thường Quyên nói: Mỗi ngày đều gọi hai ba lần, phiền chết.
Chồng chị cũng là quan tâm chị.
Hắn à, chỉ biết ngoài miệng nói một chút, một chút chính sự cũng làm không được.
Chuyện nhà người ta Đổng Học Bân cũng không nói thêm cái gì, không chen vào nói, lần thứ hai hưởng thụ tay nghề xoa bóp cẩn thận tỉ mỉ của chị Thường và phần thịt trước ngực.
Mềm mại.
Ngoại trừ mềm mại vẫn là mềm mại.
Đổng Học Bân cảm giác đầu đều sắp phiêu đi, từ sau khi rời khỏi Cù Vân Huyên và Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân đã lâu không có cơ hội hưởng thụ xoa bóp, trước đây chỉ có hai nàng mới có thể giúp Đổng Học Bân xoa bóp thả lỏng tinh thần và thân thể một chút, cái cảm giác kia đã lâu không hưởng thụ qua, cho nên Thường Quyên hiện tại xoa một chút, Đổng Học Bân liền có cảm giác đã ghiền, thoải mái đến độ không muốn khiến cho Thường Quyên đi,
Học Bân, xương cổ của cậu có chút cứng.
Cái cổ có thể không tốt, lúc đi làm ngồi quá lâu.
Vậy cậu nên nhiều chú ý, không phải chị nói cậu, cậu hiện tại tiền cũng có, quan cũng có, vợ có, chị nghe nói đứa nhỏ cũng sắp có?
Ừm, mấy tháng nửa.
Cho nên, cậu càng phải chú ý thân thể, chỉ có thân thể tốt mới có thể hưởng thụ cuộc sống, cậu nói xem chị nói có phải là đạo lý này hay không?
Ha ha, đúng vậy.
Sau này đừng quá mệt mỏi, cũng chú ý nghỉ ngơi nhiều, chú ý hoạt động nhiều, nếu như còn chổ nào khó chịu không thoải mái, cậu tìm chị Thường, chị xoa bóp cho cậu.
Tôi làm sao không biết xấu hổ.
Cậu không cần khách khí với chị, chị cũng không coi cậu là người ngoài?
Cảm thụ được ôn độ và nhu hòa trên ót, Đổng Học Bân trong lòng nói không coi tôi là người ngoài, người ngoài chị cũng không có khả năng để người ta dựa vào bộ ngực chị, đó không phải chổ người bình thường có thể đụng vào. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.