Chương 1094: Khoản chi năm mươi triệu!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Bên ngoài gió nhẹ
Trong phòng làm việc của đệ nhất phó bộ trưởng bộ tài chính, Tạ Quốc Lương đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, còn mở cửa sổ ra cho mát mẻ.
Trong phòng.
Chỉ có một mình Đổng Học Bân là ngồi xuống.
Tiền chủ nhiệm và Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ ba người đương nhiên không dám ngồi trong phòng làm việc của Tạ bộ trưởng, bọn họ còn chưa có cái cấp bậc này, chỉ có thể cung kính đứng mắt lộ ra màu sắc kinh ngạc, trong đầu còn dừng lại tại một tiếng “chú” của Đổng Học Bân vừa rồi, không thể nào qua được đoạn này, bởi vì căn bản là không có dự liệu, Đổng huyện trưởng sao có thể là thân thích của đệ nhất phó bộ trưởng bộ tài chính? Nghiêm Nhất Chí hai người biết Đổng huyện trưởng khẳng định là có bối cảnh, lần này là xuống mạ vàng, nhưng còn tưởng rằng chỉ là bối cảnh bình thường, chỉ cho rằng Đổng huyện trưởng là có một chút quan hệ nhận thức vài người, ai có thể ngờ. . . Đổng huyện trưởng bối cảnh lớn như vậy!
Cái này. . .
Lớn đến nổi có chút dọa người!
Nghiêm cục trưởng. Trần Tiểu Mỹ thật sự không chịu nổi, cúi đầu nói: Cái này. . .
Tuy rằng Trần Tiểu Mỹ âm thanh rất nhỏ, nhưng Nghiêm Nhất Chí vẫn vội vàng thở dài một tiếng, Đừng nói.
Tiền chủ nhiệm cũng lập tức nhắc nhở: Tạ bộ trưởng còn gọi điện thoại, chú ý chút, an tĩnh an tĩnh!
Trần Tiểu Mỹ nhanh chóng ngậm miệng, ánh mắt nhìn Tạ bộ trưởng, cuối cùng vẫn là len lén rơi xuống trên mặt của Đổng Học Bân, trong ánh mắt có chút bất định.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Vậy cho lão Lưu đi, ừm, bên tôi còn có chút việc, được, cúp. Tạ Quốc Lương rốt cục cúp điện thoại, cười ha ha ngồi trở về. Cũng không để ý những người khác, chỉ nhìn về phía Đổng Học Bân rất tự nhiên nói: Lần này chuẩn bị ở trong kinh mấy ngày? Hay là xong rồi đi?
Đổng Học Bân đáp: Chắc là năm sáu ngày.
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, Vậy rảnh rỗi về nhà thăm mẹ con nhiều một chút, bà ấy cứ nhắc tới con. Mẹ này hiển nhiên cũng là mẹ của Tuệ Lan Hàn Tinh rồi.
Đổng Học Bân nói: Nhất định. Buổi tối con sẽ đi.
Thấy Tạ Quốc Lương và Đổng Học Bân nói tùy ý như thế, thật giống như trưởng bối và vãn bối nói chuyện phiếm, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ nhìn nhau, một chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn loại trừ, không cần hỏi, hai người khẳng định là thân thích, càng không phải cái loại quan hệ bà con rất xa.
Được rồi, nói chính sự trước. Tạ Quốc Lương sắc mặt thoáng nghiêm túc lại. Nhìn về phía Tiền chủ nhiệm nói: Tiểu Tiền, cậu ra bên ngoài chờ một chút?
Tiền chủ nhiệm liên thanh nói: Vâng vâng. Mang theo thấp thỏm cáo từ đi.
Nghiêm Nhất Chí nhìn, cũng lôi Trần Tiểu Mỹ, cùng nhau cáo từ.
Một lát sau. Cửa đóng, trong phòng chỉ còn Tạ Quốc Lương và Đổng Học Bân hai người.
Đổng Học Bân liền nói: Chú, tình huống của huyện chú hẳn là đã biết, lần này thật sự là không có biện pháp, thành phố không cho tiền. Trong tỉnh không cho tiền, nếu như không có tài chính, huyện của con tháng sau sẽ liệt, tiền lương phát không được. Duy trì tài chính không được, trong huyện khẳng định sẽ xảy ra đại loạn. Cho nên thật sự không có cách, chỉ có thể tới trung ương một chuyến muốn tìm kiếm một chút trợ giúp ở bộ tài chính.
Tư liệu văn kiện có mang theo không? Tạ Quốc Lương hỏi.
Có mang. Đây là tình huống đại khái. Đổng Học Bân đưa cho ông ta.
Tạ Quốc Lương gật đầu, cúi đầu lật vài cái, Ừm, tình huống không quá lạc quan, như vậy, chú gọi một cú điện thoại cho bên tài chính tỉnh?
Đổng Học Bân cười khổ nói: Trong tỉnh đầu năm vừa xảy ra thiên tai, còn khổ hơn bọn con, cho dù có thể lấy ra tiền, cũng không có khả năng nhiều.
Bên con cần bao nhiêu?
Ặc, đại khái hai mươi triệu. Đổng Học Bân nói thêm một chút.
Tạ Quốc Lương suy nghĩ một chút, Hai mươi triệu, tỉnh của con sợ đúng là không cho được, được, một hồi chú sẽ nói chuyện, để cho Tiểu Tiền đi thủ tục cho bên con.
Hai mươi triệu cứ như thế mà có, Đổng Học Bân cũng rất vui, Vậy cảm ơn chú?
Tạ Quốc Lương cười ha ha, Không khách khí.
Bất quá. . . Đổng Học Bân đột nhiên chuyển giọng, cười theo mặt nhìn Tạ Quốc Lương, Chú à, con tới đều tới, nếu như đi trình tự bình thường muốn được tiền, đừng nói hai mươi triệu, hai triệu con cũng biết đủ, nhưng hiện tại con tìm chú, hai mươi triệu này có phải là. . . Chú khẽ động bút phê một chút cũng là mấy trăm triệu đến mấy tỷ rồi, hai mươi triệu này cũng quá khó coi, bằng không cho bọn con nhiều một chút.
Tạ Quốc Lương bị hắn chọc vui vẻ, chỉ chỉ hắn nói: Tên nhóc con còn lên mặt sao? Ừm? Hai mươi triệu con còn ngại ít? Vậy con muốn bao nhiêu?
Đổng Học Bân bắt đầu hét giá nói: Ít nhất năm mươi triệu đi.
Năm mươi triệu? Tạ Quốc Lương cúi đầu xem báo, không để ý đến hắn.
Khụ khụ, chú, huyện con là nghèo thật, chú không đi qua nhìn, cho bên con nhiều một chút bên con cũng dễ phát triển kinh tế, dân chúng của huyện Trinh Thủy đều trông mong chờ con trở về, nếu như con chỉ lấy về hai mươi triệu, con sẽ rất mất mặt. Đổng Học Bân cũng không quản Tạ Quốc Lương có nghe hay không, ngồi ở chỗ kia ríu ra ríu rít nói nửa ngày, cuối cùng còn chủ động rót trà nước cho Tạ Quốc Lương, Chú uống nước uống nước.
Tạ Quốc Lương liếc hắn, Ba mươi triệu, có muốn hay không.
Đổng Học Bân nói: Chú rộng lượng một chút.
Tiền của bộ đều có kế hoạch, lúc đầu năm tiền nên dùng như thế nào đều đã có kế hoạch, nói động là có thể động sao? Chú cho ba mươi triệu đã không tồi rồi. Tạ Quốc Lương nhìn hắn, Tên nhóc con đừng có khóc than, trong nhà chúng ta con là giàu nhất, con gươi tùy tiện đem nhẫn kết hôn của con ra, cũng đủ ngân sách một năm cho huyện của con, con còn khóc than?
Đổng Học Bân nói: Nhưng tiền của con không phải tiền trong huyện, con cũng muốn cho trong huyện một ít trợ giúp, nhưng vô cớ xuất binh ngài nói có phải không?
Con đó.
Chú, năm mươi triệu thôi, sau này con cam đoan không đến đây đòi tiền nữa, chỉ lần này thôi.
Tên nhóc con đây là khiến cho chú khó xử. Tạ Quốc Lương chần chờ một chút, bất đắc dĩ lấy ra một tấm phiếu, viết xoát xoát vào trong, Quên đi, con lần này xuống cơ sở rèn luyện, ở địa phương cũng không có trợ lực gì, một mình khẳng định sẽ ăn không ít khổ, được, chú giúp tên nhóc con lần này, bất quá chú nói trước, sau này huyện của con không có tiền đừng tới tìm chú, chỉ một lần, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Đổng Học Bân vui mừng hớn hở nói, Vậy cảm ơn chú, con cũng đại biểu tất cả dân chúng cảm ơn chú.
Đừng như vậy với chú. Tạ Quốc Lương viết xong, đưa cho Đổng Học Bân, Cho Tiểu Tiền bên ngoài, để cho hắn mang con đi làm thủ tục.
Đổng Học Bân hỏi: Chú xem năm mươi triệu đại khái bao lâu có thể đến huyện bọn con?
Tạ Quốc Lương nói: Nhanh thì trong vòng mười ngày, chậm thì. . . Một tháng, không nên gấp, bên này đi trình tự khẳng định muốn thời gian. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bên ngoài gió nhẹ
Trong phòng làm việc của đệ nhất phó bộ trưởng bộ tài chính, Tạ Quốc Lương đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, còn mở cửa sổ ra cho mát mẻ.
Trong phòng.
Chỉ có một mình Đổng Học Bân là ngồi xuống.
Tiền chủ nhiệm và Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ ba người đương nhiên không dám ngồi trong phòng làm việc của Tạ bộ trưởng, bọn họ còn chưa có cái cấp bậc này, chỉ có thể cung kính đứng mắt lộ ra màu sắc kinh ngạc, trong đầu còn dừng lại tại một tiếng “chú” của Đổng Học Bân vừa rồi, không thể nào qua được đoạn này, bởi vì căn bản là không có dự liệu, Đổng huyện trưởng sao có thể là thân thích của đệ nhất phó bộ trưởng bộ tài chính? Nghiêm Nhất Chí hai người biết Đổng huyện trưởng khẳng định là có bối cảnh, lần này là xuống mạ vàng, nhưng còn tưởng rằng chỉ là bối cảnh bình thường, chỉ cho rằng Đổng huyện trưởng là có một chút quan hệ nhận thức vài người, ai có thể ngờ. . . Đổng huyện trưởng bối cảnh lớn như vậy!
Cái này. . .
Lớn đến nổi có chút dọa người!
Nghiêm cục trưởng. Trần Tiểu Mỹ thật sự không chịu nổi, cúi đầu nói: Cái này. . .
Tuy rằng Trần Tiểu Mỹ âm thanh rất nhỏ, nhưng Nghiêm Nhất Chí vẫn vội vàng thở dài một tiếng, Đừng nói.
Tiền chủ nhiệm cũng lập tức nhắc nhở: Tạ bộ trưởng còn gọi điện thoại, chú ý chút, an tĩnh an tĩnh!
Trần Tiểu Mỹ nhanh chóng ngậm miệng, ánh mắt nhìn Tạ bộ trưởng, cuối cùng vẫn là len lén rơi xuống trên mặt của Đổng Học Bân, trong ánh mắt có chút bất định.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Vậy cho lão Lưu đi, ừm, bên tôi còn có chút việc, được, cúp. Tạ Quốc Lương rốt cục cúp điện thoại, cười ha ha ngồi trở về. Cũng không để ý những người khác, chỉ nhìn về phía Đổng Học Bân rất tự nhiên nói: Lần này chuẩn bị ở trong kinh mấy ngày? Hay là xong rồi đi?
Đổng Học Bân đáp: Chắc là năm sáu ngày.
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, Vậy rảnh rỗi về nhà thăm mẹ con nhiều một chút, bà ấy cứ nhắc tới con. Mẹ này hiển nhiên cũng là mẹ của Tuệ Lan Hàn Tinh rồi.
Đổng Học Bân nói: Nhất định. Buổi tối con sẽ đi.
Thấy Tạ Quốc Lương và Đổng Học Bân nói tùy ý như thế, thật giống như trưởng bối và vãn bối nói chuyện phiếm, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ nhìn nhau, một chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn loại trừ, không cần hỏi, hai người khẳng định là thân thích, càng không phải cái loại quan hệ bà con rất xa.
Được rồi, nói chính sự trước. Tạ Quốc Lương sắc mặt thoáng nghiêm túc lại. Nhìn về phía Tiền chủ nhiệm nói: Tiểu Tiền, cậu ra bên ngoài chờ một chút?
Tiền chủ nhiệm liên thanh nói: Vâng vâng. Mang theo thấp thỏm cáo từ đi.
Nghiêm Nhất Chí nhìn, cũng lôi Trần Tiểu Mỹ, cùng nhau cáo từ.
Một lát sau. Cửa đóng, trong phòng chỉ còn Tạ Quốc Lương và Đổng Học Bân hai người.
Đổng Học Bân liền nói: Chú, tình huống của huyện chú hẳn là đã biết, lần này thật sự là không có biện pháp, thành phố không cho tiền. Trong tỉnh không cho tiền, nếu như không có tài chính, huyện của con tháng sau sẽ liệt, tiền lương phát không được. Duy trì tài chính không được, trong huyện khẳng định sẽ xảy ra đại loạn. Cho nên thật sự không có cách, chỉ có thể tới trung ương một chuyến muốn tìm kiếm một chút trợ giúp ở bộ tài chính.
Tư liệu văn kiện có mang theo không? Tạ Quốc Lương hỏi.
Có mang. Đây là tình huống đại khái. Đổng Học Bân đưa cho ông ta.
Tạ Quốc Lương gật đầu, cúi đầu lật vài cái, Ừm, tình huống không quá lạc quan, như vậy, chú gọi một cú điện thoại cho bên tài chính tỉnh?
Đổng Học Bân cười khổ nói: Trong tỉnh đầu năm vừa xảy ra thiên tai, còn khổ hơn bọn con, cho dù có thể lấy ra tiền, cũng không có khả năng nhiều.
Bên con cần bao nhiêu?
Ặc, đại khái hai mươi triệu. Đổng Học Bân nói thêm một chút.
Tạ Quốc Lương suy nghĩ một chút, Hai mươi triệu, tỉnh của con sợ đúng là không cho được, được, một hồi chú sẽ nói chuyện, để cho Tiểu Tiền đi thủ tục cho bên con.
Hai mươi triệu cứ như thế mà có, Đổng Học Bân cũng rất vui, Vậy cảm ơn chú?
Tạ Quốc Lương cười ha ha, Không khách khí.
Bất quá. . . Đổng Học Bân đột nhiên chuyển giọng, cười theo mặt nhìn Tạ Quốc Lương, Chú à, con tới đều tới, nếu như đi trình tự bình thường muốn được tiền, đừng nói hai mươi triệu, hai triệu con cũng biết đủ, nhưng hiện tại con tìm chú, hai mươi triệu này có phải là. . . Chú khẽ động bút phê một chút cũng là mấy trăm triệu đến mấy tỷ rồi, hai mươi triệu này cũng quá khó coi, bằng không cho bọn con nhiều một chút.
Tạ Quốc Lương bị hắn chọc vui vẻ, chỉ chỉ hắn nói: Tên nhóc con còn lên mặt sao? Ừm? Hai mươi triệu con còn ngại ít? Vậy con muốn bao nhiêu?
Đổng Học Bân bắt đầu hét giá nói: Ít nhất năm mươi triệu đi.
Năm mươi triệu? Tạ Quốc Lương cúi đầu xem báo, không để ý đến hắn.
Khụ khụ, chú, huyện con là nghèo thật, chú không đi qua nhìn, cho bên con nhiều một chút bên con cũng dễ phát triển kinh tế, dân chúng của huyện Trinh Thủy đều trông mong chờ con trở về, nếu như con chỉ lấy về hai mươi triệu, con sẽ rất mất mặt. Đổng Học Bân cũng không quản Tạ Quốc Lương có nghe hay không, ngồi ở chỗ kia ríu ra ríu rít nói nửa ngày, cuối cùng còn chủ động rót trà nước cho Tạ Quốc Lương, Chú uống nước uống nước.
Tạ Quốc Lương liếc hắn, Ba mươi triệu, có muốn hay không.
Đổng Học Bân nói: Chú rộng lượng một chút.
Tiền của bộ đều có kế hoạch, lúc đầu năm tiền nên dùng như thế nào đều đã có kế hoạch, nói động là có thể động sao? Chú cho ba mươi triệu đã không tồi rồi. Tạ Quốc Lương nhìn hắn, Tên nhóc con đừng có khóc than, trong nhà chúng ta con là giàu nhất, con gươi tùy tiện đem nhẫn kết hôn của con ra, cũng đủ ngân sách một năm cho huyện của con, con còn khóc than?
Đổng Học Bân nói: Nhưng tiền của con không phải tiền trong huyện, con cũng muốn cho trong huyện một ít trợ giúp, nhưng vô cớ xuất binh ngài nói có phải không?
Con đó.
Chú, năm mươi triệu thôi, sau này con cam đoan không đến đây đòi tiền nữa, chỉ lần này thôi.
Tên nhóc con đây là khiến cho chú khó xử. Tạ Quốc Lương chần chờ một chút, bất đắc dĩ lấy ra một tấm phiếu, viết xoát xoát vào trong, Quên đi, con lần này xuống cơ sở rèn luyện, ở địa phương cũng không có trợ lực gì, một mình khẳng định sẽ ăn không ít khổ, được, chú giúp tên nhóc con lần này, bất quá chú nói trước, sau này huyện của con không có tiền đừng tới tìm chú, chỉ một lần, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Đổng Học Bân vui mừng hớn hở nói, Vậy cảm ơn chú, con cũng đại biểu tất cả dân chúng cảm ơn chú.
Đừng như vậy với chú. Tạ Quốc Lương viết xong, đưa cho Đổng Học Bân, Cho Tiểu Tiền bên ngoài, để cho hắn mang con đi làm thủ tục.
Đổng Học Bân hỏi: Chú xem năm mươi triệu đại khái bao lâu có thể đến huyện bọn con?
Tạ Quốc Lương nói: Nhanh thì trong vòng mười ngày, chậm thì. . . Một tháng, không nên gấp, bên này đi trình tự khẳng định muốn thời gian. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.