Quyền Tài

Chương 1882: Không cùng một trình độ!

Thường Dụ

10/05/2017

Hơn trăm ngàn!

Đó chính là tiền lương một hai năm của lãnh đạo bọn họ!

Đổ ra như đổ nước à? Khách sạn bên kia cũng không cần ai ở? Chỉ vì đem đám người nước ngoài đuổi đi? Chỉ vì chọc tức những người của phòng làm việc chính phủ thành phố? Cha mẹ ơi! Cái vụ tiêu hao này cũng quá con mẹ nó lớn rồi! Cái khẩu khí này cũng có chút đắt?

Ngụy Chí Hiên vỗ trán.

Trương Đông Phương cũng thở gấp mấy hơi.

Đổng bí thư tự bỏ tiền? Không nhìn ra bí thư huyện ủy mới tới có tiền như thế? Hơn nữa. . . Dùng tiền ngay cả con mắt cũng không chớp? ?

Số tiền này thật sự không nhỏ!

Khí phách này cũng thật sự khoa trương!

Bỏ cả trăm ngàn ra chỉ vì trút giận? ?

Trương Đông Phương mấy người bị phương thức làm việc dẫm người dẫm đến chết của Đổng Học Bân làm cho chấn động, cái này cũng quá cương quyết, hơn nữa cũng quá con mẹ nó thiếu đạo đức, đặt tất cả khách sạn không cho người ta ở, đúng là chỉ có hắn nghĩ ra. Trương Đông Phương trước đó tuy rằng cũng phát hỏa với Ngưu phó chủ nhiệm, nhưng ông ta chỉ nhằm vào Ngưu phó chủ nhiệm người này, Ngụy Chí Hiên và Mạnh Hàn Mai cũng như vậy, bọn họ cũng không trở mặt với người nước ngoài, bởi vì bọn họ trong lòng có chừng mực, biết làm như vậy chuyện tình sẽ lớn, nhưng Đổng bí thư hiển nhiên là không có cái đúng mực này, thật sự vì hết giận, ngay cả mặt của người nước ngoài đều dám đánh? Mẹ ơi, tính tình của ngài rốt cuộc có bao nhiêu thối vậy!

Không thích hợp! Ngụy Chí Hiên nói.

Trương Đông Phương cũng không tán thành phương thức xử lý của Đổng Học Bân, thế nhưng suy nghĩ một chút, Trương Đông Phương lại phải thừa nhận chiêu này của Đổng bí thư. . . Thật sự là rất đã ghiền! Ngẫm lại đám người kia bị buộc đi, Trương Đông Phương cảm thấy hết giận!

Tay Đổng Học Bân này, thu thập người thật ra rất có phương pháp!

Bất quá chuyện liên quan và ảnh hưởng sau đó, Trương Đông Phương không biết hắn có thể thu thập như thế nào, giận thì có hết, Ngưu phó chủ nhiệm sau khi trở về khẳng định sẽ mất mặt lớn. Chuyện này không cần hỏi cũng biết sẽ bị rất nhiều cán bộ và người trong cơ quan nhà nước truyền ra, thay nhau cười nhục, thế nhưng, Đổng Học Bân nếu như có liên quan, vậy có cần phải trút cơn giận kia không? Cái này không phải tự mình tìm phiền toái cho mình sao?

Không có bức tường nào ngăn được gió!

Loại chuyện này cũng không giấu diếm được!



Chuyện này trước không đồn ra tại thành phố, mà là trước truyền khắp trong huyện Tiêu Lân!

Vừa nghe nói Đổng bí thư tự mình dùng tiền hơn trăm ngàn đem tất cả khách sạn trong huyện của toàn bộ đặt hết, cán bộ và nhân viên công vụ của huyện Tiêu Lân đều cả kinh trừng to mắt ra, lúc đầu bọn họ sớm đều nhìn ra bí thư huyện ủy mới rất đặc biệt, nhưng không ngờ rằng hắn lại có thể như thế!

Đó là hơn trăm ngàn!

Đây là người nước ngoài!

Không chỉ không có hoan nghênh nghênh tiếp. Ngược lại đem người đuổi đi? ?

Có rất nhiều người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cảm thấy chuyện này làm rất thống khoái, đại khoái nhân tâm, cũng có rất nhiều người bắt đầu lo lắng vì Đổng Học Bân.

. . .

Trong nhà.

Mười giờ hơn.

Bên ngoài tất cả đều sôi sùng sục, Đổng Học Bân đương sự lại ở trên lầu hai uống trà hút thuốc nghe nhạc. Cũng không có lưu ý, không phải Đổng Học Bân định liệu trước, hắn cũng biết ảnh hưởng không tốt, chờ sau khi Ngưu phó chủ nhiệm và người nước ngoài báo cáo với thành phố thì thành phố tất nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ, khẳng nhất định phải tìm phiền phức cho hắn, chỉ là không biết đi qua cái hình thức gì đến tìm, xử phạt? Điều tra? Đổng Học Bân cũng lười suy nghĩ. Hắn sở dĩ thản nhiên như thế nguyên nhân là hắn ra được một ngụm ác khí, đánh vào mặt của đám người đó, diệt dáng vẻ kiêu ngạo của bọn họ, cho nên thằng nhãi này tâm tình không tồi. Về phần xong việc như thế nào hắn cũng không có lo lắng qua, hắn là cái tính tình này, có đôi khi thật sự gặp chuyện tình sẽ cần phải có một chút khí phách, nếu không sợ đầu sợ đuôi nói sống thật là mệt. Chuyện này để về sau rồi nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng... cái này là đạo lý đích thực Đổng Học Bân vẫn thờ phụng. Hắn cũng vẫn đều là đánh đánh giết giết như thế đi tới.

Xử phạt tôi?

Xử phạt thì xử phạt!

Nhưng ông ồn ào với tôi lại không được! Vậy chúng ta chơi thủ đoạn! Không cho tôi mặt? Ông con mẹ nó là ai hả? Người nước ngoài thì làm sao? Anh em không chào đón các người! Nên cút đi các người không phải là phải cút đi cho tôi sao! Hơn nữa các người không biết anh em từ nhỏ đến lớn đều là một phẫn thanh trong phẫn thanh sao? Còn dương oai ngay tại chổ của tôi! Cũng không đi soi gương đi! Cũng không hỏi thăm g` ta Đổng Học Bân tôi là ai! Người khác sợ các ngươi? Người khác cố kỵ các người? Tôi không sợ! Tôi quản ông là thân phận gì! Thích thì chích!

Năm phút đồng hồ. . .

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Lúc sắp ngủ, điện thoại của thành phố rốt cục tới.



Là một người phó thị trưởng gọi tới, tên là Vương Thành, Đổng Học Bân cũng sớm có dự liệu.

A lô, thị trưởng Vương, có cái gì phân phó? Đổng Học Bân giả dạng như cái gì cũng không biết.

Vương Thành mở đầu liền rít gào nói: Đổng Học Bân đồng chí! Huyện Tiêu Lân các người đang làm cái trò gì? Hả? Trong tỉnh đều phân phó tiếp đãi người nước ngoài! Cán bộ của thành phố còn đặc biệt cùng đi xuống! Các người tiếp đãi như thế? Các người hoan nghênh như thế? Còn nhục mạ cán bộ? Không phối hợp công tác giao lưu ngay cả chủ xí nghiệp và nhà đầu tư cũng không liên lạc? Cuối cùng ngay cả chổ dừng chân khách sạn cũng không an bài cho người nước ngoài? Cậu còn tự mình dùng tiền đặt hết phòng? Biến tướng đem người đuổi đi? Ngươi muốn làm gì đây Đổng Học Bân! Tôi hỏi huyện Tiêu Lân các người rốt cuộc muốn làm gì!

Đổng Học Bân thản nhiên nói: Thị trưởng Vương, ngài trước bình tĩnh một chút.

Kêu tôi bình tĩnh? Tôi bình tĩnh như thế nào được! Vương Thành quát to: Đơn kiện của người nước ngoài đều đã tới chỗ của bí thư thị ủy! Cậu bảo tôi làm sao ăn nói? Hả?

Đổng Học Bân cũng không có một chút chột dạ, lẽ thẳng khí hùng nói: Được, vậy ngài hãy nghe tôi nói, tôi từng bước từng bước trả lời câu hỏi của ngài, một, tôi có mắng chửi người, nhưng tôi vì sao mắng chửi người? Bởi vì đã hẹn trước thời gian nhưng người nước ngoài lâm thời thay đổi chủ ý không tới, cái tình huống này đều là khó tránh khỏi, tôi cũng biết sẽ có tình huống đột phát như vậy, nhưng ít nhất phải nói một tiếng với chúng tôi đúng không? Nhưng người của phòng làm việc chính phủ thành phố cũng không có cho chúng tôi biết một tiếng, để cho một đám chủ xí nghiệp và nhà đầu tư cùng lão đồng chí trong huyện của chúng tôi chờ đủ cả tiếng trong gió lạnh, cho nên tôi mới mắng chửi người, tôi thừa nhận tính tình của tôi có chút nóng nảy, có chút kích động, nhưng tôi cũng vì bất công của mọi người mà lên tiếng, không phải tự nhiên mà có!

Vương Thành nói: Cậu còn có lý phải không?

Đổng Học Bân rất khách quan nói: Tôi không có lý, tôi mắng chửi người là vấn đề của tôi, cái này tôi rõ ràng, nhưng tôi muốn nói cho ngài biết tôi vì sao mắng gã, chứ không phải gã họ Ngưu kia nói cái gì là cái đó, chuyện này người của huyện chúng tôi và rất nhiều người đều nhìn thấy, tôi không nói dối, chân tướng không phải dựa vào gã họ Ngưu mở miệng nói ra, gã chỉ nói kết quả, chỉ nói những cái có lợi đối với gã, căn bản không tìm ra được vấn đề trên người gã, chưa nói gã làm sai bao nhiêu chuyện, hình như trách nhiệm tất cả đều nằm trên người huyện Tiêu Lân chúng tôi, gã cứ như là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, ha ha, quả thật buồn cười, thị trưởng Vương, ngài phê bình tôi có thể, tôi tất cả đều tiếp thu, nhưng chuyện tình tôi phải nói rõ.

Vương Thành dừng một chút, Vậy cậu giải thích đi! Chuyện sau đó là sao!

Thở hổn hển vài hơi, Đổng Học Bân tiếp tục nói: Tôi trả lời nghi vấn thứ hai của ngài, chúng tôi không tìm chủ xí nghiệp và nhà đầu tư cho bọn họ? Nói giỡn à, chủ xí nghiệp và nhà đầu tư không phải không tới, chúng tôi cũng không phải không tìm, nghe nói lần này là người nước Anh muốn kéo đầu tư của chúng ta đi quốc gia bọn họ, mọi người cũng không mãnh liệt nguyện ý, không muốn tới, ngài cũng biết quốc gia bọn họ có phiến diện đối với nước cộng hoà chúng ta, thái độ cũng không tốt, các loại chính sách đều nhằm vào chúng ta, cũng không có một hoản cảnh đầu tư tốt đẹp, nhưng Trương Đông Phương huyện trưởng gọi điện thoại cho từng người chân thành mời, lời hữu ích nói đến khô môi, mới gọi tới mười mấy chủ xí nghiệp và nhà đầu tư, đều là vì mặt mũi của Đông Phương huyện trưởng với huyện chúng tôi mà tới, nhưng cuối cùng thế nào? Cuối cùng đợi nửa ngày người không tới, thậm chí ngay cả một thông báo cũng không có, trực tiếp quên chúng tôi, gã phó chủ nhiệm họ Ngưu khi đến đây cũng lại tới trễ nửa giờ, không chỉ không đuối lý, ngược lại còn ồn ào với chúng tôi, chết sống bức chúng tôi tìm chủ xí nghiệp và nhà đầu tư dàn xếp giao lưu với bọn họ, tôi tìm như thế nào? Ngài nói tôi tìm như thế nào đây? Bọn họ không thông báo đến, không có làm tốt công tác, bắt chủ xí nghiệp và nhà đầu tư của chúng tôi chờ lâu như vậy, hiện tại bọn họ nói kêu người ta tới, người ta phải xách đít chạy tới? Có đạo lý này sao? Tôi rất buồn bực, người nước ngoài ngày hôm nay mới đến? Ngưu phó chủ nhiệm cũng là ngày hôm nay mới tiếp đãi? Sao mới ở chung chưa được một ngày, Ngưu phó chủ nhiệm liền học xong phương thức xem mấy người nước ngoài ấy là còn chúng tôi thì không phải là người! ?

Vương Thành không khỏi ngắt lời nói: Cậu chú ý ngôn ngữ cho tôi!

Đổng Học Bân nói: Thị trưởng Vương, tôi chỉ là nói như thế thôi, về phần vấn đề khách sạn ngài nói cuối cùng, bọn họ lật lọng nhiều lần như vậy, một hồi muốn tới, kết quả không tới, một hồi còn nói tới, lại không tới, chúng tôi làm sao biết bọn họ sắp xếp hành trình ra sao? Huyện chúng tôi đang muốn sửa chữa lại đại viện huyện uỷ, kinh tế cũng không dư dả, tự nhiên phải tiết kiệm, huống hồ trung ương cũng một mực đề xướng cần kiệm, cho nên khách sạn chúng tôi cũng hủy, lỡ như bọn họ không đến, cái này không phải lãng phí tiền của quốc gia và dân chúng sao? Dừng một chút, hắn nói tiếp: Về phần cá nhân tôi bỏ tiền đặt hết khách sạn, tôi vốn là muốn mở một hội chiêu thương, chỉ là còn chưa có kế hoạch, cho nên muốn tìm một ít nhà đầu tư tôi trước đây có giao tiếp đến đây nhìn một cái, hỏi bọn họ có ý đồ đầu tư hay không, hỏi ý kiến của bọn họ, ừm, tôi trước đây làm qua cục trưởng của cục chiêu thương, cũng làm qua thường vụ phó huyện trưởng quản lý chiêu thương, nhân mạch của phương diện này vẫn phải có, nhận thức nhà đầu tư cũng không ít, cho nên nếu kêu bọn họ đến đây, tôi tự nhiên phải an bài nơi ở, dù sao cũng là cá nhân tôi mời, tôi cũng không thể để trong huyện chi trả, đương nhiên là cá nhân tôi bỏ tiền, tôi không thể tăng gánh nặng cho trong huyện.

Vậy người đâu?

Vừa điện thoại mới biết được, hành trình xảy ra chút vấn đề, ngày hôm nay không tới được.

Đổng Học Bân nói dối là chỉ cần há mồm, thằng nhãi này cũng là có cái miệng biết ăn nói, trong miệng hắn, cái gì đen đều có thể nói thành trắng!

Vương Thành không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng biết Đổng Học Bân là nói nhảm, trong lúc nhất thời cũng bị hắn chọc tức, nhưng ông ta phải thừa nhận, Ngưu phó chủ nhiệm tại phương diện năng lực ngôn ngữ này quả thật không cùng một trình độ với Đổng Học Bân! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook