Chương 1340: Ký túc xá sụp!
Thường Dụ
10/05/2017
Sửa ký túc xá!
Khương huyện trưởng cũng là một ý kiến!
Trong phòng hội nghị nhất thời vang lên một ít nghị luận, đều không rõ ràng ngày hôm nay làm sao vậy, loại công trình mặt mũi này Khương huyện trưởng lại có thể đồng ý? ?
Cô không cần danh tiếng sao?
Cái này không phải phong cách chấp chính của Khương huyện trưởng!
Đối với Đổng Học Bân, mọi người cũng không phải đặc biệt lý giải, dù sao Đổng Học Bân mới tới một tháng, nhưng Khương huyện trưởng thế nhưng công tác rất nhiều năm tại huyện Trinh Thủy, đều hiểu rõ, cái tính cách gì, cái thủ đoạn gì, cái chính kiến gì, trên cơ bản tất cả mọi người đều biết, cho nên vừa nghe Khương Phương Phương dĩ nhiên tán thành chuyện muốn xây ký túc xá sửa ký túc xá, tất cả mọi người có cảm giác không nhận ra cô ấy!
Cái này vẫn là Khương huyện trưởng sao?
Sao có thể ra một oai chiêu như thế? ?
Người của Mông hệ ngây người tại chỗ, Bồ An và Giản Hướng Vinh càng cả kinh, bọn họ thế nhưng biết Khương huyện trưởng là kiến nghị sửa đường!
Điều tra nghiên cứu đều làm tốt!
Kinh phí đều bày ra!
Sao đột nhiên thay đổi hả?
Bồ An cố sức vỗ cái trán, thật sự là bó tay!
Đổng huyện trưởng dính vào, sao ngài cũng dính vào theo hả? ?
Bước này nếu như đi tới, đã không thể quay đầu lại, cái này rõ ràng là sai không thể sai thêm một bước, sau này làm sao đối kháng với người của Mông hệ? Chuyện này, mọi người thấy đều rất rõ ràng, một người sửa đường, một người sửa nhà, một người vì dân chúng, một người vì cải thiện hoàn cảnh của nhân viên công vụ, bên nặng bên nhẹ ai không nhìn ra? Vô luận là chiến tích hay là danh tiếng, đều kém quá xa, cho dù sửa ký túc xá có thể chiếm được rất nhiều hảo cảm của nhân viên công vụ và người nhà, nhưng vậy có ích lợi gì? So với sửa đường căn bản là không đáng nhắc tới! Có Mông hệ đề nghị sửa đường ở phía trước, sửa ký túc xá loại công trình mặt mũi này thậm chí ngay cả mặt mũi đều không tính!
Tất cả mọi người im lặng, tựa như suy nghĩ Khương huyện trưởng có phải là có chiêu khác hoặc là lo lắng khác, thế nhưng, nghĩ như thế nào cũng không có!
Chỉ có Đổng Học Bân nhìn Khương Phương Phương thật sâu, hắn trên thực tế cũng không ngờ rằng Khương huyện trưởng có thể ủng hộ mình, Đổng Học Bân cái gì cũng chưa nói. Trong lòng đã bị tín nhiệm của Khương Phương Phương nhét đầy, ngài yên tâm đi, tôi đề nghị như thế tự nhiên có đạo lý của tôi. Khẳng định sẽ không khiến cho ngài thất vọng.
Bồ An và Giản Hướng Vinh không lên tiếng.
Khương Phương Phương dừng tách trà một chút, nhìn hai người.
Bồ An bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cũng nói: Tôi ủng hộ đề nghị của Khương huyện trưởng.
... Tôi cũng vậy. Giản Hướng Vinh cũng phụ họa một tiếng. Rõ ràng có chút có lệ.
Bọn người Trương Vạn Thủy và Trình Phú Quang lắc đầu liếc nhau, buồn bực thì buồn bực, nhưng người của Khương hệ đều đề nghị cái này, bọn họ ngược lại hẳn là vui vẻ.
Thu hoạch này có chút lớn!
Sau này Khương hệ cũng không có biện pháp so với Mông hệ rồi!
Mông Duệ trong lòng cũng bật cười một tiếng, hỏi: Vậy cần bao nhiêu tài chính?
Mông bí thư là hỏi Khương huyện trưởng, nhưng Đổng Học Bân lại một lần chen vào, con mắt cũng không chớp một chút, Khoảng ba mươi triệu thì tốt nhất.
Ba mươi triệu?
Cậu điên rồi hả? ?
Tất cả mọi người nhìn hắn không nói gì.
Đổng Học Bân nói: Ba mươi triệu không nhiều lắm, gia thuộc viện huyện uỷ trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không cần sửa, nhưng ký túc xá của cơ quan khác tôi thấy đều phải sửa một chút. Nên sửa chữa phải sửa chữa, tiền này rất nhiều, ba mươi triệu tôi thấy cũng không đủ, bất quá huyện chúng ta cũng không giàu có, trước hết cứ ba mươi triệu đi.
Ba mươi triệu?
Trước hết ba mươi triệu?
Cậu nói đích thực đơn giản!
Trương Vạn Thủy không biết nên khóc hay cười nói: Sửa một ký túc xá mà thôi. Còn dùng nhiều tiền như vậy? Hơn nữa căn bản là không cần phải sửa! Tôi vẫn là cái kiến nghị kia, sửa đường!
Từ Bá Dương nói: Huyện chúng ta có nhiều nhà cũ, nhưng không thấy có cái nào sụp cả?
Giang Hải nói: Tiền phải dùng vào chổ cần thiết, mà không phải dùng vào công trình mặt mũi, nếu như đề nghị cái này, tôi thấy bốn mươi triệu vẫn là toàn bộ dùng để sửa đường đi!
Liêu Hải Uy nói: Tôi đồng ý. Đều sửa đường đi!
Đổng Học Bân hí mắt nhìn nhìn bọn họ, bốn mươi triệu đều sửa đường? Anh em mệt chết mệt sống từ trung ương lấy tiền về! Từ thành phố lấy tiền về! Cũng con mẹ nó không thấy các người có một ai ra sức! Hiện tại tôi lao lực đem tiền về đến đây! Các người con mẹ nó ngay cả lo lắng cũng không lo lắng cho tôi! Trực tiếp dùng tiền? Còn dùng hết? Một đồng tiền cũng không muốn cho tôi? Cái con mẹ nó! Các người con mẹ nó có nhân tính không vậy!
Mông Duệ cũng có chút do dự.
Ngay từ đầu ông ta muốn lưu một ít cho Khương hệ, đại khái cho bọn họ mười triệu, để cho bọn họ một ít, dù sao Đổng Học Bân vì huyện bọn họ làm ra cống hiến tất cả mọi người đều nhìn thấy, tiền có thể về được đều là do một mình hắn liều mạng lấy về, có thế nào cũng phải cho một ít, nhưng hiện tại thấy Đổng Học Bân đề nghị sửa ký túc xá, Mông Duệ cũng có chút dao động, một phân tiền cũng không muốn để lại cho hắn. Cho dù Mông Duệ không cho bọn họ, người khác hẳn là cũng không nói cái gì, không phải ông ta không được, mà là đề án của Khương hệ quá không phù hợp, trong cuộc họp thường uỷ phiếu sổ của Mông hệ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như đầu phiếu khẳng định vững vàng, không cho đối phương sẽ không cho.
Mông Duệ thật sự lo lắng!
Tại trước mặt lợi ích, cái gì đều là vô nghĩa!
Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nếu đối phương ra chiêu, Mông Duệ cũng có thể mặc kệ cái khác, cái này không trách được ông, muốn trách chỉ có thể trách người của Khương hệ chọn sai chủ, Khương Phương Phương làm việc tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn rất ổn, không làm lỗi, cho nên cơ hội lần này cũng thật sự khó có được!
Vừa thấy bầu không khí không đúng, Mông hệ thật muốn đem tất cả tài chính lấy hết, sắc mặt của Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng trầm xuống!
Trương Vạn Thủy nói: Mông bí thư, nếu như bốn mươi triệu đều sửa đường, đường nam bắc cũng có thể hoàn toàn thẳng.
Tiền không tới, đều tốt đẹp!
Tiền vừa đến, đây là muốn trở mặt!
Mông hệ đã không ai lo lắng tiền có phải là Đổng Học Bân liều mạng lấy về hay không!
Đổng Học Bân vừa nhìn cũng phát hỏa, thế nhưng không nóng nảy, ngược lại trong lòng cười nhạt nhìn đồng hồ một chút, sau đó thì lẳng lặng ngồi ở chỗ kia uống nước.
Lúc này, Mông Duệ tựa như cũng có quyết định, trong mắt hung ác.
Bồ An và Giản Hướng Vinh trong lòng mát lạnh, biết Mông bí thư đây là muốn trở mặt!
Cán bộ của Mông hệ đều mỉm cười, thật vất vả bắt được cơ hội này, buông tha thì quá đáng tiếc! Đổng Học Bân lấy tiền về thì thế nào? Đề án của cậu căn bản không thích hợp! Một đồng tiền không cho các người các người cũng không có cách! Ai bảo các người ra chiêu bậy!
Tôi thấy... Mông Duệ nói.
Nhưng đột nhiên, cánh cửa phòng họp bị người đẩy ra!
Mấy người thường ủy huyện ủy đều nhíu nhíu mày, Không thấy đang họp sao?
Vào là một người nữ cán bộ của phòng làm việc huyện ủy, cô ấy cũng không quản ánh mắt hờn giận của mọi người, hoang mang rối loạn nói: Đã xảy ra chuyện! Ký túc xá của cục công an sụp rồi!
Tất cả mọi người giật mình!
Trương Vạn Thủy đứng lên, Cô nói cái gì?
Nữ cán bộ vội vàng lập lại một lần, Ký túc xá của cục cảnh sát sụp rồi!
Đổng Học Bân vỗ bàn, Tôi nói cái gì hả! Tôi nói cái gì hả! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Khương huyện trưởng cũng là một ý kiến!
Trong phòng hội nghị nhất thời vang lên một ít nghị luận, đều không rõ ràng ngày hôm nay làm sao vậy, loại công trình mặt mũi này Khương huyện trưởng lại có thể đồng ý? ?
Cô không cần danh tiếng sao?
Cái này không phải phong cách chấp chính của Khương huyện trưởng!
Đối với Đổng Học Bân, mọi người cũng không phải đặc biệt lý giải, dù sao Đổng Học Bân mới tới một tháng, nhưng Khương huyện trưởng thế nhưng công tác rất nhiều năm tại huyện Trinh Thủy, đều hiểu rõ, cái tính cách gì, cái thủ đoạn gì, cái chính kiến gì, trên cơ bản tất cả mọi người đều biết, cho nên vừa nghe Khương Phương Phương dĩ nhiên tán thành chuyện muốn xây ký túc xá sửa ký túc xá, tất cả mọi người có cảm giác không nhận ra cô ấy!
Cái này vẫn là Khương huyện trưởng sao?
Sao có thể ra một oai chiêu như thế? ?
Người của Mông hệ ngây người tại chỗ, Bồ An và Giản Hướng Vinh càng cả kinh, bọn họ thế nhưng biết Khương huyện trưởng là kiến nghị sửa đường!
Điều tra nghiên cứu đều làm tốt!
Kinh phí đều bày ra!
Sao đột nhiên thay đổi hả?
Bồ An cố sức vỗ cái trán, thật sự là bó tay!
Đổng huyện trưởng dính vào, sao ngài cũng dính vào theo hả? ?
Bước này nếu như đi tới, đã không thể quay đầu lại, cái này rõ ràng là sai không thể sai thêm một bước, sau này làm sao đối kháng với người của Mông hệ? Chuyện này, mọi người thấy đều rất rõ ràng, một người sửa đường, một người sửa nhà, một người vì dân chúng, một người vì cải thiện hoàn cảnh của nhân viên công vụ, bên nặng bên nhẹ ai không nhìn ra? Vô luận là chiến tích hay là danh tiếng, đều kém quá xa, cho dù sửa ký túc xá có thể chiếm được rất nhiều hảo cảm của nhân viên công vụ và người nhà, nhưng vậy có ích lợi gì? So với sửa đường căn bản là không đáng nhắc tới! Có Mông hệ đề nghị sửa đường ở phía trước, sửa ký túc xá loại công trình mặt mũi này thậm chí ngay cả mặt mũi đều không tính!
Tất cả mọi người im lặng, tựa như suy nghĩ Khương huyện trưởng có phải là có chiêu khác hoặc là lo lắng khác, thế nhưng, nghĩ như thế nào cũng không có!
Chỉ có Đổng Học Bân nhìn Khương Phương Phương thật sâu, hắn trên thực tế cũng không ngờ rằng Khương huyện trưởng có thể ủng hộ mình, Đổng Học Bân cái gì cũng chưa nói. Trong lòng đã bị tín nhiệm của Khương Phương Phương nhét đầy, ngài yên tâm đi, tôi đề nghị như thế tự nhiên có đạo lý của tôi. Khẳng định sẽ không khiến cho ngài thất vọng.
Bồ An và Giản Hướng Vinh không lên tiếng.
Khương Phương Phương dừng tách trà một chút, nhìn hai người.
Bồ An bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cũng nói: Tôi ủng hộ đề nghị của Khương huyện trưởng.
... Tôi cũng vậy. Giản Hướng Vinh cũng phụ họa một tiếng. Rõ ràng có chút có lệ.
Bọn người Trương Vạn Thủy và Trình Phú Quang lắc đầu liếc nhau, buồn bực thì buồn bực, nhưng người của Khương hệ đều đề nghị cái này, bọn họ ngược lại hẳn là vui vẻ.
Thu hoạch này có chút lớn!
Sau này Khương hệ cũng không có biện pháp so với Mông hệ rồi!
Mông Duệ trong lòng cũng bật cười một tiếng, hỏi: Vậy cần bao nhiêu tài chính?
Mông bí thư là hỏi Khương huyện trưởng, nhưng Đổng Học Bân lại một lần chen vào, con mắt cũng không chớp một chút, Khoảng ba mươi triệu thì tốt nhất.
Ba mươi triệu?
Cậu điên rồi hả? ?
Tất cả mọi người nhìn hắn không nói gì.
Đổng Học Bân nói: Ba mươi triệu không nhiều lắm, gia thuộc viện huyện uỷ trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không cần sửa, nhưng ký túc xá của cơ quan khác tôi thấy đều phải sửa một chút. Nên sửa chữa phải sửa chữa, tiền này rất nhiều, ba mươi triệu tôi thấy cũng không đủ, bất quá huyện chúng ta cũng không giàu có, trước hết cứ ba mươi triệu đi.
Ba mươi triệu?
Trước hết ba mươi triệu?
Cậu nói đích thực đơn giản!
Trương Vạn Thủy không biết nên khóc hay cười nói: Sửa một ký túc xá mà thôi. Còn dùng nhiều tiền như vậy? Hơn nữa căn bản là không cần phải sửa! Tôi vẫn là cái kiến nghị kia, sửa đường!
Từ Bá Dương nói: Huyện chúng ta có nhiều nhà cũ, nhưng không thấy có cái nào sụp cả?
Giang Hải nói: Tiền phải dùng vào chổ cần thiết, mà không phải dùng vào công trình mặt mũi, nếu như đề nghị cái này, tôi thấy bốn mươi triệu vẫn là toàn bộ dùng để sửa đường đi!
Liêu Hải Uy nói: Tôi đồng ý. Đều sửa đường đi!
Đổng Học Bân hí mắt nhìn nhìn bọn họ, bốn mươi triệu đều sửa đường? Anh em mệt chết mệt sống từ trung ương lấy tiền về! Từ thành phố lấy tiền về! Cũng con mẹ nó không thấy các người có một ai ra sức! Hiện tại tôi lao lực đem tiền về đến đây! Các người con mẹ nó ngay cả lo lắng cũng không lo lắng cho tôi! Trực tiếp dùng tiền? Còn dùng hết? Một đồng tiền cũng không muốn cho tôi? Cái con mẹ nó! Các người con mẹ nó có nhân tính không vậy!
Mông Duệ cũng có chút do dự.
Ngay từ đầu ông ta muốn lưu một ít cho Khương hệ, đại khái cho bọn họ mười triệu, để cho bọn họ một ít, dù sao Đổng Học Bân vì huyện bọn họ làm ra cống hiến tất cả mọi người đều nhìn thấy, tiền có thể về được đều là do một mình hắn liều mạng lấy về, có thế nào cũng phải cho một ít, nhưng hiện tại thấy Đổng Học Bân đề nghị sửa ký túc xá, Mông Duệ cũng có chút dao động, một phân tiền cũng không muốn để lại cho hắn. Cho dù Mông Duệ không cho bọn họ, người khác hẳn là cũng không nói cái gì, không phải ông ta không được, mà là đề án của Khương hệ quá không phù hợp, trong cuộc họp thường uỷ phiếu sổ của Mông hệ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như đầu phiếu khẳng định vững vàng, không cho đối phương sẽ không cho.
Mông Duệ thật sự lo lắng!
Tại trước mặt lợi ích, cái gì đều là vô nghĩa!
Nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nếu đối phương ra chiêu, Mông Duệ cũng có thể mặc kệ cái khác, cái này không trách được ông, muốn trách chỉ có thể trách người của Khương hệ chọn sai chủ, Khương Phương Phương làm việc tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn rất ổn, không làm lỗi, cho nên cơ hội lần này cũng thật sự khó có được!
Vừa thấy bầu không khí không đúng, Mông hệ thật muốn đem tất cả tài chính lấy hết, sắc mặt của Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng trầm xuống!
Trương Vạn Thủy nói: Mông bí thư, nếu như bốn mươi triệu đều sửa đường, đường nam bắc cũng có thể hoàn toàn thẳng.
Tiền không tới, đều tốt đẹp!
Tiền vừa đến, đây là muốn trở mặt!
Mông hệ đã không ai lo lắng tiền có phải là Đổng Học Bân liều mạng lấy về hay không!
Đổng Học Bân vừa nhìn cũng phát hỏa, thế nhưng không nóng nảy, ngược lại trong lòng cười nhạt nhìn đồng hồ một chút, sau đó thì lẳng lặng ngồi ở chỗ kia uống nước.
Lúc này, Mông Duệ tựa như cũng có quyết định, trong mắt hung ác.
Bồ An và Giản Hướng Vinh trong lòng mát lạnh, biết Mông bí thư đây là muốn trở mặt!
Cán bộ của Mông hệ đều mỉm cười, thật vất vả bắt được cơ hội này, buông tha thì quá đáng tiếc! Đổng Học Bân lấy tiền về thì thế nào? Đề án của cậu căn bản không thích hợp! Một đồng tiền không cho các người các người cũng không có cách! Ai bảo các người ra chiêu bậy!
Tôi thấy... Mông Duệ nói.
Nhưng đột nhiên, cánh cửa phòng họp bị người đẩy ra!
Mấy người thường ủy huyện ủy đều nhíu nhíu mày, Không thấy đang họp sao?
Vào là một người nữ cán bộ của phòng làm việc huyện ủy, cô ấy cũng không quản ánh mắt hờn giận của mọi người, hoang mang rối loạn nói: Đã xảy ra chuyện! Ký túc xá của cục công an sụp rồi!
Tất cả mọi người giật mình!
Trương Vạn Thủy đứng lên, Cô nói cái gì?
Nữ cán bộ vội vàng lập lại một lần, Ký túc xá của cục cảnh sát sụp rồi!
Đổng Học Bân vỗ bàn, Tôi nói cái gì hả! Tôi nói cái gì hả! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.