Chương 585: Lại đánh người nhà lãnh đạo!
Thường Dụ
14/07/2015
Ngày hôm sau,
Sáng sớm, xe của Đổng Học Bân tiến vào đại viện văn phòng đường phố Quang Minh, ngày hôm trước nghỉ nửa ngày, ngày hôm qua nghỉ một ngày, ngày hôm nay không thể nghỉ nữa.
"Chủ nhiệm."
"Chủ nhiệm ngài đã tới?"
"Đổng chủ nhiệm."
Một ít khoa viên đang tiến vào đại viện lập tức chào hỏi cùng Đổng Học Bân, trải qua nhiều chuyện như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn về hướng Đổng Học Bân đều có nhiều hơn một tia kính nể, không e dè lái xe cả triệu đồng, sức chiến đấu cao tới nổi hơn mười người cũng không thể gây thương tổn được một cọng tóc của hắn, ngăn chặn danh tiếng của Cảnh phó bí thư, đoạt danh sách kính lão mô phạm của văn phòng đường phố Bình An, mỗi sự kiện Đổng Học Bân sau khi tiền nhiệm làm ra đều có chút lớn, cho nên tới hiện tại cho dù là một ít khoa viên và cán sự của Cảnh hệ, sau khi gặp phải Đổng Học Bân cũng trở nên dễ bảo.
Đổng Học Bân vẻ mặt ôn hoà gật đầu với mọi người, cũng trở về phòng làm việc.
"Chủ nhiệm, buổi sáng tốt lành." Chu Diễm Như cũng đến, đang khóa xe đạp trong viện.
"Buổi sáng tốt lành Chu Chủ nhiệm." Đổng Học Bân cười cười, "Được rồi, hai ngày nay công tác triển khai thế nào?"
Chu Diễm Như lấy ra một cái túi, cười cười đi tới, cùng Đổng Học Bân lên lầu, "Rất thuận, nghe nói tổ khảo sát kính lão mô phạm của tỉnh chúng ta đã khảo sát đến đơn vị đề danh cuối cùng, tôi phỏng chừng ngày mốt hoặc là ngày kia kết quả xét duyệt có thể ra."Đổng Học Bân ừm một cái, "Trước khi tổ khảo sát quay về trung ương, bên chúng ta nên liên lạc một chút."
"Được, tôi rõ ràng " Chu Diễm Như nói: "Đúng rồi chủ nhiệm, ngày hôm qua còn vài phần văn kiện còn chưa có phê chỉ thị, một hồi tôi đưa phòng làm việc cho ngài?"
"Không có chuyện khác sao?"
"Không có, à, Quách Minh Phong Quách phó chủ nhiệm ngày hôm nay xin nghỉ bệnh.”
"Ừm, tôi biết."
Phòng làm việc bí thư.
Đổng Học Bân trở về phòng liền bắt đầu xử lý văn kiện, một ngày không đi làm, chuyện vụn vặt lưu lại không ít, đều cần hắn từng bước ký tên.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Cốc cốc, Chu Diễm Như gõ cửa đi vào, chủ nhiệm văn phòng đường phố không có thư ký, chị Chu làm chủ nhiệm đảng chính hiện tại thật ra lãnh luôn cái chức vụ này, người của văn phòng đường phố đều biết Chu Diễm Như và Đổng Học Bân có quan hệ rất gần, cho nên có cái gì không tiện báo cáo cùng Đổng chủ nhiệm rất nhiều người đều nói cùng Chu Diễm Như, một ít việc vặt vãnh việc nhỏ, Chu Diễm Như trực tiếp thay Đổng Học Bân từ chối khéo, chuyện hơi quan trọng và không nghĩ ra chủ ý, Chu Diễm Như mới có thể đến đây xin chỉ thị của Đổng Học Bân, lúc này vẻ mặt của chị Chu đầy nghi hoặc.
Đổng Học Bân ngẩng đầu, "Làm sao vậy?"
Chu Diễm Như kỳ quái nói: "Bên ngoài có mấy người của phân cục tìm ngài."
"Phân cục?" Đổng Học Bân cau mày, " Cục công an khu Nam Sơn?"
"Phải, hình như là đội trị an, ngài xem?"
Đổng Học Bân đại khái đã rõ ràng, phỏng chừng là chuyện đêm qua, "Tôi đã biết, để cho bọn họ vào đi."
Không bao lâu, mấy người mặc cảnh phục đi vào phòng làm việc, đi đầu là một người khoảng chừng ba mươi, vừa tiến đến thì mặt không biểu tình nói: "Là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm sao?"
Đổng Học Bân gật đầu, "Mấy đồng chí, có chuyện gì sao?"
"Điều tra chút chuyện tình."
"À? Ngồi trước đi."Đổng Học Bân nói: "Chu Chủ nhiệm, rót nước cho mấy đồng chí."
Chu Diễm Như nhìn nhìn bọn họ, vừa muốn đi làm, cảnh sát đi đầu xua tay nói: "Không cần, hỏi một ít tình huống thì chúng tôi trở về, Đổng chủ nhiệm, đêm qua khoảng tám giờ, ngài ở nơi nào?" Dứt lời, một người cảnh sát phía sau lấy ra một cuốn vở ghi chép, cảnh tượng rất nghiêm túc.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, "Tám giờ à, đại khái là trên đường về nhà, gần phố Quang Minh."
Người cảnh sát dẫn đầu gật đầu một cái, bỗng nhiên sắc mặt có chút cổ quái, "Chiếc xe Porche Cayenne biển số xe 9999, là xe của ngài sao?"
Đổng Học Bân nói phải.
Hai cảnh sát phía sau liếc nhau, tuy rằng sớm đoán được, nhưng vẫn không nhịn được nói thầm ở trong lòng, cái xe này đủ dọa người thật, làm gì có chủ nhiệm văn phòng đường phố nào lái Cayenne đỉnh cấp, còn dám chạy đến cơ quan? Toàn bộ tỉnh Bắc Hà cũng tìm không ra người thứ hai!
Cảnh sát lấy lại bình tĩnh, nói: "Sáng sớm chúng tôi nhận được cử báo, là một người tên là Tiết Hiểu Lượng báo án, nói tám giờ đêm qua, ngài tại gần đường Đông của phố Quang Minh đánh người, sau khi nhận được tin chúng tôi đã đi qua bệnh viện Đệ Nhị, người bị thương rất nặng, xương sườn bị gãy xương nhiều chổ, Đổng chủ nhiệm, mọi chuyện đêm qua ngài có thể nói lại một lần với chúng tôi được không?"
Tiết Hiểu Lượng?
Nghe được tên này, Chu Diễm Như giật mình một cái.
Đổng Học Bân chú ý tới biểu tình của chị Chu, nhìn cô ấy, lại quay đầu nhìn người cảnh sát nói: "Lúc đó rất tối, tôi đi ngang qua phố Quang Minh, đúng lúc thấy Quách Minh Phong phó chủ nhiệm của văn phòng đường phố chúng tôi đang cãi nhau cùng một người tuổi trẻ, người thanh niên kia lái xe thiếu chút nữa đụng phải Quách chủ nhiệm, kết quả không chỉ không chịu nhận lỗi, còn động tay, từ ghế sau lấy ra một cây gậy sắt, đánh Quách chủ nhiệm, tôi vừa thấy sẽ có tai nạn chết người, thì lập tức đi tới ngăn lại, giữ lấy cây gậy, bất quá đối phương vẫn không nghe khuyên bảo, đánh xong Quách chủ nhiệm còn muốn đánh tôi, ra tay cực tàn nhẫn, rơi vào đường cùng, tôi đành phải đá hắn một cước, tổng cộng có đánh hắn hai cái."
Cảnh sát nói: "Lúc đó có người chứng kiến sao?"
Đổng Học Bân suy nghĩ, "Xung quanh không có người, lúc đó chỉ có Quách chủ nhiệm."
Lại hỏi một ít chi tiết, người cảnh sát mới nói: "Đổng chủ nhiệm, cảm ơn sự phối hợp của ngài."
"Ha ha, hẳn là đương nhiên" Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn, "Bất quá loại sự tình này sao còn phải nhờ đến đội trị an? Để cho đồn xử lý không được sao?"
Cảnh sát cười cười, không trả lời, lại hỏi Chu Diễm Như Quách Minh Phong có ở cơ quan hay không, nghe được ngày hôm nay xin nghỉ bệnh, sau đó mới mang theo người rời khỏi.
Cánh cửa đóng lại.
Đổng Học Bân biết chuyện này không thích hợp, hỏi: "Chị Chu, Tiết Hiểu Lượng người này. . . chị có biết không?"
Chu Diễm Như cười khổ một tiếng, "Tôi nhớ kỹ con trai của Tiết bộ trưởng bộ tổ chức gọi là Tiết Hiểu Lượng, bất quá người nọ có phải là hắn không thì tôi không rõ ràng lắm "
Con trai của Tiết Khánh Vinh?
Đổng Học Bân cũng choáng váng một chút, "Có bộ dáng gì?"
Chu Diễm Như thấp giọng nói: "Tôi cũng chưa thấy qua, hay là tôi. . . đi hỏi thăm một chút?"
Không bao lâu, một tin tức trở về, ngày hôm qua Tiết Hiểu Lượng bị Đổng Học Bân đánh tiến vào bệnh viện, quả nhiên cũng là con trai của thường ủy khu ủy, bộ trưởng bộ tổ chức Tiết Khánh Vinh, còn là con một!
Đổng Học Bân vỗ vỗ ót, thật không ngờ lại đụng phải như thế, sớm biết rằng là người nhà của lãnh đạo khu nhà, dưới loại tình huống này hắn tuy rằng còn có thể đánh, nhưng ra tay sẽ không đến nặng mức như vậy.
Chẹp, lại đắc tội với người rồi!
Bất quá Đổng Học Bân sau khi bất đắc dĩ một chút cũng không có phản ứng gì, người nhà lãnh đạo? Hắn cũng không phải lần đầu tiên đánh. Hơn nữa Đổng Học Bân là phòng vệ, cho dù Tiết Hiểu Lượng bị đánh nặng một chút người khác cũng không nói cái gì.
Sáng sớm, xe của Đổng Học Bân tiến vào đại viện văn phòng đường phố Quang Minh, ngày hôm trước nghỉ nửa ngày, ngày hôm qua nghỉ một ngày, ngày hôm nay không thể nghỉ nữa.
"Chủ nhiệm."
"Chủ nhiệm ngài đã tới?"
"Đổng chủ nhiệm."
Một ít khoa viên đang tiến vào đại viện lập tức chào hỏi cùng Đổng Học Bân, trải qua nhiều chuyện như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn về hướng Đổng Học Bân đều có nhiều hơn một tia kính nể, không e dè lái xe cả triệu đồng, sức chiến đấu cao tới nổi hơn mười người cũng không thể gây thương tổn được một cọng tóc của hắn, ngăn chặn danh tiếng của Cảnh phó bí thư, đoạt danh sách kính lão mô phạm của văn phòng đường phố Bình An, mỗi sự kiện Đổng Học Bân sau khi tiền nhiệm làm ra đều có chút lớn, cho nên tới hiện tại cho dù là một ít khoa viên và cán sự của Cảnh hệ, sau khi gặp phải Đổng Học Bân cũng trở nên dễ bảo.
Đổng Học Bân vẻ mặt ôn hoà gật đầu với mọi người, cũng trở về phòng làm việc.
"Chủ nhiệm, buổi sáng tốt lành." Chu Diễm Như cũng đến, đang khóa xe đạp trong viện.
"Buổi sáng tốt lành Chu Chủ nhiệm." Đổng Học Bân cười cười, "Được rồi, hai ngày nay công tác triển khai thế nào?"
Chu Diễm Như lấy ra một cái túi, cười cười đi tới, cùng Đổng Học Bân lên lầu, "Rất thuận, nghe nói tổ khảo sát kính lão mô phạm của tỉnh chúng ta đã khảo sát đến đơn vị đề danh cuối cùng, tôi phỏng chừng ngày mốt hoặc là ngày kia kết quả xét duyệt có thể ra."Đổng Học Bân ừm một cái, "Trước khi tổ khảo sát quay về trung ương, bên chúng ta nên liên lạc một chút."
"Được, tôi rõ ràng " Chu Diễm Như nói: "Đúng rồi chủ nhiệm, ngày hôm qua còn vài phần văn kiện còn chưa có phê chỉ thị, một hồi tôi đưa phòng làm việc cho ngài?"
"Không có chuyện khác sao?"
"Không có, à, Quách Minh Phong Quách phó chủ nhiệm ngày hôm nay xin nghỉ bệnh.”
"Ừm, tôi biết."
Phòng làm việc bí thư.
Đổng Học Bân trở về phòng liền bắt đầu xử lý văn kiện, một ngày không đi làm, chuyện vụn vặt lưu lại không ít, đều cần hắn từng bước ký tên.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Cốc cốc, Chu Diễm Như gõ cửa đi vào, chủ nhiệm văn phòng đường phố không có thư ký, chị Chu làm chủ nhiệm đảng chính hiện tại thật ra lãnh luôn cái chức vụ này, người của văn phòng đường phố đều biết Chu Diễm Như và Đổng Học Bân có quan hệ rất gần, cho nên có cái gì không tiện báo cáo cùng Đổng chủ nhiệm rất nhiều người đều nói cùng Chu Diễm Như, một ít việc vặt vãnh việc nhỏ, Chu Diễm Như trực tiếp thay Đổng Học Bân từ chối khéo, chuyện hơi quan trọng và không nghĩ ra chủ ý, Chu Diễm Như mới có thể đến đây xin chỉ thị của Đổng Học Bân, lúc này vẻ mặt của chị Chu đầy nghi hoặc.
Đổng Học Bân ngẩng đầu, "Làm sao vậy?"
Chu Diễm Như kỳ quái nói: "Bên ngoài có mấy người của phân cục tìm ngài."
"Phân cục?" Đổng Học Bân cau mày, " Cục công an khu Nam Sơn?"
"Phải, hình như là đội trị an, ngài xem?"
Đổng Học Bân đại khái đã rõ ràng, phỏng chừng là chuyện đêm qua, "Tôi đã biết, để cho bọn họ vào đi."
Không bao lâu, mấy người mặc cảnh phục đi vào phòng làm việc, đi đầu là một người khoảng chừng ba mươi, vừa tiến đến thì mặt không biểu tình nói: "Là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm sao?"
Đổng Học Bân gật đầu, "Mấy đồng chí, có chuyện gì sao?"
"Điều tra chút chuyện tình."
"À? Ngồi trước đi."Đổng Học Bân nói: "Chu Chủ nhiệm, rót nước cho mấy đồng chí."
Chu Diễm Như nhìn nhìn bọn họ, vừa muốn đi làm, cảnh sát đi đầu xua tay nói: "Không cần, hỏi một ít tình huống thì chúng tôi trở về, Đổng chủ nhiệm, đêm qua khoảng tám giờ, ngài ở nơi nào?" Dứt lời, một người cảnh sát phía sau lấy ra một cuốn vở ghi chép, cảnh tượng rất nghiêm túc.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, "Tám giờ à, đại khái là trên đường về nhà, gần phố Quang Minh."
Người cảnh sát dẫn đầu gật đầu một cái, bỗng nhiên sắc mặt có chút cổ quái, "Chiếc xe Porche Cayenne biển số xe 9999, là xe của ngài sao?"
Đổng Học Bân nói phải.
Hai cảnh sát phía sau liếc nhau, tuy rằng sớm đoán được, nhưng vẫn không nhịn được nói thầm ở trong lòng, cái xe này đủ dọa người thật, làm gì có chủ nhiệm văn phòng đường phố nào lái Cayenne đỉnh cấp, còn dám chạy đến cơ quan? Toàn bộ tỉnh Bắc Hà cũng tìm không ra người thứ hai!
Cảnh sát lấy lại bình tĩnh, nói: "Sáng sớm chúng tôi nhận được cử báo, là một người tên là Tiết Hiểu Lượng báo án, nói tám giờ đêm qua, ngài tại gần đường Đông của phố Quang Minh đánh người, sau khi nhận được tin chúng tôi đã đi qua bệnh viện Đệ Nhị, người bị thương rất nặng, xương sườn bị gãy xương nhiều chổ, Đổng chủ nhiệm, mọi chuyện đêm qua ngài có thể nói lại một lần với chúng tôi được không?"
Tiết Hiểu Lượng?
Nghe được tên này, Chu Diễm Như giật mình một cái.
Đổng Học Bân chú ý tới biểu tình của chị Chu, nhìn cô ấy, lại quay đầu nhìn người cảnh sát nói: "Lúc đó rất tối, tôi đi ngang qua phố Quang Minh, đúng lúc thấy Quách Minh Phong phó chủ nhiệm của văn phòng đường phố chúng tôi đang cãi nhau cùng một người tuổi trẻ, người thanh niên kia lái xe thiếu chút nữa đụng phải Quách chủ nhiệm, kết quả không chỉ không chịu nhận lỗi, còn động tay, từ ghế sau lấy ra một cây gậy sắt, đánh Quách chủ nhiệm, tôi vừa thấy sẽ có tai nạn chết người, thì lập tức đi tới ngăn lại, giữ lấy cây gậy, bất quá đối phương vẫn không nghe khuyên bảo, đánh xong Quách chủ nhiệm còn muốn đánh tôi, ra tay cực tàn nhẫn, rơi vào đường cùng, tôi đành phải đá hắn một cước, tổng cộng có đánh hắn hai cái."
Cảnh sát nói: "Lúc đó có người chứng kiến sao?"
Đổng Học Bân suy nghĩ, "Xung quanh không có người, lúc đó chỉ có Quách chủ nhiệm."
Lại hỏi một ít chi tiết, người cảnh sát mới nói: "Đổng chủ nhiệm, cảm ơn sự phối hợp của ngài."
"Ha ha, hẳn là đương nhiên" Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn, "Bất quá loại sự tình này sao còn phải nhờ đến đội trị an? Để cho đồn xử lý không được sao?"
Cảnh sát cười cười, không trả lời, lại hỏi Chu Diễm Như Quách Minh Phong có ở cơ quan hay không, nghe được ngày hôm nay xin nghỉ bệnh, sau đó mới mang theo người rời khỏi.
Cánh cửa đóng lại.
Đổng Học Bân biết chuyện này không thích hợp, hỏi: "Chị Chu, Tiết Hiểu Lượng người này. . . chị có biết không?"
Chu Diễm Như cười khổ một tiếng, "Tôi nhớ kỹ con trai của Tiết bộ trưởng bộ tổ chức gọi là Tiết Hiểu Lượng, bất quá người nọ có phải là hắn không thì tôi không rõ ràng lắm "
Con trai của Tiết Khánh Vinh?
Đổng Học Bân cũng choáng váng một chút, "Có bộ dáng gì?"
Chu Diễm Như thấp giọng nói: "Tôi cũng chưa thấy qua, hay là tôi. . . đi hỏi thăm một chút?"
Không bao lâu, một tin tức trở về, ngày hôm qua Tiết Hiểu Lượng bị Đổng Học Bân đánh tiến vào bệnh viện, quả nhiên cũng là con trai của thường ủy khu ủy, bộ trưởng bộ tổ chức Tiết Khánh Vinh, còn là con một!
Đổng Học Bân vỗ vỗ ót, thật không ngờ lại đụng phải như thế, sớm biết rằng là người nhà của lãnh đạo khu nhà, dưới loại tình huống này hắn tuy rằng còn có thể đánh, nhưng ra tay sẽ không đến nặng mức như vậy.
Chẹp, lại đắc tội với người rồi!
Bất quá Đổng Học Bân sau khi bất đắc dĩ một chút cũng không có phản ứng gì, người nhà lãnh đạo? Hắn cũng không phải lần đầu tiên đánh. Hơn nữa Đổng Học Bân là phòng vệ, cho dù Tiết Hiểu Lượng bị đánh nặng một chút người khác cũng không nói cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.