Chương 1676: Lại gặp mặt Phương Văn Bình!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Bên kia.
Lúc Đổng Học Bân còn chìm đắm trong vui vẻ sắp tới được thăng chức, Tạ Nhiên cũng lái xe ra Hậu Hải, không đi cùng mẹ hắn, mà là tự mình đi hướng tây, sau khi gọi một cú điện thoại, hắn dừng xe lại lại một góc, không bao lâu, một thân ảnh thanh tú chậm rãi đi tới, chính là cháu gái của Phương gia Phương Thủy Linh, hai người hiển nhiên là sớm hẹn được rồi.
Nhiên ca.
Tiểu Linh.
Mẹ anh đâu rồi. . .
Đều đi, về nhà.
À, vậy chúng ta đi chỗ nào?
Lên xe đi trước, trên xe nói.
Phương Thủy Linh lên ghế bên cạnh người lái, xe cũng đi.
Tạ Nhiên nghiêng đầu nói: Lần này trong ủy ban kỷ luật muốn cải cách, anh rể của anh có thể cũng được điều động, đi phòng ban mới.
Em biết vụ cải cách này. Phương Thủy Linh đưa tay qua kéo tay của Tạ Nhiên, Cô nhỏ sáng sớm đã nói với em rồi.
Nghe đến đó, Tạ Nhiên thở dài, Cô em thế nào? Cũng ở nhà à? Còn chưa có đi làm?
Cùng như Đổng ca, đều bị đơn vị cưỡng chế về nhà kiểm điểm. Phương Thủy Linh tâm tình cũng không được tốt lắm, Thật không biết hai người bọn họ sao ầm ĩ thành như vậy.
Tạ Nhiên nói: Tại anh, lần kia không nên mang em đi qua.
Phương Thủy Linh nói: Là em không nên đi theo, không phải do anh.
Tạ Nhiên nói: Hiện tại không dễ làm, cô của em cùng anh rể của anh đánh thành như vậy, trong nhà khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng, để cho chị gái của anh biết khẳng định cũng không được, hai nhà chúng ta vốn đang có lịch sử mâu thuẫn, ài. Ngày hôm nay mẹ anh còn hoài nghi anh có người yêu, hỏi qua anh, anh không dám nói, hoàn toàn không biết sao mở miệng, có chuyện anh rể của anh với cô của em này, người trong nhà càng không thể đồng ý.
Phương Thủy Linh tâm tình tụt xuống, Vậy làm sao bây giờ?
Người nhà em đã biết chưa? Tạ Nhiên hỏi.
Chưa. Phương Thủy Linh nói: Cô còn chưa có nói với trong nhà.
Tạ Nhiên nói: Vậy cũng may, hiện tại nói cho mọi người biết là không thích hợp, ừm, em nói như vậy được không. Hai chúng ta khuyến khích anh rể của anh với cô nhỏ của em giao lưu một chút? Để cho bọn họ đem mâu thuẫn hóa giải trước?
Cái này. Cái này có thể được không? Phương Thủy Linh không vững tin.
Tạ Nhiên lắc đầu, Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, thật ra mâu thuẫn của cũng hai nhà đều là của người đời trước, vài năm gần đây. Hai nhà chúng ta coi như là tường an vô sự. Không từng có xung đột quá lớn. Trừ chuyện cô nhỏ của em và anh rể của anh ra, nếu như hai người bọn họ có thể nắm tay giảng hòa, trở lực cũng sẽ nhỏ hơn một ít. Không chừng trong nhà xuất phát từ nhân tố trên chính trị, có thể đồng ý chuyện của hai chúng ta.
Phương Thủy Linh hơi trầm ngâm, Em cũng không biết, em nghe lời anh.
Tạ Nhiên quyết định, Được, vậy làm như thế đi, chúng ta như vậy. . .
. . .
Chạng vạng.
Đã hơn bảy giờ.
Đổng Học Bân một người ở phòng sách uống trà nghe nhạc, hình dạng rất thoải mái.
Đột nhiên, cửa bên ngoài sân mở một chút, Đổng Học Bân không đóng cánh cửa, cũng không biết ai đi vào, tắt nhạc đi ra ngoài nhìn.
Tiểu Nhiên?
Anh rể.
Đi vào là Tạ Nhiên.
Đổng Học Bân cười nói: Sao lại trở về?
Tạ Nhiên mỉm cười, Ài, cái này không phải tới mời anh sao.
Mời anh? Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, Đi đâu?
Tạ Nhiên nghiêm mặt nói: Là như thế này, hôm nay là sinh nhật của tiểu Linh, hai người bọn em tổ chức cũng không có ý nghĩa gì, muốn nhiều người để náo nhiệt, cho nên mới xem anh có thời gian hay không, chúng ta cùng đi KTV một chút. (KTV = phòng Karaoke)
Đổng Học Bân lập tức xua tay nói: Anh mà hát cái gì.
Anh cứ khiêm tốn, anh cái gì mà không được, cùng đi đi anh rể. Tạ Nhiên nói.
Đổng Học Bân vẫn là xua tay, Sinh nhật của hai đứa, anh đi là sao, quên đi quên đi, anh ở nhà xem phim.
Tạ Nhiên mặc kệ, Không phải chỉ hai đứa em, còn có người mà.
Anh không đi, hai đứa người chơi đi. Đổng Học Bân không muốn vô giúp vui.
Nhưng Tạ Nhiên chết sống kéo hắn, Anh cho tôi mặt mũi đi anh rể, Tiểu Linh đều gọi bạn bè tới, bên em nếu như không gọi người tới, vậy em xấu hổ lắm, người ta sinh nhật đều vô cùng náo nhiệt tất cả đều là bạn bè, sinh nhật Tiểu Linh chỉ hai ba người? Cái mặt mũi này để chổ nào hả?
Đổng Học Bân do dự một chút, Vậy em gọi tiểu Hạo tiểu Tĩnh đi, tên nhóc tiểu Hạo này thích giúp vui, tiểu Tĩnh hôm nay cũng nghỉ ngơi, hẳn là có thể đi?
Em gọi điện thoại rồi, bọn họ không có thời gian. Tạ Nhiên không khỏi phân trần kéo Đổng Học Bân đi ra ngoài, Đi thôi anh rể, phòng đều đặt xong rồi.
Đổng Học Bân vừa nhìn không có cách, cũng chỉ đành đáp ứng, Vậy. . . Được rồi, được rồi, anh mang lễ vật gì đây?
Tạ Nhiên kéo hắn đi ra ngoài, Không cần, lần trước anh cho Tiểu Linh nhiều tiền như vậy, còn muốn lễ vật cái gì, anh cứ tới là được.
. . .
Tám giờ.
Một KTV khu Thành Tây.
Không xa, cách Hậu Hải cũng chỉ năm phút lái xe.
Đổng Học Bân cũng không biết Tạ Nhiên làm trò gì, sau khi xuống xe, hắn còn sửa sửa quần áo một chút, mới cùng Tạ Nhiên vào bên trong.
Người phục vụ chào đón, Xin chào tiên sinh, xin hỏi mấy vị?
Tạ Nhiên nói: Phòng đặt xong rồi, 6106.
Người phục vụ kiểm tra, Là Tạ tiên sinh sao?
Đúng vậy. Tạ Nhiên hỏi, Người đến chưa?
Người phục vụ nói: Đã có hai vị nữ sĩ tới, xin ngài theo tôi.
Đổng Học Bân và Tạ Nhiên đi theo người phục vụ, trong thang máy, Đổng Học Bân nói với Tạ Nhiên: Sao không đặt chổ tốt một chút?
Chổ KTV này đẳng cấp tuy rằng không tồi, cũng không phải có tiếng.
Tạ Nhiên cười nói: Cái này không phải sợ gặp người quen sao, Tiểu Linh muốn yên tĩnh một chút, hơn nữa chuyện của đôi ta cũng đang bảo mật, cho nên. . .
Đổng Học Bân gật đầu.
. . .
Tới nơi.
Mời hai vị, tôi sẽ không quấy rối. Người phục vụ sau khi mang bọn họ tới, thì xoay người đi.
Tạ Nhiên đẩy cửa đi vào, Đổng Học Bân cũng không có chuẩn tinh thần cùng nhau đi vào phòng.
Phương Thủy Linh đã tới, đang ngồi ở chỗ, mà khi Đổng Học Bân thấy người bên cạnh Phương Thủy Linh, sắc mặt cũng hơi đổi!
Người nọ thấy Đổng Học Bân, mặt cũng trầm xuống!
Phương Văn Bình?
Đổng Học Bân?
Đổng Học Bân không ngờ rằng Phương Văn Bình lại có thể tới!
Phương Văn Bình rõ ràng cũng không ngờ Đổng Học Bân sẽ đến!
Kẻ thù chạm mặt, hai người lập tức lạnh tròng mắt!
Khi nhìn qua Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình nhất thời biết hai người này có dự định gì, Đổng Học Bân không nói hai lời quay đầu đi, Phương Văn Bình cũng đứng lên muốn rời đi!
Phương Thủy Linh vội vàng ôm tay cô nhỏ, Cô! Cô làm gì vậy! Ngày hôm nay sinh nhật của con!
Sinh nhật của con cái gì! Không phải còn chưa tới sao! Phương Văn Bình có chút tức giận.
Phương Thủy Linh nói: Ngày hôm nay là sinh nhật âm lịch của con, cô đều không nhớ?
Tạ Nhiên cũng nhanh chóng kéo Đổng Học Bân, Anh rể! Cho em mặt mũi! Cho em mặt mũi! Tiểu Linh một năm mới một lần sinh nhật! Anh đừng như vậy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bên kia.
Lúc Đổng Học Bân còn chìm đắm trong vui vẻ sắp tới được thăng chức, Tạ Nhiên cũng lái xe ra Hậu Hải, không đi cùng mẹ hắn, mà là tự mình đi hướng tây, sau khi gọi một cú điện thoại, hắn dừng xe lại lại một góc, không bao lâu, một thân ảnh thanh tú chậm rãi đi tới, chính là cháu gái của Phương gia Phương Thủy Linh, hai người hiển nhiên là sớm hẹn được rồi.
Nhiên ca.
Tiểu Linh.
Mẹ anh đâu rồi. . .
Đều đi, về nhà.
À, vậy chúng ta đi chỗ nào?
Lên xe đi trước, trên xe nói.
Phương Thủy Linh lên ghế bên cạnh người lái, xe cũng đi.
Tạ Nhiên nghiêng đầu nói: Lần này trong ủy ban kỷ luật muốn cải cách, anh rể của anh có thể cũng được điều động, đi phòng ban mới.
Em biết vụ cải cách này. Phương Thủy Linh đưa tay qua kéo tay của Tạ Nhiên, Cô nhỏ sáng sớm đã nói với em rồi.
Nghe đến đó, Tạ Nhiên thở dài, Cô em thế nào? Cũng ở nhà à? Còn chưa có đi làm?
Cùng như Đổng ca, đều bị đơn vị cưỡng chế về nhà kiểm điểm. Phương Thủy Linh tâm tình cũng không được tốt lắm, Thật không biết hai người bọn họ sao ầm ĩ thành như vậy.
Tạ Nhiên nói: Tại anh, lần kia không nên mang em đi qua.
Phương Thủy Linh nói: Là em không nên đi theo, không phải do anh.
Tạ Nhiên nói: Hiện tại không dễ làm, cô của em cùng anh rể của anh đánh thành như vậy, trong nhà khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng, để cho chị gái của anh biết khẳng định cũng không được, hai nhà chúng ta vốn đang có lịch sử mâu thuẫn, ài. Ngày hôm nay mẹ anh còn hoài nghi anh có người yêu, hỏi qua anh, anh không dám nói, hoàn toàn không biết sao mở miệng, có chuyện anh rể của anh với cô của em này, người trong nhà càng không thể đồng ý.
Phương Thủy Linh tâm tình tụt xuống, Vậy làm sao bây giờ?
Người nhà em đã biết chưa? Tạ Nhiên hỏi.
Chưa. Phương Thủy Linh nói: Cô còn chưa có nói với trong nhà.
Tạ Nhiên nói: Vậy cũng may, hiện tại nói cho mọi người biết là không thích hợp, ừm, em nói như vậy được không. Hai chúng ta khuyến khích anh rể của anh với cô nhỏ của em giao lưu một chút? Để cho bọn họ đem mâu thuẫn hóa giải trước?
Cái này. Cái này có thể được không? Phương Thủy Linh không vững tin.
Tạ Nhiên lắc đầu, Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, thật ra mâu thuẫn của cũng hai nhà đều là của người đời trước, vài năm gần đây. Hai nhà chúng ta coi như là tường an vô sự. Không từng có xung đột quá lớn. Trừ chuyện cô nhỏ của em và anh rể của anh ra, nếu như hai người bọn họ có thể nắm tay giảng hòa, trở lực cũng sẽ nhỏ hơn một ít. Không chừng trong nhà xuất phát từ nhân tố trên chính trị, có thể đồng ý chuyện của hai chúng ta.
Phương Thủy Linh hơi trầm ngâm, Em cũng không biết, em nghe lời anh.
Tạ Nhiên quyết định, Được, vậy làm như thế đi, chúng ta như vậy. . .
. . .
Chạng vạng.
Đã hơn bảy giờ.
Đổng Học Bân một người ở phòng sách uống trà nghe nhạc, hình dạng rất thoải mái.
Đột nhiên, cửa bên ngoài sân mở một chút, Đổng Học Bân không đóng cánh cửa, cũng không biết ai đi vào, tắt nhạc đi ra ngoài nhìn.
Tiểu Nhiên?
Anh rể.
Đi vào là Tạ Nhiên.
Đổng Học Bân cười nói: Sao lại trở về?
Tạ Nhiên mỉm cười, Ài, cái này không phải tới mời anh sao.
Mời anh? Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, Đi đâu?
Tạ Nhiên nghiêm mặt nói: Là như thế này, hôm nay là sinh nhật của tiểu Linh, hai người bọn em tổ chức cũng không có ý nghĩa gì, muốn nhiều người để náo nhiệt, cho nên mới xem anh có thời gian hay không, chúng ta cùng đi KTV một chút. (KTV = phòng Karaoke)
Đổng Học Bân lập tức xua tay nói: Anh mà hát cái gì.
Anh cứ khiêm tốn, anh cái gì mà không được, cùng đi đi anh rể. Tạ Nhiên nói.
Đổng Học Bân vẫn là xua tay, Sinh nhật của hai đứa, anh đi là sao, quên đi quên đi, anh ở nhà xem phim.
Tạ Nhiên mặc kệ, Không phải chỉ hai đứa em, còn có người mà.
Anh không đi, hai đứa người chơi đi. Đổng Học Bân không muốn vô giúp vui.
Nhưng Tạ Nhiên chết sống kéo hắn, Anh cho tôi mặt mũi đi anh rể, Tiểu Linh đều gọi bạn bè tới, bên em nếu như không gọi người tới, vậy em xấu hổ lắm, người ta sinh nhật đều vô cùng náo nhiệt tất cả đều là bạn bè, sinh nhật Tiểu Linh chỉ hai ba người? Cái mặt mũi này để chổ nào hả?
Đổng Học Bân do dự một chút, Vậy em gọi tiểu Hạo tiểu Tĩnh đi, tên nhóc tiểu Hạo này thích giúp vui, tiểu Tĩnh hôm nay cũng nghỉ ngơi, hẳn là có thể đi?
Em gọi điện thoại rồi, bọn họ không có thời gian. Tạ Nhiên không khỏi phân trần kéo Đổng Học Bân đi ra ngoài, Đi thôi anh rể, phòng đều đặt xong rồi.
Đổng Học Bân vừa nhìn không có cách, cũng chỉ đành đáp ứng, Vậy. . . Được rồi, được rồi, anh mang lễ vật gì đây?
Tạ Nhiên kéo hắn đi ra ngoài, Không cần, lần trước anh cho Tiểu Linh nhiều tiền như vậy, còn muốn lễ vật cái gì, anh cứ tới là được.
. . .
Tám giờ.
Một KTV khu Thành Tây.
Không xa, cách Hậu Hải cũng chỉ năm phút lái xe.
Đổng Học Bân cũng không biết Tạ Nhiên làm trò gì, sau khi xuống xe, hắn còn sửa sửa quần áo một chút, mới cùng Tạ Nhiên vào bên trong.
Người phục vụ chào đón, Xin chào tiên sinh, xin hỏi mấy vị?
Tạ Nhiên nói: Phòng đặt xong rồi, 6106.
Người phục vụ kiểm tra, Là Tạ tiên sinh sao?
Đúng vậy. Tạ Nhiên hỏi, Người đến chưa?
Người phục vụ nói: Đã có hai vị nữ sĩ tới, xin ngài theo tôi.
Đổng Học Bân và Tạ Nhiên đi theo người phục vụ, trong thang máy, Đổng Học Bân nói với Tạ Nhiên: Sao không đặt chổ tốt một chút?
Chổ KTV này đẳng cấp tuy rằng không tồi, cũng không phải có tiếng.
Tạ Nhiên cười nói: Cái này không phải sợ gặp người quen sao, Tiểu Linh muốn yên tĩnh một chút, hơn nữa chuyện của đôi ta cũng đang bảo mật, cho nên. . .
Đổng Học Bân gật đầu.
. . .
Tới nơi.
Mời hai vị, tôi sẽ không quấy rối. Người phục vụ sau khi mang bọn họ tới, thì xoay người đi.
Tạ Nhiên đẩy cửa đi vào, Đổng Học Bân cũng không có chuẩn tinh thần cùng nhau đi vào phòng.
Phương Thủy Linh đã tới, đang ngồi ở chỗ, mà khi Đổng Học Bân thấy người bên cạnh Phương Thủy Linh, sắc mặt cũng hơi đổi!
Người nọ thấy Đổng Học Bân, mặt cũng trầm xuống!
Phương Văn Bình?
Đổng Học Bân?
Đổng Học Bân không ngờ rằng Phương Văn Bình lại có thể tới!
Phương Văn Bình rõ ràng cũng không ngờ Đổng Học Bân sẽ đến!
Kẻ thù chạm mặt, hai người lập tức lạnh tròng mắt!
Khi nhìn qua Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình nhất thời biết hai người này có dự định gì, Đổng Học Bân không nói hai lời quay đầu đi, Phương Văn Bình cũng đứng lên muốn rời đi!
Phương Thủy Linh vội vàng ôm tay cô nhỏ, Cô! Cô làm gì vậy! Ngày hôm nay sinh nhật của con!
Sinh nhật của con cái gì! Không phải còn chưa tới sao! Phương Văn Bình có chút tức giận.
Phương Thủy Linh nói: Ngày hôm nay là sinh nhật âm lịch của con, cô đều không nhớ?
Tạ Nhiên cũng nhanh chóng kéo Đổng Học Bân, Anh rể! Cho em mặt mũi! Cho em mặt mũi! Tiểu Linh một năm mới một lần sinh nhật! Anh đừng như vậy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.