Quyền Tài

Chương 1741: Luận bàn!

Thường Dụ

10/05/2017

Biệt thự.

Trong hậu viện.

Trời tối đen, xa xa đều là tiếng pháo.

Bất quá vừa rồi xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, mọi người cũng đã không còn tâm tình đốt pháo, phần lớn đều vây quanh ở bên cạnh Đổng Học Bân.

Con thật không sao?

Anh rể, em nhìn tay anh đã.

Ặc, thật không bị thương hả?

Cái này cũng quá mẹ nó thần rồi

Ngay cả Tạ Nhiên đều cười khổ không thôi mắng một câu thô tục.

Tạ Hạo cười hắc hắc nói: Bản lĩnh của anh rể các người cũng không phải không biết, không có gì ngạc nhiên cả.

Mọi người vừa nghĩ, cũng quả thật là như thế, bản lĩnh của Đổng Học Bân bọn họ đều sớm lĩnh giáo nhiều năm, một lần một lần rồi lại một lần, trên cơ bản đã có chút chết lặng, cho nên mọi người kinh ngạc chỉ chốc lát, cũng đều tiếp nhận sự thật này, nguyên nhân không có, chỉ bởi vì tay không đánh bay nhiều pháo trúc như vậy không phải Tạ Hạo, không phải Tạ Nhiên, mà là Đổng Học Bân, vị thần nhân này trong lòng người nhà Tạ gia sớm rõ ràng.

Đổng Học Bân nói với mọi người: Con thật không sao. Giơ giơ lên tay, ngay cả chút vết tích cũng không có, Cảm ơn mọi người lo lắng, ặc, đốt pháo tiếp?

Đừng đốt. Hàn Tinh kiên quyết nói.

Hạ Diễm Trân cũng nói: An toàn đệ nhất, hay là thôi đi.

Từ Lệ Phân nói: Cơm đều xong rồi, chúng ta quay về? Vừa xem đêm xuân vừa ăn cơm.

Tạ Hạo lẻn đến bên cạnh Đổng Học Bân, hét lên: Anh rể, vừa rồi anh vung tay quả thật quá mẹ nó ngầu, nhanh chóng dạy em, nhanh chóng dạy em!

Tạ Tĩnh hô: Dạy em em cũng học không được!

Tạ Hạo không phục, Ai nói. Anh rể được, em cũng được!

Thôi đi. Tạ Tĩnh bĩu môi cười nhạo nói: Em nghĩ rằng em là anh rể sao?

Bạn trai cô ấy Tôn Khải đã nhìn đến sửng sờ, hiện tại tựa như chưa từng suy nghĩ qua chút, dù sao hành động trước đó của Đổng Học Bân quá mức khoa trương một ít.

Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Hạo, cười nói: Cũng không có gì có thể dạy, đều là phản xạ có điều kiện, chờ em phản ứng nhanh, em cũng có thể được.

Tạ Hạo kêu lên: Được, vậy em đi luyện phản ứng!

Tạ Nhiên nói: Coi như hết, em luyện như thế nào cũng không được như anh rể.

Tạ Quốc Nguyệt lúc này đã đi tới. Nhìn Đổng Học Bân trên dưới vài lần. Nói: Vẫn đều nghe nói con thân thủ được, bản lĩnh lớn, thím còn chưa tin, trong lòng thím nói một người hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi bản lĩnh dù có lớn... Thì sẽ lớn cỡ nào? Ngày hôm nay là lần đầu tiên kiến thức. Quả nhiên!

Đổng Học Bân cười nói: Thím tâng bốc.

Con trai của Tạ Quốc Nguyệt Hầu Minh cũng lần đầu tiên kêu một tiếng anh rể rất tôn kính đối với Đổng Học Bân.Anh rể. Thân thủ anh lợi hại như vậy? Cái này cũng quá mức rồi, em còn chưa thấy qua không ai có thể dùng tay không đánh bay đạn pháo hoa cả, cái này cần nhiều phản ứng nhanh lắm hả? Anh luyện qua công phu? Lẽ nào. . . Anh ngay cả cảnh vệ viên cũng đã đánh qua? Nhà bọn họ ở Đông Sơn tỉnh. Đối với sự tích của Đổng Học Bân, cũng chỉ là nghe nói qua một chút mà thôi, căn bản không gặp qua, cho nên đối với Đổng Học Bân cũng không phải đặc biệt lý giải, rất nhiều thứ đều nửa ngờ nửa tin.



Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Cũng không có, người ta là luyện đàng hoàng, anh đây là nhảy vào giữa chừng, không có bài bản, không có cách nào so với người ta.

Tạ Tĩnh cười hì hì nói: Anh rể cứ khiêm tốn.

Tạ Hạo quay lại hầu minh nói: Anh họ, còn cảnh vệ viên? Anh cái này cũng quá coi thường anh rể em, đối với anh rể của em mà nói căn bản là không phải vấn đề có thể đánh qua hay không, hắc hắc, mà là có thể đánh mấy người. . . Sai, mà là vấn đề có thể đánh hơn mười người, căn bản không phải một cấp bậc!

Đổng Học Bân trừng mắt nhìn hắn, Nói bậy cái gì.

Cảnh vệ viên của lão gia tử đều là thay đổi luân phiên, trên cơ bản một tháng hai tháng thì đổi một lần, tất cả đều là người nổi bật, người ta cũng đều là có tôn nghiêm có vinh dự, nói bọn họ so ra kém mình, cái này không phải làm cho người ta tức giận sao, đầu năm mới không tốt.

Quả nhiên, mấy người cảnh vệ viên sắc mặt đều không tốt lắm, trước đó Đổng Học Bân tay không vỗ bay pháo trúc quả thật làm cho bọn họ rất bội phục, nhưng nếu nói bọn họ đánh không lại Đổng Học Bân bọn họ không phục, bởi vì cái này lúc đầu cũng là hai chuyện, huống hồ Tạ Hạo nói quá lớn, đánh mấy người bọn họ? Còn một người đánh hơn mười người bọn họ? Phải biết rằng những cảnh vệ viên này cơ bản đều là tập luyện ngay từ nhỏ, hầu như không có một ai nhảy vào giữa chừng, từ vài tuổi đã bắt đầu có một loạt hệ thống học tập và huấn luyện, tự nhiên đối với thể chất và thân thủ của mình có lòng tin tuyệt đối, nếu không bọn họ cũng sẽ không được cắt cử tới bảo hộ Tạ lão gia tử, cái này bản thân cũng là một khẳng định và thừa nhận đối với bọn họ, ngay cả là chấp hành nhiệm vụ bảo hộ, nhưng lòng tự trọng của bọn họ vẫn là rất mạnh.

Hàn Tinh và Từ Lệ Phân đều vào nhà.

Những người khác cũng lần lượt đi vào, lập tức ăn cơm.

Nhưng mà, cảnh vệ viên bên này lại bị đẩy ra một bên, là Tạ lão gia tử phân phó Tạ Quốc Kiến, sau đó Tạ Quốc Kiến đi tìm mấy người cảnh vệ viên bọn họ, Tất cả mọi người khổ cực, ngày hôm nay trở về đi, đêm 30 rồi, các người cũng trở lại cùng người nhà đoàn tụ một chút.

Bên trong một người cảnh vệ viên ngạc nhiên nói: Vậy không được.

Một cảnh vệ viên khác nói: Đúng vậy, chúng tôi là bảo hộ an toàn của Tạ lão hai mươi bốn tiếng đồng hồ, sao có thể đi? Cái này không phù hợp quy củ.

Tạ Quốc Kiến cười nói: Lão gia tử phân phó, các người cũng khổ cực, cho các người một ngày nghỉ. Cục cảnh vệ trung ương hiện tại cũng là Tạ Quốc Kiến phân công quản lý, những người này tính ra cũng là thuộc hạ của ông.

Một cảnh vệ viên nói: Nhưng an toàn của Tạ lão và mọi người. . .

Tạ Quốc Kiến khoát khoát tay, Đầu năm mới có thể xảy ra chuyện gì? Đều quay về đi.

Một cảnh vệ viên khác vẫn không đáp ứng, Thật sự không được, chúng tôi phải hai mươi bốn tiếng đồng hồ. . .

Hắc, cho các người nghỉ còn không chịu hả? Tạ Quốc Kiến ngắt lời nói: Nhanh đi về đi, về với người trong nhà mừng năm mới, chờ qua năm có lúc các người bận, yên tâm đi, không xảy ra chuyện đâu, có chuyện cậu cứ nói cho thượng cấp nói là Tạ Quốc Kiến tôi cho các người nghỉ, ai có việc khiến cho hắn tới tìm tôi. Dừng một chút, Tạ Quốc Kiến nói: Hơn nữa, có Tiểu Đổng ở đây, phần tử khủng bố tới cũng có hắn đi giải quyết. Dứt lời, Tạ Quốc Kiến xoay nguòi lại.

Mấy người cảnh vệ viên liếc nhau, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nghỉ đương nhiên là chuyện tốt rồi, nhưng chức trách của bọn họ ở chỗ này, lỡ như gặp chuyện không may. . . Bọn họ không có cách nào ăn nói.

Đổng Học Bân ở đây?

Hắn ở đây thì có tác dụng gì hả?

Cái này cũng không phải ảo thuật, nhanh tay có khả năng sao?

Phần lớn người của Tạ gia đều vào nhà xem đêm xuân.

Đổng Học Bân cũng muốn đi, thế nhưng vừa quay người lại bị một người cảnh vệ viên gọi.

Đổng tiên sinh. Người cảnh vệ viên dẫn đầu nhìn hắn nói: Vừa rồi thấy ngài thân thủ rất nhanh, có một yêu cầu quá đáng, có thể luận bàn một chút hay không?

Đổng Học Bân ngẩn ra, Luận bàn cái gì?

Cảnh vệ viên nói: Luận bàn công phu một chút.

Trời đất, tôi không biết công phu. Đổng Học Bân nói: Tôi cũng không học qua võ thuật cái gì, cũng là phản ứng nhanh hơn một chút, tôi thấy hay là thôi đi.

Tạ Hạo và Tạ Nhiên mấy tiểu bối vào nhà cuối cùng nghe được bọn họ đối thoại, đều quay đầu lại nhìn mấy lần.



Tạ Hạo có vẻ hưng phấn nhất, lập tức đi trở về hậu viện, Oa, có náo nhiệt xem rồi, anh rể, lên đi lên đi, nỗ lực lên! Tên nhóc này vẫn đều là tính cách e sợ cho thiên hạ bất loạn.

Đổng Học Bân lắc lắc tay, Thôi đi, đầu năm mới mà.

Cũng là lễ mừng năm mới mới luận bàn, nhiều vui mừng! Tạ Hạo hét lên.

Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh Hầu Minh mấy người cũng cảm thấy rất hứng thú, không quay về phòng, mà là toàn bộ đi trở về trong viện.

Người cảnh vệ viên kia nhẹ nhàng liền ôm quyền, Đổng tiên sinh, thỉnh giáo.

Ặc, thật sự hả? Đổng Học Bân thật sự là không muốn, bởi vì không có ý nghĩa, thứ nhất hắn căn bản không có khả năng thua, thứ hai, thua thế nào? Thắng thì thế nào?

Hai người cảnh vệ viên khác cũng đều trịnh trọng nhìn về phía Đổng Học Bân, Đổng tiên sinh, mời chỉ giáo.

Đổng Học Bân không có cách, suy nghĩ một chút, vẫn là nói: Vậy được, chúng ta đến điểm thì dừng.

Tôi tới trước. Người cảnh vệ viên dẫn đầu đi về phía trước một bước, nhằm phía Đổng Học Bân, tay cũng động, trực tiếp triển khai công kích, Hự!

So với hưng phấn và sát khí của bọn họ, Đổng Học Bân có vẻ có chút vô tình, như vừa tỉnh ngủ, nghiêng người né dưới, chờ đối phương đưa chân đá tới, Đổng Học Bân vừa nghiêng người chậm rãi tránh đi, hình như đã biết công kích của đối phương ở đâu.

Một phút đồng hồ. . .

Hai phút. . .

Người cảnh vệ viên không ngừng công kích, thế rất mãnh!

Đổng Học Bân nhẹ nhàng tránh né, thường thường làm bộ đánh trả một chút, cũng không có độ mạnh yếu gì, thật sự như mộng du vậy.

Tạ Hạo kêu to, Anh rể! Lên đi! Lên đi!

Hầu Minh cũng thấy rất không thú vị, bởi vì Đổng Học Bân vẫn đều là bị động chịu đòn, vẫn đều tránh né công kích của đối phương, tựa như ngay cả đánh trả cũng không có, căn bản không có sắc bén và tốc độ giống vừa rồi tay không vỗ bay pháo hoa, hắn nhìn mà thấy mệt, trong lúc nhất thời cũng sản sinh một ấn tượng, Đổng Học Bân thật có lợi hại như vậy sao? Mới vừa rồi nhìn cũng được, nhưng hiện tại. . . Có chút có tiếng mà không có miếng hả?

Anh rể! Anh làm gì vậy! Tạ Hạo hình như đều sốt ruột hơn so với ai khác, giậm chân nói: Đánh đi! Lên đi! Phật sơn vô ảnh thủ của anh đâu!

Phật sơn vô ảnh thủ?

Đổng Học Bân thiếu chút nữa bật cười, hắn làm gì biết loại công phu này, bất quá muốn cũng biết chắc là Tạ Hạo tự tự đặt tên cho cái “công phu” mà hắn gọi là tốc độ rất nhanh, bất quá thật ra vẫn là rất chuẩn xác, Đổng Học Bân tác dụng dưới của STOP, quả thật có thể đạt được hiệu quả trong nháy mắt di động, thật đúng là không có cái bóng, bất quá ngày hôm nay hiển nhiên là không cần phải ra cái lực này, người ta không làm gì cả, hai bên cũng không có quan hệ đối địch, không chỉ như thế, mấy người cảnh vệ viên người ta mỗi ngày bảo hộ ông nội của Tuệ Lan, Đổng Học Bân đối với bọn họ vẫn là rất tôn kính.

Ra tay?

Đánh người?

Căn bản là không có lý do!

Cho nên Đổng Học Bân vẫn không yên lòng, hoàn toàn cũng là lừa gạt cho qua, muốn nhanh chóng cho luận bàn kết thúc, quay về phòng xem đêm xuân.

Lại đánh một hồi.

Ở vào thế bị động Đổng Học Bân vừa tránh né vừa nói với cảnh vệ viên: Đồng chí, không khác biệt lắm rồi, cũng luận bàn qua, hôm nay dừng ở đây?

Tạ Hạo cảm thấy cái luận bàn này tuyệt không thống khoái, không khỏi kêu lên: Cái này chưa được gì cả! Đánh đi! Tiếp tục đánh đi! Ra đòn sát thủ đi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook