Chương 946: Mẹ giá lâm!
Thường Dụ
10/05/2017
Có hôn lễ...
Có nhạc buồn...
Có xe cảnh sát...
Có pháo...
Trong khu nhà thị ủy thành phố Lữ An quả thực muốn loạn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, vốn hai phương giằng co, hiện tại tính cả cảnh sát cũng thành ba phương giằng co.
Thư ký Manh Cục trưởng lớn tiếng nói: “Các người thật không kéo xe đi?”
Mấy cảnh sát nhìn về phía Đổng Học Bân: “Anh trước đem xe lái đi, rồi lại thương lượng?”
Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Các người không nghe thấy tôi nói có phải hay không? Không có xin lỗi thì người ở đây cũng đừng có ai được đi! Dù sao tôi không đi cũng được! Cũng không sốt ruột!”
Cảnh Nguyệt Hoa chớp mắt nói: “Tôi cũng không gấp, chờ xem!”
Bí thư Nguyệt Hoa đã lên tiếng, Trầm Phi cũng cứng rắn lên: “Phải xin lỗi trước!”
“Các người!” Con gái cùng con rể Manh Cục trưởng đều trừng mắt nhìn đám người Đổng Học Bân.
Manh Cục trưởng quát mắng: “Còn chờ cái gì nữa? Đem người bắt đi! Rồi mở đường!”
Đổng Học Bân giận dữ nói: “Nổ trúng người chúng tôi còn muốn bảo cảnh sát bắt chúng tôi? Cút con mẹ họ Manh ngươi đi! A, ngươi đây là muốn tạo phản à?”
Manh Cục trưởng tức giận nói: “Là ai tạo phản? Hiện tại là ai đem đường ngăn chận! Còn ở nơi này luôn mồm mắng chửi người?”
Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Tôi con mẹ nó mắng chính là ông đó! Ông chính là muốn ăn chửi!”
Manh Cục trưởng tức giận chỉ chỉ Đổng Học Bân: “Đều nghe thấy hay không? Còn chờ cái gì? Đem người mang đi!”.
Đổng Học Bân cười nói: “Được đó, đến thử xem, tôi xem ai có năng lực này!”
Mấy cảnh sát ngươi nhìn nhìn ta ta nhìn nhìn ngươi, lại ai đều không có động, vừa rồi Hầu Thiến Hầu Phó Cục trưởng nói bọn họ nghe được rõ ràng, cũng nghe ra trong giọng nói Hầu Phó Cục trưởng có chút càng thiên hướng Đổng Học Bân một ít, bọn họ có người nghe qua đồn đãi về Đổng Học Bân, nhưng dù sao chưa có chính mắt thấy qua, càng đừng nói đây là ở thành phố Lữ An, cho nên cấp cho Đổng Học Bân mặt mũi hay không cũng không sao cả, nhưng mặt mũi Hầu Phó Cục trưởng bọn họ đương nhiên cấp, vì thế mấy người này còn có điểm đâm lao phải theo lao, mạnh mẽ bắt người là không được, nhưng mà để cho chiếc Porche chận cửa cũng không được, bọn họ trong lúc nhất thời có chút rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm cái gì bây giờ. Hầu Thiến chỉ là tiện đường đáp xe cảnh sát, chuyện này không về nàng quản, cho nên Hầu Phó Cục trưởng tùy thời đều có thể đi, nhưng bọn họ là không được, bọn họ chính là đến xử lý vấn đề, không có cách nào khác bỏ gánh.
Nhưng cái nào cũng khó làm!
Hầu Phó Cục trưởng cũng đi rồi, hiện tại rốt cuộc nghe ai?
Bằng không trước trực tiếp đưa xe đi? Trước đem xe đưa đi rồi nói sau?
Nhưng vài cái cảnh sát nhìn Đổng Học Bân vẻ mặt không chút sợ hãi kia, đều nhớ tới Hầu Thiến nói chuyện, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, người này thực sự lợi hại như trong truyền thuyết hay sao?
Nhìn nhìn ánh mắt sáu cảnh sát, Trầm Phi cũng hồn nhiên không sợ, nếu đổi là người khác, hắn nhắm chừng cũng có chút không yên, trong lòng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, dù sao bị bắt đi cũng là chuyện mất mặt, huống hồ còn có bí thư Nguyệt Hoa ở đây, Trầm Phi là không có khả năng cho phép loại sự tình này phát sinh, nhưng hiện tại đứng ở bên cạnh bọn họ là Đổng Học Bân, Trầm Phi tuy rằng cùng hắn quan hệ bình thường, nhưng đối với sức chiến đấu của Đổng Học Bân hắn vẫn là mười phần tín nhiệm, không nói cái khác, chỉ với chiến tích Đổng Học Bân vừa ra tay có thể một mình đấu mấy chục người kia, liền căn bản không cần Trầm Phi quan tâm vấn đề bọn họ có thể bị bắt hay không, chỉ cần Đổng Học Bân ở đây, đó là tuyệt đối không có khả năng này. Mã Lệ ở một bên cũng biết cảnh sát này là tuyệt đối không phải đối thủ của Đổng Học Bân, nhưng nàng không muốn sự tình nháo lớn, thật muốn đánh lên, cũng thu thập không được. Cho nên Mã Lệ chạy nhanh đến gần Đổng Học Bân một ít, nghĩ nếu động thủ mà nói nàng có thể đúng lúc giữ chặt hắn.
Trường hợp đang giằng co.
Tin tin tin, tiếng còi ô tô từ hai sườn vọng lại.
Hiện tại là năm mới, nơi này lại là khu nhà thị ủy, xe ra ra vào vào rất nhiều, trông chốc lát đã không hề thiếu xe dừng ở trong ngoài cửa.
“Nhường một chút đi!”.
“Xe tránh ra! Như thế nào chặn đường?”
“Làm cái gì vậy? Nhường đường”.
Bên ngoài xe vào không được, bên trong xe ra không được.
Nhưng mà Đổng Học Bân lại một chút áp lực cũng không cảm giác được, giống như không có nghe thấy tiếng còi xe vậy, ngược lại câu được câu không cùng Cảnh Nguyệt Hoa cười nói.
“Nguyệt Hoa bí thư, dã sơn sâm ăn chưa?”
“... Ừm”.
“Mỗi ngày đều ăn?”
“Tân Khoa mỗi ngày nhìn chằm chằm tôi ăn”.
“Vậy linh chi đã mua chưa?”
“Mua một ít, hương vị có chút không tốt”.
“Ha ha, thuốc đắng dã tật mà”.
Bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa còn không biết có thể tái phát hay không, cho nên Đổng Học Bân đối cái này thực quan tâm, nghe Nguyệt Hoa đem dã sơn sâm của mình đưa cho nàng ăn đúng hạn, Đổng Học Bân cũng yên tâm hơn nhiều, mấy thứ này đều là thuốc tốt, dùng trường kỳ hẳn là sẽ không làm cho Nguyệt Hoa tái phát.
Thấy mấy người Đổng Học Bân còn tán gẫu, đám người Manh Cục trưởng đều tức giận đến đòi mạng.
Khách sạn sớm đã đặt, hiện tại còn có nhiều người ở bên kia chờ, nhưng xe cưới ra không được bọn họ căn bản không có biện pháp đi qua, nếu chậm trễ , mặt mũi bọn họ đặt ở chỗ nào?
Lúc này, một lãnh đạo hơi có chút phân lượng rốt cuộc đi ra.
Đây là một chiếc Audi A6 đen, xe chạy đến phụ cận bất đắc dĩ bị bắt ngừng lại, cửa xe mở ra, đi xuống là một nam trung niên, sắc mặt không dể coi cho lắm.
Manh Cục trưởng nghênh đón nói: “Chu Thị trưởng”.
Đổng Học Bân nhìn qua, Chu Thị trưởng? Phó Thị trưởng?
Chu Phó Thị trưởng nhíu mày nói: “Sao lại thế này? Ai đem cửa ngăn lại?”
Manh Cục trưởng liền lập tức cùng hắn giải thích một lần, bất quá sự tình con hắn nổ pháo trúng người bị hắn cố ý giản lược, chỉ nói Đổng Học Bân này là cán bộ thành phố Phần Châu không coi ai ra gì như thế nào. Manh Cục trưởng là không có khả năng đi xin lỗi, hiện tại có Chu Phó Thị trưởng đi ra, cảnh sát này khẳng định không dám không cho mặt mũi. Quả nhiên, mấy cảnh sát vừa thấy Chu Phó Thị trưởng cũng đã xuất hiện, đều lộ ra ánh mắt do dự.
Nhưng Chu Phó Thị trưởng làm quan nhiều năm như vậy, trí tuệ chính trị hiển nhiên so với Manh Cục trưởng cao hơn một bậc, cấp bậc cũng vậy, một Cục trưởng Thẩm kế cục hiển nhiên là không cách nào cùng Phó Thị trưởng đánh đồng, cho nên vừa thấy Đổng Học Bân không coi ai ra gì đứng ở nơi nào, trong lòng chính là suy nghĩ, hắn nghĩ đến có vẻ nhiều. Nếu du côn vô lại bình thường cũng liền bỏ đi, xảy ra chuyện gì Chu Phó Thị trưởng cũng sẽ không ngoài ý muốn, nhưng đối phương là cán bộ thành phố Phần Châu? Bên trong còn có một người là lãnh đạo khu ủy? Bọn họ dám chận cửa như vậy, hiển nhiên sự tình bên trong sẽ không đơn giản giống như Manh Cục trưởng nói vậy, lại thấy giày cùng tất của Mã Lệ bị đốt cháy, Chu Phó Thị trưởng liền rõ ràng một ít, khẳng định là lão Manh chọc tới người ta trước, bằng không người ta mấy cán bộ thành phố Phần Châu bị điên rồi sao? Đến khu nhà thị ủy thành phố Lữ An quấy rối? Hơn nữa hắn nghĩ càng sâu hơn một tầng, mặc dù là cán bộ lãnh đạo khu ủy, cho dù xúc động cũng không có khả năng không có điểm trí tuệ chính trị, nhất là người trẻ tuổi đem chiếc Porche hoành ở nơi đó, hắn dám làm như vậy, ai cũng thấy là có chỗ dựa vào?
Ở hôn lễ người ta mở nhạc buồn?
Cửa khu nhà thị ủy cũng dám chận?
Còn chỉ vào mũi đám người Manh Cục trưởng mà mắng chửi?
Cái này cũng không phải là chuyện mà cán bộ bình thường có khả năng làm ra!
Chu Phó Thị trưởng hỏi: “Người trẻ tuổi kia là ai?”
Manh Cục trưởng sửng sốt: “Hình như gọi là cái gì Học Bân”.
“Học Bân?” Chu Phó Thị trưởng nháy mắt mấy cái, Học Bân? Có điểm quen tai, nhìn nhìn lại diện mạo, Chu Phó Thị trưởng lại càng nhìn càng quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ tới là ai.
Manh Cục trưởng nói: “Chu Thị trưởng, ngài xem?”
Chu Phó Thị trưởng đắn đo một chút, không nói chuyện.
Cái này nhìn ra chênh lệch giữa hai người, Chu Phó Thị trưởng rõ ràng là cẩn thận hơn hắn nhiều.
Đúng lúc này, lại có một người từ hàng hiên bên cạnh đi ra, đây là một phụ nữ trung niên, nhìn qua bộ dáng thực bình thường. Nhưng mà sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, người nhà cùng bằng hữu Manh Cục trưởng đang ở cạnh xe cưới hùng hùng hổ hổ nói đều tĩnh lặng lại.
Manh Cục trưởng vừa thấy, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc lại: “Loan đại tỷ”.
Chu Phó Thị trưởng cũng thay một cái vẻ mặt tươi cười, đối với phụ nữ khách khí gật đầu: “Chị dâu, đi mua đồ ăn à?”
Người phụ nữ gật gật đầu, nhìn trái phải một chút: “Đồ ăn đã nấu rồi, chỉ là xuống dưới nhìn xem, đây là làm sao vậy?”
Chu Phó Thị trưởng nói: “Cửa xảy ra chút chuyện, có người lấy xe chận cửa, ha ha, tôi hiện tại cũng ra không được”.
“Chận cửa? Còn có chuyện này?” Người phụ nữ hướng về phía cửa liếc nhìn một chút, ở trên mặt Đổng Học Bân dừng lại vài giây rồi thu hồi ánh mắt.
Bên kia.
Trầm Phi hỏi: “Ai vậy?”
Mã Lệ nói: “Tôi ngày hôm qua xem tin tức hình như có nàng, là cùng Dương Thị trưởng thành phố Lữ An tham gia một hội từ thiện, là phu nhân thị trưởng”.
Cái này là không ổn rồi!
Trầm Phi trong lòng cũng bình tĩnh xuống, phu nhân thị trưởng phân lượng có thể còn lớn hơn một phó thị trưởng, đại biểu là thị trưởng thành phố Lữ An!
Cảnh Nguyệt Hoa cũng cau cau mày.
Mã Lệ quyết định thật nhanh nói: “Bí thư, chúng ta hay là trở về đi”.
“Trở về?” Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nàng.
Mã Lệ cắn môi nói: “Tôi cũng không bị thương gì, hay là thôi đi”.
Họ Manh còn dể nói, dù sao chức vụ cũng không quá nặng, nhưng thị trưởng sẽ không giống nhau, Mã Lệ cũng không muốn bởi vì chính mình làm cho bí thư Nguyệt Hoa cùng Đổng Học Bân đem một thị trưởng đắc tội.
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêng đầu nói: “Đổng Chủ nhiệm, anh thấy sao?”
Đổng Học Bân cười khổ, nhìn nhìn người phụ nữ ở xa xa, cũng có chút vò đầu.
Trầm Phi thấy thế lên tiếng: “Vậy trước đem xe dời đi rồi nói sau?” Hắn đã muốn có điểm ý lui.
Lúc này, phu nhân thị trưởng cùng Chu Phó Thị trưởng còn có đám người Manh Cục trưởng hướng bọn họ đi tới.
Chỉ nghe Manh Cục trưởng còn đang cùng phu nhân thị trưởng nói: “Loan đại tỷ, sự tình đại khái chính là như vậy, con gái của tôi hôm nay làm đám cưới, ài, xem chuyện này náo loạn, cán bộ thành phố Phần Châu này thật sự có chút quá, lại làm náo loạn ở đây, còn ở trong đại viện mở nhạc buồn! Ngài nói cái này là chuyện gì?”
Loan phu nhân ừm một tiếng: “Quả thật kỳ cục, để tôi phê bình hắn!”
Manh Cục trưởng trong lòng đại định, có Loan phu nhân làm chủ, hắn tin tưởng đám người thành phố Phần Châu này khẳng định qua không được.
Lời này cũng bị Trầm Phi Mã Lệ nghe được, Trầm Phi vội vàng kéo Đổng Học Bân một chút, ý bảo hắn nhanh đem xe dời đi, trước tránh đi mũi nhọn.
Mã Lệ cũng vội vàng ra hiệu với Đổng Học Bân.
Nhưng khi tất cả mọi người nghĩ thị trưởng phu nhân sẽ trách cứ bọn họ vài câu, Loan phu nhân lại ngữ xuất kinh người nhìn Đổng Học Bân nói: “Bảo con về nhà ăn cơm, ta nói như thế nào nửa ngày cũng không thấy con đâu, lại cùng người gây chuyện phải không?”.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng không rõ ràng lời này của Loan phu nhân là có ý tứ gì.
Thẳng đến một tiếng của Đổng Học Bân mới làm cho mọi người bừng tỉnh.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Mẹ”. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Có nhạc buồn...
Có xe cảnh sát...
Có pháo...
Trong khu nhà thị ủy thành phố Lữ An quả thực muốn loạn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, vốn hai phương giằng co, hiện tại tính cả cảnh sát cũng thành ba phương giằng co.
Thư ký Manh Cục trưởng lớn tiếng nói: “Các người thật không kéo xe đi?”
Mấy cảnh sát nhìn về phía Đổng Học Bân: “Anh trước đem xe lái đi, rồi lại thương lượng?”
Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Các người không nghe thấy tôi nói có phải hay không? Không có xin lỗi thì người ở đây cũng đừng có ai được đi! Dù sao tôi không đi cũng được! Cũng không sốt ruột!”
Cảnh Nguyệt Hoa chớp mắt nói: “Tôi cũng không gấp, chờ xem!”
Bí thư Nguyệt Hoa đã lên tiếng, Trầm Phi cũng cứng rắn lên: “Phải xin lỗi trước!”
“Các người!” Con gái cùng con rể Manh Cục trưởng đều trừng mắt nhìn đám người Đổng Học Bân.
Manh Cục trưởng quát mắng: “Còn chờ cái gì nữa? Đem người bắt đi! Rồi mở đường!”
Đổng Học Bân giận dữ nói: “Nổ trúng người chúng tôi còn muốn bảo cảnh sát bắt chúng tôi? Cút con mẹ họ Manh ngươi đi! A, ngươi đây là muốn tạo phản à?”
Manh Cục trưởng tức giận nói: “Là ai tạo phản? Hiện tại là ai đem đường ngăn chận! Còn ở nơi này luôn mồm mắng chửi người?”
Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Tôi con mẹ nó mắng chính là ông đó! Ông chính là muốn ăn chửi!”
Manh Cục trưởng tức giận chỉ chỉ Đổng Học Bân: “Đều nghe thấy hay không? Còn chờ cái gì? Đem người mang đi!”.
Đổng Học Bân cười nói: “Được đó, đến thử xem, tôi xem ai có năng lực này!”
Mấy cảnh sát ngươi nhìn nhìn ta ta nhìn nhìn ngươi, lại ai đều không có động, vừa rồi Hầu Thiến Hầu Phó Cục trưởng nói bọn họ nghe được rõ ràng, cũng nghe ra trong giọng nói Hầu Phó Cục trưởng có chút càng thiên hướng Đổng Học Bân một ít, bọn họ có người nghe qua đồn đãi về Đổng Học Bân, nhưng dù sao chưa có chính mắt thấy qua, càng đừng nói đây là ở thành phố Lữ An, cho nên cấp cho Đổng Học Bân mặt mũi hay không cũng không sao cả, nhưng mặt mũi Hầu Phó Cục trưởng bọn họ đương nhiên cấp, vì thế mấy người này còn có điểm đâm lao phải theo lao, mạnh mẽ bắt người là không được, nhưng mà để cho chiếc Porche chận cửa cũng không được, bọn họ trong lúc nhất thời có chút rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm cái gì bây giờ. Hầu Thiến chỉ là tiện đường đáp xe cảnh sát, chuyện này không về nàng quản, cho nên Hầu Phó Cục trưởng tùy thời đều có thể đi, nhưng bọn họ là không được, bọn họ chính là đến xử lý vấn đề, không có cách nào khác bỏ gánh.
Nhưng cái nào cũng khó làm!
Hầu Phó Cục trưởng cũng đi rồi, hiện tại rốt cuộc nghe ai?
Bằng không trước trực tiếp đưa xe đi? Trước đem xe đưa đi rồi nói sau?
Nhưng vài cái cảnh sát nhìn Đổng Học Bân vẻ mặt không chút sợ hãi kia, đều nhớ tới Hầu Thiến nói chuyện, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, người này thực sự lợi hại như trong truyền thuyết hay sao?
Nhìn nhìn ánh mắt sáu cảnh sát, Trầm Phi cũng hồn nhiên không sợ, nếu đổi là người khác, hắn nhắm chừng cũng có chút không yên, trong lòng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, dù sao bị bắt đi cũng là chuyện mất mặt, huống hồ còn có bí thư Nguyệt Hoa ở đây, Trầm Phi là không có khả năng cho phép loại sự tình này phát sinh, nhưng hiện tại đứng ở bên cạnh bọn họ là Đổng Học Bân, Trầm Phi tuy rằng cùng hắn quan hệ bình thường, nhưng đối với sức chiến đấu của Đổng Học Bân hắn vẫn là mười phần tín nhiệm, không nói cái khác, chỉ với chiến tích Đổng Học Bân vừa ra tay có thể một mình đấu mấy chục người kia, liền căn bản không cần Trầm Phi quan tâm vấn đề bọn họ có thể bị bắt hay không, chỉ cần Đổng Học Bân ở đây, đó là tuyệt đối không có khả năng này. Mã Lệ ở một bên cũng biết cảnh sát này là tuyệt đối không phải đối thủ của Đổng Học Bân, nhưng nàng không muốn sự tình nháo lớn, thật muốn đánh lên, cũng thu thập không được. Cho nên Mã Lệ chạy nhanh đến gần Đổng Học Bân một ít, nghĩ nếu động thủ mà nói nàng có thể đúng lúc giữ chặt hắn.
Trường hợp đang giằng co.
Tin tin tin, tiếng còi ô tô từ hai sườn vọng lại.
Hiện tại là năm mới, nơi này lại là khu nhà thị ủy, xe ra ra vào vào rất nhiều, trông chốc lát đã không hề thiếu xe dừng ở trong ngoài cửa.
“Nhường một chút đi!”.
“Xe tránh ra! Như thế nào chặn đường?”
“Làm cái gì vậy? Nhường đường”.
Bên ngoài xe vào không được, bên trong xe ra không được.
Nhưng mà Đổng Học Bân lại một chút áp lực cũng không cảm giác được, giống như không có nghe thấy tiếng còi xe vậy, ngược lại câu được câu không cùng Cảnh Nguyệt Hoa cười nói.
“Nguyệt Hoa bí thư, dã sơn sâm ăn chưa?”
“... Ừm”.
“Mỗi ngày đều ăn?”
“Tân Khoa mỗi ngày nhìn chằm chằm tôi ăn”.
“Vậy linh chi đã mua chưa?”
“Mua một ít, hương vị có chút không tốt”.
“Ha ha, thuốc đắng dã tật mà”.
Bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa còn không biết có thể tái phát hay không, cho nên Đổng Học Bân đối cái này thực quan tâm, nghe Nguyệt Hoa đem dã sơn sâm của mình đưa cho nàng ăn đúng hạn, Đổng Học Bân cũng yên tâm hơn nhiều, mấy thứ này đều là thuốc tốt, dùng trường kỳ hẳn là sẽ không làm cho Nguyệt Hoa tái phát.
Thấy mấy người Đổng Học Bân còn tán gẫu, đám người Manh Cục trưởng đều tức giận đến đòi mạng.
Khách sạn sớm đã đặt, hiện tại còn có nhiều người ở bên kia chờ, nhưng xe cưới ra không được bọn họ căn bản không có biện pháp đi qua, nếu chậm trễ , mặt mũi bọn họ đặt ở chỗ nào?
Lúc này, một lãnh đạo hơi có chút phân lượng rốt cuộc đi ra.
Đây là một chiếc Audi A6 đen, xe chạy đến phụ cận bất đắc dĩ bị bắt ngừng lại, cửa xe mở ra, đi xuống là một nam trung niên, sắc mặt không dể coi cho lắm.
Manh Cục trưởng nghênh đón nói: “Chu Thị trưởng”.
Đổng Học Bân nhìn qua, Chu Thị trưởng? Phó Thị trưởng?
Chu Phó Thị trưởng nhíu mày nói: “Sao lại thế này? Ai đem cửa ngăn lại?”
Manh Cục trưởng liền lập tức cùng hắn giải thích một lần, bất quá sự tình con hắn nổ pháo trúng người bị hắn cố ý giản lược, chỉ nói Đổng Học Bân này là cán bộ thành phố Phần Châu không coi ai ra gì như thế nào. Manh Cục trưởng là không có khả năng đi xin lỗi, hiện tại có Chu Phó Thị trưởng đi ra, cảnh sát này khẳng định không dám không cho mặt mũi. Quả nhiên, mấy cảnh sát vừa thấy Chu Phó Thị trưởng cũng đã xuất hiện, đều lộ ra ánh mắt do dự.
Nhưng Chu Phó Thị trưởng làm quan nhiều năm như vậy, trí tuệ chính trị hiển nhiên so với Manh Cục trưởng cao hơn một bậc, cấp bậc cũng vậy, một Cục trưởng Thẩm kế cục hiển nhiên là không cách nào cùng Phó Thị trưởng đánh đồng, cho nên vừa thấy Đổng Học Bân không coi ai ra gì đứng ở nơi nào, trong lòng chính là suy nghĩ, hắn nghĩ đến có vẻ nhiều. Nếu du côn vô lại bình thường cũng liền bỏ đi, xảy ra chuyện gì Chu Phó Thị trưởng cũng sẽ không ngoài ý muốn, nhưng đối phương là cán bộ thành phố Phần Châu? Bên trong còn có một người là lãnh đạo khu ủy? Bọn họ dám chận cửa như vậy, hiển nhiên sự tình bên trong sẽ không đơn giản giống như Manh Cục trưởng nói vậy, lại thấy giày cùng tất của Mã Lệ bị đốt cháy, Chu Phó Thị trưởng liền rõ ràng một ít, khẳng định là lão Manh chọc tới người ta trước, bằng không người ta mấy cán bộ thành phố Phần Châu bị điên rồi sao? Đến khu nhà thị ủy thành phố Lữ An quấy rối? Hơn nữa hắn nghĩ càng sâu hơn một tầng, mặc dù là cán bộ lãnh đạo khu ủy, cho dù xúc động cũng không có khả năng không có điểm trí tuệ chính trị, nhất là người trẻ tuổi đem chiếc Porche hoành ở nơi đó, hắn dám làm như vậy, ai cũng thấy là có chỗ dựa vào?
Ở hôn lễ người ta mở nhạc buồn?
Cửa khu nhà thị ủy cũng dám chận?
Còn chỉ vào mũi đám người Manh Cục trưởng mà mắng chửi?
Cái này cũng không phải là chuyện mà cán bộ bình thường có khả năng làm ra!
Chu Phó Thị trưởng hỏi: “Người trẻ tuổi kia là ai?”
Manh Cục trưởng sửng sốt: “Hình như gọi là cái gì Học Bân”.
“Học Bân?” Chu Phó Thị trưởng nháy mắt mấy cái, Học Bân? Có điểm quen tai, nhìn nhìn lại diện mạo, Chu Phó Thị trưởng lại càng nhìn càng quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ tới là ai.
Manh Cục trưởng nói: “Chu Thị trưởng, ngài xem?”
Chu Phó Thị trưởng đắn đo một chút, không nói chuyện.
Cái này nhìn ra chênh lệch giữa hai người, Chu Phó Thị trưởng rõ ràng là cẩn thận hơn hắn nhiều.
Đúng lúc này, lại có một người từ hàng hiên bên cạnh đi ra, đây là một phụ nữ trung niên, nhìn qua bộ dáng thực bình thường. Nhưng mà sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, người nhà cùng bằng hữu Manh Cục trưởng đang ở cạnh xe cưới hùng hùng hổ hổ nói đều tĩnh lặng lại.
Manh Cục trưởng vừa thấy, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc lại: “Loan đại tỷ”.
Chu Phó Thị trưởng cũng thay một cái vẻ mặt tươi cười, đối với phụ nữ khách khí gật đầu: “Chị dâu, đi mua đồ ăn à?”
Người phụ nữ gật gật đầu, nhìn trái phải một chút: “Đồ ăn đã nấu rồi, chỉ là xuống dưới nhìn xem, đây là làm sao vậy?”
Chu Phó Thị trưởng nói: “Cửa xảy ra chút chuyện, có người lấy xe chận cửa, ha ha, tôi hiện tại cũng ra không được”.
“Chận cửa? Còn có chuyện này?” Người phụ nữ hướng về phía cửa liếc nhìn một chút, ở trên mặt Đổng Học Bân dừng lại vài giây rồi thu hồi ánh mắt.
Bên kia.
Trầm Phi hỏi: “Ai vậy?”
Mã Lệ nói: “Tôi ngày hôm qua xem tin tức hình như có nàng, là cùng Dương Thị trưởng thành phố Lữ An tham gia một hội từ thiện, là phu nhân thị trưởng”.
Cái này là không ổn rồi!
Trầm Phi trong lòng cũng bình tĩnh xuống, phu nhân thị trưởng phân lượng có thể còn lớn hơn một phó thị trưởng, đại biểu là thị trưởng thành phố Lữ An!
Cảnh Nguyệt Hoa cũng cau cau mày.
Mã Lệ quyết định thật nhanh nói: “Bí thư, chúng ta hay là trở về đi”.
“Trở về?” Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nàng.
Mã Lệ cắn môi nói: “Tôi cũng không bị thương gì, hay là thôi đi”.
Họ Manh còn dể nói, dù sao chức vụ cũng không quá nặng, nhưng thị trưởng sẽ không giống nhau, Mã Lệ cũng không muốn bởi vì chính mình làm cho bí thư Nguyệt Hoa cùng Đổng Học Bân đem một thị trưởng đắc tội.
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêng đầu nói: “Đổng Chủ nhiệm, anh thấy sao?”
Đổng Học Bân cười khổ, nhìn nhìn người phụ nữ ở xa xa, cũng có chút vò đầu.
Trầm Phi thấy thế lên tiếng: “Vậy trước đem xe dời đi rồi nói sau?” Hắn đã muốn có điểm ý lui.
Lúc này, phu nhân thị trưởng cùng Chu Phó Thị trưởng còn có đám người Manh Cục trưởng hướng bọn họ đi tới.
Chỉ nghe Manh Cục trưởng còn đang cùng phu nhân thị trưởng nói: “Loan đại tỷ, sự tình đại khái chính là như vậy, con gái của tôi hôm nay làm đám cưới, ài, xem chuyện này náo loạn, cán bộ thành phố Phần Châu này thật sự có chút quá, lại làm náo loạn ở đây, còn ở trong đại viện mở nhạc buồn! Ngài nói cái này là chuyện gì?”
Loan phu nhân ừm một tiếng: “Quả thật kỳ cục, để tôi phê bình hắn!”
Manh Cục trưởng trong lòng đại định, có Loan phu nhân làm chủ, hắn tin tưởng đám người thành phố Phần Châu này khẳng định qua không được.
Lời này cũng bị Trầm Phi Mã Lệ nghe được, Trầm Phi vội vàng kéo Đổng Học Bân một chút, ý bảo hắn nhanh đem xe dời đi, trước tránh đi mũi nhọn.
Mã Lệ cũng vội vàng ra hiệu với Đổng Học Bân.
Nhưng khi tất cả mọi người nghĩ thị trưởng phu nhân sẽ trách cứ bọn họ vài câu, Loan phu nhân lại ngữ xuất kinh người nhìn Đổng Học Bân nói: “Bảo con về nhà ăn cơm, ta nói như thế nào nửa ngày cũng không thấy con đâu, lại cùng người gây chuyện phải không?”.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng không rõ ràng lời này của Loan phu nhân là có ý tứ gì.
Thẳng đến một tiếng của Đổng Học Bân mới làm cho mọi người bừng tỉnh.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Mẹ”. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.