Chương 101: Một mình gánh chịu
Thường Dụ
11/06/2017
Một màn phát sinh trong phòng họp rất nhanh truyền ra phân cục.
Tất cả mọi người bên dưới đều nghị luận, phòng tổng họp lúc này muốn xui xẻo.
Đổng Học Bân ngồi ở trong phòng làm việc của mình chơi trò quét mìn. cái gì cũng không biết, thẳng đến khi Phó cục trưởng Từ Yến đánh điện thoại tới, âm điệu nàng mang theo vẻ cực kỹ bất mãn, vừa nói, còn có thể nghe được nàng dùng bút ký tên gõ tùng cái trên cái bàn làm tiếng vang dôn dập, “...Văn kiện hội nghị Chu Chính ủy là cậu đưa đi? Ta không hiểu! Đến văn kiện cũng có thể phạm sai lầm? Làm sao lại chỉ trong tư liệu Chính ủy kẹp hình ánh tự liệu vê bánh ngọt và món điểm tâm ngọt? Cậu không biết Chính ủy có bệnh tiểu đường sao? Tiểu Đổng, chuyện này cậu làm như thế nào vậy?”
Phản ứng đầu tiền của Đổng Học Bân chính là không có khả năng, “Hình ảnh món điểm tâm ngọt? Không có đâu!?”
Đầu kia Từ Yến thở hổn hền hai hơi, “Phía trên muốn điều chỉnh, giờ đây vào loại thời kỹ này, cậu lại... Ta nói đến đây, tự cậu xử lý tốt đi!”
Đổng Học Bân ngơ ngác hạ điện thoại.
Reng reng reng, chủ nhiệm Lý Khánh lại đánh tới, “Chu Chính ủy vừa rồi gọi tôi qua giáo huấn, lại khiến cho tôi rất bị động, Tiểu Đổng à, cậu... vì sao cậu không thẩm tra đối chiếu thoáng quạ rồi mới đưa tới phòng họp vậy, tại sao còn xảy ra việc vài tờ giới thiệu món điếm tâm ngọt? Cậu cái này... ài, chuyện đơn giản như vậy sao cũng không làm xong hả!?”
“Chủ nhiệm, chuyện này tôi cũng không tin tưởng, tôi...”
“Không cần giải thích với tôi, chuyện này là cậu phụ trách, Chính ủy bảo cậu mang theo khoa viên phòng tổng họp qua văn phòng hắn, cậu giải thích cùng Chính ủy!” Trong lời nói của Lý Khánh có điếm muốn chạy khỏi chuyện này.
Quẳng điện thoại xuống, sắc mặt Đổng Học Bân có chút trắng bệch ra. Phòng tổng hợp trước kia cũng có tìm lỗi in ấn sai văn kiện hội nghị, nhưng lập tức đổi một phần văn kiện dự bị bù vào rồi thoáng cái là đưa đến nơi, chống đỡ để lãnh đạo phê bình ngươi vài câu, cái này cũng không phải cái vấn đề gì lớn. Nhưng tình huống lúc này không giống, mặc dù hội nghị không phải là cái gì chết sống, nhưng lãnh đạo trung tâm đang ở vào thời kỹ sắp điều chỉnh mấu chốt, hơn nữa kẹp sai văn kiện lại có thể phảng phất là nhằm vào hình ảnh món điếm tâm bánh ngọt của Chu Chính ủy, cái này không thể không làm cho người ta miên man bất định.
Quan trưởng chính là chỗ này, chuyện gì đều phái cân nhắc.
Nghĩ đến chỗ đáng sợ, Đổng Học Bân kinh hãi không thôi, đẩy cửa ra đến bên ngoài, “Tư liệu Chu Chính ủy là ai phụ trách!?”
Bọn người Đàm Lệ Mai, Thường Quyên, Thung Tử, Quách Phàn Vỹ vẻ mặt kinh ngạc trao đổi cái gì đó, hiển nhiên là đã biết.
Thường Quyên quýnh lên, vội vàng giải thích: “Đổng Chủ nhiệm, không phải tôi, hơn nữa tư liệu đều là đóng dấu hơn mười tờ đầu.tiềp hơn mười phần tài liệu tất cả đều giống nhau, không có khả năng có hình ảnh món điểm tâm ngọt!”
Nghe vậy, Đàm Lệ Mai cũng cuống quít nóí: “Không sai, tôi và Thường tỷ cuối cùng còn cẩn thận kiểm tra đối chiếu qua một lần!”
Đổng Học Bân bị Lý Khánh và Từ Yến quờ trách, trong lòng cũng nghẹn một cục tức, không khỏi lớn tiếng nói: “Tôi đây lại muốn hỏi một chút, hình ảnh đó làm sao tới? Hả!? Tự nó chui từ trong kẽ đất ra? Tự nó rơi xuống từ trên trời xuống?” Đổng Học Bân một mực rất yên tâm để Đàm Lệ Mai làm việc, hơn nữa còn có Thường Quyên, hắn nghĩ hai người cùng một chỗ lấy chút văn kiện chẳng lẽ còn có thể phạm sai lầm? Cho nên lúc cuối cùng kiểm tra đối chiếu, Đổng Học Bân chỉ là tủy tiện lật ra một vài tờ tư liệu, cũng không xem hết, ai ngờ hết lần này tới lần khác lại xảy ra vấn đề! Hơn nữa còn là vấn đề lớn!
Khiêu khích quyền uy Chu Chính ủy? Đổng Học Bân không đảm đương nổi trách nhiệm này!
Nghe Đổng Học Bân giáo huấn xong, Đàm Lệ Mai và Thường Quyên oan uổng cực kỳ, “Chúng tôi thật sự đã kiểm tra!”
“...Đừng nói nữa, đều đi theo tôi, Chính ủy gọi chúng ta tới!”
Văn phòng Chính ủy.
Chu Quốc An đùng đùng nổi giận ngồi ở trước bàn làm việc nhìn chằm chằm vào mấy tờ hình ảnh, đã tính cái đống sổ sách ở trên đầu Đổng Học Bân. Một chuyện được tuyển Phó Chủ nhiệm khiến cho Chu Quốc An có ý kiến đối rất lớn với Đổng Học Bân, tăng thêm Quách Thuận Kiệt suốt ngày báo cáo Đổng Học Bân ở bên tai, nói Đổng Học Bân dù thế nào cũng không tôn trọng mình, không đem để mình vào mất, Chu Quốc An ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng lại phi thường không vui, mà sự tình lần này hắn càng hoài nghi có người giở trò quy ở sau lưng, xem mình sắp nhận chức cho nên cho mình một hạ uy thế? Ai là người làm chủ phía sau màn? Từ Yến sau lưng Đổng Học Bân? Tống Thủ Kiệt? Dương Nhất Trung? Hay... Lưu Hoa? Chu Quốc An không biết, nhưng nếu như bị khiêu khích đến nước này còn không đánh trả, chẳng lẽ lại cho là mình dễ bị khi dễ sao?
Không bao lâu, Đổng Học Bân mang theo người phòng tổng họp đến.
“Chu Chính ủy, chúng tôi...”
Chu Quốc An cầm lên hình ảnh đồ điểm tâm đánh một cái lên trên bàn, “Đây là cái gì? Cậu nói cho tôi biết đây là cái gì!?”
Đổng Học Bân rất nghẹn khuất, nhưng sự thật cũna đana bày ở nơi đó, hắn không lời nào để nói, “Có thể là chúng tôi sơ sẩy trong lúc công tác...”
“Sơ sẩy?” Phành, phành, phành, Chu Quốc An trầm mặt dùng sức vỗ vỗ cái bàn, “Quốc an là cái địa phương gì? Phòng tổng hợp là cái địa phương gì? Cậu nói cho nói cho tôi biết! Cái hình ánh bánh ngọt này, tại sao xuất hiện trong phòng tổng hợp? Ai in? Hả!? Các cậu coi công tác trở thành cái gì? Chẳna những thời gian công tác lấy những hình ảnh tào lao này! Còn biến thành văn kiện hội nghị đưa đến phòng họp? Cậu làm Phó Chủ nhiệm như thế nào? Cậu kiểm tra đối chiếu sự thật như thế nào? Cậu giải thích cho tôi xem!”
Một màn Đổng Học Bân không nguyện ý nhìn thấy nhất vẫn đã xảy ra, trách nhiệm tính trên đầu ta? Hắn đã cho rằng ta cố ý để hình ánh vào, tiện đã làm cho hắn khó xử? Đổng Học Bân xác thực không làm chức trách kết thúc thẩm tra đối chiếu văn kiện, nhưng cái tội danh kia lại quá oan uổng, trước đây Đổng Học Bân thậm chí đến sự tình Chu Quốc An có bệnh tiểu đường cũng không biết, “Chu Chính ủy, hình ảnh nhất định là lúc chồng chất văn kiện không cần thận để vào, đây là trách nhiệm phòng tổng họp tôi, tôi thừa nhận, nhưng tôi cam đoan tuyệt đối không có người cố ý làm như vậy!”“Làm cái gì? Hả!? Tôi đang nói vấn đề thái độ công tác phòng tổng họp các người!” Chu Quốc An sóm định liệu là Đổng Học Bân động tay chân, đương nhiên sẽ không nghe hắn nói, đổ ập xuống lại là một trận răn dạy!
Nhìn thái độ Chính ủy, tâm Đổng Học Bân càng ngày càng chìm, mình lại hung ác đắc tội với Chính ủy. Đáng chết! Tại sao lại có chuyện như vậy! Quá con mẹ nó xui xẻo!
Đàm Lệ Mai và bọn người Quách Phàn Vỹ Thường Quyên cũng cúi đầu không nói gì.
Quách Thuận Kiệt nhìn có chút hà hê liếc thoáng qua Đổng Học Bân, càng cúi đầu.
Rốt cục, một câu mọi người không muốn nghe nhất được phun ra từ trong miệng Chu Quốc An, “Văn kiện là ai đưa đến?”
Tất cả mọi naười rõ ràng, đây là Chính ủy muốn truy cứu trách nhiệm.
Đổng Học Bân khẽ cắn môi, “...Tôi đưa”.
Con mắt Chu Quốc An nhìn chằm chằm bọn hắn nói: “Tư liệu là ai in ấn?”
Quách Phàn Vỹ và lão Nehiêm Thường Quyên và Đàm Lệ Mai nhìn thoáng qua nhau. Trên mặt Đàm Lệ Mai, Thường Quyên tái nhợt vô sắc, hai người bọn họ cũng không giống như Đổng Học Bân, sau lưng có lãnh đạo cục làm chỗ dựa, lần này các nàng đắc tội Chính ủy, còn không biết sẽ lọt vào cái dạng xử phạt gì, cho dù chuyện này Chu Quốc An sẽ bò nhỏ để hành động lớn, nhưng lần sau? Lần sau nữa? Nếu lãnh đạo muốn tìm ngươi gây phiền toái, cái gì lý do đều có thể có! Giờ đây nhân viên công vụ cũng không phải bát sắt!
Đàm Lệ Mai cũng đã đến giai đoạn đàm hôn luận gả cùng với Tôn Tráng, nếu lúc này công tác xảy ra vấn đề...
Đứa con Thường Quyên đã lên tiêu học, đúng là lúc dùng tiền, một bộ phận chi tiêu rất lớn trong nhà đến từ chính nàng, nếu quả thật bởi vì chuyện này mà bị mất công tác, trong nhà sẽ...
“...Tôi in”.
“...Hả!?”
Nghe thanh âm đó, không chỉ là Đàm Lệ Mai và Thường Quyên, đến cả Quách Phàn Vỹ Quách Thuận Kiệt và lão Nghiêm cũng đều ngây ngẩn cả người, mấy người đồng loạt nhìn về phía Tiều Đổng chủ nhiệm đứng ở phía đầu tiền!
Nói chuyện đúng là Đổng Học Bân, hắn thán nhiên nói: “Văn kiện tôi in”.
Chu Quốc An ngó ngó hắn, “Tư liệu do ai sắp xếp?”
Đổng Học Bân nói: “Cũng là tôi sấp xếp”.
“Tốt! Tốt!” Chu Quốc An nhìn ánh mắt hắn liên tục nói hai lần tốt.
Đám người Thung Tử, Quách Thuận Kiệt, Thường Quyên, Đàm Lệ Mai, lão Nghiêm không ngờ Tiểu Đổng chủ nhiệm chẳng những không thoái thác trách nhiệm, lại dám một người ôm tất cả trách nhiệm vào mình, tư lịch mọi người ở trong cơ quan đều dài hơn so với Đổng Học Bân, mặc dù không trải qua cái sóng to gì gió lớn, những mưa gió cũng thấy nhiều, mỗi lần gập phái sự kiện muốn quy kết trách nhiệm trên đầu, cái lãnh đạo nào không phải vội vã chạy trốn hoặc là thoái thác toàn bộ trách nhiệm đến trên người khác? Cái này ở trong quan trưởng lại là sự tình bình thường!
Nhưng, chuyện gánh tội khiêng thay trách nhiệm này... Đến lão Nghiêm tư cách già nhất phòng tổng hợp đều là lần đầu tiên nhìn thấy!!
Con mắt Đàm Lệ Mai và Thường Quyên đều đỏ, “Đổng Chủ nhiệm..."
Đổng Học Bân không để cho hai nàng nói tiếp, “Chu Chính ủy, giấy kiểm điểm và chi tiết chuyện này, tôi sẽ ghi một phần báo cáo, trước khi tan việc sẽ đưa tới cho ngài”.
Một khắc này, nước mắt Đàm Lệ Mai và Thường Quyên thiếu chút nữa đã rơi xuống!
Lão Nghiêm và Quách Phàn Vỹ cũng xúc động thật lớn, hai người liếc nhau, có điểm nói không ra lời!
Trong cơ quan còn có cái loại lãnh đạo này?
Tiểu Đổng chủ nhiệm... cũng quá trượng nghĩa!?
Tất cả mọi người bên dưới đều nghị luận, phòng tổng họp lúc này muốn xui xẻo.
Đổng Học Bân ngồi ở trong phòng làm việc của mình chơi trò quét mìn. cái gì cũng không biết, thẳng đến khi Phó cục trưởng Từ Yến đánh điện thoại tới, âm điệu nàng mang theo vẻ cực kỹ bất mãn, vừa nói, còn có thể nghe được nàng dùng bút ký tên gõ tùng cái trên cái bàn làm tiếng vang dôn dập, “...Văn kiện hội nghị Chu Chính ủy là cậu đưa đi? Ta không hiểu! Đến văn kiện cũng có thể phạm sai lầm? Làm sao lại chỉ trong tư liệu Chính ủy kẹp hình ánh tự liệu vê bánh ngọt và món điểm tâm ngọt? Cậu không biết Chính ủy có bệnh tiểu đường sao? Tiểu Đổng, chuyện này cậu làm như thế nào vậy?”
Phản ứng đầu tiền của Đổng Học Bân chính là không có khả năng, “Hình ảnh món điểm tâm ngọt? Không có đâu!?”
Đầu kia Từ Yến thở hổn hền hai hơi, “Phía trên muốn điều chỉnh, giờ đây vào loại thời kỹ này, cậu lại... Ta nói đến đây, tự cậu xử lý tốt đi!”
Đổng Học Bân ngơ ngác hạ điện thoại.
Reng reng reng, chủ nhiệm Lý Khánh lại đánh tới, “Chu Chính ủy vừa rồi gọi tôi qua giáo huấn, lại khiến cho tôi rất bị động, Tiểu Đổng à, cậu... vì sao cậu không thẩm tra đối chiếu thoáng quạ rồi mới đưa tới phòng họp vậy, tại sao còn xảy ra việc vài tờ giới thiệu món điếm tâm ngọt? Cậu cái này... ài, chuyện đơn giản như vậy sao cũng không làm xong hả!?”
“Chủ nhiệm, chuyện này tôi cũng không tin tưởng, tôi...”
“Không cần giải thích với tôi, chuyện này là cậu phụ trách, Chính ủy bảo cậu mang theo khoa viên phòng tổng họp qua văn phòng hắn, cậu giải thích cùng Chính ủy!” Trong lời nói của Lý Khánh có điếm muốn chạy khỏi chuyện này.
Quẳng điện thoại xuống, sắc mặt Đổng Học Bân có chút trắng bệch ra. Phòng tổng hợp trước kia cũng có tìm lỗi in ấn sai văn kiện hội nghị, nhưng lập tức đổi một phần văn kiện dự bị bù vào rồi thoáng cái là đưa đến nơi, chống đỡ để lãnh đạo phê bình ngươi vài câu, cái này cũng không phải cái vấn đề gì lớn. Nhưng tình huống lúc này không giống, mặc dù hội nghị không phải là cái gì chết sống, nhưng lãnh đạo trung tâm đang ở vào thời kỹ sắp điều chỉnh mấu chốt, hơn nữa kẹp sai văn kiện lại có thể phảng phất là nhằm vào hình ảnh món điếm tâm bánh ngọt của Chu Chính ủy, cái này không thể không làm cho người ta miên man bất định.
Quan trưởng chính là chỗ này, chuyện gì đều phái cân nhắc.
Nghĩ đến chỗ đáng sợ, Đổng Học Bân kinh hãi không thôi, đẩy cửa ra đến bên ngoài, “Tư liệu Chu Chính ủy là ai phụ trách!?”
Bọn người Đàm Lệ Mai, Thường Quyên, Thung Tử, Quách Phàn Vỹ vẻ mặt kinh ngạc trao đổi cái gì đó, hiển nhiên là đã biết.
Thường Quyên quýnh lên, vội vàng giải thích: “Đổng Chủ nhiệm, không phải tôi, hơn nữa tư liệu đều là đóng dấu hơn mười tờ đầu.tiềp hơn mười phần tài liệu tất cả đều giống nhau, không có khả năng có hình ảnh món điểm tâm ngọt!”
Nghe vậy, Đàm Lệ Mai cũng cuống quít nóí: “Không sai, tôi và Thường tỷ cuối cùng còn cẩn thận kiểm tra đối chiếu qua một lần!”
Đổng Học Bân bị Lý Khánh và Từ Yến quờ trách, trong lòng cũng nghẹn một cục tức, không khỏi lớn tiếng nói: “Tôi đây lại muốn hỏi một chút, hình ảnh đó làm sao tới? Hả!? Tự nó chui từ trong kẽ đất ra? Tự nó rơi xuống từ trên trời xuống?” Đổng Học Bân một mực rất yên tâm để Đàm Lệ Mai làm việc, hơn nữa còn có Thường Quyên, hắn nghĩ hai người cùng một chỗ lấy chút văn kiện chẳng lẽ còn có thể phạm sai lầm? Cho nên lúc cuối cùng kiểm tra đối chiếu, Đổng Học Bân chỉ là tủy tiện lật ra một vài tờ tư liệu, cũng không xem hết, ai ngờ hết lần này tới lần khác lại xảy ra vấn đề! Hơn nữa còn là vấn đề lớn!
Khiêu khích quyền uy Chu Chính ủy? Đổng Học Bân không đảm đương nổi trách nhiệm này!
Nghe Đổng Học Bân giáo huấn xong, Đàm Lệ Mai và Thường Quyên oan uổng cực kỳ, “Chúng tôi thật sự đã kiểm tra!”
“...Đừng nói nữa, đều đi theo tôi, Chính ủy gọi chúng ta tới!”
Văn phòng Chính ủy.
Chu Quốc An đùng đùng nổi giận ngồi ở trước bàn làm việc nhìn chằm chằm vào mấy tờ hình ảnh, đã tính cái đống sổ sách ở trên đầu Đổng Học Bân. Một chuyện được tuyển Phó Chủ nhiệm khiến cho Chu Quốc An có ý kiến đối rất lớn với Đổng Học Bân, tăng thêm Quách Thuận Kiệt suốt ngày báo cáo Đổng Học Bân ở bên tai, nói Đổng Học Bân dù thế nào cũng không tôn trọng mình, không đem để mình vào mất, Chu Quốc An ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng lại phi thường không vui, mà sự tình lần này hắn càng hoài nghi có người giở trò quy ở sau lưng, xem mình sắp nhận chức cho nên cho mình một hạ uy thế? Ai là người làm chủ phía sau màn? Từ Yến sau lưng Đổng Học Bân? Tống Thủ Kiệt? Dương Nhất Trung? Hay... Lưu Hoa? Chu Quốc An không biết, nhưng nếu như bị khiêu khích đến nước này còn không đánh trả, chẳng lẽ lại cho là mình dễ bị khi dễ sao?
Không bao lâu, Đổng Học Bân mang theo người phòng tổng họp đến.
“Chu Chính ủy, chúng tôi...”
Chu Quốc An cầm lên hình ảnh đồ điểm tâm đánh một cái lên trên bàn, “Đây là cái gì? Cậu nói cho tôi biết đây là cái gì!?”
Đổng Học Bân rất nghẹn khuất, nhưng sự thật cũna đana bày ở nơi đó, hắn không lời nào để nói, “Có thể là chúng tôi sơ sẩy trong lúc công tác...”
“Sơ sẩy?” Phành, phành, phành, Chu Quốc An trầm mặt dùng sức vỗ vỗ cái bàn, “Quốc an là cái địa phương gì? Phòng tổng hợp là cái địa phương gì? Cậu nói cho nói cho tôi biết! Cái hình ánh bánh ngọt này, tại sao xuất hiện trong phòng tổng hợp? Ai in? Hả!? Các cậu coi công tác trở thành cái gì? Chẳna những thời gian công tác lấy những hình ảnh tào lao này! Còn biến thành văn kiện hội nghị đưa đến phòng họp? Cậu làm Phó Chủ nhiệm như thế nào? Cậu kiểm tra đối chiếu sự thật như thế nào? Cậu giải thích cho tôi xem!”
Một màn Đổng Học Bân không nguyện ý nhìn thấy nhất vẫn đã xảy ra, trách nhiệm tính trên đầu ta? Hắn đã cho rằng ta cố ý để hình ánh vào, tiện đã làm cho hắn khó xử? Đổng Học Bân xác thực không làm chức trách kết thúc thẩm tra đối chiếu văn kiện, nhưng cái tội danh kia lại quá oan uổng, trước đây Đổng Học Bân thậm chí đến sự tình Chu Quốc An có bệnh tiểu đường cũng không biết, “Chu Chính ủy, hình ảnh nhất định là lúc chồng chất văn kiện không cần thận để vào, đây là trách nhiệm phòng tổng họp tôi, tôi thừa nhận, nhưng tôi cam đoan tuyệt đối không có người cố ý làm như vậy!”“Làm cái gì? Hả!? Tôi đang nói vấn đề thái độ công tác phòng tổng họp các người!” Chu Quốc An sóm định liệu là Đổng Học Bân động tay chân, đương nhiên sẽ không nghe hắn nói, đổ ập xuống lại là một trận răn dạy!
Nhìn thái độ Chính ủy, tâm Đổng Học Bân càng ngày càng chìm, mình lại hung ác đắc tội với Chính ủy. Đáng chết! Tại sao lại có chuyện như vậy! Quá con mẹ nó xui xẻo!
Đàm Lệ Mai và bọn người Quách Phàn Vỹ Thường Quyên cũng cúi đầu không nói gì.
Quách Thuận Kiệt nhìn có chút hà hê liếc thoáng qua Đổng Học Bân, càng cúi đầu.
Rốt cục, một câu mọi người không muốn nghe nhất được phun ra từ trong miệng Chu Quốc An, “Văn kiện là ai đưa đến?”
Tất cả mọi naười rõ ràng, đây là Chính ủy muốn truy cứu trách nhiệm.
Đổng Học Bân khẽ cắn môi, “...Tôi đưa”.
Con mắt Chu Quốc An nhìn chằm chằm bọn hắn nói: “Tư liệu là ai in ấn?”
Quách Phàn Vỹ và lão Nehiêm Thường Quyên và Đàm Lệ Mai nhìn thoáng qua nhau. Trên mặt Đàm Lệ Mai, Thường Quyên tái nhợt vô sắc, hai người bọn họ cũng không giống như Đổng Học Bân, sau lưng có lãnh đạo cục làm chỗ dựa, lần này các nàng đắc tội Chính ủy, còn không biết sẽ lọt vào cái dạng xử phạt gì, cho dù chuyện này Chu Quốc An sẽ bò nhỏ để hành động lớn, nhưng lần sau? Lần sau nữa? Nếu lãnh đạo muốn tìm ngươi gây phiền toái, cái gì lý do đều có thể có! Giờ đây nhân viên công vụ cũng không phải bát sắt!
Đàm Lệ Mai cũng đã đến giai đoạn đàm hôn luận gả cùng với Tôn Tráng, nếu lúc này công tác xảy ra vấn đề...
Đứa con Thường Quyên đã lên tiêu học, đúng là lúc dùng tiền, một bộ phận chi tiêu rất lớn trong nhà đến từ chính nàng, nếu quả thật bởi vì chuyện này mà bị mất công tác, trong nhà sẽ...
“...Tôi in”.
“...Hả!?”
Nghe thanh âm đó, không chỉ là Đàm Lệ Mai và Thường Quyên, đến cả Quách Phàn Vỹ Quách Thuận Kiệt và lão Nghiêm cũng đều ngây ngẩn cả người, mấy người đồng loạt nhìn về phía Tiều Đổng chủ nhiệm đứng ở phía đầu tiền!
Nói chuyện đúng là Đổng Học Bân, hắn thán nhiên nói: “Văn kiện tôi in”.
Chu Quốc An ngó ngó hắn, “Tư liệu do ai sắp xếp?”
Đổng Học Bân nói: “Cũng là tôi sấp xếp”.
“Tốt! Tốt!” Chu Quốc An nhìn ánh mắt hắn liên tục nói hai lần tốt.
Đám người Thung Tử, Quách Thuận Kiệt, Thường Quyên, Đàm Lệ Mai, lão Nghiêm không ngờ Tiểu Đổng chủ nhiệm chẳng những không thoái thác trách nhiệm, lại dám một người ôm tất cả trách nhiệm vào mình, tư lịch mọi người ở trong cơ quan đều dài hơn so với Đổng Học Bân, mặc dù không trải qua cái sóng to gì gió lớn, những mưa gió cũng thấy nhiều, mỗi lần gập phái sự kiện muốn quy kết trách nhiệm trên đầu, cái lãnh đạo nào không phải vội vã chạy trốn hoặc là thoái thác toàn bộ trách nhiệm đến trên người khác? Cái này ở trong quan trưởng lại là sự tình bình thường!
Nhưng, chuyện gánh tội khiêng thay trách nhiệm này... Đến lão Nghiêm tư cách già nhất phòng tổng hợp đều là lần đầu tiên nhìn thấy!!
Con mắt Đàm Lệ Mai và Thường Quyên đều đỏ, “Đổng Chủ nhiệm..."
Đổng Học Bân không để cho hai nàng nói tiếp, “Chu Chính ủy, giấy kiểm điểm và chi tiết chuyện này, tôi sẽ ghi một phần báo cáo, trước khi tan việc sẽ đưa tới cho ngài”.
Một khắc này, nước mắt Đàm Lệ Mai và Thường Quyên thiếu chút nữa đã rơi xuống!
Lão Nghiêm và Quách Phàn Vỹ cũng xúc động thật lớn, hai người liếc nhau, có điểm nói không ra lời!
Trong cơ quan còn có cái loại lãnh đạo này?
Tiểu Đổng chủ nhiệm... cũng quá trượng nghĩa!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.