Chương 1203: Một thanh đao!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Tứ Trung.
Sân trường cãi nhau đã an tĩnh.
Nhìn mọi người ngoài cửa còn vây xem náo nhiệt, Đổng Học Bân lớn tiếng nói với bọn họ: Tất cả mọi người tản đi, các học sinh còn đang đi học, không nên ảnh hưởng bọn nhỏ học tập. Lời này nếu như người khác nói, có thể hiệu quả không lớn, tâm tính xem náo nhiệt ai cũng có, rất khó đuổi người đi. Nhưng người nói lời này là Đổng Học Bân, dân chúng bên ngoài nghe được, liếc nhìn nhau, đều từng chút trở về, bên ngoài nhanh chóng không còn người.
Mấy người giáo viên mới tới không nhận ra Đổng Học Bân lại một lần nghẹn họng nhìn trân trối!
Đây là cái lực hiệu triệu gì?
Đây là cái lực uy hiếp gì?
Tuy rằng bọn họ mới đến thành phố Phần Châu, không rõ ràng sự tích trước đây của Đổng Học Bân, nhưng cảnh này cũng có thể để cho bọn họ nhìn ra, đều đã đổi đi nơi khác còn có thể có loại năng lực nắm trong tay cục diện này? Đổng huyện trưởng này trước đây ở chỗ này tuyệt đối là cái loại người có thể cho người nghe tin đã sợ mất mật!
Cái này phải trải qua bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức mới có thể khiến cho mọi người sợ hắn như thế?
Cái này phải ầm ĩ ra bao nhiêu chuyện mới có thể làm cho người khác vừa nhìn thấy hắn thì run run? ?
Mấy người giáo viên mới cũng không biết, nhưng bọn họ có thể từ trong ánh mắt của người khác nhìn Đổng Học Bân mà tưởng tượng ra!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhìn qua lăn qua lăn lại nửa ngày, thật ra từ khi Đổng Học Bân tiến đến sân trường cũng chỉ vài phút mà thôi, chuyện tình đã xử lý sạch sẽ, làm xong những cái này, Đổng Học Bân mới quay đầu lại nói với Liêu Nhất Dân: Xin lỗi, ngày hôm nay tôi cũng nhúng tay vài cái, bất quá vợ tôi đang mang thai được mấy tháng, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì, vậy có thể không tốt, các người đừng trách móc.
Liêu Nhất Dân lập tức nói: Không có không có, ngày hôm nay việc này còn phải nhờ ngài ra tay, nếu không còn không biết sẽ ầm ĩ thành bộ dáng gì nữa đây.
Hiệu trưởng Tứ Trung lòng còn sợ hãi nói: Đổng huyện trưởng, cảm ơn ngài. . .
Đổng Học Bân nở nụ cười.Một cái nhấc tay. Các người đừng chê tôi nhiều chuyệ là được.
Hiệu trưởng Tứ Trung cười khổ xua tay liên tục, Không có, ngài quá khách khí.
Phía sau, một người cảnh sát đi đầu đi lên, Tạ thị trưởng ngài không có việc gì chứ? Thật xin lỗi, không bảo vệ tốt ngài. Nói xong hắn thấp thỏm nhìn Đổng Học Bân, Đổng chủ nhiệm, xin lỗi.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, Tuệ Lan không phải rất tốt sao.
Cảnh sát giải thích nói: Chủ yếu là người nhiều quá, mười mấy người chúng tôi cũng khống chế không được, nhờ có ngài tới, nếu không hậu quả không thể lường được.
Đổng Học Bân cười nói: Được rồi, cũng đừng khách khí, chuyện tình giải quyết là tốt rồi. Còn lại tôi đã có thể mặc kệ, cũng không xen vào.
Cảnh sát nói: Vậy mấy người kia chúng tôi trở về sẽ thẩm tra.
Tạ Tuệ Lan cười ừm một cái, Ngày hôm nay khổ cực mọi người. Đều quay về đi.
Cảnh sát liền nói: Tạ thị trưởng. Đổng chủ nhiệm, chúng tôi cáo từ trước.
Cảnh sát thu đội, trở về xe cảnh sát, rời đi.
Đổng Học Bân nhìn vợ, Em về cơ quan còn việc chứ? Hay là thế nào?
Tạ Tuệ Lan sờ sờ bụng, cười nói: Ha ha, trở về còn phải xử lý chút chuyện, anh thì sao?
Đổng Học Bân nói: Vậy anh tìm một chỗ ăn cơm chút, chờ em tan tầm rồi nói.
Ừm, nếu đã trở về, ngày hôm nay em về sớm một chút, hai ta đi chổ mẹ ăn, hai ngày nay mẹ gọi điện thoại vài lần, rất lo lắng cho thương thế của anh đấy, em không dám nói cho mẹ biết anh gãy xương rất nghiêm trọng, ha ha, bất quá bây giờ xem ra cũng không phải nghiêm trọng như vậy, có thể đi?
Anh khôi phục nhanh, chân bị thương cũng không nặng.
Trước như vậy đi, Tạ tỷ anh quay về đại viện thị ủy.
Được, vậy buổi chiều tan tầm gọi điện thoại cho anh nha, hai ta đi đến chổ của mẹ.
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai vợ chồng cũng đã lâu không gặp, bất quá bên cạnh có rất nhiều người nhìn, bọn họ cũng không nói thêm cái gì, đi sớm, buổi tối có lúc thân thiết.
. . .
Trên đường.
Người cảnh sát đi đầu suy nghĩ một chút chuyện vừa rồi ủa, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lập tức gọi một cú điện thoại cho trong đội, A lô, là tôi, không cần phái người trợ giúp.
Mọi người đi rồi à.
Để cho bọn họ trở về rồi.
Sao hay vậy?
Chuyện tình đã giải quyết, đừng tới.
Giải quyết? Không phải năm mươi người gây sự sao? Nhanh như vậy?
Cảnh sát bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, Đổng chủ nhiệm đã trở về, gia trưởng học sinh cũng đều tản đi.
Người bên kia còn chưa có phản ứng, Ừm? Đổng chủ nhiệm? Đổng chủ nhiệm nào?
Cảnh sát nói: Có thể khiến cho năm mươi người vừa nhìn thì tản đi, cậu nói còn có Đổng chủ nhiệm nào?
Người nọ hít vào một hơi, cũng đổ mồ hôi một chút, . . . Chồng của Tạ thị trưởng đã trở về? Ặc! Hèn chi chuyện tình giải quyết, thì ra là Đổng Học Bân!
. . .
Đại viện thị ủy.
Phòng làm việc thị trưởng.
Công tác của thị trưởng tự nhiên không nhẹ, Chung Chính Vĩ trong phòng sau khi xử lý vài phần văn kiện rất nhanh, gọi một cú điện thoại an bài đ một hội nghị, ngẫm lại vẫn lo lắng tình huống của trường học Tứ Trung, dù sao vừa rồi chiếm được tin tức là có năm mươi gia trưởng học sinh đi nháo sự, chặn cửa, còn luôn mồm muốn bồi thường, loại sự tình này bình thường là khó xử lý tốt nhất, bởi vì bọn họ căn bản lại không thể cho tiền, điểm này căn bản là không có cách nào can thiệp, hơn nữa người đi nhiều như vậy, cũng không có biện pháp khống chế được, nếu làm không tốt sẽ làm ra đại sự!
Chung Chính Vĩ cầm điện thoại muốn hỏi một chút.
Lúc này, cánh cửa phòng làm việc bị người gấp gáp gõ, cốc cốc!
Tiến vào.
Chung thị trưởng.
Người này chính là thư ký của Chung Chính Vĩ.
Chung Chính Vĩ nhìn hắn, Làm sao vậy? Gấp gáp thế?
Thư ký nói: Tứ Trung bên kia có tin tức.
Đã xảy ra chuyện? Chung Chính Vĩ sắc mặt căng thẳng.
Thư ký ặc một tiếng, Vậy thật ra không có, đã giải quyết được rồi, mọi người tản đi.
Chung Chính Vĩ sửng sốt, có chút không tin nói: Lúc này mới vài phút? Sao nhanh như vậy?
Thư ký cười khổ, Là chồng của Tạ thị trưởng không biết trở về lúc nào, thấy Tạ thị trưởng bị vây thì trực tiếp đi qua, kết quả hắn một câu cũng chưa nói, gia trưởng học sinh gây sự vừa nhìn hắn đã trở về. . . Thì đều bị dọa, còn có mấy tên côn đồ kích động quần chúng cũng bị bắt, Đổng chủ nhiệm nhìn bọn họ, đám côn đồ này ngay cả chạy cũng không dám chạy, ảnh hưởng đã được đè xuống, không ầm ĩ nữa.
Chồng của Tạ thị trưởng?
Đổng Học Bân đã trở về? ?
Chung Chính Vĩ vừa nghe cũng vui vẻ ra âm thanh, Tiểu Đổng này, ha ha, thảo nào, khuôn mặt của hắn cũng là một bảng hiệu, đáng tiếc, lúc trước tôi còn muốn giữ hắn lại, nhưng hắn một lòng muốn đi cơ sở xa xôi rèn đúc, nếu như Tiểu Đổng vẫn ở lại thành phố Phần Châu chúng ta, rất nhiều vấn đề mẫn cảm đều tương đối dễ xử lý.
Hiện tại Đổng Học Bân cũng là một thanh đao.
Giết người nhiều, dính máu nhiều, cho nên căn bản là không cần ra đao, chỉ là đặt đao ở chỗ đó, người khác cũng sẽ kinh hồn khiếp đảm! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tứ Trung.
Sân trường cãi nhau đã an tĩnh.
Nhìn mọi người ngoài cửa còn vây xem náo nhiệt, Đổng Học Bân lớn tiếng nói với bọn họ: Tất cả mọi người tản đi, các học sinh còn đang đi học, không nên ảnh hưởng bọn nhỏ học tập. Lời này nếu như người khác nói, có thể hiệu quả không lớn, tâm tính xem náo nhiệt ai cũng có, rất khó đuổi người đi. Nhưng người nói lời này là Đổng Học Bân, dân chúng bên ngoài nghe được, liếc nhìn nhau, đều từng chút trở về, bên ngoài nhanh chóng không còn người.
Mấy người giáo viên mới tới không nhận ra Đổng Học Bân lại một lần nghẹn họng nhìn trân trối!
Đây là cái lực hiệu triệu gì?
Đây là cái lực uy hiếp gì?
Tuy rằng bọn họ mới đến thành phố Phần Châu, không rõ ràng sự tích trước đây của Đổng Học Bân, nhưng cảnh này cũng có thể để cho bọn họ nhìn ra, đều đã đổi đi nơi khác còn có thể có loại năng lực nắm trong tay cục diện này? Đổng huyện trưởng này trước đây ở chỗ này tuyệt đối là cái loại người có thể cho người nghe tin đã sợ mất mật!
Cái này phải trải qua bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức mới có thể khiến cho mọi người sợ hắn như thế?
Cái này phải ầm ĩ ra bao nhiêu chuyện mới có thể làm cho người khác vừa nhìn thấy hắn thì run run? ?
Mấy người giáo viên mới cũng không biết, nhưng bọn họ có thể từ trong ánh mắt của người khác nhìn Đổng Học Bân mà tưởng tượng ra!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhìn qua lăn qua lăn lại nửa ngày, thật ra từ khi Đổng Học Bân tiến đến sân trường cũng chỉ vài phút mà thôi, chuyện tình đã xử lý sạch sẽ, làm xong những cái này, Đổng Học Bân mới quay đầu lại nói với Liêu Nhất Dân: Xin lỗi, ngày hôm nay tôi cũng nhúng tay vài cái, bất quá vợ tôi đang mang thai được mấy tháng, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì, vậy có thể không tốt, các người đừng trách móc.
Liêu Nhất Dân lập tức nói: Không có không có, ngày hôm nay việc này còn phải nhờ ngài ra tay, nếu không còn không biết sẽ ầm ĩ thành bộ dáng gì nữa đây.
Hiệu trưởng Tứ Trung lòng còn sợ hãi nói: Đổng huyện trưởng, cảm ơn ngài. . .
Đổng Học Bân nở nụ cười.Một cái nhấc tay. Các người đừng chê tôi nhiều chuyệ là được.
Hiệu trưởng Tứ Trung cười khổ xua tay liên tục, Không có, ngài quá khách khí.
Phía sau, một người cảnh sát đi đầu đi lên, Tạ thị trưởng ngài không có việc gì chứ? Thật xin lỗi, không bảo vệ tốt ngài. Nói xong hắn thấp thỏm nhìn Đổng Học Bân, Đổng chủ nhiệm, xin lỗi.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, Tuệ Lan không phải rất tốt sao.
Cảnh sát giải thích nói: Chủ yếu là người nhiều quá, mười mấy người chúng tôi cũng khống chế không được, nhờ có ngài tới, nếu không hậu quả không thể lường được.
Đổng Học Bân cười nói: Được rồi, cũng đừng khách khí, chuyện tình giải quyết là tốt rồi. Còn lại tôi đã có thể mặc kệ, cũng không xen vào.
Cảnh sát nói: Vậy mấy người kia chúng tôi trở về sẽ thẩm tra.
Tạ Tuệ Lan cười ừm một cái, Ngày hôm nay khổ cực mọi người. Đều quay về đi.
Cảnh sát liền nói: Tạ thị trưởng. Đổng chủ nhiệm, chúng tôi cáo từ trước.
Cảnh sát thu đội, trở về xe cảnh sát, rời đi.
Đổng Học Bân nhìn vợ, Em về cơ quan còn việc chứ? Hay là thế nào?
Tạ Tuệ Lan sờ sờ bụng, cười nói: Ha ha, trở về còn phải xử lý chút chuyện, anh thì sao?
Đổng Học Bân nói: Vậy anh tìm một chỗ ăn cơm chút, chờ em tan tầm rồi nói.
Ừm, nếu đã trở về, ngày hôm nay em về sớm một chút, hai ta đi chổ mẹ ăn, hai ngày nay mẹ gọi điện thoại vài lần, rất lo lắng cho thương thế của anh đấy, em không dám nói cho mẹ biết anh gãy xương rất nghiêm trọng, ha ha, bất quá bây giờ xem ra cũng không phải nghiêm trọng như vậy, có thể đi?
Anh khôi phục nhanh, chân bị thương cũng không nặng.
Trước như vậy đi, Tạ tỷ anh quay về đại viện thị ủy.
Được, vậy buổi chiều tan tầm gọi điện thoại cho anh nha, hai ta đi đến chổ của mẹ.
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai vợ chồng cũng đã lâu không gặp, bất quá bên cạnh có rất nhiều người nhìn, bọn họ cũng không nói thêm cái gì, đi sớm, buổi tối có lúc thân thiết.
. . .
Trên đường.
Người cảnh sát đi đầu suy nghĩ một chút chuyện vừa rồi ủa, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lập tức gọi một cú điện thoại cho trong đội, A lô, là tôi, không cần phái người trợ giúp.
Mọi người đi rồi à.
Để cho bọn họ trở về rồi.
Sao hay vậy?
Chuyện tình đã giải quyết, đừng tới.
Giải quyết? Không phải năm mươi người gây sự sao? Nhanh như vậy?
Cảnh sát bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, Đổng chủ nhiệm đã trở về, gia trưởng học sinh cũng đều tản đi.
Người bên kia còn chưa có phản ứng, Ừm? Đổng chủ nhiệm? Đổng chủ nhiệm nào?
Cảnh sát nói: Có thể khiến cho năm mươi người vừa nhìn thì tản đi, cậu nói còn có Đổng chủ nhiệm nào?
Người nọ hít vào một hơi, cũng đổ mồ hôi một chút, . . . Chồng của Tạ thị trưởng đã trở về? Ặc! Hèn chi chuyện tình giải quyết, thì ra là Đổng Học Bân!
. . .
Đại viện thị ủy.
Phòng làm việc thị trưởng.
Công tác của thị trưởng tự nhiên không nhẹ, Chung Chính Vĩ trong phòng sau khi xử lý vài phần văn kiện rất nhanh, gọi một cú điện thoại an bài đ một hội nghị, ngẫm lại vẫn lo lắng tình huống của trường học Tứ Trung, dù sao vừa rồi chiếm được tin tức là có năm mươi gia trưởng học sinh đi nháo sự, chặn cửa, còn luôn mồm muốn bồi thường, loại sự tình này bình thường là khó xử lý tốt nhất, bởi vì bọn họ căn bản lại không thể cho tiền, điểm này căn bản là không có cách nào can thiệp, hơn nữa người đi nhiều như vậy, cũng không có biện pháp khống chế được, nếu làm không tốt sẽ làm ra đại sự!
Chung Chính Vĩ cầm điện thoại muốn hỏi một chút.
Lúc này, cánh cửa phòng làm việc bị người gấp gáp gõ, cốc cốc!
Tiến vào.
Chung thị trưởng.
Người này chính là thư ký của Chung Chính Vĩ.
Chung Chính Vĩ nhìn hắn, Làm sao vậy? Gấp gáp thế?
Thư ký nói: Tứ Trung bên kia có tin tức.
Đã xảy ra chuyện? Chung Chính Vĩ sắc mặt căng thẳng.
Thư ký ặc một tiếng, Vậy thật ra không có, đã giải quyết được rồi, mọi người tản đi.
Chung Chính Vĩ sửng sốt, có chút không tin nói: Lúc này mới vài phút? Sao nhanh như vậy?
Thư ký cười khổ, Là chồng của Tạ thị trưởng không biết trở về lúc nào, thấy Tạ thị trưởng bị vây thì trực tiếp đi qua, kết quả hắn một câu cũng chưa nói, gia trưởng học sinh gây sự vừa nhìn hắn đã trở về. . . Thì đều bị dọa, còn có mấy tên côn đồ kích động quần chúng cũng bị bắt, Đổng chủ nhiệm nhìn bọn họ, đám côn đồ này ngay cả chạy cũng không dám chạy, ảnh hưởng đã được đè xuống, không ầm ĩ nữa.
Chồng của Tạ thị trưởng?
Đổng Học Bân đã trở về? ?
Chung Chính Vĩ vừa nghe cũng vui vẻ ra âm thanh, Tiểu Đổng này, ha ha, thảo nào, khuôn mặt của hắn cũng là một bảng hiệu, đáng tiếc, lúc trước tôi còn muốn giữ hắn lại, nhưng hắn một lòng muốn đi cơ sở xa xôi rèn đúc, nếu như Tiểu Đổng vẫn ở lại thành phố Phần Châu chúng ta, rất nhiều vấn đề mẫn cảm đều tương đối dễ xử lý.
Hiện tại Đổng Học Bân cũng là một thanh đao.
Giết người nhiều, dính máu nhiều, cho nên căn bản là không cần ra đao, chỉ là đặt đao ở chỗ đó, người khác cũng sẽ kinh hồn khiếp đảm! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.