Quyền Tài

Chương 1105: Mỹ phụ phóng khoáng!

Thường Dụ

10/05/2017

Ba tiếng đồng hồ ...

Năm tiếng đồng hồ ...

Mười tiếng đồng hồ ...

Máy bay chậm rãi đáp xuống đường băng sân bay.

Máy bay dừng lại, hành khách lần lượt đi xuống.

Tiểu Đổng, dậy đi Địch Lỗi lay Đổng Học Bân bên cạnh đang ngủ say một cái : Tới rồi

Đổng Học Bân tỉnh dậy, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ : Ơ, tới nhanh vậy? Cảm ơn Địch ca

Nhanh cái gì? Hơn mười tiếng rồi

Ha ha, tôi vừa ngủ một chút đã tới, ngay cả nằm mơ cũng không có

Cứ như vậy đi, tôi cũng xuống máy bay, sau này có cơ hội gặp lại

Tốt, quen biết cũng là duyên phận, ngày nào đó trở về kinh thành, chúng ta cùng nhau ăn

Được, sau này còn gặp lại Cũng là khách khí nói thôi, ngay cả số điện thoại cũng không trao đổi, sau này khẳng định là không gặp lại rồi.

Đổng Học Bân và Địch Lỗi nắm tay nhau, Địch Lỗi đi lấy hành lý, còn Đổng Học Bân thì chẳng có hành lý gì, cho nên nhẹ nhàng đi ra.

Buổi tối.

Trời đêm của Phất Châu có chút tối.

Ngủ ngồi cả đường đi, thân thể cũng có chút mệt mỏi, đương nhiên không thoải mái bằng ngủ trên giường rồi, sau khi xuống máy bay Đổng Học Bân duỗi lưng một cái thật dài, hoạt động gân cốt một chút, nhìn đám người ngoại quốc xung quanh, hắn cũng không nói chuyện, qua cổng kiểm an, đi nhanh ra ngoài sân bay, đồng thời mở điện thoại di động lên, thấy có hai cuộc gọi đến.

Một cái không nhận ra, cũng không cần gọi lại.

Còn lại là số điện thoại nhà của Tuệ Lan, đương nhiên phải gọi.

Đổng Học Bân tìm một phòng vệ sinh hơi an tĩnh một chút, đi vào, nói : A lô, mẹ?

Điện thoại là Hàn Tinh tiếp : Học Bân, sao buổi chiều tắt điện thoại? Còn muốn con đến nhà ăn

Đổng Học Bân lập tức nói : Ừm, điện thoại hôm qua hết pin, vừa tìm chổ sạc một chút, pin vẫn không đủ, không nói được nhiều

Con ở chổ nào?

Ở nhà đồng sự, là đồng sự cũ trước đây

Ừm, vậy con bận của con đi, điện thoại hết pin thì đừng nói nhiều

Tốt, vậy con cúp trước, qua hai ngày nữa con đến nhà thăm mẹ

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, ngẫm lại mình ở đây không quen nhân sinh, chổ nào cũng không nhận ra, tiếng Anh càng không được, đừng nói là đi chổ nào, chỉ là tìm một chổ dừng chân thôi cũng khó, vì vậy Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là lấy số điện thoại ngày hôm qua Từ Yến cho mình, do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi qua cho bạn học của Từ Yến.

Tít tít tít.

Điện thoại thông.

A lô. Đầu kia truyền ra một giọng nữ.

Đổng Học Bân vội hỏi: Xin hỏi là Trương Long Quyên Trương đại tỷ sao?

Trương Long Quyên cười ha ha, Là tôi. Cậu là Tiểu Đổng sao? Tôi biết.



Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Tôi đến Phất Châu, vừa xuống máy bay, ặc, bên này tôi thật sự không quen, cũng không rõ đi chỗ nào dừng chân. Vậy. . .

Trương Long Quyên nói: Được rồi, tôi ngay tại sân bay đây.

Đổng Học Bân a một tiếng, Ngài đang ở đây?

Lão Từ nói với tôi số điện thoại của cậu, nhờ tôi đến đây đón cậu.

Ài, vậy quá phiền phức ngài, vậy. . . Tôi làm sao tìm ngài?

Cậu đi ra ngoài là được rồi. Tôi cầm bảng đứng ở cửa ra chờ, cậu nhìn là biết.

Tốt, tôi cũng sắp đến cửa ra rồi, vậy tôi lập tức đi ra.

Đổng Học Bân không dám dừng lại, cũng không muốn làm cho người ta đợi lâu, nhanh chóng bước ra ngoài cửa, sau đó tìm kiếm trong đám người đứng ngoài.

Rốt cục, một tấm bảng lọt vào mi mắt.

Tiếp Tiểu Đổng … hiển nhiên cũng là cái này!

Đổng Học Bân vừa nhìn tiếp, thì nhìn thấy một người phụ nữ có trang phục vô cùng phóng đãng khêu gợi, cổ áo rất thấp, không chỉ có thể thấy rõ ràng khe ngực, ngay cả phần thịt trên đều mơ hồ lộ ra non nửa, giày cao gót rất cao, cảm giác lung lay sắp đổ, tóc dài xoã tung, môi một màu đỏ rực, tuy rằng là khuôn mặt của phương Đông, nhưng ăn mặc và khí chất cực kỳ giống phong cách của người phương Tây.

Đổng Học Bân bước đi qua, Là Trương đại tỷ sao?

Trương Long Quyên sửng sốt, nhìn hắn, Cậu là Tiểu Đổng?

Đổng Học Bân mỉm cười nói: Là tôi, xin chào Trương đại tỷ. Đưa tay nắm tay với cô ấy.

Trương Long Quyên đem tấm bảng tùy tiện ném xuống mặt đất, ngắm Đổng Học Bân trên dưới vài lần, lúc này mới cười bắt tay với hắn, Không ngờ rằng còn rất trẻ tuổi, ha ha.

Đổng Học Bân khách khí nói: Trương đại tỷ, ngày hôm nay thật sự thêm phiền phức cho ngài.

Trương Long Quyên nắm tay hắn nói: Đừng đại tỷ đại tỷ này nọ, nghe già quá, bỏ chữ “đại” đi, gọi chị Trương là được.

Ặc, vậy được, chị Trương.

Ha ha, thật ngoan.

Đổng Học Bân có chút đổ mồ hôi, thật ngoan? Ngài coi tôi là con nít hả? Bất quá vừa nghĩ Đổng Học Bân cũng không nói cái gì, người ta với Từ Yến là bạn học, khẳng định cũng phải bốn mươi tuổi, mình mới hai mươi lăm tuổi, trước mặt người ta cũng quả thật là một đứa nhỏ.

Tay còn đang nắm, nửa ngày không buông ra.

Không phải Đổng Học Bân thấy sắc nảy lòng tham, hắn tới là làm chính sự, tuy nói vóc người của Trương Long Quyên có chút mê người, nhưng Đổng Học Bân hiện tại cũng không có cái tâm tư này, chủ yếu là hắn muốn rút tay, nhưng phát hiện Trương Long Quyên bên kia còn đang nắm, không buông ra.

Trời ạ, nắm nửa ngày rồi?

Đổng Học Bân liền nói: Chị Trương, vậy chúng ta đi ra ngoài trước?

Trương Long Quyên còn đang đem con mắt ngó hắn, rất làm càn nhìn chằm chằm con mắt của hắn, nở nụ cười một tiếng, Được, đi ra ngoài thôi, chị lái xe tới, đi thôi.

Buông tay ra trong nháy mắt, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy mình lòng bàn tay bị người nhẹ nhàng đem móng tay gãi gãi vài cái, rất ngứa, quả thật ngứa tới trong lòng.

Cái đệch!

Ngãi gãi tôi làm gì?

Đổng Học Bân cả người run run một chút, trong lòng nói ngài cũng quá cởi mở.

Từ Yến nói Trương Long Quyên là bạn học quan hệ tốt nhất của cô ấy, Đổng Học Bân đương nhiên đem hình tượng và tính cách của Trương Long Quyên liên hệ cùng chị Từ, nghĩ có thể tương đối bảo thủ tương đối truyền thống, bởi vì vật họp theo loài mà, cũng không ngờ vừa thấy mặt mới biết được không phải như vậy, tính tình của Trương Long Quyên hình như hoàn toàn trái ngược lại với Từ Yến, có thể là sinh sống nhiều năm tại nước M, tập quán sinh hoạt cũng theo bên này.



Bãi đỗ xe.

Trương Long Quyên đi tới trước một chiếc BMWs, lấy chìa khoá mở cửa xe, đặt mông ngồi ở ghế lái xe, Lên đi đẹp trai.

Đổng Học Bân ho khan, lên xe nói: Tôi đẹp cái gì, ngài quá tâng bốc.

Trương Long Quyên cười nhìn hắn, Tôi thấy cậu rất đẹp, là loại hình tôi thích.

Hả? Đổng Học Bân nóng mặt, Chị Trương, khụ khụ khụ, vậy cái gì, cái kia. . .

Tôi là loại hình ngài thích? Tôi nhỏ hơn ngài cả chục tuổi đấy! Ngài cũng thật dám nói!

Đổng Học Bân rất xấu hổ, bất quá ngẫm lại chị Từ không phải cũng bị mình ăn sao, ài, Chị Trương này, ngài đừng quyến rũ tôi được không? Ý chí lực của anh em rất kém cỏi!

Trương Long Quyên mỉm cười nói: Được rồi, ngồi đi, mang dây an toàn vào.

Đổng Học Bân nghe theo, sau đó tầm mắt cũng bắt đầu ngắm chiếc BMWs này, ngay từ đầu Từ Yến trong điện thoại nói Trương Long Quyên là làm sinh ý nhỏ, bất quá hiện tại thấy chiếc xe này Đổng Học Bân mới rõ ràng, Chị Trương làm ăn tuyệt đối không là sinh ý nhỏ, bằng không không lái nổi xe tốt như vậy.

Xe chạy.

Một đường ra sân bay, tốc độ rất nhanh.

Trương Long Quyên lắc tóc, chút nào không để ý đến mái sợi tóc bị gió quấy rầy, cười ha ha nói với Đổng Học Bân bên cạnh: Thích xe này sao? Có thể là chú ý tới Đổng Học Bân đang nhìn bên trong xe.

Đổng Học Bân nói: Thích, rất đẹp.

Trương Long Quyên cười nói: Vừa mua, còn chưa đi vài ngày, nếu như cậu thích, mấy ngày nay làm việc tại Phất Châu cậu cứ mượn đi.

Như vậy sao được.

Chị còn có xe.

Vậy cũng không được, thật sự.

Đổng Học Bân muốn làm không phải chuyện bình thường, hắn còn nhớ rõ Từ Yến nói, khẳng định sẽ không liên lụy đến Trương Long Quyên, dùng xe của cô ấy khó tránh khỏi sẽ bại lộ rất nhiều thứ.

Vậy tùy tiện đi. Trương Long Quyên cũng không bắt buộc, thoải mái rút ra một điếu thuốc, vừa lái xe vừa ngậm trong miệng hút, Dù sao lúc dùng xe, cũng không cần khách khí, tôi và lão Từ là bạn học bao nhiêu năm, cô ấy đem cậu gửi cho tôi, tôi tự nhiên sẽ cẩn thận. Dứt lời, cô ấy hút một hơi rồi nở nụ cười, Được rồi, lão Từ giới thiệu tôi như thế nào? Nói nói bậy tôi cái gì? Ừm?

Vậy cũng không có, chị Từ nói ngài làm ăn tại nước M, bảo tôi có việc thì tìm ngài, cái khác chưa nói.

Ừm, coi như lão Từ còn có chút lương tâm, ha ha, bất quá tôi cũng không có chuyện gì không thể nói. Trương Long Quyên nở nụ cười sang sảng một tiếng nói, Cậu đã đến đây, trước hết cho cậu lý giải tôi, tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi là gì cậu cũng biết, ừm, trong nhà tôi cũng đều là làm ăn tại nước M, sau khi tôi tốt nghiệp thì kế thừa gia nghiệp đến đây kinh doanh công ty, không kết hôn, bây giờ còn độc thân một người.

Không kết hôn?

Lớn như vậy lại có thể không kết hôn? ?

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, Vậy tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi là. . . Chẹp, ngài gọi Tiểu Đổng là được, hai mươi lăm tuổi, cái khác. . . Ừm. . . Hắn khó mà nói, bởi vì thân phận của hắn là giả, hắn cũng có tâm tư của không muốn liên lụy Trương Long Quyên, Cái khác cũng không có gì.

Nghe xong, Trương Long Quyên cũng không hỏi nhiều, Lần này tới làm gì?

Đổng Học Bân do dự nói: Chủ yếu là du ngoạn, muốn đi chung quanh nhìn một chút.

Vậy cậu tìm đúng người rồi, nhưng tìm lộn chổ, tìm đúng người là tôi cũng thích du ngoạn, có thể mang cậu đi chơi một chút, tìm lộn chổ là Phất Châu nơi này không có chổ nào du ngoạn nghỉ ngơi tốt cả.

Không có việc gì, cũng là muốn nhìn một chút, được thêm kiến thức.

Vậy không thành vấn đề, ngày hôm nay về nhà tôi nghỉ ngơi, ngày mai tôi mang cậu đi dạo!

Không cần, quá phiền phức, thật ra tôi đi một mình là được.

Ha ha, nhân sinh cậu không quen, đi chổ nào? Đi theo tôi đi, một mình cậu đi tôi cũng lo lắng, lão Từ rất ít nhờ người tìm tôi, tôi tự nhiên phải tận tâm tận lực. Trương Long Quyên ném tàn thuốc xuống, nhìn nhìn Đổng Học Bân nói: Thế nào? Có phải là chị dọa cậu? Con người tôi cũng là nhiệt tình, nhất là đối với đàn ông nhỏ tuổi, ha ha, không hù cậu nữa, đi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook