Chương 1815: Ngài cũng là bí thư huyện ủy?
Thường Dụ
10/05/2017
Tô nhà.
Trong phòng khách.
Tô Nham sau khi tắm rửa xong còn đang nghĩ là đồng sự nào tới cầu mình làm việc, mà khi vừa nhìn thấy người, liền lập tức choáng váng!
Đổng bí thư?
Đổng bí thư sao tới hả?
Tô Nham thật không ngờ Đổng Học Bân sẽ xuất hiện tại nhà hắn!
A, ặc, tắm xong tắm xong. Tô Nham mới nghe được Đổng Học Bân hỏi ni, cuống quít trả lời, sau đó cả người trên dưới là khẩn trương và mất tự nhiên, không có biện pháp, đừng thấy Đổng Học Bân tuổi không lớn, thậm chí có thể còn nhỏ hơn Tô Nham hai ba tuổi, nhưng cái này dù sao cũng là một người bí thư huyện uỷ, đối với sự thành công và lãnh đạo, mặc kệ tuổi tác thế nào, mặc kệ bạn chấp nhận hay không, tôn trọng khẳng định là phải có, hơn nữa Tô Nham cái này vẫn là cán bộ nhỏ bà ngoại không lo cô cậu không thương sở dĩ ngày hôm nay có thể được nhiều người nhiệt tình vây quanh chúc mừng như vậy, thậm chí có vài người còn có chút tâm tình nịnh bợ, những cái này tất cả đều là nhờ phúc của Đổng Học Bân, đều là Đổng Học Bân cho hắn, Tô Nham cũng vô cùng cảm ơn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi có phải là quấy rối?
Tô Nham vội la lên: Không có không có, tôi cũng là không có chuẩn bị gì, hắc, ngài xem bộ quần áo của tôi cũng. . . Tôi đi đổi một cái đổi một cái. Tô mẫu đem cho hắn chính là một bộ đồ ngủ, Tô Nham cảm thấy quá không tôn trọng lãnh đạo, muốn đi thay quần áo.
Đổng Học Bân lắc tay, hiền lành nói: Không chú ý nhiều như vậy, ngày hôm nay cũng là tại tôi, cũng không bắt chuyện với cậu mà tới đây, thật ra cũng không có chuyện gì, cũng là vừa lúc đi ngang qua bên này, không tìm được đường trở về, ha ha, đón xe tôi cũng không đón được, vừa nhìn con đường này vừa lúc gần nhà cậu, nên nghĩ thuận lợi qua xem, địa chỉ nhà cậu tôi lấy ở chổ của Mạnh chủ nhiệm.
Tô Nham thở phào, còn tưởng rằng có đại sự, thì ra là bí thư tiện đường tới được.
Thế nhưng Tô Nham và Đổng Học Bân một phen đối thoại này, lại làm Tô phụ và Tô mẫu bên cạnh nghe sửng sốt. Thấy con trai với thái độ cung kính như thế, hai người bọn họ cũng không có phản ứng.
Đổng bí thư?
Con trai, Đổng bí thư cái gì?
Hai người đều vô thức hỏi một câu.
Tô Nham lau lau mồ hôi, nhanh chóng giới thiệu nói: Đổng bí thư, đây là ba tôi mẹ tôi.
Đổng Học Bân cũng rất khách khí, cười đứng lên, gật đầu, Chú với dì tôi vừa rồi đều đã làm quen.
Ngài không cần đứng, mau mời ngồi mau mời ngồi. Tô Nham lập tức đưa tay đỡ. Sau đó quay đầu nói với mẹ ba của hắn: Đây là Đổng Học Bân Đổng bí thư.
Hai người vẫn là có chút không rõ.
Tô Nham thẳng thắn thấp giọng bỏ thêm một câu, Bí thư huyện ủy mới.
Tô phụ lúc đó liền a một tiếng, bí thư huyện uỷ? Đây là bí thư huyện ủy mới tới kia sao? ?
Tô mẫu vừa nghe, cũng là suýt nữa hôn mê, mặt đều thoáng cái tái lại.Ai da! Cái này. . . Cái này. . . Ngài cũng là Đổng bí thư hả?
Đổng Học Bân cười cười, Là tôi, vừa rồi cũng chưa kịp tự giới thiệu, xin lỗi.
Thật ra Đổng Học Bân cũng không có cách nào giới thiệu, giới thiệu như thế nào hả? Vừa vàonhà người ta hỏi bạn là ai? Thái độ cũng không phải đặc biệt nhiệt tình, lẽ nào khiến cho Đổng Học Bân lập tức trả lời tôi là bí thư huyện uỷ sao? Nghĩ như thế nào cũng có chút không ổn, cho nên Đổng Học Bân lúc đó chỉ nói mình và Tô Nham là làm cùng cơ quan. Cũng không nói gì thên, hiện tại suy nghĩ một chút, trước đó lúc vào cửa hẳn là nói cho hai người biết mình là lãnh đạo của Tô Nham là tốt rồi, cũng đỡ phải làm cho Tô mẫu bây giờ` xấu hổ như thế. Nhưng chuyện này đã ra, vậy cũng cứ như thế đi, dù sao thái độ của Tô mẫu Đổng Học Bân đại khái cũng rõ ràng, trong lòng cũng không có gì mất hứng. Hắn đối với thuộc hạ vẫn đều tốt, trình độ bao che khuyết điểm cũng là có tiếng trong thể chế. Bởi vì mẹ người ta không coi trọng thì mình trở mặt? Đổng Học Bân cũng không hẹp hòi như vậy.
Đổng Học Bân không cảm thấy cái gì, nhưng Tô mẫu không nghĩ như vậy.
Chỉ thấy Tô phụ hung hăng trừng mắt vợ, mụ đàn bà phá chuyện này!
Tô mẫu thấy được ánh mắt của chồng, cũng là xấu hổ vô cùng, Đổng Học Bân quá trẻ tuổi, khí chất cũng không có như lãnh đạo, cho nên Tô mẫu thật sự bị lầm, còn chìm đắm trong vui sướng con trai thăng quan, vì vậy vừa nhìn người, thì vô thức cho rằng người đến là nịnh bợ con trai mình hoặc là tới tìm con trai mình làm việc, ai ngờ người này lại có thể là bí thư huyện ủy mới tới người đã đề bạt con trai của mình, cái này đã thành một trò cười rồi, Tô mẫu đều hận không có một cái lổ để chui xuống!
Còn nói người ta tới nịnh bợ?
Con trai mình nịnh bợ người ta còn không khác biệt lắm!
Tô mẫu cảm thấy không được, hoang mang rối loạn tách trà muốn bổ cứu một chút, Tôi đi châm trà tôi đi châm trà. Rất nhanh liền xong, trở về đặt ở trên bàn cho Đổng Học Bân, Đổng bí thư, ai da ngài xem tôi, chậm trễ, quá chậm trễ, chủ yếu là tôi cũng không biết ngài là. . . Coi việc này ầm ĩ kìa, tôi mà biết là ngài tới, tôi khẳng định sẽ cảm ơn ngài, tiểu Nham đứa nhỏ này lần này nhờ có ngài chiếu cố, cho nó một cơ hội biểu diễn năng lực, vẫn là ngài tinh mắt, cả nhà chúng tôi đều rất cảm ơn ngài.
Đổng Học Bân cười tiếp nhận tách trà, Dì à, dì quá khách khí, không cần, con uống nước sôi này là được, cũng không ở lâu, một hồi còn phải trở về.
Tô mẫu mặc kệ, Nước sôi đều nguội rồi, cậu uống nóng đi, uống nóng đi.
Đổng Học Bân thấy đẩy không được, cũng chỉ đành nói: Được, vậy được, cảm ơn dì.
Ngài mới là quá khách khí. Tô mẫu cẩn thận nhìn nhìn hắn, Tôi vừa rồi. . . Ừm, ngài đừng để trong lòng.
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Coi ngài nói, vừa rồi? Vừa rồi làm sao? Dì vừa rót nước lại vừa bắt chuyện với con, con còn cảm thấy rất ngại, tối rồi thật ra quấy rối hai ngài nghỉ ngơi.
Tô phụ lập tức nói: Không quấy rối.
Tô mẫu nói: Đúng vậy, lúc này mới mấy giờ, được rồi, tôi làm vài món thức ăn, ngài nếm thử tay nghề của tôi, ăn một chút đã, cũng trễ rồi.
Đổng Học Bân cười khổ, Dì à, thật không cần.
Cần mà, cần mà. Tô mẫu không khỏi phân trần bước đi.
Tô phụ thấy thế, cũng đi phòng bếp rửa hoa quả cho Đổng Học Bân.
Tô Nham vừa nhìn, làm sao không biết là ba mẹ vừa rồi lạnh nhạt chậm trễ với Đổng bí thư, hơn nữa nhìn hình dạng của mình, khẳng định cũng là không cho Đổng bí thư mặt mũi tốt gì, thật sự đem người ta trở thành người tới cầu mình làm việc, nghĩ tới đây, Tô Nham cũng cực kỳ thấp thỏm, Đổng bí thư, ba mẹ tôi vừa rồi. . .
Đổng Học Bân lắc lắc tay, không có gì đâu, cũng đừng cho ba mẹ cậu bận việc, tôi cái gì cũng không ăn, trước khi đi vừa ăn no rồi.
Tô Nham nói: Để cho mẹ tôi làm đi.
Đổng Học Bân nhìn phòng bếp, cũng biết khuyên không được, sẽ không nói cái gì nữa, ăn một chút rồi đi, người ta nhiệt tình như thế, mình cũng không thể từ chối, nếu không ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy mình là có ý kiến với bọn họ, trong lòng cũng dở khóc dở cười lên, sớm biết vậy thì trước khi tới gọi điện thoại cho rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong phòng khách.
Tô Nham sau khi tắm rửa xong còn đang nghĩ là đồng sự nào tới cầu mình làm việc, mà khi vừa nhìn thấy người, liền lập tức choáng váng!
Đổng bí thư?
Đổng bí thư sao tới hả?
Tô Nham thật không ngờ Đổng Học Bân sẽ xuất hiện tại nhà hắn!
A, ặc, tắm xong tắm xong. Tô Nham mới nghe được Đổng Học Bân hỏi ni, cuống quít trả lời, sau đó cả người trên dưới là khẩn trương và mất tự nhiên, không có biện pháp, đừng thấy Đổng Học Bân tuổi không lớn, thậm chí có thể còn nhỏ hơn Tô Nham hai ba tuổi, nhưng cái này dù sao cũng là một người bí thư huyện uỷ, đối với sự thành công và lãnh đạo, mặc kệ tuổi tác thế nào, mặc kệ bạn chấp nhận hay không, tôn trọng khẳng định là phải có, hơn nữa Tô Nham cái này vẫn là cán bộ nhỏ bà ngoại không lo cô cậu không thương sở dĩ ngày hôm nay có thể được nhiều người nhiệt tình vây quanh chúc mừng như vậy, thậm chí có vài người còn có chút tâm tình nịnh bợ, những cái này tất cả đều là nhờ phúc của Đổng Học Bân, đều là Đổng Học Bân cho hắn, Tô Nham cũng vô cùng cảm ơn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi có phải là quấy rối?
Tô Nham vội la lên: Không có không có, tôi cũng là không có chuẩn bị gì, hắc, ngài xem bộ quần áo của tôi cũng. . . Tôi đi đổi một cái đổi một cái. Tô mẫu đem cho hắn chính là một bộ đồ ngủ, Tô Nham cảm thấy quá không tôn trọng lãnh đạo, muốn đi thay quần áo.
Đổng Học Bân lắc tay, hiền lành nói: Không chú ý nhiều như vậy, ngày hôm nay cũng là tại tôi, cũng không bắt chuyện với cậu mà tới đây, thật ra cũng không có chuyện gì, cũng là vừa lúc đi ngang qua bên này, không tìm được đường trở về, ha ha, đón xe tôi cũng không đón được, vừa nhìn con đường này vừa lúc gần nhà cậu, nên nghĩ thuận lợi qua xem, địa chỉ nhà cậu tôi lấy ở chổ của Mạnh chủ nhiệm.
Tô Nham thở phào, còn tưởng rằng có đại sự, thì ra là bí thư tiện đường tới được.
Thế nhưng Tô Nham và Đổng Học Bân một phen đối thoại này, lại làm Tô phụ và Tô mẫu bên cạnh nghe sửng sốt. Thấy con trai với thái độ cung kính như thế, hai người bọn họ cũng không có phản ứng.
Đổng bí thư?
Con trai, Đổng bí thư cái gì?
Hai người đều vô thức hỏi một câu.
Tô Nham lau lau mồ hôi, nhanh chóng giới thiệu nói: Đổng bí thư, đây là ba tôi mẹ tôi.
Đổng Học Bân cũng rất khách khí, cười đứng lên, gật đầu, Chú với dì tôi vừa rồi đều đã làm quen.
Ngài không cần đứng, mau mời ngồi mau mời ngồi. Tô Nham lập tức đưa tay đỡ. Sau đó quay đầu nói với mẹ ba của hắn: Đây là Đổng Học Bân Đổng bí thư.
Hai người vẫn là có chút không rõ.
Tô Nham thẳng thắn thấp giọng bỏ thêm một câu, Bí thư huyện ủy mới.
Tô phụ lúc đó liền a một tiếng, bí thư huyện uỷ? Đây là bí thư huyện ủy mới tới kia sao? ?
Tô mẫu vừa nghe, cũng là suýt nữa hôn mê, mặt đều thoáng cái tái lại.Ai da! Cái này. . . Cái này. . . Ngài cũng là Đổng bí thư hả?
Đổng Học Bân cười cười, Là tôi, vừa rồi cũng chưa kịp tự giới thiệu, xin lỗi.
Thật ra Đổng Học Bân cũng không có cách nào giới thiệu, giới thiệu như thế nào hả? Vừa vàonhà người ta hỏi bạn là ai? Thái độ cũng không phải đặc biệt nhiệt tình, lẽ nào khiến cho Đổng Học Bân lập tức trả lời tôi là bí thư huyện uỷ sao? Nghĩ như thế nào cũng có chút không ổn, cho nên Đổng Học Bân lúc đó chỉ nói mình và Tô Nham là làm cùng cơ quan. Cũng không nói gì thên, hiện tại suy nghĩ một chút, trước đó lúc vào cửa hẳn là nói cho hai người biết mình là lãnh đạo của Tô Nham là tốt rồi, cũng đỡ phải làm cho Tô mẫu bây giờ` xấu hổ như thế. Nhưng chuyện này đã ra, vậy cũng cứ như thế đi, dù sao thái độ của Tô mẫu Đổng Học Bân đại khái cũng rõ ràng, trong lòng cũng không có gì mất hứng. Hắn đối với thuộc hạ vẫn đều tốt, trình độ bao che khuyết điểm cũng là có tiếng trong thể chế. Bởi vì mẹ người ta không coi trọng thì mình trở mặt? Đổng Học Bân cũng không hẹp hòi như vậy.
Đổng Học Bân không cảm thấy cái gì, nhưng Tô mẫu không nghĩ như vậy.
Chỉ thấy Tô phụ hung hăng trừng mắt vợ, mụ đàn bà phá chuyện này!
Tô mẫu thấy được ánh mắt của chồng, cũng là xấu hổ vô cùng, Đổng Học Bân quá trẻ tuổi, khí chất cũng không có như lãnh đạo, cho nên Tô mẫu thật sự bị lầm, còn chìm đắm trong vui sướng con trai thăng quan, vì vậy vừa nhìn người, thì vô thức cho rằng người đến là nịnh bợ con trai mình hoặc là tới tìm con trai mình làm việc, ai ngờ người này lại có thể là bí thư huyện ủy mới tới người đã đề bạt con trai của mình, cái này đã thành một trò cười rồi, Tô mẫu đều hận không có một cái lổ để chui xuống!
Còn nói người ta tới nịnh bợ?
Con trai mình nịnh bợ người ta còn không khác biệt lắm!
Tô mẫu cảm thấy không được, hoang mang rối loạn tách trà muốn bổ cứu một chút, Tôi đi châm trà tôi đi châm trà. Rất nhanh liền xong, trở về đặt ở trên bàn cho Đổng Học Bân, Đổng bí thư, ai da ngài xem tôi, chậm trễ, quá chậm trễ, chủ yếu là tôi cũng không biết ngài là. . . Coi việc này ầm ĩ kìa, tôi mà biết là ngài tới, tôi khẳng định sẽ cảm ơn ngài, tiểu Nham đứa nhỏ này lần này nhờ có ngài chiếu cố, cho nó một cơ hội biểu diễn năng lực, vẫn là ngài tinh mắt, cả nhà chúng tôi đều rất cảm ơn ngài.
Đổng Học Bân cười tiếp nhận tách trà, Dì à, dì quá khách khí, không cần, con uống nước sôi này là được, cũng không ở lâu, một hồi còn phải trở về.
Tô mẫu mặc kệ, Nước sôi đều nguội rồi, cậu uống nóng đi, uống nóng đi.
Đổng Học Bân thấy đẩy không được, cũng chỉ đành nói: Được, vậy được, cảm ơn dì.
Ngài mới là quá khách khí. Tô mẫu cẩn thận nhìn nhìn hắn, Tôi vừa rồi. . . Ừm, ngài đừng để trong lòng.
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Coi ngài nói, vừa rồi? Vừa rồi làm sao? Dì vừa rót nước lại vừa bắt chuyện với con, con còn cảm thấy rất ngại, tối rồi thật ra quấy rối hai ngài nghỉ ngơi.
Tô phụ lập tức nói: Không quấy rối.
Tô mẫu nói: Đúng vậy, lúc này mới mấy giờ, được rồi, tôi làm vài món thức ăn, ngài nếm thử tay nghề của tôi, ăn một chút đã, cũng trễ rồi.
Đổng Học Bân cười khổ, Dì à, thật không cần.
Cần mà, cần mà. Tô mẫu không khỏi phân trần bước đi.
Tô phụ thấy thế, cũng đi phòng bếp rửa hoa quả cho Đổng Học Bân.
Tô Nham vừa nhìn, làm sao không biết là ba mẹ vừa rồi lạnh nhạt chậm trễ với Đổng bí thư, hơn nữa nhìn hình dạng của mình, khẳng định cũng là không cho Đổng bí thư mặt mũi tốt gì, thật sự đem người ta trở thành người tới cầu mình làm việc, nghĩ tới đây, Tô Nham cũng cực kỳ thấp thỏm, Đổng bí thư, ba mẹ tôi vừa rồi. . .
Đổng Học Bân lắc lắc tay, không có gì đâu, cũng đừng cho ba mẹ cậu bận việc, tôi cái gì cũng không ăn, trước khi đi vừa ăn no rồi.
Tô Nham nói: Để cho mẹ tôi làm đi.
Đổng Học Bân nhìn phòng bếp, cũng biết khuyên không được, sẽ không nói cái gì nữa, ăn một chút rồi đi, người ta nhiệt tình như thế, mình cũng không thể từ chối, nếu không ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy mình là có ý kiến với bọn họ, trong lòng cũng dở khóc dở cười lên, sớm biết vậy thì trước khi tới gọi điện thoại cho rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.