Quyền Tài

Chương 209: Ngủ cùng một giường!

Thường Dụ

06/11/2014

Buổi tối, sao đầy trời, lấp lánh từng điểm.

Xử lý xong tranh cãi báo huyện, Đổng Học Bân về đến gia thuộc viện, trong lòng rất thoải mái.

Vừa cầm chìa khóa vặn mở cửa chính nhà mình, một cỗ mùi vị chân gà nướng lập tức đập vào mặt mà đến, Đổng Học Bân híp mắt hít vào một hơi, nghiêng đầu xem xét, chỉ thấy Ngu Mỹ Hà một thân tạp dề bao tay đang ở phòng bếp xào món ăn, hắn đổi dép lê đi qua, cách gần đó mới phát hiện Ngu Mỹ Hà hốc mắt đen sẫm, tựa như đêm qua ngủ không ngon. Cũng phải, bị kinh hãi lớn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi sẽ lưu lại chút ít bóng đen: “Ngu đại tỷ, Thiến Thiến đâu?”

Ngu Mỹ Hà vội nhìn qua: “Ngài đã trở về? Thiến Thiến trong phòng làm bài, cơm lập tức xong rồi”.

Đổng Học Bân gật gật đầu, cười nói: “Ăn cơm xong chị đi ngủ sớm một chút đi, rửa chén cái gì chị mặc kệ, để tôi rửa cho”.

“Không có việc gì không có việc gì” Ngu Mỹ Hà cảm động cuống quít khoát khoát tay: “Tôi không mệt, ừm, Đổng Cục trưởng, tôi, tôi, chuyện chồng của tôi, tôi là không phải tiếp tục báo án sao?”

“Trước tiên không cần, hai ngày này náo quá lớn, chờ một hồi nói sau”.

“Vâng”.

Lo lắng đến an nguy của Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân không định để cho nàng mạo hiểm, lại nói cũng không có chứng cớ, Đổng Học Bân định từ phương diện khác chen tay, ví dụ như sòng bạc ngầm của Kim Đế sơn trang, nhưng mà hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, báo chí chuyện này cũng tốt, lừa bán Ngu Mỹ Hà chuyện này cũng được, có lẽ Kim Đế sơn trang trong khoảng thời gian này tuyệt đối sẽ thu liễm một chút, cho nên Đổng Học Bân muốn đợi mấy ngày nữa mới lại cùng bọn họ tính sổ, tranh thủ một kích trí mạng.

Ngu Mỹ Hà hôm nay mặc thân quần jean rất dày, đem đùi cùng cái mông đầy đặn che phủ rất căng, đường cong hiển thị rõ, phong vận mê người, trên thân cũng là một cái áo ở nhà tay rộng, nhìn lên rất kín, khe vú cái gì sớm cũng nhìn không tới. Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, nghĩ thầm có phải là mình mấy ngày hôm trước sờ soạng nàng, kết quả Ngu Mỹ Hà có phòng bị?

Sau khi ăn xong, Ngu Mỹ Hà thu thập xong cái bàn muốn mát xa cho Đổng Học Bân. Cái này hầu như là việc làm mỗi ngày.

Đổng Học Bân lắc đầu nói: “Hôm nay bỏ đi, thấy chị ngày hôm qua không ngủ ngon, đi ngủ đi”.

Ngu Mỹ Hà cắn môi nói: “Xoa bóp cho ngài xong tôi sẽ ngủ”.

Ngu Thiến Thiến đột nhiên từ phòng nhỏ đi tới, đỏ mặt nói: “Mẹ, mẹ ngủ đi, con mát xa cho ca ca”.

Đổng Học Bân ha ha cười: “Xem Thiến Thiến rất hiểu chuyện, Ngu đại tỷ, đừng để cho trẻ con lo lắng, nhanh đi”.

Ngu Mỹ Hà mím mím miệng, cũng không còn cứng rắn chống đỡ, sau khi rót đầy nước trà cho Đổng Học Bân nàng mới trở về phòng nhỏ, thay áo ngủ chui vào trong chăn, cuộn mình đem đầu cũng đắp lên, nhưng tương tự cùng đêm qua, Ngu Mỹ Hà chính là không ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu liền hiện ra hình ảnh lúc ngày đó bị bắt cóc. Ngu Mỹ Hà cắn răng run rẩy, thầm mắng mình thật vô dụng.

Gian ngoài, Ngu Thiến Thiến đứng ở sau sô pha, cẩn thận bóp đầu cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân đem tiếng TV mở nhỏ chút ít: “Tiểu nha đầu, con mắt em thế nào cũng toàn là tơ máu? Ngủ không ngon?”

Ngu Thiến Thiến nhỏ giọng nói: “Vâng, em, em sợ hãi, không ngủ được”.

“Sợ gì, Ngu đại tỷ không phải đã trở về sao, có anh ở đây, sau này không ai dám khi dễ mẹ em”.

Ngu Thiến Thiến nhẹ nhàng khẽ vâng: “Cảm ơn ca ca, anh thật tốt”.

Đổng Học Bân cười, quay đầu lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Được rồi, không cần mát xa, trở về phòng cùng mẹ em ngủ đi”.

Chờ Ngu Thiến Thiến vừa đi, Đổng Học Bân đưa mắt nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, trong lúc rảnh rỗi, cũng dứt khoát đánh răng rửa mặt trở về phòng ngủ của mình chui vào ổ chăn, vừa mới nhắm mắt, dáng người mê người của hai mẹ con Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiến liền nhẹ nhàng đi ra, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành khiến cho Đổng Học Bân lại một hồi nóng lòng, dùng sức lắc đầu, bỏ qua chút ý niệm xấu xa này, Đổng Học Bân kéo chăn, dần dần vào mộng đẹp.

Một giờ…

Hai giờ…

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng hô kinh hoảng của phụ nữ đột nhiên giết tới.

Đổng Học Bân thoáng cái liền mở mắt ra, vội vàng vén chăn xuống giường, vội vàng chạy đi gian phòng hai mẹ con. Trên giường, Ngu Thiến Thiến bối rối ôm mẹ chảy nước mắt, trong chăn Ngu Mỹ Hà há to miệng thở phì phò, đầu cùng trên người tất cả đều có mồ hôi ướt đẫm, nước mắt như hạt châu cũng là không tự chủ được rơi xuống, Ngu Mỹ Hà sợ hãi ôm chặt ngực, giống như gặp ác mộng đáng sợ gì đó.

Đổng Học Bân vẻ mặt lo lắng nói: “Làm sao rồi? Không chuyện gì chứ?”

Ngu Mỹ Hà cắn môi dưới dùng sức lắc đầu, cái mũi sụt sịt, khe khẽ khóc lên.

Ngu Thiến Thiến nức nở nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, có ca ca ở đây”.

“Đúng, tôi ở đây” Đổng Học Bân đau lòng ngồi ở bên giường, lấy tay cắm vào trong đầu tóc Ngu Mỹ Hà chậm rãi vuốt tóc dài của nàng, bỗng chốc thoáng cái vuốt xuống: “Đừng khóc, đừng sợ, ngủ một giấc cho ngon, ngủ một giấc sẽ không việc gì” Trong lòng thở dài, xem ra ảnh hưởng chuyện này đối với Ngu Mỹ Hà so với mình tưởng tượng còn muốn lớn hơn.

Ngu Mỹ Hà không dám ngủ, đầu óc còn đắm chìm ở trong cơn ác mộng, thế nào cũng không rút ra được.

Đổng Học Bân vừa nhìn, liền nói: “Thiến Thiến, em trước tiên ngủ đi, Ngu đại tỷ, đi, đi phòng tôi”.

Trong phòng ngủ chính.

Đổng Học Bân đóng cửa lại, bảo Ngu Mỹ Hà ngồi đến trên giường, tiếp đó nói: “Mơ thấy cái gì?”

Ngu Mỹ Hà trong mắt còn mang theo một tia lòng còn sợ hãi, hít hít cái mũi thấp giọng nói: “Tôi, tôi mơ thấy người hại chết chồng của tôi muốn giết chết Thiến Thiến, còn muốn đem tôi… đem tôi…” Ngu Mỹ Hà vô ý thức bắt được cánh tay Đổng Học Bân, mười đầu ngón tay hung hăng ôm lấy hắn, thoáng có chút run rẩy.



Đổng Học Bân dựa vào nàng ngồi xuống, vuốt ve tóc Ngu Mỹ Hà ôn nhu nói: “Chỉ là mơ mà thôi, yên tâm đi, hung thủ hại chồng chị tôi nhất định sẽ bắt được, đừng sợ , tất cả có tôi”.

Ngu Mỹ Hà tâm tình chậm rãi ổn định một chút.

Đổng Học Bân trong lòng cười khổ, “Đại tỷ, chị người cũng hơn ba mươi tuổi rồi, còn cả ngày khóc sướt mướt, cũng không sợ khiến cho trẻ con chê cười sao, còn chưa đi qua điểm mấu chốt, kiên cường chút, nhà của chị còn phải dựa vào chị chống đỡ, chị mỗi ngày như vậy, chị bảo Thiến Thiến làm sao bây giờ? Có phải không?”

Ngu Mỹ Hà nặng nề khẽ ừm, nhưng vẫn không buông cánh tay Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nói: “Đi ngủ đi”.

Ngu Mỹ Hà ngó ngó hắn, muốn nói lại thôi, động động môi, mặt đỏ không lên tiếng.

“Sao? Có lời thì nói đi?”

“Tôi…” Ngu Mỹ Hà áy náy nhìn nhìn hắn: “Ngài có thể hay không… có thể chờ tôi ngủ lại hay không, tôi, tôi cùng Thiến Thiến hai người cũng không dám ngủ, có được không?”

Khoản nợ của nàng là Đổng Học Bân trả cho, chỗ ở của nàng là Đổng Học Bân cho, nàng bị bắt cóc cũng là Đổng Học Bân cứu, trong lúc bất tri bất giác, Ngu Mỹ Hà dần dần có chút ỷ lại hắn, cảm thấy có Đổng Cục trưởng tại bên người mà nói, nàng mới có thể có cảm giác an toàn.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Được, đi phòng chị đi, chờ chị cùng Thiến Thiến đều ngủ, tôi lại đi”.

Ngu Mỹ Hà cảm kích nói: “Cảm ơn ngài, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi, tôi…”

“Không sao”.

Lúc trở lại phòng ngủ nhỏ Ngu Thiến Thiến còn chưa ngủ, lo lắng chớp mắt to nhìn sang Ngu Mỹ Hà cùng Đổng Học Bân đi tới. Ngu Mỹ Hà có chút ngượng ngùng cùng con gái giải thích một câu, Ngu Thiến Thiến mới gật gật đầu, e lệ nhìn mắt Đổng Học Bân, thân thể hướng một chỗ khác của giường xê dịch, Ngu Mỹ Hà cũng thuận thế nằm xuống, kéo làn váy áo ngủ đai đeo, cầm chăn đem phủ hai cái đùi đầy đặn.

Đổng Học Bân ngồi ở bên giường: “Được rồi, tôi ngồi ở đây, đều ngủ đi”.

Ngu Thiến Thiến giữ chặt tay mẹ, Ngu Mỹ Hà cũng cầm ngược lấy nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhìn một đôi mẹ con nương tựa lẫn nhau này, Đổng Học Bân trong lòng hơi có chút xúc động, dục vọng muốn ôm trong ngực cả đời bảo vệ các nàng càng lúc càng mạnh, thấy lông mi Ngu Mỹ Hà có chút run run, tay cũng nắm chặt tại trên chăn, Đổng Học Bân liền từ từ lấy tay đưa tới, cầm tay Ngu đại tỷ: “Buông lỏng chút, trong đầu đừng suy nghĩ lung tung, nếu muốn cũng phải nghĩ chuyện vui vẻ, như vậy liền ngủ được”.

Ngu Mỹ Hà khẽ vâng một tiếng, đầu hướng xuống thấp thấp, chậm rãi cầm ngược tay Đổng Học Bân.

Mười phút trôi qua…

Hai mươi phút trôi qua…

Đổng Học Bân vừa nhìn bề ngoài, cũng đã hơn mười hai giờ đêm, cúi đầu vừa nhìn, Ngu Mỹ Hà cùng Ngu Thiến Thiến giống như đều ngủ rồi, hít thở đều đều, nhíu chặt mi tâm cũng thả lỏng một chút.

Đổng Học Bân ngáp một cái, mệt đến không chịu được, nhưng tay Ngu Mỹ Hà gắt gao nắm chặt hắn, hắn sợ chính mình vừa lấy ra đánh thức Ngu đại tỷ, buồn bực ngẫm nghĩ, Đổng Học Bân nhìn chỗ trống bên cạnh Ngu Mỹ Hà, dứt khoát cởi giày ra, khẽ tay khẽ chân ở bên cạnh nàng nằm xuống, đầu gối đến một cái góc ngoài cùng nhất của gối. Tuy có chút không được tự nhiên, nhưng mà thông qua được, ngủ đi.

Vừa nằm xuống trong chốc lát, Đổng Học Bân liền cái gì cũng không biết.

Giống như qua hơn mười phút, lại giống như qua mấy giờ, trong mơ mơ màng màng, Đổng Học Bân tỉnh lại.

Trời vẫn tối, vài ánh trăng âm u chiếu vào trên mặt hắn, Đổng Học Bân phì phò nheo mắt hạ ý thức gì đó xem xét, a, hắn phát hiện ra mình lại có thể nằm sải tay sải chân ra, hiện ra một chữ “Đại”, hầu như chiếm hơn phân nửa vị trí cái giường, bên trái là Ngu Thiến Thiến còn đang ngủ say, nhưng Ngu Mỹ Hà lại không biết đi đâu, không có ở trong phòng. Đổng Học Bân toát mồ hôi, biết chắc là chính mình ngủ không thành thật, đem Ngu Đại tỷ đụng cho tỉnh.

Ồng ộc, là tiếng két nước WC.

Một lát sau, cửa phòng ngủ khẽ vang lên, lộ ra bóng người Ngu Mỹ Hà.

Đổng Học Bân cảm thấy có phần xấu hổ, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, chính mình vừa rồi áp sát Ngu đại tỷ ở trên một cái giường ngủ, tuy không có làm cái gì, nhưng quẫn bách cũng là có.

Kết quả là, Đổng Học Bân dứt khoát nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Đột nhiên, bên trái Ngu Thiến Thiến có thể là nghe được động tĩnh cửa phòng mở, mí mắt khẽ động, nhắm mắt lại kêu một tiếng “mẹ” tay duỗi ra, liền ôm lấy cánh tay Đổng Học Bân, đầu cũng dán ở trên bả vai hắn, Ngu Thiến Thiến khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười ngọt ngào hưng phấn, cũng không biết nằm mơ thấy cái gì.

Đổng Học Bân kinh ngạc, con mắt mở ra một khe hở nhỏ bé, nhìn về phía Ngu Mỹ Hà.

Ngu Mỹ Hà do dự bước nhanh đi lên, đẩy đẩy con gái, khẽ giọng gọi: “Thiến Thiến, Thiến Thiến…”

Ngu Thiến Thiến trong miệng ừm vài tiếng nói mơ, không tỉnh.

Ngu Mỹ Hà khẽ cắn môi, vươn tay đem ngón tay con gái ôm ở Đổng Học Bân trên cánh tay từng chút đẩy ra, lấy xuống, sau đó nàng nhìn nhìn mặt Đổng Học Bân ngủ, hơi cúi đầu, cẩn thận đụng đụng bả vai Đổng Học Bân, nhỏ giọng nói: “Đổng Cục trưởng, Đổng Cục trưởng, ngài, ngài có thể hay không…”

Đổng Học Bân giả chết, vẫn không nhúc nhích.

Ngu Mỹ Hà không dám lớn tiếng đánh thức hắn, sợ Đổng Cục trưởng tức giận, tại chỗ do dự thật lâu, nàng từ trong tủ lấy ra một cái gối đầu đến nhét vào trong ngực Ngu Thiến Thiến, sợ nàng lại mò mẫm ôm Đổng Cục trưởng, tiếp đó lại lấy ra một cái chăn, ba bước một quay đầu, ôm chăn đến phòng khách đi ngủ.

Mười phút sau, Đổng Học Bân cảm thấy không sai biệt lắm, liền chuẩn bị rời giường đi ra ngoài, đem chỗ để lại cho Ngu Mỹ Hà.

Ai ngờ không đợi Đổng Học Bân dậy, cửa kẹt một tiếng mở, Ngu Mỹ Hà sắc mặt trắng bệch cắn miệng vào, xem ra, tựa như lại là gặp ác mộng. Đem cửa trở tay đóng, Ngu Mỹ Hà đỏ mặt gò má nhìn xem Đổng Học Bân, mín môi một cái, nàng cởi giày ra bò lên giường, ở bên người Đổng Học Bân chậm rãi nằm xuống, vài giây đồng hồ sau, hai cánh tay mềm mại bắt được cánh tay Đổng Học Bân, giống như vậy mới có thể khiến cho nàng an tâm.

Đổng Học Bân trong lòng khẽ nhảy, bên trái là con gái, bên phải là mẹ, mấy người cũng đều ngủ ở trên một cái giường, bực diễm phúc này người khác tám đời cũng tu không được.



Đổng Học Bân rõ ràng cảm giác mình có chút khống chế không nổi, dục hỏa dần dần đốt lên, thân thể có chút hơi nghiêng người, Đổng Học Bân đem mặt đối về phía phương hướng Ngu Mỹ Hà, tay trái ở trong chăn ấm tìm tòi, xúc động sờ lên đùi Ngu Mỹ Hà.

Rất mềm mại, rất trơn trượt, còn mang theo một chút mồ hôi.

Hai lần trước đều là cách váy hoặc là cách tất chân sờ, lần này nhưng trực tiếp mò tới trên thịt, cảm giác tất nhiên khác nhau.

Ngu Mỹ Hà thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cho là động tác lơ đãng của hắn là lúc ngủ mơ, vội vươn tay đem cái tay trên đùi kia cầm đến một bên. Nhưng mà còn chưa có qua hai giây đồng hồ, tay Đổng Học Bân lại là một lần nữa sờ soạng đi lên, tại trên đùi thịt của nàng sờ mò qua. Mặt Ngu Mỹ Hà cũng sắp nhỏ máu ra, lúc này mới biết Đổng Cục trưởng chưa ngủ, mà là cố ý sờ nàng, Ngu Mỹ Hà thấp thấp đầu, không dám lên tiếng.

Đổng Học nhìn ánh mắt mềm yếu của nàng, trong lòng mềm nhũn, thấp giọng nói: “Ngu Đại tỷ, sờ xuống được không?”

Ngu Mỹ Hà mím mím miệng, nhỏ giọng nói: “Thiến Thiến còn ở đây, chúng ta, chúng ta, đi bên ngoài được không?”

“Nó ngủ say, không tỉnh được”.

Ngu Mỹ Hà ngượng ngùng khẽ cúi đầu, không lên tiếng.

Đổng Học Bân nương ánh trăng ngó ngó khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đem tay với vào trong váy ngủ tơ tằm nàng rút ra, hướng trên váy ngủ đai đeo trơn mượt khẽ đặt, vuốt eo nàng thuận thế hướng lên đi vòng quanh, cuối cùng vịn ở trên ngực nàng. Ngu Đại tỷ có lẽ không có mặc áo lót, cảm giác tay trên mặt vô cùng tốt: “Ngu đại tỷ, chị nếu không muốn thì nói, khụ khụ, chị không lên tiếng… tôi coi như chị là đồng ý nhé?”

Ngu Mỹ Hà không lên tiếng, đầu hơi nghiêng, đem mặt vùi vào trong gối đầu.

Năm phút đồng hồ…

Mười phút…

Đổng Học Bân tay sờ đã nghiện, trong lòng phi thường thỏa mãn, hắn từ phía sau ôm thân thể Ngu Mỹ Hà, áy náy nói: “Khụ khụ, cái này, có phải là hình tượng tôi ở trong lòng chị toàn bộ hủy rồi?”

“Không có” Ngu Mỹ Hà cắn môi dưới lắc đầu: “Ngài, ngài là người tốt”.

Đổng Học Bân không còn gì để nói: “Sặc, tôi người tốt cái gì, cái này còn gọi người tốt sao?”

Ngu Mỹ Hà hé miệng nói: “Tôi biết ngài là người tốt, ngài một mực... một mực rất tôn trọng tôi”.

Đổng Học Bân có chút đỏ mặt, người ta cũng nói như vậy rồi, hắn cũng xấu hổ lại mù mờ: “Trời cũng sắp sáng rồi, mau ngủ một giấc đi, nếu sợ hãi chị ôm tôi”.

Đổng Học Bân đem tay khẽ mở, Ngu Mỹ Hà nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay tới, năm đầu ngón tay cắm vào trong ngón tay Đổng Học Bân, chăm chú cùng hắn giữ tại cùng một chỗ, sau đó Ngu Mỹ Hà liền sửa sang đai đeo vừa rồi bị Đổng Học Bân kéo xuống, có chút nhắm mắt lại, rặng mây đỏ nóng hổi trên mặt cũng dần dần rút đi.

Đổng Học Bân yêu thương ở trên tóc nàng hôn một cái, cũng ngủ.

Sáng sớm, chim chóc ríu ra ríu rít tại đầu cành kêu loạn, từng sợi ánh mặt trời bắn thẳng đến vào phòng ngủ.

Đổng Học Bân ngáp mở mắt ra, hơi ngẩn người, mới nhớ tới mình là cùng Ngu Mỹ Hà hai mẹ con trên giường, trái phải xem xét, mẹ con cũng vẫn đang ngủ say, Ngu Thiến Thiến chảy chảy nước miếng, cánh tay cầm chặt lấy cánh tay trái Đổng Học Bân, trong miệng ú ớ thì thầm nói mơ, Ngu Mỹ Hà cũng là kéo tay phải Đổng Học Bân, chăn không biết bị đạp đi đến nơi nào, giờ phút này, Ngu Đại tỷ hơn phân nửa cặp mông đều bạo lộ bên ngoài, lộ ra quần lót màu da.

Đổng Học Bân hít sâu một hơi khí mát, cảm giác ấm áp nhàn nhạt đọng ở trên mặt.

Lúc này, Ngu Thiến Thiến cũng tỉnh, phì phì xoa xoa con mắt, phản xạ có điều kiện đem đầu ở trên cánh tay Đổng Học Bân cọ xát, lau nước miếng khóe miệng nàng chảy, mà sau khi Ngu Thiến Thiến kịp phản ứng, tiểu nha đầu sững sờ, mặt vọt khẽ đỏ, lúc ấy liền kinh hô một tiếng: “Ca ca! Ngài tại sao ngủ ở nơi này?”

Chợt nhìn thấy bên kia trong lúc ngủ mơ Ngu Mỹ Hà đang vẻ mặt an tường ôm cánh tay Đổng Học Bân, Ngu Thiến Thiến khuôn mặt lập tức nóng lên.

Đổng Học Bân khó xử ho khan một tiếng: “Mẹ em ngày hôm qua bắt lấy anh ngủ, anh sợ đánh thức nàng, liền cũng cùng chỗ này ngủ”.

Ngu Thiến Thiến nhỏ giọng a một cái, không biết làm sao nắm góc chăn.

Đổng Học Bân xoa xoa đầu nàng: “Hôm nay nghỉ ngơi, mệt nhọc thì lại ngủ một lúc”.

Thiến Thiến rất không tự nhiên một lần nữa nằm xuống, vụng trộm liếc qua Đổng Học Bân, vô cùng quẫn bách.

Tiếng nói chuyện của hai người đem Ngu Mỹ Hà đánh thức, Ngu Mỹ Hà mở to mắt, mắt đầu tiên liền nhìn thấy con gái đang ngượng ngùng nhìn mình, Ngu Mỹ Hà ngẩn ngơ, cúi đầu ngó ngó chính mình ăn mặc bất nhã cùng ôm tay Đổng Cục trưởng, cổ Ngu Mỹ Hà nhất thời đỏ ửng, cuống quít buông Đổng Học Bân, cũng nhanh chóng đem váy trên mông dùng sức kéo xuống: “Đổng, Đổng Cục trưởng, Thiến Thiến, các người tỉnh rồi?”

Ngu Thiến Thiến khẽ vâng, không lên tiếng nữa.

Đổng Học Bân cũng cười hẫu hổ ho khan, chăn lớn cùng ngủ, cảnh này quả thật có chút khó xử. Nhưng mà da mặt Đổng Học Bân mặc dù mỏng, thực sự so với Ngu Mỹ Hà hai mẹ con dày hơn rất nhiều, thấy không khí cứng ngắc, Đổng Học Bân liền nói: “Hai mẹ con các người hai ngày này đều không ngủ ngon, buổi sáng muốn ăn cái gì, hôm nay tôi nấu cơm”.

Ngu Mỹ Hà vội nói: “Không cần không cần, tôi làm, vẫn trứng chần nước sôi cùng phi mỡ hành được không?”

Đổng Học Bân hướng phía trái hơi nghiêng đầu: “Thiến Thiến muốn ăn gì?”

Ngu Thiến Thiến khẽ nói: “Em, em muốn ăn bánh bao nhân thơm”.

“Được, vậy hai ngươi nằm, hôm nay hai ngươi nếm thử tay nghề của tôi”.

Ba người nằm ở trong một cái chăn, đối với cái này mà nói, thật đúng là cũng giống như người một nhà, loại cảm giác này Đổng Học Bân đã thật lâu không có tìm được qua, trong lòng trong nháy mắt được cảm giác hạnh phúc điền đầy, Đổng Học Bân sờ lên cái đầu nhỏ của Ngu Thiến Thiến, lại vuốt mái tóc dài của Ngu Mỹ Hà, mới không phân trần từ trong chăn leo ra, đi phòng bếp nấu cơm cho bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook