Chương 1886: Người của ủy ban kỷ luật đến!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Chưa đến hai giờ.
Dưới tình huống không hề có dấu hiệu, trong sân của đại viện huyện ủy lâm thời rất nhiều người thấy được vài chiếc xe của thành phố đi vào, dừng ở trong sân, cửa xe mở ra, đi xuống tám chín người, sau khi xuống xe thì nhìn trái nhìn phải hoàn cảnh của bên này, hơi nhíu mày, có người còn che mũi lại một chút vẻ mặt không vui, nơi này là mới xây xong, còn chưa kịp cho thuê đã bị Đổng Học Bân thuê lại, rất nhiều chỗ trong sân và xung quanh còn đều là đất và cát bụi, gió thổi qua, đất cát khẳng định là tránh không được.
Đây là. . .
Chương chủ nhiệm?
Người của ủy ban kỷ luật thành phố?
Bọn họ tại sao lại tới?
Chương chủ nhiệm phòng giám sát thứ hai của ủy ban kỷ luật thành phố?
Ặc, không phải là tới điều tra chuyện của người nước ngoài ngày hôm qua chứ?
Có người nhận ra người đi đầu, mọi người nhất thời nghị lên, cũng có người cơ linh, nhanh chóng len lén trở lại báo tin với lãnh đạo.
Trong phòng.
Một người của bộ tuyên truyền vội vàng gõ cửa tiến vào phòng làm việc lâm thời của Đổng Học Bân, lúc đầu không phải do hắn tới thông báo, nhưng không có biện pháp, bên kia người của ủy ban kỷ luật đều đi vào, không còn kịp rồi, hơn nữa mọi người cũng biết tình thế nghiêm trọng, khẳng định là nhằm vào Đổng bí thư, ủy ban kỷ luật thành phố đưa tới nhiều người như vậy, cái này cũng đã biểu đạt thái độ của thành phố, nếu như gọi điện thoại gõ một chút cũng còn tốt, nếu như điện thoại gọi kêu Đổng bí thư đi qua ủy ban kỷ luật thành phố cũng còn tạm được, nhưng hiện tại người của ủy ban kỷ luật thành phố tự mình tới, còn là không thông báo một tiếng, trực tiếp đột nhiên tập kích, đây là một trình tự công tác muốn tra rõ ràng!
Bí thư! Người khoa viên vội la lên.
Sao? Làm sao vậy? Đổng Học Bân ngẩng đầu nói.
Người nọ chỉ chỉ bên ngoài thấp giọng nói: Người của ủy ban kỷ luật thành phố tới, mới vừa vào sân, cũng không biết chuyện gì, Ngụy bí thư đã ở trong sân, đang đi tới hỏi.
Đổng Học Bân à một tiếng.Được, tôi đã biết.
Người nọ kỳ quái Đổng Học Bân sao một chút ngoài ý muốn cũng không có, nhưng nên nói đều nói, hắn cũng cáo từ xoay người đóng cửa lại, đi ra.
Ngồi ở trong phòng, Đổng Học Bân mồi điếu thuốc hút vài hơi, trước đó nói chuyện với Phương Văn Bình trong điện thoại ra vẻ rất vô lại, thật ra chuyện này Đổng Học Bân cũng chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, hoặc là nói không biết giải quyết ra sao. Sở dĩ mạnh miệng, chủ yếu là bởi vì Phương Văn Bình vừa vào đã quở trách hắn, Đổng Học Bân cũng không thích nghe, tự nhiên đáp trả vài câu, lúc này bình tĩnh. Cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao tránh thoát kiếp nạn này, xử phạt? Hắn nói thì dễ xử phạt thì xử phạt, nhưng Đổng Học Bân tuyệt đối không muốn bị xử phạt, mất chức? Vậy quả thật là muốn mạng của hắn, nếu như sau khi mất chức điều động đến địa phương khác, hắn làm sao đợi khai quật cổ mộ để toàn bộ huyện được đặc cách, cho dù là một xử phạt cảnh cáo trong đảng Đổng Học Bân cũng không thể nhận. Bởi vì xử phạt hành chính cũng dễ, cũng là trừ tiền lương mà thôi, nhưng cảnh cáo trong đảng cũng là xử phạt trên nguyên tắc trong vòng một năm không thể đề bạt, đến lúc đó toàn bộ huyện đặc cách thành huyện cấp thành phố. Đổng Học Bân mang theo cái xử phạt này khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu, nếu như thật sự xảy ra vấn đề dẫn đến Đổng Học Bân không thể thăng cấp, vậy thì hắn đã đến tay không!
Làm sao bây giờ?
Giải quyết sao đây?
Đổng Học Bân thật sự là không nghĩ ra được, thành phố thấy đã không vừa mắt mình. Trong tỉnh cũng có cảm giác hận mình thấu xương, hắn hiện tại là lẻ loi một mình khí lực nào cũng không mượn được. Hơn nữa thấy tư thế của ủy ban kỷ luật thành phố, đó là không rút được mình thì không bỏ qua, phỏng chừng trước khi tới lãnh đạo thành phố đã sớm xác định cho bọn họ rồi, cái này càng không dễ làm, Đổng Học Bân tâm tình cũng có chút trầm trọng.
Mẹ kiếp!
Các người thích chơi tôi có phải không?
Một lần hai lần ba lần, thích hăng hái với tôi phải không?
. . .
Đại viện huyện uỷ náo nhiệt.
Tin tức người của ủy ban kỷ luật thành phố đến trong vài phút truyền khắp nơi.
Trong lòng mọi người đều sáng như gương, toàn bộ biết những người này bởi vì sao mà tới, quả nhiên là bọn họ ngày hôm qua lo lắng như vậy, trong tỉnh coi trọng công tác giao lưu lần này của người nước ngoài như vậy, nhưng huyện Tiêu Lân bọn họ lại đem người đuổi đi, còn đem nhân viên cùng đi của phòng ban cấp trên mắng, cái này. . . Nghĩ như thế nào cũng có chút hơi quá, cho dù bọn họ có lý do và nguyên nhân, mắng chửi người và đuổi người luôn luôn có vấn đề.
Phòng làm việc Trương Đông Phương.
Ông ta cũng là mới biết được khi người đến, hơi sửng sốt, Trương Đông Phương cũng không ngờ rằng thành phố sẽ hành động kiên quyết như thế, hơn nữa ngay cả ông cũng không có thông báo, Trương Đông Phương suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện thoại cho thư ký của bí thư thị ủy, quan hệ của ông cùng bí thư thị ủy Tiền Lập Đào vẫn rất tốt.
Bên kia tiếp, A lô, Trương huyện trưởng.
Trương Đông Phương nói: Đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố tới huyện chúng tôi, đây là. . .
Thư ký nói: Là điều tra chuyện của người nước ngoài ngày hôm qua, Trương huyện trưởng, Tiền bí thư phân phó tôi, nếu như ông gọi điện thoại tới bảo tôi nói cho ông, chuyện này không liên quan với ông, ông không cần lo lắng.
Nghe đến đó, Trương Đông Phương cũng không hỏi nhiều, ông biết mình không thể hỏi nhiều, chuyện lớn như vậy, Tiền bí thư không cho thư kýnói trước với mình, mà là sau khi mình gọi điện thoại tới mới bảo thư ký nói, tuy rằng nói không quan hệ với Trương Đông Phương, không phải tới điều tra ông, nhưng biểu đạt một thái độ của Tiền Lập Đào, hiển nhiên không thoả mãn đối với biểu hiện của Trương Đông Phương trong chuyện ngày hôm qua, bởi vì Trương Đông Phương và mấy người khác lãnh đạo của huyện Tiêu Lân cũng có gặp người nước ngoài và cán bộ của thành phố, Trương Đông Phương nghe thư ký nói, đã có thể lý giải là thành phố cũng là có ý gõ mình, ông tự nhiên không thể nhiều lời.
. . .
Bên ngoài.
Phó bí thư huyện ủy Ngụy Chí Hiên gặp chuyện này, ông cùng Chương chủ nhiệm của ủy ban kỷ luật thành phố cũng gặp mặt, tự nhiên phải nghênh tiếp một chút.
Chương chủ nhiệm? Ngụy Chí Hiên đi tới nói.
Chương chủ nhiệm là một người đàn ông khoảng ba mươi tám ba mươi chín tuổi, nhìn ông ta, Ngụy bí thư.
Đây là? Ngụy Chí Hiên thử một câu, thật ra trong lòng ông cũng sáng như gương.
Chương chủ nhiệm thản nhiên nói: Tới làm việc, ông tới đúng lúc, bắt chuyện một tiếng với mọi người đi, buổi chiều chúng tôi sẽ nói chuyện riêng với một ít cán bộ và nhân viên công tác.
Còn nói chuyện riêng?
Nghiêm trọng như thế sao? ?
Ngụy Chí Hiên nói: Vậy tôi nói với Đổng bí thư và Trương huyện trưởng một chút.
Ai biết Chương chủ nhiệm lại xua tay nói: Không cần thông báo Đổng Học Bân đồng chí, chúng tôi sẽ tìm những người khác nói chuyện trước, vấn đề của Đổng Học Bân đồng chí để cuối cùng rồi nói. Đây đã là nói rõ ràng cho người của huyện Tiêu Lân, bọn họ lần này tới cũng là tới điều tra Đổng Học Bân.
Ngụy Chí Hiên à một tiếng.
Chương chủ nhiệm nói: Mạnh Hàn Mai đồng chí có ở đây hay không?
Hẳn là ở đây. Ngụy Chí Hiên gọi tới một người khoa viên bên cạnh, khiến cho hắn mang theo đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố đi phòng làm việc của Mạnh chủ nhiệm.
Tới cửa, Chương chủ nhiệm chỉ kêu hai người ở lại, những người còn lại gã dặn dò vài tiếng, những người đó lên tiếng đáp lời, liền xuống phía dưới tìm những người khác, trong tay đều là cầm danh sách, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tìm người nào nói chuyện đều đã chuẩn bị cả rồi.
. . .
Trong một căn phòng.
Chương chủ nhiệm đi vào, Là Mạnh Hàn Mai đồng chí sao?
Bên trong Mạnh Hàn Mai vừa nhìn, Chương chủ nhiệm, chào ngài.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, cô ấy là chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy sao có thể không biết.
Ngày hôm nay tìm cô nói chuyện, là muốn lý giải một ít tình huống. Chương chủ nhiệm cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, đè đè tay, Cô cũng ngồi đi, đừng khẩn trương, cô đem tình huống buổi chiều hôm qua Đổng Học Bân đồng chí mắng chửi người kể lại với chúng tôi một lần, còn có khi người nước ngoài tới.
Tràng diện rất chính thức.
Hai người của ủy ban kỷ luật thành phố phía sau lấy vở và bút ra ghi lại.
Mạnh Hàn Mai không chút suy nghĩ, trả lời cũng rất nhanh, Tâm tư của tôi lúc đó không ở đấy, Đổng bí thư mắng chửi người? Cái này tôi không rõ ràng, chuyện của người nước ngoài tôi biết, bọn họ tớ trễ, cũng không có cho chúng ta biết, khiến cho rất nhiều lão đồng chí của huyện chúng tôi chờ rất lâu trong gió lạnh, cho nên tâm tình của chúng tôi có thể có chút bất mãn, cái này tôi thừa nhận.
Chương chủ nhiệm trầm mặt, Cô không nghe thấy Đổng Học Bân đồng chí mắng chửi người?
Cái này tôi thật không biết. Mạnh Hàn Mai giả ngu.
Chương chủ nhiệm thay đổi trọng tâm câu chuyện, Vậy chuyện của khách sạn là sao, huyện các người vì sao không an bài cho người nước ngoài và các đồng chí của phòng làm việc chính phủ thành phố? Có phải là Đổng Học Bân kêu các người huỷ đặt khách sạn như thế?
Mạnh Hàn Mai nói: Là Đổng bí thư phân phó, nhưng hành trình của người nước ngoài thay đổi, cho chúng tôi biết cũng chậm, kế hoạch của chúng tôi bên này cũng bị quấy rầy, cho nên Đổng bí thư mới làm ra quyết định này, chúng tôi lúc đó cho rằng người nước ngoài sẽ không tới, ai biết bọn họ lại tới.
Chương chủ nhiệm nghe được sầm mặt xuống, Tôi nói cho cô biết Mạnh chủ nhiệm, chuyện tình chúng tôi đều lý giải rõ ràng, bằng không chúng tôi cũng sẽ không đến đây, tôi muốn cô thành thật trả lời!
Mạnh Hàn Mai nhìn gã nói: Tôi cũng thành thật trả lời rồi, vậy ngài muốn cho tôi nói cái gì?
Cái gì mà muốn cho cô nói cái gì? Chương chủ nhiệm nghe được có chút bốc hỏa.
Mạnh Hàn Mai làm sao không tức giận? Lúc đầu chuyện này cũng là đám người nước ngoài sai, còn có gã họ Ngưu của phòng làm việc chính phủ thành phố khó dễ trợ uy, lúc này mới đưa đến tình huống phía sau, nhưng các người đâu? Khuyết điểm và vấn đề của bọn họ các người cái gì cũng không hỏi, trực tiếp gióng trống khua chiêng tới huyện Tiêu Lân chúng tôi điều tra? Không ngờ người của thành phố các người và người nước ngoài có cái gì sai đều là bình thường, không ngờ sai gì đều là của huyện Tiêu Lân chúng tôi?
Dựa vào cái gì!
Chúng tôi là con ghẻ?
Chúng tôi phải vô duyên vô cớ chịu người khác ngược đãi? ?
Mạnh Hàn Mai cũng mang theo tâm tình, cô ấy vô cùng bất mãn đối với chuyện ủy ban kỷ luật thành phố trực tiếp tới điều tra Đổng Học Bân, cái này không phải khi dễ người sao?
Chương chủ nhiệm nhẫn nhịn nói: Cuối cùng Đổng Học Bân đồng chí tự ra tiền đem toàn bộ khách sạn của huyện đặt hết, chuyện này cô biết chứ? Đây là có ý gì? Đem người nước ngoài bức đi?
Mạnh Hàn Mai lắc đầu nói: Cái này tôi không biết.
Chương chủ nhiệm nói: Cô sao có thể không biết?
Tôi sao phải biết? Mạnh Hàn Mai phản bác: Tôi chỉ biết người nước ngoài và Ngưu phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ thành phố làm chủ xí nghiệp và nhà đầu tư của huyện chúng tôi chờ đến mấy tiếng, chúng tôi hiện tại đều không có biện pháp ăn nói và giải thích với người ta, quan hệ rất khó xử! Ủy ban kỷ luật thành phố rõ ràng là mang thành kiến xuống, căn bản không đề cập tới nguyên nhân, trực tiếp muốn bắt nhược điểm của Đổng Học Bân, Mạnh Hàn Mai cũng không có ngữ khí tốt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chưa đến hai giờ.
Dưới tình huống không hề có dấu hiệu, trong sân của đại viện huyện ủy lâm thời rất nhiều người thấy được vài chiếc xe của thành phố đi vào, dừng ở trong sân, cửa xe mở ra, đi xuống tám chín người, sau khi xuống xe thì nhìn trái nhìn phải hoàn cảnh của bên này, hơi nhíu mày, có người còn che mũi lại một chút vẻ mặt không vui, nơi này là mới xây xong, còn chưa kịp cho thuê đã bị Đổng Học Bân thuê lại, rất nhiều chỗ trong sân và xung quanh còn đều là đất và cát bụi, gió thổi qua, đất cát khẳng định là tránh không được.
Đây là. . .
Chương chủ nhiệm?
Người của ủy ban kỷ luật thành phố?
Bọn họ tại sao lại tới?
Chương chủ nhiệm phòng giám sát thứ hai của ủy ban kỷ luật thành phố?
Ặc, không phải là tới điều tra chuyện của người nước ngoài ngày hôm qua chứ?
Có người nhận ra người đi đầu, mọi người nhất thời nghị lên, cũng có người cơ linh, nhanh chóng len lén trở lại báo tin với lãnh đạo.
Trong phòng.
Một người của bộ tuyên truyền vội vàng gõ cửa tiến vào phòng làm việc lâm thời của Đổng Học Bân, lúc đầu không phải do hắn tới thông báo, nhưng không có biện pháp, bên kia người của ủy ban kỷ luật đều đi vào, không còn kịp rồi, hơn nữa mọi người cũng biết tình thế nghiêm trọng, khẳng định là nhằm vào Đổng bí thư, ủy ban kỷ luật thành phố đưa tới nhiều người như vậy, cái này cũng đã biểu đạt thái độ của thành phố, nếu như gọi điện thoại gõ một chút cũng còn tốt, nếu như điện thoại gọi kêu Đổng bí thư đi qua ủy ban kỷ luật thành phố cũng còn tạm được, nhưng hiện tại người của ủy ban kỷ luật thành phố tự mình tới, còn là không thông báo một tiếng, trực tiếp đột nhiên tập kích, đây là một trình tự công tác muốn tra rõ ràng!
Bí thư! Người khoa viên vội la lên.
Sao? Làm sao vậy? Đổng Học Bân ngẩng đầu nói.
Người nọ chỉ chỉ bên ngoài thấp giọng nói: Người của ủy ban kỷ luật thành phố tới, mới vừa vào sân, cũng không biết chuyện gì, Ngụy bí thư đã ở trong sân, đang đi tới hỏi.
Đổng Học Bân à một tiếng.Được, tôi đã biết.
Người nọ kỳ quái Đổng Học Bân sao một chút ngoài ý muốn cũng không có, nhưng nên nói đều nói, hắn cũng cáo từ xoay người đóng cửa lại, đi ra.
Ngồi ở trong phòng, Đổng Học Bân mồi điếu thuốc hút vài hơi, trước đó nói chuyện với Phương Văn Bình trong điện thoại ra vẻ rất vô lại, thật ra chuyện này Đổng Học Bân cũng chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, hoặc là nói không biết giải quyết ra sao. Sở dĩ mạnh miệng, chủ yếu là bởi vì Phương Văn Bình vừa vào đã quở trách hắn, Đổng Học Bân cũng không thích nghe, tự nhiên đáp trả vài câu, lúc này bình tĩnh. Cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao tránh thoát kiếp nạn này, xử phạt? Hắn nói thì dễ xử phạt thì xử phạt, nhưng Đổng Học Bân tuyệt đối không muốn bị xử phạt, mất chức? Vậy quả thật là muốn mạng của hắn, nếu như sau khi mất chức điều động đến địa phương khác, hắn làm sao đợi khai quật cổ mộ để toàn bộ huyện được đặc cách, cho dù là một xử phạt cảnh cáo trong đảng Đổng Học Bân cũng không thể nhận. Bởi vì xử phạt hành chính cũng dễ, cũng là trừ tiền lương mà thôi, nhưng cảnh cáo trong đảng cũng là xử phạt trên nguyên tắc trong vòng một năm không thể đề bạt, đến lúc đó toàn bộ huyện đặc cách thành huyện cấp thành phố. Đổng Học Bân mang theo cái xử phạt này khẳng định sẽ xảy ra chuyện xấu, nếu như thật sự xảy ra vấn đề dẫn đến Đổng Học Bân không thể thăng cấp, vậy thì hắn đã đến tay không!
Làm sao bây giờ?
Giải quyết sao đây?
Đổng Học Bân thật sự là không nghĩ ra được, thành phố thấy đã không vừa mắt mình. Trong tỉnh cũng có cảm giác hận mình thấu xương, hắn hiện tại là lẻ loi một mình khí lực nào cũng không mượn được. Hơn nữa thấy tư thế của ủy ban kỷ luật thành phố, đó là không rút được mình thì không bỏ qua, phỏng chừng trước khi tới lãnh đạo thành phố đã sớm xác định cho bọn họ rồi, cái này càng không dễ làm, Đổng Học Bân tâm tình cũng có chút trầm trọng.
Mẹ kiếp!
Các người thích chơi tôi có phải không?
Một lần hai lần ba lần, thích hăng hái với tôi phải không?
. . .
Đại viện huyện uỷ náo nhiệt.
Tin tức người của ủy ban kỷ luật thành phố đến trong vài phút truyền khắp nơi.
Trong lòng mọi người đều sáng như gương, toàn bộ biết những người này bởi vì sao mà tới, quả nhiên là bọn họ ngày hôm qua lo lắng như vậy, trong tỉnh coi trọng công tác giao lưu lần này của người nước ngoài như vậy, nhưng huyện Tiêu Lân bọn họ lại đem người đuổi đi, còn đem nhân viên cùng đi của phòng ban cấp trên mắng, cái này. . . Nghĩ như thế nào cũng có chút hơi quá, cho dù bọn họ có lý do và nguyên nhân, mắng chửi người và đuổi người luôn luôn có vấn đề.
Phòng làm việc Trương Đông Phương.
Ông ta cũng là mới biết được khi người đến, hơi sửng sốt, Trương Đông Phương cũng không ngờ rằng thành phố sẽ hành động kiên quyết như thế, hơn nữa ngay cả ông cũng không có thông báo, Trương Đông Phương suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện thoại cho thư ký của bí thư thị ủy, quan hệ của ông cùng bí thư thị ủy Tiền Lập Đào vẫn rất tốt.
Bên kia tiếp, A lô, Trương huyện trưởng.
Trương Đông Phương nói: Đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố tới huyện chúng tôi, đây là. . .
Thư ký nói: Là điều tra chuyện của người nước ngoài ngày hôm qua, Trương huyện trưởng, Tiền bí thư phân phó tôi, nếu như ông gọi điện thoại tới bảo tôi nói cho ông, chuyện này không liên quan với ông, ông không cần lo lắng.
Nghe đến đó, Trương Đông Phương cũng không hỏi nhiều, ông biết mình không thể hỏi nhiều, chuyện lớn như vậy, Tiền bí thư không cho thư kýnói trước với mình, mà là sau khi mình gọi điện thoại tới mới bảo thư ký nói, tuy rằng nói không quan hệ với Trương Đông Phương, không phải tới điều tra ông, nhưng biểu đạt một thái độ của Tiền Lập Đào, hiển nhiên không thoả mãn đối với biểu hiện của Trương Đông Phương trong chuyện ngày hôm qua, bởi vì Trương Đông Phương và mấy người khác lãnh đạo của huyện Tiêu Lân cũng có gặp người nước ngoài và cán bộ của thành phố, Trương Đông Phương nghe thư ký nói, đã có thể lý giải là thành phố cũng là có ý gõ mình, ông tự nhiên không thể nhiều lời.
. . .
Bên ngoài.
Phó bí thư huyện ủy Ngụy Chí Hiên gặp chuyện này, ông cùng Chương chủ nhiệm của ủy ban kỷ luật thành phố cũng gặp mặt, tự nhiên phải nghênh tiếp một chút.
Chương chủ nhiệm? Ngụy Chí Hiên đi tới nói.
Chương chủ nhiệm là một người đàn ông khoảng ba mươi tám ba mươi chín tuổi, nhìn ông ta, Ngụy bí thư.
Đây là? Ngụy Chí Hiên thử một câu, thật ra trong lòng ông cũng sáng như gương.
Chương chủ nhiệm thản nhiên nói: Tới làm việc, ông tới đúng lúc, bắt chuyện một tiếng với mọi người đi, buổi chiều chúng tôi sẽ nói chuyện riêng với một ít cán bộ và nhân viên công tác.
Còn nói chuyện riêng?
Nghiêm trọng như thế sao? ?
Ngụy Chí Hiên nói: Vậy tôi nói với Đổng bí thư và Trương huyện trưởng một chút.
Ai biết Chương chủ nhiệm lại xua tay nói: Không cần thông báo Đổng Học Bân đồng chí, chúng tôi sẽ tìm những người khác nói chuyện trước, vấn đề của Đổng Học Bân đồng chí để cuối cùng rồi nói. Đây đã là nói rõ ràng cho người của huyện Tiêu Lân, bọn họ lần này tới cũng là tới điều tra Đổng Học Bân.
Ngụy Chí Hiên à một tiếng.
Chương chủ nhiệm nói: Mạnh Hàn Mai đồng chí có ở đây hay không?
Hẳn là ở đây. Ngụy Chí Hiên gọi tới một người khoa viên bên cạnh, khiến cho hắn mang theo đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố đi phòng làm việc của Mạnh chủ nhiệm.
Tới cửa, Chương chủ nhiệm chỉ kêu hai người ở lại, những người còn lại gã dặn dò vài tiếng, những người đó lên tiếng đáp lời, liền xuống phía dưới tìm những người khác, trong tay đều là cầm danh sách, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, tìm người nào nói chuyện đều đã chuẩn bị cả rồi.
. . .
Trong một căn phòng.
Chương chủ nhiệm đi vào, Là Mạnh Hàn Mai đồng chí sao?
Bên trong Mạnh Hàn Mai vừa nhìn, Chương chủ nhiệm, chào ngài.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, cô ấy là chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy sao có thể không biết.
Ngày hôm nay tìm cô nói chuyện, là muốn lý giải một ít tình huống. Chương chủ nhiệm cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, đè đè tay, Cô cũng ngồi đi, đừng khẩn trương, cô đem tình huống buổi chiều hôm qua Đổng Học Bân đồng chí mắng chửi người kể lại với chúng tôi một lần, còn có khi người nước ngoài tới.
Tràng diện rất chính thức.
Hai người của ủy ban kỷ luật thành phố phía sau lấy vở và bút ra ghi lại.
Mạnh Hàn Mai không chút suy nghĩ, trả lời cũng rất nhanh, Tâm tư của tôi lúc đó không ở đấy, Đổng bí thư mắng chửi người? Cái này tôi không rõ ràng, chuyện của người nước ngoài tôi biết, bọn họ tớ trễ, cũng không có cho chúng ta biết, khiến cho rất nhiều lão đồng chí của huyện chúng tôi chờ rất lâu trong gió lạnh, cho nên tâm tình của chúng tôi có thể có chút bất mãn, cái này tôi thừa nhận.
Chương chủ nhiệm trầm mặt, Cô không nghe thấy Đổng Học Bân đồng chí mắng chửi người?
Cái này tôi thật không biết. Mạnh Hàn Mai giả ngu.
Chương chủ nhiệm thay đổi trọng tâm câu chuyện, Vậy chuyện của khách sạn là sao, huyện các người vì sao không an bài cho người nước ngoài và các đồng chí của phòng làm việc chính phủ thành phố? Có phải là Đổng Học Bân kêu các người huỷ đặt khách sạn như thế?
Mạnh Hàn Mai nói: Là Đổng bí thư phân phó, nhưng hành trình của người nước ngoài thay đổi, cho chúng tôi biết cũng chậm, kế hoạch của chúng tôi bên này cũng bị quấy rầy, cho nên Đổng bí thư mới làm ra quyết định này, chúng tôi lúc đó cho rằng người nước ngoài sẽ không tới, ai biết bọn họ lại tới.
Chương chủ nhiệm nghe được sầm mặt xuống, Tôi nói cho cô biết Mạnh chủ nhiệm, chuyện tình chúng tôi đều lý giải rõ ràng, bằng không chúng tôi cũng sẽ không đến đây, tôi muốn cô thành thật trả lời!
Mạnh Hàn Mai nhìn gã nói: Tôi cũng thành thật trả lời rồi, vậy ngài muốn cho tôi nói cái gì?
Cái gì mà muốn cho cô nói cái gì? Chương chủ nhiệm nghe được có chút bốc hỏa.
Mạnh Hàn Mai làm sao không tức giận? Lúc đầu chuyện này cũng là đám người nước ngoài sai, còn có gã họ Ngưu của phòng làm việc chính phủ thành phố khó dễ trợ uy, lúc này mới đưa đến tình huống phía sau, nhưng các người đâu? Khuyết điểm và vấn đề của bọn họ các người cái gì cũng không hỏi, trực tiếp gióng trống khua chiêng tới huyện Tiêu Lân chúng tôi điều tra? Không ngờ người của thành phố các người và người nước ngoài có cái gì sai đều là bình thường, không ngờ sai gì đều là của huyện Tiêu Lân chúng tôi?
Dựa vào cái gì!
Chúng tôi là con ghẻ?
Chúng tôi phải vô duyên vô cớ chịu người khác ngược đãi? ?
Mạnh Hàn Mai cũng mang theo tâm tình, cô ấy vô cùng bất mãn đối với chuyện ủy ban kỷ luật thành phố trực tiếp tới điều tra Đổng Học Bân, cái này không phải khi dễ người sao?
Chương chủ nhiệm nhẫn nhịn nói: Cuối cùng Đổng Học Bân đồng chí tự ra tiền đem toàn bộ khách sạn của huyện đặt hết, chuyện này cô biết chứ? Đây là có ý gì? Đem người nước ngoài bức đi?
Mạnh Hàn Mai lắc đầu nói: Cái này tôi không biết.
Chương chủ nhiệm nói: Cô sao có thể không biết?
Tôi sao phải biết? Mạnh Hàn Mai phản bác: Tôi chỉ biết người nước ngoài và Ngưu phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ thành phố làm chủ xí nghiệp và nhà đầu tư của huyện chúng tôi chờ đến mấy tiếng, chúng tôi hiện tại đều không có biện pháp ăn nói và giải thích với người ta, quan hệ rất khó xử! Ủy ban kỷ luật thành phố rõ ràng là mang thành kiến xuống, căn bản không đề cập tới nguyên nhân, trực tiếp muốn bắt nhược điểm của Đổng Học Bân, Mạnh Hàn Mai cũng không có ngữ khí tốt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.