Chương 1033: Người máy hình người!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Loan Hiểu Bình tiếp điện thoại liên tục.
A lô, Lưu sở trưởng sao? Tôi là mẹ của Tiểu Bân, hắn không có việc gì.
A lô, Tiền hành trưởng, Học Bân tỉnh rồi, nhờ tôi gọi điện thoại nói với cô một tiếng.
A lô, Chiêm bí thư sao? Tiểu Bân nhờ tôi thay nó cảm ơn lãnh đạo quan tâm, nó đã tỉnh.
Vân Huyên à, bác sĩ nói Học Bân không có trở ngại gì, con yên tâm đi. . . Đừng, con đừng tới đây, có mẹ ở đây là được, tiểu Thiên Thiên bên kia lão Dương một mình chăm sóc mẹ cũng lo lắng, ổng lại bận công tác, trong nhà không thể không có người, con cứ ở đó trông đứa nhỏ đi, bên này cũng không có chuyện gì, một mình mẹ chiếu cố là được . . . Ừm, không được mẹ sẽ gọi con. . . Được, có việc liên hệ.
Gọi đủ một giờ, Loan Hiểu Bình mới buông điện thoại di động của Đổng Học Bân tức giận ném cho hắn, Ngày hôm qua con ngất xỉu không ít người đều tới bệnh viện, vào ban đêm còn có nhiều cán bộ đến đây thăm con, gọi điện thoại cho con, mẹ đều nhớ kỹ, vừa rồi cũng gọi lại không khác biệt lắm, người ta đến thăm con con cũng phải nói một tiếng với người ta, ài, tên nhóc con thật thanh nhàn, chuyện này đều giao choz`.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Là mẹ kêu con tĩnh dưỡng mà.
Loan Hiểu Bình hừ nói: Chờ con hết bệnh xem mẹ làm sao xử lý tên nhóc con!
Đổng Học Bân cười hắc hắc, Mẹ không nỡ đâu, đúng rồi, Tuệ Lan đâu?
Loan Hiểu Bình nhìn hắn, Mẹ gọi điện thoại cho Tuệ Lan, con bé công tác bận, không đến được.
Đổng Học Bân nháy mắt, Không đến? Con như vậy mà cô ấy còn không đếm thăm con? Có phải là tức giận?
Dù sao thì con cứ chăm sóc tốt mình trước đi, ăn hoa quả không? Mẹ gọt cho con? Loan Hiểu Bình nói.
Mẹ đừng nói sang chuyện khác. Đổng Học Bân cảnh giác nói: Tuệ Lan rốt cuộc ở chổ nào? Mẹ đừng gạt con, con nhìn ra được.
Loan Hiểu Bình biểu tình cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: Ngày hôm qua Tuệ Lan đưa con đến bệnh viện, vừa vào phòng thì ngất đi, cũng là bị tên nhóc con hù!
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: Ngất đi? Cô ấy thế nào?
Không có chuyện gì, truyền dịch tại phòng bệnh, bác sĩ bải cô ấy nghỉ ngơi, yên tâm đi, đứa nhỏ cũng không có việc gì, mẹ đã hỏi rồi.
Đổng Học Bân mạnh mẽ chống tay ngồi dậy trên giường, Không nên không nên, mẹ mau đỡ con đi xem, không thấy cô ấy con lo lắng.
Loan Hiểu Bình trừng hắn, Hiện tại mới biết thương vợ?
Ai da, mẹ mau dẫn con đi qua, mẹ muốn con gấp chết à.
Thân thể con còn bị nặng hơn so với bệnh của Tuệ Lan, con chờ hết sốt rồi nói sau!
Không được, mẹ phải mang con đi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Đổng Học Bân đưa tay nhấn nút báo y tá.
Loan Hiểu Bình không đáp ứng, Con đừng làm bậy, con sốt lên đến bốn mươi độ! Con đi đâu vậy!
Cửa vừa mở ra, y tá tới, Đổng chủ nhiệm, ngài có việc sao?
Đổng Học Bân lập tức nói: Chuẩn bị một xe đẩy, tôi đi ra ngoài một chút.
A, không được. Y tá vội vàng khoát tay, Ngài cần nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân vội la lên: Tôi không ra bệnh viện, đi phòng bệnh của của vợ tôi nhìn thôi, nhanh lên một chút!
Y tá không làm chủ được, nhanh chóng kêu hai bác sĩ tới, đem chuyện tình nói với bọn họ.
Bác sĩ tự nhiên là kiên quyết không đồng ý, Đổng chủ nhiệm, tâm tình của ngài chúng tôi có thể lý giải, bất quá Tạ thị trưởng tình huống đã ổn định, đứa nhỏ và người lớn đều không có trở ngại gì, ngài cứ yên tâm đi, ngài hiện tại sốt đến 40 độ, cái này là tuyệt đối không thể xuống giường, chờ hết sốt mới có thể đi ra ngoài.
Một bác sĩ khác nói: Đúng vậy, ngài dưỡng bệnh trước.
Đổng Học Bân giận, Chờ hết sốt? Được, hiện tại đo nhiệt độ cơ thể cho tôi!
Bác sĩ sửng sốt, một giờ trước đó vừa đo qua, hiện tại có đo cũng sẽ không có thay đổi gì.
Bất quá vì muốn khiến cho Đổng Học Bân hết hy vọng, bác sĩ vẫn cho y tá đem nhiệt kế tới kẹp dưới nách cho Đổng Học Bân, đợi vài phút.
Lúc đầu muốn cho Đổng Học Bân từ bỏ, nhưng mà kết quả nhiệt kế khiến cho mấy người bác sĩ y tá đều trợn tròn mắt.
Ba mươi sáu độ!
Nhiệt độ cơ thể bình thường!
Mấy người y tá suýt nữa té xỉu, vừa rồi còn bốn mươi độ! Bọn họ đều thấy rõ ràng! Sao trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể đã đi xuống?
Má ơi!
Ngài đây là cái khôi phục sức khỏe gì thế? ?
Cái nhiệt độ cơ thể này giảm con mẹ nó quá nhanh! !
Bác sĩ và y tá đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Đổng Học Bân.
Thật ra Đổng Học Bân có reverse, khiến cho mình khôi phục một chút thương thế vẫn có thể làm được, căn bản là không có gì, vì vậy nói: Không còn sốt chứ?
Ặc, cái này. . .
Có thể đem xe đẩy cho tôi chưa?
Bác sĩ lau lau mồ hôi, cũng không có cách nào, nhìn về phía Loan Hiểu Bình.
Loan Hiểu Bình tức nói, Tôi không quản được nó, nguyện ý đi cho nó đi đi.
Y tá không thể làm gì khác hơn là đem xe đẩy tới, đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống.
Để tôi. Loan Hiểu Bình tức thì tức, vẫn lấy cho Đổng Học Bân một cái chăn, lúc này mới đẩy xe đẩy của hắn ra phòng bệnh, đi đến khu khác, Vừa rồi lúc mẹ đi Tuệ Lan còn nghỉ ngơi, đang truyền dịch, bác sĩ nói Tuệ Lan có chút lo lắng quá độ, hơn nữa đã mang thai được mấy tháng, thân thể mới không chịu được, nằm nghỉ hai ngày sẽ không thành vấn đề.
Thật sao?
Mẹ lừa con làm gì, Tuệ Lan nếu như có chuyện gì, mẹ có thể ở phòng bệnh cùng con sao? Mẹ sớm chiếu cố Tuệ Lan rồi, làm gì có phần của con.
Vậy con cũng phải đi xem một chút.
Được được, tới rồi.
Một cánh cửa phòng bệnh.
Đổng Học Bân không cần mẹ già mở cánh cửa, đưa tay đẩy cánh cửa ra, nhất thời, Tạ Tuệ Lan đang dựa vào giường xem báo tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân, Tuệ Lan nhìn qua sắc mặt có một chút tái nhợt, nhưng tổng thể mà nói vẫn không sao.
Tuệ Lan. Đổng Học Bân vội kêu cô ấy một tiếng.
Tạ Tuệ Lan nhìn qua, mỉm cười nói: Mẹ, mẹ đã tới?
Loan Hiểu Bình ừm một cái, chỉ chỉ con trai nói: Tiểu Bân nói muốn tới thăm con, khuyên như thế nào cũng không nghe, chỉ có thể đẩy hắn đến đây, con thế nào?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Khá rồi, lúc đầu cũng không có việc gì, ha ha.
Tuệ Lan? Thấy cô ấy không để ý mình, Đổng Học Bân lại gọi một tiếng.
Loan Hiểu Bình cười ha ha nói: Được rồi, hai vợ chồng trò chuyện đi, mẹ đi ra ngoài đi bộ.
Mẹ già đi.
Cửa đóng lại, Đổng Học Bân mau chóng lăn xe đẩy đi qua, kéo tay của vợ nhìn trên dưới một chút, Nhanh để cho anh nhìn, khó chịu chỗ nào hả? Rốt cuộc là sao? Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt quay đầu qua, tiếp tục xem báo, Đổng Học Bân thấy thế liền đổ mồ hôi, Tức giận?Ài, đều tại anh đều tại anh, làm cho em bị bệnh, thật ra anh không sao cả, anh mà em còn không biết sao? Ai chết anh cũng không chết được, em nói có phải không? Lúc đó anh có nắm chắc vạn toàn mới xuống nước, ặc, anh biết rồi, anh đáp ứng em không mạo hiểm, nhưng cái này không phải mạo hiểm, anh là ai, chút chuyện nhỏ ấy còn có thể lật úp anh? Sao có thể!
Tạ Tuệ Lan vẫn nhẹ nhàng xem báo.
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: Đừng nóng giận, tới tới, cho anh hôn một cái trước, nhớ em muốn chết.
Nhìn hắn đưa mặt qua, ngón tay của Tạ Tuệ Lan chặn trên mặt hắn đẩy hắn ra, Được rồi, tên nhóc anh thối lắm, em đều lười nói anh.
Ha ha, không tức giận?
Em còn tức giận anh được sao.
Vậy ôm một cái đi.
Được rồi, Tạ tỷ anh trong người còn khó chịu.
Ai da, khó chịu chỗ nào khó chịu chỗ nào? Nhanh nói với anh.
Nói với anh hữu dụng sao?
Em quên anh biết rung y sao.
Tạ tỷ anh đau đầu cháng váng, cả ngày còn chưa có hết.
Được, vậy em đừng nhúc nhích, giao cho anh. Đổng Học Bân vừa nghe, không khỏi phân trần gian nan đỡ ghế đứng lên, đặt mông ngồi xuống giường bệnh của Tuệ Lan.
Vết thương của anh còn chưa được, nhanh chóng trở lại nghỉ ngơi đi.
Anh làm xong cho em rồi nói, đau đầu phải không? Xoay người.
Không để ý đến Tuệ Lan ngăn cản, Đổng Học Bân giữ đầu của Tạ Tuệ Lan, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, sau đó dùng Reverse một lát, trực tiếp tác dụng toàn thân của Tạ Tuệ Lan, đem thời gian trên thân thể của cô ấy lui về phía sau hai ngày, buông ra tay nói: Hiện tại cảm giác ra sao?
Tạ Tuệ Lan sờ sờ cái cổ, giật giật đầu, bỗng nhiên a một tiếng, Thật đúng là không đau?
Đổng Học Bân đắc ý nói: Thế nào, kỹ thuật xoa bóp của anh em vẫn là có hiệu quả chứ?
Tạ Tuệ Lan lại thử vài lần, liền cười tủm tỉm nhìn hắn, Được, không ngờ rằng ông xã của tôi hiểu y thuật, sau này có bệnh tôi cũng không đi bệnh viện.
Được, có bệnh gì em cứ nói với anh, bảo đảm khỏi bệnh.
Ha ha, đừng khoác lác nữa, nhanh chóng trở lại nghỉ ngơi đi, trước khi hết bệnh hoàn toàn thì đừng xuống giường, nghe thấy không?
Biết rồi, bất quá không nóng nảy. Đổng Học Bân cũng không quay về xe đẩy, mà là ưỡn mặt đem chân thuận thế chui vào trong chăn của Tuệ Lan, cứ như thế thoải mái tiến vào.
Làm gì?
Nằm một chút.
Quay về chổ của anh nằm đi.
Một mình anh nằm không có ý nghĩa, bằng không anh nói cùng bác sĩ một tiếng, cho hai ta một phòng bệnh tốt, cũng có một bạn.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, Anh không biết xấu hổ em còn muốn mặt.
Đổng Học Bân cũng không quản, cứ như thế ôm Tuệ Lan nằm cùng nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người Tuệ Lan, Đổng Học Bân cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Tên nhóc anh. Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ lắc đầu.
Được rồi, vẫn quên hỏi, những người anh cứu thế nào?
Rất nhiều không có chuyện nhi, hiện tại hẳn là ở dưới lầu vậy tằng phòng bệnh của trong, có mấy người tình huống không tốt của ngày hôm nay sáng sớm nghe nói cũng bệnh tình ổn định.
Đều sống?
Đều sống, một người cũng không chết.
Vậy là tốt rồi, ài, anh bệnh cũng coi như không uổng.
Lần này anh cướp sạch danh tiếng, còn không biết? Hiện tại toàn bộ thành phố Phần Châu đều thảo luận chuyện anh liều chết cứu người, lặn một hơi thở trong mặt băng nước đá mười phút? Đừng nói ai khác, Tạ tỷ anh hiện tại đều hoài nghi anh có phải là người máy hình người không! Tới, cho Tạ tỷ anh nhìn, ha ha. ! . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Loan Hiểu Bình tiếp điện thoại liên tục.
A lô, Lưu sở trưởng sao? Tôi là mẹ của Tiểu Bân, hắn không có việc gì.
A lô, Tiền hành trưởng, Học Bân tỉnh rồi, nhờ tôi gọi điện thoại nói với cô một tiếng.
A lô, Chiêm bí thư sao? Tiểu Bân nhờ tôi thay nó cảm ơn lãnh đạo quan tâm, nó đã tỉnh.
Vân Huyên à, bác sĩ nói Học Bân không có trở ngại gì, con yên tâm đi. . . Đừng, con đừng tới đây, có mẹ ở đây là được, tiểu Thiên Thiên bên kia lão Dương một mình chăm sóc mẹ cũng lo lắng, ổng lại bận công tác, trong nhà không thể không có người, con cứ ở đó trông đứa nhỏ đi, bên này cũng không có chuyện gì, một mình mẹ chiếu cố là được . . . Ừm, không được mẹ sẽ gọi con. . . Được, có việc liên hệ.
Gọi đủ một giờ, Loan Hiểu Bình mới buông điện thoại di động của Đổng Học Bân tức giận ném cho hắn, Ngày hôm qua con ngất xỉu không ít người đều tới bệnh viện, vào ban đêm còn có nhiều cán bộ đến đây thăm con, gọi điện thoại cho con, mẹ đều nhớ kỹ, vừa rồi cũng gọi lại không khác biệt lắm, người ta đến thăm con con cũng phải nói một tiếng với người ta, ài, tên nhóc con thật thanh nhàn, chuyện này đều giao choz`.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Là mẹ kêu con tĩnh dưỡng mà.
Loan Hiểu Bình hừ nói: Chờ con hết bệnh xem mẹ làm sao xử lý tên nhóc con!
Đổng Học Bân cười hắc hắc, Mẹ không nỡ đâu, đúng rồi, Tuệ Lan đâu?
Loan Hiểu Bình nhìn hắn, Mẹ gọi điện thoại cho Tuệ Lan, con bé công tác bận, không đến được.
Đổng Học Bân nháy mắt, Không đến? Con như vậy mà cô ấy còn không đếm thăm con? Có phải là tức giận?
Dù sao thì con cứ chăm sóc tốt mình trước đi, ăn hoa quả không? Mẹ gọt cho con? Loan Hiểu Bình nói.
Mẹ đừng nói sang chuyện khác. Đổng Học Bân cảnh giác nói: Tuệ Lan rốt cuộc ở chổ nào? Mẹ đừng gạt con, con nhìn ra được.
Loan Hiểu Bình biểu tình cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là thở dài nói: Ngày hôm qua Tuệ Lan đưa con đến bệnh viện, vừa vào phòng thì ngất đi, cũng là bị tên nhóc con hù!
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: Ngất đi? Cô ấy thế nào?
Không có chuyện gì, truyền dịch tại phòng bệnh, bác sĩ bải cô ấy nghỉ ngơi, yên tâm đi, đứa nhỏ cũng không có việc gì, mẹ đã hỏi rồi.
Đổng Học Bân mạnh mẽ chống tay ngồi dậy trên giường, Không nên không nên, mẹ mau đỡ con đi xem, không thấy cô ấy con lo lắng.
Loan Hiểu Bình trừng hắn, Hiện tại mới biết thương vợ?
Ai da, mẹ mau dẫn con đi qua, mẹ muốn con gấp chết à.
Thân thể con còn bị nặng hơn so với bệnh của Tuệ Lan, con chờ hết sốt rồi nói sau!
Không được, mẹ phải mang con đi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Đổng Học Bân đưa tay nhấn nút báo y tá.
Loan Hiểu Bình không đáp ứng, Con đừng làm bậy, con sốt lên đến bốn mươi độ! Con đi đâu vậy!
Cửa vừa mở ra, y tá tới, Đổng chủ nhiệm, ngài có việc sao?
Đổng Học Bân lập tức nói: Chuẩn bị một xe đẩy, tôi đi ra ngoài một chút.
A, không được. Y tá vội vàng khoát tay, Ngài cần nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân vội la lên: Tôi không ra bệnh viện, đi phòng bệnh của của vợ tôi nhìn thôi, nhanh lên một chút!
Y tá không làm chủ được, nhanh chóng kêu hai bác sĩ tới, đem chuyện tình nói với bọn họ.
Bác sĩ tự nhiên là kiên quyết không đồng ý, Đổng chủ nhiệm, tâm tình của ngài chúng tôi có thể lý giải, bất quá Tạ thị trưởng tình huống đã ổn định, đứa nhỏ và người lớn đều không có trở ngại gì, ngài cứ yên tâm đi, ngài hiện tại sốt đến 40 độ, cái này là tuyệt đối không thể xuống giường, chờ hết sốt mới có thể đi ra ngoài.
Một bác sĩ khác nói: Đúng vậy, ngài dưỡng bệnh trước.
Đổng Học Bân giận, Chờ hết sốt? Được, hiện tại đo nhiệt độ cơ thể cho tôi!
Bác sĩ sửng sốt, một giờ trước đó vừa đo qua, hiện tại có đo cũng sẽ không có thay đổi gì.
Bất quá vì muốn khiến cho Đổng Học Bân hết hy vọng, bác sĩ vẫn cho y tá đem nhiệt kế tới kẹp dưới nách cho Đổng Học Bân, đợi vài phút.
Lúc đầu muốn cho Đổng Học Bân từ bỏ, nhưng mà kết quả nhiệt kế khiến cho mấy người bác sĩ y tá đều trợn tròn mắt.
Ba mươi sáu độ!
Nhiệt độ cơ thể bình thường!
Mấy người y tá suýt nữa té xỉu, vừa rồi còn bốn mươi độ! Bọn họ đều thấy rõ ràng! Sao trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể đã đi xuống?
Má ơi!
Ngài đây là cái khôi phục sức khỏe gì thế? ?
Cái nhiệt độ cơ thể này giảm con mẹ nó quá nhanh! !
Bác sĩ và y tá đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Đổng Học Bân.
Thật ra Đổng Học Bân có reverse, khiến cho mình khôi phục một chút thương thế vẫn có thể làm được, căn bản là không có gì, vì vậy nói: Không còn sốt chứ?
Ặc, cái này. . .
Có thể đem xe đẩy cho tôi chưa?
Bác sĩ lau lau mồ hôi, cũng không có cách nào, nhìn về phía Loan Hiểu Bình.
Loan Hiểu Bình tức nói, Tôi không quản được nó, nguyện ý đi cho nó đi đi.
Y tá không thể làm gì khác hơn là đem xe đẩy tới, đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống.
Để tôi. Loan Hiểu Bình tức thì tức, vẫn lấy cho Đổng Học Bân một cái chăn, lúc này mới đẩy xe đẩy của hắn ra phòng bệnh, đi đến khu khác, Vừa rồi lúc mẹ đi Tuệ Lan còn nghỉ ngơi, đang truyền dịch, bác sĩ nói Tuệ Lan có chút lo lắng quá độ, hơn nữa đã mang thai được mấy tháng, thân thể mới không chịu được, nằm nghỉ hai ngày sẽ không thành vấn đề.
Thật sao?
Mẹ lừa con làm gì, Tuệ Lan nếu như có chuyện gì, mẹ có thể ở phòng bệnh cùng con sao? Mẹ sớm chiếu cố Tuệ Lan rồi, làm gì có phần của con.
Vậy con cũng phải đi xem một chút.
Được được, tới rồi.
Một cánh cửa phòng bệnh.
Đổng Học Bân không cần mẹ già mở cánh cửa, đưa tay đẩy cánh cửa ra, nhất thời, Tạ Tuệ Lan đang dựa vào giường xem báo tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân, Tuệ Lan nhìn qua sắc mặt có một chút tái nhợt, nhưng tổng thể mà nói vẫn không sao.
Tuệ Lan. Đổng Học Bân vội kêu cô ấy một tiếng.
Tạ Tuệ Lan nhìn qua, mỉm cười nói: Mẹ, mẹ đã tới?
Loan Hiểu Bình ừm một cái, chỉ chỉ con trai nói: Tiểu Bân nói muốn tới thăm con, khuyên như thế nào cũng không nghe, chỉ có thể đẩy hắn đến đây, con thế nào?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Khá rồi, lúc đầu cũng không có việc gì, ha ha.
Tuệ Lan? Thấy cô ấy không để ý mình, Đổng Học Bân lại gọi một tiếng.
Loan Hiểu Bình cười ha ha nói: Được rồi, hai vợ chồng trò chuyện đi, mẹ đi ra ngoài đi bộ.
Mẹ già đi.
Cửa đóng lại, Đổng Học Bân mau chóng lăn xe đẩy đi qua, kéo tay của vợ nhìn trên dưới một chút, Nhanh để cho anh nhìn, khó chịu chỗ nào hả? Rốt cuộc là sao? Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt quay đầu qua, tiếp tục xem báo, Đổng Học Bân thấy thế liền đổ mồ hôi, Tức giận?Ài, đều tại anh đều tại anh, làm cho em bị bệnh, thật ra anh không sao cả, anh mà em còn không biết sao? Ai chết anh cũng không chết được, em nói có phải không? Lúc đó anh có nắm chắc vạn toàn mới xuống nước, ặc, anh biết rồi, anh đáp ứng em không mạo hiểm, nhưng cái này không phải mạo hiểm, anh là ai, chút chuyện nhỏ ấy còn có thể lật úp anh? Sao có thể!
Tạ Tuệ Lan vẫn nhẹ nhàng xem báo.
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: Đừng nóng giận, tới tới, cho anh hôn một cái trước, nhớ em muốn chết.
Nhìn hắn đưa mặt qua, ngón tay của Tạ Tuệ Lan chặn trên mặt hắn đẩy hắn ra, Được rồi, tên nhóc anh thối lắm, em đều lười nói anh.
Ha ha, không tức giận?
Em còn tức giận anh được sao.
Vậy ôm một cái đi.
Được rồi, Tạ tỷ anh trong người còn khó chịu.
Ai da, khó chịu chỗ nào khó chịu chỗ nào? Nhanh nói với anh.
Nói với anh hữu dụng sao?
Em quên anh biết rung y sao.
Tạ tỷ anh đau đầu cháng váng, cả ngày còn chưa có hết.
Được, vậy em đừng nhúc nhích, giao cho anh. Đổng Học Bân vừa nghe, không khỏi phân trần gian nan đỡ ghế đứng lên, đặt mông ngồi xuống giường bệnh của Tuệ Lan.
Vết thương của anh còn chưa được, nhanh chóng trở lại nghỉ ngơi đi.
Anh làm xong cho em rồi nói, đau đầu phải không? Xoay người.
Không để ý đến Tuệ Lan ngăn cản, Đổng Học Bân giữ đầu của Tạ Tuệ Lan, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, sau đó dùng Reverse một lát, trực tiếp tác dụng toàn thân của Tạ Tuệ Lan, đem thời gian trên thân thể của cô ấy lui về phía sau hai ngày, buông ra tay nói: Hiện tại cảm giác ra sao?
Tạ Tuệ Lan sờ sờ cái cổ, giật giật đầu, bỗng nhiên a một tiếng, Thật đúng là không đau?
Đổng Học Bân đắc ý nói: Thế nào, kỹ thuật xoa bóp của anh em vẫn là có hiệu quả chứ?
Tạ Tuệ Lan lại thử vài lần, liền cười tủm tỉm nhìn hắn, Được, không ngờ rằng ông xã của tôi hiểu y thuật, sau này có bệnh tôi cũng không đi bệnh viện.
Được, có bệnh gì em cứ nói với anh, bảo đảm khỏi bệnh.
Ha ha, đừng khoác lác nữa, nhanh chóng trở lại nghỉ ngơi đi, trước khi hết bệnh hoàn toàn thì đừng xuống giường, nghe thấy không?
Biết rồi, bất quá không nóng nảy. Đổng Học Bân cũng không quay về xe đẩy, mà là ưỡn mặt đem chân thuận thế chui vào trong chăn của Tuệ Lan, cứ như thế thoải mái tiến vào.
Làm gì?
Nằm một chút.
Quay về chổ của anh nằm đi.
Một mình anh nằm không có ý nghĩa, bằng không anh nói cùng bác sĩ một tiếng, cho hai ta một phòng bệnh tốt, cũng có một bạn.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, Anh không biết xấu hổ em còn muốn mặt.
Đổng Học Bân cũng không quản, cứ như thế ôm Tuệ Lan nằm cùng nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người Tuệ Lan, Đổng Học Bân cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Tên nhóc anh. Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ lắc đầu.
Được rồi, vẫn quên hỏi, những người anh cứu thế nào?
Rất nhiều không có chuyện nhi, hiện tại hẳn là ở dưới lầu vậy tằng phòng bệnh của trong, có mấy người tình huống không tốt của ngày hôm nay sáng sớm nghe nói cũng bệnh tình ổn định.
Đều sống?
Đều sống, một người cũng không chết.
Vậy là tốt rồi, ài, anh bệnh cũng coi như không uổng.
Lần này anh cướp sạch danh tiếng, còn không biết? Hiện tại toàn bộ thành phố Phần Châu đều thảo luận chuyện anh liều chết cứu người, lặn một hơi thở trong mặt băng nước đá mười phút? Đừng nói ai khác, Tạ tỷ anh hiện tại đều hoài nghi anh có phải là người máy hình người không! Tới, cho Tạ tỷ anh nhìn, ha ha. ! . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.