Chương 1651: Nhân vật truyền kỳ Đổng Học Bân.
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Phòng bếp nhỏ.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân và Tạ Tĩnh vừa làm đồ ăn, vừa nói chuyện.
Thật ra em cũng không phải đặc biệt lý giải. Tạ Tĩnh thở dài, Cũng là nghe ba mẹ tôi thỉnh thoảng nói qua một câu, biết một chút mà thôi.
Đổng Học Bân cắt đồ ăn, Nói đi.
Tạ Tĩnh nói: Nghe nói ông nội chúng ta lúc trước cùng ông nội của Phương Thủy Linh là lãnh đạo một tầng, đều một đường thân cư địa vị cao, bất quá ông nội của Phương Thủy Linh trẻ hơn chín mười tuổi, trẻ tuổi cũng là vốn liếng, khi đó được rất nhiều người coi trọng, cũng là người có khả năng được chọn lên vị trí lãnh đạo nhất, kết quả sau đó anh cũng biết, ông nội chúng ta đi tới tổng bí thư, kết quả bởi vì một vài sự tình và mâu thuẫn, ông nội đè ép ông nội của Phương Thủy Linh tám chín năm, mãi đến khi ông nội chúng ta lui xuống trước đó, cũng không khiến cho ông nội của Phương Thủy Linh tiến thêm một bước, ông nội sau khi lui xuống, cũng là ông nội của Phương Thủy Linh trẻ tuổi hơn một ít, lúc này mới có cơ hội xoay người, đi lên cao hơn, trước đây Phương gia có thể còn có lo lắng, nhưng thời gian càng lâu, dần dần cũng phát triển trở thành tranh đấu của Phương gia và Tạ gia, từ phía trên đánh tới phía dưới, hầu như là cái loại cừu hận không chết không ngớt, Phương gia cũng là kẻ thù chính trị và trở ngại lớn nhất của nhà chúng ta, em cho anh một ví dụ nha, lúc trước ba em từ cấp sở lên phó bộ, đã bị người của Phương gia ra tay, thiếu chút nữa khiến cho ba em không thể đi tới, thiếu chút nữa làm lỡ bốn năm thời gian của ba em, cuối cùng nhà chúng ta hóa hiểm thành lành, thế nhưng ba em cũng không thể đi đến chức vụ ông muốn đi, chỉ có thể lui để giữ bảo vệ cấp bậc, loại chuyện tình này còn rất nhiều. Đương nhiên, nhà chúng ta tự nhiên cũng cho Phương gia không ít trở ngại, đánh đến không thể hòa giải, quan viên trung ương có chút cấp bậc, ai không biết Tạ gia cùng Phương gia không đội trời chung, từ thời ông nội đã bắt đầu đánh, đánh hơn hai mươi năm.
Đổng Học Bân à một tiếng, rốt cuộc rõ ràng, Hèn chi em đối với Tiểu Linh là thái độ này, thì ra còn có việc này. Anh thật không biết.
Tạ Tĩnh nói: Em không phải người bụng dạ hẹp hòi. Em cũng biết ân oán của các trưởng bối không quan hệ cùng đám tiểu bối, em cũng sẽ không đem chuyện nhà đổ lên trên đầu Phương Thủy Linh, nhưng anh trai em là người dẫn dắt đời thứ ba của Tạ gia chúng ta, là đại biểu Tạ gia. Mà Phương Thủy Linh lại là cháu gái của Phương gia. Cũng không phải nhân vật râu ria. Là trực hệ, hai nhà có thù nhiều năm như vậy, anh trai em cưới ai cũng không thể cưới cô ấy!
Đổng Học Bân cũng một người rất khai sáng.Cũng không thể nói kiên quyết như thế.
Tạ Tĩnh không đồng ý nói: Anh cảm thấy với tính tình của ông nội, có thể đáp ứng sao? Khẳng định không được, anh cảm thấy ba mẹ em có thể đáp ứng sao? Khẳng định cũng không được, được rồi, cho dù nhà chúng ta đều đồng ý anh trai em tự do yêu đương, nhưng Phương gia đâu? Ông nội của Phương Thủy Linh và thân thích có khả năng sao? Đem cháu gái của bọn họ gả cho nhà chúng ta? Em dùng chân nghĩ cũng biết không có khả năng, căn bản là không có khả năng!
Đổng Học Bân cười nói: Em cùng Tôn Khải lúc trước không phải cũng không khác biệt lắm sao?
Tạ Tĩnh cãi lại nói: Cái đó không giống, Tôn Khải và nhà chúng ta không phải kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa, em cũng không phải nam, đối với cục chính trị diện sau này của nhà chúng ta không có ảnh hưởng, em muốn gả cho ai thì gả, dù sao nhà chúng ta cũng không trông cậy vào một nữ đồng chí khởi động lên, nhưng anh trai em thì không giống.
Đổng Học Bân lắc lắc ngón tay, Nữ đồng chí thì sao, thời đại nào rồi mà em còn mang tư tưởng phong kiến này, nam nữ bình đẳng, chị của em lúc đó chẳng phải nữ đồng chí sao.
Tạ Tĩnh bất đắc dĩ, Em sao có thể so với chị em, chị của em là trường hợp đặc biệt, chị ấy so với nam còn lợi hại rất nhiều lần, đương nhiên có thể gánh trọng trách của gia tộc, nhưng em là một người tầm thường, cho nên em gả cho Tôn Khải trong nhà phản đối cũng không có lớn như vậy, anh trai em thì. . .
Đổng Học Bân phê bình nói: Em đây là làm khó lẫn nhau đấy.
Tạ Tĩnh nhìn anh rể, Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn.
Không chỉ làm khó lẫn nhau, còn có suy nghĩ trốn tránh trách nhiệm. Đổng Học Bân không chút khách khí phê bình nói: Không phải anh rể phê bình em, em. . .
Tạ Tĩnh xua tay ngắt lời nói: Được rồi được rồi, anh cũng đừng phê bình nữa, đều là em sai được rồi chứ? Hơn nữa em cũng không nói cái gì, anh trai em nguyện ý yêu Phương Thủy Linh, em không phải cũng không quản cái gì sao, không phải không làm khó Phương Thủy Linh sao, em cũng là không muốn nói còn không được? Em cũng là không thích cô ấy còn không được? À, còn buộc em phải nhiệt tình với cô ấy hả? Còn buộc em phải xum xoe cô ấy hả?
Đổng Học Bân cười chỉ chỉ cô ấy, Nhìn kìa, còn nóng nảy.
Em mới không nóng nảy! Tạ Tĩnh cúi đầu tự mình rửa đồ ăn.
Được rồi, không nói không nói. Đổng Học Bân cũng là dở khóc dở cười, tiểu Tĩnh hôm nay tâm tình không tốt, mình cũng không nên quở trách cô ấy.
Nói thật, chuyện này quả thật không dễ làm.
Đám cưới của hai gia tộc thù truyền kiếp? Đổng Học Bân ngẫm lại cũng quá không có khả năng!
Có vài lời Tạ Tĩnh nói rất đúng, hai gia đình cũng không có khả năng đáp ứng cái hôn sự này!
Bất quá cái này không phải Đổng Học Bân có thể quản, hắn cũng không dự định quản, cho nên nghĩ cũng sẽ không nghĩ, Tạ Nhiên mang bạn gái tới, mình làm anh rể lớn cho đối phương một triệu làm lễ gặp mặt, cái này là đủ rồi, cấp bậc lễ nghĩa không thiếu, cho Tiểu Nhiên mặt mũi, chuyện còn lại hắn cũng không dự định xen vào.
Đang muốn xào rau, cánh cửa phòng bếp bị người gõ gõ.
Sau đó một thân ảnh thanh tú cũng chậm chậm đi đến ... là Phương Thủy Linh.
Đổng ca, tiểu Tĩnh, em giúp các người. Phương Thủy Linh nói xong, chủ động đoạt lấy đồ ăn trong tay của Tạ Tĩnh, bắt đầu rửa.
Tạ Tĩnh nói: Không cần.
Tôi làm cho. Phương Thủy Linh không nghe.
Đổng Học Bân sợ Tạ Tĩnh làm bậy, liền nói: Tiểu Tĩnh, em đi ra ngoài uống trà đi, để cho Tiểu Linh giúp anh là được rồi.
Tạ Tĩnh à một tiếng, đi.
Phòng bếp chỉ còn Đổng Học Bân và Phương Thủy Linh.
Động tác của Phương Thủy Linh rất quen thuộc, rất nhanh đem món cuối cùng rửa xong, còn giúp Đổng Học Bân làm cơm, hoàn toàn nhìn không ra cô ấy dĩ nhiên là cháu gái được nuông chiều từ bé của Phương gia, Đổng Học Bân nhìn vài lần, ấn tượng đối với cô ấy cũng vô cùng không tồi, quả thật là tiểu thư khuê các, hơn nữa tính cách tốt.
Lúc Đổng Học Bân quan sát cô ấy, Phương Thủy Linh đã len lén quan sát Đổng Học Bân.
Đối với anh rể lớn của Tạ Nhiên, Phương Thủy Linh cũng đặc biệt tò mò, cô ấy nhận thức Tạ Tuệ Lan, từ nhỏ đã thấy qua, tuy rằng bởi vì quan hệ mâu thuẫn của gia tộc chỉ giới hạn trong vài lần gặp mặt không nói chuyện, nhưng Phương Thủy Linh đối với chuyện tình của Tạ Tuệ Lan vẫn rất lý giải, biết cô ấy không chỉ đẹp hơn so với mình, năng lực cũng vượt lên hầu như tất cả đệ tử thế gia, trong vòng tròn này, Tạ Tuệ Lan vẫn là người con gái được chú ý nhất, Phương Thủy Linh biết rằng có rất nhiều đệ tử thế gia đã từng đề cập hôn sự Tạ gia, đó là một cô gái còn chói mắt hơn gấp ngàn lần so với Phương Thủy Linh.
Cô ấy khuynh quốc khuynh thành.
Cô ấy bình tĩnh ung dung.
Cô ấy tuổi còn trẻ đã làm tới vị trí bí thư thị ủy.
Đừng nói là một phụ nữ, cho dù là đệ tử thế gia, cả đám đàn ông chỗ dựa vững chắc, cũng không có thành tựu như Tạ Tuệ Lan, có vài người thậm chí ngay cả phân nửa thành tựu của Tạ Tuệ Lan cũng không có.
Cũng là một người phụ nữ hoàn mỹ như thế!
Cũng là một người phụ nữ khiến cho Phương Thủy Linh ghen ghét cũng không dám ghen ghét!
Nhưng cuối cùng, Tạ Tuệ Lan lại gả cho người trẻ tuổi nhìn qua vẻ ngoài xấu xí trước mắt tuổi tác cũng không khác gì mình!
Ăn ngay nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Học Bân, Phương Thủy Linh là vô cùng kinh ngạc, trong đầu cô ấy có rất nhiều hình tượng và tư tưởng đối với chồng của Tạ Tuệ Lan, nhưng Đổng Học Bân hoàn toàn phá vỡ tư tưởng của cô ấy, căn bản là cùng nhân vật cô ấy tư tưởng ra một chút phù hợp cũng không có, Phương Thủy Linh thật sự có chút khó tin, vì sao người phụ nữ hoàn mỹ tới hầu như mê hoặc tất cả đệ tử thế gia sao lại lựa chọn một người đàn ông như vậy.
Phương Thủy Linh cũng không phải khinh thường Đổng Học Bân, cô ấy chỉ là không cách nào lý giải, như mọi người, có chút không hiểu thế giới này bị cái gì vậy!
Rầm.
Ào.
Dầu văng ra.
Đổng Học Bân đang làm đồ ăn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô ấy, vừa lúc thấy ngay ánh mắt hiếu kỳ của Phương Thủy Linh, Đổng Học Bân không khỏi cười, Làm sao vậy? Nhìn anh làm gì?
Phương Thủy Linh mặt nóng lên, Tò mò.
Có cái gì tò mò? Đổng Học Bân sờ sờ mặt mình, cũng không cảm thấy cái gì, cười ha ha, Có phải là không đẹp trai như trong tưởng tượng của em?
Phương Thủy Linh vội nói: Không có.
Đổng Học Bân cảm khái nói: Không có biện pháp, trời sinh mà, khẳng định không bằng Tạ Nhiên của em rồi, anh vẫn ghen ghét khuôn mặt của tên nhóc đó đây.
Phương Thủy Linh lập tức nói: Nhiên ca cũng không như anh, em biết bản lĩnh của anh.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, biết mình? Ồ, danh tiếng của anh em lớn như vậy?
Người khác có thể nghe cũng không có nghe nói qua cái tên Đổng Học Bân này, người không biết, đó là bởi vì những người đó trình tự không đủ, căn bản là không thể nghe nói tên của Đổng Học Bân, nhưng Phương Thủy Linh làm cháu gái của Phương gia, làm sao không biết chồng của Tạ Tuệ Lan, tuy biết không nhiều lắm, tuy nói biết cũng không đặc biệt rõ ràng, nhưng vẫn là đối với đại danh của Đổng Học Bân nghe như sấm bên tai. Cô ấy biết Đổng Học Bân vì cưới Tạ Tuệ Lan, đã từng chỉ vào mũi của Tạ lão gia tử mà nói, thậm chí có một lần sau khi uống say, còn ôm vai vỗ về với Tạ lão gia tử xưng huynh gọi đệ, cô ấy còn biết Đổng Học Bân vì cứu Tạ Tuệ Lan, đã từng không để ý sinh tử phá qua bom cột vào trên người của Tạ Tuệ Lan, còn có cái gì hắn năng lực công tác đặc biệt mạnh các loại, cái khác cô ấy cũng không rõ ràng lắm, lý giải của cô ấy đối với Đổng Học Bân không nhiều lắm, tin tưởng người khác cũng như vậy, mọi người đa số vẫn là quan tâm Tạ Nhiên thậm chí Tạ Hạo, Đổng Học Bân có thế nào dù sao cũng là một con rể của Tạ gia, mà không phải con trai. con đường lý giải của Phương Thủy Linh đối với Đổng Học Bân, là đến từ Tạ Nhiên.
Hình dạng bình thường.
Thân gia trăm triệu.
Ra tay cũng là hơn triệu.
Tính tình còn đặc biệt kém.
Há mồm mở miệng đều là mắng chửi người và nói bậy.
Một người như thế, dĩ nhiên là một lãnh đạo hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi của ủy ban kỷ luật trung ương!
Một người như thế, lại có thể có thể đem một phụ nữ hoàn mỹ như Tuệ Lan cưới tới tay!
Đầu óc của Phương Thủy Linh không quá đủ, chính cô ta thấy, nghe nói, biết được, các loại hình ảnh cộng lại cùng một chỗ, cũng không thể khiến cho cô ấy lý giải được trước mắt đây là một người như thế nào.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, đó là một nhân vật truyền kỳ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Phòng bếp nhỏ.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân và Tạ Tĩnh vừa làm đồ ăn, vừa nói chuyện.
Thật ra em cũng không phải đặc biệt lý giải. Tạ Tĩnh thở dài, Cũng là nghe ba mẹ tôi thỉnh thoảng nói qua một câu, biết một chút mà thôi.
Đổng Học Bân cắt đồ ăn, Nói đi.
Tạ Tĩnh nói: Nghe nói ông nội chúng ta lúc trước cùng ông nội của Phương Thủy Linh là lãnh đạo một tầng, đều một đường thân cư địa vị cao, bất quá ông nội của Phương Thủy Linh trẻ hơn chín mười tuổi, trẻ tuổi cũng là vốn liếng, khi đó được rất nhiều người coi trọng, cũng là người có khả năng được chọn lên vị trí lãnh đạo nhất, kết quả sau đó anh cũng biết, ông nội chúng ta đi tới tổng bí thư, kết quả bởi vì một vài sự tình và mâu thuẫn, ông nội đè ép ông nội của Phương Thủy Linh tám chín năm, mãi đến khi ông nội chúng ta lui xuống trước đó, cũng không khiến cho ông nội của Phương Thủy Linh tiến thêm một bước, ông nội sau khi lui xuống, cũng là ông nội của Phương Thủy Linh trẻ tuổi hơn một ít, lúc này mới có cơ hội xoay người, đi lên cao hơn, trước đây Phương gia có thể còn có lo lắng, nhưng thời gian càng lâu, dần dần cũng phát triển trở thành tranh đấu của Phương gia và Tạ gia, từ phía trên đánh tới phía dưới, hầu như là cái loại cừu hận không chết không ngớt, Phương gia cũng là kẻ thù chính trị và trở ngại lớn nhất của nhà chúng ta, em cho anh một ví dụ nha, lúc trước ba em từ cấp sở lên phó bộ, đã bị người của Phương gia ra tay, thiếu chút nữa khiến cho ba em không thể đi tới, thiếu chút nữa làm lỡ bốn năm thời gian của ba em, cuối cùng nhà chúng ta hóa hiểm thành lành, thế nhưng ba em cũng không thể đi đến chức vụ ông muốn đi, chỉ có thể lui để giữ bảo vệ cấp bậc, loại chuyện tình này còn rất nhiều. Đương nhiên, nhà chúng ta tự nhiên cũng cho Phương gia không ít trở ngại, đánh đến không thể hòa giải, quan viên trung ương có chút cấp bậc, ai không biết Tạ gia cùng Phương gia không đội trời chung, từ thời ông nội đã bắt đầu đánh, đánh hơn hai mươi năm.
Đổng Học Bân à một tiếng, rốt cuộc rõ ràng, Hèn chi em đối với Tiểu Linh là thái độ này, thì ra còn có việc này. Anh thật không biết.
Tạ Tĩnh nói: Em không phải người bụng dạ hẹp hòi. Em cũng biết ân oán của các trưởng bối không quan hệ cùng đám tiểu bối, em cũng sẽ không đem chuyện nhà đổ lên trên đầu Phương Thủy Linh, nhưng anh trai em là người dẫn dắt đời thứ ba của Tạ gia chúng ta, là đại biểu Tạ gia. Mà Phương Thủy Linh lại là cháu gái của Phương gia. Cũng không phải nhân vật râu ria. Là trực hệ, hai nhà có thù nhiều năm như vậy, anh trai em cưới ai cũng không thể cưới cô ấy!
Đổng Học Bân cũng một người rất khai sáng.Cũng không thể nói kiên quyết như thế.
Tạ Tĩnh không đồng ý nói: Anh cảm thấy với tính tình của ông nội, có thể đáp ứng sao? Khẳng định không được, anh cảm thấy ba mẹ em có thể đáp ứng sao? Khẳng định cũng không được, được rồi, cho dù nhà chúng ta đều đồng ý anh trai em tự do yêu đương, nhưng Phương gia đâu? Ông nội của Phương Thủy Linh và thân thích có khả năng sao? Đem cháu gái của bọn họ gả cho nhà chúng ta? Em dùng chân nghĩ cũng biết không có khả năng, căn bản là không có khả năng!
Đổng Học Bân cười nói: Em cùng Tôn Khải lúc trước không phải cũng không khác biệt lắm sao?
Tạ Tĩnh cãi lại nói: Cái đó không giống, Tôn Khải và nhà chúng ta không phải kẻ thù truyền kiếp, hơn nữa, em cũng không phải nam, đối với cục chính trị diện sau này của nhà chúng ta không có ảnh hưởng, em muốn gả cho ai thì gả, dù sao nhà chúng ta cũng không trông cậy vào một nữ đồng chí khởi động lên, nhưng anh trai em thì không giống.
Đổng Học Bân lắc lắc ngón tay, Nữ đồng chí thì sao, thời đại nào rồi mà em còn mang tư tưởng phong kiến này, nam nữ bình đẳng, chị của em lúc đó chẳng phải nữ đồng chí sao.
Tạ Tĩnh bất đắc dĩ, Em sao có thể so với chị em, chị của em là trường hợp đặc biệt, chị ấy so với nam còn lợi hại rất nhiều lần, đương nhiên có thể gánh trọng trách của gia tộc, nhưng em là một người tầm thường, cho nên em gả cho Tôn Khải trong nhà phản đối cũng không có lớn như vậy, anh trai em thì. . .
Đổng Học Bân phê bình nói: Em đây là làm khó lẫn nhau đấy.
Tạ Tĩnh nhìn anh rể, Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn.
Không chỉ làm khó lẫn nhau, còn có suy nghĩ trốn tránh trách nhiệm. Đổng Học Bân không chút khách khí phê bình nói: Không phải anh rể phê bình em, em. . .
Tạ Tĩnh xua tay ngắt lời nói: Được rồi được rồi, anh cũng đừng phê bình nữa, đều là em sai được rồi chứ? Hơn nữa em cũng không nói cái gì, anh trai em nguyện ý yêu Phương Thủy Linh, em không phải cũng không quản cái gì sao, không phải không làm khó Phương Thủy Linh sao, em cũng là không muốn nói còn không được? Em cũng là không thích cô ấy còn không được? À, còn buộc em phải nhiệt tình với cô ấy hả? Còn buộc em phải xum xoe cô ấy hả?
Đổng Học Bân cười chỉ chỉ cô ấy, Nhìn kìa, còn nóng nảy.
Em mới không nóng nảy! Tạ Tĩnh cúi đầu tự mình rửa đồ ăn.
Được rồi, không nói không nói. Đổng Học Bân cũng là dở khóc dở cười, tiểu Tĩnh hôm nay tâm tình không tốt, mình cũng không nên quở trách cô ấy.
Nói thật, chuyện này quả thật không dễ làm.
Đám cưới của hai gia tộc thù truyền kiếp? Đổng Học Bân ngẫm lại cũng quá không có khả năng!
Có vài lời Tạ Tĩnh nói rất đúng, hai gia đình cũng không có khả năng đáp ứng cái hôn sự này!
Bất quá cái này không phải Đổng Học Bân có thể quản, hắn cũng không dự định quản, cho nên nghĩ cũng sẽ không nghĩ, Tạ Nhiên mang bạn gái tới, mình làm anh rể lớn cho đối phương một triệu làm lễ gặp mặt, cái này là đủ rồi, cấp bậc lễ nghĩa không thiếu, cho Tiểu Nhiên mặt mũi, chuyện còn lại hắn cũng không dự định xen vào.
Đang muốn xào rau, cánh cửa phòng bếp bị người gõ gõ.
Sau đó một thân ảnh thanh tú cũng chậm chậm đi đến ... là Phương Thủy Linh.
Đổng ca, tiểu Tĩnh, em giúp các người. Phương Thủy Linh nói xong, chủ động đoạt lấy đồ ăn trong tay của Tạ Tĩnh, bắt đầu rửa.
Tạ Tĩnh nói: Không cần.
Tôi làm cho. Phương Thủy Linh không nghe.
Đổng Học Bân sợ Tạ Tĩnh làm bậy, liền nói: Tiểu Tĩnh, em đi ra ngoài uống trà đi, để cho Tiểu Linh giúp anh là được rồi.
Tạ Tĩnh à một tiếng, đi.
Phòng bếp chỉ còn Đổng Học Bân và Phương Thủy Linh.
Động tác của Phương Thủy Linh rất quen thuộc, rất nhanh đem món cuối cùng rửa xong, còn giúp Đổng Học Bân làm cơm, hoàn toàn nhìn không ra cô ấy dĩ nhiên là cháu gái được nuông chiều từ bé của Phương gia, Đổng Học Bân nhìn vài lần, ấn tượng đối với cô ấy cũng vô cùng không tồi, quả thật là tiểu thư khuê các, hơn nữa tính cách tốt.
Lúc Đổng Học Bân quan sát cô ấy, Phương Thủy Linh đã len lén quan sát Đổng Học Bân.
Đối với anh rể lớn của Tạ Nhiên, Phương Thủy Linh cũng đặc biệt tò mò, cô ấy nhận thức Tạ Tuệ Lan, từ nhỏ đã thấy qua, tuy rằng bởi vì quan hệ mâu thuẫn của gia tộc chỉ giới hạn trong vài lần gặp mặt không nói chuyện, nhưng Phương Thủy Linh đối với chuyện tình của Tạ Tuệ Lan vẫn rất lý giải, biết cô ấy không chỉ đẹp hơn so với mình, năng lực cũng vượt lên hầu như tất cả đệ tử thế gia, trong vòng tròn này, Tạ Tuệ Lan vẫn là người con gái được chú ý nhất, Phương Thủy Linh biết rằng có rất nhiều đệ tử thế gia đã từng đề cập hôn sự Tạ gia, đó là một cô gái còn chói mắt hơn gấp ngàn lần so với Phương Thủy Linh.
Cô ấy khuynh quốc khuynh thành.
Cô ấy bình tĩnh ung dung.
Cô ấy tuổi còn trẻ đã làm tới vị trí bí thư thị ủy.
Đừng nói là một phụ nữ, cho dù là đệ tử thế gia, cả đám đàn ông chỗ dựa vững chắc, cũng không có thành tựu như Tạ Tuệ Lan, có vài người thậm chí ngay cả phân nửa thành tựu của Tạ Tuệ Lan cũng không có.
Cũng là một người phụ nữ hoàn mỹ như thế!
Cũng là một người phụ nữ khiến cho Phương Thủy Linh ghen ghét cũng không dám ghen ghét!
Nhưng cuối cùng, Tạ Tuệ Lan lại gả cho người trẻ tuổi nhìn qua vẻ ngoài xấu xí trước mắt tuổi tác cũng không khác gì mình!
Ăn ngay nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Học Bân, Phương Thủy Linh là vô cùng kinh ngạc, trong đầu cô ấy có rất nhiều hình tượng và tư tưởng đối với chồng của Tạ Tuệ Lan, nhưng Đổng Học Bân hoàn toàn phá vỡ tư tưởng của cô ấy, căn bản là cùng nhân vật cô ấy tư tưởng ra một chút phù hợp cũng không có, Phương Thủy Linh thật sự có chút khó tin, vì sao người phụ nữ hoàn mỹ tới hầu như mê hoặc tất cả đệ tử thế gia sao lại lựa chọn một người đàn ông như vậy.
Phương Thủy Linh cũng không phải khinh thường Đổng Học Bân, cô ấy chỉ là không cách nào lý giải, như mọi người, có chút không hiểu thế giới này bị cái gì vậy!
Rầm.
Ào.
Dầu văng ra.
Đổng Học Bân đang làm đồ ăn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô ấy, vừa lúc thấy ngay ánh mắt hiếu kỳ của Phương Thủy Linh, Đổng Học Bân không khỏi cười, Làm sao vậy? Nhìn anh làm gì?
Phương Thủy Linh mặt nóng lên, Tò mò.
Có cái gì tò mò? Đổng Học Bân sờ sờ mặt mình, cũng không cảm thấy cái gì, cười ha ha, Có phải là không đẹp trai như trong tưởng tượng của em?
Phương Thủy Linh vội nói: Không có.
Đổng Học Bân cảm khái nói: Không có biện pháp, trời sinh mà, khẳng định không bằng Tạ Nhiên của em rồi, anh vẫn ghen ghét khuôn mặt của tên nhóc đó đây.
Phương Thủy Linh lập tức nói: Nhiên ca cũng không như anh, em biết bản lĩnh của anh.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, biết mình? Ồ, danh tiếng của anh em lớn như vậy?
Người khác có thể nghe cũng không có nghe nói qua cái tên Đổng Học Bân này, người không biết, đó là bởi vì những người đó trình tự không đủ, căn bản là không thể nghe nói tên của Đổng Học Bân, nhưng Phương Thủy Linh làm cháu gái của Phương gia, làm sao không biết chồng của Tạ Tuệ Lan, tuy biết không nhiều lắm, tuy nói biết cũng không đặc biệt rõ ràng, nhưng vẫn là đối với đại danh của Đổng Học Bân nghe như sấm bên tai. Cô ấy biết Đổng Học Bân vì cưới Tạ Tuệ Lan, đã từng chỉ vào mũi của Tạ lão gia tử mà nói, thậm chí có một lần sau khi uống say, còn ôm vai vỗ về với Tạ lão gia tử xưng huynh gọi đệ, cô ấy còn biết Đổng Học Bân vì cứu Tạ Tuệ Lan, đã từng không để ý sinh tử phá qua bom cột vào trên người của Tạ Tuệ Lan, còn có cái gì hắn năng lực công tác đặc biệt mạnh các loại, cái khác cô ấy cũng không rõ ràng lắm, lý giải của cô ấy đối với Đổng Học Bân không nhiều lắm, tin tưởng người khác cũng như vậy, mọi người đa số vẫn là quan tâm Tạ Nhiên thậm chí Tạ Hạo, Đổng Học Bân có thế nào dù sao cũng là một con rể của Tạ gia, mà không phải con trai. con đường lý giải của Phương Thủy Linh đối với Đổng Học Bân, là đến từ Tạ Nhiên.
Hình dạng bình thường.
Thân gia trăm triệu.
Ra tay cũng là hơn triệu.
Tính tình còn đặc biệt kém.
Há mồm mở miệng đều là mắng chửi người và nói bậy.
Một người như thế, dĩ nhiên là một lãnh đạo hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi của ủy ban kỷ luật trung ương!
Một người như thế, lại có thể có thể đem một phụ nữ hoàn mỹ như Tuệ Lan cưới tới tay!
Đầu óc của Phương Thủy Linh không quá đủ, chính cô ta thấy, nghe nói, biết được, các loại hình ảnh cộng lại cùng một chỗ, cũng không thể khiến cho cô ấy lý giải được trước mắt đây là một người như thế nào.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, đó là một nhân vật truyền kỳ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.