Chương 651: Phải đi trường đảng?
Thường Dụ
22/08/2015
Ngày hôm sau.
Chủ nhật, sáng sớm, phố Hòa Bình.
Trong phòng khách Đổng gia, Đổng Học Bân thức dậy mặc quần áo, nhìn bên phòng ngủ, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Chờ hắn sau khi đi ra, bên trong vẫn không có động tĩnh, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp tám giờ, nhớ ngày hôm nay chị Từ nói còn muốn dẫn con đi chơi mà.
Đây là đã sớm rời khỏi giường?
Hay là đang ngủ? Chưa dậy?
Đổng Học Bân đi qua ghé vào cửa nghe một chút, không có động tĩnh gì, đưa tay gõ gõ cửa, "Chị Từ, chị Từ, dậy chưa?"
Không người trả lời.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đẩy cửa ra, nhất thời, thân ảnh của một người đang nằm trên giường đập vào tầm mắt, chị Từ còn đang ngủ, hơn nữa trên người không có mặc quần áo gì, ngày hôm qua cô ấy đến đây không chuẩn bị ở lại Bắc Kinh, cho nên đương nhiên sẽ không mang áo ngủ, hiện tại trên thân thể Từ Yến chỉ mặc một cái quần lót rất bảo thủ, lưng phủ chăn, phần chân ở bên dưới lộ hết ra bên ngoài, chỉ mặc quần lót chứ không mặc áo lót, hiển nhiên, mang theo cái kia ngủ sẽ khó chịu.
Ghê gớm thật nha.
Cái này thiếu chút nữa khiến cho Đổng Học Bân phun máu mũi, cũng may Từ Yến là nằm sấp ngủ, phần lớn bộ phận đều bị che, thấy không rõ lắm, nếu không Đổng Học Bân chắc chắn sẽ hôn mê ngã xuống đất, cái lực đánh vào này quá mạnh mẽ, hắn vội vàng quay đầu qua, không dám ngó.
Từ Yến tỉnh ngủ nhìn hắn, có thể cũng chú ý tới thân thể mình, cánh tay đưa qua che, không nhanh không chậm thuận thế đem chăn kéo qua che lại, ngữ khí tùy ý nói: "Dậy rồi à? Mấy giờ rồi? Chị ngủ quên sao?"
"Sắp tám giờ, cái này, tôi, khụ khụ, tôi cho rằng ngài đã đi rồi."
"Ngày hôm qua mất ngủ, ngủ trễ một ít."
"Vậy. . . tôi đi làm đồ ăn sáng."
Từ Yến mỉm cười nói: "Tùy tiện một chút là được, đừng quá phiền phức."
"Vậy tôi đi." Đổng Học Bân lập tức đóng cửa đi ra.
Trong phòng truyền đến tiếng mặc quần áo, chỉ chốc lát, tiếng giày cao gót rơi xuống đất càng ngày càng gần, cửa bị người từ bên trong đẩy ra.
Đổng Học Bân trong phòng bếp nghiêng đầu qua đi, "Trong nhà cũng không có gì, trứng gà luộc được không?"
"Có cái gì ăn cái đó." Từ Yến vuốt vuốt tóc dài, vẫn là áo sơmi váy của ngày hôm qua, cười đi vào phòng vệ sinh, sau đó bên trong truyền đến tiếng nói lẩm bẩm của chị Từ, "Hẹn gặp con trai lúc chín giờ, xem ra phải đến trễ một chút."
"Tôi chạy nhanh đưa ngài đi qua."
"Không cần, một hồi chị đón xe đi, làm phiền cậu cả ngày, cậu cũng sớm quay về trong khu đi."
"Đừng, chờ ngài bận xong, buổi tối tôi đưa ngài trở lại, ngài đừng nói nữa, quyết định như thế, cuối tuần tôi cũng không có chuyện gì, thật đấy."
"Cậu cứ khách khí với chị như vậy, lần sau có việc chị ngại không dám nhờ cậu làm."
"Ha ha, không phải là tôi khách khí, là ngài khách khí với tôi."
"Vậy được, vậy chị cũng không khách khí, dùng cậu thêm một chút."
Xoạt xoạt, tiếng đánh răng vang lên.
Chờ Đổng Học Bân đem mấy cái trứng buổi tối hôm qua mượn từ hàng xóm luộc xong, mang ra bên ngoài, Từ Yến rửa mặt xong cũng từ phòng vệ sinh đi ra, "Vừa nấu xong, ngài ăn nhanh đi, ấy!" Đổng Học Bân mới nhớ tới một việc, vỗ ót nhìn về phía cái ca trong WC, chỗ đó chỉ có một cái bàn chải đánh răng, là của Đổng Học Bân, "Coi tôi kia, đã quên mua cho ngài bàn chải đánh răng, ngài. . ."
Từ Yến nở nụ cười dưới, "Không có việc gì, dùng của cậu, thế nào? Còn chê chị Từ bẩn à?"
Đổng Học Bân vội vàng nói: "Không phải như vậy, tôi là sợ ngài chê tôi. . . à."
Cái bàn chải đánh răng kia, vài phút trước Đổng Học Bân vừa dùng qua.
Từ Yến không cho là đúng ngồi xuống ghế, "Chị không chê cậu, ha ha, nào, cậu cũng ăn đi, còn nóng lắm." Uống vào một ngụm, Từ Yến hơi ừm một cái, "Canh không tồi."
Đổng Học Bân vừa nhìn, trong lòng có chút cảm giác ngứa, cũng ngồi xuống ở bên cạnh cô ấy cùng nhau uống canh. Chị Từ thật sự không xem hắn là người ngoài, lần trước là ở nhà cô ấy đấu luyện, lần đó Từ Yến dùng qua khăn mặt vừa lau mồ hôi của mình đi lau mặt của cô ấy, lần này lại dùng bàn chải đánh răng của mình, thật sự là . . .
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân lái xe đưa Từ Yến đi ra đường Cổ Lâu, chậm rãi trở về nhà, cũng là mười giờ sáng rồi.
Vào phòng, Đổng Học Bân trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng ngủ, cầm cái chăn mà Từ Yến trước đó dùng qua, xếp gọn lại, ngửi trái ngửi phải, thật thơm.
Ài, lại nghĩ bậy nữa rồi!
Đổng Học Bân lắc lắc đầu, nhanh chóng tập trung tư tưởng, lấy điện thoại ra, bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện tối hôm qua của Từ Yến, ánh mắt kiên định, hắn lập tức gọi điện cho bí thư khu ủy Vương An Thạch, nếu đã chọn thì cần phải xác định.
Tít tít tít, điện thoại thông.
Một người nữ tiếp máy.
Đổng Học Bân nghe ra, "Là Nghiêm phu nhân sao? Tôi Đổng Học Bân, xin hỏi An Thạch bí thư có ở nhà không?"
Nghiêm phu nhân nói: "Ồ, Tiểu Đổng à, lão Vương không ở nhà, có việc sao?"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi thăm một chút bệnh của An Thạch bí thư."
"Cũng nhờ cậu, ha ha, lão Vương hai ngày nay rất tốt, giống như chưa hề bị bệnh qua, lần kia cậu xoa bóp trị liệu cho ông ấy có hiệu quả rất tốt."
"Có hiệu quả thì tôi an tâm, vậy tôi không quấy rối, nếu như An Thạch bí thư phát bệnh, ngài cứ gọi điện thoại."
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân cũng không có việc làm, thẳng thắn ngáp một cái, chui vào trong chăn nằm, tối hôm qua ngủ ở sô pha, không thích ứng, tỉnh tỉnh ngủ ngủ không nghỉ ngơi tốt, trước đó lại xoa bóp cho Từ Yến mấy tiếng, nhất thời không thích nghi kịp, thể lực tiêu hao rất lớn, ngủ thiếp đi, dù sao Từ Yến buổi tối mới về.
Vừa nằm xong là cảm thấy buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, chờ Đổng Học Bân mở mắt, mặt trời đều sắp xuống núi rồi, đồng hồ trong điện thoại di động hiện đúng bảy giờ.
Cừ thật, ngủ mấy tiếng luôn?
Trong điện thoại di động có báo cuộc gọi nhỡ, đều là số điện thoại của Từ Yến.
Đổng Học Bân vội vàng gọi lại cho chị Từ, "A lô, chị Từ, tôi vừa ngủ quên, điện thoại di động vang lên không nghe thấy, ngài ở đâu vậy? Tôi qua đón ngài đi?"
Đầu kia của điện thoại có tiếng xe rất lớn, tất cả đều là tạp âm, "Mặc kệ tôi, buổi chiều chị vừa nghe nói một chuyện, bên khu của cậu có tin đồn, cậu rất có thể phải đi trường đảng thành phố huấn luyện."
"Trường đảng ?"
"Chị cũng là mới nghe nói, tin tức còn chưa xác thật, cậu tốt nhất nên tìm hiểu một chút."
"Tôi rõ ràng, tôi lập tức hỏi ngay!"
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi một chút!
Đi trường đảng? ?
Nếu như tin tức là thật, cái này cũng đã là một tín hiệu rõ đến nổi không thể rõ hơn nữa, trong khu thật sự là có người muốn động Đổng Học Bân, không, có thể nói là đã động hắn!
Chủ nhật, sáng sớm, phố Hòa Bình.
Trong phòng khách Đổng gia, Đổng Học Bân thức dậy mặc quần áo, nhìn bên phòng ngủ, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Chờ hắn sau khi đi ra, bên trong vẫn không có động tĩnh, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp tám giờ, nhớ ngày hôm nay chị Từ nói còn muốn dẫn con đi chơi mà.
Đây là đã sớm rời khỏi giường?
Hay là đang ngủ? Chưa dậy?
Đổng Học Bân đi qua ghé vào cửa nghe một chút, không có động tĩnh gì, đưa tay gõ gõ cửa, "Chị Từ, chị Từ, dậy chưa?"
Không người trả lời.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đẩy cửa ra, nhất thời, thân ảnh của một người đang nằm trên giường đập vào tầm mắt, chị Từ còn đang ngủ, hơn nữa trên người không có mặc quần áo gì, ngày hôm qua cô ấy đến đây không chuẩn bị ở lại Bắc Kinh, cho nên đương nhiên sẽ không mang áo ngủ, hiện tại trên thân thể Từ Yến chỉ mặc một cái quần lót rất bảo thủ, lưng phủ chăn, phần chân ở bên dưới lộ hết ra bên ngoài, chỉ mặc quần lót chứ không mặc áo lót, hiển nhiên, mang theo cái kia ngủ sẽ khó chịu.
Ghê gớm thật nha.
Cái này thiếu chút nữa khiến cho Đổng Học Bân phun máu mũi, cũng may Từ Yến là nằm sấp ngủ, phần lớn bộ phận đều bị che, thấy không rõ lắm, nếu không Đổng Học Bân chắc chắn sẽ hôn mê ngã xuống đất, cái lực đánh vào này quá mạnh mẽ, hắn vội vàng quay đầu qua, không dám ngó.
Từ Yến tỉnh ngủ nhìn hắn, có thể cũng chú ý tới thân thể mình, cánh tay đưa qua che, không nhanh không chậm thuận thế đem chăn kéo qua che lại, ngữ khí tùy ý nói: "Dậy rồi à? Mấy giờ rồi? Chị ngủ quên sao?"
"Sắp tám giờ, cái này, tôi, khụ khụ, tôi cho rằng ngài đã đi rồi."
"Ngày hôm qua mất ngủ, ngủ trễ một ít."
"Vậy. . . tôi đi làm đồ ăn sáng."
Từ Yến mỉm cười nói: "Tùy tiện một chút là được, đừng quá phiền phức."
"Vậy tôi đi." Đổng Học Bân lập tức đóng cửa đi ra.
Trong phòng truyền đến tiếng mặc quần áo, chỉ chốc lát, tiếng giày cao gót rơi xuống đất càng ngày càng gần, cửa bị người từ bên trong đẩy ra.
Đổng Học Bân trong phòng bếp nghiêng đầu qua đi, "Trong nhà cũng không có gì, trứng gà luộc được không?"
"Có cái gì ăn cái đó." Từ Yến vuốt vuốt tóc dài, vẫn là áo sơmi váy của ngày hôm qua, cười đi vào phòng vệ sinh, sau đó bên trong truyền đến tiếng nói lẩm bẩm của chị Từ, "Hẹn gặp con trai lúc chín giờ, xem ra phải đến trễ một chút."
"Tôi chạy nhanh đưa ngài đi qua."
"Không cần, một hồi chị đón xe đi, làm phiền cậu cả ngày, cậu cũng sớm quay về trong khu đi."
"Đừng, chờ ngài bận xong, buổi tối tôi đưa ngài trở lại, ngài đừng nói nữa, quyết định như thế, cuối tuần tôi cũng không có chuyện gì, thật đấy."
"Cậu cứ khách khí với chị như vậy, lần sau có việc chị ngại không dám nhờ cậu làm."
"Ha ha, không phải là tôi khách khí, là ngài khách khí với tôi."
"Vậy được, vậy chị cũng không khách khí, dùng cậu thêm một chút."
Xoạt xoạt, tiếng đánh răng vang lên.
Chờ Đổng Học Bân đem mấy cái trứng buổi tối hôm qua mượn từ hàng xóm luộc xong, mang ra bên ngoài, Từ Yến rửa mặt xong cũng từ phòng vệ sinh đi ra, "Vừa nấu xong, ngài ăn nhanh đi, ấy!" Đổng Học Bân mới nhớ tới một việc, vỗ ót nhìn về phía cái ca trong WC, chỗ đó chỉ có một cái bàn chải đánh răng, là của Đổng Học Bân, "Coi tôi kia, đã quên mua cho ngài bàn chải đánh răng, ngài. . ."
Từ Yến nở nụ cười dưới, "Không có việc gì, dùng của cậu, thế nào? Còn chê chị Từ bẩn à?"
Đổng Học Bân vội vàng nói: "Không phải như vậy, tôi là sợ ngài chê tôi. . . à."
Cái bàn chải đánh răng kia, vài phút trước Đổng Học Bân vừa dùng qua.
Từ Yến không cho là đúng ngồi xuống ghế, "Chị không chê cậu, ha ha, nào, cậu cũng ăn đi, còn nóng lắm." Uống vào một ngụm, Từ Yến hơi ừm một cái, "Canh không tồi."
Đổng Học Bân vừa nhìn, trong lòng có chút cảm giác ngứa, cũng ngồi xuống ở bên cạnh cô ấy cùng nhau uống canh. Chị Từ thật sự không xem hắn là người ngoài, lần trước là ở nhà cô ấy đấu luyện, lần đó Từ Yến dùng qua khăn mặt vừa lau mồ hôi của mình đi lau mặt của cô ấy, lần này lại dùng bàn chải đánh răng của mình, thật sự là . . .
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân lái xe đưa Từ Yến đi ra đường Cổ Lâu, chậm rãi trở về nhà, cũng là mười giờ sáng rồi.
Vào phòng, Đổng Học Bân trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng ngủ, cầm cái chăn mà Từ Yến trước đó dùng qua, xếp gọn lại, ngửi trái ngửi phải, thật thơm.
Ài, lại nghĩ bậy nữa rồi!
Đổng Học Bân lắc lắc đầu, nhanh chóng tập trung tư tưởng, lấy điện thoại ra, bỗng nhiên nhớ lại câu chuyện tối hôm qua của Từ Yến, ánh mắt kiên định, hắn lập tức gọi điện cho bí thư khu ủy Vương An Thạch, nếu đã chọn thì cần phải xác định.
Tít tít tít, điện thoại thông.
Một người nữ tiếp máy.
Đổng Học Bân nghe ra, "Là Nghiêm phu nhân sao? Tôi Đổng Học Bân, xin hỏi An Thạch bí thư có ở nhà không?"
Nghiêm phu nhân nói: "Ồ, Tiểu Đổng à, lão Vương không ở nhà, có việc sao?"
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi thăm một chút bệnh của An Thạch bí thư."
"Cũng nhờ cậu, ha ha, lão Vương hai ngày nay rất tốt, giống như chưa hề bị bệnh qua, lần kia cậu xoa bóp trị liệu cho ông ấy có hiệu quả rất tốt."
"Có hiệu quả thì tôi an tâm, vậy tôi không quấy rối, nếu như An Thạch bí thư phát bệnh, ngài cứ gọi điện thoại."
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân cũng không có việc làm, thẳng thắn ngáp một cái, chui vào trong chăn nằm, tối hôm qua ngủ ở sô pha, không thích ứng, tỉnh tỉnh ngủ ngủ không nghỉ ngơi tốt, trước đó lại xoa bóp cho Từ Yến mấy tiếng, nhất thời không thích nghi kịp, thể lực tiêu hao rất lớn, ngủ thiếp đi, dù sao Từ Yến buổi tối mới về.
Vừa nằm xong là cảm thấy buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, chờ Đổng Học Bân mở mắt, mặt trời đều sắp xuống núi rồi, đồng hồ trong điện thoại di động hiện đúng bảy giờ.
Cừ thật, ngủ mấy tiếng luôn?
Trong điện thoại di động có báo cuộc gọi nhỡ, đều là số điện thoại của Từ Yến.
Đổng Học Bân vội vàng gọi lại cho chị Từ, "A lô, chị Từ, tôi vừa ngủ quên, điện thoại di động vang lên không nghe thấy, ngài ở đâu vậy? Tôi qua đón ngài đi?"
Đầu kia của điện thoại có tiếng xe rất lớn, tất cả đều là tạp âm, "Mặc kệ tôi, buổi chiều chị vừa nghe nói một chuyện, bên khu của cậu có tin đồn, cậu rất có thể phải đi trường đảng thành phố huấn luyện."
"Trường đảng ?"
"Chị cũng là mới nghe nói, tin tức còn chưa xác thật, cậu tốt nhất nên tìm hiểu một chút."
"Tôi rõ ràng, tôi lập tức hỏi ngay!"
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi một chút!
Đi trường đảng? ?
Nếu như tin tức là thật, cái này cũng đã là một tín hiệu rõ đến nổi không thể rõ hơn nữa, trong khu thật sự là có người muốn động Đổng Học Bân, không, có thể nói là đã động hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.