Quyền Tài

Chương 1144: Quay về huyện!

Thường Dụ

10/05/2017

Một ngày. . .

Hai ngày. . .

Ba ngày. . .

Buổi sáng hôm nay, trời còn chưa sáng.

Đổng Học Bân cuối cùng cũng xử lý xong chuyện ở kinh thành, tối hôm qua đã cáo từ cùng người nhà Tạ gia, đồ cũng sớm thu dọn xong rồi, cho nên sau khi đi ra từ khách sạn Đổng Học Bân trực tiếp đón xe taxi đi ra sân bay, lúc đầu ngày hôm trước hắn cũng nên quay về trong huyện, bất quá chuyện tình nhiều quá không thể cùng cán bộ của cục tài chính trở về, không thể làm gì khác hơn là đổi chuyến bay, đi chuyến bay đầu tiên của sáng sớm ngày hôm nay.

Trên xe.

Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại cho cục trưởng cục tài chính huyện Nghiêm Nhất Chí.

A lô, Nghiêm cục trưởng.

. . . Đổng huyện trưởng.

Quấy rối ông nghỉ ngơi?

Không có việc gì không có việc gì, tôi vừa dậy.

Tài chính trong huyện tháng này còn có trở ngại không?

Có thể miễn cưỡng, bất quá có chút không đủ, dù sao tiền lương tháng này tạm thời sẽ không phát xuống, Mông bí thư và Khương huyện trưởng cũng đều đang hỏi chuyện ngân sách.

Tôi ngày hôm qua có hỏi, tiền của trung ương hẳn là sẽ đến nhanh, là mấy ngày nay.

Ặc, lần trước ngài nói sợ xảy ra ngoài ý muốn, cho nên chuyện ngân sách tôi cũng không báo cáo, Mông bí thư và Khương huyện trưởng đều còn không biết, tôi đã nói ngài còn ở kinh thành tranh thủ, cho nên không cùng nhau trở về, ngài xem tôi nói như vậy. . .

Được, chờ tôi trở về sẽ báo cáo cùng Khương huyện trưởng.

Một là vì tìm lý do Đổng Học Bân trở về muộn, hai là, Nghiêm Nhất Chí cũng không có vội vã tranh công?

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân hơi gật đầu, Nghiêm Nhất Chí vẫn là rất thức thời, vài ngày trước trong phòng của nhà hàng Vương Phủ sờ lộn phó cục trưởng cục tài chính Trần Tiểu Mỹ, Trần Tiểu Mỹ sau đó mơ hồ biểu lộ ý muốn hướng về Đổng Học Bân, nói trong nói ngoài đem tin tức đều nhắn nhủ cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng nghe hiểu. Bất quá bởi vì là Trần Tiểu Mỹ tới. Đổng Học Bân còn không rõ ràng có phải là Nghiêm Nhất Chí bảo cô ấy làm như vậy, có thể là Trần Tiểu Mỹ tự chủ trương, chỉ là cô ấy muốn dựa vào, bất quá bây giờ xem ra Nghiêm Nhất Chí cũng là ý này, ông ta và Trần Tiểu Mỹ vẫn là người của Mông hệ, lần này ngay cả chuyện lớn như vậy sau khi trở về cũng không báo cáo cùng Mông bí thư. Bọn họ đã là tỏ thái độ với Đổng Học Bân, cũng là một loại đứng vào hàng.

Đổng Học Bân phân công quản lý cũng là công tác tài chính, hiện tại cục tài chính người đứng đầu người đứng thứ hai đều ngưng tụ ở bên cạnh, cũng làm kiên cố cơ sở để hắn sau này khai triển công tác, bằng không có chức vụ nhưng đầy tớ chỉ huy không được, vậy làm sao công tác?

Bước này đi không tồi.

Đổng Học Bân đối với hành trình kinh thành lần này vẫn là thoả mãn, dứt bỏ chuyện cứu Chung Lệ Trân trở về không nói, cũng là lấy được ngân sách năm mươi triệu và thu hoạch được cục trưởng và phó cục trưởng cục tài chính, đương nhiên, bên trong phần lớn vẫn là công lao của Tạ Quốc Lương, nếu không thấy được bối cảnh và năng lực của Đổng Học Bân, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ phỏng chừng cả đời cũng không có khả năng đứng vào hàng của Đổng Học Bân bên này.

Tới sân bay.

Đổng Học Bân trả tiền xuống xe. Vừa đi vào phòng khách sân bay, vừa cầm lấy điện thoại di động cho chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Trinh Thủy Mã Bân.

A lô, Mã chủ nhiệm sao.

Đổng huyện trưởng, là tôi.

Tôi lập tức lên máy bay, đại khái khoảng chín giờ thì đến.

Được, vậy tôi lập tức liên hệ người đi sân bay tiếp ngài.

Ừm, vậy phiền phức các người?

Ngài quá khách khí, đương nhiên đương nhiên.

Bởi vì chuyện bạn học cũ Diêu Thúy của Đổng Học Bân, Mã Bân gần đây vẫn đều rơi vào tình huống khó xử, nói với Đổng Học Bân cũng vẫn rất cẩn thận.

Đăng ký. . .



Qua kiểm an. . .

Reng reng reng, điện thoại vang lên.

Mã Bân gọi trở lại, A lô, Đổng huyện trưởng.

Đổng Học Bân nói: Làm sao vậy Mã chủ nhiệm?

Mã Bân nói: Tôi vừa rồi liên hệ một chút, cái này, xe của chính phủ huyện đều đi hết, Từ huyện trưởng tối hôm qua thì đi một chiếc, còn có một chiếc cũng bị một người cán bộ đi công tác lấy đi, tôi cũng liên hệ không được, không biết người kia bao giờ mới có thể trở về, cái này. . . Ngài xem bằng không tôi hỏi bên kia một chút? Không phải Mã Bân cố ý không an bài, thật sự là huyện Trinh Thủy quá nghèo khó, ngay cả xe của huyện trưởng chỉ là loại xe bình thường chưa đến trăm ngàn, ngay cả làm người đứng đầu cục ủy cũng không có xe riêng, cái này có thể tưởng tượng.

Dùng xe của bên công an?

Cái này ảnh hưởng cũng không tốt, anh em cũng không phân công quản lý bên đó.

Đổng Học Bân mới đến, rất chú ý những cái chi tiết này, vì vậy liền nói: Huyện ủy bên kia đâu?

Xe của huyện ủy xe so với chính phủ huyện chúng ta hẳn là có dư một ít. Mã Bân do dự nói, Bất quá huyện ủy. . . Ngày hôm nay có người nhà lãnh đạo kết hôn.

Kết hôn?

Là con trai của Trương bí thư và con gái của Bồ bí thư.

Trương bí thư? Phó bí thư huyện ủy Trương Vạn Thủy? Cán bộ Mông hệ?

Bồ bí thư? Bí thư ủy ban kỷ luật huyện Bồ An? Lão bánh quẩy phái trung gian?

Đổng Học Bân trong đầu nhất thời hiện ra hai tin tức, kết hôn? Không thể nào?

Con gái của Bồ bí thư, tôi nhớ kỹ lớn hơn so với con trai của Trương bí thư không ít? Đổng Học Bân hỏi, hắn buồn bực, sao cái đám cưới này lại diễn ra? Tuy rằng thời gian tới huyện Trinh Thủy không dài, nhưng hắn cũng nghe Diêu Thúy nói qua một ít chuyện của lãnh đạo, hình như quan hệ của Trương bí thư và Bồ bí thư không tốt?

Mã Bân ặc một tiếng, Không có không có, khụ khụ, là tôi chưa nói rõ ràng, không phải con trai của Trương bí thư kết hôn với con gái của Bồ bí thư, là. . . Là kết hôn riêng.

Cái gì?

Kết hôn riêng?

Đổng Học Bân con mắt mị lại, bên trong có việc!.

Hai đứa nhỏ của thường ủy huyện ủy kết hôn cùng một ngày? Sao có mùi thuốc súng bên trong?

Mã Bân đè thấp âm thanh, giải thích nói: Quan hệ của Trương bí thư và Bồ bí thư vẫn không quá. . . Ừm, lần này cũng là trùng hợp, bởi vì ngày hôm nay là ngày đặc biệt may mắn trong hai tháng nay, trong huyện kết hôn rất nhiều, Trương bí thư và Bồ bí thư bọn họ cũng đặt ngày này, kết quả. . . Sau đó đặt khách sạn ra, người nhà đụng phải, mới phát hiện là cùng ngày, nhưng ai mà đổi ngày, trên mặt mũi sẽ có chút. . . Khụ khụ, sau đó liền thành như bây giờ, ngay cả khách sạn đều như nhau, dù sao huyện chúng ta chỉ một khách sạn coi như có thể, chuyện này nói đi nói lại vẫn là trùng hợp, dù sao rất loạn.

Là quá loạn mới đúng.

Đổng Học Bân cho dù không ở tại huyện Trinh Thủy, hầu như cũng có thể cảm thụ được bầu không khí bên kia.

Trương phó bí thư là người đứng thứ huyện ủy, lẽ ra Bồ bí thư hẳn là nhường một chút, bất quá Bồ bí thư phỏng chừng cũng là một người quật cường, hơn nữa bọn họ quan hệ vẫn không tốt, kết quả hai người đấu hăng hái. Cái này nhìn qua cũng là chuyện của hai người, nhưng thực tế trên hoàn toàn không phải vậy, cái đám cưới này khẳng định là có gửi thiệp mời? Còn muốn làm tiệc rượu? Còn là một khách sạn? À, vậy cán bộ bên dưới đâu? Bạn rốt cuộc đi hôn lễ nhà ai? Đi Trương phó bí thư? Vậy khẳng định là đắc tội Bồ bí thư! Đi nhà của Bồ bí thư? Vậy khẳng định cũng phải tội Trương phó bí thư!

Được, lần này lan đến phạm vi quá lớn.

Lãnh đạo chính phủ huyện dùng xe đi công tác, phỏng chừng cũng là hai đầu đều đắc tội không nổi, cho nên bỏ của chạy lấy người? Chuyện gì đây!

Đổng Học Bân cũng có chút đau đầu, mình trở về không đúng lúc rồi.

Đổng Học Bân không sợ đắc tội với người, nhưng lúc có thể không đắc tội hắn đương nhiên không muốn đắc tội, nhiều bạn bè nhiều đường, nhiều kẻ địch nhiều bức tường.

Lại lý giải một chút tình huống kể lại cùng Mã Bân.

Lúc này, đăng ký xong, nhân viên công tác bắt đầu kiểm vé.



Đổng Học Bân nói: Tôi chuẩn bị đăng ký, trước tiên không nói.

Vậy tôi đi liên hệ cho ngài một chút bên huyện ủy? Nhìn xem còn có xe hay không? Mã Bân nói.

Đổng Học Bân biết quan hệ của chính phủ huyện và huyện ủy rất cương, Mã Bân hỏi phỏng chừng cũng vô dụng, nói: Anh đừng quản, tôi liên hệ cho.

Cái này, nếu không tôi nói cùng Khương huyện trưởng. . .

Chút việc nhỏ đừng phiền phức Khương huyện trưởng, cứ như vậy.

Vậy. . . Được.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thở dài, dùng xe đều phải mượn tới mượn lui, hắn là thường vụ phó huyện trưởng quả thật có chút bất đắc dĩ, bất quá đổi một góc độ suy nghĩ một chút, nếu như một huyện có điều kiện vô cùng tốt kinh tế phát triển rất ưu dị, cũng không tới phiên Đổng Học Bân hắn đi.

Vẫn là chịu thôi.

Đổng Học Bân vừa đăng ký, vừa gọi điện thoại cho Diêu Thúy, muốn mượn xe huyện ủy, tự nhiên không cần phải Đổng Học Bân tự mình đứng ra, thư ký đi là được.

A lô, xin chào Đổng huyện trưởng. Âm thanh của Diêu Thúy vang lên.

Đổng Học Bân cười nói: Nói không tiện?

Tiện, tôi ở nhà, còn chưa có rời giường.

Vậy quấy rối giấc ngủ của bạn học cũ?

Ha ha, cậu đừng có khách khí như vậy, nếu như cho ba mẹ tôi nghe, chắc chắn sẽ đánh tôi một trận, Học Bân, cậu có phải là ngồi máy bay về ngày hôm nay?

Ừm, chín giờ đi, bất quá bên chính phủ huyện không có xe, muốn kêu cô thông báo một tiếng bên huyện ủy, mượn một chiếc đến đây.

Được, vậy tôi liên hệ.

Cô biết lái xe sao?

Biết, bất quá rất ít lái.

Cô đến đây đón tôi một chuyến?

Được đấy, cậu dám cho tôi lái xe thì tôi dám tiếp, được rồi. . . Diêu Thúy bỗng nhiên cười khổ một tiếng, Cậu trở về không đúng lúc chút nào, trong huyện bên này. . .

Chuyện đứa nhỏ của Trương bí thư và Bồ bí thư kết hôn?

Cậu biết? Thì là chuyện này, ài, đều loạn thành một đống, tôi hai ngày trước cầm hai tấm thiệp mời nhìn nửa ngày, muốn gọi điện thoại cho cậu hỏi một chút, cậu còn tắt máy.

Điện thoại di động hết pin.

Vậy cậu xem là. . .

Chờ tôi trở về rồi nói sau.

Được, vậy tôi đi hỏi xe.

Trên máy bay, Đổng Học Bân tự giác đem điện thoại tắt đi, mang dây an toàn nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy nói Trương Vạn Thủy là người của Mông hệ, nhưng ông ta dù sao cũng là phó bí thư huyện ủy, người đứng thứ ba, không đi hôn lễ của con ông ta hiển nhiên không thích hợp. Nhưng bí thư ủy ban kỷ luật Bồ An mặc dù xếp hạng trong cuộc họp thường uỷ là nằm giữa, nhưng ông ấy vẫn chưa có đứng vào hàng, ngồi phái trung gian, đứng ở góc độ của Khương Phương Phương mà nhìn, hiển nhiên mượn hơi Bồ An là thực tế hơn một chút, Đổng Học Bân đã đứng vào hàng của Khương huyện trưởng bên này, tự nhiên cũng muốn lớn mạnh âm thanh của cán bộ khương hệ tại thường ủy huyện ủy một chút, cho nên không đi hôn lễ của con gái Bồ bí thư cũng có chút không nên.

Ài.

Sao trùng hợp như thế!

Khách sạn Trinh Thủy là đơn vị hợp tác trong huyện, người phụ trách thấy hai người lãnh đạo cùng đặt tiệc một ngày, sẽ không sớm ám chỉ một chút? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook