Chương 1030: Sống phải thấy người chết phải thấy xác!
Thường Dụ
10/05/2017
Áp lực
Áp lực không gì sánh được
Tràng diện im ắng không ai nói
Xe của đội cứu hỏa dừng lại bên bờ, lập tức có bảy tám người đi xuống, bên trong có ba người đã ở trên xe mặc thiết bị lặn xuống nước, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt
Vạn Phương Lỗi trách cứ nói: Lúc cần các người tới thì không thấy đâu, các người làm gì thế
Một người cán bộ của cục công an nổi nóng nói: Các người sao bây giờ mới đến, lúc này đã bao lâu rồi? Các người tự mình nhìn đi
Người tổ trưởng đi đầu của đội cứu hỏa vội giải thích nói: Mọi người vừa đi làm, đến lúc chuẩn bị thiết bị cứu viện thì làm lỡ một ít
Một người phó thị trưởng cũng cả giận nói: Mười phút trôi qua rồi. . . Các người hiện tại tới còn tác dụng cái gì? Hả?
Đổng Học Bân xuống nước mười phút, chuyện phát sinh đã qua hai mươi phút, nhân viên cứu viện mới chạy tới, quả thật là có chút chậm, bảy tám người đội cứu hỏa trong lòng cũng rõ ràng, huống chi ở đây còn có bí thư thị ủy và thị trưởng cùng đám lãnh đạo của thành phố Phần Châu, bọn họ cũng không dám phản bác cái gì
Đổng Học Bân đã chết.
Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.
Những lãnh đạo thành phố này cũng không quở trách bọn họ, cả đám đều sắc mặt không tốt.
Đột nhiên, Tạ Tuệ Lan bão nổi, nói những đội viên cứu hỏa: Còn nhìn cái gì, đi xuống cứu người
Vừa nghe Tạ thị trưởng nói, Chung Chính Vĩ cũng lập tức nói: Cái gì đều đừng nói nữa, đem người vớt lên
Tạ Tuệ Lan dùng chữ cứu người, nói rõ còn ôm hi vọng, mà Chung Chính Vĩ dùng chữ vớt lên, khẳng định là biết Đổng Học Bân và bé trai kia cho dù được đưa lên cũng là hai cái xác.
Ba đội viên cứu hỏa thay đồ lặn nhất thời xuống nước.
Trên bờ, một người dẫn đầu đội cứu hỏa lập tức tìm được một người quen biết của cục công an, Lão Trần, hiện trường là tình huống gì? Dưới nước có bao nhiêu người?
Lão trần thở dài Là Đổng chủ nhiệm và một người bé trai
Người dẫn đầu sửng sốt, Chỉ hai người? Chúng tôi nhận được tin tức. . . Là tám chín người mà?
Lão Trần cắn răng nói: Đều được Đổng chủ nhiệm cứu lên, nhưng lúc hắn xuống cứu bé trai. . . vẫn chưa thấy lên , đã mười phút
Người dẫn đầu hít vào nói: Đổng chủ nhiệm, là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm?
Không phải hắn thì còn ai
Nhưng hắn ngày hôm trước không phải bị thương nặng sao?
Đổng chủ nhiệm là mang theo vết thương đi xuống, hơn mười vết thương, tôi thấy mà đều. . . Lão Trần nói không được nữa, vành mắt có chút đỏ lên, hành động ngày hôm nay của Đổng Học Bân quả thật khiến cho rất nhiều người đều bị thuyết phục, để tay lên ngực tự vấn, đối mặt dân chúng, bọn họ ai cũng không có cách nào khác làm được như Đổng Học Bân, buồn cười là ngày hôm trước người nhà của những dân chúng này còn đánh Đổng Học Bân, buồn cười là buổi sáng ngày hôm nay bọn họ còn mắng Đổng Học Bân, nhưng Đổng chủ nhiệm báo đáp bọn họ ra sao? Bất kể ngại trước vẫn nghĩa vô phản cố xuống nước cứu người, thậm chí đem mạng của mình ra liều, tham quan? Hiện tại ngẫm lại tiếng chửi của dân chúng đối với Đổng chủ nhiệm, lão Trần nghĩ những lời này thật sự quá buồn cười
Mấy người đội viên cứu hỏa nghe thấy được cũng đều khiếp sợ nhìn nhau.
Mà một người đội viên cứu hỏa vừa xuống nước đầu tiên lúc này đã trồi lên mặt nước.
Người đội viên cứu hỏa này được người kéo lên, mất khí lực hơn nửa ngày mới kéo hắn ra khỏi mặt băng, người nọ thở phì phò, cả người đều đông lạnh run không ngớt, lúc này mới mười giây đồng hồ mà đã không kiên trì được, chỉ còn hai người đội viên khác tiếp tục ở dưới nước tìm kiếm.
Tiểu Vương
Tiểu Vương cậu thế nào?
Bên cạnh toàn bộ đội viên đều đi qua.
Tiểu Vương nằm trên mặt băng được người kéo lên bờ, lúc này mới nói Nước. . . Quá lạnh
Người dẫn đầu nghĩ thật mất mặt, không khỏi phát hỏa nói: Ngươi không phải mặc trang phục lặn sao?
Tiểu Vương thống khổ nói: Khí lạnh thấm vào da thịt, ngăn không được, ít nhất là 0 độ, tôi vừa xuống nước một chút mà đùi đã rút gân
Bên cạnh có rất nhiều người đều nhìn về phía người của đội cứu hỏa.
Người dẫn đầu hít vào, Thay người xuống lần nữa đi
Tiểu Vương nói: Xin lỗi, bất quá nhiệt độ nước thật sự. . .
Tôi rõ ràng, không cần xin lỗi Người dẫn đầu gọi người đem hắn đi
Lần này tất cả mọi người ở đây đã biết Đổng Học Bân rốt cuộc thật sự ở trạng thái nào dưới nước, cũng biết đây là nghị lực chống chọi của Đổng Học Bân, ngay cả đội cứu hỏa chuyên nghiệp xuống nước cứu người, ngay cả mặc trang phục lặn xuống nước mang theo dưỡng khí đều không có biện pháp ở trong nước quá mười giây đồng hồ, mà Đổng Học Bân tới tới lui lui bốn năm lần cứu về bảy tám người?
Đây là chênh lệch gì?
Đây là một loại ý chí lực gì? ?
La Hải Đình không nhịn được, đi tới la lên với người dẫn đầu: Đổng chủ nhiệm rốt cuộc thế nào? Còn hy vọng hay không? Còn có thể hay không. . .
Lưu Hán Khanh đè nặng cả giận nói: Khẳng định còn hi vọng đúng không?
Nghe vậy, rất nhiều người đều nhìn đến đây, đều đang chờ nhân sĩ chuyên nghiệp trả lời, tuy rằng trong lòng đều biết, nhưng rất nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định
Lãnh đạo của đội cứu hỏa biểu tình bị kiềm hãm, xin lỗi nhìn bọn họ nói: Chúng tôi chỉ có thể nói tận lực
Lông mày của Hạ Tuế Ân bỗng nhiên nhíu lại, Tận lực là ý gì? Ông nói rõ hy vọng có thể sống sót của Đổng chủ nhiệm là bao nhiêu?
Người dẫn đầu nghẹn lời, ăn ngay nói thật nói: Người bình thường mà nói, cho dù là nước bình thường cũng không có khả năng kiên trì ba phút, mười phút thì. . . Huống là loại nước lạnh này, không nói người bình thường, mặc dù là người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mặc đồ giữ ấm khẳng định cũng. . . Năm phút đồng hồ còn có một tia hy vọng, nhưng mười phút, hiện tại đã hơn mười phút. . . Tiếng nói dừng lại một chút, nói tiếp: Đổng chủ nhiệm hẳn là đã gặp nạn, xin lỗi, chúng tôi hiện tại chỉ có thể toàn lực vớt Nếu như dân chúng hỏi, ông ta còn có thể nói uyển chuyển một chút, nói cho bọn họ tận lực nghĩ cách cứu viện, nhưng ở đây có nhiều lãnh đạo thành phố như vậy đang nhìn, người dẫn đầu cũng không có biện pháp che giấu, cái tình huống này không có khả năng có thể sống sót, mặc dù là loại thần nhân như Đổng Học Bân cũng không có khả năng.
Gặp nạn?
Đổng Học Bân thật sự đã chết? ?
La Hải Đình hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Xung quanh cũng có dân chúng che miệng khóc thành tiếng.
Đội cứu hỏa bên này mỗi năm xử lý loại sự kiện này rất nhiều, khẳng định là chuyên nghiệp, bọn họ nếu cho ra cái kết luận này, vậy khẳng định là không sai, trước đó còn chưa có người đề cập qua, hiện tại nghe người dẫn đầu vừa nói như thế, tâm tình của rất nhiều người đều kích động lên.
Nhưng mà, người ở đây nhìn qua bình tĩnh nhất ngược lại là vợ của Đổng Học Bân Tạ Tuệ Lan.
Chỉ thấy Tạ Tuệ Lan híp mắt nhìn chằm chằm người dẫn đầu nói: Nếu như hắn dễ dàng chết như vậy hắn cũng sẽ không gọi là Đổng Học Bân, đừng đề cập với tôi chuyện vớt người, dùng tốc độ nhanh nhất toàn lực cứu viện hắn cho tôi, hắn khẳng định còn sống, cho dù chết tôi cũng thấy, sống phải thấy người chết phải thấy xác
Người dẫn đầu lập tức nói: Tạ thị trưởng ngài yên tâm, tôi gọi người xuống dưới, nhất định tìm được Đổng chủ nhiệm
Nhất thời, lại có hai người đội viên cứu hỏa thay nhau lặn xuống nước.
Rất nhiều người nhìn Tạ Tuệ Lan, không nói thêm cái gì.
Lại một phút đồng hồ trôi qua.
Một người đội viên cứu hỏa từ dưới nước lộ ra cái đầu, dưới cái nhìn của mọi người lắc đầu, ý bảo vẫn không có thể tìm được người.
Tạ Tuệ Lan vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, Tiếp tục tìm cho tôi
Dứt lời, thân thể Tạ Tuệ Lan có chút lắc lư, mất đà lùi lại dựa vào một chiếc xe.
Bên cạnh một người nữ cán bộ nhanh chóng đỡ lấy cô ấy, Tạ thị trưởng ngài không có việc gì chứ?
Chung Chính Vĩ nhất thời nói: Tạ thị trưởng, cô đi vào trong xe nghỉ ngơi một hồi đi, cô như vậy không được
Đúng vậy Tạ thị trưởng Bên cạnh có cán bộ nói: Ngài còn đang mang thai mà, nhanh đi lên xe đi, bên ngoài cũng lạnh lắm
Tôi không sao Tạ Tuệ Lan mạnh mẽ đỡ xe đứng dậy, bỏ qua tay của nữ cán bộ kia, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm mặt băng.
Một giây đồng hồ. . .
Mười giây đồng hồ. . .
Hai mươi giây đồng hồ. . .
Ly Đổng Học Bân xuống nước đã qua hơn mười phút đồng hồ.
Tuy rằng biết Đổng Học Bân đã hi sinh, nhưng rất nhiều lãnh đạo thành phố vẫn không có đi, dù sao ảnh hưởng của sự kiện rất lớn, bọn họ khẳng định phải đợi đem thi thể của Đổng Học Bân vớt lên, càng ngày càng nhiều người đã tiếp nhận sự thật Đổng Học Bân đã tử vong.
Người của đội cứu hỏa cũng lên bờ.
Báo cáo, không có tìm được
Bên tôi cũng không có phát hiện
Có thể, có thể là trôi tới chổ khác
Thân thể của mấy người bọn họ cũng kiên trì không được, quá lạnh.
Người dẫn đầu nói: Đổi người tiếp tục tìm, tìm được mới thôi
Trên xe cứu hỏa, người thay quần áo đều bọc thảm lạnh run, chưa được hai phút mà đã làm bọn họ lạnh muốn chết, nhiệt độ dưới nước có thể nghĩ.
Đổng chủ nhiệm đã chết!
Hiện tại ngay cả xác cũng không tìm được sao? ?
Rất nhiều người nghĩ tới đây, lại rơi nước mắt xuống.
Đổng chủ nhiệm
Tại sao có thể như vậy
Chủ nhiệm mới hai mươi lăm tuổi
Ông trời ơi! Ông mở mắt ra được không?
Tiếng khóc có thể truyền nhiễm, càng ngày càng nhiều dân chúng cùng nhau lau nước mắt, có thể vì dân chúng làm được đến phần này, hiện tại đã không ai cho rằng Đổng Học Bân là tham quan, người nhà của vài người được Đổng Học Bân vừa rồi cứu cực kỳ xấu hổ, bọn họ là người có lỗi với Đổng Học Bân nhất, tiếng khóc cũng lớn nhất.
Đổng chủ nhiệm
Người tốt không trường thọ, cái này là cái thế đạo gì
Rất nhiều cán bộ trong lòng cũng đau xót, vành mắt nóng lên.
Trong lúc tất cả mọi người cảm khái và khóc rống vì sự hi sinh của Đổng Học Bân, mặt băng chỗ rất xa bỗng nhiên truyền đến một ít động tĩnh
Kình!
Kình!!
A! Âm thanh gì thế?
Ai đập đồ vậy?
Tôi cũng nghe được? Chuyện gì xảy ra?
Bên bờ mấy người đội viên cứu hỏa đều sửng sốt, sau đó đều đi qua hướng mặt băng cách đó mười mấy mét.
Bất chợt, dưới con mắt mở to của mọi người, tầng băng nứt ra răng rắc một tiếng.
Phá dược rồi
Băng là từ dưới nước bay lên, cũng bám theo một chuỗi bọt nước.
Rất nhiều người đều bị dọa hết hồn, đồng thời đi qua xem xét hướng kia.
Tình huống gì? Băng từ phía dưới bay lên? Phía dưới có người? Có người phá băng? Người của đội cứu hỏa tại sao lại chạy đi xa như vậy? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Áp lực không gì sánh được
Tràng diện im ắng không ai nói
Xe của đội cứu hỏa dừng lại bên bờ, lập tức có bảy tám người đi xuống, bên trong có ba người đã ở trên xe mặc thiết bị lặn xuống nước, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt
Vạn Phương Lỗi trách cứ nói: Lúc cần các người tới thì không thấy đâu, các người làm gì thế
Một người cán bộ của cục công an nổi nóng nói: Các người sao bây giờ mới đến, lúc này đã bao lâu rồi? Các người tự mình nhìn đi
Người tổ trưởng đi đầu của đội cứu hỏa vội giải thích nói: Mọi người vừa đi làm, đến lúc chuẩn bị thiết bị cứu viện thì làm lỡ một ít
Một người phó thị trưởng cũng cả giận nói: Mười phút trôi qua rồi. . . Các người hiện tại tới còn tác dụng cái gì? Hả?
Đổng Học Bân xuống nước mười phút, chuyện phát sinh đã qua hai mươi phút, nhân viên cứu viện mới chạy tới, quả thật là có chút chậm, bảy tám người đội cứu hỏa trong lòng cũng rõ ràng, huống chi ở đây còn có bí thư thị ủy và thị trưởng cùng đám lãnh đạo của thành phố Phần Châu, bọn họ cũng không dám phản bác cái gì
Đổng Học Bân đã chết.
Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn.
Những lãnh đạo thành phố này cũng không quở trách bọn họ, cả đám đều sắc mặt không tốt.
Đột nhiên, Tạ Tuệ Lan bão nổi, nói những đội viên cứu hỏa: Còn nhìn cái gì, đi xuống cứu người
Vừa nghe Tạ thị trưởng nói, Chung Chính Vĩ cũng lập tức nói: Cái gì đều đừng nói nữa, đem người vớt lên
Tạ Tuệ Lan dùng chữ cứu người, nói rõ còn ôm hi vọng, mà Chung Chính Vĩ dùng chữ vớt lên, khẳng định là biết Đổng Học Bân và bé trai kia cho dù được đưa lên cũng là hai cái xác.
Ba đội viên cứu hỏa thay đồ lặn nhất thời xuống nước.
Trên bờ, một người dẫn đầu đội cứu hỏa lập tức tìm được một người quen biết của cục công an, Lão Trần, hiện trường là tình huống gì? Dưới nước có bao nhiêu người?
Lão trần thở dài Là Đổng chủ nhiệm và một người bé trai
Người dẫn đầu sửng sốt, Chỉ hai người? Chúng tôi nhận được tin tức. . . Là tám chín người mà?
Lão Trần cắn răng nói: Đều được Đổng chủ nhiệm cứu lên, nhưng lúc hắn xuống cứu bé trai. . . vẫn chưa thấy lên , đã mười phút
Người dẫn đầu hít vào nói: Đổng chủ nhiệm, là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm?
Không phải hắn thì còn ai
Nhưng hắn ngày hôm trước không phải bị thương nặng sao?
Đổng chủ nhiệm là mang theo vết thương đi xuống, hơn mười vết thương, tôi thấy mà đều. . . Lão Trần nói không được nữa, vành mắt có chút đỏ lên, hành động ngày hôm nay của Đổng Học Bân quả thật khiến cho rất nhiều người đều bị thuyết phục, để tay lên ngực tự vấn, đối mặt dân chúng, bọn họ ai cũng không có cách nào khác làm được như Đổng Học Bân, buồn cười là ngày hôm trước người nhà của những dân chúng này còn đánh Đổng Học Bân, buồn cười là buổi sáng ngày hôm nay bọn họ còn mắng Đổng Học Bân, nhưng Đổng chủ nhiệm báo đáp bọn họ ra sao? Bất kể ngại trước vẫn nghĩa vô phản cố xuống nước cứu người, thậm chí đem mạng của mình ra liều, tham quan? Hiện tại ngẫm lại tiếng chửi của dân chúng đối với Đổng chủ nhiệm, lão Trần nghĩ những lời này thật sự quá buồn cười
Mấy người đội viên cứu hỏa nghe thấy được cũng đều khiếp sợ nhìn nhau.
Mà một người đội viên cứu hỏa vừa xuống nước đầu tiên lúc này đã trồi lên mặt nước.
Người đội viên cứu hỏa này được người kéo lên, mất khí lực hơn nửa ngày mới kéo hắn ra khỏi mặt băng, người nọ thở phì phò, cả người đều đông lạnh run không ngớt, lúc này mới mười giây đồng hồ mà đã không kiên trì được, chỉ còn hai người đội viên khác tiếp tục ở dưới nước tìm kiếm.
Tiểu Vương
Tiểu Vương cậu thế nào?
Bên cạnh toàn bộ đội viên đều đi qua.
Tiểu Vương nằm trên mặt băng được người kéo lên bờ, lúc này mới nói Nước. . . Quá lạnh
Người dẫn đầu nghĩ thật mất mặt, không khỏi phát hỏa nói: Ngươi không phải mặc trang phục lặn sao?
Tiểu Vương thống khổ nói: Khí lạnh thấm vào da thịt, ngăn không được, ít nhất là 0 độ, tôi vừa xuống nước một chút mà đùi đã rút gân
Bên cạnh có rất nhiều người đều nhìn về phía người của đội cứu hỏa.
Người dẫn đầu hít vào, Thay người xuống lần nữa đi
Tiểu Vương nói: Xin lỗi, bất quá nhiệt độ nước thật sự. . .
Tôi rõ ràng, không cần xin lỗi Người dẫn đầu gọi người đem hắn đi
Lần này tất cả mọi người ở đây đã biết Đổng Học Bân rốt cuộc thật sự ở trạng thái nào dưới nước, cũng biết đây là nghị lực chống chọi của Đổng Học Bân, ngay cả đội cứu hỏa chuyên nghiệp xuống nước cứu người, ngay cả mặc trang phục lặn xuống nước mang theo dưỡng khí đều không có biện pháp ở trong nước quá mười giây đồng hồ, mà Đổng Học Bân tới tới lui lui bốn năm lần cứu về bảy tám người?
Đây là chênh lệch gì?
Đây là một loại ý chí lực gì? ?
La Hải Đình không nhịn được, đi tới la lên với người dẫn đầu: Đổng chủ nhiệm rốt cuộc thế nào? Còn hy vọng hay không? Còn có thể hay không. . .
Lưu Hán Khanh đè nặng cả giận nói: Khẳng định còn hi vọng đúng không?
Nghe vậy, rất nhiều người đều nhìn đến đây, đều đang chờ nhân sĩ chuyên nghiệp trả lời, tuy rằng trong lòng đều biết, nhưng rất nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định
Lãnh đạo của đội cứu hỏa biểu tình bị kiềm hãm, xin lỗi nhìn bọn họ nói: Chúng tôi chỉ có thể nói tận lực
Lông mày của Hạ Tuế Ân bỗng nhiên nhíu lại, Tận lực là ý gì? Ông nói rõ hy vọng có thể sống sót của Đổng chủ nhiệm là bao nhiêu?
Người dẫn đầu nghẹn lời, ăn ngay nói thật nói: Người bình thường mà nói, cho dù là nước bình thường cũng không có khả năng kiên trì ba phút, mười phút thì. . . Huống là loại nước lạnh này, không nói người bình thường, mặc dù là người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mặc đồ giữ ấm khẳng định cũng. . . Năm phút đồng hồ còn có một tia hy vọng, nhưng mười phút, hiện tại đã hơn mười phút. . . Tiếng nói dừng lại một chút, nói tiếp: Đổng chủ nhiệm hẳn là đã gặp nạn, xin lỗi, chúng tôi hiện tại chỉ có thể toàn lực vớt Nếu như dân chúng hỏi, ông ta còn có thể nói uyển chuyển một chút, nói cho bọn họ tận lực nghĩ cách cứu viện, nhưng ở đây có nhiều lãnh đạo thành phố như vậy đang nhìn, người dẫn đầu cũng không có biện pháp che giấu, cái tình huống này không có khả năng có thể sống sót, mặc dù là loại thần nhân như Đổng Học Bân cũng không có khả năng.
Gặp nạn?
Đổng Học Bân thật sự đã chết? ?
La Hải Đình hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Xung quanh cũng có dân chúng che miệng khóc thành tiếng.
Đội cứu hỏa bên này mỗi năm xử lý loại sự kiện này rất nhiều, khẳng định là chuyên nghiệp, bọn họ nếu cho ra cái kết luận này, vậy khẳng định là không sai, trước đó còn chưa có người đề cập qua, hiện tại nghe người dẫn đầu vừa nói như thế, tâm tình của rất nhiều người đều kích động lên.
Nhưng mà, người ở đây nhìn qua bình tĩnh nhất ngược lại là vợ của Đổng Học Bân Tạ Tuệ Lan.
Chỉ thấy Tạ Tuệ Lan híp mắt nhìn chằm chằm người dẫn đầu nói: Nếu như hắn dễ dàng chết như vậy hắn cũng sẽ không gọi là Đổng Học Bân, đừng đề cập với tôi chuyện vớt người, dùng tốc độ nhanh nhất toàn lực cứu viện hắn cho tôi, hắn khẳng định còn sống, cho dù chết tôi cũng thấy, sống phải thấy người chết phải thấy xác
Người dẫn đầu lập tức nói: Tạ thị trưởng ngài yên tâm, tôi gọi người xuống dưới, nhất định tìm được Đổng chủ nhiệm
Nhất thời, lại có hai người đội viên cứu hỏa thay nhau lặn xuống nước.
Rất nhiều người nhìn Tạ Tuệ Lan, không nói thêm cái gì.
Lại một phút đồng hồ trôi qua.
Một người đội viên cứu hỏa từ dưới nước lộ ra cái đầu, dưới cái nhìn của mọi người lắc đầu, ý bảo vẫn không có thể tìm được người.
Tạ Tuệ Lan vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, Tiếp tục tìm cho tôi
Dứt lời, thân thể Tạ Tuệ Lan có chút lắc lư, mất đà lùi lại dựa vào một chiếc xe.
Bên cạnh một người nữ cán bộ nhanh chóng đỡ lấy cô ấy, Tạ thị trưởng ngài không có việc gì chứ?
Chung Chính Vĩ nhất thời nói: Tạ thị trưởng, cô đi vào trong xe nghỉ ngơi một hồi đi, cô như vậy không được
Đúng vậy Tạ thị trưởng Bên cạnh có cán bộ nói: Ngài còn đang mang thai mà, nhanh đi lên xe đi, bên ngoài cũng lạnh lắm
Tôi không sao Tạ Tuệ Lan mạnh mẽ đỡ xe đứng dậy, bỏ qua tay của nữ cán bộ kia, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm mặt băng.
Một giây đồng hồ. . .
Mười giây đồng hồ. . .
Hai mươi giây đồng hồ. . .
Ly Đổng Học Bân xuống nước đã qua hơn mười phút đồng hồ.
Tuy rằng biết Đổng Học Bân đã hi sinh, nhưng rất nhiều lãnh đạo thành phố vẫn không có đi, dù sao ảnh hưởng của sự kiện rất lớn, bọn họ khẳng định phải đợi đem thi thể của Đổng Học Bân vớt lên, càng ngày càng nhiều người đã tiếp nhận sự thật Đổng Học Bân đã tử vong.
Người của đội cứu hỏa cũng lên bờ.
Báo cáo, không có tìm được
Bên tôi cũng không có phát hiện
Có thể, có thể là trôi tới chổ khác
Thân thể của mấy người bọn họ cũng kiên trì không được, quá lạnh.
Người dẫn đầu nói: Đổi người tiếp tục tìm, tìm được mới thôi
Trên xe cứu hỏa, người thay quần áo đều bọc thảm lạnh run, chưa được hai phút mà đã làm bọn họ lạnh muốn chết, nhiệt độ dưới nước có thể nghĩ.
Đổng chủ nhiệm đã chết!
Hiện tại ngay cả xác cũng không tìm được sao? ?
Rất nhiều người nghĩ tới đây, lại rơi nước mắt xuống.
Đổng chủ nhiệm
Tại sao có thể như vậy
Chủ nhiệm mới hai mươi lăm tuổi
Ông trời ơi! Ông mở mắt ra được không?
Tiếng khóc có thể truyền nhiễm, càng ngày càng nhiều dân chúng cùng nhau lau nước mắt, có thể vì dân chúng làm được đến phần này, hiện tại đã không ai cho rằng Đổng Học Bân là tham quan, người nhà của vài người được Đổng Học Bân vừa rồi cứu cực kỳ xấu hổ, bọn họ là người có lỗi với Đổng Học Bân nhất, tiếng khóc cũng lớn nhất.
Đổng chủ nhiệm
Người tốt không trường thọ, cái này là cái thế đạo gì
Rất nhiều cán bộ trong lòng cũng đau xót, vành mắt nóng lên.
Trong lúc tất cả mọi người cảm khái và khóc rống vì sự hi sinh của Đổng Học Bân, mặt băng chỗ rất xa bỗng nhiên truyền đến một ít động tĩnh
Kình!
Kình!!
A! Âm thanh gì thế?
Ai đập đồ vậy?
Tôi cũng nghe được? Chuyện gì xảy ra?
Bên bờ mấy người đội viên cứu hỏa đều sửng sốt, sau đó đều đi qua hướng mặt băng cách đó mười mấy mét.
Bất chợt, dưới con mắt mở to của mọi người, tầng băng nứt ra răng rắc một tiếng.
Phá dược rồi
Băng là từ dưới nước bay lên, cũng bám theo một chuỗi bọt nước.
Rất nhiều người đều bị dọa hết hồn, đồng thời đi qua xem xét hướng kia.
Tình huống gì? Băng từ phía dưới bay lên? Phía dưới có người? Có người phá băng? Người của đội cứu hỏa tại sao lại chạy đi xa như vậy? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.