Chương 1100: Tạ Tuệ Lan phát hỏa
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Tạ gia.
Trong phòng khách có chút im lặng.
Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Quốc Bang nói: Ba, ngoại giao thật sự không có hi vọng giải quyết?
Tạ Quốc Bang gật đầu, Lệ Trân nhờ người thân nhập quốc tịch vào nước M, cho nên rất khó.
Đổng Học Bân nói: Vậy đi trình tự pháp luật? Bọn họ không thể giam lỏng dì họ cả đời chứ?
Tạ Quốc Kiến chen vào nói, Liên lụy đến lợi ích quốc gia, cái gì đều có thể, chúng ta cũng làm dự định xấu nhất, phỏng chừng trong vòng năm năm Lệ Trân không có biện pháp liên hệ bên ngoài, ít nhất phải đợi thành quả nghiên cứu chân chính chứng thực mới có thể, hơn nữa cũng không nhất định, giam lỏng Lệ Trân năm mươi năm cũng không phải không thể, cho nên cấp trên mới nghĩ thông qua phương pháp khác đi nước M cứu người, cũng ra lệnh, vô luận trả giá bao nhiêu cũng phải đem Chung Lệ Trân đồng chí an toàn trở về, lời này thật ra chú không thể tiết lộ, bất quá đều là người nhà của mình, nói cũng không sao cả.
Cái gì?
Vô luận là trả giá bao nhiêu? ?
Đổng Học Bân trong lòng hơi rùng mình, có thể khiến cho quân đội ra loại mệnh lệnh này, hiển nhiên cái kỹ thuật kia tuyệt đối không đơn giản!
Tạ Quốc Kiến nhìn Đổng Học Bân nói: Tiểu Bân, con nói thật cho chú biết, nếu như con đi có thể có bao nhiêu nắm chắc đem dì họ con an toàn trở về?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: Bằng không chú nói trước với con một chút về tình huống cụ thể đi?
Tạ Quốc Kiến nói: Con muốn tình huống của bên kia? Phương diện cụ thể gì?
Đổng Học Bân nói: Ví dụ viện nghiên cứu nơi dì họ bị giam lỏng, tin tức này tuyệt đối đáng tin trăm phần trăm? Không có khả năng ở chổ khác?
Tạ Quốc Kiến chần chờ một chút, Tin tức chỉ là nói khả năng rất lớn.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái.Vậy có bản đồ của viện nghiên cứu không?
Tạ Quốc Kiến nói: Tọa độ cụ thể và địa điểm của viện nghiên cứu đều sớm xác định. Suy nghĩ một chút, ông ấy từ trong cặp lấy ra một tấm bản đồ, mở ra chỉ chỉ, Cũng là ở đây. Bất quá cái phần bản đồ này là văn kiện tuyệt mật, con nhìn thì nhìn, ngàn vạn lần không nên tiết lộ với bất luận kẻ nào.
Đổng Học Bân cũng nhìn nhìn vài lần, là một thành phố ở phía tây nước M, ngồi máy bay có thể đến, nhưng địa điểm của viện nghiên cứu có chút hẻo lánh, Còn gì nữa không?
Chỉ những cái này.
Bản đồ bên trong viện nghiên cứu đâu?
Cái này tạm thời không có.
Vậy tình huống đóng quân của quân đội đâu?
Đây là một căn cứ nghiên cứu tương đối quan trọng của nước M, quân đội đóng quân là khẳng định. Nhưng phân phối và con số cụ thể. . . Tạm thời không rõ ràng.
Đi là đi được, du ngoạn thị thực có thể, nhưng trở về thì sao? Nếu như cứu dì họ ra thì làm sao trở về?
Bởi vì là thứ không thể tiết lộ ra, hơn nữa liên lụy đến lợi ích của hai nước. Cho nên chỉ có thể đi đường biển len lén về nước, an bài cụ thể còn chưa có định.
Cái này không rõ ràng lắm.
Cái kia không biết.
Cái khác cũng không có định.
Khá lắm! Dưới loại tình huống này có nắm chắc mới là lạ!
Đổng Học Bân cười khổ nói: Con một chút nắm chắc cũng không có, thứ nhất dì họ không biết có phải là thật sự ở nơi này hay không, thứ hai có quân đội đóng quân, thứ ba bản đồ không có. Thứ tư là đường đi lại quá khó khăn, cũng quá nguy hiểm, xin lỗi chú hai, mẹ. Con thật bất lực.
Như vậyà. Tạ Quốc Kiến thở dài, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân đây là nói thật. Thời gian còn thừa của hắn tuy rằng mấy tháng gần đây cơ bản chưa không dùng qua, tích góp không ít. Nhưng cái này cũng không phải vạn năng, nếu chỉ mình hắn thì không thành vấn đề, lần này đi không phải mang văn vật gì trở về, mà là mang về một người sống, cái này. . . Nếu như thay đổi thành Tuệ Lan bị nước M khống chế, Đổng Học Bân khẳng định không nói hai lời lập tức giết đi qua, mặc kệ con mẹ nó là ai với ai, cái gì cũng sẽ không quản, nhưng lần này là Chung Lệ Trân, Đổng Học Bân ngay cả mặt mũi của cô ấy đều chưa thấy qua, cũng không có tình cảm gì, cũng hiểu được không cần phải đi mạo hiểm như vậy, người của quân đội nhiều như vậy cũng chẳng thể cứu Chung Lệ Trân trở về, mình đi phỏng chừng cũng hy vọng không lớn.
Đối với cái này, Tạ Quốc Kiến cũng rõ ràng, chuyện này quả thật quá khó, trên cơ bản là không có khả năng, chỉ bất quá chuyện này quan hệ trọng đại, không hỏi một câu Đổng Học Bân ông ấy cũng không muốn buông tha, dù sao Tiểu Đổng trước đây trải qua rất nhiều chuyện đủ để cho bọn họ trừng to mắt ra.
Hàn Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói cái gì, Quên đi, không có việc gì, Học Bân, mẹ gần đây cũng là quá sốt ruột, dì họ con cô ấy. . . Quên đi, cho dù con có nắm chắc, mẹ cũng không dám cho con đi mạo hiểm của, ừm, mẹ đi làm cơm cho con, cũng đến giờ cơm rồi. Hàn Tinh trong lòng vẫn đều rất mâu thuẫn, muốn có người cứu Chung Lệ Trân trở về, nhưng Đổng Học Bân nếu như đi, bà ấy cũng sợ Tiểu Bân gặp chuyện không may, nên không đáp ứng .
Con giúp mẹ. Đổng Học Bân đứng dậy nói.
Hàn Tinh miễn cưỡng cười nói: Không sao, một mình mẹ là được, con trò chuyện tán gẫu với ba con đi.
Lúc này, điện thoại của Hàn Tinh vang lên.
Của Tuệ Lan? Hàn Tinh tiếp, A lô, con gái.
Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: Dì họ đã bị nước m khống chế?
Hàn Tinh thở dài nói: Tin tức của con rất nhanh, vẫn chưa nói kịp với con, ừm, hai tháng trước dì họ con bị mất liên lạc, chú hai con đang suy nghĩ biện pháp.
Nghĩ biện pháp gì?
. . . Còn chưa nghĩ ra.
Sao con nghe nói Tiểu Bân đi qua? Các người không phải muốn chồng của con đi nước M cứu người chứ? Hàn Tinh cười khổ do dự, vừa muốn nói gì, Tạ Tuệ Lan đã từ cái giọng điệu này nhận ra, cô ấy rất thông minh, giọng điệu cũng lạnh xuống, Chú hai cũng đến?
Hàn Tinh ừm một cái, Đã đến.
Mẹ đem điện thoại đưa cho chú ấy đi! Tạ Tuệ Lan nói.
Hàn Tinh nhìn Tạ Quốc Kiến, cầm điện thoại di động lên, Tuệ Lan tìm chú.
Tạ Quốc Kiến cười khổ, Chị dâu, chị cứ nói em không đến. Vừa rồi đại ca Tạ Quốc Bang nói rất đúng, cái tính tình thối kia của Tuệ Lan, người trong nhà ai không biết, căn bản lục thân không nhận, nếu như để cho con bé biết mình khuyến khích Tiểu Bân đi mạo hiểm, khẳng định sẽ trở mặt với mình, cho nên Tạ Quốc Kiến cũng không muốn tiếp cái điện thoại này, huống hồ dưới tình huống an toàn của Đổng Học Bân không được cam đoan, ông và Hàn Tinh cũng không có khả năng đồng ý Đổng Học Bân đi.
Hàn Tinh nói: Tuệ Lan đứa nhỏ này thông minh lắm, lừa gạt không được đâu.
Tạ Quốc Kiến có chút đau đầu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp điện thoại, A lô, Tuệ Lan hả, tìm chú hai có chuyện gì? Mọi người đang muốn ăn, cơm nước xong rồi nói sau.
Tạ Tuệ Lan hí mắt nói: Chú hai, nghe nói chú muốn cho chồng của con đi nước M chịu chết? Đúng hay không?
Tạ Quốc Kiến lập tức nói: Không phải như vậy, là cấp trên bảo chú tới hỏi, con cũng biết Tiểu Bân đã sớm được quân đội lập hồ sơ, cũng là hỏi một câu.
Vậy chồng của con nói như thế nào?
Hắn hả? Hắn nói đi không được, không nắm chắc.
Ừm, sau đó chú nói như thế nào?
Chú có thể nói cái gì? Chú căn bản cũng không muốn Tiểu Bân đi, chuyện lần này quả thật có chút mạo hiểm, chú cũng là đi hỏi một câu, cũng muốn nghe Tiểu Bân có cái ý kiến gì hay, con hẳn là biết bản lĩnh của chồng con, bất quá nếu Tiểu Bân cũng không có biện pháp, thì quên đi, trừ phi Tiểu Bân có nắm chắc vạn toàn, bằng không hắn muốn đi chú cũng không sẽ đồng ý, con đó , đem chú hai thành người nào vậy? Đến lúc đó để cho cấp trên liên hệ, sẽ không tìm chồng con đi nước M, cấp trên ai không biết hắn là người của Tạ gia.
Ừm, vậy là tốt rồi.
Con cứ yên tâm đi.
Bất quá có câu con phải nói trước chú hai, tôi biết chú từ lúc trẻ tuổi đã thích dì họ, vẫn nhớ mãi không quên đối với Lệ Trân đồng chí. . .
Tạ Quốc Kiến vừa nghe liền trừng mắt nói: Xú nha đầu! Nói bậy bạ gì đó!
Tạ Tuệ Lan cười cười, Con nói bậy hay không nói bậy trong lòng chú rõ ràng, chuyện này chúng ta ai không biết? À, cũng là dì hai của con nhắm mắt làm ngơ thôi.
Tạ Quốc Kiến cả giận: Không lớn không nhỏ!
Đổng Học Bân và Hàn Tinh đều cách Tạ Quốc Kiến rất gần, mơ hồ nghe thấy được nội dung.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói hèn chi chú hai để bụng như thế, thì ra còn có việc như thế.
Hàn Tinh cũng tức giận, con gái của bà, cái gì cũng đều dám nói, bất quá cố kỵ đến mặt của Tạ Quốc Kiến, bà ấy cũng cùng Đổng Học Bân làm ra vẻ cái gì cũng không nghe.
Tạ Quốc Kiến cầm điện thoại di động đi xa một ít.
Chợt nghe Tạ Tuệ Lan cười cười lạnh như băng nói: Chú hai, con cũng không dám không lớn không nhỏ với chú, dù sao con cũng nói trước, ai muốn cho chồng của con đi mạo hiểm, đi làm chuyện hắn không muốn làm, vậy đừng trách Tạ Tuệ Lan con trở mặt, con là ai chú cũng biết, nói được là con làm được, ha ha, thật ra con cũng không phải tức giận chú, chỉ nói như thế mà thôi, đứa nhỏ của con cũng sắp sinh ra rồi, ba của đứa nhỏ nếu như có chuyện không hay xảy ra, vậy chú bảo hai mẹ con con sau này làm sao bây giờ? Có phải không? Cho nên con đương nhiên lo lắng cho chồng của con.
Tạ Quốc Kiến xuy râu mép trừng mắt, vẫn là tức giận đến không nhẹ.
Không bao lâu, Tạ Quốc Kiến lại nói với cô ấy vài câu, mới đem điện thoại đưa cho Đổng Học Bân, Vợ con tìm con.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nghe điện thoại nói: Tuệ Lan. Thật ra đối với Tuệ Lan quan tâm, Đổng Học Bân trong lòng cũng vô cùng ấm áp, ài, vẫn là vợ mình tốt.
Tạ Tuệ Lan chậm rãi nói: Nghe chú nói anh đi bộ tài chính làm việc, cũng xong xuôi rồi, ở kinh thành nghỉ ngơi vài ngày rồi trở về huyện Trinh Thủy đi.
Ừm, anh biết.
Không cần để ý đến chú hai, biết không?
Anh rõ ràng, trong lòng anh đều biết.
Vậy cứ như vậy đi.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đem điện thoại trả lại cho Hàn Tinh.
Hàn Tinh làm bộ không rõ ràng, hỏi Tạ Quốc Kiến: Tuệ Lan nói cái gì?
Tạ Quốc Kiến hầm hừ nói: Quở trách em! Con xú nha đầu này! Khi còn bé uổng công thương nó! Quả thật là không phân tốt xấu!
Đổng Học Bân vội nói: Chú hai đừng để bụng, cô ấy cũng là cái tính tình thối kia, mỗi ngày đều phát hỏa với con, đến lúc đó trở về con sẽ quở trách cô ấy!
Hàn Tinh cũng nói: Đúng vậy Quốc Kiến, đừng tức giận con bé làm gì.
Tạ Quốc Kiến im lặng một hồi, cũng thở dài nói: Thật ra Tuệ Lan nói cũng đúng, em cũng quá lo lắng an nguy của Lệ Trân, Tiểu Bân à, chú hai ngày hôm nay thật sự không có ý bức con đi, chú cũng biết chuyện này quá khó khăn, cũng là trong lòng không bỏ xuống được cái ý niệm này, nếu như có cái gì khiến cho trong lòng con khó chịu, chú hai nói lời xin lỗi với con, xin lỗi.
Đổng Học Bân liên tục xua tay, hắn thật ra không nghĩ cái gì, Coi chú kìa, chú xin lỗi con nhận không nổi, thật sự không có chuyện gì. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tạ gia.
Trong phòng khách có chút im lặng.
Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Quốc Bang nói: Ba, ngoại giao thật sự không có hi vọng giải quyết?
Tạ Quốc Bang gật đầu, Lệ Trân nhờ người thân nhập quốc tịch vào nước M, cho nên rất khó.
Đổng Học Bân nói: Vậy đi trình tự pháp luật? Bọn họ không thể giam lỏng dì họ cả đời chứ?
Tạ Quốc Kiến chen vào nói, Liên lụy đến lợi ích quốc gia, cái gì đều có thể, chúng ta cũng làm dự định xấu nhất, phỏng chừng trong vòng năm năm Lệ Trân không có biện pháp liên hệ bên ngoài, ít nhất phải đợi thành quả nghiên cứu chân chính chứng thực mới có thể, hơn nữa cũng không nhất định, giam lỏng Lệ Trân năm mươi năm cũng không phải không thể, cho nên cấp trên mới nghĩ thông qua phương pháp khác đi nước M cứu người, cũng ra lệnh, vô luận trả giá bao nhiêu cũng phải đem Chung Lệ Trân đồng chí an toàn trở về, lời này thật ra chú không thể tiết lộ, bất quá đều là người nhà của mình, nói cũng không sao cả.
Cái gì?
Vô luận là trả giá bao nhiêu? ?
Đổng Học Bân trong lòng hơi rùng mình, có thể khiến cho quân đội ra loại mệnh lệnh này, hiển nhiên cái kỹ thuật kia tuyệt đối không đơn giản!
Tạ Quốc Kiến nhìn Đổng Học Bân nói: Tiểu Bân, con nói thật cho chú biết, nếu như con đi có thể có bao nhiêu nắm chắc đem dì họ con an toàn trở về?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: Bằng không chú nói trước với con một chút về tình huống cụ thể đi?
Tạ Quốc Kiến nói: Con muốn tình huống của bên kia? Phương diện cụ thể gì?
Đổng Học Bân nói: Ví dụ viện nghiên cứu nơi dì họ bị giam lỏng, tin tức này tuyệt đối đáng tin trăm phần trăm? Không có khả năng ở chổ khác?
Tạ Quốc Kiến chần chờ một chút, Tin tức chỉ là nói khả năng rất lớn.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái.Vậy có bản đồ của viện nghiên cứu không?
Tạ Quốc Kiến nói: Tọa độ cụ thể và địa điểm của viện nghiên cứu đều sớm xác định. Suy nghĩ một chút, ông ấy từ trong cặp lấy ra một tấm bản đồ, mở ra chỉ chỉ, Cũng là ở đây. Bất quá cái phần bản đồ này là văn kiện tuyệt mật, con nhìn thì nhìn, ngàn vạn lần không nên tiết lộ với bất luận kẻ nào.
Đổng Học Bân cũng nhìn nhìn vài lần, là một thành phố ở phía tây nước M, ngồi máy bay có thể đến, nhưng địa điểm của viện nghiên cứu có chút hẻo lánh, Còn gì nữa không?
Chỉ những cái này.
Bản đồ bên trong viện nghiên cứu đâu?
Cái này tạm thời không có.
Vậy tình huống đóng quân của quân đội đâu?
Đây là một căn cứ nghiên cứu tương đối quan trọng của nước M, quân đội đóng quân là khẳng định. Nhưng phân phối và con số cụ thể. . . Tạm thời không rõ ràng.
Đi là đi được, du ngoạn thị thực có thể, nhưng trở về thì sao? Nếu như cứu dì họ ra thì làm sao trở về?
Bởi vì là thứ không thể tiết lộ ra, hơn nữa liên lụy đến lợi ích của hai nước. Cho nên chỉ có thể đi đường biển len lén về nước, an bài cụ thể còn chưa có định.
Cái này không rõ ràng lắm.
Cái kia không biết.
Cái khác cũng không có định.
Khá lắm! Dưới loại tình huống này có nắm chắc mới là lạ!
Đổng Học Bân cười khổ nói: Con một chút nắm chắc cũng không có, thứ nhất dì họ không biết có phải là thật sự ở nơi này hay không, thứ hai có quân đội đóng quân, thứ ba bản đồ không có. Thứ tư là đường đi lại quá khó khăn, cũng quá nguy hiểm, xin lỗi chú hai, mẹ. Con thật bất lực.
Như vậyà. Tạ Quốc Kiến thở dài, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân đây là nói thật. Thời gian còn thừa của hắn tuy rằng mấy tháng gần đây cơ bản chưa không dùng qua, tích góp không ít. Nhưng cái này cũng không phải vạn năng, nếu chỉ mình hắn thì không thành vấn đề, lần này đi không phải mang văn vật gì trở về, mà là mang về một người sống, cái này. . . Nếu như thay đổi thành Tuệ Lan bị nước M khống chế, Đổng Học Bân khẳng định không nói hai lời lập tức giết đi qua, mặc kệ con mẹ nó là ai với ai, cái gì cũng sẽ không quản, nhưng lần này là Chung Lệ Trân, Đổng Học Bân ngay cả mặt mũi của cô ấy đều chưa thấy qua, cũng không có tình cảm gì, cũng hiểu được không cần phải đi mạo hiểm như vậy, người của quân đội nhiều như vậy cũng chẳng thể cứu Chung Lệ Trân trở về, mình đi phỏng chừng cũng hy vọng không lớn.
Đối với cái này, Tạ Quốc Kiến cũng rõ ràng, chuyện này quả thật quá khó, trên cơ bản là không có khả năng, chỉ bất quá chuyện này quan hệ trọng đại, không hỏi một câu Đổng Học Bân ông ấy cũng không muốn buông tha, dù sao Tiểu Đổng trước đây trải qua rất nhiều chuyện đủ để cho bọn họ trừng to mắt ra.
Hàn Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói cái gì, Quên đi, không có việc gì, Học Bân, mẹ gần đây cũng là quá sốt ruột, dì họ con cô ấy. . . Quên đi, cho dù con có nắm chắc, mẹ cũng không dám cho con đi mạo hiểm của, ừm, mẹ đi làm cơm cho con, cũng đến giờ cơm rồi. Hàn Tinh trong lòng vẫn đều rất mâu thuẫn, muốn có người cứu Chung Lệ Trân trở về, nhưng Đổng Học Bân nếu như đi, bà ấy cũng sợ Tiểu Bân gặp chuyện không may, nên không đáp ứng .
Con giúp mẹ. Đổng Học Bân đứng dậy nói.
Hàn Tinh miễn cưỡng cười nói: Không sao, một mình mẹ là được, con trò chuyện tán gẫu với ba con đi.
Lúc này, điện thoại của Hàn Tinh vang lên.
Của Tuệ Lan? Hàn Tinh tiếp, A lô, con gái.
Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: Dì họ đã bị nước m khống chế?
Hàn Tinh thở dài nói: Tin tức của con rất nhanh, vẫn chưa nói kịp với con, ừm, hai tháng trước dì họ con bị mất liên lạc, chú hai con đang suy nghĩ biện pháp.
Nghĩ biện pháp gì?
. . . Còn chưa nghĩ ra.
Sao con nghe nói Tiểu Bân đi qua? Các người không phải muốn chồng của con đi nước M cứu người chứ? Hàn Tinh cười khổ do dự, vừa muốn nói gì, Tạ Tuệ Lan đã từ cái giọng điệu này nhận ra, cô ấy rất thông minh, giọng điệu cũng lạnh xuống, Chú hai cũng đến?
Hàn Tinh ừm một cái, Đã đến.
Mẹ đem điện thoại đưa cho chú ấy đi! Tạ Tuệ Lan nói.
Hàn Tinh nhìn Tạ Quốc Kiến, cầm điện thoại di động lên, Tuệ Lan tìm chú.
Tạ Quốc Kiến cười khổ, Chị dâu, chị cứ nói em không đến. Vừa rồi đại ca Tạ Quốc Bang nói rất đúng, cái tính tình thối kia của Tuệ Lan, người trong nhà ai không biết, căn bản lục thân không nhận, nếu như để cho con bé biết mình khuyến khích Tiểu Bân đi mạo hiểm, khẳng định sẽ trở mặt với mình, cho nên Tạ Quốc Kiến cũng không muốn tiếp cái điện thoại này, huống hồ dưới tình huống an toàn của Đổng Học Bân không được cam đoan, ông và Hàn Tinh cũng không có khả năng đồng ý Đổng Học Bân đi.
Hàn Tinh nói: Tuệ Lan đứa nhỏ này thông minh lắm, lừa gạt không được đâu.
Tạ Quốc Kiến có chút đau đầu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp điện thoại, A lô, Tuệ Lan hả, tìm chú hai có chuyện gì? Mọi người đang muốn ăn, cơm nước xong rồi nói sau.
Tạ Tuệ Lan hí mắt nói: Chú hai, nghe nói chú muốn cho chồng của con đi nước M chịu chết? Đúng hay không?
Tạ Quốc Kiến lập tức nói: Không phải như vậy, là cấp trên bảo chú tới hỏi, con cũng biết Tiểu Bân đã sớm được quân đội lập hồ sơ, cũng là hỏi một câu.
Vậy chồng của con nói như thế nào?
Hắn hả? Hắn nói đi không được, không nắm chắc.
Ừm, sau đó chú nói như thế nào?
Chú có thể nói cái gì? Chú căn bản cũng không muốn Tiểu Bân đi, chuyện lần này quả thật có chút mạo hiểm, chú cũng là đi hỏi một câu, cũng muốn nghe Tiểu Bân có cái ý kiến gì hay, con hẳn là biết bản lĩnh của chồng con, bất quá nếu Tiểu Bân cũng không có biện pháp, thì quên đi, trừ phi Tiểu Bân có nắm chắc vạn toàn, bằng không hắn muốn đi chú cũng không sẽ đồng ý, con đó , đem chú hai thành người nào vậy? Đến lúc đó để cho cấp trên liên hệ, sẽ không tìm chồng con đi nước M, cấp trên ai không biết hắn là người của Tạ gia.
Ừm, vậy là tốt rồi.
Con cứ yên tâm đi.
Bất quá có câu con phải nói trước chú hai, tôi biết chú từ lúc trẻ tuổi đã thích dì họ, vẫn nhớ mãi không quên đối với Lệ Trân đồng chí. . .
Tạ Quốc Kiến vừa nghe liền trừng mắt nói: Xú nha đầu! Nói bậy bạ gì đó!
Tạ Tuệ Lan cười cười, Con nói bậy hay không nói bậy trong lòng chú rõ ràng, chuyện này chúng ta ai không biết? À, cũng là dì hai của con nhắm mắt làm ngơ thôi.
Tạ Quốc Kiến cả giận: Không lớn không nhỏ!
Đổng Học Bân và Hàn Tinh đều cách Tạ Quốc Kiến rất gần, mơ hồ nghe thấy được nội dung.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói hèn chi chú hai để bụng như thế, thì ra còn có việc như thế.
Hàn Tinh cũng tức giận, con gái của bà, cái gì cũng đều dám nói, bất quá cố kỵ đến mặt của Tạ Quốc Kiến, bà ấy cũng cùng Đổng Học Bân làm ra vẻ cái gì cũng không nghe.
Tạ Quốc Kiến cầm điện thoại di động đi xa một ít.
Chợt nghe Tạ Tuệ Lan cười cười lạnh như băng nói: Chú hai, con cũng không dám không lớn không nhỏ với chú, dù sao con cũng nói trước, ai muốn cho chồng của con đi mạo hiểm, đi làm chuyện hắn không muốn làm, vậy đừng trách Tạ Tuệ Lan con trở mặt, con là ai chú cũng biết, nói được là con làm được, ha ha, thật ra con cũng không phải tức giận chú, chỉ nói như thế mà thôi, đứa nhỏ của con cũng sắp sinh ra rồi, ba của đứa nhỏ nếu như có chuyện không hay xảy ra, vậy chú bảo hai mẹ con con sau này làm sao bây giờ? Có phải không? Cho nên con đương nhiên lo lắng cho chồng của con.
Tạ Quốc Kiến xuy râu mép trừng mắt, vẫn là tức giận đến không nhẹ.
Không bao lâu, Tạ Quốc Kiến lại nói với cô ấy vài câu, mới đem điện thoại đưa cho Đổng Học Bân, Vợ con tìm con.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nghe điện thoại nói: Tuệ Lan. Thật ra đối với Tuệ Lan quan tâm, Đổng Học Bân trong lòng cũng vô cùng ấm áp, ài, vẫn là vợ mình tốt.
Tạ Tuệ Lan chậm rãi nói: Nghe chú nói anh đi bộ tài chính làm việc, cũng xong xuôi rồi, ở kinh thành nghỉ ngơi vài ngày rồi trở về huyện Trinh Thủy đi.
Ừm, anh biết.
Không cần để ý đến chú hai, biết không?
Anh rõ ràng, trong lòng anh đều biết.
Vậy cứ như vậy đi.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đem điện thoại trả lại cho Hàn Tinh.
Hàn Tinh làm bộ không rõ ràng, hỏi Tạ Quốc Kiến: Tuệ Lan nói cái gì?
Tạ Quốc Kiến hầm hừ nói: Quở trách em! Con xú nha đầu này! Khi còn bé uổng công thương nó! Quả thật là không phân tốt xấu!
Đổng Học Bân vội nói: Chú hai đừng để bụng, cô ấy cũng là cái tính tình thối kia, mỗi ngày đều phát hỏa với con, đến lúc đó trở về con sẽ quở trách cô ấy!
Hàn Tinh cũng nói: Đúng vậy Quốc Kiến, đừng tức giận con bé làm gì.
Tạ Quốc Kiến im lặng một hồi, cũng thở dài nói: Thật ra Tuệ Lan nói cũng đúng, em cũng quá lo lắng an nguy của Lệ Trân, Tiểu Bân à, chú hai ngày hôm nay thật sự không có ý bức con đi, chú cũng biết chuyện này quá khó khăn, cũng là trong lòng không bỏ xuống được cái ý niệm này, nếu như có cái gì khiến cho trong lòng con khó chịu, chú hai nói lời xin lỗi với con, xin lỗi.
Đổng Học Bân liên tục xua tay, hắn thật ra không nghĩ cái gì, Coi chú kìa, chú xin lỗi con nhận không nổi, thật sự không có chuyện gì. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.