Chương 1021: Tại phòng bếp!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều, hai giờ hơn.
Nếu cho mình nghỉ ngơi, Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị đến cơ quan.
Từ bệnh viện đi ra Đổng Học Bân lên xe, gọi điện thoại nói cho Tuệ Lan kết quả kiểm tra, Đổng Học Bân bắt đầu lái xe trên đường, ngày hôm nay có chút gió, mùa đông vừa qua tiết trời thoáng có chút ấm lại, nhưng lần này có gió to hạ nhiệt độ, lại trở về cảm giác trời đông giá rét, ngồi ở trong xe mở điều hòa mà Đổng Học Bân đều cảm giác không ấm nổi, ngay dưới cái nhìn của Đổng Học Bân, bầu trời đột nhiên rơi xuống một trận hoa tuyết tinh mịn, sau đó hoa tuyết càng lúc càng lớn, trong nháy mắt bao phủ mặt đất.
Cái khí trời quỷ quái này.
Nhiệt độ không khí hai năm nay càng ngày càng khác thường.
Dưới trời tuyết, Đổng Học Bân cũng sợ lái xe gặp chuyện không may, lại không muốn đi bộ, tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi một hồi về nhà? Trong nhà cũng không có người, đi chổ mẹ già? Quá xa.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Vừa nghe, bên kia liền truyền đến tiếng nói cẩn thận của Ngu Mỹ Hà, Tiểu Bân, là tôi
Đổng Học Bân cười ha ha, nói: Chị Ngu, tôi biết là chị
Tôi nghe nói cậu bị thương, hiện tại thế nào? Rốt cuộc bi thương đến chỗ nào rồi?
Tôi không sao, vừa đi bệnh viện kiểm tra, chỗ nào cũng đều tốt
Cậu, cậu đừng gạt ta, ngươi có phải là sợ tôi và Thiến Thiến lo lắng?
Trời đất, tôi thật không bị thương, lừa chị làm gì ađược rồi, chị đang ở đâu?
Ở nhà, à, vừa mua một căn hộ hai phòng, vừa lắp đặt thiết bị xong, tôi và Thiến Thiến cuối tuần mới đến ở, lúc đầu muốn nói với cậu, nhưng nghe nói cậu ở bên ngoài thị sát, tôi … tôi cũng không quấy rối cậu
Chị xem chị, khách khí có phải không? Cái này có cái gì quấy rối, vậy, tôi đúng lúc không có chổ đi, chị nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đi qua?
Được, vậy cậu nhớ một chút
Ừm, chờ tôi lấy giấy bút
. . .
Hơn hai mươi phút sau.
Trong một tiểu khu bình thường
Đổng Học Bân lái xe đi vào nhìn trái nhìn phải, khẽ gật đầu xuống xe, giá nhà bên này thành phố khẳng định cao hơn một ít so với trong huyện, lần trước chị Ngu mượn mình chút tiền, hơn nữa bán đi căn hộ mà Đổng Học Bân tặng cô ấy và Thiến Thiến tại huyện Duyên Đài cùng với Ngu Mỹ Hà gởi ngân hàng và nửa năm đi làm tại ngân hàng công thương, tiền cộng lại cùng một chỗ cũng không khác biệt lắm, ở đây tuy rằng giao thông có chút bất tiện, vị trí thoáng xa chút, nhưng hoàn cảnh và bầu không khí vẫn rất có thể, tiểu khu được xanh hoá rất sạch sẽ.
Lên lầu, nhấn chuông cửa.
Leng keng, leng keng, leng keng
Chỉ nghe bên trong cánh cửa mơ hồ đồn tới một âm thanh vui vẻ.
Mẹ, chú Đổng tới rồi, con đi mở con đi mở Cửa rất nhanh được mở, bên trong lộ ra khuôn mặt khả ái của Ngu Thiến Thiến, bất quá lại không giống với giọng điệu vừa nghe được, Ngu Thiến Thiến vừa ra tới nhất thời có vẻ có chút ngại ngùng nhìn Đổng Học Bân, kêu một tiếng, Chú Đổng
A Đổng Học Bân vui vẻ, sờ sờ đầu cô bé, Một thời gian dài không gặp, tiểu Thiến Thiến lại đẹp ra, ha ha, cũng lớn lên rồi?
Ngu Thiến Thiến ngọt ngào ừm một cái, Dài hơn ly mét rồi
Hắc, thật không sai
Chú mau vào, bên ngoài lạnh lắm
Được, mẹ con đâu?
Mẹ đang nấu canh, sợ chú chưa ăn cơm
Nghiêng người vào nhà, đóng cửa lại, Ngu Thiến Thiến còn rất nhu thuận cầm dép cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân vừa cười khen cô bé vài câu hiểu chuyện, tiểu Thiến Thiến lúc trước gặp phải Đổng Học Bân là một cô gái nhỏ rất tự ti rất nhu nhược, hiện tại dần dần trưởng thành, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, tính cách của tiểu nha đầu cũng chậm chậm có chút mở rộng lên, không còn ngượng ngùng, cái này đương nhiên là dấu hiệu tốt.
Trong phòng khách.
Đổng Học Bân ngẩng đầu chung quanh nhìn một chút, Không tồi, lắp đặt thiết bị là ai thiết kế?
Ngu Thiến Thiến hé miệng nói: Là con với mẹ, con và mẹ đã xem rất nhiều sách thiết kế đấy
Ồ, tiểu Thiến Thiến cũng có thể thiết kế lắp đặt thiết bị? Được rồi, sau này chú mua nhà ở, gọi con tới làm thiết kế sư cho chú có được hay không?
Ngu Thiến Thiến gật đầu một cái, Được
Cửa phòng bếp vừa mở ra, người không đi ra, âm thanh đã ra trước, Đừng đáp ứng bậy, con biết thiết kế gì, làm hư nhà của chú Đổng con bây giờ
Ngu Thiến Thiến quyệt miệng nói: Mới không làm hư
Lúc này, Ngu Mỹ Hà cũng đi ra, vừa tới cô ấy liền nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, thấy hắn thật sự không bị thương, chị Ngu mới thở ra một hơi, bỗng nhiên thoáng thấy con gái đang nhìn lén mình, Ngu Mỹ Hà mặt đỏ lên, biết mình nhìn Đổng Học Bân lâu quá, cuống quít nói: Tiểu Bân, cậu , cậu ăn chưa? Chị hầm canh cho cậu, cậu uống chút cho ấm áp
Đổng Học Bân cười nói: Vốn là ăn rồi, bất quá vừa ngửi thấy cái mùi vị này, lại đói bụng, được, vậy ăn thêm một chút
Vậy tôi đi làm cho cậu
Tôi tự mình tới, đừng
Không cần, cậu ngồi đi
. . .
Trong phòng bếp
Đổng Học Bân vẫn theo Ngu Mỹ Hà đi vào
Ngu Mỹ Hà cầm cái muỗi nếm vị, nói: Còn chưa có được, mùi xương còn chưa có ra, hâm thêm một hồi mới tốt
Không nóng nảy, từ từ
. . . Ừm
Bầu không khí có chút yên tĩnh
Ngu Mỹ Hà phía trước là tạp dề hồng nhạt, dưới tạp dề cũng là một cái quần giữ ấm, màu trắng, trên thân là áo ngắn da lông màu vàng, nhìn qua cực kỳ hiền lành, vóc người đầy ắp cũng khiến cho Đổng Học Bân vô thức nuốt nước bọt, nghĩ chị Ngu đã đẹp hơn so với trước đây, phụ nữ đẹp đều là dưỡng ra, khí hậu một phương, gia đình giáo dục, ẩm thực sinh hoạt, cùng những cái này đều có quan hệ cực lớn, hiện tại Ngu Mỹ Hà tìm được cha mẹ, tìm được công tác, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, con người tự nhiên cũng càng ngày càng đẹp.
Đổng Học Bân ho khan nói: Mấy ngày này chuyện nhiều quá, mỗi ngày đều bận cái này bận cái kia, lúc này mới không rút ra thời gian thăm chị và Thiến Thiến Cái này thật không phải mượn cớ, Đổng Học Bân hai tháng nay quả thật bận, đừng nói chị Ngu, ngay cả mẹ của mình hắn cũng không rãnh mà đi gặp.
Ngu Mỹ Hà vội vã xua tay, Không sao, chị biết
Đổng Học Bân xoay người lại đóng cửa phòng bếp, sau đó nhẹ nhàng ôm Ngu Mỹ Hà từ phía sau, đưa tay sờ ngực của cô ấy, Nhớ tôi không?
Ngu Mỹ Hà mặt nóng một chút, vội vàng nói: Thiến Thiến còn ở bên ngoài
Đổng Học Bân nói: Chị nói trước đi, nhớ tôi không
. . . Ừm
Nói nhớ hay không, đừng ừm
. . . nhớ
Nhớ bao nhiêu?
Tôi, tôi không biết
Ha ha
Đổng Học Bân biết chị Ngu da mặt rất mỏng, không chọc cô ấy nữa, mà là trực tiếp đưa tay, vén áo lông và quần giữ ấm lên, đưa tay mò vào phía sau lưng trắng bóng của cô ấy, sau đó từng chút từng chút sờ qua phía trước, mãi đến khi ngón tay đụng phải áo ngực của cô ấy
Ngu Mỹ Hà hoảng hốt che ngực, cách quần áo đè tay của Đổng Học Bân lại, Đừng, đến giờ ăn rồi, Thiến Thiến còn. . . Còn đang …
Lúc đóng cửa thì thấy con bé đang xem TV
Vậy cũng. . .
Nhớ chị, nhanh
Đổng Học Bân cũng mặc kệ, mở tay của chị Ngu ra bắt đầu đùa giỡn cô ấy
Thật ra cũng không phải Đổng Học Bân da mặt dày, chủ yếu là có một lần Đổng Học Bân uống say, đi nhà chị Ngu thì trực tiếp trước ở trước mặt của Ngu Thiến Thiến “mần thịt” Ngu Mỹ Hà, quan hệ của hai người bọn họ cũng sớm không giấu diếm được Ngu Thiến Thiến, còn cấm kỵ cái gì? Tiểu nha đầu kia trong lòng khẳng định cái gì đều rõ ràng, hơn nữa, cái này không phải còn cách cửa phòng bếp sao, Ngu Thiến Thiến cũng không nhìn thấy
Da thịt trên người chị Ngu rất ấm, xúc cảm vô cùng tốt
Đổng Học Bân càng sờ càng nghiện, cuối cùng kéo quần của cô ấy xuống
Một cái khe quần lót màu trắng nhất thời lộ ra, Ngu Mỹ Hà gấp gáp kéo quần, Đừng đừng, chị cầu cậu, đừng ở chỗ này, không được
Đã cởi rồi
Cơm nước xong rồi. . . rồi nói
Chị thật không có ý nghĩa
Tôi, thật không được, Thiến Thiến còn. . .
Đổng Học Bân không nghe, miệng đi tới hôn lên cánh môi của chị Ngu, sau đó tay ở bên dưới đang làm gì thì làm cái đó, đem quần của cô ấy kéo tới đầu gối
Ngu Mỹ Hà không có biện pháp, ỡm ờ ghé vào bàn trong phòng bếp, đưa tay còn lại nhanh chóng đóng cửa sổ phòng bếp
Không bao lâu
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh “bạch bạch” …
Ngu Mỹ Hà dùng sức che miệng lại không cho mình phát ra tiếng, trong ngón tay phát ra những tiếng rên khẽ, tiếng thở dốc trong lỗ mũi rất gấp
Khoảng chừng hai mươi phút trôi qua
Đổng Học Bân ghé vào phía sau lưng chị Ngu mệt không chịu được
Ngu Mỹ Hà đã xụi lơ tại bên cạnh bếp ở phút cuối cùng, che miệng run rẩy vài cái, chợt chuyển thân mềm ngồi xuống mặt đất, thở hồng hộc
Đừng ngồi chổ này, lạnh lắm
. . . Ừm, phù
Tôi lau lau cho chị
Đổng Học Bân lấy giấy ăn cho cô ấy, Ngu Mỹ Hà cầm cái quần nửa ngày mà không cử động, Đổng Học Bân cười khổ, rõ ràng ý tứ của cô ấy, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, vài tiếng sàn sạt, Đổng Học Bân mới nhìn thấy giấy ăn bị chị Ngu ném vào trong thùng rác, sau đó Đổng Học Bân trở đầu về nhìn về phía cô ấy, Ngu Mỹ Hà mặt đỏ không ngớt, nhanh chóng chỉnh sữa quần áo, đem quần kéo lên
Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng, Hôm nay là kỳ an toàn không?
. . . Ừm Ngu Mỹ Hà vuốt vuốt tóc, quay đầu lại tắt lửa
Đổng Học Bân từ phía sau hôn nhẹ cô ấy, ngửi trên người từng mùi vị phụ nữ thành thục, Chị Ngu, sao tôi nghĩ chị gần đây càng ngày càng mê người vậy
Ngu Mỹ Hà có chút xấu hổ, . . . Không có
Sao không có? Mùi vị càng ngày càng nhiều
Thật không có chị Ngu càng xấu hổ
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, Bằng không ngày hôm nay tôi không đi, buổi tối ở cùng chị
Không nên Ngu Mỹ Hà vội nói: Đừng để cho vợ cậu biết, lỡ như. . . Không tốt
Khụ khụ, đến đêm rồi nói, canh được chứ? Hắc, mùi vị vừa ngửi liền liền biết không tồi, hôm nay phải nếm thử tay nghề của chị Ngu Đổng Học Bân trải qua vận động mạnh, đã đói bụng lắm rồi, Cho tôi nhiều chút nha
Ừm Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Nếu cho mình nghỉ ngơi, Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị đến cơ quan.
Từ bệnh viện đi ra Đổng Học Bân lên xe, gọi điện thoại nói cho Tuệ Lan kết quả kiểm tra, Đổng Học Bân bắt đầu lái xe trên đường, ngày hôm nay có chút gió, mùa đông vừa qua tiết trời thoáng có chút ấm lại, nhưng lần này có gió to hạ nhiệt độ, lại trở về cảm giác trời đông giá rét, ngồi ở trong xe mở điều hòa mà Đổng Học Bân đều cảm giác không ấm nổi, ngay dưới cái nhìn của Đổng Học Bân, bầu trời đột nhiên rơi xuống một trận hoa tuyết tinh mịn, sau đó hoa tuyết càng lúc càng lớn, trong nháy mắt bao phủ mặt đất.
Cái khí trời quỷ quái này.
Nhiệt độ không khí hai năm nay càng ngày càng khác thường.
Dưới trời tuyết, Đổng Học Bân cũng sợ lái xe gặp chuyện không may, lại không muốn đi bộ, tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi một hồi về nhà? Trong nhà cũng không có người, đi chổ mẹ già? Quá xa.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Vừa nghe, bên kia liền truyền đến tiếng nói cẩn thận của Ngu Mỹ Hà, Tiểu Bân, là tôi
Đổng Học Bân cười ha ha, nói: Chị Ngu, tôi biết là chị
Tôi nghe nói cậu bị thương, hiện tại thế nào? Rốt cuộc bi thương đến chỗ nào rồi?
Tôi không sao, vừa đi bệnh viện kiểm tra, chỗ nào cũng đều tốt
Cậu, cậu đừng gạt ta, ngươi có phải là sợ tôi và Thiến Thiến lo lắng?
Trời đất, tôi thật không bị thương, lừa chị làm gì ađược rồi, chị đang ở đâu?
Ở nhà, à, vừa mua một căn hộ hai phòng, vừa lắp đặt thiết bị xong, tôi và Thiến Thiến cuối tuần mới đến ở, lúc đầu muốn nói với cậu, nhưng nghe nói cậu ở bên ngoài thị sát, tôi … tôi cũng không quấy rối cậu
Chị xem chị, khách khí có phải không? Cái này có cái gì quấy rối, vậy, tôi đúng lúc không có chổ đi, chị nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đi qua?
Được, vậy cậu nhớ một chút
Ừm, chờ tôi lấy giấy bút
. . .
Hơn hai mươi phút sau.
Trong một tiểu khu bình thường
Đổng Học Bân lái xe đi vào nhìn trái nhìn phải, khẽ gật đầu xuống xe, giá nhà bên này thành phố khẳng định cao hơn một ít so với trong huyện, lần trước chị Ngu mượn mình chút tiền, hơn nữa bán đi căn hộ mà Đổng Học Bân tặng cô ấy và Thiến Thiến tại huyện Duyên Đài cùng với Ngu Mỹ Hà gởi ngân hàng và nửa năm đi làm tại ngân hàng công thương, tiền cộng lại cùng một chỗ cũng không khác biệt lắm, ở đây tuy rằng giao thông có chút bất tiện, vị trí thoáng xa chút, nhưng hoàn cảnh và bầu không khí vẫn rất có thể, tiểu khu được xanh hoá rất sạch sẽ.
Lên lầu, nhấn chuông cửa.
Leng keng, leng keng, leng keng
Chỉ nghe bên trong cánh cửa mơ hồ đồn tới một âm thanh vui vẻ.
Mẹ, chú Đổng tới rồi, con đi mở con đi mở Cửa rất nhanh được mở, bên trong lộ ra khuôn mặt khả ái của Ngu Thiến Thiến, bất quá lại không giống với giọng điệu vừa nghe được, Ngu Thiến Thiến vừa ra tới nhất thời có vẻ có chút ngại ngùng nhìn Đổng Học Bân, kêu một tiếng, Chú Đổng
A Đổng Học Bân vui vẻ, sờ sờ đầu cô bé, Một thời gian dài không gặp, tiểu Thiến Thiến lại đẹp ra, ha ha, cũng lớn lên rồi?
Ngu Thiến Thiến ngọt ngào ừm một cái, Dài hơn ly mét rồi
Hắc, thật không sai
Chú mau vào, bên ngoài lạnh lắm
Được, mẹ con đâu?
Mẹ đang nấu canh, sợ chú chưa ăn cơm
Nghiêng người vào nhà, đóng cửa lại, Ngu Thiến Thiến còn rất nhu thuận cầm dép cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân vừa cười khen cô bé vài câu hiểu chuyện, tiểu Thiến Thiến lúc trước gặp phải Đổng Học Bân là một cô gái nhỏ rất tự ti rất nhu nhược, hiện tại dần dần trưởng thành, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, tính cách của tiểu nha đầu cũng chậm chậm có chút mở rộng lên, không còn ngượng ngùng, cái này đương nhiên là dấu hiệu tốt.
Trong phòng khách.
Đổng Học Bân ngẩng đầu chung quanh nhìn một chút, Không tồi, lắp đặt thiết bị là ai thiết kế?
Ngu Thiến Thiến hé miệng nói: Là con với mẹ, con và mẹ đã xem rất nhiều sách thiết kế đấy
Ồ, tiểu Thiến Thiến cũng có thể thiết kế lắp đặt thiết bị? Được rồi, sau này chú mua nhà ở, gọi con tới làm thiết kế sư cho chú có được hay không?
Ngu Thiến Thiến gật đầu một cái, Được
Cửa phòng bếp vừa mở ra, người không đi ra, âm thanh đã ra trước, Đừng đáp ứng bậy, con biết thiết kế gì, làm hư nhà của chú Đổng con bây giờ
Ngu Thiến Thiến quyệt miệng nói: Mới không làm hư
Lúc này, Ngu Mỹ Hà cũng đi ra, vừa tới cô ấy liền nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, thấy hắn thật sự không bị thương, chị Ngu mới thở ra một hơi, bỗng nhiên thoáng thấy con gái đang nhìn lén mình, Ngu Mỹ Hà mặt đỏ lên, biết mình nhìn Đổng Học Bân lâu quá, cuống quít nói: Tiểu Bân, cậu , cậu ăn chưa? Chị hầm canh cho cậu, cậu uống chút cho ấm áp
Đổng Học Bân cười nói: Vốn là ăn rồi, bất quá vừa ngửi thấy cái mùi vị này, lại đói bụng, được, vậy ăn thêm một chút
Vậy tôi đi làm cho cậu
Tôi tự mình tới, đừng
Không cần, cậu ngồi đi
. . .
Trong phòng bếp
Đổng Học Bân vẫn theo Ngu Mỹ Hà đi vào
Ngu Mỹ Hà cầm cái muỗi nếm vị, nói: Còn chưa có được, mùi xương còn chưa có ra, hâm thêm một hồi mới tốt
Không nóng nảy, từ từ
. . . Ừm
Bầu không khí có chút yên tĩnh
Ngu Mỹ Hà phía trước là tạp dề hồng nhạt, dưới tạp dề cũng là một cái quần giữ ấm, màu trắng, trên thân là áo ngắn da lông màu vàng, nhìn qua cực kỳ hiền lành, vóc người đầy ắp cũng khiến cho Đổng Học Bân vô thức nuốt nước bọt, nghĩ chị Ngu đã đẹp hơn so với trước đây, phụ nữ đẹp đều là dưỡng ra, khí hậu một phương, gia đình giáo dục, ẩm thực sinh hoạt, cùng những cái này đều có quan hệ cực lớn, hiện tại Ngu Mỹ Hà tìm được cha mẹ, tìm được công tác, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, con người tự nhiên cũng càng ngày càng đẹp.
Đổng Học Bân ho khan nói: Mấy ngày này chuyện nhiều quá, mỗi ngày đều bận cái này bận cái kia, lúc này mới không rút ra thời gian thăm chị và Thiến Thiến Cái này thật không phải mượn cớ, Đổng Học Bân hai tháng nay quả thật bận, đừng nói chị Ngu, ngay cả mẹ của mình hắn cũng không rãnh mà đi gặp.
Ngu Mỹ Hà vội vã xua tay, Không sao, chị biết
Đổng Học Bân xoay người lại đóng cửa phòng bếp, sau đó nhẹ nhàng ôm Ngu Mỹ Hà từ phía sau, đưa tay sờ ngực của cô ấy, Nhớ tôi không?
Ngu Mỹ Hà mặt nóng một chút, vội vàng nói: Thiến Thiến còn ở bên ngoài
Đổng Học Bân nói: Chị nói trước đi, nhớ tôi không
. . . Ừm
Nói nhớ hay không, đừng ừm
. . . nhớ
Nhớ bao nhiêu?
Tôi, tôi không biết
Ha ha
Đổng Học Bân biết chị Ngu da mặt rất mỏng, không chọc cô ấy nữa, mà là trực tiếp đưa tay, vén áo lông và quần giữ ấm lên, đưa tay mò vào phía sau lưng trắng bóng của cô ấy, sau đó từng chút từng chút sờ qua phía trước, mãi đến khi ngón tay đụng phải áo ngực của cô ấy
Ngu Mỹ Hà hoảng hốt che ngực, cách quần áo đè tay của Đổng Học Bân lại, Đừng, đến giờ ăn rồi, Thiến Thiến còn. . . Còn đang …
Lúc đóng cửa thì thấy con bé đang xem TV
Vậy cũng. . .
Nhớ chị, nhanh
Đổng Học Bân cũng mặc kệ, mở tay của chị Ngu ra bắt đầu đùa giỡn cô ấy
Thật ra cũng không phải Đổng Học Bân da mặt dày, chủ yếu là có một lần Đổng Học Bân uống say, đi nhà chị Ngu thì trực tiếp trước ở trước mặt của Ngu Thiến Thiến “mần thịt” Ngu Mỹ Hà, quan hệ của hai người bọn họ cũng sớm không giấu diếm được Ngu Thiến Thiến, còn cấm kỵ cái gì? Tiểu nha đầu kia trong lòng khẳng định cái gì đều rõ ràng, hơn nữa, cái này không phải còn cách cửa phòng bếp sao, Ngu Thiến Thiến cũng không nhìn thấy
Da thịt trên người chị Ngu rất ấm, xúc cảm vô cùng tốt
Đổng Học Bân càng sờ càng nghiện, cuối cùng kéo quần của cô ấy xuống
Một cái khe quần lót màu trắng nhất thời lộ ra, Ngu Mỹ Hà gấp gáp kéo quần, Đừng đừng, chị cầu cậu, đừng ở chỗ này, không được
Đã cởi rồi
Cơm nước xong rồi. . . rồi nói
Chị thật không có ý nghĩa
Tôi, thật không được, Thiến Thiến còn. . .
Đổng Học Bân không nghe, miệng đi tới hôn lên cánh môi của chị Ngu, sau đó tay ở bên dưới đang làm gì thì làm cái đó, đem quần của cô ấy kéo tới đầu gối
Ngu Mỹ Hà không có biện pháp, ỡm ờ ghé vào bàn trong phòng bếp, đưa tay còn lại nhanh chóng đóng cửa sổ phòng bếp
Không bao lâu
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh “bạch bạch” …
Ngu Mỹ Hà dùng sức che miệng lại không cho mình phát ra tiếng, trong ngón tay phát ra những tiếng rên khẽ, tiếng thở dốc trong lỗ mũi rất gấp
Khoảng chừng hai mươi phút trôi qua
Đổng Học Bân ghé vào phía sau lưng chị Ngu mệt không chịu được
Ngu Mỹ Hà đã xụi lơ tại bên cạnh bếp ở phút cuối cùng, che miệng run rẩy vài cái, chợt chuyển thân mềm ngồi xuống mặt đất, thở hồng hộc
Đừng ngồi chổ này, lạnh lắm
. . . Ừm, phù
Tôi lau lau cho chị
Đổng Học Bân lấy giấy ăn cho cô ấy, Ngu Mỹ Hà cầm cái quần nửa ngày mà không cử động, Đổng Học Bân cười khổ, rõ ràng ý tứ của cô ấy, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, vài tiếng sàn sạt, Đổng Học Bân mới nhìn thấy giấy ăn bị chị Ngu ném vào trong thùng rác, sau đó Đổng Học Bân trở đầu về nhìn về phía cô ấy, Ngu Mỹ Hà mặt đỏ không ngớt, nhanh chóng chỉnh sữa quần áo, đem quần kéo lên
Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng, Hôm nay là kỳ an toàn không?
. . . Ừm Ngu Mỹ Hà vuốt vuốt tóc, quay đầu lại tắt lửa
Đổng Học Bân từ phía sau hôn nhẹ cô ấy, ngửi trên người từng mùi vị phụ nữ thành thục, Chị Ngu, sao tôi nghĩ chị gần đây càng ngày càng mê người vậy
Ngu Mỹ Hà có chút xấu hổ, . . . Không có
Sao không có? Mùi vị càng ngày càng nhiều
Thật không có chị Ngu càng xấu hổ
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, Bằng không ngày hôm nay tôi không đi, buổi tối ở cùng chị
Không nên Ngu Mỹ Hà vội nói: Đừng để cho vợ cậu biết, lỡ như. . . Không tốt
Khụ khụ, đến đêm rồi nói, canh được chứ? Hắc, mùi vị vừa ngửi liền liền biết không tồi, hôm nay phải nếm thử tay nghề của chị Ngu Đổng Học Bân trải qua vận động mạnh, đã đói bụng lắm rồi, Cho tôi nhiều chút nha
Ừm Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.