Chương 1192: Tâm sự cùng mỹ nữ huyện trưởng!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi tối.
Bảy giờ.
Sắc trời gần tối đen, trong phòng bếp nhà của Đổng Học Bân sáng đèn, bên trong truyền đến tiếng làm đồ ăn, không bao lâu, nồi chảo cũng vang lên âm thanh nấu tướng. Đổng Học Bân ngồi trên xe đẩy ở phòng khách nhìn Khương Phương Phương bận việc làm cơm trong phòng bếp, trong mắt có chút ấm áp, cũng có chút áy náy, suy nghĩ một chút, trong thể chế lãnh đạo có thể buông tư thái giặt quần áo làm cơm cho một người thuộc hạ, phỏng chừng cũng chỉ có Khương Phương Phương, Đổng Học Bân biết, phương diện này là do nguyên nhân mình giống chồng qua đời của Khương huyện trưởng, đương nhiên cũng có Khương huyện trưởng thiên tính đạm bạc, tính cách vô dục vô cầu ở trong đó, người có tính cách này, đối với tôn ti ý thức cũng tương đối lãnh đạm.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vội tiếp, A lô, tiểu Diêu hả.
Bên kia Diêu Thúy nói: Tôi vừa tan tầm, đi thăm cậu nha.
Đổng Học Bân liếc mắt phòng bếp, Tôi không có việc gì, đừng tới đây.
Một mình cậu không được, làm cơm và cái khác đều không tiện, tôi đi qua một chuyến, làm cơm cho cậu xong tôi trở về nhà, không làm lỡ cái gì.
. . . Tôi gọi bên ngoài ăn rồi.
Hả? Đều đã ăn xong rồi?
Ừm, cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi tốt lắm.
Vậy. . . Vậy được rồi, có việc cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đi qua.
Được, cảm ơn bạn học cũ lo lắng, ha ha, cũng chuyển lời hỏi thăm cho ba mẹ cô.
Đổng Học Bân đương nhiên không thể để cho Diêu Thúy đến đây, huyện trưởng còn đang ở nhà hắn, còn bận làm cơm, loại sự tình này hắn và Khương Phương Phương hai người biết là đủ rồi, khẳng định không có khả năng để người thứ ba biết. Nếu không ảnh hưởng cũng không tốt, việc này Đổng Học Bân vẫn rõ ràng, cho nên ngay cả là bạn học cũ kiêm chức thư ký quan hệ tốt với hắn, Đổng Học Bân cũng phải nói dối. Không có biện pháp.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Cánh cửa phòng bếp bỗng nhiên mở ra.
Khương Phương Phương bưng đồ ăn đi tới, Chín rồi, ăn đi.
Đổng Học Bân lập tức đẩy xe đẩy đi qua, Khổ cực ngài khổ cực ngài.
Khương Phương Phương đem đồ ăn dọn ra, bới đầy chén cơm, đặt đũa trên bàn, mới bình thản cởi tạp dề ra, Ăn đi. Nếm thử thế nào.
Đồ ăn ngài làm khẳng định không dở được.
Uống cái gì? Đồ uống?
Cái này. . . Khụ khụ, Mao Đài trong nhà tôi còn chưa có uống xong.
Đổng Học Bân trước đây không nghiện uống rượu, tửu lượng hắn cũng không lớn, nhưng gần đây trong lúc nằm viện hắn không thể hút thuốc lại không thể uống rượu. Cũng nổi cơn ghiền lên.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Đừng uống? Uống rượu đối với hồi phục không tốt.
Đổng Học Bân trông mà thèm nói: Bằng không chỉ uống một chút? Tí xíu là được.
Khương Phương Phương dừng một chút, nói: Rượu để ở đâu?
Phía dưới bàn trà, phiền phức ngài, ngài cũng uống một chút?
Tửu lượng tôi không được. Cùng cậu uống một chút thôi, không thể hơn.
Rượu tới, không phải Mao Đài năm tám mươi hai, cho dù Đổng Học Bân có tiền như thế. Cái loại rượu này cũng không dễ kiếm, rượu này chỉ là rượu Mao Đài bình thường. Trước đây uống qua một ít, hiện tại cũng còn thừa lại một phần ba. Khương Phương Phương cầm hai cái ly, rót đầy cả hai.
Đổng Học Bân ngồi trên xe đẩy, hơi bị thấp, nhưng miễn cưỡng có thể với đến bàn, vì vậy vươn tay phải duy nhất có thể tự do hoạt động, giơ ly lên nói: Tôi kính ngài trước, tôi tới chúng ta huyện Trinh Thủy cũng một tháng, mấy ngày nay nhờ ngài chiếu cố.
Không cần khách khí.
Tôi cạn, ngài tùy ý.
Đổng Học Bân uống cạn một ly.
Khương Phương Phương cũng không do dự, uống chậm hơn so với hắn một ít, nhưng vẫn uống cạn một ly.
Cuối cùng, Khương Phương Phương lần thứ hai đem ly của hai người rót đầy, chai rượu Mao Đài cũng cạn, Tửu lượng tôi không tốt, uống cũng uống không được bao nhiêu, tôi cũng kính cậu một ngụm, chuyện của ngày hôm qua, tôi biết cậu là vì tôi mới ra tay, cảm ơn.
Không có gì.
Tới, chúng ta đều tùy ý.
Được, cụng ly.
Lần này hai người không uống nhiều, nhấp một ngụm thì thôi.
Không dùng thủ đoạn, tửu lượng của Đổng Học Bân cũng chỉ hai ba ly, một ly vừa rồi vào bụng, hắn cũng uống không được nhiều, chỉ một ngụm mà thôi.
Một ngụm. . .
Ba ngụm. . .
Năm ngụm. . .
Đồ ăn cũng đi xuốg bụng.
Ăn uống, hai người đều có chút say, bữa cơm này ăn rất thoải mái.
Uống rượu mà, thật sự uống cũng là một cảm giác, cảm giác say không say xỉn không xỉn là Đổng Học Bân thích nhất, vừa ăn đồ ăn do Khương huyện trưởng làm ăn, vừa uống Mao Đài, vừa ngắm tư thái mê người đầy ắp của Khương Phương Phương, nhìn đùi đẹp thon dài bọc trong vớ chân mà cô ấy để ở dưới bàn, còn có chuyện gì hưởng thụ hơn so với cái này sao? Giờ khắc này Đổng Học Bân thậm chí đều đã quên gãy xương trên người.
Khương Phương Phương gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của hắn, Chuyện này cũng chấm dứt, cậu từ trung ương lấy về năm mươi triệu, lại đi thành phố đem tiền trở về, thậm chí còn thêm một triệu, số tiền nà không chỉ giảm bớt áp lực tài chính cho chúng ta, đối với phát triển của huyện Trinh Thủy chúng ta cũng nổi lên tác dụng quyết định, tuy rằng mọi người vẫn chưa nói, nhưng ai cũng biết đây là công lao của Đổng huyện trưởng.
Không có không có, đều là nỗ lực của mọi người.
Cậu cũng không cần khiêm tốn, chuyện này trong lòng mọi người đều biết.
Tôi không khiêm tốn, thật sự là công lao của mọi người, nếu như không có trong huyện ủng hộ, tôi cũng không lấy được tiền, hơn nữa, tôi hiện tại cũng là một thành viên của huyện Trinh Thủy, làm cái gì đều là đương nhiên.
Uống thêmmột ngụm? Cũng được chứ?
Được, cụng ly chị Khương.
Không được thì thôi, đừng uống say.
Được, tôi rõ ràng.
Uống xong, Khương Phương Phương không nhanh không chậm liếc nhìn hắn một cái, Tôi hiện rất buồn bực một việc, thân thủ của cậu như thế, rốt cuộc làm sao luyện ra?
Đổng Học Bân cười khổ, Ngài hẳn là xem qua hồ sơ của tôi, tôi trước đây là quốc an, sau đó vào hệ thống công an, những cơ quan này mỗi năm đều phải qua một ít nhiệm vụ huấn luyện, lúc ấy học một ít, thật ra cũng không chuyện gì to tát, ngày hôm qua là vận khí tốt, hơn nữa đám thôn dân này cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp cái gì, nếu không chính là tôi nằm ở đằng kia, thật ra không có lợi hại như mọi người nghĩ đâu.
Khương Phương Phương nói: Nhưng cậu là toàn thân gãy xương mà?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, cũng không có cách nào trả lời.
Khương Phương Phương trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: Còn có một vấn đề, cậu muốn nói thì nói, không muốn nói có thể không trả lời, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.
Khụ khụ, ngài hỏi.
Thật sự là Vi Lâm đẩy cậu từ trên lầu cục tài chính xuống? Với thân thủ của cậu, cho dù là dưới tình huống không hề phòng bị, cũng không đến mức bị Vi Lâm đẩy ngã?
Ặc, cái này. . . Cái này thật sự là hỏi đến chổ xấu hổ của Đổng Học Bân.
Khương Phương Phương nhợt nhạt cười, nói: Không có việc gì, tôi cũng là hỏi chơi thôi.
Đổng Học Bân do dự một chút, vẫn là nói: Thật ra nói với ngài cũng không sao, lúc đó. . . Ừm, tôi quả thật là cố ý té ra ngoài cửa sổ.
Khương Phương Phương không lên tiếng.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Lời này tôi cũng nói cùng ngài, khi đó thái độ của thành phố ngài cũng biết, còn có Vi cục trưởng, mũi không phải mũi mắt không phải mắt với chúng ta, cầm tiền của chúng ta mà bọn họ còn làm ra vẻ rất có đạo lý, tôi nhĩ chuyện tình nếu như không ầm ĩ lớn, chúng ta sợ là một đồng tiền cũng không lấy về được, cho nên mới ra hạ sách, tính tình con người tôi mấy ngày nay ngài cũng có thể đã nhìn ra, tôi thừa nhận tôi lúc đó có chút kích động. Mấy ngày tiếp xúc, quan hệ hai người vừa là lãnh đạo và thuộc hạ, vừa có chút bạn bè mờ ám, cho nên Đổng Học Bân ở trong lòng cũng chậm rãi không xem Khương Phương Phương là người ngoài, hơn nữa lần trước cố ý tông xe và hôn lễ của nhà Trương Vạn Thủy, hắn và Khương Phương Phương cũng nói với nhau, cho nên cùng Khương Phương Phương cũng không có gì không thể nói, Đổng Học Bân rất tín nhiệm cô ấy.
Khương Phương Phương nhìn hắn nói: Cậu không nghĩ tới lỡ như cậu ngã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân mỉm cười, Tôi không chết được.
Lỡ như đâu?
Ặc, không lỡ như.
Cậu còn rất tự tin?
Điểm ấy tôi có nắm chắc, nếu không tôi cũng không dám ngã xuống, hơn nữa chỉ là lầu ba mà thôi. . . Đổng Học Bân nếu thật sự từ lầu ba ngã xuống chết, vậy hắn cũng đừng lăn lộn, trực tiếp kiếm miếng đậu hủ đập vào cho rồi, người lý giải hắn đều biết, cái độ cao này không có khả năng tạo thành vết thương trí mệnh đối với hắn. Khương Phương Phương và người của huyện Trinh Thủy sở dĩ lúc đó kinh hồn khiếp đảm, chủ yếu là bọn họ không biết Đổng Học Bân.
Sau này kiềm chế chút.
Tôi rõ ràng.
Khương Phương Phương không mở miệng, giơ ly lên tự mình uống rượu, cuối cùng nhìn Đổng Học Bân, thản nhiên nói: Tôi thật ra cũng có chuyện không nói với cậu.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Chuyện gì?
Đổng Học Bân nghĩ hai người bọn họ thật đúng là thú vị, đây là trao đổi tin tức sao? Mỗi lần đều là ngài nói một chuyện tôi nói một việc.
Khương Phương Phương mí mắt từ từ trĩu lại, sau đó lại nhìn mặt của hắn, nhìn đủ vài giây, mới nói: Tôi kết hôn rồi, chồng qua đời, cái này cậu hẳn đã biết?
Đổng Học Bân ừm một cái, trong lòng khẽ động.
Khương Phương Phương tiếp tục nói: Lúc chồng tôi còn sống, lúc trẻ tuổi so với cậu. . . Hầu như là giống nhau như đúc. Nói xong, không đợi Đổng Học Bân phản ứng, Khương Phương Phương lấy bóp tiền của mình ra, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho hắn, Đây là ảnh chụp của chồng tôi lúc hai mươi ba tuổi.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, tiếp nhận tới nhìn một chút, làm bộ kinh ngạc nói: Giống quá?
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Cho nên lần đầu tiên gặp cậu tôi cũng rất kinh ngạc, tôi không ngờ rằng trên đời còn có người giống nhau như vậy.
Cái trọng tâm câu chuyện này Đổng Học Bân không muốn bàn, nhưng thấy Khương Phương Phương nói ra, hắn cũng hỏi, Cho nên ngài mới đối với tôi như thế. . .
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ không trả lời.
Nhưng Khương Phương Phương lại nói: Đúng vậy, mỗi lần thấy cậu tôi lại nhớ đến chồng tôi, tôi khống chế không được muốn đối với cậu một chút, tôi cũng không biết tôi làm sao vậy.
Đổng Học Bân ho khan nói: Chị Khương, ngài uống say.
Khương Phương Phương lại uống một ngụm rượu, mí mắt có chút rủ xuống, có chút nặng, cô ấy bình thản nói: Tôi biết tôi uống say, nếu không những lời này tôi cũng sẽ không nói với cậu, ừm, thật ra nói cũng không có gì, con người tôi cho tới bây giờ cũng là có cái gì, tôi cũng không muốn giấu diếm cậu, ví dụ như hiện tại, cùng nhau ăn với cậu, cùng nhau uống rượu, trong lòng tôi sẽ rất ấm áp, rất ấm áp, rất thoải mái, tôi biết cậu không phải anh ấy, nhưng tôi không khống chế được. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bảy giờ.
Sắc trời gần tối đen, trong phòng bếp nhà của Đổng Học Bân sáng đèn, bên trong truyền đến tiếng làm đồ ăn, không bao lâu, nồi chảo cũng vang lên âm thanh nấu tướng. Đổng Học Bân ngồi trên xe đẩy ở phòng khách nhìn Khương Phương Phương bận việc làm cơm trong phòng bếp, trong mắt có chút ấm áp, cũng có chút áy náy, suy nghĩ một chút, trong thể chế lãnh đạo có thể buông tư thái giặt quần áo làm cơm cho một người thuộc hạ, phỏng chừng cũng chỉ có Khương Phương Phương, Đổng Học Bân biết, phương diện này là do nguyên nhân mình giống chồng qua đời của Khương huyện trưởng, đương nhiên cũng có Khương huyện trưởng thiên tính đạm bạc, tính cách vô dục vô cầu ở trong đó, người có tính cách này, đối với tôn ti ý thức cũng tương đối lãnh đạm.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vội tiếp, A lô, tiểu Diêu hả.
Bên kia Diêu Thúy nói: Tôi vừa tan tầm, đi thăm cậu nha.
Đổng Học Bân liếc mắt phòng bếp, Tôi không có việc gì, đừng tới đây.
Một mình cậu không được, làm cơm và cái khác đều không tiện, tôi đi qua một chuyến, làm cơm cho cậu xong tôi trở về nhà, không làm lỡ cái gì.
. . . Tôi gọi bên ngoài ăn rồi.
Hả? Đều đã ăn xong rồi?
Ừm, cô về nhà nghỉ ngơi đi, tôi tốt lắm.
Vậy. . . Vậy được rồi, có việc cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đi qua.
Được, cảm ơn bạn học cũ lo lắng, ha ha, cũng chuyển lời hỏi thăm cho ba mẹ cô.
Đổng Học Bân đương nhiên không thể để cho Diêu Thúy đến đây, huyện trưởng còn đang ở nhà hắn, còn bận làm cơm, loại sự tình này hắn và Khương Phương Phương hai người biết là đủ rồi, khẳng định không có khả năng để người thứ ba biết. Nếu không ảnh hưởng cũng không tốt, việc này Đổng Học Bân vẫn rõ ràng, cho nên ngay cả là bạn học cũ kiêm chức thư ký quan hệ tốt với hắn, Đổng Học Bân cũng phải nói dối. Không có biện pháp.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Cánh cửa phòng bếp bỗng nhiên mở ra.
Khương Phương Phương bưng đồ ăn đi tới, Chín rồi, ăn đi.
Đổng Học Bân lập tức đẩy xe đẩy đi qua, Khổ cực ngài khổ cực ngài.
Khương Phương Phương đem đồ ăn dọn ra, bới đầy chén cơm, đặt đũa trên bàn, mới bình thản cởi tạp dề ra, Ăn đi. Nếm thử thế nào.
Đồ ăn ngài làm khẳng định không dở được.
Uống cái gì? Đồ uống?
Cái này. . . Khụ khụ, Mao Đài trong nhà tôi còn chưa có uống xong.
Đổng Học Bân trước đây không nghiện uống rượu, tửu lượng hắn cũng không lớn, nhưng gần đây trong lúc nằm viện hắn không thể hút thuốc lại không thể uống rượu. Cũng nổi cơn ghiền lên.
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Đừng uống? Uống rượu đối với hồi phục không tốt.
Đổng Học Bân trông mà thèm nói: Bằng không chỉ uống một chút? Tí xíu là được.
Khương Phương Phương dừng một chút, nói: Rượu để ở đâu?
Phía dưới bàn trà, phiền phức ngài, ngài cũng uống một chút?
Tửu lượng tôi không được. Cùng cậu uống một chút thôi, không thể hơn.
Rượu tới, không phải Mao Đài năm tám mươi hai, cho dù Đổng Học Bân có tiền như thế. Cái loại rượu này cũng không dễ kiếm, rượu này chỉ là rượu Mao Đài bình thường. Trước đây uống qua một ít, hiện tại cũng còn thừa lại một phần ba. Khương Phương Phương cầm hai cái ly, rót đầy cả hai.
Đổng Học Bân ngồi trên xe đẩy, hơi bị thấp, nhưng miễn cưỡng có thể với đến bàn, vì vậy vươn tay phải duy nhất có thể tự do hoạt động, giơ ly lên nói: Tôi kính ngài trước, tôi tới chúng ta huyện Trinh Thủy cũng một tháng, mấy ngày nay nhờ ngài chiếu cố.
Không cần khách khí.
Tôi cạn, ngài tùy ý.
Đổng Học Bân uống cạn một ly.
Khương Phương Phương cũng không do dự, uống chậm hơn so với hắn một ít, nhưng vẫn uống cạn một ly.
Cuối cùng, Khương Phương Phương lần thứ hai đem ly của hai người rót đầy, chai rượu Mao Đài cũng cạn, Tửu lượng tôi không tốt, uống cũng uống không được bao nhiêu, tôi cũng kính cậu một ngụm, chuyện của ngày hôm qua, tôi biết cậu là vì tôi mới ra tay, cảm ơn.
Không có gì.
Tới, chúng ta đều tùy ý.
Được, cụng ly.
Lần này hai người không uống nhiều, nhấp một ngụm thì thôi.
Không dùng thủ đoạn, tửu lượng của Đổng Học Bân cũng chỉ hai ba ly, một ly vừa rồi vào bụng, hắn cũng uống không được nhiều, chỉ một ngụm mà thôi.
Một ngụm. . .
Ba ngụm. . .
Năm ngụm. . .
Đồ ăn cũng đi xuốg bụng.
Ăn uống, hai người đều có chút say, bữa cơm này ăn rất thoải mái.
Uống rượu mà, thật sự uống cũng là một cảm giác, cảm giác say không say xỉn không xỉn là Đổng Học Bân thích nhất, vừa ăn đồ ăn do Khương huyện trưởng làm ăn, vừa uống Mao Đài, vừa ngắm tư thái mê người đầy ắp của Khương Phương Phương, nhìn đùi đẹp thon dài bọc trong vớ chân mà cô ấy để ở dưới bàn, còn có chuyện gì hưởng thụ hơn so với cái này sao? Giờ khắc này Đổng Học Bân thậm chí đều đã quên gãy xương trên người.
Khương Phương Phương gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của hắn, Chuyện này cũng chấm dứt, cậu từ trung ương lấy về năm mươi triệu, lại đi thành phố đem tiền trở về, thậm chí còn thêm một triệu, số tiền nà không chỉ giảm bớt áp lực tài chính cho chúng ta, đối với phát triển của huyện Trinh Thủy chúng ta cũng nổi lên tác dụng quyết định, tuy rằng mọi người vẫn chưa nói, nhưng ai cũng biết đây là công lao của Đổng huyện trưởng.
Không có không có, đều là nỗ lực của mọi người.
Cậu cũng không cần khiêm tốn, chuyện này trong lòng mọi người đều biết.
Tôi không khiêm tốn, thật sự là công lao của mọi người, nếu như không có trong huyện ủng hộ, tôi cũng không lấy được tiền, hơn nữa, tôi hiện tại cũng là một thành viên của huyện Trinh Thủy, làm cái gì đều là đương nhiên.
Uống thêmmột ngụm? Cũng được chứ?
Được, cụng ly chị Khương.
Không được thì thôi, đừng uống say.
Được, tôi rõ ràng.
Uống xong, Khương Phương Phương không nhanh không chậm liếc nhìn hắn một cái, Tôi hiện rất buồn bực một việc, thân thủ của cậu như thế, rốt cuộc làm sao luyện ra?
Đổng Học Bân cười khổ, Ngài hẳn là xem qua hồ sơ của tôi, tôi trước đây là quốc an, sau đó vào hệ thống công an, những cơ quan này mỗi năm đều phải qua một ít nhiệm vụ huấn luyện, lúc ấy học một ít, thật ra cũng không chuyện gì to tát, ngày hôm qua là vận khí tốt, hơn nữa đám thôn dân này cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp cái gì, nếu không chính là tôi nằm ở đằng kia, thật ra không có lợi hại như mọi người nghĩ đâu.
Khương Phương Phương nói: Nhưng cậu là toàn thân gãy xương mà?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, cũng không có cách nào trả lời.
Khương Phương Phương trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: Còn có một vấn đề, cậu muốn nói thì nói, không muốn nói có thể không trả lời, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.
Khụ khụ, ngài hỏi.
Thật sự là Vi Lâm đẩy cậu từ trên lầu cục tài chính xuống? Với thân thủ của cậu, cho dù là dưới tình huống không hề phòng bị, cũng không đến mức bị Vi Lâm đẩy ngã?
Ặc, cái này. . . Cái này thật sự là hỏi đến chổ xấu hổ của Đổng Học Bân.
Khương Phương Phương nhợt nhạt cười, nói: Không có việc gì, tôi cũng là hỏi chơi thôi.
Đổng Học Bân do dự một chút, vẫn là nói: Thật ra nói với ngài cũng không sao, lúc đó. . . Ừm, tôi quả thật là cố ý té ra ngoài cửa sổ.
Khương Phương Phương không lên tiếng.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Lời này tôi cũng nói cùng ngài, khi đó thái độ của thành phố ngài cũng biết, còn có Vi cục trưởng, mũi không phải mũi mắt không phải mắt với chúng ta, cầm tiền của chúng ta mà bọn họ còn làm ra vẻ rất có đạo lý, tôi nhĩ chuyện tình nếu như không ầm ĩ lớn, chúng ta sợ là một đồng tiền cũng không lấy về được, cho nên mới ra hạ sách, tính tình con người tôi mấy ngày nay ngài cũng có thể đã nhìn ra, tôi thừa nhận tôi lúc đó có chút kích động. Mấy ngày tiếp xúc, quan hệ hai người vừa là lãnh đạo và thuộc hạ, vừa có chút bạn bè mờ ám, cho nên Đổng Học Bân ở trong lòng cũng chậm rãi không xem Khương Phương Phương là người ngoài, hơn nữa lần trước cố ý tông xe và hôn lễ của nhà Trương Vạn Thủy, hắn và Khương Phương Phương cũng nói với nhau, cho nên cùng Khương Phương Phương cũng không có gì không thể nói, Đổng Học Bân rất tín nhiệm cô ấy.
Khương Phương Phương nhìn hắn nói: Cậu không nghĩ tới lỡ như cậu ngã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân mỉm cười, Tôi không chết được.
Lỡ như đâu?
Ặc, không lỡ như.
Cậu còn rất tự tin?
Điểm ấy tôi có nắm chắc, nếu không tôi cũng không dám ngã xuống, hơn nữa chỉ là lầu ba mà thôi. . . Đổng Học Bân nếu thật sự từ lầu ba ngã xuống chết, vậy hắn cũng đừng lăn lộn, trực tiếp kiếm miếng đậu hủ đập vào cho rồi, người lý giải hắn đều biết, cái độ cao này không có khả năng tạo thành vết thương trí mệnh đối với hắn. Khương Phương Phương và người của huyện Trinh Thủy sở dĩ lúc đó kinh hồn khiếp đảm, chủ yếu là bọn họ không biết Đổng Học Bân.
Sau này kiềm chế chút.
Tôi rõ ràng.
Khương Phương Phương không mở miệng, giơ ly lên tự mình uống rượu, cuối cùng nhìn Đổng Học Bân, thản nhiên nói: Tôi thật ra cũng có chuyện không nói với cậu.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Chuyện gì?
Đổng Học Bân nghĩ hai người bọn họ thật đúng là thú vị, đây là trao đổi tin tức sao? Mỗi lần đều là ngài nói một chuyện tôi nói một việc.
Khương Phương Phương mí mắt từ từ trĩu lại, sau đó lại nhìn mặt của hắn, nhìn đủ vài giây, mới nói: Tôi kết hôn rồi, chồng qua đời, cái này cậu hẳn đã biết?
Đổng Học Bân ừm một cái, trong lòng khẽ động.
Khương Phương Phương tiếp tục nói: Lúc chồng tôi còn sống, lúc trẻ tuổi so với cậu. . . Hầu như là giống nhau như đúc. Nói xong, không đợi Đổng Học Bân phản ứng, Khương Phương Phương lấy bóp tiền của mình ra, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho hắn, Đây là ảnh chụp của chồng tôi lúc hai mươi ba tuổi.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, tiếp nhận tới nhìn một chút, làm bộ kinh ngạc nói: Giống quá?
Khương Phương Phương ừ một tiếng, Cho nên lần đầu tiên gặp cậu tôi cũng rất kinh ngạc, tôi không ngờ rằng trên đời còn có người giống nhau như vậy.
Cái trọng tâm câu chuyện này Đổng Học Bân không muốn bàn, nhưng thấy Khương Phương Phương nói ra, hắn cũng hỏi, Cho nên ngài mới đối với tôi như thế. . .
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ không trả lời.
Nhưng Khương Phương Phương lại nói: Đúng vậy, mỗi lần thấy cậu tôi lại nhớ đến chồng tôi, tôi khống chế không được muốn đối với cậu một chút, tôi cũng không biết tôi làm sao vậy.
Đổng Học Bân ho khan nói: Chị Khương, ngài uống say.
Khương Phương Phương lại uống một ngụm rượu, mí mắt có chút rủ xuống, có chút nặng, cô ấy bình thản nói: Tôi biết tôi uống say, nếu không những lời này tôi cũng sẽ không nói với cậu, ừm, thật ra nói cũng không có gì, con người tôi cho tới bây giờ cũng là có cái gì, tôi cũng không muốn giấu diếm cậu, ví dụ như hiện tại, cùng nhau ăn với cậu, cùng nhau uống rượu, trong lòng tôi sẽ rất ấm áp, rất ấm áp, rất thoải mái, tôi biết cậu không phải anh ấy, nhưng tôi không khống chế được. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.