Chương 1216: Thái độ của hai chị em sinh đôi!
Thường Dụ
10/05/2017
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, trời đã sáng.
Trong phòng xa hoa của khách sạn, Đổng Học Bân duỗi lưng ngồi dậy khỏi giường, hắn tỉnh ngủ ngáp một cái nhìn bầu trời cảng X bên ngoài cửa sổ, rất đẹp.
Rời giường thôi.
Đánh răng rửa mặt.
Đổng Học Bân vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cuối cùng soi gương thấy tóc có chút loạn, đem túi ni lông quấn lấy cánh tay và mấy vết thương trên người, sau đó đem vòi phun thoải mái gội đầu một lần, cũng xoa xoa trên người. Từ ban đêm ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Trương Long Quyên, Đổng Học Bân cũng không có nóng nảy, Trương đại tỷ không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, sinh hoạt kế tiếp Đổng Học Bân cũng sẽ không để cho cô ấy có việc gì, chỉ là không biết các nàng rốt cuộc là làm cái nhiệm vụ gì, thần thần bí bí, còn không rõ ràng phải ở đây bao nhiêu ngày, ài, nếu như Trương Long Quyên không đi, có thư đe dọa, Đổng Học Bân cũng không rời khỏi đây.
Tắm rửa xong.
Đổng Học Bân đi ra phòng tắm, tựa vào sô pha bắt đầu gọi điện thoại cho trong nhà, Loan Hiểu Bình, Tạ Tuệ Lan, Cù Vân Huyên, Từ Yến, vân vân, đều gọi một lần.
Đến kinh thành?
Tới rồi, đã đi bệnh viện.
Ừm, kết quả kiểm tra thế nào?
Đều rất tốt, bác sĩ nói khôi phục bình thường.
Vậy là tốt rồi, được rồi, ở bệnh viện nào thế?
Ặc, không nằm viện, cũng là kiểm tra một chút, hiện tại đã về nhà, cũng là căn nhà nhỏ trước đây, hai ngày nay có thể còn muốn gặp mặt bạn bè và bạn học ở kinh thành một chút.
Ừm. Vậy chú ý nha.
Tốt, các người đừng tới đây, tôi không có việc gì.
Mấy cú điện thoại Đổng Học Bân đều nói bậy để qua cửa, cũng không có biện pháp, lời nói dối thiện ý mà.
Cuối cùng Đổng Học Bân lại liên hệ một chút với Diêu Thúy của huyện Trinh Thủy, nghe được bên kia không có việc gì, cũng an tâm, nhìn thời gian. Nên ăn điểm tâm.
Bảy giờ.
Đổng Học Bân mặc quần áo, điện thoại trong phòng cũng vang lên.
Vừa tiếp, bên kia truyền đến tiếng nói mang theo phong vận của Trương Long Quyên, Dậy chưa nhóc đẹp trai?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, Ngài đừng kêu như thế, dậy rồi dậy rồi, cũng rửa mặt xong rồi.
Trương Long Quyên cười ha ha. Nói: Vậy tới phòng chị đi, vừa gọi bữa sáng. Chúng ta cùng nhau ăn.
. . .
Bên cạnh.
Phòng tổng thống.
Đổng Học Bân nhấn chuông cửa. Mở cửa chính là một người bên trong hai chị em sinh đôi, Đổng Học Bân đương nhiên không nhận ra đây là cô chị hay là cô em, chỉ là cười gật đầu chào hỏi. Bất quá đối phương một chút mặt mũi cũng không cho hắn, lạnh nhạt nghiêm mặt cho hắn vào trong, rồi đóng cửa phòng. Bên trong, người còn lại trong hai chị em sinh đôi nhìn hắn một chút, cũng không nói với hắn.
Chị Trương? Đổng Học Bân đi vào.
Cửa phòng ngủ mở ra. Trương Long Quyên mặc một thân áo ngủ màu đỏ tơ lụa khêu gợi mặc đi chân trần trong phòng đi ra, Nhóc đẹp trai tới?
Đổng Học Bân khụ khụ nói: Ngài ăn chưa?
Trương Long Quyên tùy tiện chỉ tay.Cái này không phải chờ cậu sao, tới đi.
Đổng Học Bân ngồi xuống phía trước bàn ăn. Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, cơn thèm ăn nổi lên, Thật là có chút đói bụng, vậy tôi không khách khí nha chị Trương. Dứt lời liền ăn, ngày hôm qua vội vàng đến đây, cơm tối cũng không có ăn, cũng là ở trên máy bay uống chút đồ mà thôi, lúc này ăn nhất thời như lang thôn hổ yết, đương nhiên còn có một nguyên nhân, đó chính là cái bộ đồ ngủ của Trương Long Quyên quá mê người, vóc người no tròn của cô ấy hầu như muốn nhảy toát ra ra, màu da như ẩn như hiện, căn bản là khiến cho Đổng Học Bân không dám giương mắt nhìn cô ấy.
Ăn ngon không?
Rất ngon rất ngon.
Vậy ăn nhiều một chút đi, nè.
Ngài đừng gắp, cũng ăn đi, tôi tự mình gắp được rồi.
Ha ha, được, Tiểu Diễm, Tiểu Mỹ, cùng nhau ăn đi.
Nhìn Trương Long Quyên lắc lư da thịt đầy ắp tại trước mắt của mình, Đổng Học Bân có chút tâm thần bất định, trong lòng cũng kêu khổ không thôi, ngài đều hơn bốn mươi tuổi, sao còn ăn mặc như thế vậy, cái chân kia cũng đừng vểnh lên như thế, đều muốn lộ ra hết rồi đó, cái này không phải khiến cho anh em rơi vào tình huống khó xử sao, ngài cứ ăn mặc như vậy hoài, anh em làm sao có tâm tư làm vệ sĩ cái gì, ánh mắt đều không tách khỏi được, đây là muốn mạng của tôi mà.
Đẹp Của Từ Yến là bao dung rộng rãi.
Đẹp của Tạ Tuệ Lan là ung dung đoan trang.
Đẹp của Cù Vân Huyên là ôn nhu tri kỷ.
Đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa là ngoài lạnh trong nóng.
Đẹp của Ngu Mỹ Hà là nhu mì ngoan ngoãn.
Mà đẹp của Trương Long Quyên lại là thành thục gợi cảm, nếu như trong thực tế có hồ ly tinh, thì cũng không hơn gì cái này, ặc, tuy rằng tuổi tác có chút lớn.
Cuối cùng, bốn người đều ngồi xuống ăn.
Bất quá thái độ của Trương Long Quyên đối đãi Đổng Học Bân rõ ràng không giống với thái độ đối đãi của hai chi em sinh đôi, Trương đại tỷ chỉ là tùy ý ăn vài miếng, thời gian còn lại hầu như đều là tự gắp đồ ăn cho Đổng Học Bân, lạp xưởng nè, chân giò hun khói nè, thậm chí còn bẻ bánh mì đưa qua cho hắn nữa.
Đổng Học Bân có chút nóng mặt, mặc dù lúc ở nhà Trương đại tỷ cô ấy cũng nhiệt tình như thế, nhưng. . . Bên cạnh còn hai ánh mắt đang nhìn, da mặt thằng nhãi này cũng không dày đến độ đó đâu.
Trương Long Quyên vẫn không coi ai ra gì, nhiệt tình toàn bộ đọng ở trên mặt.
Mau ăn đi.
Chị Trương, tôi tự mình làm được rồi.
Ha ha, cậu mang theo thương thế từ xa đến đây bảo hộ chị, trong lòng chị rất ấm áp, nói thật, chưa có một người nam nào quan tâm chị như thế, ha ha, cho nên chị đương nhiên phải chiếu cố cậu tốt, nhanh, ăn ăn, ăn nhiều một chút cũng có trợ giúp đối với khôi phục của cậu.
A, ngài cũng ăn, ngài cũng ăn.
Em gái Trầm Tiểu Mỹ có chút nhìn không được, thanh thanh tiếng nói.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm liền nói với Đổng Học Bân: Cậu có thể là nhỏ hơn so với chúng tôi vài tuổi, chúng tôi cũng như Trương tổng gọi cậu Tiểu Đổng, ngày hôm qua chúng tôi thương lượng qua, trong vòng hai ngày nay, cậu có thể ở cùng một chỗ với chúng tôi, thân phận của chúng tôi cậu cũng biết, cậu không được nói ra ngoài.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Yên tâm.
Trầm Tiểu Mỹ chen vào nói: Nếu có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, tôi và chị không nhất định có thể bảo hộ được an toàn của cậu, chúng tôi chỉ bận tâm Trương tổng trước.
Đổng Học Bân cười cười, Cái này khẳng định.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Cậu cũng không nên cho chúng tôi thêm phiền phức.
Sẽ không. Đổng Học Bân đáp ứng, cười nói: Sẽ không làm gánh nặng cho các người.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Vậy là tốt rồi.
Trầm Tiểu Diễm đẩy em gái một chút, Được rồi, ăn cơm đi.
Hai người đối với Đổng Học Bân đến cũng không quá thoải mái, rất bài ngoại, nhưng cô chị vẫn có thể lấy đại cục làm trọng, ổn trọng hơn so với em gái một ít.
Đổng Học Bân tiếp tục cúi đầu ăn, cũng không giải thích nhiều.
Người ta coi hắn không ra gì cũng không trách được, toàn thân nhiều chỗ gãy xương còn muốn làm vệ sĩ, không chỉ là bọn họ, theo ai thấy phỏng chừng đều nghĩ Đổng Học Bân là tới gây thêm phiền!
Đại khái cũng chỉ Trương Long Quyên biết bản lĩnh của Đổng Học Bân.
Bất quá Trương Long Quyên không giải thích, Đổng Học Bân cũng không nhiều lời, nếu như mấy ngày này bình an, Đổng Học Bân cũng không muốn bại lộ nhiều cái gì.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Sáng sớm, trời đã sáng.
Trong phòng xa hoa của khách sạn, Đổng Học Bân duỗi lưng ngồi dậy khỏi giường, hắn tỉnh ngủ ngáp một cái nhìn bầu trời cảng X bên ngoài cửa sổ, rất đẹp.
Rời giường thôi.
Đánh răng rửa mặt.
Đổng Học Bân vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cuối cùng soi gương thấy tóc có chút loạn, đem túi ni lông quấn lấy cánh tay và mấy vết thương trên người, sau đó đem vòi phun thoải mái gội đầu một lần, cũng xoa xoa trên người. Từ ban đêm ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Trương Long Quyên, Đổng Học Bân cũng không có nóng nảy, Trương đại tỷ không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, sinh hoạt kế tiếp Đổng Học Bân cũng sẽ không để cho cô ấy có việc gì, chỉ là không biết các nàng rốt cuộc là làm cái nhiệm vụ gì, thần thần bí bí, còn không rõ ràng phải ở đây bao nhiêu ngày, ài, nếu như Trương Long Quyên không đi, có thư đe dọa, Đổng Học Bân cũng không rời khỏi đây.
Tắm rửa xong.
Đổng Học Bân đi ra phòng tắm, tựa vào sô pha bắt đầu gọi điện thoại cho trong nhà, Loan Hiểu Bình, Tạ Tuệ Lan, Cù Vân Huyên, Từ Yến, vân vân, đều gọi một lần.
Đến kinh thành?
Tới rồi, đã đi bệnh viện.
Ừm, kết quả kiểm tra thế nào?
Đều rất tốt, bác sĩ nói khôi phục bình thường.
Vậy là tốt rồi, được rồi, ở bệnh viện nào thế?
Ặc, không nằm viện, cũng là kiểm tra một chút, hiện tại đã về nhà, cũng là căn nhà nhỏ trước đây, hai ngày nay có thể còn muốn gặp mặt bạn bè và bạn học ở kinh thành một chút.
Ừm. Vậy chú ý nha.
Tốt, các người đừng tới đây, tôi không có việc gì.
Mấy cú điện thoại Đổng Học Bân đều nói bậy để qua cửa, cũng không có biện pháp, lời nói dối thiện ý mà.
Cuối cùng Đổng Học Bân lại liên hệ một chút với Diêu Thúy của huyện Trinh Thủy, nghe được bên kia không có việc gì, cũng an tâm, nhìn thời gian. Nên ăn điểm tâm.
Bảy giờ.
Đổng Học Bân mặc quần áo, điện thoại trong phòng cũng vang lên.
Vừa tiếp, bên kia truyền đến tiếng nói mang theo phong vận của Trương Long Quyên, Dậy chưa nhóc đẹp trai?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, Ngài đừng kêu như thế, dậy rồi dậy rồi, cũng rửa mặt xong rồi.
Trương Long Quyên cười ha ha. Nói: Vậy tới phòng chị đi, vừa gọi bữa sáng. Chúng ta cùng nhau ăn.
. . .
Bên cạnh.
Phòng tổng thống.
Đổng Học Bân nhấn chuông cửa. Mở cửa chính là một người bên trong hai chị em sinh đôi, Đổng Học Bân đương nhiên không nhận ra đây là cô chị hay là cô em, chỉ là cười gật đầu chào hỏi. Bất quá đối phương một chút mặt mũi cũng không cho hắn, lạnh nhạt nghiêm mặt cho hắn vào trong, rồi đóng cửa phòng. Bên trong, người còn lại trong hai chị em sinh đôi nhìn hắn một chút, cũng không nói với hắn.
Chị Trương? Đổng Học Bân đi vào.
Cửa phòng ngủ mở ra. Trương Long Quyên mặc một thân áo ngủ màu đỏ tơ lụa khêu gợi mặc đi chân trần trong phòng đi ra, Nhóc đẹp trai tới?
Đổng Học Bân khụ khụ nói: Ngài ăn chưa?
Trương Long Quyên tùy tiện chỉ tay.Cái này không phải chờ cậu sao, tới đi.
Đổng Học Bân ngồi xuống phía trước bàn ăn. Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, cơn thèm ăn nổi lên, Thật là có chút đói bụng, vậy tôi không khách khí nha chị Trương. Dứt lời liền ăn, ngày hôm qua vội vàng đến đây, cơm tối cũng không có ăn, cũng là ở trên máy bay uống chút đồ mà thôi, lúc này ăn nhất thời như lang thôn hổ yết, đương nhiên còn có một nguyên nhân, đó chính là cái bộ đồ ngủ của Trương Long Quyên quá mê người, vóc người no tròn của cô ấy hầu như muốn nhảy toát ra ra, màu da như ẩn như hiện, căn bản là khiến cho Đổng Học Bân không dám giương mắt nhìn cô ấy.
Ăn ngon không?
Rất ngon rất ngon.
Vậy ăn nhiều một chút đi, nè.
Ngài đừng gắp, cũng ăn đi, tôi tự mình gắp được rồi.
Ha ha, được, Tiểu Diễm, Tiểu Mỹ, cùng nhau ăn đi.
Nhìn Trương Long Quyên lắc lư da thịt đầy ắp tại trước mắt của mình, Đổng Học Bân có chút tâm thần bất định, trong lòng cũng kêu khổ không thôi, ngài đều hơn bốn mươi tuổi, sao còn ăn mặc như thế vậy, cái chân kia cũng đừng vểnh lên như thế, đều muốn lộ ra hết rồi đó, cái này không phải khiến cho anh em rơi vào tình huống khó xử sao, ngài cứ ăn mặc như vậy hoài, anh em làm sao có tâm tư làm vệ sĩ cái gì, ánh mắt đều không tách khỏi được, đây là muốn mạng của tôi mà.
Đẹp Của Từ Yến là bao dung rộng rãi.
Đẹp của Tạ Tuệ Lan là ung dung đoan trang.
Đẹp của Cù Vân Huyên là ôn nhu tri kỷ.
Đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa là ngoài lạnh trong nóng.
Đẹp của Ngu Mỹ Hà là nhu mì ngoan ngoãn.
Mà đẹp của Trương Long Quyên lại là thành thục gợi cảm, nếu như trong thực tế có hồ ly tinh, thì cũng không hơn gì cái này, ặc, tuy rằng tuổi tác có chút lớn.
Cuối cùng, bốn người đều ngồi xuống ăn.
Bất quá thái độ của Trương Long Quyên đối đãi Đổng Học Bân rõ ràng không giống với thái độ đối đãi của hai chi em sinh đôi, Trương đại tỷ chỉ là tùy ý ăn vài miếng, thời gian còn lại hầu như đều là tự gắp đồ ăn cho Đổng Học Bân, lạp xưởng nè, chân giò hun khói nè, thậm chí còn bẻ bánh mì đưa qua cho hắn nữa.
Đổng Học Bân có chút nóng mặt, mặc dù lúc ở nhà Trương đại tỷ cô ấy cũng nhiệt tình như thế, nhưng. . . Bên cạnh còn hai ánh mắt đang nhìn, da mặt thằng nhãi này cũng không dày đến độ đó đâu.
Trương Long Quyên vẫn không coi ai ra gì, nhiệt tình toàn bộ đọng ở trên mặt.
Mau ăn đi.
Chị Trương, tôi tự mình làm được rồi.
Ha ha, cậu mang theo thương thế từ xa đến đây bảo hộ chị, trong lòng chị rất ấm áp, nói thật, chưa có một người nam nào quan tâm chị như thế, ha ha, cho nên chị đương nhiên phải chiếu cố cậu tốt, nhanh, ăn ăn, ăn nhiều một chút cũng có trợ giúp đối với khôi phục của cậu.
A, ngài cũng ăn, ngài cũng ăn.
Em gái Trầm Tiểu Mỹ có chút nhìn không được, thanh thanh tiếng nói.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm liền nói với Đổng Học Bân: Cậu có thể là nhỏ hơn so với chúng tôi vài tuổi, chúng tôi cũng như Trương tổng gọi cậu Tiểu Đổng, ngày hôm qua chúng tôi thương lượng qua, trong vòng hai ngày nay, cậu có thể ở cùng một chỗ với chúng tôi, thân phận của chúng tôi cậu cũng biết, cậu không được nói ra ngoài.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Yên tâm.
Trầm Tiểu Mỹ chen vào nói: Nếu có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, tôi và chị không nhất định có thể bảo hộ được an toàn của cậu, chúng tôi chỉ bận tâm Trương tổng trước.
Đổng Học Bân cười cười, Cái này khẳng định.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Cậu cũng không nên cho chúng tôi thêm phiền phức.
Sẽ không. Đổng Học Bân đáp ứng, cười nói: Sẽ không làm gánh nặng cho các người.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Vậy là tốt rồi.
Trầm Tiểu Diễm đẩy em gái một chút, Được rồi, ăn cơm đi.
Hai người đối với Đổng Học Bân đến cũng không quá thoải mái, rất bài ngoại, nhưng cô chị vẫn có thể lấy đại cục làm trọng, ổn trọng hơn so với em gái một ít.
Đổng Học Bân tiếp tục cúi đầu ăn, cũng không giải thích nhiều.
Người ta coi hắn không ra gì cũng không trách được, toàn thân nhiều chỗ gãy xương còn muốn làm vệ sĩ, không chỉ là bọn họ, theo ai thấy phỏng chừng đều nghĩ Đổng Học Bân là tới gây thêm phiền!
Đại khái cũng chỉ Trương Long Quyên biết bản lĩnh của Đổng Học Bân.
Bất quá Trương Long Quyên không giải thích, Đổng Học Bân cũng không nhiều lời, nếu như mấy ngày này bình an, Đổng Học Bân cũng không muốn bại lộ nhiều cái gì.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.