Chương 2000: Thân phận của Phương Thủy Linh.
Thường Dụ
10/05/2017
Người đủ.
Cửa phòng được người phục vụ rất có ánh mắt đóng lại.
Trong phòng cũng chợt yên tĩnh, Lý Hiếu vừa tới cũng không biết là tình huống gì, sau khi ngồi xuống chỉ có thể chớp con mắt cũng không dám hỏi nhiều.
Từ Trang và Tôn Lệ Hàm bên kia thì lại là có chút không dám tin tưởng, người này thật sự là Lý Hiếu chủ nhiệm Lý? Thật sự tới như thế? Có phải chủ nhiệm Lý văn phòng quản lý rút huyện lập thị hả?
Lão Trương. Tôn Lệ Hàm nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt mang theo hỏi.
Trương Đông Phương bất động thanh sắc khẽ gật đầu, Là ông ta. Chỉ có ông ta nói điện thoại cùng chủ nhiệm Lý, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng âm thanh ông vẫn nhận ra được, chính là Lý Hiếu người mà bọn họ hai ngày nay hẹn hai lần cũng không gặp, chút năng lực phán đoán ấy Trương Đông Phương vẫn phải có.
Từ Trang hít vào một hơi thật sâu.
Tôn Lệ Hàm thấy thế, cũng nhìn về phía Phương Thủy Linh thiên chân vô tà ngồi ở chỗ kia.
Bọn họ hẹn chủ nhiệm Lý nhiều lần như vậy nhưng đều không gặp được, căn bản không rãnh để ý đến bọn họ, nhưng Phương Thủy Linh đâu? Cô gái mà Đổng Học Bân tìm tới lại có thể dùng một cú điện thoại đem người gọi tới, cũng không phải tự mình gọi điện thoại, còn giống như là nói với người ta truyền lời cho Lý Hiếu, kết quả chủ nhiệm Lý không chỉ một người tới, thậm chí ngay cả công tác văn phòng bên kia đều buông xuống, thậm chí ngay cả tan tầm cũng không đợi, trước tiên ném đồ lái xe đến đây? Còn vẻ mặt câu nệ mở miệng kêu Phương tiểu thư? Nhìn qua vô cùng thấp thỏm bất an? Cái đệch! Theo bọn họ biết thì Lý Hiếu tại văn phòng trong phòng ban phía dưới cũng là quan viên cấp bậc rất cao, không nói đến đảng chính khác biệt, cũng là chức không có quyền lợi cũng là cực lớn, sao có thể tôn trọng khách khí đối với một cô gái nhỏ hai mươi tuổi như thế? Cô gái nhỏ này rốt cuộc là địa vị gì hả? ?
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Ừm? Tiến đến. Phương Thủy Linh ngẩng đầu nói.
Mở cửa chính là một người trung niên, mặt mang nụ cười nói: Nghe nói Phương tiểu thư tới, tôi tới đây gặp mặt, đây là mang bạn bè tới ăn?
Phương Thủy Linh cười nói: Đúng vậy ông chủ Trần.
Người trung niên nói: Ăn được uống được, tôi vừa rồi đã thêm vài món ăn cho mọi người, coi như tôi mời, được rồi, vậy tôi sẽ không quấy rối.
Phương Thủy Linh nói: Đừng ông chủ Trần, mỗi lần tới ông đều như vậy.
Người trung niên cười ha ha, Phương tiểu thư có thể hãnh diện quang lâm đã là vinh hạnh của chúng tôi, đương nhiên phải cho các người chiêu đãi tốt nhất, vậy cái gì, không quấy rối các người nói chuyện, có việc cô cứ gọi phục vụ. Nói xong thì đóng cửa lại đi, cũng không ở lâu, rất có chừng mực.
Không bao lâu, đồ ăn cũng lên.
Mỗi món ăn đều đủ hương sắc vị, nhìn qua có cảm giác rất diễm lệ, hơn nữa bàn ăn và đồ dùng để ăn cũng có ánh kim sáng chói, càng tăng thêm một chút quý khí.
Phương Thủy Linh lúc này mới nhớ ra, A, đã quên giới thiệu cho các người, xem đầu óc của tôi. Chợt nói: Vị này chính là Lý Hiếu chủ nhiệm Lý.
Trương Đông Phương Tôn Lệ Hàm bọn họ vội đứng lên.
Phương Thủy Linh tiếp tục nói: Vị này chính là huyện trưởng huyện Tiêu Lân Trương Đông Phương, vị này chính là. . .
Huyện Tiêu Lân? Trương Đông Phương? Vừa nghe cái này Lý Hiếu mới bừng tỉnh đại ngộ, đi tới nắm tay với bọn họ nói: Thì ra là Trương huyện trưởng, chúng ta đã nói chuyện điện thoại.
Trương Đông Phương nói: Đúng vậy chủ nhiệm Lý, hai ngày trước thật sự là mạo muội.
Coi ngài nói cái gì. Lý Hiếu sớm đã thành đã không có giọng điệu cứng rắn trong điện thoại với Trương Đông Phương trước đó, cười nói: Tôi mới là có lỗi, các người hẹn tôi ăn, trong lòng tôi cũng sốt ruột, nhưng công chuyện nhiều lắm, căn bản không thể đi được, nếu như lúc đó rảnh rỗi tôi khẳng định phải đi, thật không phải, để cho các người đợi lâu như vậy.
Trương Đông Phương nói: Ngài quá khách khí, không có không có.
Lý Hiếu sau đó nói với Phương Thủy Linh: Phương tiểu thư, cái này tại tôi, nếu như sớm biết những người này là bạn bè của ngài, tôi có chuyện gì cũng phải gác lại làm thỏa đáng cho bạn bè ngài, như vậy. . . Rượu cũng tới, Lý Hiếu trực tiếp mở chai rượu rót một ly, Tôi tự phạt ba ly, tự phạt ba ly.
Từ Trang cuống quít nói: Không được không được.
Phương Thủy Linh cũng nói: Không cần chủ nhiệm Lý, sao ông khách khí như vậy, đồ ăn còn chưa có ăn uống rượu cái gì? Đều ngồi đi đều ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.
Trương Đông Phương cũng nhanh chóng khuyên một chút.
Lý Hiếu lúc này mới buông ly rượu, cùng bọn họ ngồi xuống. Mặc kệ rượu phạt hay không phạt, Lý Hiếu cảm thấy thái độ vừa rồi của mình đều là phải làm, bởi vì gã cũng không biết Phương Thủy Linh bên kia là nghĩ như thế nào, là không phải bởi vì mình không gặp Trương Đông Phương bọn họ nên bị báo cáo, khiến cho Phương Thủy Linh có ý kiến với mình, cho nên Lý Hiếu vừa đến thì đem tư thái hạ rất thấp, trong lòng không ngừng lo lắng. Bất quá bây giờ xem ra Phương tiểu thư hẳn là không bởi vì chuyện này mà tức giận, Lý Hiếu cũng mới rốt cuộc thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra trong lòng gã cũng buồn bực, huyện Tiêu Lân? Đó không phải huyện nhỏ phía tây của một tỉnh kinh tế lạc hậu sao? Nếu không phải lần này phát hiện cổ mộ đế vương đời Hán, người khác nghe cũng không có nghe nói qua huyện này, sao hiện tại lại có quan hệ cùng Phương tiểu thư? Bọn họ sao còn nhận thức Phương Thủy Linh? Thậm chí đem Phương tiểu thư gọi mình đến đây ăn? Phương diện này rốt cuộc có môn đạo gì? Quan hệ gì? Lý Hiếu trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, gã làm việc rất cẩn thận, lo lắng vấn đề cũng tương đối nhiều, nếu không cũng không làm được vị trí của. ngày hôm nay
Tới tới, đều động đũa đi.
Tốt Phương tiểu thư.
Các người nếm thử thịt cua ở đây đi, mùi vị đặc biệt ngon.
Tôi nếm thử một chút, ai cha, ngon quá ngon quá.
Ha ha, phải không? Cái này là đồ ăn chiêu bài bọn họ của, mỗi lần tới chúng tôi đều gọi.
Trương Đông Phương và Lý Hiếu hai bên đều có vẻ có chút câu nệ, tương đối câu thúc, không dám tự tiện, lo lắng của bọn họ là chuyện của phương diện khác, chứ không phải ăn.
Nhưng Phương Thủy Linh thì đơn giản hơn, trên người nàng cũng không nhiều tác phong quan liêu như vậy, cũng là tính cách rất thuần túy rất chân thực của cô gái nhỏ, sau khi động đũa cô ấy bắt chuyện người khác hai lần, mà bắt đầu tự mình ăn cua và các món khác, ăn rất ngon, cũng ăn rất tĩnh, tâm tư tất cả đều trong cơm nước, cũng không có quản chuyện khác. Cô ấy lần này cũng là giật dây bắc cầu, công việc cụ thể cô ấy cũng không biết chi tiết, không biết làm sao, cho nên thẳng thắn cũng mặc kệ, ra vẻ Các người bàn của các người tôi chỉ quản ăn.
Trương Đông Phương thấy rõ ràng, thật ra tới hiện tại, cũng không cần thiết Phương Thủy Linh nói thêm cái gì, cô ấy ngồi ở chỗ này cũng đã là đủ rồi.
Dừng lại một chút, Trương Đông Phương nâng ly rượu, Chủ nhiệm Lý, tôi kính ngài một ly.
Lý Hiếu khoát tay ngăn trở, Không được, ly này nên là tôi kính các người, lúc đầu chúng ta đã sớm nên gặp mặt, nhưng chuyện của tôi bên này làm lỡ, để cho các người ở kinh thành hai ngày, đây là tôi không có làm chu đáo.
Trương Đông Phương nhanh chóng nói: Không đúng, là chúng ta không lo lắng chu toàn, biết ngài bận còn quấy rối, nên là chúng tôi kính ngài.
Hai bên đẩy tới đẩy đi, cuối cùng vẫn là không ai kính, trực tiếp chạm cốc.
Một ly rượu vào bụng, Trương Đông Phương lúc này mới vào chính đề, Chủ nhiệm Lý, lần này chúng tôi tới chính là vì chuyện rút huyện lập thị của huyện chúng tôi, văn kiện xin của chúng tôi đã đưa lên đây, nghe nói là quý phòng ban phụ trách xét duyệt, cho nên chúng tôi cũng muốn nghe một chút, rốt cuộc là. . .
Lý Hiếu bảo thủ nói: Tài liệu xin của các người tôi đều xem qua, hẳn là vấn đề không lớn.
Trương Đông Phương chớp chớp mắt, hỏi: Vậy ngài cảm thấy đại khái phê duyệt xuống tới cần bao lâu thời gian?
Lý Hiếu đạo: Phê duyệt là chúng tôi phụ trách, nhưng cuối cùng còn phải đi trình tự văn phòng, báo cho cấp trên một lần, có lãnh đạo ký tên mới có thể, mặc kệ được phê chuẩn hay không, trong hai tháng khẳng định sẽ cho ra kết quả của, nhanh nhất cũng một tháng, dù sao hiện tại phê duyệt rút huyện lập thị tương đối nghiêm ngặt, làm rất nghiêm, không phải dễ dàng, trình tự cũng nhiều hơn một ít.
Như vậy. Trương Đông Phương như có suy nghĩ. Thật ra chủ nhiệm Lý có thể nói đến cái này, vấn đề đã không lớn, Trương Đông Phương trong lòng cũng đã kiên định hơn, nhưng bởi vì sốt ruột, quá quan tâm, hiện tại không thể từ trong miệng chủ nhiệm Lý nhận được đáp án trăm phần trăm, lão Trương vẫn là có chút lo lắng.
Từ Trang cũng thử vài câu.
Lý Hiếu vẫn là dùng Vấn đề không lớn trả lời, tới vị trí của bọn họ, có vài lời nói đã không thể tùy tiện nói, cho dù chuyện tình có thể là đã xác định hai trăm phần trăm rồi, nói cũng phải lưu vài phần dư địa, đây là thói quen Lý Hiếu, cũng là phương thức ngôn ngữ của bọn họ cho tới nay. Thật ra nói thành như vậy, cho dù là đã nói cho Trương Đông Phương bọn họ, huyện Tiêu Lân huyện cấp thành phố hẳn là ván đã đóng thuyền.
Nghe nghe, Phương Thủy Linh lại buông chiếc đũa xuống.
Hẳn là có thể? Vấn đề không quá lớn? Những đáp án này khó tránh khỏi hơi ba phải cái nào cũng được.
Phương Thủy Linh lần này làm việc cho Đổng ca, trong lòng cô ấy vô cùng để bụng, đương nhiên cũng hy vọng một đáp án vô cùng xác thực, mà không phải đại khái và có thể, bằng không Đổng ca lần đầu tiên nhờ mình làm chút chuyện như thế mình nếu như làm hỏng, Phương Thủy Linh cảm thấy sau này cũng không mặt mũi nhìn Đổng ca, cô ấy làm sao chịu nổi điều này, vì vậy Phương Thủy Linh ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hiếu, mở miệng nói: Phải đi nhiều trình tự như vậy? Cần lâu như vậy?
Lý Hiếu khẽ gật đầu, Văn phòng vẫn đều như vậy, phê từng cấp từng cấp.
Phương Thủy Linh nói: Chuyện này phải làm xong, tôi đã đáp ứng Đổng ca rồi, nếu như không dễ làm hoặc là không xác định, tôi gọi điện thoại cho ông nội, để ông nội hỏi một chút.
Hả?
Gọi điện thoại cho ông nội?
Trương Đông Phương và Tôn Lệ Hàm bọn họ còn nghi hoặc không giải thích được.
Nhưng Lý Hiếu sao có thể không biết ông nội của Phương Thủy Linh là thần thánh phương nào, nghe lời này, sợ đến mức thiếu chút nữa từ trên bàn ngã xuống, vội dở khóc dở cười khoát tay, Ngàn vạn lần đừng ngàn vạn lần đừng, Phương tiểu thư, lớn chút chuyện như vậy sao lại làm phiền Phương tổng lý, tổng lý trăm bận ngàn bận, thật sự không cần thật sự không cần, ngài yên tâm đi, việc này phòng ban chúng tôi có thể định, tôi sẽ giám sát toàn bộ, cam đoan phê duyệt rút huyện lập thị của huyện Tiêu Lân được chứng thực, tôi cam đoan trăm phần trăm! Tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, bằng không ngài cứ chặt đầu tôi! Bị Phương Thủy Linh dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Lý Hiếu cũng không lưu ba phần ngoài miệng cái gì, trực tiếp vỗ ngực cam đoan. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Cửa phòng được người phục vụ rất có ánh mắt đóng lại.
Trong phòng cũng chợt yên tĩnh, Lý Hiếu vừa tới cũng không biết là tình huống gì, sau khi ngồi xuống chỉ có thể chớp con mắt cũng không dám hỏi nhiều.
Từ Trang và Tôn Lệ Hàm bên kia thì lại là có chút không dám tin tưởng, người này thật sự là Lý Hiếu chủ nhiệm Lý? Thật sự tới như thế? Có phải chủ nhiệm Lý văn phòng quản lý rút huyện lập thị hả?
Lão Trương. Tôn Lệ Hàm nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt mang theo hỏi.
Trương Đông Phương bất động thanh sắc khẽ gật đầu, Là ông ta. Chỉ có ông ta nói điện thoại cùng chủ nhiệm Lý, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng âm thanh ông vẫn nhận ra được, chính là Lý Hiếu người mà bọn họ hai ngày nay hẹn hai lần cũng không gặp, chút năng lực phán đoán ấy Trương Đông Phương vẫn phải có.
Từ Trang hít vào một hơi thật sâu.
Tôn Lệ Hàm thấy thế, cũng nhìn về phía Phương Thủy Linh thiên chân vô tà ngồi ở chỗ kia.
Bọn họ hẹn chủ nhiệm Lý nhiều lần như vậy nhưng đều không gặp được, căn bản không rãnh để ý đến bọn họ, nhưng Phương Thủy Linh đâu? Cô gái mà Đổng Học Bân tìm tới lại có thể dùng một cú điện thoại đem người gọi tới, cũng không phải tự mình gọi điện thoại, còn giống như là nói với người ta truyền lời cho Lý Hiếu, kết quả chủ nhiệm Lý không chỉ một người tới, thậm chí ngay cả công tác văn phòng bên kia đều buông xuống, thậm chí ngay cả tan tầm cũng không đợi, trước tiên ném đồ lái xe đến đây? Còn vẻ mặt câu nệ mở miệng kêu Phương tiểu thư? Nhìn qua vô cùng thấp thỏm bất an? Cái đệch! Theo bọn họ biết thì Lý Hiếu tại văn phòng trong phòng ban phía dưới cũng là quan viên cấp bậc rất cao, không nói đến đảng chính khác biệt, cũng là chức không có quyền lợi cũng là cực lớn, sao có thể tôn trọng khách khí đối với một cô gái nhỏ hai mươi tuổi như thế? Cô gái nhỏ này rốt cuộc là địa vị gì hả? ?
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Ừm? Tiến đến. Phương Thủy Linh ngẩng đầu nói.
Mở cửa chính là một người trung niên, mặt mang nụ cười nói: Nghe nói Phương tiểu thư tới, tôi tới đây gặp mặt, đây là mang bạn bè tới ăn?
Phương Thủy Linh cười nói: Đúng vậy ông chủ Trần.
Người trung niên nói: Ăn được uống được, tôi vừa rồi đã thêm vài món ăn cho mọi người, coi như tôi mời, được rồi, vậy tôi sẽ không quấy rối.
Phương Thủy Linh nói: Đừng ông chủ Trần, mỗi lần tới ông đều như vậy.
Người trung niên cười ha ha, Phương tiểu thư có thể hãnh diện quang lâm đã là vinh hạnh của chúng tôi, đương nhiên phải cho các người chiêu đãi tốt nhất, vậy cái gì, không quấy rối các người nói chuyện, có việc cô cứ gọi phục vụ. Nói xong thì đóng cửa lại đi, cũng không ở lâu, rất có chừng mực.
Không bao lâu, đồ ăn cũng lên.
Mỗi món ăn đều đủ hương sắc vị, nhìn qua có cảm giác rất diễm lệ, hơn nữa bàn ăn và đồ dùng để ăn cũng có ánh kim sáng chói, càng tăng thêm một chút quý khí.
Phương Thủy Linh lúc này mới nhớ ra, A, đã quên giới thiệu cho các người, xem đầu óc của tôi. Chợt nói: Vị này chính là Lý Hiếu chủ nhiệm Lý.
Trương Đông Phương Tôn Lệ Hàm bọn họ vội đứng lên.
Phương Thủy Linh tiếp tục nói: Vị này chính là huyện trưởng huyện Tiêu Lân Trương Đông Phương, vị này chính là. . .
Huyện Tiêu Lân? Trương Đông Phương? Vừa nghe cái này Lý Hiếu mới bừng tỉnh đại ngộ, đi tới nắm tay với bọn họ nói: Thì ra là Trương huyện trưởng, chúng ta đã nói chuyện điện thoại.
Trương Đông Phương nói: Đúng vậy chủ nhiệm Lý, hai ngày trước thật sự là mạo muội.
Coi ngài nói cái gì. Lý Hiếu sớm đã thành đã không có giọng điệu cứng rắn trong điện thoại với Trương Đông Phương trước đó, cười nói: Tôi mới là có lỗi, các người hẹn tôi ăn, trong lòng tôi cũng sốt ruột, nhưng công chuyện nhiều lắm, căn bản không thể đi được, nếu như lúc đó rảnh rỗi tôi khẳng định phải đi, thật không phải, để cho các người đợi lâu như vậy.
Trương Đông Phương nói: Ngài quá khách khí, không có không có.
Lý Hiếu sau đó nói với Phương Thủy Linh: Phương tiểu thư, cái này tại tôi, nếu như sớm biết những người này là bạn bè của ngài, tôi có chuyện gì cũng phải gác lại làm thỏa đáng cho bạn bè ngài, như vậy. . . Rượu cũng tới, Lý Hiếu trực tiếp mở chai rượu rót một ly, Tôi tự phạt ba ly, tự phạt ba ly.
Từ Trang cuống quít nói: Không được không được.
Phương Thủy Linh cũng nói: Không cần chủ nhiệm Lý, sao ông khách khí như vậy, đồ ăn còn chưa có ăn uống rượu cái gì? Đều ngồi đi đều ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.
Trương Đông Phương cũng nhanh chóng khuyên một chút.
Lý Hiếu lúc này mới buông ly rượu, cùng bọn họ ngồi xuống. Mặc kệ rượu phạt hay không phạt, Lý Hiếu cảm thấy thái độ vừa rồi của mình đều là phải làm, bởi vì gã cũng không biết Phương Thủy Linh bên kia là nghĩ như thế nào, là không phải bởi vì mình không gặp Trương Đông Phương bọn họ nên bị báo cáo, khiến cho Phương Thủy Linh có ý kiến với mình, cho nên Lý Hiếu vừa đến thì đem tư thái hạ rất thấp, trong lòng không ngừng lo lắng. Bất quá bây giờ xem ra Phương tiểu thư hẳn là không bởi vì chuyện này mà tức giận, Lý Hiếu cũng mới rốt cuộc thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thật ra trong lòng gã cũng buồn bực, huyện Tiêu Lân? Đó không phải huyện nhỏ phía tây của một tỉnh kinh tế lạc hậu sao? Nếu không phải lần này phát hiện cổ mộ đế vương đời Hán, người khác nghe cũng không có nghe nói qua huyện này, sao hiện tại lại có quan hệ cùng Phương tiểu thư? Bọn họ sao còn nhận thức Phương Thủy Linh? Thậm chí đem Phương tiểu thư gọi mình đến đây ăn? Phương diện này rốt cuộc có môn đạo gì? Quan hệ gì? Lý Hiếu trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, gã làm việc rất cẩn thận, lo lắng vấn đề cũng tương đối nhiều, nếu không cũng không làm được vị trí của. ngày hôm nay
Tới tới, đều động đũa đi.
Tốt Phương tiểu thư.
Các người nếm thử thịt cua ở đây đi, mùi vị đặc biệt ngon.
Tôi nếm thử một chút, ai cha, ngon quá ngon quá.
Ha ha, phải không? Cái này là đồ ăn chiêu bài bọn họ của, mỗi lần tới chúng tôi đều gọi.
Trương Đông Phương và Lý Hiếu hai bên đều có vẻ có chút câu nệ, tương đối câu thúc, không dám tự tiện, lo lắng của bọn họ là chuyện của phương diện khác, chứ không phải ăn.
Nhưng Phương Thủy Linh thì đơn giản hơn, trên người nàng cũng không nhiều tác phong quan liêu như vậy, cũng là tính cách rất thuần túy rất chân thực của cô gái nhỏ, sau khi động đũa cô ấy bắt chuyện người khác hai lần, mà bắt đầu tự mình ăn cua và các món khác, ăn rất ngon, cũng ăn rất tĩnh, tâm tư tất cả đều trong cơm nước, cũng không có quản chuyện khác. Cô ấy lần này cũng là giật dây bắc cầu, công việc cụ thể cô ấy cũng không biết chi tiết, không biết làm sao, cho nên thẳng thắn cũng mặc kệ, ra vẻ Các người bàn của các người tôi chỉ quản ăn.
Trương Đông Phương thấy rõ ràng, thật ra tới hiện tại, cũng không cần thiết Phương Thủy Linh nói thêm cái gì, cô ấy ngồi ở chỗ này cũng đã là đủ rồi.
Dừng lại một chút, Trương Đông Phương nâng ly rượu, Chủ nhiệm Lý, tôi kính ngài một ly.
Lý Hiếu khoát tay ngăn trở, Không được, ly này nên là tôi kính các người, lúc đầu chúng ta đã sớm nên gặp mặt, nhưng chuyện của tôi bên này làm lỡ, để cho các người ở kinh thành hai ngày, đây là tôi không có làm chu đáo.
Trương Đông Phương nhanh chóng nói: Không đúng, là chúng ta không lo lắng chu toàn, biết ngài bận còn quấy rối, nên là chúng tôi kính ngài.
Hai bên đẩy tới đẩy đi, cuối cùng vẫn là không ai kính, trực tiếp chạm cốc.
Một ly rượu vào bụng, Trương Đông Phương lúc này mới vào chính đề, Chủ nhiệm Lý, lần này chúng tôi tới chính là vì chuyện rút huyện lập thị của huyện chúng tôi, văn kiện xin của chúng tôi đã đưa lên đây, nghe nói là quý phòng ban phụ trách xét duyệt, cho nên chúng tôi cũng muốn nghe một chút, rốt cuộc là. . .
Lý Hiếu bảo thủ nói: Tài liệu xin của các người tôi đều xem qua, hẳn là vấn đề không lớn.
Trương Đông Phương chớp chớp mắt, hỏi: Vậy ngài cảm thấy đại khái phê duyệt xuống tới cần bao lâu thời gian?
Lý Hiếu đạo: Phê duyệt là chúng tôi phụ trách, nhưng cuối cùng còn phải đi trình tự văn phòng, báo cho cấp trên một lần, có lãnh đạo ký tên mới có thể, mặc kệ được phê chuẩn hay không, trong hai tháng khẳng định sẽ cho ra kết quả của, nhanh nhất cũng một tháng, dù sao hiện tại phê duyệt rút huyện lập thị tương đối nghiêm ngặt, làm rất nghiêm, không phải dễ dàng, trình tự cũng nhiều hơn một ít.
Như vậy. Trương Đông Phương như có suy nghĩ. Thật ra chủ nhiệm Lý có thể nói đến cái này, vấn đề đã không lớn, Trương Đông Phương trong lòng cũng đã kiên định hơn, nhưng bởi vì sốt ruột, quá quan tâm, hiện tại không thể từ trong miệng chủ nhiệm Lý nhận được đáp án trăm phần trăm, lão Trương vẫn là có chút lo lắng.
Từ Trang cũng thử vài câu.
Lý Hiếu vẫn là dùng Vấn đề không lớn trả lời, tới vị trí của bọn họ, có vài lời nói đã không thể tùy tiện nói, cho dù chuyện tình có thể là đã xác định hai trăm phần trăm rồi, nói cũng phải lưu vài phần dư địa, đây là thói quen Lý Hiếu, cũng là phương thức ngôn ngữ của bọn họ cho tới nay. Thật ra nói thành như vậy, cho dù là đã nói cho Trương Đông Phương bọn họ, huyện Tiêu Lân huyện cấp thành phố hẳn là ván đã đóng thuyền.
Nghe nghe, Phương Thủy Linh lại buông chiếc đũa xuống.
Hẳn là có thể? Vấn đề không quá lớn? Những đáp án này khó tránh khỏi hơi ba phải cái nào cũng được.
Phương Thủy Linh lần này làm việc cho Đổng ca, trong lòng cô ấy vô cùng để bụng, đương nhiên cũng hy vọng một đáp án vô cùng xác thực, mà không phải đại khái và có thể, bằng không Đổng ca lần đầu tiên nhờ mình làm chút chuyện như thế mình nếu như làm hỏng, Phương Thủy Linh cảm thấy sau này cũng không mặt mũi nhìn Đổng ca, cô ấy làm sao chịu nổi điều này, vì vậy Phương Thủy Linh ngẩng đầu nhìn thấy Lý Hiếu, mở miệng nói: Phải đi nhiều trình tự như vậy? Cần lâu như vậy?
Lý Hiếu khẽ gật đầu, Văn phòng vẫn đều như vậy, phê từng cấp từng cấp.
Phương Thủy Linh nói: Chuyện này phải làm xong, tôi đã đáp ứng Đổng ca rồi, nếu như không dễ làm hoặc là không xác định, tôi gọi điện thoại cho ông nội, để ông nội hỏi một chút.
Hả?
Gọi điện thoại cho ông nội?
Trương Đông Phương và Tôn Lệ Hàm bọn họ còn nghi hoặc không giải thích được.
Nhưng Lý Hiếu sao có thể không biết ông nội của Phương Thủy Linh là thần thánh phương nào, nghe lời này, sợ đến mức thiếu chút nữa từ trên bàn ngã xuống, vội dở khóc dở cười khoát tay, Ngàn vạn lần đừng ngàn vạn lần đừng, Phương tiểu thư, lớn chút chuyện như vậy sao lại làm phiền Phương tổng lý, tổng lý trăm bận ngàn bận, thật sự không cần thật sự không cần, ngài yên tâm đi, việc này phòng ban chúng tôi có thể định, tôi sẽ giám sát toàn bộ, cam đoan phê duyệt rút huyện lập thị của huyện Tiêu Lân được chứng thực, tôi cam đoan trăm phần trăm! Tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, bằng không ngài cứ chặt đầu tôi! Bị Phương Thủy Linh dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Lý Hiếu cũng không lưu ba phần ngoài miệng cái gì, trực tiếp vỗ ngực cam đoan. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.