Chương 1755: Thành!
Thường Dụ
10/05/2017
Hơn mười một giờ.
Tuyết cũng dần dần ngừng lại.
Trong chòi nghỉ mát trên đỉnh núi của công viên, Đổng Học Bân còn đang say sưa chém gió với Phương Văn Bình, nói về sự tích “huy hoàng” trước đây của mình, nếu như là người khác, có thể sẽ không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này của Đổng Học Bân, nhưng Phương Văn Bình thật ra rất thích nghe, hai người vừa uống rượu, vừa nói những chuyện thiếu đạo đức này, Phương Văn Bình cuối cùng cũng nói vài sự tích cô ấy trải qua, cũng làm Đổng Học Bân vui vẻ vài lần, có cảm giác tìm được tri âm, hai người khó có được một lần ăn ý như thế, khó có được nói nhiều lời như thế.
Rượu.
Mỹ nhân.
Trời tuyết.
Đem quần áo cho Phương Văn Bình rồi Đổng Học Bân cũng không cảm thấy lạnh, càng không có cảm giác không tình nguyện trước đó, hắn cảm thấy mùng hai cùng Phương Văn Bình leo trộm vào công viên ngồi nói những chuyện tào lao, ừm, thật ra cũng rất thú vị.
Dù sao mình về nhà cũng không có việc gì.
Đổng Học Bân lúc này thật ra không vội trở về.
Còn có một lần, máy bay gặp nạn, kết quả tất cả mọi người cho rằng tôi đã chết, mấy tháng sau làm lễ tang cho tôi, tôi lúc này mới trở về, dọa bọn họ hết cả hồn, ha ha, bà nghe qua ai tự mình tham gia lễ tang của mình chưa? Bà không thấy đó thôi, cả đám đều bị hù đến tái mặt. Nói đến chuyện vui, Đổng Học Bân cũng cười ha ha, Sau đó chức vụ của tôi bị người ta ngồi, cũng chỉ có thể đề bạt tôi.
Máy bay gặp ạnn? Còn gặp phải loại sự tình này? Phương Văn Bình nhìn hắn.
Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: Đúng vậy, không có cách, cũng là trùng hợp.
Phương Văn Bình bình luận: Tuổi không lớn, chuyện trải qua thật ra rất nhiều, lúc địa chấn cũng là cậu trùng hợp, cái này tôi nghe nói qua.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Nhiều hơn so với cái này, nhiều chuyện tôi đều không có biện pháp nói. Dù sao từ sau khi tiến vào thể chế mấy năm nay, đừng nói nữa, muốn bao nhiêu chuyện thì có bấy nhiêu chuyện, cũng là tôi không may, nên gặp phải đều gặp phải, không nên gặp phải cũng đều gặp phải.
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Tôi lúc trẻ tuổi cũng gặp phải một chuyện tương đối phiền phức, bị người ngăn cản xe, nhiều nông dân cầm cuốc xẻng vây quanh chúng tôi, muốn cáo trạng. Không nghe bọn họ, xem ra còn muốn hạn chế tự do của chúng tôi, có một nhân viên công tác lúc đó đã bị thương.
Sau đó đâu? Đổng Học Bân hỏi.
Sau đó? Phương Văn Bình rất bình tĩnh nói: Sau đó tôi đem cả đám thôn dân mắng cho trở về, mắng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Đổng Học Bân vui vẻ, tính tình hỗn đản của Phương Văn Bình Đổng Học Bân đã sớm tự mình đã lĩnh giáo rồi. Thậm chí công lực mắng chửi người của nữ hỗn đản này, tuyệt đối không kém hơn mình, hơn nữa lớn lên xinh đẹp như vậy, còn là một nữ đồng chí, bản thân có ưu thế trời sinh, xử lý vấn đề này cô ấy vẫn là dễ như trở bàn tay, Đó là bởi vì bà là nữ. Tôi cũng gặp phải chuyện cùng loại, tôi cũng mắng chửi người, kết quả. . . Ừm, kết quả cuối cùng vẫn là dùng võ lực giải quyết.
Phương Văn Bình hiếu kỳ nói: Tên nhóc cậu có thể đánh bao nhiêu người?
Đổng Học Bân dũng cảm nói: Không phải tôi khoác lác với bà đâu. Người kinh thành đều nói như vậy. Trước khi nói đều bỏ thêm một câu, cái gì không phải tôi phê bình bạn, cái gì không phải tôi khoác lác đâu, thật ra cũng là phê bình bạn. Thật ra cũng là khoác lác đấy, Dân chúng bình thường và người bình thường cái loại này. Tám mươi một trăm người tuyệt đối không thành vấn đề, nếu như có luyện võ, năm sáu mươi người cũng không nói chơi, bà hẳn là nhìn thấy rồi, mấy người ngày đó ở đầu ngõ quấy rầy bà, thấy tôi một quyền một cước thì giải quyết? Nói thật vớibà, mấy người kia căn bản không đủ nhét kẽ răng của tôi, ngay cả làm nóng thân cho tôi một chút đều không tính, một bữa ăn sáng.
Nếu như là người khác, có thể còn chưa tin Đổng Học Bân nói.
Nhưng Phương Văn Bình hiển nhiên là sớm có nghe qua, biết Đổng Học Bân nói có thể khoa trương và có thêm gia công một chút, nhưng tuyệt đối không phải hoàn toàn khoác lác, bởi vì loại chuyện này căn bản là không xạo được, sự tích của Đổng Học Bân vẫn còn y nguyên, có chứng cứ để tra, cái này ai cũng không lừa được, chỉ bất quá phong cách nói và phương thức của người kinh thành có thể chính là như vậy, cho dù là sự thật, cũng sẽ dùng giọng điệu vui đùa và bốc phéc để nói ra.
Lúc này, một ngụm rượu cuối cùng cũng bị Phương Văn Bình uống xong.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động của Phương Văn Bình kêu lên trong chòi nghỉ mát.
Âm thanh điện thoại di động của cô ấy quá lớn, Đổng Học Bân vô thức nhìn thoáng qua chung quanh, bởi vì hắn biết ở đây có thể có người, tuy rằng đầu năm mới người ta cũng không có khả năng chuyên nghiệp như thế, nhưng ai có thể bảo đảm, nếu như để cho người ta bắt được hai người bọn họ hơn nửa đêm leo trộm vào đây còn uống rượu nói chuyện phiếm, chuyện này nếu như truyền ra, Đổng Học Bân cảm thấy hắn và Phương Văn Bình đều không còn mặt mũi, không có biện pháp, hai người một người chủ nhiệm cấp chính sở của phòng thứ chín, một người là lãnh đạo cấp chính xử của ủy ban kỷ luật trung ương, làm ra loại sự tình này quả thật không ổn.
Làm gì còn mặt mũi nhìn người!
Truyền ra người ta cười chết!
Phương Văn Bình tiếp điện thoại, A lô, anh hai, làm sao vậy.
Đầu kia là tiếng nói của một người trung niên, Không ở nhà? Bên ngoài à?
Ừm, đi bộ một vòng bên ngoài. Phương Văn Bình nói: Có việc?
Người trung niên nói: Không có việc gì, gọi điện thoại nhà của em không ai tiếp, không biết buổi tối em đi đâu làm gì, cũng là nói với em một tiếng, sáng mai về nhà ăn.
Phương Văn Bình ừ một tiếng, Biết. Dừng một chút, cô ấy nói: Đúng rồi anh hai, vừa lúc hỏi anh một chuyện, Thiểm Bắc bên kia, huyện Tiêu Lân anh biết chứ?
Người nam nói: Biết, hỏi cái này để làm gì?
Phương Văn Bình nói: Em có một người bạn muốn điều đi qua, bí thư huyện uỷ, anh giúp em liên hệ một chút đi, đem bí thư hiện tại của huyện Tiêu Lân điều chỉnh một chút.
Bạn nào? Người nam nói.
Anh giúp em làm là được. Phương Văn Bình nói.
Điều chỉnh một chút có thể, nhưng những phương diện khác anh cũng mặc kệ. Người nam nói.
Cái khác hắn đều liên hệ được rồi, chỉ cần có ghế trống tiếp người, thì không thành vấn đề. Phương Văn Bình nói: Dù sao chuyện này anh để ý chút.
Người nam nói: Anh đi hỏi trước, mau chóng trả lời thuyết phục cho em.
Một người bí thư huyện uỷ thật ra không phải là quan nhỏ, nhưng đối với Phương Văn Bình và người nhà bọn họ mà nói, loại sự tình này thật ra đều là việc nhỏ, một điều động mà thôi, còn là ở địa giới của Phương gia bọn họ.
Cúp điện thoại.
Phương Văn Bình nói: Được rồi, cậu chờ tin tức đi.
Đổng Học Bân trong lòng nói lão Phương đồng chí ngày hôm nay thật đúng là đủ con mẹ nó tuyệt, vừa thấy được rồi, trong lòng tự nhiên đặc biệt kích động, dù sao vừa rồi chỉ là đáp ứng một chút, hiện tại mới là chân chính chứng thực, khúc mắc trong lòng Đổng Học Bân cũng coi như giải tỏa, Được, cảm ơn nha.
Phương Văn Bình khoát tay chặn lại.
Đổng Học Bân cảm thấy, quan hệ của hai người đã càng ngày càng hòa hoãn, cũng không tệ lắm.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tuyết cũng dần dần ngừng lại.
Trong chòi nghỉ mát trên đỉnh núi của công viên, Đổng Học Bân còn đang say sưa chém gió với Phương Văn Bình, nói về sự tích “huy hoàng” trước đây của mình, nếu như là người khác, có thể sẽ không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này của Đổng Học Bân, nhưng Phương Văn Bình thật ra rất thích nghe, hai người vừa uống rượu, vừa nói những chuyện thiếu đạo đức này, Phương Văn Bình cuối cùng cũng nói vài sự tích cô ấy trải qua, cũng làm Đổng Học Bân vui vẻ vài lần, có cảm giác tìm được tri âm, hai người khó có được một lần ăn ý như thế, khó có được nói nhiều lời như thế.
Rượu.
Mỹ nhân.
Trời tuyết.
Đem quần áo cho Phương Văn Bình rồi Đổng Học Bân cũng không cảm thấy lạnh, càng không có cảm giác không tình nguyện trước đó, hắn cảm thấy mùng hai cùng Phương Văn Bình leo trộm vào công viên ngồi nói những chuyện tào lao, ừm, thật ra cũng rất thú vị.
Dù sao mình về nhà cũng không có việc gì.
Đổng Học Bân lúc này thật ra không vội trở về.
Còn có một lần, máy bay gặp nạn, kết quả tất cả mọi người cho rằng tôi đã chết, mấy tháng sau làm lễ tang cho tôi, tôi lúc này mới trở về, dọa bọn họ hết cả hồn, ha ha, bà nghe qua ai tự mình tham gia lễ tang của mình chưa? Bà không thấy đó thôi, cả đám đều bị hù đến tái mặt. Nói đến chuyện vui, Đổng Học Bân cũng cười ha ha, Sau đó chức vụ của tôi bị người ta ngồi, cũng chỉ có thể đề bạt tôi.
Máy bay gặp ạnn? Còn gặp phải loại sự tình này? Phương Văn Bình nhìn hắn.
Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: Đúng vậy, không có cách, cũng là trùng hợp.
Phương Văn Bình bình luận: Tuổi không lớn, chuyện trải qua thật ra rất nhiều, lúc địa chấn cũng là cậu trùng hợp, cái này tôi nghe nói qua.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Nhiều hơn so với cái này, nhiều chuyện tôi đều không có biện pháp nói. Dù sao từ sau khi tiến vào thể chế mấy năm nay, đừng nói nữa, muốn bao nhiêu chuyện thì có bấy nhiêu chuyện, cũng là tôi không may, nên gặp phải đều gặp phải, không nên gặp phải cũng đều gặp phải.
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Tôi lúc trẻ tuổi cũng gặp phải một chuyện tương đối phiền phức, bị người ngăn cản xe, nhiều nông dân cầm cuốc xẻng vây quanh chúng tôi, muốn cáo trạng. Không nghe bọn họ, xem ra còn muốn hạn chế tự do của chúng tôi, có một nhân viên công tác lúc đó đã bị thương.
Sau đó đâu? Đổng Học Bân hỏi.
Sau đó? Phương Văn Bình rất bình tĩnh nói: Sau đó tôi đem cả đám thôn dân mắng cho trở về, mắng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Đổng Học Bân vui vẻ, tính tình hỗn đản của Phương Văn Bình Đổng Học Bân đã sớm tự mình đã lĩnh giáo rồi. Thậm chí công lực mắng chửi người của nữ hỗn đản này, tuyệt đối không kém hơn mình, hơn nữa lớn lên xinh đẹp như vậy, còn là một nữ đồng chí, bản thân có ưu thế trời sinh, xử lý vấn đề này cô ấy vẫn là dễ như trở bàn tay, Đó là bởi vì bà là nữ. Tôi cũng gặp phải chuyện cùng loại, tôi cũng mắng chửi người, kết quả. . . Ừm, kết quả cuối cùng vẫn là dùng võ lực giải quyết.
Phương Văn Bình hiếu kỳ nói: Tên nhóc cậu có thể đánh bao nhiêu người?
Đổng Học Bân dũng cảm nói: Không phải tôi khoác lác với bà đâu. Người kinh thành đều nói như vậy. Trước khi nói đều bỏ thêm một câu, cái gì không phải tôi phê bình bạn, cái gì không phải tôi khoác lác đâu, thật ra cũng là phê bình bạn. Thật ra cũng là khoác lác đấy, Dân chúng bình thường và người bình thường cái loại này. Tám mươi một trăm người tuyệt đối không thành vấn đề, nếu như có luyện võ, năm sáu mươi người cũng không nói chơi, bà hẳn là nhìn thấy rồi, mấy người ngày đó ở đầu ngõ quấy rầy bà, thấy tôi một quyền một cước thì giải quyết? Nói thật vớibà, mấy người kia căn bản không đủ nhét kẽ răng của tôi, ngay cả làm nóng thân cho tôi một chút đều không tính, một bữa ăn sáng.
Nếu như là người khác, có thể còn chưa tin Đổng Học Bân nói.
Nhưng Phương Văn Bình hiển nhiên là sớm có nghe qua, biết Đổng Học Bân nói có thể khoa trương và có thêm gia công một chút, nhưng tuyệt đối không phải hoàn toàn khoác lác, bởi vì loại chuyện này căn bản là không xạo được, sự tích của Đổng Học Bân vẫn còn y nguyên, có chứng cứ để tra, cái này ai cũng không lừa được, chỉ bất quá phong cách nói và phương thức của người kinh thành có thể chính là như vậy, cho dù là sự thật, cũng sẽ dùng giọng điệu vui đùa và bốc phéc để nói ra.
Lúc này, một ngụm rượu cuối cùng cũng bị Phương Văn Bình uống xong.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động của Phương Văn Bình kêu lên trong chòi nghỉ mát.
Âm thanh điện thoại di động của cô ấy quá lớn, Đổng Học Bân vô thức nhìn thoáng qua chung quanh, bởi vì hắn biết ở đây có thể có người, tuy rằng đầu năm mới người ta cũng không có khả năng chuyên nghiệp như thế, nhưng ai có thể bảo đảm, nếu như để cho người ta bắt được hai người bọn họ hơn nửa đêm leo trộm vào đây còn uống rượu nói chuyện phiếm, chuyện này nếu như truyền ra, Đổng Học Bân cảm thấy hắn và Phương Văn Bình đều không còn mặt mũi, không có biện pháp, hai người một người chủ nhiệm cấp chính sở của phòng thứ chín, một người là lãnh đạo cấp chính xử của ủy ban kỷ luật trung ương, làm ra loại sự tình này quả thật không ổn.
Làm gì còn mặt mũi nhìn người!
Truyền ra người ta cười chết!
Phương Văn Bình tiếp điện thoại, A lô, anh hai, làm sao vậy.
Đầu kia là tiếng nói của một người trung niên, Không ở nhà? Bên ngoài à?
Ừm, đi bộ một vòng bên ngoài. Phương Văn Bình nói: Có việc?
Người trung niên nói: Không có việc gì, gọi điện thoại nhà của em không ai tiếp, không biết buổi tối em đi đâu làm gì, cũng là nói với em một tiếng, sáng mai về nhà ăn.
Phương Văn Bình ừ một tiếng, Biết. Dừng một chút, cô ấy nói: Đúng rồi anh hai, vừa lúc hỏi anh một chuyện, Thiểm Bắc bên kia, huyện Tiêu Lân anh biết chứ?
Người nam nói: Biết, hỏi cái này để làm gì?
Phương Văn Bình nói: Em có một người bạn muốn điều đi qua, bí thư huyện uỷ, anh giúp em liên hệ một chút đi, đem bí thư hiện tại của huyện Tiêu Lân điều chỉnh một chút.
Bạn nào? Người nam nói.
Anh giúp em làm là được. Phương Văn Bình nói.
Điều chỉnh một chút có thể, nhưng những phương diện khác anh cũng mặc kệ. Người nam nói.
Cái khác hắn đều liên hệ được rồi, chỉ cần có ghế trống tiếp người, thì không thành vấn đề. Phương Văn Bình nói: Dù sao chuyện này anh để ý chút.
Người nam nói: Anh đi hỏi trước, mau chóng trả lời thuyết phục cho em.
Một người bí thư huyện uỷ thật ra không phải là quan nhỏ, nhưng đối với Phương Văn Bình và người nhà bọn họ mà nói, loại sự tình này thật ra đều là việc nhỏ, một điều động mà thôi, còn là ở địa giới của Phương gia bọn họ.
Cúp điện thoại.
Phương Văn Bình nói: Được rồi, cậu chờ tin tức đi.
Đổng Học Bân trong lòng nói lão Phương đồng chí ngày hôm nay thật đúng là đủ con mẹ nó tuyệt, vừa thấy được rồi, trong lòng tự nhiên đặc biệt kích động, dù sao vừa rồi chỉ là đáp ứng một chút, hiện tại mới là chân chính chứng thực, khúc mắc trong lòng Đổng Học Bân cũng coi như giải tỏa, Được, cảm ơn nha.
Phương Văn Bình khoát tay chặn lại.
Đổng Học Bân cảm thấy, quan hệ của hai người đã càng ngày càng hòa hoãn, cũng không tệ lắm.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.