Chương 1186: Thu xếp không được!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi chiều.
Vụ mưa lất phất, trên đường nhỏ một mảnh vắng vẻ.
Mười mấy người nằm trên mặt đất đầy máu, có người ngất đi, có kẻ còn đang thống khổ rên rỉ, tràng diện có chút cảm giác chấn động. Con đường này tuy rằng xe không nhiều, nhưng luôn luôn có người đi, chỉ thấy phía sau cũng chạy tới một chiếc xe tải, còn có một chiếc xe gia dụng, nhưng sau khi thấy phía trước có gần hai mươi người ngã xuống đất, tài xế xe tải và tài xế xe có rèm che đều không ngoại lệ dừng ngay tại chỗ đó, gấp gáp quay đầu lại đổi đường, phỏng chừng còn tưởng rằng là xã hội đen sống mái với nhau, bọn họ không muốn chọc phiền phức.
Phía trước xe Land Rover.
Xung quanh trong vài mét tất cả đều là người, bởi vì Đổng Học Bân trước đó căn bản là một bước cũng không có động qua, cho nên vừa rồi mười mấy người ngã xuống cũng đều ở đây.
Đổng Học Bân đứng ở giữa, nhìn qua có chút dọa người, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn thường thường nhàn nhạt, hình như làm một chuyện vô cùng bình thường, mắt thấy thôn dân trung niên bị hắn cầm gậy trong tay đâm trong miệng đau đến nổi ô ô lên tục, hắn nhẹ nhàng đem gậy nhấc ra.
Chỉ nói vậy thôi sao.
Đừng. . . A!
Ai cho các người tới?
Không. . . Không. . . Không!
Ông lừa gạt đứa nhỏ à? Không ai cho các người tới ác tâm chúng tôi, các người có thể có lá gan chặn xe của chúng tôi sao? Hả?
. . .Đừng! Thật không có!
Không nói phải không? Xem ra vẫn không được giáo huấn hả?
Đổng Học Bân cầm gậy nhẹ nhàng khoa tay múa chân một chút.
Thấy hắn lại muốn động thủ, thôn dân trung niên trong miệng chảy máu một trận kinh tủng.
Nhưng phía sau, Khương Phương Phương đột nhiên nói, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, mới nhớ tới mình hiện tại là thường vụ phó huyện trưởng, mà không phải người của cục công an, nếu như tra tấn bức cung cũng có chút không tiện, cũng chỉ cúi đầu nhìn ông ta, cũng không hỏi nhiều, Lúc đầu không muốn để ý các người. Nhưng các người bức tôi, chặn đường không nói, còn vây công xe chúng tôi? Còn nhiều lần đòi tiền lặp đi lặp lại? Còn dám nhổ đàm vào Khương huyện trưởng? Được đấy, thật là khiến cho tôi mở mang kiến thức!
Răng của thôn dân trung niên trên cơ bản đều bị Đổng Học Bân đập rụng hết, nói chuyện ra cũng không rõ ràng, Tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn! Tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn!
Ông không phải không có mắt. Tôi thấy ông là nhận thức chúng tôi?
Không có! Tuyệt đối không có! Thôn dân trung niên vẫn không thừa nhận.
Xung quanh những người ngất xỉu đi hiện tại cũng có mấy người tỉnh, bất quá tất cả mọi người không dám động. Cũng không động đậy. Bị thương quá nặng, vì vậy chỉ có thể giả bộ bất tỉnh, cho dù có thể đứng lên bọn họ cũng không có cái can đảm này, Đổng Học Bân có thể đánh ngã bọn họ một lần, đương nhiên cũng có thể đánh ngã lần thứ hai.
Đổng Học Bân đem gậy chống một bên, đứng không nhúc nhích, nhìn ông ta.như thế
Thôn dân trung niên bị nhìn có chút sợ hãi. Hơi nghiêng đầu, thì thấy được đám người Khương Phương Phương Trần Tiểu Mỹ đã từ trong xe xuống tới. Cuống quít nói: Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Các vị đại nhân ngài đừng chấp kẻ tiểu nhân! Đừng chấp nhất với tôi! Đừng chấp nhất với tôi! Dứt lời, chịu đựng đau đớn từ trong lòng lấy ra hai mươi ngàn trước đó. Cung kính bình đặt trên mặt đất, Đây là tiền, đều ở đây!
Có câu gọi ác nhân cần ác nhân trị, hiện tại được thể hiện đầy đủ tại trên người Đổng Học Bân và thôn dân trung niên, vừa rồi thôn dân trung niên còn đi đầu kêu gào, dáng vẻ bệ vệ quả thật không ai bì nổi, còn có đám thôn dân này, trước đó cũng kiêu ngạo lợi hại, nhưng trong nháy mắt lại thành hình dáng hiện tại, Đổng Học Bân nhìn cũng khẽ lắc đầu. Thật ra không phải cái đám thôn dân này thiếu kiên cường, chủ yếu vẫn là Đổng Học Bân ác hơn so với bọn họ!
Đều con mẹ nó toàn thân gãy xương còn có thể phất phất tay đánh ngã mười tám người! Cái này nếu như không gãy xương? Cái này ai chịu nổi!
Những thôn dân này đều trong lòng bi thương, thiết bản lần này quá độc ác, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin trên thế giới lại còn có người như thế! Nghe bọn người kia gọi hắn là Đổng huyện trưởng? Người này chẳng lẽ còn là một huyện trưởng? Là làm quan sao? Sao có chuyện như thế! Có vài người hối hận đến xanh ruột, thật hối hận không nên tới, bọn họ không phải ăn no rửng mỡ sao? Sao trêu chọc vào một người tàn nhẫn như thế! Sớm biết vậy thì không nên nghe người khác khuyến khích! Xem náo nhiệt gì! Như thế rất tốt! Bọn họ tất cả đều nằm tại đây!
Đổng Học Bân đối với bọn họ không có chút đồng tình nào, sớm biết như vậy, hà tất lúc trước?
Ỷ vào huyện các người có người lên tiếng, thì dám vô pháp vô thiên? Thì dám dẫm trên đầu chúng ta? Cũng không biết động não! Đến lúc đó truy cứu xuống lãnh đạo người ta có thể tìm lý do thoát quan hệ! Một câu không biết thì xong! Nhưng các người đâu? Các người chạy chỗ nào? Chỉ có thể làm người chịu tội thay!
Đổng Học Bân nhìn về phía thôn dân trung niên nằm trên mặt đất, Còn có thể động sao?
Ặc, có thể.
Đem máy kéo ra!
Được, được, tôi đi!
Đi trở về, tự mình gọi điện thoại gọi xe cứu thương!
Thôn dân trung niên thật sự sợ Đổng Học Bân, nghe vậy lập tức gian nan đứng lên, bước lên máy kéo, sau đó đem máy kéo chạy qua một bên, sau khi làm xong ông ta do dự một chút, vẫn là xuống xe, bất quá không dám đi đến gần Đổng Học Bân đi, mà là vội vàng gọi cho 120.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng khập khiễng xoay người đi tới bên cạnh xe, nhìn Khương huyện trưởng bọn họ, Khương huyện trưởng, chúng ta hiện tại trở lại hay là chờ một chút?
Khương Phương Phương nhìn hắn thật sâu, Chờ một chút.
Được. Đổng Học Bân dựa vào xe, biểu tình có chút nhe răng trợn mắt, vừa rồi gập người như thế, vết thương trên người hắn cũng có chút phát tác.
Ài, dùng sức hơi lớn.
Một giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Năm giây. . .
Không ai nói.
Đổng Học Bân cũng phát hiện bầu không khí có chút xấu hổ, khụ khụ một tiếng, không khỏi nói sang chuyện khác: Trần đại tỷ, làm phiền, giúp tôi mồi điếu thuốc được không?
. . . Trần Tiểu Mỹ còn ngơ ngác.
Trần đại tỷ?
A, ngài gọi?
Giúp tôi mồi điếu thuốc? Tay tôi không động đậy được.
A, ặc, được! Trần Tiểu Mỹ hồi phục tinh thần, xoay người đi kiếm gói thuốc của Đổng Học Bân, nhưng thoáng nhìn máu trên mặt đất, không nhịn được buồn nôn, vội vàng nghiêng đầu che miệng ói ra.
Trương Phong cũng có chút buồn nôn, tuy rằng không nôn, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt một ít.
Lão Vương vừa nhìn, thẳng thắn chủ động lấy thuốc lá ra mồi cho Đổng Học Bân, dư quang cũng một mực nhìn Đổng huyện trưởng.
Đám người Trần Tiểu Mỹ, Nghiêm Nhất Chí, Trương Phong và lão Vương từ lúc Đổng Học Bân sau khi ra tay đánh hôn mê một người thì ngây ngẩn cả người, sau đó theo thời gian trôi qua, theo một người rồi lại một người ngã xuống, bọn họ cũng càng xem càng kinh khủng, sớm đều choáng váng, tròng mắt trừng to như cái gì!
Ba phút!
Mười tám người toàn bộ ngã xuống!
Bọn họ đã rồi bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được!
Gặp qua người có thể đánh, nhưng chưa thấy qua ai có thể đánh như thế! Thậm chí ngay cả một bước đều không động! Một tay dễ dàng giết chết mười tám người? ?
Ngẫm lại trước đó bọn họ còn cực lực ngăn cản Đổng Học Bân xuống xe, vài người đều đỏ mặt lên.
Tại sao có thể như vậy hả?
Đổng huyện trưởng không phải cán bộ quốc gia sao?
Cái này con mẹ nó cũng quá có thể đánh! !
Lão Vương mồi thuốc lá cho hắn, Đổng Học Bân hút hai hơi, sau đó thì phát hiện mấy người bọn họ còn đang nhìn mình, Đổng Học Bân bất đắc dĩ, nhìn những người trên mặt đất, hắn cũng biết mình ngày hôm nay có chút quá náo động, trùng quan giận dữ vì hồng nhan, khí đã phóng ra, thống khoái cũng thống khoái, nhưng làm sao thu dọn đây hả?
Trần Tiểu Mỹ nôn xong, lau lau miệng, cẩn thận nói: Đổng huyện trưởng, ngài cái này. . .
Trương Phong Nghiêm Nhất Chí hai người cũng nhìn qua, đúng vậy, rốt cuộc tình huống gì? ?
Tại trong ấn tượng của bọn họ, Đổng Học Bân vẫn đều là một lãnh đạo ôn nhu nhược nhược, không phải tính cách nhu nhược, mà là thân thể nhu nhược, dù sao thể trọng và vóc người của Đổng Học Bân đều rất kém, ngay cả một trăm hai mươi cân cũng không đến, ngay cả một mét tám cũng không có, lại làm lãnh đạo suốt ngày ngồi ở trong phòng làm việc, có thể nào cũng nhìn không ra hắn có khí lực cái gì. Nhưng ai biết ngày hôm nay khiến cho mấy người bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, Đổng huyện trưởng biến hóa nhanh chóng thành một người đại sát bốn phương, một người đấu với gần hai mươi người? Còn không có một chút áp lực? ?
Cái này. . .
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là nói: Ừm, tôi trước đây công tác qua tại công an.
Trần Tiểu Mỹ Nghiêm Nhất Chí bọn họ đổ mồ hôi một chút, cục công an? Cái này cùng chức vụ và phòng ban căn bản là không có quan hệ? Cho dù ngài là bộ đội đặc chủng! Ngài con mẹ nó hiện tại cũng là toàn thân gãy xương! Toàn thân gãy xương là cái khái niệm gì? Có thể động một chút cũng là không tồi rồi! Chỉ cần là người, tại loại thời điểm này căn bản không có khả năng còn có sức chiến đấu, nhưng ngài thì sao? Không chỉ ra tay! Còn đánh mười tám người? ?
Cho nên không phải vấn đề ngài từng làm công an, là ngài căn bản là không phù hợp kết cấu thân thể của nhân loại!
Giờ khắc này, bọn họ thậm chí có chút hoài nghi. . . Chuyện Đổng huyện trưởng té lầu không phải là cố ý chứ? ?
Không trách bọn họ có cái suy nghĩ này, then chốt là thân thủ của Đổng Học Bân quá khoa trương, một người có loại thân thủ này, có thể bị cục trưởng cục tài chính Vi Lâm nhẹ nhàng đẩy ngã xuống lâu? Ngẫm lại cũng không có khả năng! Theo trình độ vũ lực của Đổng huyện trưởng ngày hôm nay mà xem, đừng nói một người Vi Lâm, mười người như ông ta cũng đẩy không ngã Đổng huyện trưởng? Đừng nói đẩy ngã, sợ rằng Vi Lâm ngay cả đụng đều không có khả năng đụng được Đổng huyện trưởng một chút!
Căn bản là không phải một cấp bậc!
Trương Phong Nghiêm Nhất Chí đều có ánh mắt lóe ra.
Nếu thật là như thế, vậy Đổng huyện trưởng cũng quá độc ác, vì đòi tiền cho trong huyện, lại có thể đem mạng ra cược muốn ác tâm cục tài chính? Cũng muốn đem tiền từ thành phố về?
Nhưng lỡ như ngã chết thì sao?
Nhưng lỡ như sau này liệt thì sao? ?
Bọn họ cũng cũng không xác định chuyện này rốt cuộc có chân tướng ra sao, bất quá tại trong lòng bọn họ, Đổng Học Bân đã không còn là Đổng huyện trưởng hiền lành thân thiện!
Cái trọng tâm câu chuyện này Đổng Học Bân không nói.
Nghiêm Nhất Chí Trương Phong bọn họ cũng không hỏi lại.
Chỉ là Khương Phương Phương trầm ngâm chỉ chốc lát, nhàn nhạt nói với Đổng Học Bân, Khổ cực, cảm ơn.
Tất cả mọi người biết Khương huyện trưởng vì sao muốn nói cảm ơn, Đổng Học Bân tại lúc phát sinh xung đột không hề động, lúc bị người mắng không hề động, tại lúc bị người đẩy xe đụng vào cửa không hề động, tại lúc bị người đòi tiền cũng không động, nhưng khi Khương huyện trưởng bị người nhổ đàm Đổng Học Bân mở cửa xe không chút nghĩ ngợi xuống xe, thậm chí có thể chưa từng lo lắng qua tình huống thân thể của chính mình!
Cái cảm ơn này, Đổng Học Bân quả thật nhận. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Vụ mưa lất phất, trên đường nhỏ một mảnh vắng vẻ.
Mười mấy người nằm trên mặt đất đầy máu, có người ngất đi, có kẻ còn đang thống khổ rên rỉ, tràng diện có chút cảm giác chấn động. Con đường này tuy rằng xe không nhiều, nhưng luôn luôn có người đi, chỉ thấy phía sau cũng chạy tới một chiếc xe tải, còn có một chiếc xe gia dụng, nhưng sau khi thấy phía trước có gần hai mươi người ngã xuống đất, tài xế xe tải và tài xế xe có rèm che đều không ngoại lệ dừng ngay tại chỗ đó, gấp gáp quay đầu lại đổi đường, phỏng chừng còn tưởng rằng là xã hội đen sống mái với nhau, bọn họ không muốn chọc phiền phức.
Phía trước xe Land Rover.
Xung quanh trong vài mét tất cả đều là người, bởi vì Đổng Học Bân trước đó căn bản là một bước cũng không có động qua, cho nên vừa rồi mười mấy người ngã xuống cũng đều ở đây.
Đổng Học Bân đứng ở giữa, nhìn qua có chút dọa người, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn thường thường nhàn nhạt, hình như làm một chuyện vô cùng bình thường, mắt thấy thôn dân trung niên bị hắn cầm gậy trong tay đâm trong miệng đau đến nổi ô ô lên tục, hắn nhẹ nhàng đem gậy nhấc ra.
Chỉ nói vậy thôi sao.
Đừng. . . A!
Ai cho các người tới?
Không. . . Không. . . Không!
Ông lừa gạt đứa nhỏ à? Không ai cho các người tới ác tâm chúng tôi, các người có thể có lá gan chặn xe của chúng tôi sao? Hả?
. . .Đừng! Thật không có!
Không nói phải không? Xem ra vẫn không được giáo huấn hả?
Đổng Học Bân cầm gậy nhẹ nhàng khoa tay múa chân một chút.
Thấy hắn lại muốn động thủ, thôn dân trung niên trong miệng chảy máu một trận kinh tủng.
Nhưng phía sau, Khương Phương Phương đột nhiên nói, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, mới nhớ tới mình hiện tại là thường vụ phó huyện trưởng, mà không phải người của cục công an, nếu như tra tấn bức cung cũng có chút không tiện, cũng chỉ cúi đầu nhìn ông ta, cũng không hỏi nhiều, Lúc đầu không muốn để ý các người. Nhưng các người bức tôi, chặn đường không nói, còn vây công xe chúng tôi? Còn nhiều lần đòi tiền lặp đi lặp lại? Còn dám nhổ đàm vào Khương huyện trưởng? Được đấy, thật là khiến cho tôi mở mang kiến thức!
Răng của thôn dân trung niên trên cơ bản đều bị Đổng Học Bân đập rụng hết, nói chuyện ra cũng không rõ ràng, Tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn! Tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn!
Ông không phải không có mắt. Tôi thấy ông là nhận thức chúng tôi?
Không có! Tuyệt đối không có! Thôn dân trung niên vẫn không thừa nhận.
Xung quanh những người ngất xỉu đi hiện tại cũng có mấy người tỉnh, bất quá tất cả mọi người không dám động. Cũng không động đậy. Bị thương quá nặng, vì vậy chỉ có thể giả bộ bất tỉnh, cho dù có thể đứng lên bọn họ cũng không có cái can đảm này, Đổng Học Bân có thể đánh ngã bọn họ một lần, đương nhiên cũng có thể đánh ngã lần thứ hai.
Đổng Học Bân đem gậy chống một bên, đứng không nhúc nhích, nhìn ông ta.như thế
Thôn dân trung niên bị nhìn có chút sợ hãi. Hơi nghiêng đầu, thì thấy được đám người Khương Phương Phương Trần Tiểu Mỹ đã từ trong xe xuống tới. Cuống quít nói: Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Các vị đại nhân ngài đừng chấp kẻ tiểu nhân! Đừng chấp nhất với tôi! Đừng chấp nhất với tôi! Dứt lời, chịu đựng đau đớn từ trong lòng lấy ra hai mươi ngàn trước đó. Cung kính bình đặt trên mặt đất, Đây là tiền, đều ở đây!
Có câu gọi ác nhân cần ác nhân trị, hiện tại được thể hiện đầy đủ tại trên người Đổng Học Bân và thôn dân trung niên, vừa rồi thôn dân trung niên còn đi đầu kêu gào, dáng vẻ bệ vệ quả thật không ai bì nổi, còn có đám thôn dân này, trước đó cũng kiêu ngạo lợi hại, nhưng trong nháy mắt lại thành hình dáng hiện tại, Đổng Học Bân nhìn cũng khẽ lắc đầu. Thật ra không phải cái đám thôn dân này thiếu kiên cường, chủ yếu vẫn là Đổng Học Bân ác hơn so với bọn họ!
Đều con mẹ nó toàn thân gãy xương còn có thể phất phất tay đánh ngã mười tám người! Cái này nếu như không gãy xương? Cái này ai chịu nổi!
Những thôn dân này đều trong lòng bi thương, thiết bản lần này quá độc ác, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin trên thế giới lại còn có người như thế! Nghe bọn người kia gọi hắn là Đổng huyện trưởng? Người này chẳng lẽ còn là một huyện trưởng? Là làm quan sao? Sao có chuyện như thế! Có vài người hối hận đến xanh ruột, thật hối hận không nên tới, bọn họ không phải ăn no rửng mỡ sao? Sao trêu chọc vào một người tàn nhẫn như thế! Sớm biết vậy thì không nên nghe người khác khuyến khích! Xem náo nhiệt gì! Như thế rất tốt! Bọn họ tất cả đều nằm tại đây!
Đổng Học Bân đối với bọn họ không có chút đồng tình nào, sớm biết như vậy, hà tất lúc trước?
Ỷ vào huyện các người có người lên tiếng, thì dám vô pháp vô thiên? Thì dám dẫm trên đầu chúng ta? Cũng không biết động não! Đến lúc đó truy cứu xuống lãnh đạo người ta có thể tìm lý do thoát quan hệ! Một câu không biết thì xong! Nhưng các người đâu? Các người chạy chỗ nào? Chỉ có thể làm người chịu tội thay!
Đổng Học Bân nhìn về phía thôn dân trung niên nằm trên mặt đất, Còn có thể động sao?
Ặc, có thể.
Đem máy kéo ra!
Được, được, tôi đi!
Đi trở về, tự mình gọi điện thoại gọi xe cứu thương!
Thôn dân trung niên thật sự sợ Đổng Học Bân, nghe vậy lập tức gian nan đứng lên, bước lên máy kéo, sau đó đem máy kéo chạy qua một bên, sau khi làm xong ông ta do dự một chút, vẫn là xuống xe, bất quá không dám đi đến gần Đổng Học Bân đi, mà là vội vàng gọi cho 120.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng khập khiễng xoay người đi tới bên cạnh xe, nhìn Khương huyện trưởng bọn họ, Khương huyện trưởng, chúng ta hiện tại trở lại hay là chờ một chút?
Khương Phương Phương nhìn hắn thật sâu, Chờ một chút.
Được. Đổng Học Bân dựa vào xe, biểu tình có chút nhe răng trợn mắt, vừa rồi gập người như thế, vết thương trên người hắn cũng có chút phát tác.
Ài, dùng sức hơi lớn.
Một giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Năm giây. . .
Không ai nói.
Đổng Học Bân cũng phát hiện bầu không khí có chút xấu hổ, khụ khụ một tiếng, không khỏi nói sang chuyện khác: Trần đại tỷ, làm phiền, giúp tôi mồi điếu thuốc được không?
. . . Trần Tiểu Mỹ còn ngơ ngác.
Trần đại tỷ?
A, ngài gọi?
Giúp tôi mồi điếu thuốc? Tay tôi không động đậy được.
A, ặc, được! Trần Tiểu Mỹ hồi phục tinh thần, xoay người đi kiếm gói thuốc của Đổng Học Bân, nhưng thoáng nhìn máu trên mặt đất, không nhịn được buồn nôn, vội vàng nghiêng đầu che miệng ói ra.
Trương Phong cũng có chút buồn nôn, tuy rằng không nôn, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt một ít.
Lão Vương vừa nhìn, thẳng thắn chủ động lấy thuốc lá ra mồi cho Đổng Học Bân, dư quang cũng một mực nhìn Đổng huyện trưởng.
Đám người Trần Tiểu Mỹ, Nghiêm Nhất Chí, Trương Phong và lão Vương từ lúc Đổng Học Bân sau khi ra tay đánh hôn mê một người thì ngây ngẩn cả người, sau đó theo thời gian trôi qua, theo một người rồi lại một người ngã xuống, bọn họ cũng càng xem càng kinh khủng, sớm đều choáng váng, tròng mắt trừng to như cái gì!
Ba phút!
Mười tám người toàn bộ ngã xuống!
Bọn họ đã rồi bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được!
Gặp qua người có thể đánh, nhưng chưa thấy qua ai có thể đánh như thế! Thậm chí ngay cả một bước đều không động! Một tay dễ dàng giết chết mười tám người? ?
Ngẫm lại trước đó bọn họ còn cực lực ngăn cản Đổng Học Bân xuống xe, vài người đều đỏ mặt lên.
Tại sao có thể như vậy hả?
Đổng huyện trưởng không phải cán bộ quốc gia sao?
Cái này con mẹ nó cũng quá có thể đánh! !
Lão Vương mồi thuốc lá cho hắn, Đổng Học Bân hút hai hơi, sau đó thì phát hiện mấy người bọn họ còn đang nhìn mình, Đổng Học Bân bất đắc dĩ, nhìn những người trên mặt đất, hắn cũng biết mình ngày hôm nay có chút quá náo động, trùng quan giận dữ vì hồng nhan, khí đã phóng ra, thống khoái cũng thống khoái, nhưng làm sao thu dọn đây hả?
Trần Tiểu Mỹ nôn xong, lau lau miệng, cẩn thận nói: Đổng huyện trưởng, ngài cái này. . .
Trương Phong Nghiêm Nhất Chí hai người cũng nhìn qua, đúng vậy, rốt cuộc tình huống gì? ?
Tại trong ấn tượng của bọn họ, Đổng Học Bân vẫn đều là một lãnh đạo ôn nhu nhược nhược, không phải tính cách nhu nhược, mà là thân thể nhu nhược, dù sao thể trọng và vóc người của Đổng Học Bân đều rất kém, ngay cả một trăm hai mươi cân cũng không đến, ngay cả một mét tám cũng không có, lại làm lãnh đạo suốt ngày ngồi ở trong phòng làm việc, có thể nào cũng nhìn không ra hắn có khí lực cái gì. Nhưng ai biết ngày hôm nay khiến cho mấy người bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, Đổng huyện trưởng biến hóa nhanh chóng thành một người đại sát bốn phương, một người đấu với gần hai mươi người? Còn không có một chút áp lực? ?
Cái này. . .
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là nói: Ừm, tôi trước đây công tác qua tại công an.
Trần Tiểu Mỹ Nghiêm Nhất Chí bọn họ đổ mồ hôi một chút, cục công an? Cái này cùng chức vụ và phòng ban căn bản là không có quan hệ? Cho dù ngài là bộ đội đặc chủng! Ngài con mẹ nó hiện tại cũng là toàn thân gãy xương! Toàn thân gãy xương là cái khái niệm gì? Có thể động một chút cũng là không tồi rồi! Chỉ cần là người, tại loại thời điểm này căn bản không có khả năng còn có sức chiến đấu, nhưng ngài thì sao? Không chỉ ra tay! Còn đánh mười tám người? ?
Cho nên không phải vấn đề ngài từng làm công an, là ngài căn bản là không phù hợp kết cấu thân thể của nhân loại!
Giờ khắc này, bọn họ thậm chí có chút hoài nghi. . . Chuyện Đổng huyện trưởng té lầu không phải là cố ý chứ? ?
Không trách bọn họ có cái suy nghĩ này, then chốt là thân thủ của Đổng Học Bân quá khoa trương, một người có loại thân thủ này, có thể bị cục trưởng cục tài chính Vi Lâm nhẹ nhàng đẩy ngã xuống lâu? Ngẫm lại cũng không có khả năng! Theo trình độ vũ lực của Đổng huyện trưởng ngày hôm nay mà xem, đừng nói một người Vi Lâm, mười người như ông ta cũng đẩy không ngã Đổng huyện trưởng? Đừng nói đẩy ngã, sợ rằng Vi Lâm ngay cả đụng đều không có khả năng đụng được Đổng huyện trưởng một chút!
Căn bản là không phải một cấp bậc!
Trương Phong Nghiêm Nhất Chí đều có ánh mắt lóe ra.
Nếu thật là như thế, vậy Đổng huyện trưởng cũng quá độc ác, vì đòi tiền cho trong huyện, lại có thể đem mạng ra cược muốn ác tâm cục tài chính? Cũng muốn đem tiền từ thành phố về?
Nhưng lỡ như ngã chết thì sao?
Nhưng lỡ như sau này liệt thì sao? ?
Bọn họ cũng cũng không xác định chuyện này rốt cuộc có chân tướng ra sao, bất quá tại trong lòng bọn họ, Đổng Học Bân đã không còn là Đổng huyện trưởng hiền lành thân thiện!
Cái trọng tâm câu chuyện này Đổng Học Bân không nói.
Nghiêm Nhất Chí Trương Phong bọn họ cũng không hỏi lại.
Chỉ là Khương Phương Phương trầm ngâm chỉ chốc lát, nhàn nhạt nói với Đổng Học Bân, Khổ cực, cảm ơn.
Tất cả mọi người biết Khương huyện trưởng vì sao muốn nói cảm ơn, Đổng Học Bân tại lúc phát sinh xung đột không hề động, lúc bị người mắng không hề động, tại lúc bị người đẩy xe đụng vào cửa không hề động, tại lúc bị người đòi tiền cũng không động, nhưng khi Khương huyện trưởng bị người nhổ đàm Đổng Học Bân mở cửa xe không chút nghĩ ngợi xuống xe, thậm chí có thể chưa từng lo lắng qua tình huống thân thể của chính mình!
Cái cảm ơn này, Đổng Học Bân quả thật nhận. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.