Chương 1190: Thương thế của Tiểu Đổng!
Thường Dụ
10/05/2017
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Huyện Trinh Thủy, bệnh viện nhân dân.
Sắp mùa hè, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng ôn hòa, vô cùng thoải mái.
Hoa mở, chim kêu, ánh mặt trời chiếu khắp, đó là mùa Đổng Học Bân thích nhất.
Trong phòng bệnh Đổng Học Bân rời khỏi giường từ sớm, không phải tự mình tỉnh, mà là bị tiếng chuông điện thoại di động đầu giường đánh thức, reng reng reng, reng reng reng. Đổng Học Bân ngáp mấy cái, muốn động, nhưng vừa động đến thương thế của cánh tay, đau không chịu được, nhưng vẫn đưa tay miễn cưỡng lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe, thuận lợi mở loa ngoài.
A lô?
Đổng huyện trưởng, tôi tiểu Diêu.
À, Thúy nhi, thế nào?
Quấy rối ngài nghỉ ngơi sao? Lúc đầu cũng không muốn gọi sớm như vậy, bất quá ngài nói được tin tức trước tiên nói cho ngài, cho nên. . .
Không có việc gì, tôi cũng muốn dậy rồi.
Ừm, sở trường Lãnh Cương ngày hôm qua bị tạm thời cách chức, hắn không phục, còn giống như đi trong huyện gây ầm ĩ, bất quá cuối cùng vẫn là bị tạm thời cách chức điều tra, hơn nữa hắn cuối cùng còn thay đổi thái độ, chủ động đem trách nhiệm gánh xuống, cũng không biết trong huyện nói cái gì cùng hắn, ừm, hình như ủy ban kỷ luật cũng tham gia, bất quá là chạy theo hình thức, thật muốn tra hắn thì tôi không rõ ràng lắm, sau đó thành phố cũng biết chuyện của ngày hôm qua, thế nhưng không có phản ứng gì lớn, chỉ là tôi nghe người ta nói, vốn dĩ cục trưởng cục tài chính Vi Lâm còn có hi vọng phục chức, dù sao ông ta đẩy ngài là ngộ thương, không có ác ý, nhưng hiện tại có người nói Vi Lâm hình như không còn cơ hội phục chức.
Chuyện ngày hôm qua tra được Vi Lâm?
Vậy tôi cũng không biết, dù sao hẳn là liên lụy đến ông ta, bí thư huyện bên cạnh sáng sớm ngày hôm nay tựa như cũng bị thành phố gọi đi nói chuyện.
Cái khác đâu?
Tạm thời không có, Mông bí thư và Khương huyện trưởng bọn họ tựa như cũng không truy cứu, hẳn là can thiệp được rồi, chuyện này hẳn là cũng coi như kết thúc.
Ừm, cũng nên kết thúc, kết thúc được, tôi cũng lười lăn qua lăn lại với bọn họ.
Ngày hôm qua đại sát bốn phương đã khiến cho Đổng Học Bân ra khí, sau đó lại mắng Lãnh Cương. Đem cả huyện bên cạnh thóa mạ một lần, hắn cũng không có ý muốn tra rõ ràng, bởi vì loại chuyện này khẳng định là tra không rõ, xử lý Lãnh Cương, bên kia một người té đài, không lên được cấp trên, người ta cũng sẽ không cho lên, dù sao kinh doanh nhiều năm như vậy. Ai cũng không phải thứ tốt. Cho nên Đổng Học Bân và Khương huyện trưởng bọn họ cũng ngay từ đầu chỉ biết chuyện này sẽ không truy tra ra nhiều người, dù sao lúc đó cán bộ lãnh đạo của huyện Trinh Thủy cũng không có bị thương.
Kết thì kết.
Nên chấm một dấu chấm tròn, Đổng Học Bân một thân bị thương cũng không có tâm tư dây dưa với bọn họ. Thế nhưng cái món nợ này hắn nhớ kỹ, sau này có lúc tính rõ ràng!
Học Bân, cậu thế nào?
Cũng tốtt. Ngày hôm nay cảm giác không tồi.
Tôi đi thăm cậu, còn thiếu thứ gì vậy? Tôi mua đi qua.
Không cần, bạn học cũ không cần khách khí nhiều như vậy, ngày hôm qua cô ở cùng bệnh viện bận việc cả đêm, trở về mới ngủ vài tiếng, ngủ thêm một hồi đi, một lát cũng đến giờ đi làm.
Cúp điện thoại.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, cũng không có buồn ngủ.
Thừa dịp bác sĩ y tá còn chưa có tới kiểm tra phòng, Đổng Học Bân gian nan bước tới phía trước cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra tựa vào, lén lút rút điếu thuốc ra bắt đầu hút, phà ra từng ngụm khói, thần thanh khí sảng. Tiền lấy được, còn hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, chuyện này cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, về phần ảnh hưởng có thể sẽ sinh ra Đổng Học Bân không quan tâm. Muốn thế nào thì thế đó, ai lăn qua lăn lại tôi thì tôi lăn qua lăn lại người đó, binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, chỉ đơn giản như vậy, hắn cũng vẫn là cái tâm tính này. Về phần chuyện của huyện bên cạnh bọn họ, Đổng Học Bân cũng đều nhớ kỹ.
Cạch.
Phòng bệnh cửa mở.
Mấy người bác sĩ và y tá đi đến. Vừa nhìn Đổng huyện trưởng ở đây hút thuốc, mấy người đều có chút kích động muốn té xỉu, Ai da! Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân quay đầu lại cười một tiếng, Tới rồi?
Bác sĩ cả giận: Ngài hiện tại không thể hút thuốc!
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Chỉ một điếu, chỉ một điếu.
Một nữ bác sĩ nói: Không nên không nên, ngài nhanh chóng tắt đi!
Bệnh viện cấm hút thuốc, hơn nữa thân thể ngài đều như vậy, sao còn. . .
Ríu ra ríu rít một trận, Đổng Học Bân cũng không cãi, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến dụi tắt thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.
Ài, vẫn là nhà của mình tốt.
Đổng Học Bân đã không muốn nằm viện, hắn căn bản cũng là một người vô câu vô thúc, không muốn bị hạn chế nhiều.
Lúc này, bên ngoài hiện lên hai bóng người, cũng vào phòng bệnh.
Bí thư ủy ban kỷ luật Bồ An cầm trong tay một lẵng hoa, bộ trưởng mặt trận thống nhất Giản Hướng Vinh mang theo một cái giỏ, đều tới bệnh viện thăm Đổng Học Bân.
Đổng huyện trưởng, chúng tôi đến thăm cậu.
Thân thể thế nào? Có nặng lắm không?
Hai người buông đồ, đều rất quan tâm thân thể hắn.
Đổng Học Bân cười xoay người đi trở về, Tôi không sao, tốt lắm. . .
Vừa nói xong, mới vừa đi, trên chân cũng mềm nhũn, đau đến nổi mồ hôi hắn đều xuống tới.
Bên cạnh hai người y tá nhanh tay lẹ mắt vội vội vàng vàng đỡ lấy hắn, Ngài cẩn thận! Cẩn thận!
Đổng Học Bân có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, kết quả tiếng ho khan khụ khụ lại kéo theo thương thế của xương sườn, đau nha, trên mặt đều trắng.
Trong phòng bệnh một trận loạn.
Sau vài phút Đổng Học Bân mới được mọi người đỡ lên giường nằm.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng nhìn nhìn bọn họ, Bồ bí thư, Giản bộ trưởng, để cho các người chê cười.
Bồ An và Giản Hướng Vinh cười khổ liếc nhìn nhau, với thân thể này của Đổng Học Bân, ngày hôm qua lại có thể đánh hai mươi người? Bồ An hai người bọn họ đến bây giờ cũng có chút không thể tin được, quả thật là có người đang đùa với bọn họ, nhưng lúc đó hiện trường có người nhiều như vậy, ai cũng biết Khương huyện trưởng và Nghiêm Nhất Chí bọn họ sẽ không nói nhảm tại loại chuyện này, cho nên thấy Đổng huyện trưởng như vậy, Bồ An Giản Hướng Vinh cũng hít vào trong lòng, bị thương nặng như vậy, cái này không phải từ một góc độ nào đó thể hiện sức chiến đấu của Đổng Học Bân? ?
Có phải là ngày hôm qua bị thương không? Bồ An hỏi.
Đổng Học Bân nói: Không có, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Giản Hướng Vinh nhìn về phía một người bác sĩ bên cạnh, Kết quả kiểm tra thế nào?
Bác sĩ lấy ra cuộn phim tới, Đêm qua đã kiểm tra qua, cũng một lần nữa bó thạch cao, bất quá đối lập với kết quả kiểm tra của bệnh viện thành phố, Đổng huyện trưởng ngoại trừ vỡ thạch cao, tình trạng gãy xương vẫn là như vậy, ặc, không có chuyển biến xấu rõ ràng.
Cửa phòng bệnh, lại có người vào.
Lúc này là huyện trưởng Khương Phương Phương và phó huyện trưởng Lữ Chí.
Không chuyển biến xấu? Nghe được bác sĩ nói, Lữ Chí ngẩn người.
Đổng Học Bân và Bồ An Giản Hướng Vinh lập tức chào hỏi cùng Khương huyện trưởng.
Bác sĩ ừm một cái, biểu tình cổ quái hồi đáp: Hơn nữa thương thế trên tay phải của Đổng huyện trưởng, còn giống như có xu thế khôi phục, cánh tay cốt nứt trên cơ bản đã tốt.
Hả? Thương tự lành?
Ừm, kết quả kiểm tra là như thế.
Sao được? Nhanh như vậy?
Khụ khụ, cái này. . . Chúng tôi cũng không rõ ràng, có thể là tố chất thân thể Đổng huyện trưởng quá. . . Thật quá tốt.
Cái đó hiển nhiên là lúc Đổng Học Bân đánh người sợ cánh tay không thể chịu được, cho nên dùng REVERSE một lần, đem cánh tay khôi phục.
Nhưng người khác không biết.
Vừa nghe lời này, Khương Phương Phương Lữ Chí và Bồ An bọn người nhìn Đổng Học Bân thật sâu, Giản Hướng Vinh cũng có chút dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc đầu cho rằng Đổng Học Bân tại xung đột ngày hôm qua bị thương, trình độ gãy xương gia tăng, bọn họ còn lo lắng có thể ảnh hưởng khôi phục của Đổng Học Bân hay không, thậm chí ảnh hưởng sinh hoạt sau này của Đổng huyện trưởng, để lại di chứng, dù sao đó là đấu cùng hai mươi thôn dân khỏe mạnh, thế nhưng, bác sĩ nói làm cho bọn họ có chút hai mắt biến thành màu đen!
Đổng huyện trưởng không chỉ thương thế không nặng thêm. . .
Thương thế còn con mẹ nó tự khôi phục một ít? Cái này gọi là chuyện gì!
Mấy người bác sĩ và y tá biểu tình nghi hoặc cực kỳ bất định, bọn họ cũng nghe nói chuyện ngày hôm qua, trong lòng nói Đổng huyện trưởng này rốt cuộc là thân thể gì? Cái này con mẹ cũng quá có thể đánh!
Không bị thương cũng đã là kỳ tích!
Nhưng thương thế của ngài lại còn có thể khôi phục? ?
Đổng Học Bân nhân cơ hội liền đưa ra một chuyện hắn sớm muốn nói, Vậy tôi xuất viện nha.
Mấy người bác sĩ kinh ngạc, vội nói: Hiện tại có thể không được, ngài bị thương còn rất nghiêm trọng, phải quan sát trị liệu một thời gian.
Đổng Học Bân nói: Người ta gãy xương cũng là về nhà dưỡng bệnh, không nghe nói ở bệnh viện hai ba tháng.
Bác sĩ cười khổ, nói: Đó là người bệnh gãy xương một chỗ, chỗ gãy xương hiện ở trên người ngài ít nhất cũng ba chổ, bốn năm chỗ cốt nứt, còn có chấn thương phần mềm cơ thể, cái này đã không còn là bị thương nhỏ đơn giản như vậy, khẳng định phải nằ viện quan sát ít nhất một tháng.
Đổng Học Bân không nói gì.
Một tháng? Vậy hắn sẽ nghẹn chết!
Vì vậy Đổng Học Bân cương quyết, Thương thế của mình tôi tự mình biết, khẳng định không có việc gì, quyết định như thế nha, ngày hôm nay xuất viện, được chứ?
Bác sĩ vội la lên: Tuyệt đối không được!
Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói: Thì cứ như vậy.
Chúng tôi phải phụ trách với thân thể của ngài, lỡ như ngài. . .
Bất quá bác sĩ nói cái gì Đổng Học Bân cũng không nghe, hắn hiện tại đã muốn xuất viện, uống chút rượu, hút chút thuốc, thoải mái nằm trong nhà một tháng.
Đổng Học Bân là lãnh đạo huyện, bác sĩ cũng không thể ồn ào với hắn, chỉ có thể nhìn Khương Phương Phương, Khương huyện trưởng, ngài cũng khuyên nhủ Đổng huyện trưởng, thương thế này thật sự không được, còn đối mặt rất nhiều vấn đề nhiễm trùng, hiện tại là không có việc gì, nhưng ai biết sau này có thể có chuyển biến xấu hay không, vẫn là nằm bệnh viện trị liệu ổn thỏa hơn.
Khương Phương Phương nhìn nhìn Đổng Học Bân trên giường bệnh, im lặng một hồi, chậm rãi nói: Đổng huyện trưởng muốn xuất viện, thì làm thủ tục xuất viện cho hắn đi.
Bác sĩ vẻ mặt cầu xin nói: Khương huyện trưởng, cái này. . .
Bồ An và Giản Hướng Vinh Lữ Chí bọn họ cũng không nói cái gì.
Một người sau khi toàn thân gãy xương còn có loại sức chiến đấu này, một người sau khi đánh nhiều người như vậy thương thế lại còn có thể khôi phục. . .
Sao có thể bởi vì chuyện chút mà xảy ra ngoài ý muốn!
Xuất viện thì xuất viện, dù sao mọi người sau khi nghe miêu tả hiện trường ngày hôm qua, đã sớm không xem Đổng huyện trưởng là người bình thường! Cũng không thể đem bệnh tình và điều kiện nằm viện của người bình thường so sánh với hắn! Căn bản là không có cách nào so sánh! Người bình thường? Bạn gặp qua người bình thường nào bị thành như vậy còn có thể đánh nhau? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Huyện Trinh Thủy, bệnh viện nhân dân.
Sắp mùa hè, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng ôn hòa, vô cùng thoải mái.
Hoa mở, chim kêu, ánh mặt trời chiếu khắp, đó là mùa Đổng Học Bân thích nhất.
Trong phòng bệnh Đổng Học Bân rời khỏi giường từ sớm, không phải tự mình tỉnh, mà là bị tiếng chuông điện thoại di động đầu giường đánh thức, reng reng reng, reng reng reng. Đổng Học Bân ngáp mấy cái, muốn động, nhưng vừa động đến thương thế của cánh tay, đau không chịu được, nhưng vẫn đưa tay miễn cưỡng lấy điện thoại di động, nhấn nút nghe, thuận lợi mở loa ngoài.
A lô?
Đổng huyện trưởng, tôi tiểu Diêu.
À, Thúy nhi, thế nào?
Quấy rối ngài nghỉ ngơi sao? Lúc đầu cũng không muốn gọi sớm như vậy, bất quá ngài nói được tin tức trước tiên nói cho ngài, cho nên. . .
Không có việc gì, tôi cũng muốn dậy rồi.
Ừm, sở trường Lãnh Cương ngày hôm qua bị tạm thời cách chức, hắn không phục, còn giống như đi trong huyện gây ầm ĩ, bất quá cuối cùng vẫn là bị tạm thời cách chức điều tra, hơn nữa hắn cuối cùng còn thay đổi thái độ, chủ động đem trách nhiệm gánh xuống, cũng không biết trong huyện nói cái gì cùng hắn, ừm, hình như ủy ban kỷ luật cũng tham gia, bất quá là chạy theo hình thức, thật muốn tra hắn thì tôi không rõ ràng lắm, sau đó thành phố cũng biết chuyện của ngày hôm qua, thế nhưng không có phản ứng gì lớn, chỉ là tôi nghe người ta nói, vốn dĩ cục trưởng cục tài chính Vi Lâm còn có hi vọng phục chức, dù sao ông ta đẩy ngài là ngộ thương, không có ác ý, nhưng hiện tại có người nói Vi Lâm hình như không còn cơ hội phục chức.
Chuyện ngày hôm qua tra được Vi Lâm?
Vậy tôi cũng không biết, dù sao hẳn là liên lụy đến ông ta, bí thư huyện bên cạnh sáng sớm ngày hôm nay tựa như cũng bị thành phố gọi đi nói chuyện.
Cái khác đâu?
Tạm thời không có, Mông bí thư và Khương huyện trưởng bọn họ tựa như cũng không truy cứu, hẳn là can thiệp được rồi, chuyện này hẳn là cũng coi như kết thúc.
Ừm, cũng nên kết thúc, kết thúc được, tôi cũng lười lăn qua lăn lại với bọn họ.
Ngày hôm qua đại sát bốn phương đã khiến cho Đổng Học Bân ra khí, sau đó lại mắng Lãnh Cương. Đem cả huyện bên cạnh thóa mạ một lần, hắn cũng không có ý muốn tra rõ ràng, bởi vì loại chuyện này khẳng định là tra không rõ, xử lý Lãnh Cương, bên kia một người té đài, không lên được cấp trên, người ta cũng sẽ không cho lên, dù sao kinh doanh nhiều năm như vậy. Ai cũng không phải thứ tốt. Cho nên Đổng Học Bân và Khương huyện trưởng bọn họ cũng ngay từ đầu chỉ biết chuyện này sẽ không truy tra ra nhiều người, dù sao lúc đó cán bộ lãnh đạo của huyện Trinh Thủy cũng không có bị thương.
Kết thì kết.
Nên chấm một dấu chấm tròn, Đổng Học Bân một thân bị thương cũng không có tâm tư dây dưa với bọn họ. Thế nhưng cái món nợ này hắn nhớ kỹ, sau này có lúc tính rõ ràng!
Học Bân, cậu thế nào?
Cũng tốtt. Ngày hôm nay cảm giác không tồi.
Tôi đi thăm cậu, còn thiếu thứ gì vậy? Tôi mua đi qua.
Không cần, bạn học cũ không cần khách khí nhiều như vậy, ngày hôm qua cô ở cùng bệnh viện bận việc cả đêm, trở về mới ngủ vài tiếng, ngủ thêm một hồi đi, một lát cũng đến giờ đi làm.
Cúp điện thoại.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, cũng không có buồn ngủ.
Thừa dịp bác sĩ y tá còn chưa có tới kiểm tra phòng, Đổng Học Bân gian nan bước tới phía trước cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra tựa vào, lén lút rút điếu thuốc ra bắt đầu hút, phà ra từng ngụm khói, thần thanh khí sảng. Tiền lấy được, còn hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, chuyện này cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, về phần ảnh hưởng có thể sẽ sinh ra Đổng Học Bân không quan tâm. Muốn thế nào thì thế đó, ai lăn qua lăn lại tôi thì tôi lăn qua lăn lại người đó, binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, chỉ đơn giản như vậy, hắn cũng vẫn là cái tâm tính này. Về phần chuyện của huyện bên cạnh bọn họ, Đổng Học Bân cũng đều nhớ kỹ.
Cạch.
Phòng bệnh cửa mở.
Mấy người bác sĩ và y tá đi đến. Vừa nhìn Đổng huyện trưởng ở đây hút thuốc, mấy người đều có chút kích động muốn té xỉu, Ai da! Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân quay đầu lại cười một tiếng, Tới rồi?
Bác sĩ cả giận: Ngài hiện tại không thể hút thuốc!
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Chỉ một điếu, chỉ một điếu.
Một nữ bác sĩ nói: Không nên không nên, ngài nhanh chóng tắt đi!
Bệnh viện cấm hút thuốc, hơn nữa thân thể ngài đều như vậy, sao còn. . .
Ríu ra ríu rít một trận, Đổng Học Bân cũng không cãi, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến dụi tắt thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.
Ài, vẫn là nhà của mình tốt.
Đổng Học Bân đã không muốn nằm viện, hắn căn bản cũng là một người vô câu vô thúc, không muốn bị hạn chế nhiều.
Lúc này, bên ngoài hiện lên hai bóng người, cũng vào phòng bệnh.
Bí thư ủy ban kỷ luật Bồ An cầm trong tay một lẵng hoa, bộ trưởng mặt trận thống nhất Giản Hướng Vinh mang theo một cái giỏ, đều tới bệnh viện thăm Đổng Học Bân.
Đổng huyện trưởng, chúng tôi đến thăm cậu.
Thân thể thế nào? Có nặng lắm không?
Hai người buông đồ, đều rất quan tâm thân thể hắn.
Đổng Học Bân cười xoay người đi trở về, Tôi không sao, tốt lắm. . .
Vừa nói xong, mới vừa đi, trên chân cũng mềm nhũn, đau đến nổi mồ hôi hắn đều xuống tới.
Bên cạnh hai người y tá nhanh tay lẹ mắt vội vội vàng vàng đỡ lấy hắn, Ngài cẩn thận! Cẩn thận!
Đổng Học Bân có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, kết quả tiếng ho khan khụ khụ lại kéo theo thương thế của xương sườn, đau nha, trên mặt đều trắng.
Trong phòng bệnh một trận loạn.
Sau vài phút Đổng Học Bân mới được mọi người đỡ lên giường nằm.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng nhìn nhìn bọn họ, Bồ bí thư, Giản bộ trưởng, để cho các người chê cười.
Bồ An và Giản Hướng Vinh cười khổ liếc nhìn nhau, với thân thể này của Đổng Học Bân, ngày hôm qua lại có thể đánh hai mươi người? Bồ An hai người bọn họ đến bây giờ cũng có chút không thể tin được, quả thật là có người đang đùa với bọn họ, nhưng lúc đó hiện trường có người nhiều như vậy, ai cũng biết Khương huyện trưởng và Nghiêm Nhất Chí bọn họ sẽ không nói nhảm tại loại chuyện này, cho nên thấy Đổng huyện trưởng như vậy, Bồ An Giản Hướng Vinh cũng hít vào trong lòng, bị thương nặng như vậy, cái này không phải từ một góc độ nào đó thể hiện sức chiến đấu của Đổng Học Bân? ?
Có phải là ngày hôm qua bị thương không? Bồ An hỏi.
Đổng Học Bân nói: Không có, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Giản Hướng Vinh nhìn về phía một người bác sĩ bên cạnh, Kết quả kiểm tra thế nào?
Bác sĩ lấy ra cuộn phim tới, Đêm qua đã kiểm tra qua, cũng một lần nữa bó thạch cao, bất quá đối lập với kết quả kiểm tra của bệnh viện thành phố, Đổng huyện trưởng ngoại trừ vỡ thạch cao, tình trạng gãy xương vẫn là như vậy, ặc, không có chuyển biến xấu rõ ràng.
Cửa phòng bệnh, lại có người vào.
Lúc này là huyện trưởng Khương Phương Phương và phó huyện trưởng Lữ Chí.
Không chuyển biến xấu? Nghe được bác sĩ nói, Lữ Chí ngẩn người.
Đổng Học Bân và Bồ An Giản Hướng Vinh lập tức chào hỏi cùng Khương huyện trưởng.
Bác sĩ ừm một cái, biểu tình cổ quái hồi đáp: Hơn nữa thương thế trên tay phải của Đổng huyện trưởng, còn giống như có xu thế khôi phục, cánh tay cốt nứt trên cơ bản đã tốt.
Hả? Thương tự lành?
Ừm, kết quả kiểm tra là như thế.
Sao được? Nhanh như vậy?
Khụ khụ, cái này. . . Chúng tôi cũng không rõ ràng, có thể là tố chất thân thể Đổng huyện trưởng quá. . . Thật quá tốt.
Cái đó hiển nhiên là lúc Đổng Học Bân đánh người sợ cánh tay không thể chịu được, cho nên dùng REVERSE một lần, đem cánh tay khôi phục.
Nhưng người khác không biết.
Vừa nghe lời này, Khương Phương Phương Lữ Chí và Bồ An bọn người nhìn Đổng Học Bân thật sâu, Giản Hướng Vinh cũng có chút dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc đầu cho rằng Đổng Học Bân tại xung đột ngày hôm qua bị thương, trình độ gãy xương gia tăng, bọn họ còn lo lắng có thể ảnh hưởng khôi phục của Đổng Học Bân hay không, thậm chí ảnh hưởng sinh hoạt sau này của Đổng huyện trưởng, để lại di chứng, dù sao đó là đấu cùng hai mươi thôn dân khỏe mạnh, thế nhưng, bác sĩ nói làm cho bọn họ có chút hai mắt biến thành màu đen!
Đổng huyện trưởng không chỉ thương thế không nặng thêm. . .
Thương thế còn con mẹ nó tự khôi phục một ít? Cái này gọi là chuyện gì!
Mấy người bác sĩ và y tá biểu tình nghi hoặc cực kỳ bất định, bọn họ cũng nghe nói chuyện ngày hôm qua, trong lòng nói Đổng huyện trưởng này rốt cuộc là thân thể gì? Cái này con mẹ cũng quá có thể đánh!
Không bị thương cũng đã là kỳ tích!
Nhưng thương thế của ngài lại còn có thể khôi phục? ?
Đổng Học Bân nhân cơ hội liền đưa ra một chuyện hắn sớm muốn nói, Vậy tôi xuất viện nha.
Mấy người bác sĩ kinh ngạc, vội nói: Hiện tại có thể không được, ngài bị thương còn rất nghiêm trọng, phải quan sát trị liệu một thời gian.
Đổng Học Bân nói: Người ta gãy xương cũng là về nhà dưỡng bệnh, không nghe nói ở bệnh viện hai ba tháng.
Bác sĩ cười khổ, nói: Đó là người bệnh gãy xương một chỗ, chỗ gãy xương hiện ở trên người ngài ít nhất cũng ba chổ, bốn năm chỗ cốt nứt, còn có chấn thương phần mềm cơ thể, cái này đã không còn là bị thương nhỏ đơn giản như vậy, khẳng định phải nằ viện quan sát ít nhất một tháng.
Đổng Học Bân không nói gì.
Một tháng? Vậy hắn sẽ nghẹn chết!
Vì vậy Đổng Học Bân cương quyết, Thương thế của mình tôi tự mình biết, khẳng định không có việc gì, quyết định như thế nha, ngày hôm nay xuất viện, được chứ?
Bác sĩ vội la lên: Tuyệt đối không được!
Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói: Thì cứ như vậy.
Chúng tôi phải phụ trách với thân thể của ngài, lỡ như ngài. . .
Bất quá bác sĩ nói cái gì Đổng Học Bân cũng không nghe, hắn hiện tại đã muốn xuất viện, uống chút rượu, hút chút thuốc, thoải mái nằm trong nhà một tháng.
Đổng Học Bân là lãnh đạo huyện, bác sĩ cũng không thể ồn ào với hắn, chỉ có thể nhìn Khương Phương Phương, Khương huyện trưởng, ngài cũng khuyên nhủ Đổng huyện trưởng, thương thế này thật sự không được, còn đối mặt rất nhiều vấn đề nhiễm trùng, hiện tại là không có việc gì, nhưng ai biết sau này có thể có chuyển biến xấu hay không, vẫn là nằm bệnh viện trị liệu ổn thỏa hơn.
Khương Phương Phương nhìn nhìn Đổng Học Bân trên giường bệnh, im lặng một hồi, chậm rãi nói: Đổng huyện trưởng muốn xuất viện, thì làm thủ tục xuất viện cho hắn đi.
Bác sĩ vẻ mặt cầu xin nói: Khương huyện trưởng, cái này. . .
Bồ An và Giản Hướng Vinh Lữ Chí bọn họ cũng không nói cái gì.
Một người sau khi toàn thân gãy xương còn có loại sức chiến đấu này, một người sau khi đánh nhiều người như vậy thương thế lại còn có thể khôi phục. . .
Sao có thể bởi vì chuyện chút mà xảy ra ngoài ý muốn!
Xuất viện thì xuất viện, dù sao mọi người sau khi nghe miêu tả hiện trường ngày hôm qua, đã sớm không xem Đổng huyện trưởng là người bình thường! Cũng không thể đem bệnh tình và điều kiện nằm viện của người bình thường so sánh với hắn! Căn bản là không có cách nào so sánh! Người bình thường? Bạn gặp qua người bình thường nào bị thành như vậy còn có thể đánh nhau? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.