Chương 1214: Tiểu Đổng! Đừng ra tay!
Thường Dụ
10/05/2017
Vào đêm.
Một giờ sáng.
Cảng X là một chổ tấc đất tấc vàng, phòng ốc và kiến trúc trên đường đều tương đối dày đặc, cũng đều không quá cao, tùy tiện một kiến trúc hai tầng tại một góc đường đều bị treo một đống bảng quảng cáo khách sạn phòng trọ các loại, tùy tiện đi mười mét là xuất hiện một tiệm cơm hay quán ăn, đưa mắt nhìn đi tất cả đều là quảng trường rậm rạp, nhưng thật ra rất đẹp, ngọn đèn huy hoàng, hơn nữa không giống kinh thành bên kia, cảng X cho dù là lúc này, trên con đường này cũng không phải không còn người, vẫn có thể thấy được một ít.
Đi vài phút, phía trước, một khách sạn tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân.
Cái khách sạn này không dùng chữ giống với chữ địa phương, cái khách sạn này cũng vô cùng quy mô, ước chừng cao hơn mười tầng, đứng xung quanh những tòa kiến trúc hai tầng có vẻ vô cùng nổi bật, cũng rất khí phái.
Khách sạn là một loạt tiếng Anh.
Phía dưới tiếng Trung là khách sạn Vĩnh Hải.
Đổng Học Bân giương mắt vừa nhìn, biết là ở đây, liền cất bước đi vào, đem kính râm lớn mang vào.
Lúc này đã không có người tới dừng chân, trong đại sảnh vắng vẻ, chỉ có mấy người ngồi ở khu nghỉ ngơi nói chuyện phiếm và một ít nhân viên dọn đồ.
Trước sảnh.
Đổng Học Bân đi tới, Xin chào.
Nhân viên công tác mỉm cười nói: Xin chào, xin hỏi là dừng chân sao?
Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Phải, bất quá có người đặt phòng rồi, tên là Trương Long Quyên, đó là chị họ tôi, giúp tôi tra một chút cô ấy ở phòng nào được không?
Nhân viên công tác thản nhiên nói: Thật xin lỗi. Cái này chúng tôi không tra được.
Đổng Học Bân cau mày, Vậy tôi làm sao tìm cô ấy? Điện thoại di động cô ấy không gọi được.
Nhân viên công tác chần chờ một chút, cúi đầu xuống máy vi tính, Xin mời chờ một chút. Tựa như đang kiểm tra, sau đó có thể là tra được, nữ nhân viên công tác của khách sạn liền ngẩng đầu nói: Chúng tôi có thể gọi điện thoại đến phòng giúp ngài liên hệ cô ấy một chút, có thể chứ?
Đổng Học Bân gật đầu nói: Được, cảm ơn.
Nhân viên công tác liền cầm lấy điện thoại bên cạnh. Gọi cho máy nội bộ, tít tít tít, tít tít tít, một lát qua đi cô ấy mới cúp điện thoại.
Gọi không được?
Ừm, có thể là nghỉ ngơi.
Vậy tôi không thể ở chổ này chờ cả đêm?
Thật xin lỗi, cái này chúng tôi cũng không có biện pháp, một hồi sẽ giúp ngài thử lại một lần.
Vừa nghe. Đổng Học Bân cũng lười nói nhiều cùng cô ấy, thân thể nhào lên phía trước tìm kiếm, dưới cái nhìn trừng to mắt ra của nữ nhân viên công tác trực tiếp đem màn hình máy vi tính xoay đến đây, xoay đến trước mặt mình, nhìn ghi chép bên trong, Trương Long Quyên, phía sau là số chứng minh của cô ấy, cuối cùng viết số phòng ... 1206, dấu móc phía sau đánh dấu phòng tổng thống, tầng mười hai. Là tầng cao nhất.
Ngài làm gì thế!
Người đâu! Bảo vệ! Bảo vệ!
Nhất thời, hai người bả vệ và mấy người nhân viên công tác đều nghiêm mặt vây quanh Đổng Học Bân đến đây.
Đổng Học Bân cũng không lưu ý. Biết số phòng là được, vì vậy mặc niệm một tiếng BACK mười giây đồng hồ!
. . .
. . .
Thời gian lui về phía sau!
Cảnh vật chung quanh chợt biến đổi. Lui trở về hình ảnh của mười giây đồng hồ trước!
Nữ nhân viên công tác cúp điện thoại, nói: Thật xin lỗi, cái này chúng tôi cũng không có biện pháp, một hồi sẽ giúp ngài thử lại một lần.
Đổng Học Bân cười, Không có việc gì, không sao cả.
Nhân viên công tác sửng sốt, Ừm?
Tôi đã nhớ ra được số phòng của cô ấy rồi, cứ như vậy đi. Đổng Học Bân xoay người đi.
Trong thang máy khách sạn, Đổng Học Bân liền dùng MENU nhìn thời gian còn thừa của mình, lần trước từ nước M trở về, thời gian của hắn đã dùng xong, hơn nữa dùng sạch sẽ một chút cũng không thừa lại, bất quá hiện tại cũng qua không ít ngà, thời gian cũng tích góp một chút, tuy rằng đi thành phố đòi tiền và lúc quay về thành phố cũng dùng một ít để đánh người, nhưng cũng không tốn bao nhiêu.
Tầng năm. . .
Tầng mười. . .
Tầng mười hai. . .
Kinh, thang máy ngừng, cửa mở.
Đổng Học Bân đi ra ngoài, dưới chân tất cả đều là thảm màu đỏ, mềm mại thoải mái, nhìn nhìn lại hành lang, hình dạng rất xa hoa, tầng này phỏng chừng đều là phòng xa hoa và phòng tổng thống, người bình thường ở không nổi.
1206.
1206.
Chổ này! Tìm được rồi!
Đổng Học Bân nhìn phòng bên trái đầu cùng, chậm rãi đi tới.
Leng keng một tiếng, Đổng Học Bân nhấn chuông cửa, sau đó con mắt khẽ động, nghĩ Trương Long Quyên phỏng chừng là sẽ không ngờ rằng mình tới, có thể sợ phiền phức mình, cho nên cho dù mình tiến vào, có vài lờiTrương Long Quyên có thể cũng sẽ không nói rõ với hắn, vì vậy Đổng Học Bân muốn đem tình huống thăm dò rõ trước, liền ngẩng đầu nhìn camera giám sát bên kia, bên này hình như là một góc chết, cũng không quay được, vì vậy trong lòng cũng kiên định.
. . .
Trong phòng tổng thống.
Trong phòng khách xa hoa có đèn treo thủy tinh, Trương Long Quyên một thân áo ngủ đang ngồi trên sô pha mềm mại bắt chéo chân, đối diện cô ấy còn có hai cô gái chưa đến ba mươi tuổi, tướng mạo của hai người hầu như giống nhau như đúc, tóc buộc cao, kẹp tóc, đai đeo sam, quần dài, thậm chí ngay cả giầy đều là như nhau màu sắc và sản phẩm như nhau, không cần hỏi cũng biết là hai người là sinh đôi, lớn lên còn rất giống nhau.
Ba người đang nói chuyện, leng keng, chuông cửa vang lên.
Cô em Trầm Tiểu Mỹ trong hai chị em sinh đôi sắc mặt ngưng trọng, đưa tay vén váy lên sờ soạng, vừa đứng lên, trong váy cũng vang lên tiếng súng lên đạn.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Trương Long Quyên.
Trương tổng, ngài hẹn bạn bè?
Không có, tôi cũng không biết là ai.
Phục vụ hẳn là sẽ không tới muộn như thế.
Các người không cần khẩn trương như vậy chứ? Ha ha, tôi đi mở cửa cho.
Trương tổng ngài đừng đi, em gái, em đi mở cửa, cơ linh một chút!
Em gái Trầm Tiểu Mỹ ngưng trọng gật đầu, đi bộ nhẹ qua trước nhìn mắt mèo trên cánh cửa một chút, nhưng không thấy được người, nhíu nhíu mày, biểu tình càng cảnh giác hơn một ít, cầm nắm đấm cửa đưa tay mở cửa ra.
Bên ngoài vắng vẻ.
Trong hành lang một người cũng không có.
Trầm Tiểu Mỹ ngẩn ra, đóng cửa đi trở về nói: Không ai cả.
Trương Long Quyên thoải mái nở nụ cười một chút, Ấn nhầm chuông cửa đấy.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm nói: Vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, ngài đã quên chuyện thư đe dọa sao?
Trương Long Quyên bưng ly lên, uống một ngụm rượu vang vào bụng, mỉm cười nói: Sóng to gió lớn nhiều năm như vậy tôi đều qua được, còn có thể bị một bức thư đe dọa làm sợ sao? Ha ha, hơn nữa, cái này không phải còn có hai chị em các người sao? Thả lỏng chút đi.
Trầm Tiểu Diễm nghiêm túc nói: Lần này đi làm nhiệm vụ. Thân phận thương nhân của ngài rất quan trọng, phải dựa vào cái này yểm hộ, bằng không không có ngài chúng tôi cũng không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, cái này cũng là nguyên nhân cấp trên khiến cho chị em chúng tôi đến hỗ trợ ngài, cho nên cho dù là ân oán cá nhân của ngài, an toàn của ngài gươi chúng tôi khẳng định cũng phải phụ trách, cái này ngài yên tâm.
Trầm Tiểu Mỹ bỗng nhiên nói: Chị, có nên liên hệ cấp trên phái vài người đến đây hay không?
Trầm Tiểu Diễm khẽ lắc đầu, Lần này là nhiệm vụ bí mật. Liên lụy rất lớn. Người chấp hành chỉ có ba chúng ta, cấp trên cũng thẳng thắn liên hệ, không có khả năng thông báo đồng sự khác, ý của cấp trên là nhiệm vụ lần này cho dù thất bại, tin tức cũng nằm trên người ba chúng ta.
Trầm Tiểu Diễm nói: Nhưng Trương tổng bên này lỡ như. . .
Trầm Tiểu Mỹ nói: Không có lỡ như, nếu như xảy ra chuyện, cái gì đều không cần phải nói. Em nhất định phải cam đoan an toàn của Trương tổng, mang theo Trương tổng rời đi là được.
Trương Long Quyên mồi điếu thuốc lên.Các người, cũng là quá nghiêm túc. Hơn nữa chuyện gì đều nghĩ đến mặt xấu.
Chúng tôi phải phụ trách an toàn của ngài.
Ha ha, không còn sớm, có phải là nên nghỉ ngơi?
Em gái, em cùng Trương tổng ở một phòng, chị ở bên ngoài.
Vâng, Trương tổng, ngài nghỉ ngơi đi.
Trương Long Quyên bất đắc dĩ cười, nói: Chị cũng không quen ngủ cùng phụ nữ, ha ha, tuy rằng hai ngươi đều rất tươi ngon, bất quá khẩu vị chị cũng không năng như vậy.
Trầm Tiểu Mỹ mặt đỏ lên.
Trầm Tiểu Diễm nói: Trương tổng, mời ngài tự trọng!
Trương Long Quyên vẫn là hình dạng cũ, ngoài miệng không buông tha người, luôn là phong cách này, Hai người các người, không có tế bào hài hước, được rồi được rồi, sợ chị em các người. Cô ấy đứng lên ưu nhã ngáp một cái, hút một ngụm thuốc cuối cùng ra, một thân áo ngủ dụi tàn thuốc, Tắm rửa rồi ngủ, trên người đầy mùi, phù, thật đúng là có chút mệt nhọc, các người tắm rửa không?
Không được.
Không được.
Hai chị em trăm miệng một lời.
Trương Long Quyên cười, cất bước đi vào toilet.
Nhưng không đợi cô ấy bước tới, cánh cửa toilet đột nhiên mở ra.
Trương Long Quyên và hai chi em sinh đôi đều đồng thời sửng sốt một chút!
Sau đó, bên trong đi ra một người thanh niên mang kính mát, còn đưa tay bắt chuyện với bọn họ, Xin lỗi nha, quấy rối.
Người nào?
Vào lúc nào! ?
Sao một chút phát hiện cũng không có? ?
Hai chị em kinh ngạc liếc nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, cô chị Trầm Tiểu Diễm lấy ra súng giấu ở váy nhắm ngay Đổng Học Bân, em gái Trầm Tiểu Mỹ cũng từ trong váy móc ra súng tới hướng khác, vây quanh người thanh niên mang kính râm kia.
Người thanh niên tháp kính râm ra.
Trương Long Quyên vừa nhìn, lập tức nở nụ cười, Tiểu Đổng?
Người đó chính là Đổng Học Bân, hắn đương nhiên là sau khi ấn chuông cửa chờ Trầm Tiểu Mỹ mở cửa dùng STOP dừng thời gian lại, sau đó lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh, vừa rồi các nàng nói chuyện Đổng Học Bân toàn bộ ở bên trong nghe thấy, cũng có một ít lý giải đối với tình huống hiện tại.
Đổng Học Bân nhìn hai họng súng, cười khổ một tiếng, Không cần trận thế lớn như vậy chứ?
Trầm Tiểu Mỹ cau mày nói: Anh vào lúc nào? Nghe được cái gì?
Trầm Tiểu Diễm mặt trầm xuống, Hắn khẳng định đều nghe được!
Lạch cạch một tiếng, súng của cô em cũng lên đạn, hết sức căng thẳng!
Đổng Học Bân sắc mặt cũng căng thẳng, nhẹ nhàng nhìn các nàng.
Trương Long Quyên lập tức nói: Tiểu Đổng! Các nàng là đồng chí của quốc an! Cậu đừng ra tay!
Đừng ra tay?
Là nói với hắn? ?
Hai chị em đều là kinh ngạc.
Hai người đều là cầm súng, tùy tiện một phát đều có thể bắn gục người nọ, nhưng Trương tổng ngăn cản trước lại cũng không phải các nàng, mà là ngược lại không cho người nọ ra tay? ?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Một giờ sáng.
Cảng X là một chổ tấc đất tấc vàng, phòng ốc và kiến trúc trên đường đều tương đối dày đặc, cũng đều không quá cao, tùy tiện một kiến trúc hai tầng tại một góc đường đều bị treo một đống bảng quảng cáo khách sạn phòng trọ các loại, tùy tiện đi mười mét là xuất hiện một tiệm cơm hay quán ăn, đưa mắt nhìn đi tất cả đều là quảng trường rậm rạp, nhưng thật ra rất đẹp, ngọn đèn huy hoàng, hơn nữa không giống kinh thành bên kia, cảng X cho dù là lúc này, trên con đường này cũng không phải không còn người, vẫn có thể thấy được một ít.
Đi vài phút, phía trước, một khách sạn tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân.
Cái khách sạn này không dùng chữ giống với chữ địa phương, cái khách sạn này cũng vô cùng quy mô, ước chừng cao hơn mười tầng, đứng xung quanh những tòa kiến trúc hai tầng có vẻ vô cùng nổi bật, cũng rất khí phái.
Khách sạn là một loạt tiếng Anh.
Phía dưới tiếng Trung là khách sạn Vĩnh Hải.
Đổng Học Bân giương mắt vừa nhìn, biết là ở đây, liền cất bước đi vào, đem kính râm lớn mang vào.
Lúc này đã không có người tới dừng chân, trong đại sảnh vắng vẻ, chỉ có mấy người ngồi ở khu nghỉ ngơi nói chuyện phiếm và một ít nhân viên dọn đồ.
Trước sảnh.
Đổng Học Bân đi tới, Xin chào.
Nhân viên công tác mỉm cười nói: Xin chào, xin hỏi là dừng chân sao?
Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Phải, bất quá có người đặt phòng rồi, tên là Trương Long Quyên, đó là chị họ tôi, giúp tôi tra một chút cô ấy ở phòng nào được không?
Nhân viên công tác thản nhiên nói: Thật xin lỗi. Cái này chúng tôi không tra được.
Đổng Học Bân cau mày, Vậy tôi làm sao tìm cô ấy? Điện thoại di động cô ấy không gọi được.
Nhân viên công tác chần chờ một chút, cúi đầu xuống máy vi tính, Xin mời chờ một chút. Tựa như đang kiểm tra, sau đó có thể là tra được, nữ nhân viên công tác của khách sạn liền ngẩng đầu nói: Chúng tôi có thể gọi điện thoại đến phòng giúp ngài liên hệ cô ấy một chút, có thể chứ?
Đổng Học Bân gật đầu nói: Được, cảm ơn.
Nhân viên công tác liền cầm lấy điện thoại bên cạnh. Gọi cho máy nội bộ, tít tít tít, tít tít tít, một lát qua đi cô ấy mới cúp điện thoại.
Gọi không được?
Ừm, có thể là nghỉ ngơi.
Vậy tôi không thể ở chổ này chờ cả đêm?
Thật xin lỗi, cái này chúng tôi cũng không có biện pháp, một hồi sẽ giúp ngài thử lại một lần.
Vừa nghe. Đổng Học Bân cũng lười nói nhiều cùng cô ấy, thân thể nhào lên phía trước tìm kiếm, dưới cái nhìn trừng to mắt ra của nữ nhân viên công tác trực tiếp đem màn hình máy vi tính xoay đến đây, xoay đến trước mặt mình, nhìn ghi chép bên trong, Trương Long Quyên, phía sau là số chứng minh của cô ấy, cuối cùng viết số phòng ... 1206, dấu móc phía sau đánh dấu phòng tổng thống, tầng mười hai. Là tầng cao nhất.
Ngài làm gì thế!
Người đâu! Bảo vệ! Bảo vệ!
Nhất thời, hai người bả vệ và mấy người nhân viên công tác đều nghiêm mặt vây quanh Đổng Học Bân đến đây.
Đổng Học Bân cũng không lưu ý. Biết số phòng là được, vì vậy mặc niệm một tiếng BACK mười giây đồng hồ!
. . .
. . .
Thời gian lui về phía sau!
Cảnh vật chung quanh chợt biến đổi. Lui trở về hình ảnh của mười giây đồng hồ trước!
Nữ nhân viên công tác cúp điện thoại, nói: Thật xin lỗi, cái này chúng tôi cũng không có biện pháp, một hồi sẽ giúp ngài thử lại một lần.
Đổng Học Bân cười, Không có việc gì, không sao cả.
Nhân viên công tác sửng sốt, Ừm?
Tôi đã nhớ ra được số phòng của cô ấy rồi, cứ như vậy đi. Đổng Học Bân xoay người đi.
Trong thang máy khách sạn, Đổng Học Bân liền dùng MENU nhìn thời gian còn thừa của mình, lần trước từ nước M trở về, thời gian của hắn đã dùng xong, hơn nữa dùng sạch sẽ một chút cũng không thừa lại, bất quá hiện tại cũng qua không ít ngà, thời gian cũng tích góp một chút, tuy rằng đi thành phố đòi tiền và lúc quay về thành phố cũng dùng một ít để đánh người, nhưng cũng không tốn bao nhiêu.
Tầng năm. . .
Tầng mười. . .
Tầng mười hai. . .
Kinh, thang máy ngừng, cửa mở.
Đổng Học Bân đi ra ngoài, dưới chân tất cả đều là thảm màu đỏ, mềm mại thoải mái, nhìn nhìn lại hành lang, hình dạng rất xa hoa, tầng này phỏng chừng đều là phòng xa hoa và phòng tổng thống, người bình thường ở không nổi.
1206.
1206.
Chổ này! Tìm được rồi!
Đổng Học Bân nhìn phòng bên trái đầu cùng, chậm rãi đi tới.
Leng keng một tiếng, Đổng Học Bân nhấn chuông cửa, sau đó con mắt khẽ động, nghĩ Trương Long Quyên phỏng chừng là sẽ không ngờ rằng mình tới, có thể sợ phiền phức mình, cho nên cho dù mình tiến vào, có vài lờiTrương Long Quyên có thể cũng sẽ không nói rõ với hắn, vì vậy Đổng Học Bân muốn đem tình huống thăm dò rõ trước, liền ngẩng đầu nhìn camera giám sát bên kia, bên này hình như là một góc chết, cũng không quay được, vì vậy trong lòng cũng kiên định.
. . .
Trong phòng tổng thống.
Trong phòng khách xa hoa có đèn treo thủy tinh, Trương Long Quyên một thân áo ngủ đang ngồi trên sô pha mềm mại bắt chéo chân, đối diện cô ấy còn có hai cô gái chưa đến ba mươi tuổi, tướng mạo của hai người hầu như giống nhau như đúc, tóc buộc cao, kẹp tóc, đai đeo sam, quần dài, thậm chí ngay cả giầy đều là như nhau màu sắc và sản phẩm như nhau, không cần hỏi cũng biết là hai người là sinh đôi, lớn lên còn rất giống nhau.
Ba người đang nói chuyện, leng keng, chuông cửa vang lên.
Cô em Trầm Tiểu Mỹ trong hai chị em sinh đôi sắc mặt ngưng trọng, đưa tay vén váy lên sờ soạng, vừa đứng lên, trong váy cũng vang lên tiếng súng lên đạn.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm cũng đứng dậy đi tới bên cạnh Trương Long Quyên.
Trương tổng, ngài hẹn bạn bè?
Không có, tôi cũng không biết là ai.
Phục vụ hẳn là sẽ không tới muộn như thế.
Các người không cần khẩn trương như vậy chứ? Ha ha, tôi đi mở cửa cho.
Trương tổng ngài đừng đi, em gái, em đi mở cửa, cơ linh một chút!
Em gái Trầm Tiểu Mỹ ngưng trọng gật đầu, đi bộ nhẹ qua trước nhìn mắt mèo trên cánh cửa một chút, nhưng không thấy được người, nhíu nhíu mày, biểu tình càng cảnh giác hơn một ít, cầm nắm đấm cửa đưa tay mở cửa ra.
Bên ngoài vắng vẻ.
Trong hành lang một người cũng không có.
Trầm Tiểu Mỹ ngẩn ra, đóng cửa đi trở về nói: Không ai cả.
Trương Long Quyên thoải mái nở nụ cười một chút, Ấn nhầm chuông cửa đấy.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm nói: Vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, ngài đã quên chuyện thư đe dọa sao?
Trương Long Quyên bưng ly lên, uống một ngụm rượu vang vào bụng, mỉm cười nói: Sóng to gió lớn nhiều năm như vậy tôi đều qua được, còn có thể bị một bức thư đe dọa làm sợ sao? Ha ha, hơn nữa, cái này không phải còn có hai chị em các người sao? Thả lỏng chút đi.
Trầm Tiểu Diễm nghiêm túc nói: Lần này đi làm nhiệm vụ. Thân phận thương nhân của ngài rất quan trọng, phải dựa vào cái này yểm hộ, bằng không không có ngài chúng tôi cũng không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, cái này cũng là nguyên nhân cấp trên khiến cho chị em chúng tôi đến hỗ trợ ngài, cho nên cho dù là ân oán cá nhân của ngài, an toàn của ngài gươi chúng tôi khẳng định cũng phải phụ trách, cái này ngài yên tâm.
Trầm Tiểu Mỹ bỗng nhiên nói: Chị, có nên liên hệ cấp trên phái vài người đến đây hay không?
Trầm Tiểu Diễm khẽ lắc đầu, Lần này là nhiệm vụ bí mật. Liên lụy rất lớn. Người chấp hành chỉ có ba chúng ta, cấp trên cũng thẳng thắn liên hệ, không có khả năng thông báo đồng sự khác, ý của cấp trên là nhiệm vụ lần này cho dù thất bại, tin tức cũng nằm trên người ba chúng ta.
Trầm Tiểu Diễm nói: Nhưng Trương tổng bên này lỡ như. . .
Trầm Tiểu Mỹ nói: Không có lỡ như, nếu như xảy ra chuyện, cái gì đều không cần phải nói. Em nhất định phải cam đoan an toàn của Trương tổng, mang theo Trương tổng rời đi là được.
Trương Long Quyên mồi điếu thuốc lên.Các người, cũng là quá nghiêm túc. Hơn nữa chuyện gì đều nghĩ đến mặt xấu.
Chúng tôi phải phụ trách an toàn của ngài.
Ha ha, không còn sớm, có phải là nên nghỉ ngơi?
Em gái, em cùng Trương tổng ở một phòng, chị ở bên ngoài.
Vâng, Trương tổng, ngài nghỉ ngơi đi.
Trương Long Quyên bất đắc dĩ cười, nói: Chị cũng không quen ngủ cùng phụ nữ, ha ha, tuy rằng hai ngươi đều rất tươi ngon, bất quá khẩu vị chị cũng không năng như vậy.
Trầm Tiểu Mỹ mặt đỏ lên.
Trầm Tiểu Diễm nói: Trương tổng, mời ngài tự trọng!
Trương Long Quyên vẫn là hình dạng cũ, ngoài miệng không buông tha người, luôn là phong cách này, Hai người các người, không có tế bào hài hước, được rồi được rồi, sợ chị em các người. Cô ấy đứng lên ưu nhã ngáp một cái, hút một ngụm thuốc cuối cùng ra, một thân áo ngủ dụi tàn thuốc, Tắm rửa rồi ngủ, trên người đầy mùi, phù, thật đúng là có chút mệt nhọc, các người tắm rửa không?
Không được.
Không được.
Hai chị em trăm miệng một lời.
Trương Long Quyên cười, cất bước đi vào toilet.
Nhưng không đợi cô ấy bước tới, cánh cửa toilet đột nhiên mở ra.
Trương Long Quyên và hai chi em sinh đôi đều đồng thời sửng sốt một chút!
Sau đó, bên trong đi ra một người thanh niên mang kính mát, còn đưa tay bắt chuyện với bọn họ, Xin lỗi nha, quấy rối.
Người nào?
Vào lúc nào! ?
Sao một chút phát hiện cũng không có? ?
Hai chị em kinh ngạc liếc nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, cô chị Trầm Tiểu Diễm lấy ra súng giấu ở váy nhắm ngay Đổng Học Bân, em gái Trầm Tiểu Mỹ cũng từ trong váy móc ra súng tới hướng khác, vây quanh người thanh niên mang kính râm kia.
Người thanh niên tháp kính râm ra.
Trương Long Quyên vừa nhìn, lập tức nở nụ cười, Tiểu Đổng?
Người đó chính là Đổng Học Bân, hắn đương nhiên là sau khi ấn chuông cửa chờ Trầm Tiểu Mỹ mở cửa dùng STOP dừng thời gian lại, sau đó lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh, vừa rồi các nàng nói chuyện Đổng Học Bân toàn bộ ở bên trong nghe thấy, cũng có một ít lý giải đối với tình huống hiện tại.
Đổng Học Bân nhìn hai họng súng, cười khổ một tiếng, Không cần trận thế lớn như vậy chứ?
Trầm Tiểu Mỹ cau mày nói: Anh vào lúc nào? Nghe được cái gì?
Trầm Tiểu Diễm mặt trầm xuống, Hắn khẳng định đều nghe được!
Lạch cạch một tiếng, súng của cô em cũng lên đạn, hết sức căng thẳng!
Đổng Học Bân sắc mặt cũng căng thẳng, nhẹ nhàng nhìn các nàng.
Trương Long Quyên lập tức nói: Tiểu Đổng! Các nàng là đồng chí của quốc an! Cậu đừng ra tay!
Đừng ra tay?
Là nói với hắn? ?
Hai chị em đều là kinh ngạc.
Hai người đều là cầm súng, tùy tiện một phát đều có thể bắn gục người nọ, nhưng Trương tổng ngăn cản trước lại cũng không phải các nàng, mà là ngược lại không cho người nọ ra tay? ?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.