Chương 960: Tin tức để lộ!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi trưa.
Khu Tây Bình.
Đại viện ký túc xá thị ủy tuy rằng cũng thuộc địa giới khu Tây Bình, có điều cách trường cấp ba Tây Bình vẫn là có chút khoảng cách, đêm ngày hôm qua lúc Đổng Học Bân trên đường không có xe, không tắc đường, nhưng hôm nay sau khi dẫn mọi người đi một chút lại dừng, không ít thời gian mới đến, vừa nhìn đồng hồ, Đổng Học Bân dẫn theo người tùy tiện tìm một khách sạn gần đó ăn cơm, không thể làm cho mọi người đói bụng mà tiếp tục cuộc điều tra ngầm được?
Trong khách sạn.
“Mọi người đều ăn đi, hôm nay tôi mời khách”.
“Cảm ơn Chủ nhiệm, chúng tôi đây cũng không khách khí ?”.
“Đổng Chủ nhiệm, chúng tôi lấy trà thay rượu kính ngài một ly”.
“Được, cạn, ha ha”.
Hôm nay mục đích của Đổng Học Bân thật ra không phải đi điều tra ngầm, cái này chỉ là cái cớ ở ngoài, hắn trên thực tế là muốn lại đây cứu người, nếu là hơn hai giờ chiều trường học bị sập, thời gian này Đổng Học Bân cũng không phải thực sốt ruột, đi sớm cũng vô dụng. Biết có nhiều người chết như vậy, Đổng Học Bân tự nhiên không có khả năng ngồi xem mặc kệ, hắn lần này chẳng những muốn cứu người, chẳng những muốn trừng trị những người có trách nhiệm tương quan, còn muốn đem tư lịch của chính mình củng cố lại, càng muốn giúp Tạ Tuệ Lan dễ dàng tới thị ủy, dự đoán sự tình có vẻ nhiều, Đổng Học Bân cũng không biết chính mình có thể làm được mấy việc, dù sao thành bại đều đến lúc đó mới biết, vì điều này, hắn phải liều mạng, cơ hội không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống, mà là chính mình chộp lấy, nhàn rỗi lâu như vậy không làm chính sự, Đổng Học Bân lúc này muốn nắm cơ hội.
Mọi người đều ăn đồ ăn.
Đồ ăn thực phong phú, cũng không hề rẻ.
Rất nhiều người đều biết, Đổng Học Bân cùng đồng sự ăn cơm hoặc là mời khách, đều là chính mình bỏ tiền, cho tới bây giờ không cùng đơn vị chi trả qua, cho nên hiện tại trong lúc Trung ương đang hạ lệnh nghiêm cấm dung tiền công cho các khoản ăn uống, Đổng Học Bân gọi món ăn cũng không có gì cố kỵ, hắn cũng không dùng công khoản.
Mấy khoa viên đến cùng Đổng Học Bân đều là những người có quan hệ không tồi với hắn, có Chu Trúc và Phí Phàm, đều là những người lần trước đã cùng hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong lúc đó đã có hiểu biết lẫn nhau, tiếp sau đó chính là giám sát phòng Ninh Thiếu Dương, người này Đổng Học Bân không biết, chỉ biết là cùng Phó Chủ nhiệm phòng giấm sát Lưu Hán Khanh có quan hệ không tồi, cho nên hẳn là không phải người mà La Hải Đình tuyển cho hắn, mà là Lưu Hán Khanh mang đến.
Đổng Học Bân liếc mắt nhìn Lưu Hán Khanh một cái.
Lưu Hán Khanh đương nhiên đang ăn cơm, dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện nhiều.
Từ lần trước Đổng Học Bân đụng phải Lưu Hán Khanh, sau đó liên hệ với giám đốc ngân hàng công thương Tiền Lệ hoa phối hợp với Ủy ban kỷ luật điều tra phụ thân của Lưu Hán Khanh, đã bị ảnh hưởng không có biện pháp thăng chức, từ đó Lưu Hán Khanh liền giữ thái độ cực kỳ kém, thật ra sau khi bên phòng điều tra kỷ luật của ngân hàng công thương kiểm tra, vấn đề của phụ thân Lưu Hán Khanh cũng không phải đặc biệt lớn, chỉ cho về hưu sớm, có điều điều này vẫn để lại ảnh hưởng rất sâu, Đổng Học Bân biết trong lòng Lưu Hán Khanh khẳng định rất hận mình, Đổng Học Bân cũng chướng mắt hắn, nhưng Đổng Học Bân không cần, lúc này vẫn là mang theo hắn đến đây, gần nhất là không nghĩ người khác nói những lời nhàm chán, nói chính mình tốt nhất là nên lấy đại cục làm trọng, thứ hai cũng không nghĩ Lưu Hán Khanh sẽ ăn không ngồi rồi, mỗi ngày đến văn phòng cũng dễ chịu? Lúc nào cần chạy theo tôi thì chạy.
Sau khi ăn xong, mọi người ra khỏi khách sạn.
Đổng Học Bân lên tiếng nói: “Xe để lại đây đi, chúng ta đi bộ đi, không xa đâu”.
Chu Trúc nháy mắt mấy cái, hỏi:“Chủ nhiệm, lần này nhiệm vụ chủ yếu là... ngài xem chúng ta nên làm cái gì?”
“Tìm hiểu tình hình” Đổng Học Bân nói: “Cải trang làm giáo viên cũng được, cải trang thành người khác cũng không sao, chủ yếu xem bên thi công thân thiết với những cán bộ nào, còn có việc tài liệu kiến trúc cũng phải tìm xem, tiểu Phí, tôi nhớ rõ lúc đại học cậu học kiến trúc đúng không? Cậu hãy lưu tâm vào chuyện này, nhìn xem có vấn đề gì không”.
Phí Phàm vội nói: “Vâng”.
Về phương diện này bên thành phố có phân cho Phùng Phó Thị trưởng, tuy rằng bên Tuệ Lan có đề nghị, nhưng vẫn không có người xuống điều tra, việc này Đổng Học Bân cũng chỉ có thể tự mình đi làm, tuy nói chuyện này không phải phạm vi công tác của Ủy ban kỷ luật, cái mà bọn họ cần tìm hiểu hẳn là về phía kiến trúc công trình và lãnh đạo đại phương từng có tin tức giao dịch gì, có điều xem ra, chuyện này tự nhiên là do Đổng Học Bân làm chủ, hắn muốn tra, người khác cũng không dám nói cái gì, huống chi trong lúc đó những việc này đều có liên lụy, vấn đề vật liệu xây dựng mà không điều tra, cũng không thể tìm ra lãnh đạo khả nghi trong khu Tây Bình.
Mấy người xuất phát.
Hơn mười phút sau, bọn họ đi tới cổng trường cấp ba Tây Bình.
“Được rồi, mọi người khéo léo một chút nhé” Đổng Học Bân dặn nói.
Chu Trúc cùng Phí Phàm thật ra ngay từ năm thứ nhất công tác đều có xuất thân là nhân viên điều tra ngầm của Ủy ban kỷ luật, loại việc nặng nhọc này cơ bản đều là do sinh viên vừa tốt nghiệp sinh viên mới xin và làm, cho nên hai người vô cùng thuần thục. Lưu Hán Khanh và Ninh thiếu dương cũng chưa nói cái gì, quay đầu liền vào công trường trường cấp ba.
“Ôi chao, mọi người làm gì vậy?” Một bảo an ngăn cản bọn họ.
Chu Trúc lạnh nhạt tự nhiên nói: “Chúng tôi là người bên trường cấp ba, đến xem tiến độ công trình”.
Bảo an nháy mắt mấy cái, “Trường cấp ba? Tôi như thế nào chưa thấy qua các người?”
Chu Trúc nói: “Chúng tôi là lần đầu tiên lại đây, anh đương nhiên chưa thấy qua”.
Bảo an nói: “Nơi này là nơi thi công, không có phê chuẩn không thể vào”.
Lưu Hán Khanh nhíu mày nói: “Trường học của chính chúng tôi còn không thể đi vào sao? Tôi nghĩ anh cũng chưa thấy qua chúng tôi! Hiệu trưởng bảo tôi tới xem tiến độ! Còn phải để anh đồng ý nữa sao?”
Bảo an bị kiềm hãm.
Lưu Hán Khanh cũng không để ý đến hắn, mang theo người đi vào, nhìn trái nhìn phải.
Bảo an không nói gì, cuối cùng vẫn là không ngăn cản, để bọn họ đi vào.
Đổng Học Bân nhìn xem khẽ gật đầu, dứt bỏ thành kiến cá nhân, lão Lưu về mặt công tác vẫn là không tìm thấy vấn đề gì, so với Chu Trúc Phí Phàm bọn họ còn ổn trọng hơn, gặp chuyện cũng linh hoạt. Thấy bọn họ vào trường cấp ba, Đổng Học Bân lại không đi vào trong, mà ở ven đường tìm một quán trà, ngồi xuống gọi một cốc trà uống, thời gian còn kém nhiều lắm, Đổng Học Bân đi vào cũng vô dụng, loại việc ngầm điều tra này giao cấp dưới làm là được. Đổng Học Bân hiện tại làm việc cũng không cần phải đích thân nhúng tay vào, điều này là hắn học được ở Tuệ Lan, lãnh đạo có cái giá của lãnh đạo, bằng không còn gọi gì là lãnh đạo? Có lực tương tác là tốt, nhưng cũng cần chú ý khoảng cách, bằng không quá thân và ôn hòa, cấp dưới cũng sẽ không coi hắn ra gì, đây là tối kỵ làm lãnh đạo.
Trà rất thơm, nhưng không phải trà mới.
Đổng Học Bân vắt hai chân lên, tâm nói vẫn là làm lãnh đạo tốt, có chuyện giao cho cấp dưới là được
Nhưng đột nhiên,khóe mắt Đổng Học Bân sang lên, bỗng nhiên thấy một gương mặt quen thuộc từ xa xa đi tới, phía sau còn đi theo năm sáu người
“Phùng Thị trưởng, phía trước chính là trường cấp ba”.
“Đi, đi xem công trình thế nào”.
Ồ? đây không phải Phó Thị trưởng thành phố Phần Châu Phùng Kiệt sao? Hắn như thế nào đến đây?
Đổng Học Bân sửng sốt, sau đó mặt sắc liền trầm xuống, một chút, phản ứng đầu tiên của anh chính là – tin tức Ủy ban kỷ luật đến Trường cấp ba khu Tây Bình đã điều tra ngầm bị lộ!
Phùng Kiệt cũng không có nhìn thấy Đổng Học Bân, mang theo người bước vào.
Bảo an theo bản năng đứng ra cản, nhưng nhìn đến Phùng Kiệt ở phía sau, vội hỏi: “Sở Khu trưởng!”.
Sở Khu trưởng này hẳn là chức phó, chỉ thấy Sở Phó Khu trưởng khoát tay, bảo an lui qua một bên.
Đằng sau còn có vài người hẳn là đều là cán bộ khu Tây Bình hoặc là nhân viên công tác khu ủy khu chính phủ, đều là đi theo.
Đổng Học Bân đem chén trà đặt lên bàn, Tuệ Lan nói qua, Phùng Phó Thị trưởng từng đề cập qua muốn tìm người xuống dưới điều tra, nhưng khẳng định không đến mức hắn tự mình lại đây, hiển nhiên Phùng Kiệt là nghe nói Ủy ban kỷ luật có người đi điều tra ngầm, thế này mới ngồi không yên mà lại đây áp trận? Phùng Kiệt đang trong thời kỳ mấu chốt để vào thị ủy thường ủy, hắn ta không muốn phía sau gặp chuyện không may, trông cuộc họp thị trưởng Tuệ Lan đề nghị điều tra và tái thiết chất lượng thi công sau thiên tai, khẳng định làm cho Phùng Kiệt sinh ra một loại cảm giác sắp có nguy cơ, hơn nữa Đổng Học Bân là chồng Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân cùng Ủy ban kỷ luật đề nghị điều tra, khẳng định lại tác động đến thần kinh Phùng Kiệt, nghĩ đến chính mình cùng Tuệ Lan là liên thủ chống lại hắn, cho nên mới có màn này?
Con mẹ nó! Ngươi đây là đến đây làm loạn sao!
Đổng Học Bân có chút phiền, nghĩ rằng ai đã để lộ tin tức?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Chiêm Phó bí thư luôn chạm trán với Hạ Bí thư, sự tình cũng không giấu được người có tâm, Phùng Kiệt biết cũng không có gì kỳ quái.
Về phần Sở Phó Khu trưởng?
Chẳng lẽ là lãnh đạo phụ trách công trình khu Tây Bình này?
Chuyện này cùng hắn ta có liên quan? Cho nên Phùng Kiệt dẫn hắn ta cùng nhau đến thị sát ?
Đổng Học Bân trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều việc, chờ sau khi bọn họ đi vào trường học liền đem tiền trà đặt lên trên bàn, cũng bước nhanh vào theo, bảo an nghĩ đến Đổng Học Bân theo chân bọn họ, cũng không ngăn đón.
Trên công trường.
Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc Phí Phàm mấy người đang ở phía ngoài căn nhà dạy học chưa xây xong xem một chút.
Phó Thị trưởng Phùng Kiệt vừa đến, liếc mắt một cái liền nhìn về phía bọn họ, “Ồ, đây không phải Tiểu Lưu bên Ủy ban kỷ luật sao?”
Đám người Lưu Hán Khanh ngạc nhiên, quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy mấy người bọn họ, “Phùng thị trưởng?”
Phùng Kiệt nhíu mày nói: “Sao người của Ủy ban kỷ luật lại đến trường cấp ba vạy? Đây là muốn điều tra kỷ luật cán bộ sao?”
Nghe vậy, Sở Phó Khu trưởng mặt sắc không tốt lắm, cũng nhìn về phía mấy người Lưu Hán Khanh, thực không cho mặt mũi nói: “Lưu Chủ nhiệm, các người lại đây như thế nào cũng chưa nói một tiếng, liên hệ với chúng tôi cùng phối hợp tiếp đãi, nơi này chính là hiện trường đang thi công, cũng không có gì đáng xem cả?”
Chu Trúc Phí Phàm cùng Ninh Thiếu Dương ba người liếc nhau.
Lưu Hán Khanh cũng không biết nên nói cái gì, ai cũng không nghĩ tới Phó Thị trưởng lại có thể sẽ đến.
Vốn là điều tra ngầm, lần này cũng bại lộ, kinh động cả chính quyền địa phương
Thấy Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng ở mặt ngoài hỏi, chức trách là chất vấn, Đổng Học Bân trong lòng nhất thời dấy lên cơn tức, con mẹ nó, chúng mày thân là cán bộ quốc gia, chẳng những không giữ bí mật cho công tác điều tra ngầm của cho Ủy ban kỷ luật chúng tao sau còn tuyên truyền ở khắp nơi nơi? Cố ý lại đây khởi binh vấn tội? Chúng mày có ý tứ gì? Phá Ủy ban kỷ luật chúng tao? Cố ý làm chúng tao mất mặt? Cố ý phá hư cuộc điều tra của Ủy ban kỷ luật? Cho chúng mày lên mặt?
Cút con mẹ chúng mày đi.
Đổng Học Bân từ phía sau đi nhanh lên, nhìn thoáng qua đám người Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng, rồi cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp nói với Lưu Hán Khanh cùng vài khoa viên: “Đang làm việc, tán gẫu cái gì đấy? Con mèo nhỏ con chó nhỏ cũng phải đáp lời? Nên làm gì làm gì!”
Con mèo nhỏ, con chó nhỏ ?
Cả đám người Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng đều ngạc nhiên, sau đó tất cả đều giận! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Khu Tây Bình.
Đại viện ký túc xá thị ủy tuy rằng cũng thuộc địa giới khu Tây Bình, có điều cách trường cấp ba Tây Bình vẫn là có chút khoảng cách, đêm ngày hôm qua lúc Đổng Học Bân trên đường không có xe, không tắc đường, nhưng hôm nay sau khi dẫn mọi người đi một chút lại dừng, không ít thời gian mới đến, vừa nhìn đồng hồ, Đổng Học Bân dẫn theo người tùy tiện tìm một khách sạn gần đó ăn cơm, không thể làm cho mọi người đói bụng mà tiếp tục cuộc điều tra ngầm được?
Trong khách sạn.
“Mọi người đều ăn đi, hôm nay tôi mời khách”.
“Cảm ơn Chủ nhiệm, chúng tôi đây cũng không khách khí ?”.
“Đổng Chủ nhiệm, chúng tôi lấy trà thay rượu kính ngài một ly”.
“Được, cạn, ha ha”.
Hôm nay mục đích của Đổng Học Bân thật ra không phải đi điều tra ngầm, cái này chỉ là cái cớ ở ngoài, hắn trên thực tế là muốn lại đây cứu người, nếu là hơn hai giờ chiều trường học bị sập, thời gian này Đổng Học Bân cũng không phải thực sốt ruột, đi sớm cũng vô dụng. Biết có nhiều người chết như vậy, Đổng Học Bân tự nhiên không có khả năng ngồi xem mặc kệ, hắn lần này chẳng những muốn cứu người, chẳng những muốn trừng trị những người có trách nhiệm tương quan, còn muốn đem tư lịch của chính mình củng cố lại, càng muốn giúp Tạ Tuệ Lan dễ dàng tới thị ủy, dự đoán sự tình có vẻ nhiều, Đổng Học Bân cũng không biết chính mình có thể làm được mấy việc, dù sao thành bại đều đến lúc đó mới biết, vì điều này, hắn phải liều mạng, cơ hội không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống, mà là chính mình chộp lấy, nhàn rỗi lâu như vậy không làm chính sự, Đổng Học Bân lúc này muốn nắm cơ hội.
Mọi người đều ăn đồ ăn.
Đồ ăn thực phong phú, cũng không hề rẻ.
Rất nhiều người đều biết, Đổng Học Bân cùng đồng sự ăn cơm hoặc là mời khách, đều là chính mình bỏ tiền, cho tới bây giờ không cùng đơn vị chi trả qua, cho nên hiện tại trong lúc Trung ương đang hạ lệnh nghiêm cấm dung tiền công cho các khoản ăn uống, Đổng Học Bân gọi món ăn cũng không có gì cố kỵ, hắn cũng không dùng công khoản.
Mấy khoa viên đến cùng Đổng Học Bân đều là những người có quan hệ không tồi với hắn, có Chu Trúc và Phí Phàm, đều là những người lần trước đã cùng hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong lúc đó đã có hiểu biết lẫn nhau, tiếp sau đó chính là giám sát phòng Ninh Thiếu Dương, người này Đổng Học Bân không biết, chỉ biết là cùng Phó Chủ nhiệm phòng giấm sát Lưu Hán Khanh có quan hệ không tồi, cho nên hẳn là không phải người mà La Hải Đình tuyển cho hắn, mà là Lưu Hán Khanh mang đến.
Đổng Học Bân liếc mắt nhìn Lưu Hán Khanh một cái.
Lưu Hán Khanh đương nhiên đang ăn cơm, dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện nhiều.
Từ lần trước Đổng Học Bân đụng phải Lưu Hán Khanh, sau đó liên hệ với giám đốc ngân hàng công thương Tiền Lệ hoa phối hợp với Ủy ban kỷ luật điều tra phụ thân của Lưu Hán Khanh, đã bị ảnh hưởng không có biện pháp thăng chức, từ đó Lưu Hán Khanh liền giữ thái độ cực kỳ kém, thật ra sau khi bên phòng điều tra kỷ luật của ngân hàng công thương kiểm tra, vấn đề của phụ thân Lưu Hán Khanh cũng không phải đặc biệt lớn, chỉ cho về hưu sớm, có điều điều này vẫn để lại ảnh hưởng rất sâu, Đổng Học Bân biết trong lòng Lưu Hán Khanh khẳng định rất hận mình, Đổng Học Bân cũng chướng mắt hắn, nhưng Đổng Học Bân không cần, lúc này vẫn là mang theo hắn đến đây, gần nhất là không nghĩ người khác nói những lời nhàm chán, nói chính mình tốt nhất là nên lấy đại cục làm trọng, thứ hai cũng không nghĩ Lưu Hán Khanh sẽ ăn không ngồi rồi, mỗi ngày đến văn phòng cũng dễ chịu? Lúc nào cần chạy theo tôi thì chạy.
Sau khi ăn xong, mọi người ra khỏi khách sạn.
Đổng Học Bân lên tiếng nói: “Xe để lại đây đi, chúng ta đi bộ đi, không xa đâu”.
Chu Trúc nháy mắt mấy cái, hỏi:“Chủ nhiệm, lần này nhiệm vụ chủ yếu là... ngài xem chúng ta nên làm cái gì?”
“Tìm hiểu tình hình” Đổng Học Bân nói: “Cải trang làm giáo viên cũng được, cải trang thành người khác cũng không sao, chủ yếu xem bên thi công thân thiết với những cán bộ nào, còn có việc tài liệu kiến trúc cũng phải tìm xem, tiểu Phí, tôi nhớ rõ lúc đại học cậu học kiến trúc đúng không? Cậu hãy lưu tâm vào chuyện này, nhìn xem có vấn đề gì không”.
Phí Phàm vội nói: “Vâng”.
Về phương diện này bên thành phố có phân cho Phùng Phó Thị trưởng, tuy rằng bên Tuệ Lan có đề nghị, nhưng vẫn không có người xuống điều tra, việc này Đổng Học Bân cũng chỉ có thể tự mình đi làm, tuy nói chuyện này không phải phạm vi công tác của Ủy ban kỷ luật, cái mà bọn họ cần tìm hiểu hẳn là về phía kiến trúc công trình và lãnh đạo đại phương từng có tin tức giao dịch gì, có điều xem ra, chuyện này tự nhiên là do Đổng Học Bân làm chủ, hắn muốn tra, người khác cũng không dám nói cái gì, huống chi trong lúc đó những việc này đều có liên lụy, vấn đề vật liệu xây dựng mà không điều tra, cũng không thể tìm ra lãnh đạo khả nghi trong khu Tây Bình.
Mấy người xuất phát.
Hơn mười phút sau, bọn họ đi tới cổng trường cấp ba Tây Bình.
“Được rồi, mọi người khéo léo một chút nhé” Đổng Học Bân dặn nói.
Chu Trúc cùng Phí Phàm thật ra ngay từ năm thứ nhất công tác đều có xuất thân là nhân viên điều tra ngầm của Ủy ban kỷ luật, loại việc nặng nhọc này cơ bản đều là do sinh viên vừa tốt nghiệp sinh viên mới xin và làm, cho nên hai người vô cùng thuần thục. Lưu Hán Khanh và Ninh thiếu dương cũng chưa nói cái gì, quay đầu liền vào công trường trường cấp ba.
“Ôi chao, mọi người làm gì vậy?” Một bảo an ngăn cản bọn họ.
Chu Trúc lạnh nhạt tự nhiên nói: “Chúng tôi là người bên trường cấp ba, đến xem tiến độ công trình”.
Bảo an nháy mắt mấy cái, “Trường cấp ba? Tôi như thế nào chưa thấy qua các người?”
Chu Trúc nói: “Chúng tôi là lần đầu tiên lại đây, anh đương nhiên chưa thấy qua”.
Bảo an nói: “Nơi này là nơi thi công, không có phê chuẩn không thể vào”.
Lưu Hán Khanh nhíu mày nói: “Trường học của chính chúng tôi còn không thể đi vào sao? Tôi nghĩ anh cũng chưa thấy qua chúng tôi! Hiệu trưởng bảo tôi tới xem tiến độ! Còn phải để anh đồng ý nữa sao?”
Bảo an bị kiềm hãm.
Lưu Hán Khanh cũng không để ý đến hắn, mang theo người đi vào, nhìn trái nhìn phải.
Bảo an không nói gì, cuối cùng vẫn là không ngăn cản, để bọn họ đi vào.
Đổng Học Bân nhìn xem khẽ gật đầu, dứt bỏ thành kiến cá nhân, lão Lưu về mặt công tác vẫn là không tìm thấy vấn đề gì, so với Chu Trúc Phí Phàm bọn họ còn ổn trọng hơn, gặp chuyện cũng linh hoạt. Thấy bọn họ vào trường cấp ba, Đổng Học Bân lại không đi vào trong, mà ở ven đường tìm một quán trà, ngồi xuống gọi một cốc trà uống, thời gian còn kém nhiều lắm, Đổng Học Bân đi vào cũng vô dụng, loại việc ngầm điều tra này giao cấp dưới làm là được. Đổng Học Bân hiện tại làm việc cũng không cần phải đích thân nhúng tay vào, điều này là hắn học được ở Tuệ Lan, lãnh đạo có cái giá của lãnh đạo, bằng không còn gọi gì là lãnh đạo? Có lực tương tác là tốt, nhưng cũng cần chú ý khoảng cách, bằng không quá thân và ôn hòa, cấp dưới cũng sẽ không coi hắn ra gì, đây là tối kỵ làm lãnh đạo.
Trà rất thơm, nhưng không phải trà mới.
Đổng Học Bân vắt hai chân lên, tâm nói vẫn là làm lãnh đạo tốt, có chuyện giao cho cấp dưới là được
Nhưng đột nhiên,khóe mắt Đổng Học Bân sang lên, bỗng nhiên thấy một gương mặt quen thuộc từ xa xa đi tới, phía sau còn đi theo năm sáu người
“Phùng Thị trưởng, phía trước chính là trường cấp ba”.
“Đi, đi xem công trình thế nào”.
Ồ? đây không phải Phó Thị trưởng thành phố Phần Châu Phùng Kiệt sao? Hắn như thế nào đến đây?
Đổng Học Bân sửng sốt, sau đó mặt sắc liền trầm xuống, một chút, phản ứng đầu tiên của anh chính là – tin tức Ủy ban kỷ luật đến Trường cấp ba khu Tây Bình đã điều tra ngầm bị lộ!
Phùng Kiệt cũng không có nhìn thấy Đổng Học Bân, mang theo người bước vào.
Bảo an theo bản năng đứng ra cản, nhưng nhìn đến Phùng Kiệt ở phía sau, vội hỏi: “Sở Khu trưởng!”.
Sở Khu trưởng này hẳn là chức phó, chỉ thấy Sở Phó Khu trưởng khoát tay, bảo an lui qua một bên.
Đằng sau còn có vài người hẳn là đều là cán bộ khu Tây Bình hoặc là nhân viên công tác khu ủy khu chính phủ, đều là đi theo.
Đổng Học Bân đem chén trà đặt lên bàn, Tuệ Lan nói qua, Phùng Phó Thị trưởng từng đề cập qua muốn tìm người xuống dưới điều tra, nhưng khẳng định không đến mức hắn tự mình lại đây, hiển nhiên Phùng Kiệt là nghe nói Ủy ban kỷ luật có người đi điều tra ngầm, thế này mới ngồi không yên mà lại đây áp trận? Phùng Kiệt đang trong thời kỳ mấu chốt để vào thị ủy thường ủy, hắn ta không muốn phía sau gặp chuyện không may, trông cuộc họp thị trưởng Tuệ Lan đề nghị điều tra và tái thiết chất lượng thi công sau thiên tai, khẳng định làm cho Phùng Kiệt sinh ra một loại cảm giác sắp có nguy cơ, hơn nữa Đổng Học Bân là chồng Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân cùng Ủy ban kỷ luật đề nghị điều tra, khẳng định lại tác động đến thần kinh Phùng Kiệt, nghĩ đến chính mình cùng Tuệ Lan là liên thủ chống lại hắn, cho nên mới có màn này?
Con mẹ nó! Ngươi đây là đến đây làm loạn sao!
Đổng Học Bân có chút phiền, nghĩ rằng ai đã để lộ tin tức?
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Chiêm Phó bí thư luôn chạm trán với Hạ Bí thư, sự tình cũng không giấu được người có tâm, Phùng Kiệt biết cũng không có gì kỳ quái.
Về phần Sở Phó Khu trưởng?
Chẳng lẽ là lãnh đạo phụ trách công trình khu Tây Bình này?
Chuyện này cùng hắn ta có liên quan? Cho nên Phùng Kiệt dẫn hắn ta cùng nhau đến thị sát ?
Đổng Học Bân trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều việc, chờ sau khi bọn họ đi vào trường học liền đem tiền trà đặt lên trên bàn, cũng bước nhanh vào theo, bảo an nghĩ đến Đổng Học Bân theo chân bọn họ, cũng không ngăn đón.
Trên công trường.
Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc Phí Phàm mấy người đang ở phía ngoài căn nhà dạy học chưa xây xong xem một chút.
Phó Thị trưởng Phùng Kiệt vừa đến, liếc mắt một cái liền nhìn về phía bọn họ, “Ồ, đây không phải Tiểu Lưu bên Ủy ban kỷ luật sao?”
Đám người Lưu Hán Khanh ngạc nhiên, quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy mấy người bọn họ, “Phùng thị trưởng?”
Phùng Kiệt nhíu mày nói: “Sao người của Ủy ban kỷ luật lại đến trường cấp ba vạy? Đây là muốn điều tra kỷ luật cán bộ sao?”
Nghe vậy, Sở Phó Khu trưởng mặt sắc không tốt lắm, cũng nhìn về phía mấy người Lưu Hán Khanh, thực không cho mặt mũi nói: “Lưu Chủ nhiệm, các người lại đây như thế nào cũng chưa nói một tiếng, liên hệ với chúng tôi cùng phối hợp tiếp đãi, nơi này chính là hiện trường đang thi công, cũng không có gì đáng xem cả?”
Chu Trúc Phí Phàm cùng Ninh Thiếu Dương ba người liếc nhau.
Lưu Hán Khanh cũng không biết nên nói cái gì, ai cũng không nghĩ tới Phó Thị trưởng lại có thể sẽ đến.
Vốn là điều tra ngầm, lần này cũng bại lộ, kinh động cả chính quyền địa phương
Thấy Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng ở mặt ngoài hỏi, chức trách là chất vấn, Đổng Học Bân trong lòng nhất thời dấy lên cơn tức, con mẹ nó, chúng mày thân là cán bộ quốc gia, chẳng những không giữ bí mật cho công tác điều tra ngầm của cho Ủy ban kỷ luật chúng tao sau còn tuyên truyền ở khắp nơi nơi? Cố ý lại đây khởi binh vấn tội? Chúng mày có ý tứ gì? Phá Ủy ban kỷ luật chúng tao? Cố ý làm chúng tao mất mặt? Cố ý phá hư cuộc điều tra của Ủy ban kỷ luật? Cho chúng mày lên mặt?
Cút con mẹ chúng mày đi.
Đổng Học Bân từ phía sau đi nhanh lên, nhìn thoáng qua đám người Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng, rồi cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp nói với Lưu Hán Khanh cùng vài khoa viên: “Đang làm việc, tán gẫu cái gì đấy? Con mèo nhỏ con chó nhỏ cũng phải đáp lời? Nên làm gì làm gì!”
Con mèo nhỏ, con chó nhỏ ?
Cả đám người Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng đều ngạc nhiên, sau đó tất cả đều giận! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.