Chương 1763: Tôi quản!
Thường Dụ
10/05/2017
Ở một huyện nào đó.
Thời gian không còn sớm.
Đồn công an, trời cũng sớm đen.
Vài chiếc xe cảnh sát đi vào, đậu ở trong sân, sau đó lão cảnh sát nhân dân xuống xe trước, vội vàng kêu Đổng Học Bân và Phương Văn Bình xuống xe.
Mau mau. Lão cảnh sát nhân dân nói.
Làm sao vậy? Đổng Học Bân nói.
Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói bên cạnh: Đi vào trước rồi nói.
Đừng hỏi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Một cảnh sát nhân dân khác cũng đi kéo bọn họ.
Mấy người đều lục đục đi vào đồn công an, sau đó vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy được đám người dân tộc thiểu số, dẫn đầu cũng là cái gã bán hàng kia, bởi vì chổ này cách quầy hàng của bọn họ rất gần, một chút cũng không xa, cho nên bọn họ đi cũng tới, bất quá cho dù tới loại cơ quan quyền lực như đồn công an, biểu tình của gã bán hàng và những người khác cũng một chút không thay đổi qua, rất hung hãn, trong tay vẫn như cũ cầm theo hung khí, gậy gộc các loại, không có một ai thần sắc là hiền lành. Sau đó hỏi cũng không có hỏi, trực tiếp xông vào cửa lớn của đồn công an, bảo vệ cửa và cảnh sát nhân dân bên trong vừa nhìn, cũng đều không dám ngăn, tất cả đều để cho bọn họ đi vào.
Lúc này Đổng Học Bân mới biết được, cảnh sát nhân dân vì sao khiến cho hắn và Phương Văn Bình nhanh chóng tiến vào, thì ra bọn họ cũng có chút phát sợ đám người này, điều này làm cho Đổng Học Bân trong lòng càng khó chịu, các người là một cơ quan quyền lực, đối mặt những tên làm xằng làm bậy này lại có thể tránh né?
Vậy cần các người để làm gì?
Cần đồn công an các người để làm gì?
Đều làm cái gì thế!
. . .
Bên trong.
Lão cảnh sát nhân dân mang theo bọn họ vào một gian phòng, có cửa sổ, vừa lúc quay ra bên ngoài, đều có thể nghe được tiếng động bên ngoài và thấy được đám người kia.
Ngồi đi. Lão cảnh sát nhân dân nói.
Phương Văn Bình nói: Đây là làm gì?
Lão cảnh sát nhân dân bất đắc dĩ nói: Các người đã biết, nếu như vừa rồi chúng tôi đến muộn một chút, các người còn không biết bị đánh thành cái dạng gì.
Phương Văn Bình à một tiếng.Không ngờ đồn công an các người ở đây cũng là trang trí phải không?
Lão cảnh sát nhân dân không quá thích nghe, Nói không thể nói như vậy, các người là du khách? Bên này là khu dân tộc thiểu số, cho dù vẫn là dân tộc người Hán nhân khẩu tương đối nhiều, cũng là có địa phương của một ít dân tộc thiểu số, đều rất đoàn kết, các người nhìn bên ngoài, chỉ cần một người có việc. Bọn họ đều cùng nhau đứng ra, ở đây đã từng có không ít du khách nổi xung đột với bọn họ, chúng tôi cũng xử lý qua, thế nhưng căn bản là không có biện pháp xử lý, bọn họ ngay cả đồn công an đều dám xông vào. Còn đánh qua cảnh sát nhân dân của chúng tôi, nhưng cuối cùng có thể thế nào? Nhiều người như vậy, còn đều là tụ tập với nhau, chúng tôi cũng không có biện pháp xử lý, tình huống bên trong vô cùng phức tạp, nhất thời cũng nói với các người không rõ.
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Vậy nhìn bọn họ làm xằng làm bậy như thế?
Vậy cô cho chúng tôi một chủ ý đi, làm sao bây giờ? Một cảnh sát nhân dân trẻ tuổi bên cạnh ngữ khí thật không tốt.
Phương Văn Bình là ai, tính tình còn lớn hơn so với hắn, Cái này là khu vực quản hạt của các người, tôi ra chủ ý cho các người như thế nào! Đám người này ép mua ép bán, cướp đoạt lộ liễu trắng trợn! Các người không làm được cái gì? Hả?
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói: Đừng nói móc kiểu đó. Ai tới đều không trị được cái này, các người cũng thấy rồi, có thể đem các người hoàn chỉnh mang về tới đây cũng là vạn hạnh.
Đổng Học Bân cũng nói: Vậy nếu chúng tôi bị bọn họ đánh, vậy cũng là đáng đời?
Nói thì dễ. Làm mới khó. Lão cảnh sát nhân dân nói: Các người buổi tối ngày hôm nay ở chổ chúng tôi tránh một chút đi, nhìn xem rốt cuộc tình huống gì. Bọn họ nếu như đi sớm, vậy cũng may, các người cũng có thể đi sớm một chút, bọn họ nếu như vẫn không đi, vậy mới là phiền phức.
Phương Văn Bình bật cười một tiếng nói: Các người cũng là công tác như thế?
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi phát hỏa nói: Chúng tôi là giúp các người! Các người còn chưa xong? Đám người kia dễ đắc tội sao? Một người hung hăn hơn so với một người! Có thể làm sao bây giờ? Người ta là dân tộc thiểu số! Loại vấn đề này đều là xử lý không tốt!
Phương Văn Bình nói: Cái này mà xử lý không tốt? Tôi thấy các người là không có ý xử lý!
Cô . . . Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi căm tức nói: Tốt! Vậy các người tự mình đi ra ngoài! Chúng tôi mặc kệ! Cái thứ gì thế! Chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt!
Đổng Học Bân mắng: Cháu trai! Nói chuyện cái kiểu gì thế!
Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói: Cậu con mẹ nó mắng ai thế!
Đổng Học Bân nói: Tôi con mẹ nó cũng là mắng anh đấy! Thế nào?
Cậu lập lại lần nữa tôi nghe một chút? Hả? Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi đi lên một bước.
Đổng Học Bân không chút nào tỏ ra yếu kém cũng tiến tới trước một bước, chỉ vào mũi hắn nói: Tôi gọi anh là cháu trai đó! Tôi nói đấy! Làm gì tôi nào?
Lão cảnh sát nhân dân quát to: Đều đừng nói nữa!
Phương Văn Bình cũng kéo Đổng Học Bân, Đừng động thủ!
Đổng Học Bân tức giận nói: Tôi con mẹ nó cho hắn mặt! Dân tộc thiểu số thì làm sao? Dân tộc thiểu số cũng là người, chúng ta không phải người? Dân tộc thiểu số là có thể chặn đường cướp đoạt ép mua ép bán! Chúng ta phải né tránh? Cái này con mẹ nó là đạo lý nhà các người định hả? Bớt con mẹ nó nhảm đi! Pháp luật là định cho mỗi người! Ai cũng đừng làm đặc thù hóa! Dựa vào cái gì chúng tôi phải xem ánh mắt của bọn họ?
Người cảnh sát nhân dân tẻ tuổi chỉ vào bên ngoài nói: Vậy chính cậu đi giải quyết đi!
Anh nghĩ rằng tôi giải quyết không được? Đổng Học Bân đã chịu không nổi cái này, Sóng to gió lớn tôi đều đi qua, còn sợ vài con mèo nhỏ chó nhỏ này à? Anh con mẹ nó nói giỡn với tôi hả? Không phải là hơn mười tên thôi sao! Nếu không có người lôi kéo tôi đi! Tôi còn cùng các người đến đồn công an nghe các người nói loại ngụy biện này? Không làm cũng là không làm, các người tìm cớ và nguyên nhân cái gì? Hả? Trách nhiệm tất cả đều là của người khác! Các người một câu xử lý không được thì xong? Vậy cần các người làm gì hả? Trang trí hả? Vậy các người sớm cuốn gói cút đi cho tôi!
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi quát to: Cậu cũng không biết phân biệt!
Lão cảnh sát nhân dân nhìn hắn nói: Người tuổi trẻ, nói chuyện đừng nặng lời như vậy!
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng là nặng lợi như thế! Tôi con mẹ nó cũng là cái tính tình này! Chúng tôi bị ép mua ép bán, bị vây quanh cướp đoạt, chúng tôi còn phải tránh né bọn họ? Bọn họ tới đồn công an các người đều hỏi cũng không hỏi một chút? Cũng không bắt người? Các người có ý gì!
Phương Văn Bình hiển nhiên cũng là cùng một suy nghĩ với Đổng Học Bân, Chúng tôi không cần trốn, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ làm ra một công đạo!
Lão cảnh sát nhân dân nhíu mày lắc đầu.
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói: Vậy các người tự mình làm công đạo đi! Đừng tìm chúng tôi!
Đổng Học Bân phát hỏa nói: Các người con mẹ nó đây là cái thái độ gì? Một đồn công an, mà là thế này? Có vụ án mặc kệ? Người đều tới đồn công an các người cũng không quản? Vẫn là cái loại lẽ thẳng khí hùng không cho chúng tôi tìm các người? Các người thật giỏi! Cần các người cũng là lãng phí lương thực quốc gia! Dừng một chút, Đổng Học Bân nói thẳng: Được, các người không phải quản không được sao? Vậy tôi quản! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Thời gian không còn sớm.
Đồn công an, trời cũng sớm đen.
Vài chiếc xe cảnh sát đi vào, đậu ở trong sân, sau đó lão cảnh sát nhân dân xuống xe trước, vội vàng kêu Đổng Học Bân và Phương Văn Bình xuống xe.
Mau mau. Lão cảnh sát nhân dân nói.
Làm sao vậy? Đổng Học Bân nói.
Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói bên cạnh: Đi vào trước rồi nói.
Đừng hỏi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút. Một cảnh sát nhân dân khác cũng đi kéo bọn họ.
Mấy người đều lục đục đi vào đồn công an, sau đó vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy được đám người dân tộc thiểu số, dẫn đầu cũng là cái gã bán hàng kia, bởi vì chổ này cách quầy hàng của bọn họ rất gần, một chút cũng không xa, cho nên bọn họ đi cũng tới, bất quá cho dù tới loại cơ quan quyền lực như đồn công an, biểu tình của gã bán hàng và những người khác cũng một chút không thay đổi qua, rất hung hãn, trong tay vẫn như cũ cầm theo hung khí, gậy gộc các loại, không có một ai thần sắc là hiền lành. Sau đó hỏi cũng không có hỏi, trực tiếp xông vào cửa lớn của đồn công an, bảo vệ cửa và cảnh sát nhân dân bên trong vừa nhìn, cũng đều không dám ngăn, tất cả đều để cho bọn họ đi vào.
Lúc này Đổng Học Bân mới biết được, cảnh sát nhân dân vì sao khiến cho hắn và Phương Văn Bình nhanh chóng tiến vào, thì ra bọn họ cũng có chút phát sợ đám người này, điều này làm cho Đổng Học Bân trong lòng càng khó chịu, các người là một cơ quan quyền lực, đối mặt những tên làm xằng làm bậy này lại có thể tránh né?
Vậy cần các người để làm gì?
Cần đồn công an các người để làm gì?
Đều làm cái gì thế!
. . .
Bên trong.
Lão cảnh sát nhân dân mang theo bọn họ vào một gian phòng, có cửa sổ, vừa lúc quay ra bên ngoài, đều có thể nghe được tiếng động bên ngoài và thấy được đám người kia.
Ngồi đi. Lão cảnh sát nhân dân nói.
Phương Văn Bình nói: Đây là làm gì?
Lão cảnh sát nhân dân bất đắc dĩ nói: Các người đã biết, nếu như vừa rồi chúng tôi đến muộn một chút, các người còn không biết bị đánh thành cái dạng gì.
Phương Văn Bình à một tiếng.Không ngờ đồn công an các người ở đây cũng là trang trí phải không?
Lão cảnh sát nhân dân không quá thích nghe, Nói không thể nói như vậy, các người là du khách? Bên này là khu dân tộc thiểu số, cho dù vẫn là dân tộc người Hán nhân khẩu tương đối nhiều, cũng là có địa phương của một ít dân tộc thiểu số, đều rất đoàn kết, các người nhìn bên ngoài, chỉ cần một người có việc. Bọn họ đều cùng nhau đứng ra, ở đây đã từng có không ít du khách nổi xung đột với bọn họ, chúng tôi cũng xử lý qua, thế nhưng căn bản là không có biện pháp xử lý, bọn họ ngay cả đồn công an đều dám xông vào. Còn đánh qua cảnh sát nhân dân của chúng tôi, nhưng cuối cùng có thể thế nào? Nhiều người như vậy, còn đều là tụ tập với nhau, chúng tôi cũng không có biện pháp xử lý, tình huống bên trong vô cùng phức tạp, nhất thời cũng nói với các người không rõ.
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Vậy nhìn bọn họ làm xằng làm bậy như thế?
Vậy cô cho chúng tôi một chủ ý đi, làm sao bây giờ? Một cảnh sát nhân dân trẻ tuổi bên cạnh ngữ khí thật không tốt.
Phương Văn Bình là ai, tính tình còn lớn hơn so với hắn, Cái này là khu vực quản hạt của các người, tôi ra chủ ý cho các người như thế nào! Đám người này ép mua ép bán, cướp đoạt lộ liễu trắng trợn! Các người không làm được cái gì? Hả?
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói: Đừng nói móc kiểu đó. Ai tới đều không trị được cái này, các người cũng thấy rồi, có thể đem các người hoàn chỉnh mang về tới đây cũng là vạn hạnh.
Đổng Học Bân cũng nói: Vậy nếu chúng tôi bị bọn họ đánh, vậy cũng là đáng đời?
Nói thì dễ. Làm mới khó. Lão cảnh sát nhân dân nói: Các người buổi tối ngày hôm nay ở chổ chúng tôi tránh một chút đi, nhìn xem rốt cuộc tình huống gì. Bọn họ nếu như đi sớm, vậy cũng may, các người cũng có thể đi sớm một chút, bọn họ nếu như vẫn không đi, vậy mới là phiền phức.
Phương Văn Bình bật cười một tiếng nói: Các người cũng là công tác như thế?
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi phát hỏa nói: Chúng tôi là giúp các người! Các người còn chưa xong? Đám người kia dễ đắc tội sao? Một người hung hăn hơn so với một người! Có thể làm sao bây giờ? Người ta là dân tộc thiểu số! Loại vấn đề này đều là xử lý không tốt!
Phương Văn Bình nói: Cái này mà xử lý không tốt? Tôi thấy các người là không có ý xử lý!
Cô . . . Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi căm tức nói: Tốt! Vậy các người tự mình đi ra ngoài! Chúng tôi mặc kệ! Cái thứ gì thế! Chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt!
Đổng Học Bân mắng: Cháu trai! Nói chuyện cái kiểu gì thế!
Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói: Cậu con mẹ nó mắng ai thế!
Đổng Học Bân nói: Tôi con mẹ nó cũng là mắng anh đấy! Thế nào?
Cậu lập lại lần nữa tôi nghe một chút? Hả? Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi đi lên một bước.
Đổng Học Bân không chút nào tỏ ra yếu kém cũng tiến tới trước một bước, chỉ vào mũi hắn nói: Tôi gọi anh là cháu trai đó! Tôi nói đấy! Làm gì tôi nào?
Lão cảnh sát nhân dân quát to: Đều đừng nói nữa!
Phương Văn Bình cũng kéo Đổng Học Bân, Đừng động thủ!
Đổng Học Bân tức giận nói: Tôi con mẹ nó cho hắn mặt! Dân tộc thiểu số thì làm sao? Dân tộc thiểu số cũng là người, chúng ta không phải người? Dân tộc thiểu số là có thể chặn đường cướp đoạt ép mua ép bán! Chúng ta phải né tránh? Cái này con mẹ nó là đạo lý nhà các người định hả? Bớt con mẹ nó nhảm đi! Pháp luật là định cho mỗi người! Ai cũng đừng làm đặc thù hóa! Dựa vào cái gì chúng tôi phải xem ánh mắt của bọn họ?
Người cảnh sát nhân dân tẻ tuổi chỉ vào bên ngoài nói: Vậy chính cậu đi giải quyết đi!
Anh nghĩ rằng tôi giải quyết không được? Đổng Học Bân đã chịu không nổi cái này, Sóng to gió lớn tôi đều đi qua, còn sợ vài con mèo nhỏ chó nhỏ này à? Anh con mẹ nó nói giỡn với tôi hả? Không phải là hơn mười tên thôi sao! Nếu không có người lôi kéo tôi đi! Tôi còn cùng các người đến đồn công an nghe các người nói loại ngụy biện này? Không làm cũng là không làm, các người tìm cớ và nguyên nhân cái gì? Hả? Trách nhiệm tất cả đều là của người khác! Các người một câu xử lý không được thì xong? Vậy cần các người làm gì hả? Trang trí hả? Vậy các người sớm cuốn gói cút đi cho tôi!
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi quát to: Cậu cũng không biết phân biệt!
Lão cảnh sát nhân dân nhìn hắn nói: Người tuổi trẻ, nói chuyện đừng nặng lời như vậy!
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng là nặng lợi như thế! Tôi con mẹ nó cũng là cái tính tình này! Chúng tôi bị ép mua ép bán, bị vây quanh cướp đoạt, chúng tôi còn phải tránh né bọn họ? Bọn họ tới đồn công an các người đều hỏi cũng không hỏi một chút? Cũng không bắt người? Các người có ý gì!
Phương Văn Bình hiển nhiên cũng là cùng một suy nghĩ với Đổng Học Bân, Chúng tôi không cần trốn, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ làm ra một công đạo!
Lão cảnh sát nhân dân nhíu mày lắc đầu.
Người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi nói: Vậy các người tự mình làm công đạo đi! Đừng tìm chúng tôi!
Đổng Học Bân phát hỏa nói: Các người con mẹ nó đây là cái thái độ gì? Một đồn công an, mà là thế này? Có vụ án mặc kệ? Người đều tới đồn công an các người cũng không quản? Vẫn là cái loại lẽ thẳng khí hùng không cho chúng tôi tìm các người? Các người thật giỏi! Cần các người cũng là lãng phí lương thực quốc gia! Dừng một chút, Đổng Học Bân nói thẳng: Được, các người không phải quản không được sao? Vậy tôi quản! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.