Chương 1395: Tổng kết công tác của Đổng Học Bân!
Thường Dụ
10/05/2017
Ngày hôm sau.
Thứ bảy cuối tuần.
Huyện Trinh Thủy, gia thuộc viện huyện ủy.
Sáng sớm, Đổng Học Bân duỗi lưng ngồi dậy khỏi giường, có chút mệt mỏi rã rời, hắn không rời giường mà là chụp lấy gói thuốc lá trên bàn rút một điếu ra hút, sau đó tiện tay mở cái TV hai mươi chín inch kiểu cũ, dùng cái điều khiển từ xa không tốt lắm để đổi kênh, cũng không biết là hết pin hay là do điều khiển từ xa quá cũ bấm mất linh, mỗi lần đổi kênh là phải hung hăng bấm mạnh mới được, cực lỳ lao lực, hơn nữa màn hình TV còn không rõ ràng, rất nhiều kênh đều vẹo qua vẹo lại, bất quá tới huyện Trinh Thủy hơn hai tháng, Đổng Học Bân cũng dần dần làm quen với hoàn cảnh nghèo khó bên này, có một cái TV đã là không tồi rồi, rất nhiều gia đình ở hương trấn ngay cả TV đều không có.
Một kênh ...
Hai kênh ...
Ba kênh ...
Sau khi đổi đến kênh thứ tư, cũng chính là tin tức buổi sáng của thành phố Mai Hà.
Tin tức đầu tiên cũng là có liên quan đến sự cố trọng đại của huyện Thành Cương ngày hôm qua, ở trong cũng không đơn giản giống như ngày hôm qua, mà là kể lại chi tiết tính huống phát sinh sự cố, ngay cả chuyện Lý Chí Tân và lãnh đạo của công ty kiến trúc bị bắt giữ cũng nói ra, cuối cùng còn bổ sung nguyên nhân sư cố, theo kết quả điều tra sơ bộ thì vật liệu thi công tồn tại vấn đề rất lớn, rất nhiều kiểm tra vật liệu đều cho thấy không hợp quy cách, tồn tại nhiều vấn đề ăn xén vật liệu!
Quả thế.
Đổng Học Bân âm thầm lắc đầu, nếu không phải mình làm ra chuyện này, thì mấy vấn đề kia phỏng chừng có thể là vĩnh viễn không bại lộ.
Đám người này.
Cũng quá vô pháp vô thiên.
Lần này mình coi như là thay trời hành đạo hả?
Đổng Học Bân tắt TV dụi tàn thuốc, đứng lên khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, điều tra sự cố cũng không tra được cái gì dị thường, tự nhiên cũng không liên hệ đến mình được, Đổng Học Bân cũng dễ dàng, thật ra biết bọn họ cũng không tra được cái gì, nhà đều thành phế tích, mình dùng năng lực để lui phần đáy của tòa nhà về lúc ban đầu hiển nhiên cũng như chín trâu mất cọng lông, đều nằm trong đống phế tích, có thể tra được vấn đề mới là lạ. Hơn nữa cho dù bọn họ tra được, cũng sẽ liên tưởng đến là vật liệu thi công có vấn đề, đương nhiên không có khả năng đoán được trên thế giới này có thần nhân lui thời gian về phía sau.
Lần này cũng không tệ lắm.
Sau này phải tận lực tránh ra.
Nếu không danh tiếng quá nổi, cũng sẽ bị hoài nghi.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Đổng Học Bân nghe thấy được tiếng chuông điện thoại di động, cũng không biết đã vang bao lâu. Hắn nhanh chóng ném khăn mặt xuống giường, đưa tay lấy điện thoại tối qua vừa sạc pin, cũng tiện tay rút đồ sạc pin ra, lúc này mới hình màn hình.
Là Từ Yến gọi đến.
Đổng Học Bân vỗ trán, mới nhớ đến chuyện mấy ngày nay chị Từ sẽ đến tỉnh của mình để tiền nhiệm, bận rộn cả ngày nên cũng quên mất chuyện này.
A lô, chị Từ
Tiểu Bân, dậy chưa?
Vừa dậy, đang đánh răng rửa mặt, ngài đang ở đâu?
Chị đang ở trong tỉnh thành, ha ha, vừa đến
Hả? Máy bay làm gì mà sớm như vậy? Mới tám giờ hơn mà?
Lúc đầu chuẩn bị đặt vé máy bay, bất quá nghe nói bên ấy cao hơn kinh thành một chút, chị lần trước đi Tây Tạng thì có phản ứng cao nguyên, cho nên vì bảo hiểm một chút nên đi xe lửa
Ài, cũng không cao bao nhiêu, không có việc gì
Đúng vậy, không khí bên này không tồi, rất tốt
Như vậy, hiện tại tôi đi qua đón ngài, có thể phải hai ba tiếng đồng hồ, bằng không ngài chờ tôi một chút
Chờ tên nhóc cậu tới thì đồ ăn đều nguội rồi, chị đã liên hệ, xe đón chị lập tức tới ngay Từ Yến mỉm cười nói : Thật ra muốn gọi điện cho cậu sớm, bất quá phỏng chừng cậu có việc bậ, chạy qua chạy lại nửa ngày đón chị một chuyến, cũng không tốt
Ai da, ngài còn khách khí với tôi
Không phải khách khí, chị là lo lắng cho cậu
Khụ khụ khụ, vậy qua vài ngày tôi đến tìm ngài?
Chờ hai ta rãnh rỗi rồi nói, chị vừa tới, phải quen thuộc hoàn cảnh
Vậy được, dù sao cũng cách không xa, đến lúc đó gọi điện thoại liên hệ, mấy ngày nay tôi có thể bận rộn một chút, chờ rãnh rỗi sẽ đến tỉnh thành tìm ngài
Được, vậy chị chờ cậu, ha ha
Lần trước ở kinh thành, Đổng Học Bân vi chị Từ trùng quang giận dữ khiến cho quan hệ của hai người lúc đầu vốn đã gần nay lại gần thêm một ít, hơn nữa đã lăn qua lăn lại trong chăn năm sáu lần, Đổng Học Bân nghĩ hai người coi như là cái quan hệ tuy hai mà một, bất quá mặt dù dùng REVERSE đem Từ Yến lui về thời ba mươi tuổi, thì người ta vẫn là bốn mươi, cho nên Đổng Học Bân mỗi lần nói chuyện với cô ấy lại không nhịn được có chút nề nếp, không dám lỗ mãng chút nào, cái trạng thái tâm lý này trong khoảng thời gian ngắn tựa như không thay đổi được, ài, không đổi được thì không đổi được, hai người hiện tại là cái trạng thái này, suy nghĩ một chút thật ra cũng tốt.
Chị Từ rốt cục đã tới.
Sau này muốn thân thiết lúc nào đều được.
Tâm tình của Đổng Học Bân rất vui sướng, mặc quần áo cầm đi, đẩy cửa đi ra ngoài chuẩn bị đi làm.
Cửa vừa mở ra, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng giày cao gót, ngay sau đó, hai đùi đẹp bên dưới quần hưu nhàn màu vàng cùng hai chân đẹp mang trên đôi cao gót màu đen hiện ra trong tầm mắt của Đổng Học Bân, nhìn lên trên một chút, là áo sơ mi nữ màu trắng cùng với khuôn mặt xinh đẹp biểu tình thanh đạm.
Là Khương Phương Phương.
Đổng Học Bân lập tức nói : Khương huyện trưởng, chào buổi sáng
Buổi sáng tốt lành Khương Phương Phương nhìn hắn, đi xuống lầu : Đi à?
Đổng Học Bân cười ừm một cái; Đang chuẩn bị đến cơ quan
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Ngày hôm nay không phải nghỉ ngơi sao?
Đổng Học Bân một hải, Hai ngày nay không phải vẫn ở huyện Thành Cương sao, cũng không lo gì đến chuyện công trình ký túc xá, hôm nay chuẩn bị tăng ca, ừm, ngài đây là?
Khương Phương Phương lúc này cũng đi tới cửa nhà Đổng Học Bân, không nóng không lạnh nói: Đi bệnh viện, thăm cha tôi, đi thôi, cùng xuống lầu.
Đổng Học Bân đưa tay tiếp túi rác trên tay của cô ấy, Cha ngài bị bệnh?
Khương Phương Phương gật đầu, tựa như không muốn nói cái trọng tâm câu chuyện này, Tôi tự mình cầm.
Tôi đến, dừng để làm dơ ngài. Đổng Học Bân cố ý giành túi rác, đi xuống dưới lầu ném vào thùng rác.
Cảm ơn. Khương Phương Phương lãnh đạm nói.
Không có việc gì, nếu không tôi đưa ngài đi bệnh viện? Đổng Học Bân nói.
Không cần, xe ở bên ngoài chờ tôi. Nói một câu xong, Khương Phương Phương lại hỏi về bệnh tình của vợ Đổng Học Bân, rồi mới cất bước đi.
Nhìn bóng lưng mê người của cô ấy, nhìn mông đẹp nhếch lên của cô ấy, nhìn khí chất thanh nhã đối với chuyện gì đều thấy rất thoáng của cô ấy, Đổng Học Bân có chút trông mà thèm, lập tức cho mình một cái tát, không nghĩ bậy, lên xe lái đi, thẳng đến đại viện huyện uỷ.
. . .
Chín giờ hơn.
Cơ quan.
Ngày hôm nay người tới tăng ca không nhiều lắm, lẻ loi mấy người mà thôi.
Vừa xuống xe, mấy người cán bộ nhận thức Đổng Học Bân đều bắt chuyện.
Đổng huyện trưởng.
Ngài buổi sáng tốt lành.
Thân thể của vợ ngài thế nào?
Đổng Học Bân cũng bắt chuyện một tiếng với bọn họ.
Biểu tình của mọi người cũng không có đặc biệt dị dạng gì, hiển nhiên là không đem một loạt sự kiện của huyện Thành Cương nghĩ đến trên người Đổng Học Bân, cái này cũng là kết quả Đổng Học Bân nguyện ý thấy, hắn tới huyện Trinh Thủy mấy ngày đã làm người khác chú ý quá mức, phải điệu thấp một thời gian.
Trên lầu.
Phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống Đổng Học Bân có chút đói bụng, kêu vài tiếng ừng ực, lúc đầu muốn đến căn tin ăn điểm tâm một chút, bất quá ngày hôm nay cơ quan nghỉ ngơi, người của quán điểm tâm cũng không có tới, được, chỉ có thể bị đói. Uống mấy ngụm nước trà xong, Đổng Học Bân bắt đầu công tác.
Đem văn kiện của hai ngày nay ra xem.
Điều động của một nhân viên trong chính phủ huyện, mấy người của cục tài chính xin chi, còn có một chút biên lai chi trả.
Không thành vấn đề.
Đổng Học Bân lần lượt ký tên.
Bất quá có một hóa đơn chi trả viết cái gì dùng cơm hội nghị 2900 đồng, Đổng Học Bân vừa nhìn đơn vị bên dưới, không có ký tên, trực tiếp cho gửi trở về, nói giỡn hả, với cái chổ nghèo nát như huyện Trinh Thủy đừng nói ba ngàn đồng tiền, cũng là bữa tiệc năm trăm đồng đều tính là đứng đầu rồi, tiêu xài hết ba ngàn đồng tiền? Ăn vàng hả?
Còn báo hóa đơn về? Vô nghĩa!
Bây giờ còn không cứng nhắc quy định chi trả bao nhiêu tiền, bất quá Đổng Học Bân trong lòng có mức độ là được, dù sao hắn quản tài chính, cho hay không cho là do hắn định đoạt.
Xử lý xong những cái này, cuối cùng Đổng Học Bân suy nghĩ đến việc chọn vị trí ký túc xá.
Chổ trên phương án của Đổng Học Bân trước đó cũng đã khảo sát qua, cuối cùng lo lắng nửa ngày, mới tuyển chọn một khối đất, đến lúc đó báo Khương huyện trưởng một chút là được, tuyển chọn trước như vậy, phương án đều sớm thông qua, chuyện tình còn lại của công trình không cần Đổng Học Bân quan tâm, người phía dưới sẽ làm, hắn chỉ cần thường thường gọi điện thoại giục một chút hoặc là đi hiện trường thị sát qua lại là được.
Chiến tích sớm tới tay.
Đổng Học Bân trong lòng cũng rất phong phú, tính toán một chút bước đi của mình từ sau khi tới huyện Trinh Thủy, hắn cũng tự làm cho mình một tổng kết công tác. Ừm, ngoại trừ đắc tội không ít người của trong huyện và thành phố điểm ấy có chút phiền phức ra, bước khác coi như là làm gì chắc nấy, tình huống khai triển công tác cũng nhanh hơn so với Đổng Học Bân trước đó dự tính rất nhiều, ngân sách lấy về từ trung ương, biểu hiện của trên cuộc họp thường ủy, màn biểu diễn đặc sắc khi ký túc xá sụp, thế lực của Khương hệ đề thăng, chức quyền của mình nặng thêm, tiếp quản công trình ký túc xá, phương diện này có chiến tích hiển tính, cũng có chiến tích ẩn tính, nói chung đều là một loại thể hiện năng lực công tác của Đổng Học Bân. Hắn vẫn lập kế hoạch trước khi Tuệ Lan sinh đứa nhỏ điều động trở lại, hiện tại cũng không còn bao nhiêu tháng, cũng không biết có hy vọng hay không.
Tranh thủ, phải tranh thủ thôi.
Theo tình thế này mà xem thì có khả năng rất lớn.
Bất quá muốn mấy tháng được đặc biệt đề bạt, dù sao cũng phải muốn có một chút chiến tích nhất đẳng hơn người chống đỡ, nếu không cũng không có cách nào vận tác, chuyện công trình ký túc xá đối phó, chiến tích ẩn tính khác cũng tích lũy không ít, hiện tại thiếu cũng là những số liệu ‘sáng bóng’ có thể kéo huyện Trinh Thủy phát triển.
Làm sao đây?
Ra tay từ phương diện nào thì được?
Đổng Học Bân còn chưa nghĩ ra, dù sao hắn phân công quản lý có mấy cái lận, mà muốn làm ra thành tích nhanh, bây giờ xem ra cũng chỉ có chiêu thương dẫn tư là trực tiếp nhất.
Ừm.
Nhìn thử xem sao. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Thứ bảy cuối tuần.
Huyện Trinh Thủy, gia thuộc viện huyện ủy.
Sáng sớm, Đổng Học Bân duỗi lưng ngồi dậy khỏi giường, có chút mệt mỏi rã rời, hắn không rời giường mà là chụp lấy gói thuốc lá trên bàn rút một điếu ra hút, sau đó tiện tay mở cái TV hai mươi chín inch kiểu cũ, dùng cái điều khiển từ xa không tốt lắm để đổi kênh, cũng không biết là hết pin hay là do điều khiển từ xa quá cũ bấm mất linh, mỗi lần đổi kênh là phải hung hăng bấm mạnh mới được, cực lỳ lao lực, hơn nữa màn hình TV còn không rõ ràng, rất nhiều kênh đều vẹo qua vẹo lại, bất quá tới huyện Trinh Thủy hơn hai tháng, Đổng Học Bân cũng dần dần làm quen với hoàn cảnh nghèo khó bên này, có một cái TV đã là không tồi rồi, rất nhiều gia đình ở hương trấn ngay cả TV đều không có.
Một kênh ...
Hai kênh ...
Ba kênh ...
Sau khi đổi đến kênh thứ tư, cũng chính là tin tức buổi sáng của thành phố Mai Hà.
Tin tức đầu tiên cũng là có liên quan đến sự cố trọng đại của huyện Thành Cương ngày hôm qua, ở trong cũng không đơn giản giống như ngày hôm qua, mà là kể lại chi tiết tính huống phát sinh sự cố, ngay cả chuyện Lý Chí Tân và lãnh đạo của công ty kiến trúc bị bắt giữ cũng nói ra, cuối cùng còn bổ sung nguyên nhân sư cố, theo kết quả điều tra sơ bộ thì vật liệu thi công tồn tại vấn đề rất lớn, rất nhiều kiểm tra vật liệu đều cho thấy không hợp quy cách, tồn tại nhiều vấn đề ăn xén vật liệu!
Quả thế.
Đổng Học Bân âm thầm lắc đầu, nếu không phải mình làm ra chuyện này, thì mấy vấn đề kia phỏng chừng có thể là vĩnh viễn không bại lộ.
Đám người này.
Cũng quá vô pháp vô thiên.
Lần này mình coi như là thay trời hành đạo hả?
Đổng Học Bân tắt TV dụi tàn thuốc, đứng lên khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, điều tra sự cố cũng không tra được cái gì dị thường, tự nhiên cũng không liên hệ đến mình được, Đổng Học Bân cũng dễ dàng, thật ra biết bọn họ cũng không tra được cái gì, nhà đều thành phế tích, mình dùng năng lực để lui phần đáy của tòa nhà về lúc ban đầu hiển nhiên cũng như chín trâu mất cọng lông, đều nằm trong đống phế tích, có thể tra được vấn đề mới là lạ. Hơn nữa cho dù bọn họ tra được, cũng sẽ liên tưởng đến là vật liệu thi công có vấn đề, đương nhiên không có khả năng đoán được trên thế giới này có thần nhân lui thời gian về phía sau.
Lần này cũng không tệ lắm.
Sau này phải tận lực tránh ra.
Nếu không danh tiếng quá nổi, cũng sẽ bị hoài nghi.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Đổng Học Bân nghe thấy được tiếng chuông điện thoại di động, cũng không biết đã vang bao lâu. Hắn nhanh chóng ném khăn mặt xuống giường, đưa tay lấy điện thoại tối qua vừa sạc pin, cũng tiện tay rút đồ sạc pin ra, lúc này mới hình màn hình.
Là Từ Yến gọi đến.
Đổng Học Bân vỗ trán, mới nhớ đến chuyện mấy ngày nay chị Từ sẽ đến tỉnh của mình để tiền nhiệm, bận rộn cả ngày nên cũng quên mất chuyện này.
A lô, chị Từ
Tiểu Bân, dậy chưa?
Vừa dậy, đang đánh răng rửa mặt, ngài đang ở đâu?
Chị đang ở trong tỉnh thành, ha ha, vừa đến
Hả? Máy bay làm gì mà sớm như vậy? Mới tám giờ hơn mà?
Lúc đầu chuẩn bị đặt vé máy bay, bất quá nghe nói bên ấy cao hơn kinh thành một chút, chị lần trước đi Tây Tạng thì có phản ứng cao nguyên, cho nên vì bảo hiểm một chút nên đi xe lửa
Ài, cũng không cao bao nhiêu, không có việc gì
Đúng vậy, không khí bên này không tồi, rất tốt
Như vậy, hiện tại tôi đi qua đón ngài, có thể phải hai ba tiếng đồng hồ, bằng không ngài chờ tôi một chút
Chờ tên nhóc cậu tới thì đồ ăn đều nguội rồi, chị đã liên hệ, xe đón chị lập tức tới ngay Từ Yến mỉm cười nói : Thật ra muốn gọi điện cho cậu sớm, bất quá phỏng chừng cậu có việc bậ, chạy qua chạy lại nửa ngày đón chị một chuyến, cũng không tốt
Ai da, ngài còn khách khí với tôi
Không phải khách khí, chị là lo lắng cho cậu
Khụ khụ khụ, vậy qua vài ngày tôi đến tìm ngài?
Chờ hai ta rãnh rỗi rồi nói, chị vừa tới, phải quen thuộc hoàn cảnh
Vậy được, dù sao cũng cách không xa, đến lúc đó gọi điện thoại liên hệ, mấy ngày nay tôi có thể bận rộn một chút, chờ rãnh rỗi sẽ đến tỉnh thành tìm ngài
Được, vậy chị chờ cậu, ha ha
Lần trước ở kinh thành, Đổng Học Bân vi chị Từ trùng quang giận dữ khiến cho quan hệ của hai người lúc đầu vốn đã gần nay lại gần thêm một ít, hơn nữa đã lăn qua lăn lại trong chăn năm sáu lần, Đổng Học Bân nghĩ hai người coi như là cái quan hệ tuy hai mà một, bất quá mặt dù dùng REVERSE đem Từ Yến lui về thời ba mươi tuổi, thì người ta vẫn là bốn mươi, cho nên Đổng Học Bân mỗi lần nói chuyện với cô ấy lại không nhịn được có chút nề nếp, không dám lỗ mãng chút nào, cái trạng thái tâm lý này trong khoảng thời gian ngắn tựa như không thay đổi được, ài, không đổi được thì không đổi được, hai người hiện tại là cái trạng thái này, suy nghĩ một chút thật ra cũng tốt.
Chị Từ rốt cục đã tới.
Sau này muốn thân thiết lúc nào đều được.
Tâm tình của Đổng Học Bân rất vui sướng, mặc quần áo cầm đi, đẩy cửa đi ra ngoài chuẩn bị đi làm.
Cửa vừa mở ra, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng giày cao gót, ngay sau đó, hai đùi đẹp bên dưới quần hưu nhàn màu vàng cùng hai chân đẹp mang trên đôi cao gót màu đen hiện ra trong tầm mắt của Đổng Học Bân, nhìn lên trên một chút, là áo sơ mi nữ màu trắng cùng với khuôn mặt xinh đẹp biểu tình thanh đạm.
Là Khương Phương Phương.
Đổng Học Bân lập tức nói : Khương huyện trưởng, chào buổi sáng
Buổi sáng tốt lành Khương Phương Phương nhìn hắn, đi xuống lầu : Đi à?
Đổng Học Bân cười ừm một cái; Đang chuẩn bị đến cơ quan
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Ngày hôm nay không phải nghỉ ngơi sao?
Đổng Học Bân một hải, Hai ngày nay không phải vẫn ở huyện Thành Cương sao, cũng không lo gì đến chuyện công trình ký túc xá, hôm nay chuẩn bị tăng ca, ừm, ngài đây là?
Khương Phương Phương lúc này cũng đi tới cửa nhà Đổng Học Bân, không nóng không lạnh nói: Đi bệnh viện, thăm cha tôi, đi thôi, cùng xuống lầu.
Đổng Học Bân đưa tay tiếp túi rác trên tay của cô ấy, Cha ngài bị bệnh?
Khương Phương Phương gật đầu, tựa như không muốn nói cái trọng tâm câu chuyện này, Tôi tự mình cầm.
Tôi đến, dừng để làm dơ ngài. Đổng Học Bân cố ý giành túi rác, đi xuống dưới lầu ném vào thùng rác.
Cảm ơn. Khương Phương Phương lãnh đạm nói.
Không có việc gì, nếu không tôi đưa ngài đi bệnh viện? Đổng Học Bân nói.
Không cần, xe ở bên ngoài chờ tôi. Nói một câu xong, Khương Phương Phương lại hỏi về bệnh tình của vợ Đổng Học Bân, rồi mới cất bước đi.
Nhìn bóng lưng mê người của cô ấy, nhìn mông đẹp nhếch lên của cô ấy, nhìn khí chất thanh nhã đối với chuyện gì đều thấy rất thoáng của cô ấy, Đổng Học Bân có chút trông mà thèm, lập tức cho mình một cái tát, không nghĩ bậy, lên xe lái đi, thẳng đến đại viện huyện uỷ.
. . .
Chín giờ hơn.
Cơ quan.
Ngày hôm nay người tới tăng ca không nhiều lắm, lẻ loi mấy người mà thôi.
Vừa xuống xe, mấy người cán bộ nhận thức Đổng Học Bân đều bắt chuyện.
Đổng huyện trưởng.
Ngài buổi sáng tốt lành.
Thân thể của vợ ngài thế nào?
Đổng Học Bân cũng bắt chuyện một tiếng với bọn họ.
Biểu tình của mọi người cũng không có đặc biệt dị dạng gì, hiển nhiên là không đem một loạt sự kiện của huyện Thành Cương nghĩ đến trên người Đổng Học Bân, cái này cũng là kết quả Đổng Học Bân nguyện ý thấy, hắn tới huyện Trinh Thủy mấy ngày đã làm người khác chú ý quá mức, phải điệu thấp một thời gian.
Trên lầu.
Phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống Đổng Học Bân có chút đói bụng, kêu vài tiếng ừng ực, lúc đầu muốn đến căn tin ăn điểm tâm một chút, bất quá ngày hôm nay cơ quan nghỉ ngơi, người của quán điểm tâm cũng không có tới, được, chỉ có thể bị đói. Uống mấy ngụm nước trà xong, Đổng Học Bân bắt đầu công tác.
Đem văn kiện của hai ngày nay ra xem.
Điều động của một nhân viên trong chính phủ huyện, mấy người của cục tài chính xin chi, còn có một chút biên lai chi trả.
Không thành vấn đề.
Đổng Học Bân lần lượt ký tên.
Bất quá có một hóa đơn chi trả viết cái gì dùng cơm hội nghị 2900 đồng, Đổng Học Bân vừa nhìn đơn vị bên dưới, không có ký tên, trực tiếp cho gửi trở về, nói giỡn hả, với cái chổ nghèo nát như huyện Trinh Thủy đừng nói ba ngàn đồng tiền, cũng là bữa tiệc năm trăm đồng đều tính là đứng đầu rồi, tiêu xài hết ba ngàn đồng tiền? Ăn vàng hả?
Còn báo hóa đơn về? Vô nghĩa!
Bây giờ còn không cứng nhắc quy định chi trả bao nhiêu tiền, bất quá Đổng Học Bân trong lòng có mức độ là được, dù sao hắn quản tài chính, cho hay không cho là do hắn định đoạt.
Xử lý xong những cái này, cuối cùng Đổng Học Bân suy nghĩ đến việc chọn vị trí ký túc xá.
Chổ trên phương án của Đổng Học Bân trước đó cũng đã khảo sát qua, cuối cùng lo lắng nửa ngày, mới tuyển chọn một khối đất, đến lúc đó báo Khương huyện trưởng một chút là được, tuyển chọn trước như vậy, phương án đều sớm thông qua, chuyện tình còn lại của công trình không cần Đổng Học Bân quan tâm, người phía dưới sẽ làm, hắn chỉ cần thường thường gọi điện thoại giục một chút hoặc là đi hiện trường thị sát qua lại là được.
Chiến tích sớm tới tay.
Đổng Học Bân trong lòng cũng rất phong phú, tính toán một chút bước đi của mình từ sau khi tới huyện Trinh Thủy, hắn cũng tự làm cho mình một tổng kết công tác. Ừm, ngoại trừ đắc tội không ít người của trong huyện và thành phố điểm ấy có chút phiền phức ra, bước khác coi như là làm gì chắc nấy, tình huống khai triển công tác cũng nhanh hơn so với Đổng Học Bân trước đó dự tính rất nhiều, ngân sách lấy về từ trung ương, biểu hiện của trên cuộc họp thường ủy, màn biểu diễn đặc sắc khi ký túc xá sụp, thế lực của Khương hệ đề thăng, chức quyền của mình nặng thêm, tiếp quản công trình ký túc xá, phương diện này có chiến tích hiển tính, cũng có chiến tích ẩn tính, nói chung đều là một loại thể hiện năng lực công tác của Đổng Học Bân. Hắn vẫn lập kế hoạch trước khi Tuệ Lan sinh đứa nhỏ điều động trở lại, hiện tại cũng không còn bao nhiêu tháng, cũng không biết có hy vọng hay không.
Tranh thủ, phải tranh thủ thôi.
Theo tình thế này mà xem thì có khả năng rất lớn.
Bất quá muốn mấy tháng được đặc biệt đề bạt, dù sao cũng phải muốn có một chút chiến tích nhất đẳng hơn người chống đỡ, nếu không cũng không có cách nào vận tác, chuyện công trình ký túc xá đối phó, chiến tích ẩn tính khác cũng tích lũy không ít, hiện tại thiếu cũng là những số liệu ‘sáng bóng’ có thể kéo huyện Trinh Thủy phát triển.
Làm sao đây?
Ra tay từ phương diện nào thì được?
Đổng Học Bân còn chưa nghĩ ra, dù sao hắn phân công quản lý có mấy cái lận, mà muốn làm ra thành tích nhanh, bây giờ xem ra cũng chỉ có chiêu thương dẫn tư là trực tiếp nhất.
Ừm.
Nhìn thử xem sao. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.