Chương 1183: Trùng quan giận dữ vì hồng nhan!
Thường Dụ
10/05/2017
Vùng ngoại ô.
Trên đường nhỏ.
Mấy ngày nay khí trời không tốt lắm, sương mù lại lên.
Trong sương mù, một chiếc Land Rover màu đen bị một đám người vây bắt, cầm xẻng mang theo gậy gộc tiếng mắng không ngừng, tranh cãi ầm ĩ vô cùng.
Đi ra cho tao!
Không phải kiêu ngạo sao? Hả?
Còn gọi lãnh đạo huyện? Ngươi gọi đi a!
Tôi hỏi lại một câu! Phí sửa xe các người rốt cuộc có cho không?
Không nói chuyện phải không? Tin chúng tôi đập xe các người không !
Trong xe.
Mấy người chen ở bên trong đã được vài phút.
Đối mặt tiếng kêu gào bên ngoài, mấy người của huyện Trinh Thủy đều nghiêm mặt không nói được một lời, bọn họ hiện tại có thể làm chỉ có chờ, chờ cảnh sát tới.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Xe cảnh sát còn chưa tới!
Xe của huyện Trinh Thủy không tới, xe cảnh sát địa phương cũng không thấy!
Mười phút chưa?
Sao xe cảnh sát còn chưa tới?
Khương huyện trưởng, tiếp tục như thế không được!
Lúc này, một người thôn dân bên ngoài bị ánh mắt lạnh lùng của Trương Phong trong xe nhìn làm cho có chút căm tức, sau khi mắng to một câu, phun ra một ngụm!
Bẹp!
Đàm dính lên trên cửa xe! Rất kinh tởm!
Trương Phong không nhịn được mắng một tiếng, Nghiêm Nhất Chí và lão Vương cũng là sắc mặt thành màu đen!
Mắng chửi người?
Còn dám mắng chúng tôi?
Đám người này quá kiêu ngạo!
Rất nhiều thôn dân đều nghiêm mặt phát hỏa, vài người bỗng nhiên phát lực, hung hăng đẩy bên sườn xe Land Rover, khiến cho xe nhất thời nhoáng lên!
Trần Tiểu Mỹ thân thể chợt nghiêng ngã, A!
Trương Phong và lão Vương phía sau cũng không ngồi ổn, thiếu chút nữa bị té!
Nhưng so với bọn họ. Đổng Học Bân lại không may mắn như vậy. Hắn toàn thân trên dưới đều có thương thế, trên cơ bản là động không được, cũng không có cách nào bảo hộ mình. Xe bị người đẩy như thế, Đổng Học Bân bên trong cũng va đập vào xe, đầu đụng vào cửa xe. Đau đến nổi hắn hít một ngụm khí lạnh, trên đầu cũng có băng gạc, chỗ đó cũng bị thương, hiện tại đụng tới vết thương, đau đớn có thể nghĩ.
Đổng huyện trưởng!
Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân gian nan giật giật tay phải, ý bảo mình không có việc gì, bất quá thấy vẻ mặt thống khổ trên mặt hắn, khẳng định không phải không có việc gì.
Trần Tiểu Mỹ nổi giận, Cái đám khốn nạn này!
Nghiêm Nhất Chí hít vào nói: Người của chúng ta sao còn chưa tới?
Nhìn thấy Đổng Học Bân bị đập đầu, thôn dân bên ngoài có mấy người cười ha ha, làm như được hưởng ngon ngọt, bên ngoài lại có người bắt đầu đẩy xe!
Lần này. Khương Phương Phương liền ôm đầu của Đổng Học Bân.Cẩn thận.
Xe lần thứ hai nhoáng lên, lần này ngay cả Khương Phương Phương cũng và Đổng Học Bân cũng cùng nhau nghiêng người. Rầm một tiếng đụng vào cửa xe. Đổng Học Bân lúc đầu đã làm tốt chuẩn bị, nhưng đụng qua phát hiện đầu lại không đau, nhìn lại, là Khương Phương Phương để tay giữ trên đầu của Đổng Học Bân, đụng vào chính là tay của Khương huyện trưởng, tuy rằng không nặng, nhưng trên mu bàn tay Khương Phương Phương rõ ràng đỏ lên!
Khương huyện trưởng! Đổng Học Bân con ngươi co rụt lại.
Khương Phương Phương từ từ nói: Tôi không sao.
Phía sau lão Vương nói: Tiếp tục như thế không được!
Trương Phong giọng căm hận nói: Đám người này càng ngày càng làm càn! Nếu đẩy nữa xe sẽ bị lật!
Đổng Học Bân hít sâu, âm giọng nói: Lão Trần! Lái xe! Trực tiếp đi lên!
Trần Tiểu Mỹ kinh ngạc, Đi lên? Cái này. . . Phía trước đều là người! Xe cũng đi không được!
Cô động thì bọn họ bỏ chạy! Cho dù không chạy đụng cũng phải đụng! Chặn đường cướp đoạt! Đụng bọn họ cũng xứng đáng! Đổng Học Bân nảy sinh ác độc.
Trương Phong thật ra đồng ý cách làm của Đổng Học Bân nói, Đúng vậy! Lái đi!
Khương Phương Phương nhàn nhạt nhắm hai mắt lại, . . . Tôi không đồng ý.
Trương Phong chậc lưỡi, Khương huyện trưởng, thời kỳ phi thường thủ đoạn phi thường, an toàn của ngài là quan trọng nhất, cứ tiếp tục như thế thật sự không kiên trì được!
Khương Phương Phương nhìn hắn, Vạn nhất xảy ra án mạng thì sao?
Trương Phong ngẩn ra, cũng không nói, đúng vậy, lỡ như đụng chết người thì sao, cho dù bọn họ hiện tại chiếm lý, nếu như chết người thì cũng nói không rõ, Land Rover lớn như vậy, trọng lượng cũng đủ, nếu như chạy đi, khó tránh khỏi sẽ cán chết người phía trước!
Đổng Học Bân nói: Đánh lửa trước thử xem!
Trần Tiểu Mỹ tất cả, khởi động xe, tiếng động cơ nổ vang.
Thôn dân xung quanh đều sửng sốt, có vài người vô thức lui ra phía sau một bước.
Bất quá thôn dân trung niên đi đầu cười ha ha nói: Đừng sợ! Đều vây lại! Bọn họ không dám chạy đâu! Cho dù chạy cũng chạy không được! Hù dọa ai hả?
Mọi người lại lập tức vây lấy xe!
Trần Tiểu Mỹ nhấn kèn hai cái, những người đó vẫn là thờ ơ, không chỉ như thế, nhìn thấy cái thái độ này của bọn họ, những thôn dân này biểu tình ngược lại còn ác hơn!
Không được!
Hiện tại làm sao bây giờ?
Khương huyện trưởng? Đổng huyện trưởng?
Đổng Học Bân hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu như bình thường hắn cũng dễ nói, nhưng hiện tại hắn toàn thân đều bị thương, đừng nói xuống xe, ngồi ở trong xe, trên người cũng không thoải mái, có vài chổ rất đau, cho nên hắn không thể ra tay cũng không có cách nào ra tay!
Làm sao bây giờ?
Xử lý như thế nào?
Bọn họ đều nhìn về phía Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương chậm rãi mở mắt, Cho bọn họ phí sửa xe.
Hả? Cho bọn họ tiền? Thế nhưng. . . Cái này. . . Trương Phong và Nghiêm Nhất Chí đều nuốt không nổi cái khẩu khí này, nếu như cho, mặt của bọn họ để đâu bây giờ.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Trước cho bọn họ, cái món nợ này để sau rồi nói.
Trương Phong nhìn cô ta một cái, Nhưng nói vậy. . .
Khương Phương Phương ngắt lời nói: Không có như vậy như vậy, Đổng huyện trưởng thân thể tình huống là gì các người cũng không phải không biết, toàn thân gãy xương, động một chút đều cật lực, nếu để cho bọn họ tiếp tục như thế thì thương thế khẳng định sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến hồi phục, để lại di chứng, hiện tại mau chóng đưa Đổng huyện trưởng đi bệnh viện mới là chuyện quan trọng hơn, nếu như trả tiền có thể giải quyết, vậy cho bọn họ. Nói xong, Khương Phương Phương lấy ra bóp tiền, Tôi có hai nghìn.
Đổng Học Bân lập tức nói: Khương huyện trưởng. . .
Không cần phải nói. Khương Phương Phương nói: Nghe tôi.
Nghiêm Nhất Chí thở dài khí, Mọi người xem thử, tôi có một ngàn.
Tôi có bốn trăm tiền mặt. Trần Tiểu Mỹ có chút ngượng ngùng.
Xem bọn họ đếm tiền như thế, Đổng Học Bân cũng không có cách, tuy rằng nghĩ mình không có quan hệ. Cũng không quá đồng ý quyết định của Khương Phương Phương. Nhưng lãnh đạo đều nói như vậy, hắn cũng không có biện pháp phản đối, thẳng thắn nói: Lão Trần. Bóp tiền và điện thoại di động của tôi đều ở chổ cô? Trong bóp tôi có tiền.
Trần Tiểu Mỹ cúi đầu lấy ra, đem bóp của Đổng Học Bân mở ra, tiếp theo mắt nhìn thấy tiền mặt, tổng cộng hai mươi ngàn.
Nghiêm Nhất Chí và Trương Phong lão Vương cũng nhìn về phía Đổng Học Bân.
Quả nhiên là người giàu có, ra cửa đều mang nhiều tiền mặt như vậy.
Trần Tiểu Mỹ lấy ra một xấp tiền bên trong cầm trong tay, suy nghĩ một chút, vẫn không dám mở cửa xe đem tiền cho bọn họ, có chút phát sợ.
Cho tôi đi. Nghiêm Nhất Chí đem tiền cầm đến đây.
Nhìn thấy tiền, thôn dân bên ngoài lập tức an tĩnh.
Nghiêm Nhất Chí quay ra ngoài cửa sổ xe lắc lắc tay, Đây là phí sửa xe, đều lui ra phía sau một chút. Tôi đem tiền cho các người, như vậy là được chứ?
Thôn dân trung niên cười cười, Đem đến đây đi.
Nghiêm Nhất Chí nói: Các người lui ra phía sau!
Trung niên thôn dân nhìn ông ta nói: Tôi nói sao thì làm như vậy! Nói nhảm cái gì!
Nghiêm Nhất Chí suy nghĩ chốc lát, trừng mắt với những người đó. Ông ta cũng chậm rãi đem cửa sổ xe hạ xuống một ít, bất quá không dám hạ xuống nhiều, chỉ mở ra một khoảng bằng nắm tay, sau đó rất nhanh đưa tay, đem mười ngàn ném ra bên ngoài, nhưng trong lúc Nghiêm Nhất Chí muốn đem cửa sổ xe lần thứ hai khép lại, một gậy bỗng nhiên đập đến, đập vào cửa sổ xe!
Làm gì! Nghiêm Nhất Chí nói.
Bầu không khí bên trong xe cũng khẩn trương lên.
Bên ngoài cũng rất an tĩnh, thôn dân trung niên đem tiền nhặt lên đếm đếm, khẽ gật đầu, đang muốn nói gì, một người thanh niên tuổi không lớn lắm bên cạnh nói.
Bọn họ còn có mười ngàn!
Còn có mười ngàn? Mang nhiều tiền mặt như vậy?
Ừm, trong cái bóp màu đen, tôi cũng nhìn thấy!
Tôi cũng nhìn thấy, còn có một xấp tiền!
Thôn dân trung niên mỉm cười, đẩy đẩy người nọ, đi tới, Vừa rồi phí sửa xe là mười ngàn, bất quá hiện tại thành hai mươi ngàn!
Thôn dân bên cạnh cả đám cũng sáng con mắt lên, bọn họ trước đây chặn đường thu phí qua đường, nhiều lắm là hơn một trăm, dù sao bên này đều nghèo, cũng không có xe tốt, cho nên có thể cho cũng không nhiều, nhưng ngày hôm nay đi một chuyến thì có thể thu hoạch hai mươi ngàn, bọn họ đương nhiên rất hăng hái.
Nghiêm Nhất Chí phát hỏa nói: Các người. . .
Khương Phương Phương không mặn không nhạt nói: Cho bọn họ.
Khương huyện trưởng, đám người này. . .
Tôi nói cho bọn họ.
Trần Tiểu Mỹ cắn răng một cái, nhìn về phía Đổng Học Bân, thấy hắn cũng đen nghiêm mặt gật đầu, lấy ra xấp tiền cuối cùng đưa cho Nghiêm Nhất Chí, Nghiêm Nhất Chí nghiêm mặt ném ra bên ngoài!
Cái này còn không khác biệt lắm!
Sớm như vậy thật tốt!
Một thôn dân trẻ tuổi rất nhanh nhặt tiền lên, bắt đầu đếm từng tờ.
Nghiêm Nhất Chí lạnh lùng nói: Máy kéo có thể lấy ra chưa?
Thôn dân trung niên nhìn ông ta, Đừng lên mặt với tôi! Ông nghĩ ông là ai hả?
Nghiêm Nhất Chí nghẹn hỏa nói: Phí sửa xe cũng cho các người! Các người còn muốn thế nào?
Ông thử ồn ào với tôi một lần thử xem! Thôn dân trung niên lớn tiếng nói, một ngụm đàm ngậm ở trong miệng, phọt một tiếng phun vào trong khe cửa sổ xe, Cho ông mặt!
Nhưng ngụm đàm này vượt qua Nghiêm Nhất Chí!
Bẹp! Đàm dính lên trên tây trang của Khương Phương Phương ở ghế sau!
Người trong xe đều ngây ngẩn cả người!
Đổng Học Bân cũng ngẩn ra, một hơi thở vào trong phổi, biểu tình trên mặt bỗng nhiên biến đổi, hình như bịt kín mây đen nồng đậm!
Lão Trần! Đổng Học Bân mị mắt.
Trần Tiểu Mỹ vô thức lên tiếng, Hả?
Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Đỡ tôi xuống xe!
Hả? Cái gì?
Đỡ tôi xuống xe!
Nếu như chỉ là Đổng Học Bân, hắn có thể nhịn, sau này tính sổ cũng là như nhau, dù sao hắn cũng bị thương cả thân! Nhưng hiện tại là Khương huyện trưởng bị người ta nhổ đàm vào! Với tính tình của Đổng Học Bân thằng nhãi này! Cái này có thể chịu được mới là lạ! Cái gì bị hay không bị thương! Cái gì ảnh hưởng hay không ảnh hưởng! Lúc này đã bị Đổng Học Bân toàn bộ để qua sau đầu!
Trùng quan giận dữ vì hồng nhan! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trên đường nhỏ.
Mấy ngày nay khí trời không tốt lắm, sương mù lại lên.
Trong sương mù, một chiếc Land Rover màu đen bị một đám người vây bắt, cầm xẻng mang theo gậy gộc tiếng mắng không ngừng, tranh cãi ầm ĩ vô cùng.
Đi ra cho tao!
Không phải kiêu ngạo sao? Hả?
Còn gọi lãnh đạo huyện? Ngươi gọi đi a!
Tôi hỏi lại một câu! Phí sửa xe các người rốt cuộc có cho không?
Không nói chuyện phải không? Tin chúng tôi đập xe các người không !
Trong xe.
Mấy người chen ở bên trong đã được vài phút.
Đối mặt tiếng kêu gào bên ngoài, mấy người của huyện Trinh Thủy đều nghiêm mặt không nói được một lời, bọn họ hiện tại có thể làm chỉ có chờ, chờ cảnh sát tới.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Xe cảnh sát còn chưa tới!
Xe của huyện Trinh Thủy không tới, xe cảnh sát địa phương cũng không thấy!
Mười phút chưa?
Sao xe cảnh sát còn chưa tới?
Khương huyện trưởng, tiếp tục như thế không được!
Lúc này, một người thôn dân bên ngoài bị ánh mắt lạnh lùng của Trương Phong trong xe nhìn làm cho có chút căm tức, sau khi mắng to một câu, phun ra một ngụm!
Bẹp!
Đàm dính lên trên cửa xe! Rất kinh tởm!
Trương Phong không nhịn được mắng một tiếng, Nghiêm Nhất Chí và lão Vương cũng là sắc mặt thành màu đen!
Mắng chửi người?
Còn dám mắng chúng tôi?
Đám người này quá kiêu ngạo!
Rất nhiều thôn dân đều nghiêm mặt phát hỏa, vài người bỗng nhiên phát lực, hung hăng đẩy bên sườn xe Land Rover, khiến cho xe nhất thời nhoáng lên!
Trần Tiểu Mỹ thân thể chợt nghiêng ngã, A!
Trương Phong và lão Vương phía sau cũng không ngồi ổn, thiếu chút nữa bị té!
Nhưng so với bọn họ. Đổng Học Bân lại không may mắn như vậy. Hắn toàn thân trên dưới đều có thương thế, trên cơ bản là động không được, cũng không có cách nào bảo hộ mình. Xe bị người đẩy như thế, Đổng Học Bân bên trong cũng va đập vào xe, đầu đụng vào cửa xe. Đau đến nổi hắn hít một ngụm khí lạnh, trên đầu cũng có băng gạc, chỗ đó cũng bị thương, hiện tại đụng tới vết thương, đau đớn có thể nghĩ.
Đổng huyện trưởng!
Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân gian nan giật giật tay phải, ý bảo mình không có việc gì, bất quá thấy vẻ mặt thống khổ trên mặt hắn, khẳng định không phải không có việc gì.
Trần Tiểu Mỹ nổi giận, Cái đám khốn nạn này!
Nghiêm Nhất Chí hít vào nói: Người của chúng ta sao còn chưa tới?
Nhìn thấy Đổng Học Bân bị đập đầu, thôn dân bên ngoài có mấy người cười ha ha, làm như được hưởng ngon ngọt, bên ngoài lại có người bắt đầu đẩy xe!
Lần này. Khương Phương Phương liền ôm đầu của Đổng Học Bân.Cẩn thận.
Xe lần thứ hai nhoáng lên, lần này ngay cả Khương Phương Phương cũng và Đổng Học Bân cũng cùng nhau nghiêng người. Rầm một tiếng đụng vào cửa xe. Đổng Học Bân lúc đầu đã làm tốt chuẩn bị, nhưng đụng qua phát hiện đầu lại không đau, nhìn lại, là Khương Phương Phương để tay giữ trên đầu của Đổng Học Bân, đụng vào chính là tay của Khương huyện trưởng, tuy rằng không nặng, nhưng trên mu bàn tay Khương Phương Phương rõ ràng đỏ lên!
Khương huyện trưởng! Đổng Học Bân con ngươi co rụt lại.
Khương Phương Phương từ từ nói: Tôi không sao.
Phía sau lão Vương nói: Tiếp tục như thế không được!
Trương Phong giọng căm hận nói: Đám người này càng ngày càng làm càn! Nếu đẩy nữa xe sẽ bị lật!
Đổng Học Bân hít sâu, âm giọng nói: Lão Trần! Lái xe! Trực tiếp đi lên!
Trần Tiểu Mỹ kinh ngạc, Đi lên? Cái này. . . Phía trước đều là người! Xe cũng đi không được!
Cô động thì bọn họ bỏ chạy! Cho dù không chạy đụng cũng phải đụng! Chặn đường cướp đoạt! Đụng bọn họ cũng xứng đáng! Đổng Học Bân nảy sinh ác độc.
Trương Phong thật ra đồng ý cách làm của Đổng Học Bân nói, Đúng vậy! Lái đi!
Khương Phương Phương nhàn nhạt nhắm hai mắt lại, . . . Tôi không đồng ý.
Trương Phong chậc lưỡi, Khương huyện trưởng, thời kỳ phi thường thủ đoạn phi thường, an toàn của ngài là quan trọng nhất, cứ tiếp tục như thế thật sự không kiên trì được!
Khương Phương Phương nhìn hắn, Vạn nhất xảy ra án mạng thì sao?
Trương Phong ngẩn ra, cũng không nói, đúng vậy, lỡ như đụng chết người thì sao, cho dù bọn họ hiện tại chiếm lý, nếu như chết người thì cũng nói không rõ, Land Rover lớn như vậy, trọng lượng cũng đủ, nếu như chạy đi, khó tránh khỏi sẽ cán chết người phía trước!
Đổng Học Bân nói: Đánh lửa trước thử xem!
Trần Tiểu Mỹ tất cả, khởi động xe, tiếng động cơ nổ vang.
Thôn dân xung quanh đều sửng sốt, có vài người vô thức lui ra phía sau một bước.
Bất quá thôn dân trung niên đi đầu cười ha ha nói: Đừng sợ! Đều vây lại! Bọn họ không dám chạy đâu! Cho dù chạy cũng chạy không được! Hù dọa ai hả?
Mọi người lại lập tức vây lấy xe!
Trần Tiểu Mỹ nhấn kèn hai cái, những người đó vẫn là thờ ơ, không chỉ như thế, nhìn thấy cái thái độ này của bọn họ, những thôn dân này biểu tình ngược lại còn ác hơn!
Không được!
Hiện tại làm sao bây giờ?
Khương huyện trưởng? Đổng huyện trưởng?
Đổng Học Bân hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu như bình thường hắn cũng dễ nói, nhưng hiện tại hắn toàn thân đều bị thương, đừng nói xuống xe, ngồi ở trong xe, trên người cũng không thoải mái, có vài chổ rất đau, cho nên hắn không thể ra tay cũng không có cách nào ra tay!
Làm sao bây giờ?
Xử lý như thế nào?
Bọn họ đều nhìn về phía Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương chậm rãi mở mắt, Cho bọn họ phí sửa xe.
Hả? Cho bọn họ tiền? Thế nhưng. . . Cái này. . . Trương Phong và Nghiêm Nhất Chí đều nuốt không nổi cái khẩu khí này, nếu như cho, mặt của bọn họ để đâu bây giờ.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Trước cho bọn họ, cái món nợ này để sau rồi nói.
Trương Phong nhìn cô ta một cái, Nhưng nói vậy. . .
Khương Phương Phương ngắt lời nói: Không có như vậy như vậy, Đổng huyện trưởng thân thể tình huống là gì các người cũng không phải không biết, toàn thân gãy xương, động một chút đều cật lực, nếu để cho bọn họ tiếp tục như thế thì thương thế khẳng định sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến hồi phục, để lại di chứng, hiện tại mau chóng đưa Đổng huyện trưởng đi bệnh viện mới là chuyện quan trọng hơn, nếu như trả tiền có thể giải quyết, vậy cho bọn họ. Nói xong, Khương Phương Phương lấy ra bóp tiền, Tôi có hai nghìn.
Đổng Học Bân lập tức nói: Khương huyện trưởng. . .
Không cần phải nói. Khương Phương Phương nói: Nghe tôi.
Nghiêm Nhất Chí thở dài khí, Mọi người xem thử, tôi có một ngàn.
Tôi có bốn trăm tiền mặt. Trần Tiểu Mỹ có chút ngượng ngùng.
Xem bọn họ đếm tiền như thế, Đổng Học Bân cũng không có cách, tuy rằng nghĩ mình không có quan hệ. Cũng không quá đồng ý quyết định của Khương Phương Phương. Nhưng lãnh đạo đều nói như vậy, hắn cũng không có biện pháp phản đối, thẳng thắn nói: Lão Trần. Bóp tiền và điện thoại di động của tôi đều ở chổ cô? Trong bóp tôi có tiền.
Trần Tiểu Mỹ cúi đầu lấy ra, đem bóp của Đổng Học Bân mở ra, tiếp theo mắt nhìn thấy tiền mặt, tổng cộng hai mươi ngàn.
Nghiêm Nhất Chí và Trương Phong lão Vương cũng nhìn về phía Đổng Học Bân.
Quả nhiên là người giàu có, ra cửa đều mang nhiều tiền mặt như vậy.
Trần Tiểu Mỹ lấy ra một xấp tiền bên trong cầm trong tay, suy nghĩ một chút, vẫn không dám mở cửa xe đem tiền cho bọn họ, có chút phát sợ.
Cho tôi đi. Nghiêm Nhất Chí đem tiền cầm đến đây.
Nhìn thấy tiền, thôn dân bên ngoài lập tức an tĩnh.
Nghiêm Nhất Chí quay ra ngoài cửa sổ xe lắc lắc tay, Đây là phí sửa xe, đều lui ra phía sau một chút. Tôi đem tiền cho các người, như vậy là được chứ?
Thôn dân trung niên cười cười, Đem đến đây đi.
Nghiêm Nhất Chí nói: Các người lui ra phía sau!
Trung niên thôn dân nhìn ông ta nói: Tôi nói sao thì làm như vậy! Nói nhảm cái gì!
Nghiêm Nhất Chí suy nghĩ chốc lát, trừng mắt với những người đó. Ông ta cũng chậm rãi đem cửa sổ xe hạ xuống một ít, bất quá không dám hạ xuống nhiều, chỉ mở ra một khoảng bằng nắm tay, sau đó rất nhanh đưa tay, đem mười ngàn ném ra bên ngoài, nhưng trong lúc Nghiêm Nhất Chí muốn đem cửa sổ xe lần thứ hai khép lại, một gậy bỗng nhiên đập đến, đập vào cửa sổ xe!
Làm gì! Nghiêm Nhất Chí nói.
Bầu không khí bên trong xe cũng khẩn trương lên.
Bên ngoài cũng rất an tĩnh, thôn dân trung niên đem tiền nhặt lên đếm đếm, khẽ gật đầu, đang muốn nói gì, một người thanh niên tuổi không lớn lắm bên cạnh nói.
Bọn họ còn có mười ngàn!
Còn có mười ngàn? Mang nhiều tiền mặt như vậy?
Ừm, trong cái bóp màu đen, tôi cũng nhìn thấy!
Tôi cũng nhìn thấy, còn có một xấp tiền!
Thôn dân trung niên mỉm cười, đẩy đẩy người nọ, đi tới, Vừa rồi phí sửa xe là mười ngàn, bất quá hiện tại thành hai mươi ngàn!
Thôn dân bên cạnh cả đám cũng sáng con mắt lên, bọn họ trước đây chặn đường thu phí qua đường, nhiều lắm là hơn một trăm, dù sao bên này đều nghèo, cũng không có xe tốt, cho nên có thể cho cũng không nhiều, nhưng ngày hôm nay đi một chuyến thì có thể thu hoạch hai mươi ngàn, bọn họ đương nhiên rất hăng hái.
Nghiêm Nhất Chí phát hỏa nói: Các người. . .
Khương Phương Phương không mặn không nhạt nói: Cho bọn họ.
Khương huyện trưởng, đám người này. . .
Tôi nói cho bọn họ.
Trần Tiểu Mỹ cắn răng một cái, nhìn về phía Đổng Học Bân, thấy hắn cũng đen nghiêm mặt gật đầu, lấy ra xấp tiền cuối cùng đưa cho Nghiêm Nhất Chí, Nghiêm Nhất Chí nghiêm mặt ném ra bên ngoài!
Cái này còn không khác biệt lắm!
Sớm như vậy thật tốt!
Một thôn dân trẻ tuổi rất nhanh nhặt tiền lên, bắt đầu đếm từng tờ.
Nghiêm Nhất Chí lạnh lùng nói: Máy kéo có thể lấy ra chưa?
Thôn dân trung niên nhìn ông ta, Đừng lên mặt với tôi! Ông nghĩ ông là ai hả?
Nghiêm Nhất Chí nghẹn hỏa nói: Phí sửa xe cũng cho các người! Các người còn muốn thế nào?
Ông thử ồn ào với tôi một lần thử xem! Thôn dân trung niên lớn tiếng nói, một ngụm đàm ngậm ở trong miệng, phọt một tiếng phun vào trong khe cửa sổ xe, Cho ông mặt!
Nhưng ngụm đàm này vượt qua Nghiêm Nhất Chí!
Bẹp! Đàm dính lên trên tây trang của Khương Phương Phương ở ghế sau!
Người trong xe đều ngây ngẩn cả người!
Đổng Học Bân cũng ngẩn ra, một hơi thở vào trong phổi, biểu tình trên mặt bỗng nhiên biến đổi, hình như bịt kín mây đen nồng đậm!
Lão Trần! Đổng Học Bân mị mắt.
Trần Tiểu Mỹ vô thức lên tiếng, Hả?
Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Đỡ tôi xuống xe!
Hả? Cái gì?
Đỡ tôi xuống xe!
Nếu như chỉ là Đổng Học Bân, hắn có thể nhịn, sau này tính sổ cũng là như nhau, dù sao hắn cũng bị thương cả thân! Nhưng hiện tại là Khương huyện trưởng bị người ta nhổ đàm vào! Với tính tình của Đổng Học Bân thằng nhãi này! Cái này có thể chịu được mới là lạ! Cái gì bị hay không bị thương! Cái gì ảnh hưởng hay không ảnh hưởng! Lúc này đã bị Đổng Học Bân toàn bộ để qua sau đầu!
Trùng quan giận dữ vì hồng nhan! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.