Chương 762: Trước khi rời đi!
Thường Dụ
01/11/2015
Buổi chiều hôm đó.
Di động của Đổng Học Bân không ngừng vang lên.
“Lãnh đạo cũ, tôi là Lưu Đại Hải” Sở trưởng Sở cảnh sát Huệ Điền Hương ở Huyện Duyên Đài là Lưu Đại Hải nói: “Nghe nói ngài sắp thăng chức, chúc mừng ngài”.
Đổng Học Bân nói: “Ai nói tôi thăng chức? Chỉ là đi tiến tu ở Trường Đảng thôi”.
“Vậy sau khi trở nhất định sẽ tăng một cấp, hơn nữa còn còn là trường Đảng Trung ương”.
“Cậu thông tin cũng thật nhanh, tôi thật ra cũng biết”.
“Trước khi ngài đi có trở về thăm huyện Duyên Đài không? Nếu không về được chúng tôi liền qua đó, vài đồng sự cũ đều nói muốn mời ngài ăn cơm, bảo tôi gọi điện, lần này ngài phải nể mặt chúng tôi đấy”.
“Ha ha, đi, ngày mai đi, ngày mai tôi trở về, mời các cậu ăn cơm”.
“Ngài đừng như vậy, đã nói là chúng tôi mời mà”.
Sau khi gác máy, lại có vài đồng nghiệp cùng cán bộ gọi điện đến, không có ngoại lệ, đều là mời Đổng Học Bân đi ăn cơm. Đổng Học Bân từ sau khi đắc tội với Vương An Thạch, đã lâu lắm không có xã giao gì trên quan trường, lần này lại tới cùng nhau, làm cho hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng không thể không nể mặt, một số có thể từ chối Đổng Học Bân đều từ chối rồi, từ chối không được hắn đành phải đi.
Ví dụ như buổi tối hôm nay, Đổng Học Bân bị bảy, tám cán bộ ở văn phòng đường phố Quang Minh sống chết kéo đi ăn ở khách sạn, gọi không ít món, còn mời uống rượu.
Cảnh Tân Khoa nâng chén nói: “Chủ nhiệm, trước tiên chúc mừng ngài”.
“Chủ nhiệm, tôi cũng kính ngài”.
“Mọi người trước tiên đều kính Chủ nhiệm một ly đi”.
“Chúc mừng ngài thăng chức”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nâng chén, cạn ly với Đổng Học Bân.
Thịnh tình không thể từ chối, Đổng Học Bân đành phải uống hết một ly như bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn chú ý tới cách nói chuyện, giải thích:
“Sao các một đám các cậu đều nói tôi sắp thăng chức? Không có chuyện gì, chỉ là đi tu dưỡng một chút ở Trường Đảng, nói thật, lúc này tôi thực không muốn đi, không phải khác người, thành phố Phần Châu xảy ra động đất nghiêm trọng như vậy. Sau thiên tai xây dựng lại cũng có không ít nhiệm vụ đang chờ chúng ta, lúc này lại bảo tôi đi học ở Trường Đảng, trong lòng tôi thực sự không yên tâm”.
Đổng Học Bân quay đầu nhìn về phía Cảnh Tân Khoa cười ha ha nói: “Nhưng sau này có Bí thư Cảnh chủ trì công việc ở văn phòng đường phố, tôi cũng không có gì lo lắng, tôi kính mọi người một ly. Thời gian mấy tháng này, cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc của tôi”.
“Chủ nhiệm, ngài khách sáo quá”.
“Là chúng tôi nên kính ngài”.
“Nào, cụng ly”.
Sau khi ăn xong, mọi người đều đi bộ trở về nhà trong trụ sở.
Nhìn khu nhà bản thân ở thời gian không ngắn, Đổng Học Bân nhất thời có chút thổn thức, vốn còn cho rằng ở văn phòng đường phố Quang minh làm việc ít nhất cũng phải một năm. Không ngờ nhanh như vậy đã phải đi, đây là điều mà Đổng Học Bân thực sự không ngờ tới, tuy rằng anh đã sớm mong được đề bạt lên Phó sở, nhưng vừa nghe nói phải đi, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Lúc lên lầu, Đổng Học Bân đi cùng Cảnh Tân Khoa.
Đột nhiên, Lâm Bình Bình ở phòng Chiêu thương huyện Duyên Đài gọi điện thoại tới.
Đổng Học Bân liếc Cảnh Tân Khoa một cái, bấm nút nghe điện: “Alo, Tiểu Lâm”.
“Chủ nhiệm Đổng, nghe nói ngài sắp đi Trường Đảng Trung ương?”
“Ha ha, tuần sau đi báo danh”.
“Vậy chúc mừng ngài rồi. Ngài lúc nào có thời gian, những cấp dưới cũ của ngài ở phòng Chiêu thương chúng tôi đều muốn mời ngài ăn cơm”.
“Được, ngày mai, ngày mai tôi trở về”.
Gác máy xong, Đổng Học Bân một bên: “Đúng rồi Tân Khoa, tôi cũng không có gì giấu cậu nữa, cậu cũng biết tôi sắp đi, còn hai ta, bây giờ cũng không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, có một số việc có thể tôi không nên nói ra, nhưng tôi còn muốn hỏi một câu, cậu và Lâm Bình Bình… rốt cuộc là như thế nào?”
Nghe vậy, Cảnh Tân Khoa cười khổ nói: “Cũng là như vậy”.
Đổng Học Bân mượn rượu nói: “Tiểu Lâm người này tôi tiếp xúc trong thời gian không ngắn, quả thật là một cô gái tốt, tôi thực cảm thấy hai người rất phù hợp”.
Cảnh Tân Khoa thở dài nói: “Lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi liền chia tay, nói thực, bây giờ tôi cũng rất hối hận, nhưng nói gì cũng vô dụng, tôi mấy ngày này gọi không ít điện thoại cho Bình Bình, nhưng cô ấy cũng không tiếp, chắc là còn hận tôi, tôi hiện tại cũng…”
“Đúng rồi” Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới một việc: “Tiểu Lâm có con chuyện này cậu cũng biết đi?”
Cảnh Tân Khoa ngạc nhiên nhìn về phía hắn nói: “Con? Bình Bình không phải là chưa kết hôn sao?”
Hai người đều dừng lại trong hành lang.
Đổng Học Bân cũng sửng sốt một lúc, hắn nghĩ là Cảnh Tân Khoa biết: “Cậu không biết rõ sao? Trên hồ sơ của Tiểu Lâm tuy viết rằng chưa kết hôn, nhưng…”
“Cô ấy thực sự có con sao?” Cảnh Tân Khoa có chút không dám tin.
“Đúng là có thật, tôi đã gặp một lần”.
Đột nhiên trong ánh mắt thay đổi, Cảnh tân Khoa cuống quít nói: “Chủ nhiệm, con của Bình Bình bao nhiêu tuổi rồi?”
Đổng Học Bân nghĩ một lát nói: “Bao nhiêu tuổi, năm trước lúc tôi gặp, hình như 4,5 tuổi? Đại khái là tầm này đi”.
“4,5 tuổi? Ngài xác định?”
“Chắc chắn là vậy, sao vậy?”
Cảnh Tân Khoa thở một hơi, một lát liền trở nên kích động nói: “4,5 tuổi! 4,5 tuổi!”
Thấy bộ dạng này của hắn, Đổng Học Bân kinh ngạc, sau đó cũng kinh hãi nói: “Cậu là nói…”
Cảnh Tân Khoa vội nói: “Năm năm trước, đúng lúc hai người chúng tôi tốt nghiệp đại học, ngoài tôi ra, Bình Bình không có yêu qua ai khác”.
Tôi ngất, là con cậu sao?
Sau khi hai người chia tay, Lâm Bình Bình phát hiện mình mang thai.
Đổng Học Bân lập tức vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt, Tân Khoa, không phải tôi nói cậu, nếu đứa trẻ thực sự là của cậu, cậu nên nắm chặt lấy, Tiểu Lâm mấy năm nay một mình nuôi con quả thật không dễ dàng gì”.
Cảnh Tân Khoa không biết làm sao nói: “Tôi biết, tôi biết, vậy tôi…”
Đổng Học Bân cười nói: “Mau đi gọi điện thoại hỏi một chút, được rồi, tôi về đây”.
Cảnh Tân Khoa có chút hoang mang lo sợ, lập tức trở về chỗ bố mẹ mình.
Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình lại có con với nhau, đây là việc Đổng Học Bân cũng không dự đoán được, nói như vậy, cơ hội cho hai người một lần nữa ở cùng nhau lại lớn hơn, trước khi đi có thể thúc đẩy một việc vui như vậy, Đổng Học Bân cũng rất vui.
Nhưng Đổng Học Bân cũng không định xen chân vào việc của bọn họ, sau khi về nhà bắt đầu thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị tốt vài ngày nữa thì rời đi.
Một ngày…
Hai ngày…
Đổng Học Bân sắp thăng lên Phó sở, chuyện này ai đều nhìn ra rõ ràng, tuy rằng chức vụ cụ thể còn chưa rõ, nhưng chuyện này đã là ván đã đóng thuyền. Đổng Học Bân tuần sau sẽ đi báo danh ở Trường Đảng, qua một tháng tiến tu chính là lên nhận cương vị mới, cho nên thời gian có vẻ gấp gáp, mọi người cơ bản đều gấp rút trong hai ngày này thực hiện cho Đổng Học Bân. Có một số lãnh đạo khu ví dụ như phó thường vụ Khu trưởng Trầm Phi và Bí thư Uỷ ban Kỷ luật Ngô còn mời Đổng Học Bân về nhà ăn cơm.
Suốt hai ngày, Đổng Học Bân ngày đêm tất cả đều bận rộn xã giao, hắn cũng nghĩ thời gian không nhiều lắm, cũng muốn mau chóng xử lí mọi chuyện cho sạch sẽ.
Khu Nam Sơn… huyện Duyên Đài…
Đổng Học Bân hai đầu chạy trở lại, đi một lần tất cả những giao tình trước kia, bận tới tối mặt tối mũi, rốt cuộc hoàn toàn thu về tất cả những công việc của mình ở bên này.
Di động của Đổng Học Bân không ngừng vang lên.
“Lãnh đạo cũ, tôi là Lưu Đại Hải” Sở trưởng Sở cảnh sát Huệ Điền Hương ở Huyện Duyên Đài là Lưu Đại Hải nói: “Nghe nói ngài sắp thăng chức, chúc mừng ngài”.
Đổng Học Bân nói: “Ai nói tôi thăng chức? Chỉ là đi tiến tu ở Trường Đảng thôi”.
“Vậy sau khi trở nhất định sẽ tăng một cấp, hơn nữa còn còn là trường Đảng Trung ương”.
“Cậu thông tin cũng thật nhanh, tôi thật ra cũng biết”.
“Trước khi ngài đi có trở về thăm huyện Duyên Đài không? Nếu không về được chúng tôi liền qua đó, vài đồng sự cũ đều nói muốn mời ngài ăn cơm, bảo tôi gọi điện, lần này ngài phải nể mặt chúng tôi đấy”.
“Ha ha, đi, ngày mai đi, ngày mai tôi trở về, mời các cậu ăn cơm”.
“Ngài đừng như vậy, đã nói là chúng tôi mời mà”.
Sau khi gác máy, lại có vài đồng nghiệp cùng cán bộ gọi điện đến, không có ngoại lệ, đều là mời Đổng Học Bân đi ăn cơm. Đổng Học Bân từ sau khi đắc tội với Vương An Thạch, đã lâu lắm không có xã giao gì trên quan trường, lần này lại tới cùng nhau, làm cho hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng không thể không nể mặt, một số có thể từ chối Đổng Học Bân đều từ chối rồi, từ chối không được hắn đành phải đi.
Ví dụ như buổi tối hôm nay, Đổng Học Bân bị bảy, tám cán bộ ở văn phòng đường phố Quang Minh sống chết kéo đi ăn ở khách sạn, gọi không ít món, còn mời uống rượu.
Cảnh Tân Khoa nâng chén nói: “Chủ nhiệm, trước tiên chúc mừng ngài”.
“Chủ nhiệm, tôi cũng kính ngài”.
“Mọi người trước tiên đều kính Chủ nhiệm một ly đi”.
“Chúc mừng ngài thăng chức”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nâng chén, cạn ly với Đổng Học Bân.
Thịnh tình không thể từ chối, Đổng Học Bân đành phải uống hết một ly như bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn chú ý tới cách nói chuyện, giải thích:
“Sao các một đám các cậu đều nói tôi sắp thăng chức? Không có chuyện gì, chỉ là đi tu dưỡng một chút ở Trường Đảng, nói thật, lúc này tôi thực không muốn đi, không phải khác người, thành phố Phần Châu xảy ra động đất nghiêm trọng như vậy. Sau thiên tai xây dựng lại cũng có không ít nhiệm vụ đang chờ chúng ta, lúc này lại bảo tôi đi học ở Trường Đảng, trong lòng tôi thực sự không yên tâm”.
Đổng Học Bân quay đầu nhìn về phía Cảnh Tân Khoa cười ha ha nói: “Nhưng sau này có Bí thư Cảnh chủ trì công việc ở văn phòng đường phố, tôi cũng không có gì lo lắng, tôi kính mọi người một ly. Thời gian mấy tháng này, cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc của tôi”.
“Chủ nhiệm, ngài khách sáo quá”.
“Là chúng tôi nên kính ngài”.
“Nào, cụng ly”.
Sau khi ăn xong, mọi người đều đi bộ trở về nhà trong trụ sở.
Nhìn khu nhà bản thân ở thời gian không ngắn, Đổng Học Bân nhất thời có chút thổn thức, vốn còn cho rằng ở văn phòng đường phố Quang minh làm việc ít nhất cũng phải một năm. Không ngờ nhanh như vậy đã phải đi, đây là điều mà Đổng Học Bân thực sự không ngờ tới, tuy rằng anh đã sớm mong được đề bạt lên Phó sở, nhưng vừa nghe nói phải đi, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Lúc lên lầu, Đổng Học Bân đi cùng Cảnh Tân Khoa.
Đột nhiên, Lâm Bình Bình ở phòng Chiêu thương huyện Duyên Đài gọi điện thoại tới.
Đổng Học Bân liếc Cảnh Tân Khoa một cái, bấm nút nghe điện: “Alo, Tiểu Lâm”.
“Chủ nhiệm Đổng, nghe nói ngài sắp đi Trường Đảng Trung ương?”
“Ha ha, tuần sau đi báo danh”.
“Vậy chúc mừng ngài rồi. Ngài lúc nào có thời gian, những cấp dưới cũ của ngài ở phòng Chiêu thương chúng tôi đều muốn mời ngài ăn cơm”.
“Được, ngày mai, ngày mai tôi trở về”.
Gác máy xong, Đổng Học Bân một bên: “Đúng rồi Tân Khoa, tôi cũng không có gì giấu cậu nữa, cậu cũng biết tôi sắp đi, còn hai ta, bây giờ cũng không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, có một số việc có thể tôi không nên nói ra, nhưng tôi còn muốn hỏi một câu, cậu và Lâm Bình Bình… rốt cuộc là như thế nào?”
Nghe vậy, Cảnh Tân Khoa cười khổ nói: “Cũng là như vậy”.
Đổng Học Bân mượn rượu nói: “Tiểu Lâm người này tôi tiếp xúc trong thời gian không ngắn, quả thật là một cô gái tốt, tôi thực cảm thấy hai người rất phù hợp”.
Cảnh Tân Khoa thở dài nói: “Lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi liền chia tay, nói thực, bây giờ tôi cũng rất hối hận, nhưng nói gì cũng vô dụng, tôi mấy ngày này gọi không ít điện thoại cho Bình Bình, nhưng cô ấy cũng không tiếp, chắc là còn hận tôi, tôi hiện tại cũng…”
“Đúng rồi” Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới một việc: “Tiểu Lâm có con chuyện này cậu cũng biết đi?”
Cảnh Tân Khoa ngạc nhiên nhìn về phía hắn nói: “Con? Bình Bình không phải là chưa kết hôn sao?”
Hai người đều dừng lại trong hành lang.
Đổng Học Bân cũng sửng sốt một lúc, hắn nghĩ là Cảnh Tân Khoa biết: “Cậu không biết rõ sao? Trên hồ sơ của Tiểu Lâm tuy viết rằng chưa kết hôn, nhưng…”
“Cô ấy thực sự có con sao?” Cảnh Tân Khoa có chút không dám tin.
“Đúng là có thật, tôi đã gặp một lần”.
Đột nhiên trong ánh mắt thay đổi, Cảnh tân Khoa cuống quít nói: “Chủ nhiệm, con của Bình Bình bao nhiêu tuổi rồi?”
Đổng Học Bân nghĩ một lát nói: “Bao nhiêu tuổi, năm trước lúc tôi gặp, hình như 4,5 tuổi? Đại khái là tầm này đi”.
“4,5 tuổi? Ngài xác định?”
“Chắc chắn là vậy, sao vậy?”
Cảnh Tân Khoa thở một hơi, một lát liền trở nên kích động nói: “4,5 tuổi! 4,5 tuổi!”
Thấy bộ dạng này của hắn, Đổng Học Bân kinh ngạc, sau đó cũng kinh hãi nói: “Cậu là nói…”
Cảnh Tân Khoa vội nói: “Năm năm trước, đúng lúc hai người chúng tôi tốt nghiệp đại học, ngoài tôi ra, Bình Bình không có yêu qua ai khác”.
Tôi ngất, là con cậu sao?
Sau khi hai người chia tay, Lâm Bình Bình phát hiện mình mang thai.
Đổng Học Bân lập tức vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt, Tân Khoa, không phải tôi nói cậu, nếu đứa trẻ thực sự là của cậu, cậu nên nắm chặt lấy, Tiểu Lâm mấy năm nay một mình nuôi con quả thật không dễ dàng gì”.
Cảnh Tân Khoa không biết làm sao nói: “Tôi biết, tôi biết, vậy tôi…”
Đổng Học Bân cười nói: “Mau đi gọi điện thoại hỏi một chút, được rồi, tôi về đây”.
Cảnh Tân Khoa có chút hoang mang lo sợ, lập tức trở về chỗ bố mẹ mình.
Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình lại có con với nhau, đây là việc Đổng Học Bân cũng không dự đoán được, nói như vậy, cơ hội cho hai người một lần nữa ở cùng nhau lại lớn hơn, trước khi đi có thể thúc đẩy một việc vui như vậy, Đổng Học Bân cũng rất vui.
Nhưng Đổng Học Bân cũng không định xen chân vào việc của bọn họ, sau khi về nhà bắt đầu thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị tốt vài ngày nữa thì rời đi.
Một ngày…
Hai ngày…
Đổng Học Bân sắp thăng lên Phó sở, chuyện này ai đều nhìn ra rõ ràng, tuy rằng chức vụ cụ thể còn chưa rõ, nhưng chuyện này đã là ván đã đóng thuyền. Đổng Học Bân tuần sau sẽ đi báo danh ở Trường Đảng, qua một tháng tiến tu chính là lên nhận cương vị mới, cho nên thời gian có vẻ gấp gáp, mọi người cơ bản đều gấp rút trong hai ngày này thực hiện cho Đổng Học Bân. Có một số lãnh đạo khu ví dụ như phó thường vụ Khu trưởng Trầm Phi và Bí thư Uỷ ban Kỷ luật Ngô còn mời Đổng Học Bân về nhà ăn cơm.
Suốt hai ngày, Đổng Học Bân ngày đêm tất cả đều bận rộn xã giao, hắn cũng nghĩ thời gian không nhiều lắm, cũng muốn mau chóng xử lí mọi chuyện cho sạch sẽ.
Khu Nam Sơn… huyện Duyên Đài…
Đổng Học Bân hai đầu chạy trở lại, đi một lần tất cả những giao tình trước kia, bận tới tối mặt tối mũi, rốt cuộc hoàn toàn thu về tất cả những công việc của mình ở bên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.