Quyền Tài

Chương 1609: Tức giận

Thường Dụ

10/05/2017

Trong phòng.

Nói đi.

Ặc, có cảm giác.

Có cảm giác gì?

Khụ khụ, cũng là chiếm đại tiện nghi của ngài.

Cái này còn không khác biệt lắm, tên nhóc cậu biết là tốt rồi!

Đổng Học Bân cười ở một bên hầu hạ, kéo gạt tàn thuốc.

Trương Long Quyên bọc khăn tắm tựa ở đầu giường hút thuốc, từng hơi thuốc bay ra khôi đôi môi mọng đỏ, không cho Đổng Học Bân mặt mũi, cũng không biết có phải là thật sự phát hỏa hay không, dù sao là đã không có dáng dấp bình thường, không có cảm giác phong tao. Bất quá ngay cả là vẻ thần thái này, vóc người nóng bỏng của Trương đại tỷ cũng toát ra một thân gợi cảm, đập vào mặt Đổng Học Bân.

Khe sau.

Núi cao.

Mông thịt buộc chặt.

Bọt nước trên da thịt.

Đổng Học Bân lại không nhịn được nhìn cô ấy nhiều vài lần, có thể cũng là vừa mới ăn được Trương đại tỷ, lúc này thấy cô ấy sao xinh đẹp động nhân như thế, thật muốn nhào tới ăn tươi cô ấy, nhưng mà Đổng Học Bân hiển nhiên là không có cái can đảm này, nhất là trong thời gian như vậy, hắn chỉ có thể ở bên trái suy nghĩ, nghĩ cách đem cơn tức của Trương đại tỷ vuốt xuống, đem cái này giải quyết, như vậy Đổng Học Bân mới có thể yên tâm.

Ngài uống nước không?

. . . Hồng trà!

A, nước tới.

Làm đồ ăn khuya cho chị Trương cậu, đói bụng!

Hả? Ngài muốn ăn cái gì?

Ăn cái gì đều được, nhanh lên một chút.

Được, vậy ngài đợi một lát, tới ngay.

Đổng Học Bân nhẹ nhàng đóng cửa cho cô ấy lại, đi phòng bếp lục lục. Rốt cục tìm ra một cây lạp xưởng cắt miếng cho cô ấy, sau đó luộc một quả trứng gà, mang theo bánh mì vào phòng cho cô ấy, nói: Cũng không có cái gì, không kịp, ngài ăn đỡ.

Trương Long Quyên vẫy tay.

Đổng Học Bân liền để trên giường cho cô ấy.

Trương Long Quyên cũng không đứng dậy, cứ như thế tựa vào giường ăn.

Mười phút. . .

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Một tiếng đồng hồ. . .

Lăn qua lăn lại Đổng Học Bân đủ một giờ, Trương Long Quyên mới híp mắt hút thuốc xem TV, không sai sử Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vừa nhìn, nói: Vậy ngài nghỉ ngơi?

Trương Long Quyên hút thuốc tiếp tục xem TV. Không lên tiếng.

Đổng Học Bân đóng cửa phòng đi ra. Thở ra một hơi, trở về trong sân nhìn, nhờ ánh trăng bắt đầu thu dọn đồ, đổ nước trong thùng tắm đi, cất vào phòng, quét rác, dọn dẹp đống chén đĩa hồi nãy Trương đại tỷ vừa ăn, cuối cùng mới lấy quần áo Trương Long Quyên trước đó cởi ra để trong sân nhặt lên trong tay, áo sơmi cũng còn tốt, còn sạch sẽ, bất quá áo ngực và quần lót của cô ấy có chút bẩn, Đổng Học Bân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trong lòng cũng có chút cảm giác có lỗi đối với Trương đại tỷ, thẳng thắn cầm quần áo đi phòng đông, muốn giặt sạch cho cô ấy.



Kết quả chờ sau khi Đổng Học Bân mở nắp máy giặt ra, mới phát hiện bên quần áo trong đã tràn đầy, muốn lọt ra ngoài luôn.

Đồ lót thì ba bộ.

Quần hai cái, áo một cái.

Còn có vố số vớ chân màu da và vớ chân đen bên trong.

Đổng Học Bân đưa tay móc móc, không khỏi vỗ trán, trong lòng nói ngài thật là được, tới kinh thành làm việc đến bây giờ, ngài vẫn không giặt quần áo sao? Lắc đầu, Đổng Học Bân đem cái ghế ngồi đến đây, lôi toàn bộ quần áo ra, phân loại tầng cái, cuối cùng đem vài bộ ném vào trong máy giặt, một ít vớ chân các loại còn lại và đồ dùng hàng ngày, cái kia chỉ có thể giặt bằng tay, Đổng Học Bân xắn tay áo, nhúng nước, cẩn thận chà chà, lại bắt đầu bận việc.

Thời gian càng ngày càng tối.

Chờ Đổng Học Bân đem núi quần áo giặt xong, đều đã gần mười một giờ.

Hắn đi tới trong sân cầm quần áo treo lên dây, tiện thể liếc mắt nhìn phòng ngủ chủ, còn sáng đèn, Trương đại tỷ hình như chưa ngủ, Đổng Học Bân có chút mệt nhọc, cả ngày hôm nay hắn bị lăn qua lăn lại, từ sau khi xuống máy bay đã không nhàn rỗi, ngoại trừ bận cũng là bận, hắn tiện tay lấy một cái khăn sạch sẽ lau lau nước trên tay, đi phòng bắc.

Chị Trương, ngài còn chưa ngủ à? Đổng Học Bân đẩy cửa vào nhìn, Trương Long Quyên vẫn đang xem TV, mùi thuốc lá trong phòng rất nồng nặc, hắn liền mở rộng cửa sổ ra.

Trương Long Quyên nhìn cũng không nhìn hắn, Ừm.

Đổng Học Bân nói: Vậy, quần áo của ngài tôi đã giặt sạch cho ngài, còn có bên trong máy giặt cũng không ít, đều giặt xong.

Trương Long Quyên vẫn như cũ, Ừm.

Vậy ngài nghỉ ngơi sớm một chút đi, cũng không còn sớm. Đổng Học Bân mệt mỏi nói: Ngài không có việc gì thì tôi đi ngủ trước? Tôi đi phòng tây.

Trương Long Quyên liếc hắn, Tắt TV đi.

Được. Đổng Học Bân tắt đi TV, lớn cũng tắt, chỉ chừa một đèn tường đầu giường, Vậy. . . Ngủ ngon chị Trương.

Đổng Học Bân vừa muốn đi, Trương Long Quyên gọi hắn lại, Gấp cái gì, không thấy chăn của chị Trương cậu bị tụt sao, gối đầu cũng vuốt lại cho tôi.

Phủ chăn cho cô ấy.

Trải gối đầu cho cô ấy.

Đổng Học Bân từ buổi tối đã bắt đầu bị Trương đại tỷ sai sử, quả thật là như tùy tùng, hắn cũng có chút không nhịn được, thấy Trương đại tỷ sắp sửa bố trí nhiệm vụ cho mình, Đổng Học Bân rốt cục tới giới hạn, trong lòng cũng hừ một tiếng, cái gì đều mặc kệ.

Cái gương đâu. Trương Long Quyên đưa tay.

Ngài tự mình lấy! Đổng Học Bân nói.

A, còn nóng nảy à? Ha ha! Trương Long Quyên vui vẻ.

Xin lỗi tôi cũng nói rồi, tôi cũng không phải cố ý, coi ngài sai sử tôi kìa! Đổng Học Bân mặc kệ, Tôi không hầu hạ nữa!

Trương Long Quyên nhìn nhìn hắn nói: Nổi nóng phải không?

Đổng Học Bân nói: Tôi ngày hôm nay cũng phải nổi nóng thôi, không ai sai sử người như thế!

Trương Long Quyên cười nói: Hắc, tôi thật muốn nghe, lão nương đều bị cậu ăn, cậu hầu hạ chị Trương cậu thì thế nào?

Đổng Học Bân bực mình nói: Tôi còn ít hầu hạ ngài? Ngài nói uống nước tôi đem cho ngài, còn là nước nóng mới đun, ngài nói hút thuốc tôi lấy thuốc cho ngài hút, quần áo trong máy giặt của ngài cũng đều là tôi giặt? Tôi cái này còn chưa đủ hầu hạ sao? Mẹ ruột của tôi tôi còn từng hầu hạ như thế! Ngài còn không để yên, tôi hôm nay mới vừa xuống máy bay, buổi chiều phải xoa bóp cho ngài sáu bảy giờ, ngày này tôi căn bản không nhàn rỗi, một phút đồng hồ cũng không được nghỉ ngơi, hiện tại muốn nhanh chóng đi ngủ nghỉ ngơi, ngài còn không cho tôi ngủ!

Trương Long Quyên cũng không phải biểu tình không mặn không nhạt trước đó, cười ha ha nhìn hắn nói: Ồ, thật sự tức giận?

Đổng Học Bân sao có thể giận cô ấy thật chứ, thích còn không kịp, cũng là oán giận một chút mà thôi, bất quá trên mặt vẫn tỏ vẻ, con cọp không phát uy ngài khi tôi là mèo bệnh à!

Thật không lấy cho tôi cái gương? Trương Long Quyên nói.

Tự ngài lấy, tôi mặc kệ. Đổng Học Bân nói.

Vậy tên nhóc cậu tự mình tức giận đi, tôi ngủ, phù, thật buồn ngủ. Trương Long Quyên ngáp một cái, nghiêng người, hướng vào bên trong, để lại Đổng Học Bân một bóng lưng, sau đó vươn cánh tay trong chăn, tắt công tắc điện, đèn tường tối lại.



Trong phòng đen xuống.

Chỉ có ánh trăng ở bên trong.

Đổng Học Bân đứng ở trong phòng rất bất đắc dĩ, hắn vừa rồi tức giận cũng là giả tức giận, còn chờ Trương đại tỷ an ủi vài câu hoặc là chờ cô ấy mềm mại lại, kết quả thì ngược lại, người ta cái gì cũng không nói trực tiếp ngủ, căn bản không cho hắn bậc thang để xuống, Đổng Học Bân là đi cũng không được không đi cũng không được. Xoay người mà đi, quan hệ có thể sẽ không còn tốt, Đổng Học Bân dù sao cũng là có chút đuối lý, cũng không thật sự phát hỏa với Trương đại tỷ, nếu không đi, vậy còn phải hầu hạ cô ấy, Đổng Học Bân mặt mũi cũng không còn.

Có đi hay không?

Có ngủ hay không?

Đổng Học Bân cũng quấn quýt, bản thân cũng buồn ngủ muốn chết, nhưng đụng phải thái độ không âm không dương của Trương đại tỷ, đầu óc càng rối loạn.

Phiền!

Phiền về đến nhà!

Con người mà phiền, tính tình tự nhiên sẽ không được.

Đổng Học Bân hiện tại cũng là như vậy, mà Trương đại tỷ bên kia lại càng đổ thêm dầu cho hắn, chỉ thấy phía sau của Trương Long Quyên, bỗng nhiên sáng lên một ánh sáng ... là điện thoại di động, Trương đại tỷ tay quét quét trên màn hình, cũng không biết là chơi cái gì, thỉnh thoảng còn cười một tiếng, chơi rất thích, ánh sáng của điện thoại di động nhoáng lên trong phòng, Đổng Học Bân nhìn mà buồn bực.

Ngài thật biết hưởng thụ!

Không ngờ còn làm tôi vất vả như thế?

Trong lúc nhất thời, tính tình thối của Đổng Học Bân cũng nổi lên, hừ một tiếng, cắn răng trừng mắt một cái, bắt đầu cởi nút quần áo.

Một nút. . .

Ba nút. . .

Năm nút. . .

Quần cuối cùng cũng cởi.

Đổng Học Bân cầm lấy quần áo toàn bộ ném tới cái ghế, nhìn trên giường, hắn đi nhanh qua, cởi giầy ném xuống ván giường, chân vượt qua Trương Long Quyên ngủ ở bên ngoài, trực tiếp vào góc bên trong giường lớn, mở chăn lên, tiến vào.

Trương Long Quyên: . . .

Trong chăn rất ấm, hầu như đều là nhiệt độ của Trương đại tỷ, còn có chút mùi vị phụ nữ thành thục tiến vào trong mũi, có chút thơm.

Thoải mái!

Đổng Học Bân đắc ý, trong lòng cũng cân đối.

Ha ha, cái này có ý gì? Trương Long Quyên nhìn hắn, cũng không chơi điện thoại di động nữa, đem ánh sáng từ màn hình điện thoại di động chiếu thẳng mặt của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân từ từ nhắm hai mắt nói: Còn có thể có ý gì, ngủ.

Trước mặt thổi đến mùi thơm, Trương đại tỷ vẫn còn nói, trong miệng mỗi khi nói một chữ đều có hơi thở đánh vào trên mặt của Đổng Học Bân, Tên nhóc cậu một chút áy náy cũng không có, ha ha, còn chen vào trong chăn của tôi, thế nào? Đùa giỡn với chị Trương cậu có phải không?

Đổng Học Bân mắt trợn trắng, Cái này là giường của tôi.

Trương Long Quyên cười nói: Cậu thật không khách khí.

Với ngài còn khách khí cái gì, dù sao đều đã cái kia, tôi cũng không khách khí với ngài. Đổng Học Bân cũng là nhìn thấy phương thức ăn nói khép nép không có biện pháp giải quyết chuyện lần này, thẳng thắn thay đổi một loại phương thức, Tôi thật sự mệt nhọc rồi chị Trương, hôm nay trước tiên không nói, ngài có ngủ hay không thì tôi mặc kệ, tôi ngủ trước.

Đèn điện thoại di động cũng tắt.

Trong không khí tối đen truyền đến âm thanh khêu gợi của Trương đại tỷ, Còn làm căng với tôi, ha ha, lúc chị Trương cậu biết làm căng tên nhóc cậu còn chưa có sinh ra, đi, đi phòng tây ngủ.

Ngủ ngon. Đổng Học Bân không nghe, nằm trong chăn cùng cô ấy rất là bình yên. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook