Quyền Tài

Chương 342: Ước hẹn năm năm!

Thường Dụ

16/02/2015

Tạ Tuệ Lan… Cù Vân Huyên…

Đổng Học Bân lại một lần nữa gặp phải sự lựa chọn khó khăn

“Nghĩ gì đấy?” Tạ Tuệ Lan đặt chén trà xuống hỏi hắn.

“Khụ khụ, không có gì” Đổng Học Bân phiền muộn vỗ trán, rầu rĩ không vui ngồi ở sô pha.

“Nghĩ đến Vân Huyên phải không? Kết hôn cùng tôi thì cô ấy phải làm sao? Nên đối đãi với cô ấy như thế nào? Có phải anh đang nghĩ như thế?” Tạ Tuệ Lan cười một cái, cũng không biết là có giận hay không, nhắm mắt nói: “Anh, nói khó nghe một chút thì kêu là hoa tâm, một người chiếm một bạn gái cũng không thấy đủ? Ha ha, còn nói dể nghe chút, thì anh cái này cũng kêu trọng tình cảm, hai đầu đều thích, hai đầu cũng không muốn đắc tội, có đúng hay không?”

Đổng Học Bân gật đầu, trọng tình cảm, nhận xét này hay.

Tạ Tuệ Lan cười, “Anh lại còn tự trát vàng lên mặt mình nữa sao, anh thì trọng tình cảm gì chứ, nếu trọng tình cảm thì thích đối phương rồi sẽ không nghĩ lăng nhăng đến người khác nữa!”

“Chị phê bình đúng” Đổng Học Bân cười khổ, thở dài.

“Được rồi, nhìn cái mặt anh kìa” Tạ Tuệ Lan nhấc chân lên, “Chuyện này tôi đã thương lượng với Vân Huyên rồi”

Đổng Học Bân kinh ngạc, cảnh giác nói: “Hai người đã bàn bạc cái gì?”

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Thì là chuyện kết hôn, chuyện tình cảm, chứ chuyện gì nữa, anh nghĩ xem chuyện này kéo dài bao lâu rồi, hai người chúng tôi đều không nghĩ qua cái gì sao? Miệng thì nói không sợ anh ngựa quen đường cũ, nhưng trong tim chúng tôi lại khác, anh chỉ thích dọa người đến mức muốn mất mạng luôn, có biết không hả? Mấy tháng nay, tôi và Vân Huyên đã không ít lần liên lạc với nhau, gặp nhau hai lần, nói chuyện tới nói chuyện lui, mãi đến gần đây mới bàn ra kết quả này”.

Đổng Học Bân nuốt nước miếng “…Là cái gì?”

“Muốn biết sao?” Tạ Tuệ Lan bĩu môi, “Anh tự gọi điện mà hỏi cô ấy”.

“Ai ui, chị muốn tôi tò mò chết sao, chị nói cho tôi trước đi”.

“Anh tự đi hỏi cô ấy đi”.

Thấy nàng không nói, Đổng Học Bân đứng ngồi không yên, bèn cầm điện thoại, lần đầu tiên cảm thấy điện thoại nặng như thế, hắn quay đầu lại nhìn Tạ Tuệ Lan, nghiến răng, đi đến phòng ngủ nhỏ, đóng cửa lại, đi đi lại lại trong phòng vài vòng, mãi mới hạ quyết tâm bấm máy gọi vào di động của Cù Vân Huyên.

Tút… tút… tút… điện thoại đã thông

“Alo, Huyên di hả, anh đây”.

Đầu dây bên kia giọng nói dịu dàng của Cù Vân Huyên vang lên, “Ha ha, anh đúng là, không phải ban sáng đã nói chuyện rồi sao? Di chuẩn bị đi ngủ rồi đây”.

“Huyên di, em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

“…Chuyện gì” Cù Vân Huyên giọng như bị kềm hãm lại.

“Tạ tỷ nói cho anh biết rồi, nói hai người đã bàn bạc cái gì đấy”.

“Ồ” Thanh âm bên kia bỗng im bặt một lúc, Cù Vân Huyên bất đắc dĩ nói: “Thế chị ấy không nói cho anh à?”

“Cô ấy mà nói thì anh sao lại đi hỏi em” Đổng Học Bân vội vã nói: “Huyên di, em nói cho anh biết đi, mau lên”.



Lại một lần nữa không có tiếng gì trong điện thoại, càng khiến Đổng Học Bân nóng ruột, còn thấy chút sợ hãi nữa, đây là căn bệnh thường gặp của con người, khoảng vài giây sau, Cù Vân Huyên cuối cùng cũng lên tiếng, “Hai người sẽ kết hôn trước”.

Đổng Học Bân không giám tin, “Như vậy có được không, em… thế còn em…”

“Anh cũng biết là còn em sao? Em còn tưởng anh quên em rồi”.

“Hài, anh quên ai chứ sao quên được em, nghe em nói kìa”.

“Coi như cái đồ nhà anh còn có lương tâm, ừm, mấy ngày nay em đã cùng Tạ Lan thương lượng một chút, cãi nhau một chút, diễn biến thế nào thì anh không cần biết, chỉ nói cho anh kết quả thôi” Cù Vân Huyên ngừng một chút rồi nói, “Anh cứu mạng em một lần, cứu mạng Tạ Lan hai lần, nói tóm lại là bọn em đều nợ anh rất nhiều, nên chuyện này mới xảy ra, cứ giằng qua kéo lại cũng không được gì, vì thế em và Tạ Lan đều nhường nhau một bước, ngồi nghĩ xem cách nào vẹn cả đôi đường, vì thế mới nghĩ đến ai cũng không nỡ từ bỏ, vậy thì cứ kết hôn hai lần là được”.

Dbh lại kinh ngạc thốt lên: “Hai lần? Là ý tứ gì?”

“Thì là anh kết hôn với Tạ Lan trước, chị ấy là Huyện trưởng, gia thế cũng tốt, có lợi cho công việc của anh sau này, đây là điều mà em không làm được, nhưng năm năm, năm năm sau hai người buộc phải ly hôn, sau đấy anh lại lấy em, rồi chuyện của năm năm sau nữa thì còn xem anh thế nào, anh còn muốn đến với Tạ Lan thì em cũng không ngăn anh”.

“Năm năm? Kết hôn?” Đổng Học Bân nghe mà choáng váng.

“Ừm, trừ bỏ cách này thì em cũng nghĩ không ra biện pháp nào để giải quyết được vấn đề, thực tế em muốn kết hôn với anh trước, nhưng Tạ Tuệ Lan cũng muốn thế, sau đó hai người đã đánh cược một lần bằng cách đổ súc sắc, em đổ số lẻ, nàng đổ số chẵn, kết quả mở ra là 6, số chẵn, nàng thắng, cho nên… Anh có thể cùng nàng kết hôn trước, ừm, anh nghĩ như thế nào?”

Đổng Học Bân đầu óc không ngừng suy nghĩ: “Cái này, năm năm? Cái này…”

“Anh thấy không tốt sao?”

“Không phải không tốt, cái này, cái này được không?”

“Bây giờ được hay không không phải vấn đề, chỉ còn có cách này thôi, anh cho là em muốn đợi năm năm nữa sao? Anh nghĩ em muốn anh với Tạ Tuệ Lan kết hôn sao? Kẻ háo sắc nhà anh không phải đều muốn cưới cả hai sao? Cái tên lưu manh nhà anh không thể cưới cả hai thì không biết phải cưới ai sao? Vậy anh cho em biết phải làm thế nào? Nói em nghe xem!” Bốp bốp bốp, đầu dây bên kia trừ bỏ tiếng pháo hoa thì thì có cả tiếng đập xuống giường, Huyên di hình như đang tức giận.

Đổng Học Bân vội nói: “Đừng giận đừng giận mà, tội tại anh, đều tại anh hết”.

“…” Huyên di không nói gì.

“Anh không nói là chuyện này không được, anh chỉ thấy có lỗi với cả hai thôi”.

“Tiểu Bân” Cù Vân Huyên bỗng nhiên thở dài một hơi, “Em không muốn làm khó anh, lần trước đột nhiên anh ngất đi, bác sĩ đã thông báo là bệnh tình nguy kịch, em suýt chút nữa bị anh dọa chết, chỉ là anh vui là em cũng thấy không vấn đề gì cả, em nói thật đấy, nếu anh thấy Tạ Tuệ Lan tốt hơn thì em rút lui cũng không sao cả, hai người cứ kết hôn đi, em không ép anh nữa, em sống một mình… chắc cũng không tới nỗi không sống được”.

Đổng Học Bân cảm động tâm trạng rối bời vội nói: “Đừng đừng, đừng thế, tuyệt đối không được!”

“Vậy thì chỉ còn dựa vào cách mà em với Tạ Tuệ Lan đã bàn được không?”

“Ừm” Đổng Học Bân áy náy nói: “Huyên di, cảm ơn em”.

“Lại còn phải cảm ơn em sao? Chỉ cần anh vui, chỉ cần anh mạnh khỏe thì em thế nào cũng sống được”.

“…Cảm ơn”.

“Lại tiếp tục rồi, ha ha”.

Sự dịu dàng của Cù Vân Huyên đã khiến cho Đổng Học Bân quên đi lo lắng, Tạ Tuệ Lan lùi bước như thế cũng làm Đổng Học Bân cảm động tột cùng, cả hai người họ đều là những người cô gái hạng nhất, bây giờ lại thương lượng đưa ra quyết định này, mỗi người kết hôn với Đổng Học Bân năm năm, đây không nghi ngờ gì nữa chính là việc mà Đổng Học Bân mong đợi nhất, hai người người nào hắn cũng nhớ thương đã có thể đem cả hai đều cưới tới tay, bây giờ nguyện vọng đã thành, sao có thể không khiến hắn kích động chứ? Nhưng cùng lúc hắn thấy áy náy với cả hai người con gái, vì mình mà hai người họ đã hy sinh quá nhiều, chuyện này không chỉ một câu cảm kích là có thể biểu đạt hết được.



Thiên ngôn vạn ngữ tắc ở cổ họng, Đổng Học Bân cảm thấy mắt mình có chút đỏ lên.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Tạ Tuệ Lan đi vào.

“Ô, mắt anh sao lại đỏ thế?” Tạ Tuệ Lan cười hỏi: “Huyên di trách anh sao?”

Trong điện thoại Cù Vân Huyên hỏi: “Tạ Lan cũng bên cạnh anh hả, bật loa ngoài lên đi”.

Đổng Học Bân do dự rồi mới bật.

Tiếng Cù Vân Huyên truyền ra, “Tạ Lan này, chuyện của chúng ta tôi đã nói với Tiểu Đổng rồi, anh ấy cũng không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định vậy nhé”.

Tạ Tuệ Lan cười hỏi: “Hắn còn dám có ý kiến sao? Hắn trong lòng phỏng chừng đã sớm vui đến nở hoa rồi!”

“Tôi không có!” Đổng Học Bân nhanh nhảu giải thích, hắn cũng thật không vui vẻ gì.

Cù Vân Huyên nói: “Bất quá nói là như thế, chuyện sau này không ai nói trước được, Tạ Lan, nếu sau khi kết hôn Tiểu Đổng có một ngày không thể chịu được chị thì cái hẹn năm năm sẽ bị hủy, lúc đấy cho dù còn chưa tới năm năm thì Tiểu Đổng vẫn có thể cùng tôi kết hôn, cái này lúc trước chị cũng biểu đạt qua thái độ rồi, đúng không?”

Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng, “Chỉ sợ rằng sau khi hắn kết hôn với tôi năm năm, rồi quên cô đi, đến lúc đấy cái hẹn năm năm cũng bị hủy, có đúng không?”

“Có thể” Cù Vân Huyên nói.

“Vậy là tốt rồi” Tạ Tuệ Lan nói, “Quyết định thế đi”.

Mỗi lần hai người họ nói chuyện Đổng Học Bân không khỏi toát mồ hôi hột, lần này cũng thế, hắn vội nói: “Tạ tỷ, Huyên di , tôi một là không có tướng mạo, hai là không có nhân cách tốt, khiến hai người thế này, tôi thật sự… thật sự không biết nói gì nữa, tôi…”

Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, “Không biết nói gì thì không nói nữa, anh nghĩ nếu anh không có ưu điểm gì hai người bọn tôi đều muốn anh sao? Không ai ngốc cả đâu, cái hẹn năm năm này ba người chúng ta cùng quyết đinh, đúng cũng được, sai cũng được, ngu ngốc cũng kệ, thời gian chính là đáp án cuối cùng, anh thật muốn xin lỗi, giải thích, nói một lần là được, anh cứ treo nó ở cửa miệng luôn miệng nói ra, anh không phiền thì tôi cũng thấy phiền, ha ha”.

Cù Vân Huyên cũng nói: “Tạ Lan nói câu này em đồng ý, Tiểu Bân, anh không cần xin lỗi đâu, bây giờ em và Tạ Tuệ Lan có thể đứng đây nói chuyện với anh, chính là anh lấy mạng của chính mình mà đưa trở về, vì chúng em mà anh tính tính toán toán thiếu chút nữa chết cũng không phải một lần? Em đoán là không nhớ nổi nữa, muốn cảm ơn, thì Di và Tạ Lan phải cảm ơn anh, không được anh cứu thì sao còn ở đây nói chuyện được? Nói gì tới chuyện yêu đương nữa? Ngay cả cơ hội nói cũng không có, vậy nay anh không cần thấy có lỗi gì với hai người chúng em cả, nếu anh không vượt qua được tâm lí của chính mình thì coi như chúng ta hòa nhau đi”.

Đổng Học Bân nghẹn hồi lâu, mới nói một câu, “Cảm ơn.”.

Cù Vân Huyên tức giận nói: “Còn nói hai chữ đấy, em sẽ đánh đít anh đó!”

Tạ Tuệ Lan cười ha hả, “Xem ra sau khi kết hôn tôi phải dùng chiêu này của Huyên Di mới được?

“Cô dám à!” Tiếng của Cù Vân Huyên trong điện thoại vang ra.

Tạ Tuệ Lan nháy mắt hỏi: “Cô còn bao che cho hắn à, sao nào, cô đánh được tôi không đánh được sao?”

“Tôi chỉ là dọa anh ấy thôi, không phải đánh thật!”

Hai người lại tranh luận gay gắt, nhưng phần đa là đùa giỡn.

Đổng Học Bân nhìn cảnh này, trong lòng xúc động mạnh

Mớ tình cảm phức tạp bấy lâu đã được giải quyết, điều này khiến sự lo lắng lúc trước của Đổng Học Bân giảm đi một nửa, hắn thấy mình không biết làm thế nào để đền đáp phần tình cảm của hai người con gái này dành cho mình, chỉ có thể thầm cảm ơn Cù Vân Huyên, cảm ơn Tạ Tuệ Lan, cảm ơn trời đất, cảm ơn chính phủ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook