Chương 980: Vô đề
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi tối. Trong phòng ăn của khách sạn. Từ lời của Bí thư Huyện ủy Tôn Nhất Đào thì tình hình chợt có chút thay đổi, không ai ngờ được Tôn bí thư lại có thể nhận ra Đổng Học bân.
Hai người quen nhau?
Vì sao lại gọi hắn là Đổng chủ nhiệm?
Chủ nhiệm? Hắn là chủ nhiệm ở đâu vậy?
Tôn Nhất Đào bắt tay hắn nói:“Đổng chủ nhiệm, tôi không biết cậu đang ăn cơm ở đây“.
Đổng Học Bân nhìn sang bên cạnh nói:“Chúng tôi đang tổ chức hợp lớp hồi trung học, đã vài năm không gặp nhau rồi“.
“Thì ra là thế“. Tôn Nhất Đào cười nói:“thật ngại quá, vừa rồi đã làm phiền cậu ăn cơm rồi?“.
Đổng Học bân thản nhiên nói:“Làm phiền thì không, bất quá chuyện này hình như có điểm quá đáng rồi? Phòng này chúng tôi đang ngồi, cơm chúng tôi đang ăn, đám người kia... Cái gì Vương chủ nhiệm đó loại lao vào đánh người, đạo lý gì cũng không nói, thái độ thì rất không khách khí, giống như tôi thiếu nợ hắn vậy, Tôn bí thư, cái này khiến tôi khó hiểu quá, khách sạn này không phải là nơi để cho khách vào ăn cơm sao? Từ khi nào khách vào ăn một bữa cơm lại còn phải tùy thời chuẩn bị bị người ta vào đánh? Dây là phong cách làm việc của huyện Mã Dương các vị sao?“.
Đổng Học Bân nói ra làm cho Vương Chủ nhiệm bên kia bất phục nhưng xem thái đọ của Bí thư Huyện ủy đối người ta thì hắn có ngốc cũng biết lần này đá phải thiết bản rồi. Đương nhiên là ngay cả một tiếng rên cũng không dám, tâm tư bất an nhất thời dâng lên trong lòng. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao Tôn bí thư lại khách khí với hắn như vậy? Giống như là ngang hàng luận giao vậy? Đổng chủ nhiệm? Đổng chủ nhiệm? Nghe có chút quen tai??
Tôn Nhất Đào nhìn về phía Vương chủ nhiệm, mặt tràm xuống gằn giọng nói:“Tiểu Vương, không phải tôi đã nói sao, người ta đang ăn cơm chwua xong, cậu gấp cái gì chứ?“.
Vương chủ nhiệm vội nói:“Tôi nghĩ là ăn xong rồi“.
Tôn Nhất Đào chỉ chỉ vào bàn nói:“Cậu nghĩ vậy hả? Cậu xem đi, cái này có giống như ăn cơm xong rồi hả?“.
Vương chủ nhiệm không dám hé răng nữa, chuyện này quả thật là hắn không để ý lắm.
Tôn Nhất Đào quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân nói:“Đổng chủ nhiệm, cậu đừng chấp nhặt hắn nữa, tiểu Vương bình thường công tác rất tốt, hôm nay có thể do tôi thúc giục nên nóng nảy một chút, bảo hắn chạy đi trước chuẩn bị bàn ăn cho nên mới xảy ra chuyện này, cũng tại tôi cả“.
Đổng Học Bân mặc dù lần này đi tuần tra chức vụ có vẻ cao hơn Tôn Nhất Đào một tầng, trên danh nghĩa là thay mặt thượng ti đi tuần, đối với huyện Mã Dương có thể khoa tay múa chân một chút nhưng trên thực tế cấp bậc của Đổng Học Bân so với Tôn Nhất Dào vẫn kém hơn một ít, cho nên vừa thấy Bí thư Huyện ủy đem trách nhiệm gánh lấy thì Đổng Học Bân cũng đành bỏ qua, hắn khoát tay nói:“Việc nhỏ thôi, không có gì“.
Tôn Nhất Đào nhìn Vương chủ nhiệm một chút.
Vương Chủ nhiệm lập tức hiểu ý, hắn nhìn Đổng Học Bân nói:“Đổng chủ nhiệm, hôm nay tôi thực sự có lỗi, là tôi làm việc không chu toàn, xin cậu thứ lỗi“. Dứt lời, hắn cầm lên một chén rượu không, đảo ngược chén rượu rồi giơ cái chén lên nói:“Tôi xin tự phạt một ly, xin lỗi“.
“Không sao“. Đổng Học Bân nói.
vương Chủ nhiệm rót chén rượu mới rồi nâng chén một ngụm uống hết.
Thấy vậy đám bạn học cũ của hắn đều không kịp phản ứng, tất cả ngồi tại chỗ ngây người ra.
Vương chủ nhiệm đúng là nhân vật co được giãn được, hắn nhìn Bàng Thạc và Đỗ Quyên nói:“Tiểu Bàng, tiểu Đỗ, thật phiền rồi. Sang tuần tôi mời cơm, xem như bồi tội nhé“.
Bàng Thạc và Đỗ Quyên có chút được yêu mà sợ, bọn họ nào dám để lãnh đạo Huyện giải thích xin lỗi nên vội nói:“Không có, không có, thực sự không cần dâu.”
Lần này không phải Đổng Học Bân không muốn buông tha người, cũng không phải hắn không thuận theo để cố ý gây náo loạn mà chủ yếu do gã Vương chủ nhiệm này quá đáng quá, nói không hợp liền đánh người, cái này gọi là cái gì? Vương chủ nhiệm tuy là lãnh đạo của Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên, Đổng Học Bân cũng không phải không thể chấp cho hai bạn học cũ này mặt mũi, không muốn họ ở bên tỏng khó làm người nhưng cấp bậc của Đổng Học Bân lại không cho phép.
Chuyện đánh người thì thôi bỏ đi nhưng Huyện ủy mở tiệc chiêu đãi cán bộ Ủy ban kỷ luật Thị ủy ăn cơm, lãnh đạo là Đổng Học Bân lại bị đuổi đi, bị đuổi đi để lấy phòng cho chấp dưới của mình? Ở đâu có cái đạo lý này? Nếu để cho người ta đã biết thì mặt mũi của Đổng Học Bân để ở chỗ nào? Hắn đâu còn uy tín của lãnh đạo nữa? Hơn nữa chỉ vì mời mấy người bọn họ ăn cơm mà có thể đuổi đánh dân chúng đi sao? Đây cũng là chuyện mà Đổng Học Bân mười phần không quen nhìn, cho nên Đổng Học Bân mới cho vị Vương chủ nhiệm kia một trận, chuyện này hắn không phải không muốn bỏ qua mà là không thể!
Nay Vương chủ nhiệm biết điều hạ mình, sự tình cũng có thể nói là được giải quyết.
Giờ khắc này, Tôn Nhất Đào mới giới thiệu thân phận Đổng Học Bân với mấy vị cán bộ Huyện ủy và Ủy ban Huyện:“Xin giới thiệu một chút, vị này là chủ nhiệm một phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, cũng là tổ trưởng của một trong ba tổ tuần tra lần này, Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm“. Sau đó lại quay đầu giới thiệu cho Đổng Học Bân những người trong huyện ủy và Ủy ban Huyện.
Vừa nghe nói xong, mọi người đều ngây ngẩn cả người!
Đổng Học Bân? Đây chính là vị Đổng Học Bân kia???
Vương chủ nhiệm khẽ hít một ngụm lãnh khí, mồ hôi lạnh túa ra. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy người mà Tôn bí khách khí như vậy khẳng định không phải là người bình thường cho nên mới xin phạt rượu chứ cũng không biết vị Đổng chủ nhiệm này rốt cuộc là ai. Hiện tại vừa thấy Tôn bí thư nói như vậy, Vương chủ nhiệm thấy phía sau lưng có một cỗ mồ hôi lạnh lan ra từ đầu đến chân. Nếu là người bình thường thì không sao nhưng Vương chủ nhiệm lại biết Đổng Học Bân là loại người nào, biết chủ nhân của danh hiệu ôn thần này rốt cuộc có bao nhiêu đại bản lãnh cho nên nghĩ lại thái độ của mình đối với người ta vừa rồi Vương chủ nhiệm liền cảm thấy không rét mà run.
May mắn là Tôn bí thư đến đúng lúc, nếu không hậu quả thật không chịu nổi!
Vương chủ nhiệm thực không có biện pháp tưởng tượng nếu hắn đắc tội với ôn thần này thì sẽ có kết cục gì!
Trong lúc nhất thời, Vương chủ nhiệm quyết định thật nhanh, lúc này hắn lại cầm lấy chén rượu giơ lên nói:“Đổng chủ nhiệm, vừa rồi tôi đã tự phạt một ly, tôi, nay tôi lại tự phạt thêm hai chén nữa!“.
Đổng Học Bân nói:“Không cần, không có việc gì đâu“.
“Cần cần chứ“. Vương chủ nhiệm không nghe, hắn liền mọt mạch uống thêm hai chén nữa.
Hây hoàn, đất dưới chân Vương chủ nhiệm hình như có điểm lắc lư, hiển nhiên là uống hơi nhiều rồi.
Cán bộ có thẻ làm cho Bí thư Huyện ủy phải chú ý cũng có rất nhiều nhưng Đổng Học Bân lại hoàn toàn khác. Vương chủ nhiệm cũng biết hắn là ai cho nên thái độ lúc này cũng hoàn toàn khác lúc trước, hắn thực sự nóng lòng muốn hóa giải đi mâu thuẫn này, hắn thực sự không muốn đắc tội với Đổng Học Bân.
Đứng phái sau, mấy vị cán bộ Huyện ủy cũng đều nhìn về phía Vương chủ nhiệm, ánh mắt có chút phức tạp.
Ác danh của Đổng Học Bân vốn đã sớm truyền khắp thành phố Phần Châu từ trên xuống dưới, ngay cả người thành phố Lữ An cũng có nghe nói tới, đừng nói là thành phố Phần Châu này ở ngay bên cạnh huyện Mã Dương!
“Đổng chủ nhiệm“.
“Đổng tổ trưởng“.
“Ngài hảo, ngài hảo“.
Mọi người đều tiến lên bắt tay chào hỏi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng cười xã giao chào hỏi bọn họ giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên nhìn vẻ mặt của các vị lãnh đạo huyện mà không có biện pháp thừa nhận. Bọn họ vừa mới đến đây được một hai tháng nên căn bản là chưa nghe nói nhiều vế sự tích của Đổng Học Bân, không nghĩ vị bạn học trung học vo danh này của bọn họ lại có được một bộ mặt khác như vậy? Bất quá tuy chưa từng nghe qua nhưng chỉ cần nhìn thái độc ủa Bí thư huyện ủy đám cán bộ Huyện này thì Bàng Thạc và Đỗ Quyên cũng có thể tưởng tượng ra Đổng Học Bân tại thành phố Phần Châu này mười phần nổi danh. Không nói đến cái khác, chỉ riêng thân phận Chủ nhiệm một phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật Thị ủy là đủ rồi!
Chủ nhiệm một phòng giám sát.
Cán bộ cấp Phó sở?
Một chức vụ quyền trọng như vậy lại do một thanh niên hai mươi lăm tuổi đảm nhận? Cái này có phải là phân biệt đối xử chốn quan trường sao? Sao cán bộ trẻ như vậy lại làm cán bộ cấp phó sở? Này hoàn toàn không hợp quy củ? Cho dù một năm lên chức một lần cũng không thể nhanh như vậy!?
Không lâu sau một cái bộ ghé tai Tôn Nhất Đào nói nhỏ vài câu.
Tôn Nhất Đào gật gật đầu, nói:“Đổng chủ nhiệm, phòng ăn đã chuẩn bị xong rồi, cậu xem?“.
Đổng Học Bân cười nói:“Như vậy đi, tôi cùng mấy vị bạn học cũ lâu rồi không gặp, mọi người cứ đi ăn đi, cứ kệ tôi“.
Tôn Nhất Đào nghe vậy cũng không cưỡng cầu, sau khi nói vài câu kahchs sáo mới mang theo người kéo đi.
Cửa phòng đóng lại, không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh xuống, mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân có điểm không thích ứng, hắn cười xấu hổ nói:“Bàng Thạc, Đỗ Quyên, thật ngại quá, tôi chưa kịp nói gì với mọi người, bất quá cũng không phải là tôi không muốn nói, cũng không phải muốn gạt mọi người, hô qua lúc ba người chúng ta ăn cơm, hai cậu oán giận mắng Ủy ban kỷ luật như vậy, tôi cũng xấu hổ không dám nói ra chuyện lần này mang đội Tổ tuần tra là tôi? Xin lỗi“.
Nhắc tới chuyện này, Đỗ Quyên và Bàng Thạc hận không thể tìm được mọt cái khe mà chui vào, bọn họ nhớ lại mấy ngày hôm nay đều oán giận mắng chửi chuyện lãnh đạo Ủy ban kỷ luật đi tuần tra, Đỗ Quyên chỉ ở trước mặt Đổng Học Bân mắng kẻ này người nọ, cô cảm thấy trước mặt bạn học cũ nói chuyện cũng không cần cố kỵ lắm, ai ngờ người nọ lại chính là Đổng Học Bân!
Đỗ Quyên nhất thời câu nệ:“Không cần, không cần“.
Đổng Học Bân nói:“Vậy chúng ta ăn tiếp đi? Tớ vẫn còn chưa no mà“.
Đỗ Quyên vội nói:“Được được, ăn cơm ăn cơm, mọi người ngồi đi“.
Nhưng Bàng Thạc lại không ngồi xuống, mấy người cùng nhìn về phía Đổng Học Bân nói:“Học Bân, cậu lên ngồi ghế chủ tọa đi“.
Đổng Học Bân phất tay nói:“Đừng đừng“.
Bàng Thạc nói:“Cậu không ngồi tôi cũng thật không dám ăn“.
Đỗ Quyên cũng nói:“Đúng rồi Học Bân ngồi chủ tọa đi, chuyện vừa rồi nếu không có cậu, chúng tôi đều bị người ta đánh rồi“.
Mọi người cũng đều phụ họa, đều yêu cầu Đổng Học Bân ngồi lên phía trên, người ta hiện tại là cán bộ Phó sở, nếu còn ngồi ở phái sau cùng, cái này không phải là làm cho bọn họ rơi vào tình huống khó xử hay sao?
Đổng Học Bân cuối cùng cũng không có biện pháp đành phải đi lên, bất quá hắn không ngồi một mình mà sống chết kéo cả Bàng Thạc lên, hai người bọn hắn cùng ngồi vị trí chủ tọa. Hắn lần này đến hợp lớp cũng chỉ là nhân tiện mà đến thôi, cùng nhận tiện nhớ lại những ký ức tốt đẹp khi còn trẻ chứ cũng không muốn tới khoe khoang cái gì. Đổng Học Bân cũng không phải là loại người thích khoe khoang địa vị cùng tài phú của mình.
Sau khi ăn xong lúc tính tiền Bàng Thạc cướp lấy việc này. Đổng Học Bân cũng không tranh bởi vì hắn biết không cần phải tính tiền.
Quả nhiên, người bán hàng ngay cả giấy tờ cũng không đưa ra, hắn nói Bí thư Huyện ủy đã thanh toán rồi.
Qua việc này mọi người lại càng nhận thức sâu hơn về vị trí hiện tại của Đổng Học Bân, có thể khiến cho Bí thư Huyện ủy thanh toán hộ, này mặt mũi này lớn lắm!? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hai người quen nhau?
Vì sao lại gọi hắn là Đổng chủ nhiệm?
Chủ nhiệm? Hắn là chủ nhiệm ở đâu vậy?
Tôn Nhất Đào bắt tay hắn nói:“Đổng chủ nhiệm, tôi không biết cậu đang ăn cơm ở đây“.
Đổng Học Bân nhìn sang bên cạnh nói:“Chúng tôi đang tổ chức hợp lớp hồi trung học, đã vài năm không gặp nhau rồi“.
“Thì ra là thế“. Tôn Nhất Đào cười nói:“thật ngại quá, vừa rồi đã làm phiền cậu ăn cơm rồi?“.
Đổng Học bân thản nhiên nói:“Làm phiền thì không, bất quá chuyện này hình như có điểm quá đáng rồi? Phòng này chúng tôi đang ngồi, cơm chúng tôi đang ăn, đám người kia... Cái gì Vương chủ nhiệm đó loại lao vào đánh người, đạo lý gì cũng không nói, thái độ thì rất không khách khí, giống như tôi thiếu nợ hắn vậy, Tôn bí thư, cái này khiến tôi khó hiểu quá, khách sạn này không phải là nơi để cho khách vào ăn cơm sao? Từ khi nào khách vào ăn một bữa cơm lại còn phải tùy thời chuẩn bị bị người ta vào đánh? Dây là phong cách làm việc của huyện Mã Dương các vị sao?“.
Đổng Học Bân nói ra làm cho Vương Chủ nhiệm bên kia bất phục nhưng xem thái đọ của Bí thư Huyện ủy đối người ta thì hắn có ngốc cũng biết lần này đá phải thiết bản rồi. Đương nhiên là ngay cả một tiếng rên cũng không dám, tâm tư bất an nhất thời dâng lên trong lòng. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao Tôn bí thư lại khách khí với hắn như vậy? Giống như là ngang hàng luận giao vậy? Đổng chủ nhiệm? Đổng chủ nhiệm? Nghe có chút quen tai??
Tôn Nhất Đào nhìn về phía Vương chủ nhiệm, mặt tràm xuống gằn giọng nói:“Tiểu Vương, không phải tôi đã nói sao, người ta đang ăn cơm chwua xong, cậu gấp cái gì chứ?“.
Vương chủ nhiệm vội nói:“Tôi nghĩ là ăn xong rồi“.
Tôn Nhất Đào chỉ chỉ vào bàn nói:“Cậu nghĩ vậy hả? Cậu xem đi, cái này có giống như ăn cơm xong rồi hả?“.
Vương chủ nhiệm không dám hé răng nữa, chuyện này quả thật là hắn không để ý lắm.
Tôn Nhất Đào quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân nói:“Đổng chủ nhiệm, cậu đừng chấp nhặt hắn nữa, tiểu Vương bình thường công tác rất tốt, hôm nay có thể do tôi thúc giục nên nóng nảy một chút, bảo hắn chạy đi trước chuẩn bị bàn ăn cho nên mới xảy ra chuyện này, cũng tại tôi cả“.
Đổng Học Bân mặc dù lần này đi tuần tra chức vụ có vẻ cao hơn Tôn Nhất Đào một tầng, trên danh nghĩa là thay mặt thượng ti đi tuần, đối với huyện Mã Dương có thể khoa tay múa chân một chút nhưng trên thực tế cấp bậc của Đổng Học Bân so với Tôn Nhất Dào vẫn kém hơn một ít, cho nên vừa thấy Bí thư Huyện ủy đem trách nhiệm gánh lấy thì Đổng Học Bân cũng đành bỏ qua, hắn khoát tay nói:“Việc nhỏ thôi, không có gì“.
Tôn Nhất Đào nhìn Vương chủ nhiệm một chút.
Vương Chủ nhiệm lập tức hiểu ý, hắn nhìn Đổng Học Bân nói:“Đổng chủ nhiệm, hôm nay tôi thực sự có lỗi, là tôi làm việc không chu toàn, xin cậu thứ lỗi“. Dứt lời, hắn cầm lên một chén rượu không, đảo ngược chén rượu rồi giơ cái chén lên nói:“Tôi xin tự phạt một ly, xin lỗi“.
“Không sao“. Đổng Học Bân nói.
vương Chủ nhiệm rót chén rượu mới rồi nâng chén một ngụm uống hết.
Thấy vậy đám bạn học cũ của hắn đều không kịp phản ứng, tất cả ngồi tại chỗ ngây người ra.
Vương chủ nhiệm đúng là nhân vật co được giãn được, hắn nhìn Bàng Thạc và Đỗ Quyên nói:“Tiểu Bàng, tiểu Đỗ, thật phiền rồi. Sang tuần tôi mời cơm, xem như bồi tội nhé“.
Bàng Thạc và Đỗ Quyên có chút được yêu mà sợ, bọn họ nào dám để lãnh đạo Huyện giải thích xin lỗi nên vội nói:“Không có, không có, thực sự không cần dâu.”
Lần này không phải Đổng Học Bân không muốn buông tha người, cũng không phải hắn không thuận theo để cố ý gây náo loạn mà chủ yếu do gã Vương chủ nhiệm này quá đáng quá, nói không hợp liền đánh người, cái này gọi là cái gì? Vương chủ nhiệm tuy là lãnh đạo của Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên, Đổng Học Bân cũng không phải không thể chấp cho hai bạn học cũ này mặt mũi, không muốn họ ở bên tỏng khó làm người nhưng cấp bậc của Đổng Học Bân lại không cho phép.
Chuyện đánh người thì thôi bỏ đi nhưng Huyện ủy mở tiệc chiêu đãi cán bộ Ủy ban kỷ luật Thị ủy ăn cơm, lãnh đạo là Đổng Học Bân lại bị đuổi đi, bị đuổi đi để lấy phòng cho chấp dưới của mình? Ở đâu có cái đạo lý này? Nếu để cho người ta đã biết thì mặt mũi của Đổng Học Bân để ở chỗ nào? Hắn đâu còn uy tín của lãnh đạo nữa? Hơn nữa chỉ vì mời mấy người bọn họ ăn cơm mà có thể đuổi đánh dân chúng đi sao? Đây cũng là chuyện mà Đổng Học Bân mười phần không quen nhìn, cho nên Đổng Học Bân mới cho vị Vương chủ nhiệm kia một trận, chuyện này hắn không phải không muốn bỏ qua mà là không thể!
Nay Vương chủ nhiệm biết điều hạ mình, sự tình cũng có thể nói là được giải quyết.
Giờ khắc này, Tôn Nhất Đào mới giới thiệu thân phận Đổng Học Bân với mấy vị cán bộ Huyện ủy và Ủy ban Huyện:“Xin giới thiệu một chút, vị này là chủ nhiệm một phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, cũng là tổ trưởng của một trong ba tổ tuần tra lần này, Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm“. Sau đó lại quay đầu giới thiệu cho Đổng Học Bân những người trong huyện ủy và Ủy ban Huyện.
Vừa nghe nói xong, mọi người đều ngây ngẩn cả người!
Đổng Học Bân? Đây chính là vị Đổng Học Bân kia???
Vương chủ nhiệm khẽ hít một ngụm lãnh khí, mồ hôi lạnh túa ra. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy người mà Tôn bí khách khí như vậy khẳng định không phải là người bình thường cho nên mới xin phạt rượu chứ cũng không biết vị Đổng chủ nhiệm này rốt cuộc là ai. Hiện tại vừa thấy Tôn bí thư nói như vậy, Vương chủ nhiệm thấy phía sau lưng có một cỗ mồ hôi lạnh lan ra từ đầu đến chân. Nếu là người bình thường thì không sao nhưng Vương chủ nhiệm lại biết Đổng Học Bân là loại người nào, biết chủ nhân của danh hiệu ôn thần này rốt cuộc có bao nhiêu đại bản lãnh cho nên nghĩ lại thái độ của mình đối với người ta vừa rồi Vương chủ nhiệm liền cảm thấy không rét mà run.
May mắn là Tôn bí thư đến đúng lúc, nếu không hậu quả thật không chịu nổi!
Vương chủ nhiệm thực không có biện pháp tưởng tượng nếu hắn đắc tội với ôn thần này thì sẽ có kết cục gì!
Trong lúc nhất thời, Vương chủ nhiệm quyết định thật nhanh, lúc này hắn lại cầm lấy chén rượu giơ lên nói:“Đổng chủ nhiệm, vừa rồi tôi đã tự phạt một ly, tôi, nay tôi lại tự phạt thêm hai chén nữa!“.
Đổng Học Bân nói:“Không cần, không có việc gì đâu“.
“Cần cần chứ“. Vương chủ nhiệm không nghe, hắn liền mọt mạch uống thêm hai chén nữa.
Hây hoàn, đất dưới chân Vương chủ nhiệm hình như có điểm lắc lư, hiển nhiên là uống hơi nhiều rồi.
Cán bộ có thẻ làm cho Bí thư Huyện ủy phải chú ý cũng có rất nhiều nhưng Đổng Học Bân lại hoàn toàn khác. Vương chủ nhiệm cũng biết hắn là ai cho nên thái độ lúc này cũng hoàn toàn khác lúc trước, hắn thực sự nóng lòng muốn hóa giải đi mâu thuẫn này, hắn thực sự không muốn đắc tội với Đổng Học Bân.
Đứng phái sau, mấy vị cán bộ Huyện ủy cũng đều nhìn về phía Vương chủ nhiệm, ánh mắt có chút phức tạp.
Ác danh của Đổng Học Bân vốn đã sớm truyền khắp thành phố Phần Châu từ trên xuống dưới, ngay cả người thành phố Lữ An cũng có nghe nói tới, đừng nói là thành phố Phần Châu này ở ngay bên cạnh huyện Mã Dương!
“Đổng chủ nhiệm“.
“Đổng tổ trưởng“.
“Ngài hảo, ngài hảo“.
Mọi người đều tiến lên bắt tay chào hỏi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng cười xã giao chào hỏi bọn họ giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên nhìn vẻ mặt của các vị lãnh đạo huyện mà không có biện pháp thừa nhận. Bọn họ vừa mới đến đây được một hai tháng nên căn bản là chưa nghe nói nhiều vế sự tích của Đổng Học Bân, không nghĩ vị bạn học trung học vo danh này của bọn họ lại có được một bộ mặt khác như vậy? Bất quá tuy chưa từng nghe qua nhưng chỉ cần nhìn thái độc ủa Bí thư huyện ủy đám cán bộ Huyện này thì Bàng Thạc và Đỗ Quyên cũng có thể tưởng tượng ra Đổng Học Bân tại thành phố Phần Châu này mười phần nổi danh. Không nói đến cái khác, chỉ riêng thân phận Chủ nhiệm một phòng giám sát của Ủy ban kỷ luật Thị ủy là đủ rồi!
Chủ nhiệm một phòng giám sát.
Cán bộ cấp Phó sở?
Một chức vụ quyền trọng như vậy lại do một thanh niên hai mươi lăm tuổi đảm nhận? Cái này có phải là phân biệt đối xử chốn quan trường sao? Sao cán bộ trẻ như vậy lại làm cán bộ cấp phó sở? Này hoàn toàn không hợp quy củ? Cho dù một năm lên chức một lần cũng không thể nhanh như vậy!?
Không lâu sau một cái bộ ghé tai Tôn Nhất Đào nói nhỏ vài câu.
Tôn Nhất Đào gật gật đầu, nói:“Đổng chủ nhiệm, phòng ăn đã chuẩn bị xong rồi, cậu xem?“.
Đổng Học Bân cười nói:“Như vậy đi, tôi cùng mấy vị bạn học cũ lâu rồi không gặp, mọi người cứ đi ăn đi, cứ kệ tôi“.
Tôn Nhất Đào nghe vậy cũng không cưỡng cầu, sau khi nói vài câu kahchs sáo mới mang theo người kéo đi.
Cửa phòng đóng lại, không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh xuống, mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân có điểm không thích ứng, hắn cười xấu hổ nói:“Bàng Thạc, Đỗ Quyên, thật ngại quá, tôi chưa kịp nói gì với mọi người, bất quá cũng không phải là tôi không muốn nói, cũng không phải muốn gạt mọi người, hô qua lúc ba người chúng ta ăn cơm, hai cậu oán giận mắng Ủy ban kỷ luật như vậy, tôi cũng xấu hổ không dám nói ra chuyện lần này mang đội Tổ tuần tra là tôi? Xin lỗi“.
Nhắc tới chuyện này, Đỗ Quyên và Bàng Thạc hận không thể tìm được mọt cái khe mà chui vào, bọn họ nhớ lại mấy ngày hôm nay đều oán giận mắng chửi chuyện lãnh đạo Ủy ban kỷ luật đi tuần tra, Đỗ Quyên chỉ ở trước mặt Đổng Học Bân mắng kẻ này người nọ, cô cảm thấy trước mặt bạn học cũ nói chuyện cũng không cần cố kỵ lắm, ai ngờ người nọ lại chính là Đổng Học Bân!
Đỗ Quyên nhất thời câu nệ:“Không cần, không cần“.
Đổng Học Bân nói:“Vậy chúng ta ăn tiếp đi? Tớ vẫn còn chưa no mà“.
Đỗ Quyên vội nói:“Được được, ăn cơm ăn cơm, mọi người ngồi đi“.
Nhưng Bàng Thạc lại không ngồi xuống, mấy người cùng nhìn về phía Đổng Học Bân nói:“Học Bân, cậu lên ngồi ghế chủ tọa đi“.
Đổng Học Bân phất tay nói:“Đừng đừng“.
Bàng Thạc nói:“Cậu không ngồi tôi cũng thật không dám ăn“.
Đỗ Quyên cũng nói:“Đúng rồi Học Bân ngồi chủ tọa đi, chuyện vừa rồi nếu không có cậu, chúng tôi đều bị người ta đánh rồi“.
Mọi người cũng đều phụ họa, đều yêu cầu Đổng Học Bân ngồi lên phía trên, người ta hiện tại là cán bộ Phó sở, nếu còn ngồi ở phái sau cùng, cái này không phải là làm cho bọn họ rơi vào tình huống khó xử hay sao?
Đổng Học Bân cuối cùng cũng không có biện pháp đành phải đi lên, bất quá hắn không ngồi một mình mà sống chết kéo cả Bàng Thạc lên, hai người bọn hắn cùng ngồi vị trí chủ tọa. Hắn lần này đến hợp lớp cũng chỉ là nhân tiện mà đến thôi, cùng nhận tiện nhớ lại những ký ức tốt đẹp khi còn trẻ chứ cũng không muốn tới khoe khoang cái gì. Đổng Học Bân cũng không phải là loại người thích khoe khoang địa vị cùng tài phú của mình.
Sau khi ăn xong lúc tính tiền Bàng Thạc cướp lấy việc này. Đổng Học Bân cũng không tranh bởi vì hắn biết không cần phải tính tiền.
Quả nhiên, người bán hàng ngay cả giấy tờ cũng không đưa ra, hắn nói Bí thư Huyện ủy đã thanh toán rồi.
Qua việc này mọi người lại càng nhận thức sâu hơn về vị trí hiện tại của Đổng Học Bân, có thể khiến cho Bí thư Huyện ủy thanh toán hộ, này mặt mũi này lớn lắm!? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.