Chương 1937: Vợ làm nổi!
Thường Dụ
10/05/2017
Bảy giờ.
Lên đồ ăn.
Trong sảnh yến hội nhất thời náo nhiệt lên.
Mấy người lãnh đạo huyện cùng ngồi vào chổ, cuối cùng vẫn là Đổng Học Bân ngồi ở bàn chủ tọa thứ nhất, lãnh đạo vào chổ, các nhân viên công vụ khác và người nhà mới ngồi xuống.
Một bàn. . .
Ba bàn. . .
Năm bàn. . .
Món ăn từng món mang lên.
Bảy tám nhân viên phục vụ bưng món ăn cho bọn họ, lên mỗi bàn sẽ báo ra tên của món ăn, bất quá có thể là bởi vì quan hệ khẩu âm, dù sao Đổng Học Bân cũng không nghe rõ ràng, bất quá nhìn vẫn là không tồi, khiến cho hắn có muốn ăn, bụng cũng kêu lên.
Đổng Học Bân cảm thấy không tồi, nhưng những người khác không phải cảm thấy như thế, cái này đâu chỉ là không tồi, quả thật quá phong phú, nhìn thấy có món ăn căn bản ngay cả tên đều chưa từng nghe qua, nhìn chúng nó màu sắc rực rỡ, kẻ ngu cũng biết những món này khẳng định không rẻ, có một cán bộ trước đây được người khác mời khách tới ăn một lần nhìn thấy, liếc mắt thì nhận ra đầu sư tử giá chín trăm chín mươi bát đồng, nghiêng đầu nói cùng đồng sự bên cạnh, mọi người lại một trận thổn thức, chỉ có một chút tí như thế mà một ngàn đồng? Đổng bí thư tuy rằng trước đó giả khuông giả dạng nói qua muốn tiết kiệm một chút, nói sợ bị vợ phạt, nhưng thực tế nhìn những món ăn này có cái nào gọi là tiết kiệm đâu, ngay cả một món bình thường cũng không có, tất cả đều là những món ăn nổi tiếng của khách sạn tương đối đắt tiền, cuối cùng sau khi lên rượu nước càng khiến cho mọi người âm thầm hít vào.
Mao Đài!
Mao Đài thuần sắc!
Cũng không phải cái loại Mao Đài quốc khách tương đối rẻ một trăm đồng tiền, mà là cái loại Mao Đài bốn mươi ba độ một hộp bảy tám trăm đồng!
Nhân viên phục vụ của khách sạn trực tiếp sĩ đem bảy tám thùng đến đây!
Đồ ăn và rượu nước đều là Đổng Học Bân liên hệ Tô Nham đi đặt thứ tốt, buổi chiều đi an bài, cho nên người khác cũng không biết.
Lúc này vừa nhìn, Trương Đông Phương đều ngồi không yên, Bí thư, sao đắt tiền như thế.
Vợ của Trương Đông Phương đứng dậy nói với nhân viên phục vụ: Các người đừng có rót. Đổi cái khác, không cần cái này.
Ngụy Chí Hiên và các lãnh đạo huyện khác cũng đều phụ họa, Đúng vậy, quá đắt, đổi rượu khác đi, địa phương chúng ta cũng có không ít hảo tửu.
Đổng Học Bân xua tay nói: Đều gọi cả rồi, còn khách khí với tôi?
Trương Đông Phương nói: Không phải khách khí, không cần phải tốn nhiều tiền như vậy.
Đổng Học Bân cười nói: Mọi người mấy ngày nay mệt mỏi lâu như vậy, đương nhiên là cần. Nghe tôi đi, đều đừng nói nữa. Dứt lời nói với người phục vụ: Không cần đổi rượu, cứ theo trước đó mà lên, ừm, sau đó rượu có thể mở. Thuận tiện rót giúp chúng tôi một chút đi, cảm ơn. Ngày hôm nay là Đổng Học Bân dùng tiền, hắn cũng là người đứng đầu trong huyện, chuyện hắn xác định người khác cũng chỉ có thể nghe.
Tốt. Nhân viên phục vụ lập tức đi khui rượu.
Nữ đồng chí không uống rượu thì lại là trà Phổ Nhỉ, cũng không hề rẻ.
Thường Lâm vui đùa nói: Bí thư à, tôi thấy cái này không đượcc đâu, một hồi vợ của ngài tới, chúng tôi không giúp ngài báo cáo kết quả công tác đâu, ha ha.
Nhóm Lãnh đạo huyện và người nhà toàn bộ nở nụ cười.
Đổng Học Bân cười nói: Vừa rồi là nói giỡn, khánh công yến nếu như làm không được , vợ tôi phỏng chừng còn gấp với tôi nữa đấy. Tới tới, mọi người động đũa đi.
Vợ của Trương Đông Phương là một phụ nữ trung niên lớn lên rất ôn hòa, tóc hầu như trắng hơn phân nửa, có chút già.Học Bân bí thư, vợ cậu không phải còn chưa có tới sao. Cũng không vội ăn, tôi thấy chúng ta đều chờ đệ muội một chút đi, không thể khiến cho đệ muội tới ăn đồ ăn thừa.
Đổng Học Bân nói: Chị dâu, không quan hệ, cô ấy không biết lúc nào mới tới, trên đường lỡ như kẹt xe thì sao, không đợi cô ấy, chúng ta ăn của chúng ta.
Đừng Đổng bí thư.
Đúng vậy, chờ một chút đi.
Cái này cũng không thể nghe ngài.
Vợ ngài không tới, chúng tôi sao có thể động đũa.
Đừng nói nhân viên công vụ và người nhà không dám động đũa, ngay cả lãnh đạo huyện bàn thứ nhất đều là không hề động.
Mạnh Hàn Mai và chồng ngồi cùng một chỗ chớp mắt mấy cái nói: Bí thư, bằng không ngài nói hai câu cho mọi người. . . A sai, là nói vài câu?
Phu nhân của Thường Lâm cười khúc khích.
Đổng Học Bân cũng hơi cong cong khóe miệng, nói: Vậy được. Rượu đều rót rồi, người có thể uống rượu trong ly toàn bộ đều đầy Mao Đài, Đổng Học Bân liền đứng lên cầm ly rượu, tay kia cầm lấy micro do Tô Nham đưa qua, sảnh yến hội khá lớn, vẫn là dùng Microphone tương đối tiện hơn, Đồ ăn còn chưa có lên đủ, vậy tôi cũng nói nhảm hai câu, ngày hôm nay là khánh công yến của lễ văn hóa chiêu thương, lần này thành tích chiêu thương của huyện chúng ta không cần tôi nói mọi người hẳn là cũng đều nghe nói, rất xuất sắc, rất đẹp, rất hoàn mỹ, đây là công lao nỗ lực của tập thể mọi người, đây là kết quả vất vả cần cù nỗ lực của mọi người, tới, nơi này có ly rượu, tôi kính mọi người một ly, có thể uống thì cạn, không thể uống thì tùy ý, cái này không chú ý nhiều như vậy. Nói xong, Đổng Học Bân nâng ly, sau đó một ngụm uống cạn.
Nên là chúng ta kính ngài.
Đúng vậy, cảm ơn Đổng bí thư khoản đãi.
Mọi người vừa nhìn, cũng đều đứng lên uống cạn rượu trong ly.
Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên bọn họ cũng vậy, tất cả mọi người uống, rất vui vẻ.
Đổng Học Bân đem cái ly đặt xuống, Tô Nham bên kia nhanh chóng rót rượu, Đổng Học Bân tiếp tục nói: Tôi ngày hôm nay làm chủ, ngoại trừ tiền thưởng mọi người hơn một tháng nay tăng ca nên được, phí tăng ca của mọi người vài ngày trước, tính năm lần tiền lương, tháng sau sẽ trả đúng hạn!
A!
Năm lần?
Cảm ơn Đổng bí thư!
Mọi người nghe vậy tất cả đều mừng rỡ không thôi, rất nhiều người lần này đều là hỗ trợ, ví dụ như người của phòng làm việc huyện ủy, ví dụ như người của cục văn hóa, nhưng bọn họ không có tiền thưởng của nhân viên công tác cục chiêu thương, đồng chí của cục chiêu thương không kéo tới đầu tư đều cũng có hạn ngạch khen thưởng, nói lý ra mọi người cũng đều oán giận, thế nhưng hiện tại Đổng bí thư vừa nói năm lần tiền lương, mọi người là một chút oán giận cũng không có, hơn một tháng nay mọi người làm thêm bao nhiêu ngày? Mỗi người đều ít nhất là tám chín ngày, hầu như không có ngày nghỉ ngơi, năm lần tiền lương tính thêm tiền thưởng, giống như vô duyên vô cớ được thêm hai ba tháng tiền lương, bọn họ cũng không có chế độ lương như lãnh đạo và cán bộ, cái này không phải một số lượng nhỏ.
Bầu không khí của sảnh yến hội nhất thời tăng vọt.
Cái này đã nhìn ra, thật ra nói cái gì cũng vô dụng, vẫn là trả tiền tốt nhất.
Tới, chúng ta. . . Đổng Học Bân vừa muốn nói động đũa, cánh cửa của sảnh yến hội đột nhiên mở.
Là thư ký của Trương Đông Phương đi vào, hắn bước nhanh đi tới bên tai Trương Đông Phương nói hai câu, Trương Đông Phương không khỏi gật đầu, nói với Đổng Học Bân bọn họ: Tiền bí thư thị ủy và mấy người cán bộ thành phố đã đến ăn, hình như là phòng bên cạnh. Quan hệ của Trương Đông Phương cùng bí thư thị ủy Tiền Lập Đào vẫn cũng không tồi, thế nhưng từ sau vài chuyện lần trước, Tiền bí thư bên kia tựa như cũng có ý kiến đối với Trương Đông Phương, khiến cho lão Trương cũng rất bất đắc dĩ, vẫn đều muốn tìm cơ hội bù đắp, nhưng đều không có cơ hội, ông cũng không biết Tiền bí thư rốt cuộc là suy nghĩ gì.
Đổng Học Bân à một tiếng, Vậy một hồi đi qua kính rượu?
Được. Trương Đông Phương nói, biết lãnh đạo thành phố ở bên cạnh, khẳng định là phải kính rượu một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cho dù lãnh đạo thành phố cũng rất ít tới bên này ăn, vì vậy Trương Đông Phương nhìn về phía thư ký, Là liên hoan gia đình hay là?
Thư ký nói: Hình như là mời khách cái gì, tôi cũng là lúc đi ngang qua nghe được cái gì thành phố Hạ Hưng khảo sát giao lưu các loại, cũng không chú ý.
Thành phố Hạ Hưng?
Khảo sát giao lưu?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nhìn đồng hồ một chút, không khỏi nói, Tôi gọi điện thoại, các người ăn trước. Nói xong liền đi đến cách đó không xa gọi cho điện thoại di động của Tạ Tuệ Lan, sảnh yến hội diện tích rất lớn, bên kia còn có khu hút thuốc, cũng không nghe thấy Đổng Học Bân nói cái gì.
Tút tút, điện thoại thông.
A lô, em ở chổ nào? Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan bên kia rất ồn, Đã đến khách sạn.
Đổng Học Bân đoán cũng vậy, Vậy em tới đi, một đống người chờ em nè.
Vừa rồi không đi được, được rồi được rồi, cái này đi, ha ha. Tạ Tuệ Lan cúp điện thoại.
Đổng Học Bân biết, cô ấy khẳng định là bị xe đưa tiếp của thành phố chiếc từ sân bay kéo qua tới, trực tiếp đến khách sạn gặp phải người của thành phố Hạ Hưng và bí thư thị ủy Tiền Lập Đào muốn đón gió cho bọn họ, lúc này mới cũng không có đi tìm sảnh yến hội của Đổng Học Bân bọn họ, mà là theo Tiền bí thư bọn họ ăn, Đổng Học Bân không khỏi bất đắc dĩ, Tuệ Lan mỗi lần đều là như thế này, em đi xã giao thì ít nhất phải nói với anh một tiếng chứ, anh em còn đang chờ em nè, ài, vợ mình làm việc quá không bình thường.
Sau khi trở về, Đổng Học Bân ngồi xuống.
Phu nhân của Trương Đông Phương hỏi: Đệ muội sắp đến?
Ừm, lúc này tới. Đổng Học Bân vừa dứt lời thì, cánh cửa của sảnh yến hội lại một lần bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Nhất thời, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến cho tất cả người thấy cô ấy đều không nhịn được kinh diễm không ngớt.
Đó là một phụ nữ, là một phụ nữ mặc quần tây đen và áo sơmi trắng, khoảng chừng ba mươi tuổi, áo sơmi nữ thức mang theo đường viền hoa được nhét vào trong quần, trên lưng là một bộ đai lưng màu cà phê, cả người có vẻ đặc biệt thành thục, âm hưởng của đầu nhọn giày cao gót đen dưới chân giẫm trên mặt đất cũng làm cho người nghe đặc biệt dễ nghe. Hoặc là bởi vì vấn đề khí hậu, huyện Tiêu Lân bên này không có mỹ nữ, lớn lên không tệ lắm đều không thấy nhiều, cho nên mọi người đang ngồi hầu như đều rất ít gặp qua phụ nữ đẹp như thế trong hiện thực, rất nhiều người đều thấy ngây người một chút.
Ánh mắt người phụ nữ quét một vòng ở bên trong.
Cô là? Một người cán bộ của cục chiêu thương hỏi.
Nơi này là huyện Tiêu Lân bọn họ đặt bao hết, khiến cho một người ngoài tiến vào cũng không nên.
Sau một khắc, Đổng Học Bân ngay tại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người vẫy vẫy tay với ngài phụ nữ, Tuệ Lan, bên này, em tới trễ nửa giờ đấy.
Người phụ nữ cười cười, Bên kia có chút việc, ừm? Sao đồ ăn chưa động vậy?
Đổng Học Bân nói: Cái này không phải đều chờ em sao, anh nói cho mọi người động đũa, mọi người cứ nói chờ em đến đây, em xem rồi làm lỡ nhiều chuyện này.
Người nữ nói: Ồ, vậy xin lỗi mọi người, một hồi tôi tự phạt một ly. Nói xong, cô ấy liền đi lên ngồi ở vị trí lưu ra bên cạnh của Đổng Học Bân.
Lúc này mọi người sao còn không rõ ràng!
Bà mẹ nó! Đây là vợ của Đổng bí thư hả? ?
Cái này con mẹ nó lớn lên cũng quá đẹp rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Lên đồ ăn.
Trong sảnh yến hội nhất thời náo nhiệt lên.
Mấy người lãnh đạo huyện cùng ngồi vào chổ, cuối cùng vẫn là Đổng Học Bân ngồi ở bàn chủ tọa thứ nhất, lãnh đạo vào chổ, các nhân viên công vụ khác và người nhà mới ngồi xuống.
Một bàn. . .
Ba bàn. . .
Năm bàn. . .
Món ăn từng món mang lên.
Bảy tám nhân viên phục vụ bưng món ăn cho bọn họ, lên mỗi bàn sẽ báo ra tên của món ăn, bất quá có thể là bởi vì quan hệ khẩu âm, dù sao Đổng Học Bân cũng không nghe rõ ràng, bất quá nhìn vẫn là không tồi, khiến cho hắn có muốn ăn, bụng cũng kêu lên.
Đổng Học Bân cảm thấy không tồi, nhưng những người khác không phải cảm thấy như thế, cái này đâu chỉ là không tồi, quả thật quá phong phú, nhìn thấy có món ăn căn bản ngay cả tên đều chưa từng nghe qua, nhìn chúng nó màu sắc rực rỡ, kẻ ngu cũng biết những món này khẳng định không rẻ, có một cán bộ trước đây được người khác mời khách tới ăn một lần nhìn thấy, liếc mắt thì nhận ra đầu sư tử giá chín trăm chín mươi bát đồng, nghiêng đầu nói cùng đồng sự bên cạnh, mọi người lại một trận thổn thức, chỉ có một chút tí như thế mà một ngàn đồng? Đổng bí thư tuy rằng trước đó giả khuông giả dạng nói qua muốn tiết kiệm một chút, nói sợ bị vợ phạt, nhưng thực tế nhìn những món ăn này có cái nào gọi là tiết kiệm đâu, ngay cả một món bình thường cũng không có, tất cả đều là những món ăn nổi tiếng của khách sạn tương đối đắt tiền, cuối cùng sau khi lên rượu nước càng khiến cho mọi người âm thầm hít vào.
Mao Đài!
Mao Đài thuần sắc!
Cũng không phải cái loại Mao Đài quốc khách tương đối rẻ một trăm đồng tiền, mà là cái loại Mao Đài bốn mươi ba độ một hộp bảy tám trăm đồng!
Nhân viên phục vụ của khách sạn trực tiếp sĩ đem bảy tám thùng đến đây!
Đồ ăn và rượu nước đều là Đổng Học Bân liên hệ Tô Nham đi đặt thứ tốt, buổi chiều đi an bài, cho nên người khác cũng không biết.
Lúc này vừa nhìn, Trương Đông Phương đều ngồi không yên, Bí thư, sao đắt tiền như thế.
Vợ của Trương Đông Phương đứng dậy nói với nhân viên phục vụ: Các người đừng có rót. Đổi cái khác, không cần cái này.
Ngụy Chí Hiên và các lãnh đạo huyện khác cũng đều phụ họa, Đúng vậy, quá đắt, đổi rượu khác đi, địa phương chúng ta cũng có không ít hảo tửu.
Đổng Học Bân xua tay nói: Đều gọi cả rồi, còn khách khí với tôi?
Trương Đông Phương nói: Không phải khách khí, không cần phải tốn nhiều tiền như vậy.
Đổng Học Bân cười nói: Mọi người mấy ngày nay mệt mỏi lâu như vậy, đương nhiên là cần. Nghe tôi đi, đều đừng nói nữa. Dứt lời nói với người phục vụ: Không cần đổi rượu, cứ theo trước đó mà lên, ừm, sau đó rượu có thể mở. Thuận tiện rót giúp chúng tôi một chút đi, cảm ơn. Ngày hôm nay là Đổng Học Bân dùng tiền, hắn cũng là người đứng đầu trong huyện, chuyện hắn xác định người khác cũng chỉ có thể nghe.
Tốt. Nhân viên phục vụ lập tức đi khui rượu.
Nữ đồng chí không uống rượu thì lại là trà Phổ Nhỉ, cũng không hề rẻ.
Thường Lâm vui đùa nói: Bí thư à, tôi thấy cái này không đượcc đâu, một hồi vợ của ngài tới, chúng tôi không giúp ngài báo cáo kết quả công tác đâu, ha ha.
Nhóm Lãnh đạo huyện và người nhà toàn bộ nở nụ cười.
Đổng Học Bân cười nói: Vừa rồi là nói giỡn, khánh công yến nếu như làm không được , vợ tôi phỏng chừng còn gấp với tôi nữa đấy. Tới tới, mọi người động đũa đi.
Vợ của Trương Đông Phương là một phụ nữ trung niên lớn lên rất ôn hòa, tóc hầu như trắng hơn phân nửa, có chút già.Học Bân bí thư, vợ cậu không phải còn chưa có tới sao. Cũng không vội ăn, tôi thấy chúng ta đều chờ đệ muội một chút đi, không thể khiến cho đệ muội tới ăn đồ ăn thừa.
Đổng Học Bân nói: Chị dâu, không quan hệ, cô ấy không biết lúc nào mới tới, trên đường lỡ như kẹt xe thì sao, không đợi cô ấy, chúng ta ăn của chúng ta.
Đừng Đổng bí thư.
Đúng vậy, chờ một chút đi.
Cái này cũng không thể nghe ngài.
Vợ ngài không tới, chúng tôi sao có thể động đũa.
Đừng nói nhân viên công vụ và người nhà không dám động đũa, ngay cả lãnh đạo huyện bàn thứ nhất đều là không hề động.
Mạnh Hàn Mai và chồng ngồi cùng một chỗ chớp mắt mấy cái nói: Bí thư, bằng không ngài nói hai câu cho mọi người. . . A sai, là nói vài câu?
Phu nhân của Thường Lâm cười khúc khích.
Đổng Học Bân cũng hơi cong cong khóe miệng, nói: Vậy được. Rượu đều rót rồi, người có thể uống rượu trong ly toàn bộ đều đầy Mao Đài, Đổng Học Bân liền đứng lên cầm ly rượu, tay kia cầm lấy micro do Tô Nham đưa qua, sảnh yến hội khá lớn, vẫn là dùng Microphone tương đối tiện hơn, Đồ ăn còn chưa có lên đủ, vậy tôi cũng nói nhảm hai câu, ngày hôm nay là khánh công yến của lễ văn hóa chiêu thương, lần này thành tích chiêu thương của huyện chúng ta không cần tôi nói mọi người hẳn là cũng đều nghe nói, rất xuất sắc, rất đẹp, rất hoàn mỹ, đây là công lao nỗ lực của tập thể mọi người, đây là kết quả vất vả cần cù nỗ lực của mọi người, tới, nơi này có ly rượu, tôi kính mọi người một ly, có thể uống thì cạn, không thể uống thì tùy ý, cái này không chú ý nhiều như vậy. Nói xong, Đổng Học Bân nâng ly, sau đó một ngụm uống cạn.
Nên là chúng ta kính ngài.
Đúng vậy, cảm ơn Đổng bí thư khoản đãi.
Mọi người vừa nhìn, cũng đều đứng lên uống cạn rượu trong ly.
Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên bọn họ cũng vậy, tất cả mọi người uống, rất vui vẻ.
Đổng Học Bân đem cái ly đặt xuống, Tô Nham bên kia nhanh chóng rót rượu, Đổng Học Bân tiếp tục nói: Tôi ngày hôm nay làm chủ, ngoại trừ tiền thưởng mọi người hơn một tháng nay tăng ca nên được, phí tăng ca của mọi người vài ngày trước, tính năm lần tiền lương, tháng sau sẽ trả đúng hạn!
A!
Năm lần?
Cảm ơn Đổng bí thư!
Mọi người nghe vậy tất cả đều mừng rỡ không thôi, rất nhiều người lần này đều là hỗ trợ, ví dụ như người của phòng làm việc huyện ủy, ví dụ như người của cục văn hóa, nhưng bọn họ không có tiền thưởng của nhân viên công tác cục chiêu thương, đồng chí của cục chiêu thương không kéo tới đầu tư đều cũng có hạn ngạch khen thưởng, nói lý ra mọi người cũng đều oán giận, thế nhưng hiện tại Đổng bí thư vừa nói năm lần tiền lương, mọi người là một chút oán giận cũng không có, hơn một tháng nay mọi người làm thêm bao nhiêu ngày? Mỗi người đều ít nhất là tám chín ngày, hầu như không có ngày nghỉ ngơi, năm lần tiền lương tính thêm tiền thưởng, giống như vô duyên vô cớ được thêm hai ba tháng tiền lương, bọn họ cũng không có chế độ lương như lãnh đạo và cán bộ, cái này không phải một số lượng nhỏ.
Bầu không khí của sảnh yến hội nhất thời tăng vọt.
Cái này đã nhìn ra, thật ra nói cái gì cũng vô dụng, vẫn là trả tiền tốt nhất.
Tới, chúng ta. . . Đổng Học Bân vừa muốn nói động đũa, cánh cửa của sảnh yến hội đột nhiên mở.
Là thư ký của Trương Đông Phương đi vào, hắn bước nhanh đi tới bên tai Trương Đông Phương nói hai câu, Trương Đông Phương không khỏi gật đầu, nói với Đổng Học Bân bọn họ: Tiền bí thư thị ủy và mấy người cán bộ thành phố đã đến ăn, hình như là phòng bên cạnh. Quan hệ của Trương Đông Phương cùng bí thư thị ủy Tiền Lập Đào vẫn cũng không tồi, thế nhưng từ sau vài chuyện lần trước, Tiền bí thư bên kia tựa như cũng có ý kiến đối với Trương Đông Phương, khiến cho lão Trương cũng rất bất đắc dĩ, vẫn đều muốn tìm cơ hội bù đắp, nhưng đều không có cơ hội, ông cũng không biết Tiền bí thư rốt cuộc là suy nghĩ gì.
Đổng Học Bân à một tiếng, Vậy một hồi đi qua kính rượu?
Được. Trương Đông Phương nói, biết lãnh đạo thành phố ở bên cạnh, khẳng định là phải kính rượu một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cho dù lãnh đạo thành phố cũng rất ít tới bên này ăn, vì vậy Trương Đông Phương nhìn về phía thư ký, Là liên hoan gia đình hay là?
Thư ký nói: Hình như là mời khách cái gì, tôi cũng là lúc đi ngang qua nghe được cái gì thành phố Hạ Hưng khảo sát giao lưu các loại, cũng không chú ý.
Thành phố Hạ Hưng?
Khảo sát giao lưu?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nhìn đồng hồ một chút, không khỏi nói, Tôi gọi điện thoại, các người ăn trước. Nói xong liền đi đến cách đó không xa gọi cho điện thoại di động của Tạ Tuệ Lan, sảnh yến hội diện tích rất lớn, bên kia còn có khu hút thuốc, cũng không nghe thấy Đổng Học Bân nói cái gì.
Tút tút, điện thoại thông.
A lô, em ở chổ nào? Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan bên kia rất ồn, Đã đến khách sạn.
Đổng Học Bân đoán cũng vậy, Vậy em tới đi, một đống người chờ em nè.
Vừa rồi không đi được, được rồi được rồi, cái này đi, ha ha. Tạ Tuệ Lan cúp điện thoại.
Đổng Học Bân biết, cô ấy khẳng định là bị xe đưa tiếp của thành phố chiếc từ sân bay kéo qua tới, trực tiếp đến khách sạn gặp phải người của thành phố Hạ Hưng và bí thư thị ủy Tiền Lập Đào muốn đón gió cho bọn họ, lúc này mới cũng không có đi tìm sảnh yến hội của Đổng Học Bân bọn họ, mà là theo Tiền bí thư bọn họ ăn, Đổng Học Bân không khỏi bất đắc dĩ, Tuệ Lan mỗi lần đều là như thế này, em đi xã giao thì ít nhất phải nói với anh một tiếng chứ, anh em còn đang chờ em nè, ài, vợ mình làm việc quá không bình thường.
Sau khi trở về, Đổng Học Bân ngồi xuống.
Phu nhân của Trương Đông Phương hỏi: Đệ muội sắp đến?
Ừm, lúc này tới. Đổng Học Bân vừa dứt lời thì, cánh cửa của sảnh yến hội lại một lần bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Nhất thời, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến cho tất cả người thấy cô ấy đều không nhịn được kinh diễm không ngớt.
Đó là một phụ nữ, là một phụ nữ mặc quần tây đen và áo sơmi trắng, khoảng chừng ba mươi tuổi, áo sơmi nữ thức mang theo đường viền hoa được nhét vào trong quần, trên lưng là một bộ đai lưng màu cà phê, cả người có vẻ đặc biệt thành thục, âm hưởng của đầu nhọn giày cao gót đen dưới chân giẫm trên mặt đất cũng làm cho người nghe đặc biệt dễ nghe. Hoặc là bởi vì vấn đề khí hậu, huyện Tiêu Lân bên này không có mỹ nữ, lớn lên không tệ lắm đều không thấy nhiều, cho nên mọi người đang ngồi hầu như đều rất ít gặp qua phụ nữ đẹp như thế trong hiện thực, rất nhiều người đều thấy ngây người một chút.
Ánh mắt người phụ nữ quét một vòng ở bên trong.
Cô là? Một người cán bộ của cục chiêu thương hỏi.
Nơi này là huyện Tiêu Lân bọn họ đặt bao hết, khiến cho một người ngoài tiến vào cũng không nên.
Sau một khắc, Đổng Học Bân ngay tại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người vẫy vẫy tay với ngài phụ nữ, Tuệ Lan, bên này, em tới trễ nửa giờ đấy.
Người phụ nữ cười cười, Bên kia có chút việc, ừm? Sao đồ ăn chưa động vậy?
Đổng Học Bân nói: Cái này không phải đều chờ em sao, anh nói cho mọi người động đũa, mọi người cứ nói chờ em đến đây, em xem rồi làm lỡ nhiều chuyện này.
Người nữ nói: Ồ, vậy xin lỗi mọi người, một hồi tôi tự phạt một ly. Nói xong, cô ấy liền đi lên ngồi ở vị trí lưu ra bên cạnh của Đổng Học Bân.
Lúc này mọi người sao còn không rõ ràng!
Bà mẹ nó! Đây là vợ của Đổng bí thư hả? ?
Cái này con mẹ nó lớn lên cũng quá đẹp rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.