Chương 1877: Xung đột thăng cấp!
Thường Dụ
10/05/2017
Sau khi ăn xong.
Bên ngoài trời cũng tối.
Sao nhiều, bầu trời đêm hôm nay vẫn là rất đẹp.
Dặn xong bọn họ, Đổng Học Bân liền một mình đi ra tiệm cơm, gọi một cú điện thoại cho tài xế tiểu Vương, xe của mình rất nhanh chạy đến cửa, Đổng Học Bân mở cửa lên xe.
Bí thư. Tiểu Vương chào hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, nói: Quay về gia thuộc viện.
Gia thuộc viện? Không phải còn có nhiệm vụ tiếp đãi sao? Nhưng tiểu Vương chỉ là một tài xế, đương nhiên biết nói cái gì nên hỏi nói cái gì không nên hỏi, lãnh đạo phân phó hắn chấp hành là được, vì vậy ngay cả biểu tình nghi hoặc cũng không có đọng ở trên mặt, nhấn chân ga lái xe.
Về đến nhà.
Đổng Học Bân cũng không làm việc nữa, pha ly trà đem lên lầu hai, đi tới lan can bên ngồi xuống, uống trà, ngắm trăng, có cảm giác rất khác, thật ra cũng là qua phương thức này dẹp loạn căm tức trong lòng một chút, ngày hôm nay gửi đi lửa lớn như vậy, hắn thật sự bị tức không nhẹ, đám cán bộ thành phố và đám người nước ngoài, đúng là càng lúc càng lấn tới, cho mặt mà không muốn!
Bên kia.
Tiệm cơm.
Người lục đục đi.
Nhà đầu tư đi, phần lớn cán bộ huyện cũng đi, chỉ để lại mấy người lãnh đạo và mấy người nhân viên công tác, người ít đến đáng thương.
Một người của phòng làm việc huyện ủy nhìn trái nhìn phải, không khỏi lau mồ hôi, cười khổ nói khẽ với Mạnh Hàn Mai: Mạnh chủ nhiệm, cái đội ngũ nghênh tiếp này có phải là có chút. . . Hơi ít? Không phải hắn cảm thấy hẳn là cần đại trận thế nghênh tiếp người nước ngoài, trải qua chuyện lần này, người của huyện Tiêu Lân không có ấn tượng tốt đối với những người đó, sở dĩ nói ra một câu như thế chủ yếu còn là bởi vì thái độ của thành phố, ngày hôm nay thành phố Bảo Hồng bọn họ nghênh tiếp người nước ngoài bí thư thị ủy và thị trưởng đều cùng đi, rất coi trọng, tuy rằng hiện tại Trương Đông Phương đã ở hiện trường, nhưng dù sao người đứng đầu là Đổng bí thư. Hắn không ở, cái đội hình này có vẻ quá mỏng, người cũng có chút ít, so với trạng thái của thành phố, bọn họ làm như vậy có chút vấn đề, đây là hoàn toàn không có theo kịp bước tiến với cấp trên.
Mạnh Hàn Mai nhìn hắn, Vậy có thể làm sao bây giờ?
Người nọ nhức đầu, Bằng không tôi gọi chút người của phòng làm việc huyện ủy đến đây?
Hắn nghĩ rất đơn giản, nhiều người một ít, luôn luôn có thể làm tràng diện.
Nhưng Mạnh Hàn Mai lại xua tay nói: Tên nhóc cậu bớt thông minh đi. Không thấy Đổng bí thư ngày hôm nay tức giận à, khách sạn đều cho rút, cái này đã cho thấy thái độ.
Người nọ ặc một tiếng. Vừa nghĩ cũng phải, Đổng bí thư đều nổi bão như vậy, bọn họ nếu như chờ Đổng bí thư đi rồi còn gióng trống khua chiêng nghênh tiếp người nước ngoài, giống như là hủy mặt của Đổng bí thư, loại sự tình này hiển nhiên là không có khả năng làm. Ài, coi chuyện này ầm ĩ kìa.
Tám giờ.
Trên đường bên ngoài huyện Tiêu Lân.
Vài chiếc Audia8 chạy tới, trước sau còn có một vài xe công vụ mở đường và áp sau, một hàng dài đại khái mười chiếc xe, nhìn rất đồ sộ.
Trên một chiếc xe.
Ngưu phó chủ nhiệm còn đang đen nghiêm mặt, nói chuyện điện thoại với Đổng Học Bân khiến cho gã cơm cũng không có ăn được. Trong lòng mặt nghẹn một cục giận, tâm tình rất không tốt, gã lần này tới là nhiệm vụ thành phố phân phối cho gã. Hơn nữa nghiêm ngặt dặn dò gã tất cả phải lấy người nước ngoài là việc chính, cam đoan người công tác giao lưu của nước ngoài tại thành phố Bảo Hồng thuận lợi hoàn thành, còn có ăn uống ngủ nghỉ các phương diện sinh hoạt khác cũng phải dùng đãi ngộ cao nhất chiêu đãi, những lời này Ngưu phó chủ nhiệm đều nhớ kỹ đâu, tự nhiên cũng nghiêm ngặt chấp hành lãnh đạo phân phó. Đi theo hầu cùng người nước ngoài đồng thời an bài tất cả hạng mục công việc, lần này cho dù không phải nhiệm vụ chính trị. Bất quá cũng không khác biệt lắm, cho nên Ngưu phó chủ nhiệm được đặt vào chổ quan trọng, cũng thật sự cũng không đem Đổng Học Bân bọn họ để ở trong lòng, huống hồ gã cũng biết thành phố tựa như có ấn tượng rất kém đối với bí thư mới tới của huyện Tiêu Lân, càng ảnh hưởng thái độ của gã, thế cho nên trước đó sau khi thay đổi hành trình cũng đã quên kêu người thông báo bọn họ, Ngưu phó chủ nhiệm cũng không phải cố ý, nhưng gã và mấy người của phòng làm việc chính phủ thành phố lần này đều trăm triệu lần không ngờ bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân cũng dám mắng bọn họ!
Tên hỗn đản này!
Đây là bí thư huyện uỷ cái gì!
Ngưu chủ nhiệm, bằng không thông báo thành phố đi. Bên cạnh một người khoa viên của phòng làm việc chính phủ nói, bọn họ hiển nhiên cũng đều nghe nói chuyện điện thoại trước đó.
Ngưu phó chủ nhiệm trầm mặt nói: Đi trước!
Hiện tại đã là huyện Tiêu Lân, lập tức đến. Một người báo cáo nói.
Ngưu phó chủ nhiệm ừ một tiếng, Trước đem người nước ngoài an bài, chuyện khác đến lúc đó rồi nói! Cái khẩu khí này gã khẳng định cũng là nuốt không được, hiện tại phải lấy đại cục làm trọng.
Sau một lúc lâu, xe tới tiệm cơm, cái này là chổ bọn họ hẹn.
Lúc đầu là trước tám giờ đến, là Ngưu phó chủ nhiệm chính mồm trong điện thoại nói với người của huyện Tiêu Lân, kết quả bọn họ lại một lần lỡ hẹn, xe của người nước ngoài đến bên này thời gian đã tám giờ rưỡi, lại một lần nữa khiến cho Trương Đông Phương và người của huyện Tiêu Lân đợi trong gió lạnh đủ nửa tiếng đồng hồ.
Một lần cũng còn có thể nói.
Hai lần cũng miễn cưỡng.
Phàm là chuyện gì cũng bất quá tam?
Trương Đông Phương chờ ở đây lúc này đều có chút bốc hỏa, lúc đầu đối với Đổng bí thư trước đó nổi bão ông ta vẫn là bảo lưu ý kiến, ông ta cảm thấy cho dù có thế nào, mặt mũi cũng phải giữ, dù sao cũng phải tiếp đãi người nước ngoài, nhưng hiện tại ông lại thay đổi suy nghĩ, thời gian người nước ngoài tới không giống với thông báo của thành phố cho bọn họ, tiệc đổi đi đổi lại, cuối cùng người còn không tới, hẹn trước tám giờ đến, lần này lại lật lọng, cho dù là Trương Đông Phương loại lão đồng chí lấy đại cục làm trọng đều không nhịn được muốn phủi tay bỏ đi!
Quá mức!
Có một chút quan niệm thời gian hay không hả? ?
Đoàn xe đến đây, lần lượt dừng xe lại, người cũng xuống xe.
Người của đoàn giao lưu nước Anh không ít, một đám người có tóc vàng cũng có tóc đỏ, đều là tây trang giày da, sau khi xuống thì nói với nhau vài câu, sau đó nhìn tràng diện nghênh tiếp của huyện Tiêu Lân bên kia, có mấy người người lông mày đều nhíu lại, tựa như có chút ý kiến, không cao hứng.
Ngưu phó chủ nhiệm cũng thấy, đã không phải là mất hứng, mà là phẫn nộ, gã cảm thấy mặt bị quét, đi tới liền nói: Sao đội ngũ nghênh tiếp lại như vậy?
Mạnh Hàn Mai sắc mặt không dễ coi, các người tới trễ hai lần! Lỡ hẹn một lần! Bây giờ còn nổi nóng với chúng tôi! Cái này không phải ác nhân cáo trạng trước sao!
Người của huyện Tiêu Lân không ai để ý đến gã.
Ngưu phó chủ nhiệm ngay sau đó tìm một chút trong đám người lẻ loi, âm nghiêm mặt nói: Đổng bí thư của huyện các người đâu? Sao không đến? Làm người phụ trách tiếp đãi người nước ngoài của thành phố Bảo Hồng lần này, Ngưu phó chủ nhiệm lo lắng cũng rất đủ, hơn nữa bị Đổng Học Bân mắng qua, ngữ khí càng mang theo thái độ, Các người làm cái gì! Hả? Thành phố không phải thông báo các người phải tiếp đãi tốt nhất sao? Các người liền tiếp đãi như thế? Bí thư huyện uỷ không ở đây! Cũng chỉ một vài người như thế! Các người thật sự không đem lời thành phố nói coi là gì phải không?
Người của huyện Tiêu Lân nghe xong, đều cực kỳ khó chịu, cảm thấy Đổng bí thư trước đó có câu mắng Ngưu phó chủ nhiệm mắng rất đúng, người này cũng là cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn, phụ trách nhiệm vụ lần này sẽ không biết mình họ gì, ông nói cho cùng cũng là một cán bộ cấp phó xử, ông ở đây ồn ào với chúng tôi cái gì! Thật sự nghĩ rằng ông có thể đại biểu thành phố Bảo Hồng hả? Cũng không soi gương xem mình là cái thứ gì à!
Tất cả mọi người ở trong lòng mắng chửi!
Thái độ của gã họ Ngưu này cũng quá khốn kiếp!
Ngưu phó chủ nhiệm không có dừng, tiếp tục nói bọn họ, đem cơn tức đối với Đổng Học Bân toàn bộ phủ lên trên người của huyện Tiêu Lân!
Ngưu chủ nhiệm! Trương Đông Phương từ phía sau đi lên, cắt đứt lời nói của gã.
Ngưu phó chủ nhiệm lúc này mới chú ý tới Trương Đông Phương trong đám người, đương nhiên là nhận thức, tuy rằng trước đây không có giao tiếp nhiều, nhưng khẩu khí phê bình huyện Tiêu Lân cũng thoáng hòa hoãn, bởi vì gã biết quan hệ của Trương Đông Phương cùng thành phố rất không tồi, tự nhiên cho vài phần mặt mũi, Trương huyện trưởng.
Trương Đông Phương nói: Có phải là tiếp đãi người nước ngoài trước?
Đổng Học Bân dám mắng Ngưu phó chủ nhiệm, Trương Đông Phương tuy nói không dám mắng chửi người, nhưng cũng không sợ cgãái họ Ngưu này, nói cho cùng đều là quan hệ cấp bậc, hơn nữa lão Trương cũng rất tức giận, lúc này trực tiếp phủ một câu.
Ngưu phó chủ nhiệm và người của phòng làm việc chính phủ thành phố đều nghe mà không vui tai.
Còn chưa nói xong, người của đoàn giao lưu nước Anh phía sau nói nửa ngày, sau đó phiên dịch ừ à vài tiếng, liền đi tới hướng bọn họ, phiên dịch nói: Nhà đầu tư của các người ở nơi nào? Hiện tại thời gian còn sớm, ý của đoàn giao lưu là nói chuyện trước với chủ xí nghiệp và nhà đầu tư.
Ngưu phó chủ nhiệm nói: Được, tôi lập tức an bài.
Phiên dịch gật đầu, đi trở về.
Người đâu? Đem nhà đầu tư tập trung đi, hẹn mọi người ra mở một buổi giao lưu, thời gian không còn sớm, giao lưu đơn giản một chút là được. Ngưu phó chủ nhiệm ra lệnh nói.
Mạnh Hàn Mai ôn hoà nói: Người đều đi hết rồi.
Ngưu phó chủ nhiệm nhìn chằm chằm cô ấy nói: Có ý gì?
Mạnh Hàn Mai cũng chưa cho gã mặt mũi tốt, cô ấy lúc đầu nghĩ nhịn một chút chờ ngày mai đem người đi thì vạn sự đại cát, nhưng gã họ Ngưu này quá không biết làm việc, cũng quá không biết nói chuyện, cùng đám người nước ngoài giống nhau như đúc, đứng ở trước mặt bọn họ thật giống như cao cao tại thượng, Mạnh Hàn Mai lúc này cũng không có thái độ tốt, nói thẳng: Chủ xí nghiệp và nhà đầu tư chúng tôi mời tới đã tới lúc sáu giờ, chờ chư vị và người nước ngoài, kết quả người không tới, ngay cả thông báo cũng không thông báo một tiếng, Ngưu chủ nhiệm, ý của ngài là để cho bọn họ ở chỗ này chờ hơn hai giờ? Chờ người nước ngoài đến gặp bọn họ? Nếu như tôi nhớ không lầm, lần này là người nước ngoài muốn kéo nhà đầu tư của chúng ta đi quốc gia bọn họ? Nhưng hiện tại sao tôi cảm thấy giống như là xí nghiệp của chúng ta cầu người nước ngoài tiếp kiến hy vọng có thể được một cơ hội đầu tư của bọn họ vậy hả?
Lão Mạnh không mắng chửi người, thế nhưng người lý giải cô ấy đều rõ ràng, Mạnh chủ nhiệm cũng nổi bão!
Quả thật, thái độ của đám người này có vấn đề quá lớn, nếu như là ngoại thương do huyện Tiêu Lân bọn họ chiêu thương dẫn tư tới, bọn họ chờ một chút cũng không có gì, điệu thấp một ít cũng không quan hệ, nhưng hiện tại là đối phương xa xôi đây tới bọn họ cầu nhà đầu tư của huyện Tiêu Lân bọn họ đi đầu tư, nhưng mà biểu hiện trên thái độ, sao hình như là trái ngược? Hình như là huyện Tiêu Lân bọn họ thiếu những người này?
Các người muốn cái gì được cái đó?
Các người muốn leo cây thì leo cây, muốn gọi người đến thì người của chúng tôi phải nhanh chóng chạy đến đây? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bên ngoài trời cũng tối.
Sao nhiều, bầu trời đêm hôm nay vẫn là rất đẹp.
Dặn xong bọn họ, Đổng Học Bân liền một mình đi ra tiệm cơm, gọi một cú điện thoại cho tài xế tiểu Vương, xe của mình rất nhanh chạy đến cửa, Đổng Học Bân mở cửa lên xe.
Bí thư. Tiểu Vương chào hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, nói: Quay về gia thuộc viện.
Gia thuộc viện? Không phải còn có nhiệm vụ tiếp đãi sao? Nhưng tiểu Vương chỉ là một tài xế, đương nhiên biết nói cái gì nên hỏi nói cái gì không nên hỏi, lãnh đạo phân phó hắn chấp hành là được, vì vậy ngay cả biểu tình nghi hoặc cũng không có đọng ở trên mặt, nhấn chân ga lái xe.
Về đến nhà.
Đổng Học Bân cũng không làm việc nữa, pha ly trà đem lên lầu hai, đi tới lan can bên ngồi xuống, uống trà, ngắm trăng, có cảm giác rất khác, thật ra cũng là qua phương thức này dẹp loạn căm tức trong lòng một chút, ngày hôm nay gửi đi lửa lớn như vậy, hắn thật sự bị tức không nhẹ, đám cán bộ thành phố và đám người nước ngoài, đúng là càng lúc càng lấn tới, cho mặt mà không muốn!
Bên kia.
Tiệm cơm.
Người lục đục đi.
Nhà đầu tư đi, phần lớn cán bộ huyện cũng đi, chỉ để lại mấy người lãnh đạo và mấy người nhân viên công tác, người ít đến đáng thương.
Một người của phòng làm việc huyện ủy nhìn trái nhìn phải, không khỏi lau mồ hôi, cười khổ nói khẽ với Mạnh Hàn Mai: Mạnh chủ nhiệm, cái đội ngũ nghênh tiếp này có phải là có chút. . . Hơi ít? Không phải hắn cảm thấy hẳn là cần đại trận thế nghênh tiếp người nước ngoài, trải qua chuyện lần này, người của huyện Tiêu Lân không có ấn tượng tốt đối với những người đó, sở dĩ nói ra một câu như thế chủ yếu còn là bởi vì thái độ của thành phố, ngày hôm nay thành phố Bảo Hồng bọn họ nghênh tiếp người nước ngoài bí thư thị ủy và thị trưởng đều cùng đi, rất coi trọng, tuy rằng hiện tại Trương Đông Phương đã ở hiện trường, nhưng dù sao người đứng đầu là Đổng bí thư. Hắn không ở, cái đội hình này có vẻ quá mỏng, người cũng có chút ít, so với trạng thái của thành phố, bọn họ làm như vậy có chút vấn đề, đây là hoàn toàn không có theo kịp bước tiến với cấp trên.
Mạnh Hàn Mai nhìn hắn, Vậy có thể làm sao bây giờ?
Người nọ nhức đầu, Bằng không tôi gọi chút người của phòng làm việc huyện ủy đến đây?
Hắn nghĩ rất đơn giản, nhiều người một ít, luôn luôn có thể làm tràng diện.
Nhưng Mạnh Hàn Mai lại xua tay nói: Tên nhóc cậu bớt thông minh đi. Không thấy Đổng bí thư ngày hôm nay tức giận à, khách sạn đều cho rút, cái này đã cho thấy thái độ.
Người nọ ặc một tiếng. Vừa nghĩ cũng phải, Đổng bí thư đều nổi bão như vậy, bọn họ nếu như chờ Đổng bí thư đi rồi còn gióng trống khua chiêng nghênh tiếp người nước ngoài, giống như là hủy mặt của Đổng bí thư, loại sự tình này hiển nhiên là không có khả năng làm. Ài, coi chuyện này ầm ĩ kìa.
Tám giờ.
Trên đường bên ngoài huyện Tiêu Lân.
Vài chiếc Audia8 chạy tới, trước sau còn có một vài xe công vụ mở đường và áp sau, một hàng dài đại khái mười chiếc xe, nhìn rất đồ sộ.
Trên một chiếc xe.
Ngưu phó chủ nhiệm còn đang đen nghiêm mặt, nói chuyện điện thoại với Đổng Học Bân khiến cho gã cơm cũng không có ăn được. Trong lòng mặt nghẹn một cục giận, tâm tình rất không tốt, gã lần này tới là nhiệm vụ thành phố phân phối cho gã. Hơn nữa nghiêm ngặt dặn dò gã tất cả phải lấy người nước ngoài là việc chính, cam đoan người công tác giao lưu của nước ngoài tại thành phố Bảo Hồng thuận lợi hoàn thành, còn có ăn uống ngủ nghỉ các phương diện sinh hoạt khác cũng phải dùng đãi ngộ cao nhất chiêu đãi, những lời này Ngưu phó chủ nhiệm đều nhớ kỹ đâu, tự nhiên cũng nghiêm ngặt chấp hành lãnh đạo phân phó. Đi theo hầu cùng người nước ngoài đồng thời an bài tất cả hạng mục công việc, lần này cho dù không phải nhiệm vụ chính trị. Bất quá cũng không khác biệt lắm, cho nên Ngưu phó chủ nhiệm được đặt vào chổ quan trọng, cũng thật sự cũng không đem Đổng Học Bân bọn họ để ở trong lòng, huống hồ gã cũng biết thành phố tựa như có ấn tượng rất kém đối với bí thư mới tới của huyện Tiêu Lân, càng ảnh hưởng thái độ của gã, thế cho nên trước đó sau khi thay đổi hành trình cũng đã quên kêu người thông báo bọn họ, Ngưu phó chủ nhiệm cũng không phải cố ý, nhưng gã và mấy người của phòng làm việc chính phủ thành phố lần này đều trăm triệu lần không ngờ bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân cũng dám mắng bọn họ!
Tên hỗn đản này!
Đây là bí thư huyện uỷ cái gì!
Ngưu chủ nhiệm, bằng không thông báo thành phố đi. Bên cạnh một người khoa viên của phòng làm việc chính phủ nói, bọn họ hiển nhiên cũng đều nghe nói chuyện điện thoại trước đó.
Ngưu phó chủ nhiệm trầm mặt nói: Đi trước!
Hiện tại đã là huyện Tiêu Lân, lập tức đến. Một người báo cáo nói.
Ngưu phó chủ nhiệm ừ một tiếng, Trước đem người nước ngoài an bài, chuyện khác đến lúc đó rồi nói! Cái khẩu khí này gã khẳng định cũng là nuốt không được, hiện tại phải lấy đại cục làm trọng.
Sau một lúc lâu, xe tới tiệm cơm, cái này là chổ bọn họ hẹn.
Lúc đầu là trước tám giờ đến, là Ngưu phó chủ nhiệm chính mồm trong điện thoại nói với người của huyện Tiêu Lân, kết quả bọn họ lại một lần lỡ hẹn, xe của người nước ngoài đến bên này thời gian đã tám giờ rưỡi, lại một lần nữa khiến cho Trương Đông Phương và người của huyện Tiêu Lân đợi trong gió lạnh đủ nửa tiếng đồng hồ.
Một lần cũng còn có thể nói.
Hai lần cũng miễn cưỡng.
Phàm là chuyện gì cũng bất quá tam?
Trương Đông Phương chờ ở đây lúc này đều có chút bốc hỏa, lúc đầu đối với Đổng bí thư trước đó nổi bão ông ta vẫn là bảo lưu ý kiến, ông ta cảm thấy cho dù có thế nào, mặt mũi cũng phải giữ, dù sao cũng phải tiếp đãi người nước ngoài, nhưng hiện tại ông lại thay đổi suy nghĩ, thời gian người nước ngoài tới không giống với thông báo của thành phố cho bọn họ, tiệc đổi đi đổi lại, cuối cùng người còn không tới, hẹn trước tám giờ đến, lần này lại lật lọng, cho dù là Trương Đông Phương loại lão đồng chí lấy đại cục làm trọng đều không nhịn được muốn phủi tay bỏ đi!
Quá mức!
Có một chút quan niệm thời gian hay không hả? ?
Đoàn xe đến đây, lần lượt dừng xe lại, người cũng xuống xe.
Người của đoàn giao lưu nước Anh không ít, một đám người có tóc vàng cũng có tóc đỏ, đều là tây trang giày da, sau khi xuống thì nói với nhau vài câu, sau đó nhìn tràng diện nghênh tiếp của huyện Tiêu Lân bên kia, có mấy người người lông mày đều nhíu lại, tựa như có chút ý kiến, không cao hứng.
Ngưu phó chủ nhiệm cũng thấy, đã không phải là mất hứng, mà là phẫn nộ, gã cảm thấy mặt bị quét, đi tới liền nói: Sao đội ngũ nghênh tiếp lại như vậy?
Mạnh Hàn Mai sắc mặt không dễ coi, các người tới trễ hai lần! Lỡ hẹn một lần! Bây giờ còn nổi nóng với chúng tôi! Cái này không phải ác nhân cáo trạng trước sao!
Người của huyện Tiêu Lân không ai để ý đến gã.
Ngưu phó chủ nhiệm ngay sau đó tìm một chút trong đám người lẻ loi, âm nghiêm mặt nói: Đổng bí thư của huyện các người đâu? Sao không đến? Làm người phụ trách tiếp đãi người nước ngoài của thành phố Bảo Hồng lần này, Ngưu phó chủ nhiệm lo lắng cũng rất đủ, hơn nữa bị Đổng Học Bân mắng qua, ngữ khí càng mang theo thái độ, Các người làm cái gì! Hả? Thành phố không phải thông báo các người phải tiếp đãi tốt nhất sao? Các người liền tiếp đãi như thế? Bí thư huyện uỷ không ở đây! Cũng chỉ một vài người như thế! Các người thật sự không đem lời thành phố nói coi là gì phải không?
Người của huyện Tiêu Lân nghe xong, đều cực kỳ khó chịu, cảm thấy Đổng bí thư trước đó có câu mắng Ngưu phó chủ nhiệm mắng rất đúng, người này cũng là cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn, phụ trách nhiệm vụ lần này sẽ không biết mình họ gì, ông nói cho cùng cũng là một cán bộ cấp phó xử, ông ở đây ồn ào với chúng tôi cái gì! Thật sự nghĩ rằng ông có thể đại biểu thành phố Bảo Hồng hả? Cũng không soi gương xem mình là cái thứ gì à!
Tất cả mọi người ở trong lòng mắng chửi!
Thái độ của gã họ Ngưu này cũng quá khốn kiếp!
Ngưu phó chủ nhiệm không có dừng, tiếp tục nói bọn họ, đem cơn tức đối với Đổng Học Bân toàn bộ phủ lên trên người của huyện Tiêu Lân!
Ngưu chủ nhiệm! Trương Đông Phương từ phía sau đi lên, cắt đứt lời nói của gã.
Ngưu phó chủ nhiệm lúc này mới chú ý tới Trương Đông Phương trong đám người, đương nhiên là nhận thức, tuy rằng trước đây không có giao tiếp nhiều, nhưng khẩu khí phê bình huyện Tiêu Lân cũng thoáng hòa hoãn, bởi vì gã biết quan hệ của Trương Đông Phương cùng thành phố rất không tồi, tự nhiên cho vài phần mặt mũi, Trương huyện trưởng.
Trương Đông Phương nói: Có phải là tiếp đãi người nước ngoài trước?
Đổng Học Bân dám mắng Ngưu phó chủ nhiệm, Trương Đông Phương tuy nói không dám mắng chửi người, nhưng cũng không sợ cgãái họ Ngưu này, nói cho cùng đều là quan hệ cấp bậc, hơn nữa lão Trương cũng rất tức giận, lúc này trực tiếp phủ một câu.
Ngưu phó chủ nhiệm và người của phòng làm việc chính phủ thành phố đều nghe mà không vui tai.
Còn chưa nói xong, người của đoàn giao lưu nước Anh phía sau nói nửa ngày, sau đó phiên dịch ừ à vài tiếng, liền đi tới hướng bọn họ, phiên dịch nói: Nhà đầu tư của các người ở nơi nào? Hiện tại thời gian còn sớm, ý của đoàn giao lưu là nói chuyện trước với chủ xí nghiệp và nhà đầu tư.
Ngưu phó chủ nhiệm nói: Được, tôi lập tức an bài.
Phiên dịch gật đầu, đi trở về.
Người đâu? Đem nhà đầu tư tập trung đi, hẹn mọi người ra mở một buổi giao lưu, thời gian không còn sớm, giao lưu đơn giản một chút là được. Ngưu phó chủ nhiệm ra lệnh nói.
Mạnh Hàn Mai ôn hoà nói: Người đều đi hết rồi.
Ngưu phó chủ nhiệm nhìn chằm chằm cô ấy nói: Có ý gì?
Mạnh Hàn Mai cũng chưa cho gã mặt mũi tốt, cô ấy lúc đầu nghĩ nhịn một chút chờ ngày mai đem người đi thì vạn sự đại cát, nhưng gã họ Ngưu này quá không biết làm việc, cũng quá không biết nói chuyện, cùng đám người nước ngoài giống nhau như đúc, đứng ở trước mặt bọn họ thật giống như cao cao tại thượng, Mạnh Hàn Mai lúc này cũng không có thái độ tốt, nói thẳng: Chủ xí nghiệp và nhà đầu tư chúng tôi mời tới đã tới lúc sáu giờ, chờ chư vị và người nước ngoài, kết quả người không tới, ngay cả thông báo cũng không thông báo một tiếng, Ngưu chủ nhiệm, ý của ngài là để cho bọn họ ở chỗ này chờ hơn hai giờ? Chờ người nước ngoài đến gặp bọn họ? Nếu như tôi nhớ không lầm, lần này là người nước ngoài muốn kéo nhà đầu tư của chúng ta đi quốc gia bọn họ? Nhưng hiện tại sao tôi cảm thấy giống như là xí nghiệp của chúng ta cầu người nước ngoài tiếp kiến hy vọng có thể được một cơ hội đầu tư của bọn họ vậy hả?
Lão Mạnh không mắng chửi người, thế nhưng người lý giải cô ấy đều rõ ràng, Mạnh chủ nhiệm cũng nổi bão!
Quả thật, thái độ của đám người này có vấn đề quá lớn, nếu như là ngoại thương do huyện Tiêu Lân bọn họ chiêu thương dẫn tư tới, bọn họ chờ một chút cũng không có gì, điệu thấp một ít cũng không quan hệ, nhưng hiện tại là đối phương xa xôi đây tới bọn họ cầu nhà đầu tư của huyện Tiêu Lân bọn họ đi đầu tư, nhưng mà biểu hiện trên thái độ, sao hình như là trái ngược? Hình như là huyện Tiêu Lân bọn họ thiếu những người này?
Các người muốn cái gì được cái đó?
Các người muốn leo cây thì leo cây, muốn gọi người đến thì người của chúng tôi phải nhanh chóng chạy đến đây? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.