Chương 7
Âu Tĩnh
29/07/2013
Phức thân vương Mộ Dung
Phức. Khi chưa phong thân vương, từng được phong là Luật Vũ công chúa, mới mười
bốn tuổi đã cai quản hình bộ. Lại nhanh chóng thực thi quyền quản lý, thường
phá án lớn, án chưa giải quyết, khiến thiên hạ khiếp sợ.
Thiết diện vô tư, không sợ cường quyền. Nàng đã chém đầu mười tám mệnh quan triều đình, trong đó thậm chí có dòng dõi hoàng thật, chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa không thể nói tình, ngay cả Dực Đế cũng thúc thủ vô sách với nàng.
Là nàng ở cổng thành liên tục chém đầu mười tám quan lớn quý tộc, cũng là nàng phóng ngựa qua thành, một đường gào thét “Đao hạ lưu nhân”, cương quyết cứu trở về hai mạng oan.
Rất nhiều hoàng thân quốc thích đều hận nàng thấu xương, tấu buộc tội chồng thành đống trên đế án. Nhưng Dực Đế cực kỳ bảo hộ nữ nhi này, chẳng ai động đến nàng được mảy may. Ngược lại giữa dân gian, nàng lại có cao danh cực điểm.
Nàng thậm chí đến biên giới khao quân, đụng phải man tộc đến phá cổng, nàng tự mình đốc chiến trên tường thành, hai tay vấy máu man tộc, bắn một mũi tên xuyên thủng quân kỳ địch.
Trước khi nàng mười tám tuổi luôn được tung hô là ứng viên đắt giá nhất làm Hoàng thái nữ, mãi đến khi té ngựa gãy chân, mới như phượng hoàng gẫy cánh, mất đi tư cách đứng đầu thiên hạ.
Đến giờ bảy tám năm đã trôi qua. Mộ Dung Phức tuy đã là thân vương nhàn tản, như trước hổ có thừa uy, Hoàng thân bách quan vẫn có nhiều điều kiêng kị nàng như trước. Thủ hạ của nàng năm đó đã trở thành quan lại, bí mật kết đảng, cứu viện lẫn nhau, vẫn ủng hộ Phức thân vương như trước.
Có thể thấy được nàng năm đó có phong thái ngạo nghễ kinh thế tuyệt diễm như thế nào.
Nhưng Nhạc Phương còn biết nhiều hơn thế. Khanh vương gia dự tiệc hay luận sự cũng chưa kiêng kị hắn, hắn tuy rằng đờ đẫn đứng một bên cũng hiểu biết rất nhiều bí sự. So với người ngoài, hắn càng biết Phức thân vương so với đồn đãi còn dọa người hơn.
Khanh vương gia luôn dùng loại giọng điệu hâm mộ lại xen lẫn một chút đố kị, đàm luận với hắn về Hoàng muội “không làm quỷ thần, tất là yêu nghiệt” này.
Hắn luôn rũ mắt xuống, im lặng đứng một bên. Lắng nghe những chuyện vụn vặt này đó, cố gắng tìm ra chân tướng. Đây là thứ duy nhất có thể giải sầu giải trí trong cuộc sống bất đắc dĩ thống khổ của hắn.
Khiến Nhạc Phương kinh ngạc, không phải là trí tuệ và thủ đoạn phích lịch1 của Phức thân vương.
Mà là sự đúng mực cùng đắn đo của nàng.
Hai triều nữ đế, trên cơ bản thời khắc rung chuyển dữ dội bất an nhất đã qua đi. Qua hai ba thập niên, quyền lực của nữ đế dĩ nhiên đã được củng cố vững chắc, đã tẫn sát những phần tử cố chấp nhất, vấn đề là lại nảy ra những kẻ nịnh thần tự cho là có long công, lại tham lam hủ bại đến không chịu nổi.
Số lượng khổng lồ, rắc rối khó gỡ. Nhạc Phương thờ ơ lạnh nhạt pha chút hứng thú nghĩ, dù đã đoạt được ngôi vị hoàng đế, ngồi vững rồi, nhưng nên làm gì với ổ sâu mọt béo ú đang ngo ngoe này bây giờ?
Lũ mọt béo lại độc này, đang cắn xé nền tảng hoàng triều.
Đại lâu tương khuynh, quốc chi nguy hĩ.2
Chung quy không làm hắn thất vọng, Dực Đế quả nhiên ra tay. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, Dực Đế lại cho tiểu công chúa mười bốn tuổi kia đứng ở tuyến đầu.
Năm ấy, hắn mười chín tuổi, ở Khanh vương phủ đã gần sáu năm. Nhìn gương mặt rất bình thường, lại biểu lộ nhuệ khí cực điểm của tiểu công chúa, hắn thực kinh ngạc.
Nhưng không ngờ đó còn chưa phải là sự kinh ngạc đáng giá nhất.
Tiểu công chúa bề ngoài nóng nảy nghiêm khắc, lại động đao cẩn thận như vậy. Từng chút từng chút trừ bỏ thế lực, dò xét nhanh thời cơ, bất thình lình như rắn độc nhe răng cắn một nhát, một chiêu lấy mạng.
Hắn tin tưởng, sau lưng nàng tuyệt đối có dày đặc bóng dáng Dực Đế.
Nhưng Tiểu công chúa lại động đao rất dứt khoát đối với rất nhiều đại án tồn đọng không ai dám chạm vào, đương sự quan hệ quá mật thiết với hoàng thất, nàng cũng dám bức bách đến cực hạn của Dực Đế... Lại cẩn thận không hề vượt quá.
Lợi hại. Thực có ý tứ.
Huynh đệ tỷ muội không một ai có thể sánh vai cùng nàng. Cho dù là Khanh vương gia được ngợi ca là văn võ song toàn cũng không thể.
Nói không chừng, Khanh vương gia cũng tự mình hiểu được. Ưu thế lớn nhất của hắn, chẳng qua là thân phận hoàng tử, là nam giới. Rất nhiều lão thần còn chưa từ bỏ ý đồ khôi phục “Hoàng đế”, để ngôi vị hoàng đế không rơi vào tay đàn bà.
Luận văn thao vũ lược, hắn còn kém hơn cả đương nhiệm Hoàng thái nữ, càng chẳng bằng đầu ngón út Phức thân vương.
Điều khiến hắn hết sức quẫn bách kinh hỉ và sợ hãi là hoàng điểu cuồng dã nóng nảy dường này, mời hắn cùng bay liệng.
Ta xứng sao? Nhạc Phương tự ti lại không có chí tiến thủ hỏi chính mình.
Càng nghiêm trọng càng lửa sém lông mày là... ta sẽ sao? Vấn đề này làm cho hắn nôn nóng quay mòng mòng.
Hắn biết có nam nhân yêu nam nhân ... Như là Khanh vương gia, nhưng tuyệt đối không phải hắn. Nhưng gần hai mươi năm bị nam nhân đem làm đồ chơi, hắn sớm đã chết lặng, đã thật lâu không có phản ứng.
Làm sao bây giờ?
Hắn không phải sợ hầu hạ không tốt bị Phức thân vương chém đầu... Phức thân vương hung danh trên đời, nhưng thủ hạ không bao giờ tổn thương người vô tội, hắn biết rõ hơn ai hết... Khanh vương gia cũng rất hận điểm này, nói Phức thân vương căn bản chính là đồ quỷ giả mù sa mưa giả nhân giả nghĩa.
Hắn... Hắn...
Hắn rất sợ mất mặt trước thần tượng a!
Chứng phong hàn của Phức thân vương dần dần khỏi hẳn, hành lý đệm chăn của hắn cũng được phân phó chuyển đến sân thân vương. Tạm thời an trí ở đông sương.
Rốt cục, Phức thân vương cũng sai người gọi hắn qua “gác đêm”.
Nhạc Phương từ trước đến nay vốn bình tĩnh, bình tĩnh đến chết lặng, chỉ cảm thấy sau ót ông một tiếng, lo lắng tưởng ngất đến nơi, thậm chí hắn chẳng hiểu mình đã vào phòng Phức thân vương như thế nào, vào lúc nào nữa.
Thiết diện vô tư, không sợ cường quyền. Nàng đã chém đầu mười tám mệnh quan triều đình, trong đó thậm chí có dòng dõi hoàng thật, chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa không thể nói tình, ngay cả Dực Đế cũng thúc thủ vô sách với nàng.
Là nàng ở cổng thành liên tục chém đầu mười tám quan lớn quý tộc, cũng là nàng phóng ngựa qua thành, một đường gào thét “Đao hạ lưu nhân”, cương quyết cứu trở về hai mạng oan.
Rất nhiều hoàng thân quốc thích đều hận nàng thấu xương, tấu buộc tội chồng thành đống trên đế án. Nhưng Dực Đế cực kỳ bảo hộ nữ nhi này, chẳng ai động đến nàng được mảy may. Ngược lại giữa dân gian, nàng lại có cao danh cực điểm.
Nàng thậm chí đến biên giới khao quân, đụng phải man tộc đến phá cổng, nàng tự mình đốc chiến trên tường thành, hai tay vấy máu man tộc, bắn một mũi tên xuyên thủng quân kỳ địch.
Trước khi nàng mười tám tuổi luôn được tung hô là ứng viên đắt giá nhất làm Hoàng thái nữ, mãi đến khi té ngựa gãy chân, mới như phượng hoàng gẫy cánh, mất đi tư cách đứng đầu thiên hạ.
Đến giờ bảy tám năm đã trôi qua. Mộ Dung Phức tuy đã là thân vương nhàn tản, như trước hổ có thừa uy, Hoàng thân bách quan vẫn có nhiều điều kiêng kị nàng như trước. Thủ hạ của nàng năm đó đã trở thành quan lại, bí mật kết đảng, cứu viện lẫn nhau, vẫn ủng hộ Phức thân vương như trước.
Có thể thấy được nàng năm đó có phong thái ngạo nghễ kinh thế tuyệt diễm như thế nào.
Nhưng Nhạc Phương còn biết nhiều hơn thế. Khanh vương gia dự tiệc hay luận sự cũng chưa kiêng kị hắn, hắn tuy rằng đờ đẫn đứng một bên cũng hiểu biết rất nhiều bí sự. So với người ngoài, hắn càng biết Phức thân vương so với đồn đãi còn dọa người hơn.
Khanh vương gia luôn dùng loại giọng điệu hâm mộ lại xen lẫn một chút đố kị, đàm luận với hắn về Hoàng muội “không làm quỷ thần, tất là yêu nghiệt” này.
Hắn luôn rũ mắt xuống, im lặng đứng một bên. Lắng nghe những chuyện vụn vặt này đó, cố gắng tìm ra chân tướng. Đây là thứ duy nhất có thể giải sầu giải trí trong cuộc sống bất đắc dĩ thống khổ của hắn.
Khiến Nhạc Phương kinh ngạc, không phải là trí tuệ và thủ đoạn phích lịch1 của Phức thân vương.
Mà là sự đúng mực cùng đắn đo của nàng.
Hai triều nữ đế, trên cơ bản thời khắc rung chuyển dữ dội bất an nhất đã qua đi. Qua hai ba thập niên, quyền lực của nữ đế dĩ nhiên đã được củng cố vững chắc, đã tẫn sát những phần tử cố chấp nhất, vấn đề là lại nảy ra những kẻ nịnh thần tự cho là có long công, lại tham lam hủ bại đến không chịu nổi.
Số lượng khổng lồ, rắc rối khó gỡ. Nhạc Phương thờ ơ lạnh nhạt pha chút hứng thú nghĩ, dù đã đoạt được ngôi vị hoàng đế, ngồi vững rồi, nhưng nên làm gì với ổ sâu mọt béo ú đang ngo ngoe này bây giờ?
Lũ mọt béo lại độc này, đang cắn xé nền tảng hoàng triều.
Đại lâu tương khuynh, quốc chi nguy hĩ.2
Chung quy không làm hắn thất vọng, Dực Đế quả nhiên ra tay. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, Dực Đế lại cho tiểu công chúa mười bốn tuổi kia đứng ở tuyến đầu.
Năm ấy, hắn mười chín tuổi, ở Khanh vương phủ đã gần sáu năm. Nhìn gương mặt rất bình thường, lại biểu lộ nhuệ khí cực điểm của tiểu công chúa, hắn thực kinh ngạc.
Nhưng không ngờ đó còn chưa phải là sự kinh ngạc đáng giá nhất.
Tiểu công chúa bề ngoài nóng nảy nghiêm khắc, lại động đao cẩn thận như vậy. Từng chút từng chút trừ bỏ thế lực, dò xét nhanh thời cơ, bất thình lình như rắn độc nhe răng cắn một nhát, một chiêu lấy mạng.
Hắn tin tưởng, sau lưng nàng tuyệt đối có dày đặc bóng dáng Dực Đế.
Nhưng Tiểu công chúa lại động đao rất dứt khoát đối với rất nhiều đại án tồn đọng không ai dám chạm vào, đương sự quan hệ quá mật thiết với hoàng thất, nàng cũng dám bức bách đến cực hạn của Dực Đế... Lại cẩn thận không hề vượt quá.
Lợi hại. Thực có ý tứ.
Huynh đệ tỷ muội không một ai có thể sánh vai cùng nàng. Cho dù là Khanh vương gia được ngợi ca là văn võ song toàn cũng không thể.
Nói không chừng, Khanh vương gia cũng tự mình hiểu được. Ưu thế lớn nhất của hắn, chẳng qua là thân phận hoàng tử, là nam giới. Rất nhiều lão thần còn chưa từ bỏ ý đồ khôi phục “Hoàng đế”, để ngôi vị hoàng đế không rơi vào tay đàn bà.
Luận văn thao vũ lược, hắn còn kém hơn cả đương nhiệm Hoàng thái nữ, càng chẳng bằng đầu ngón út Phức thân vương.
Điều khiến hắn hết sức quẫn bách kinh hỉ và sợ hãi là hoàng điểu cuồng dã nóng nảy dường này, mời hắn cùng bay liệng.
Ta xứng sao? Nhạc Phương tự ti lại không có chí tiến thủ hỏi chính mình.
Càng nghiêm trọng càng lửa sém lông mày là... ta sẽ sao? Vấn đề này làm cho hắn nôn nóng quay mòng mòng.
Hắn biết có nam nhân yêu nam nhân ... Như là Khanh vương gia, nhưng tuyệt đối không phải hắn. Nhưng gần hai mươi năm bị nam nhân đem làm đồ chơi, hắn sớm đã chết lặng, đã thật lâu không có phản ứng.
Làm sao bây giờ?
Hắn không phải sợ hầu hạ không tốt bị Phức thân vương chém đầu... Phức thân vương hung danh trên đời, nhưng thủ hạ không bao giờ tổn thương người vô tội, hắn biết rõ hơn ai hết... Khanh vương gia cũng rất hận điểm này, nói Phức thân vương căn bản chính là đồ quỷ giả mù sa mưa giả nhân giả nghĩa.
Hắn... Hắn...
Hắn rất sợ mất mặt trước thần tượng a!
Chứng phong hàn của Phức thân vương dần dần khỏi hẳn, hành lý đệm chăn của hắn cũng được phân phó chuyển đến sân thân vương. Tạm thời an trí ở đông sương.
Rốt cục, Phức thân vương cũng sai người gọi hắn qua “gác đêm”.
Nhạc Phương từ trước đến nay vốn bình tĩnh, bình tĩnh đến chết lặng, chỉ cảm thấy sau ót ông một tiếng, lo lắng tưởng ngất đến nơi, thậm chí hắn chẳng hiểu mình đã vào phòng Phức thân vương như thế nào, vào lúc nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.