Chương 48
Ức Mộc
26/07/2021
Nhờ phúc của con rắn kia, Tống Vân Tang không dám một mình tắm suối nước nóng nữa. Bùi Cô Cẩm cũng không dám cùng nàng tắm, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự vô cùng tra tấn. Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Cô Cẩm bịa chuyện nói Trịnh đô đốc có việc cần thương lượng, lên đường quay về kinh, kết thúc trước thời hạn lịch trình nghỉ ngơi ở đây hai ngày.
Hai người lại ở kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày, Trịnh đô đốc đưa tin tới, nói có thể xuất phát. Trịnh đô đốc mang theo ba nghìn nhân mã, theo đường bộ tiến đến Mân Chiết, dự định lúc đi ngang qua các phủ của Mân Chiết sẽ tiếp tục điều động nhân thủ, trấn áp lưu dân bạo loạn. Bùi Cô Cẩm mang theo ba mươi Cẩm Y vệ, ngụy trang thành thương hộ, đi đường thủy âm thầm đến Mân Chiết trước.
Nửa tháng sau. Trên sông Phú Xuân, một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng mà chạy. Trên boong thuyền, một nữ tử mỹ mạo như hoa như nguyệt đang luyện võ. Nàng mặc một bộ quần áo vừa vặn tay áo bó sát, trong tay cầm một thanh đoản đao, đang cố gắng chém về vào người gỗ trước mặt. Nàng chém khoảng hơn trăm nhác, liền ngừng lại, thở hồng hộc. Nam tử cao lớn thấy đúng bên cạnh thấy trên trán nàng rịn ra mồ hôi, bước lên đoạt lấy đao của nàng: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Tống Vân Tang thở hổn hển, tất nhiên là mệt. Nàng vô cùng ấm ức nhìn Bùi Cô Cẩm: "Nhưng mà ta mới luyện có một khắc, có phải quá ít hay không?"
Bùi Cô Cẩm trả lời trái lương tâm: "Không ít, đã tốt lắm rồi."
Tống Vân Tang do do dự dự: "Có phải ta rất lười nhác hay không? Nói trên thuyền không có việc gì làm vừa lúc luyện chút võ công phòng thân, không mong lúc xảy ra chuyện có thể ra tay, ít nhất không cần liên lụy các ngươi. Nhưng mà sắp Mẫn Chiết rồi, ta vẫn chưa học xong cái gì hết."
Bùi Cô Cẩm thuần thục an ủi: "Việc tập võ, không thể nào tập một lần là xong. Nửa tháng cũng làm không được cái gì, Tang Tang đã học tốt lắm rồi."
Tống Vân Tang rầu rĩ cúi đầu, một lát sau mới nói: "Nếu không, ta luyện một lát nữa đi? Lúc trước ngài nói mỗi ngày một canh giờ, hiện tại còn chưa tới một canh giờ, ít nhất phải luyện nửa canh giờ đi. Không phải nói điều tối kỵ trong tập võ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao?"
Bùi Cô Cẩm lựa lời nói: "Lúc trước ta nói một canh giờ, là ta không nghĩ đến thể lực của nàng, làm việc đều nên lượng sức mà làm."
Tống Vân Tang che mặt: "Nhưng mà ta đã phơi lươi hai ngày rồi! Hôm kia ta cũng mới luyện được hai nén hương. Công phu!"
Bùi Cô Cẩm đang cố gắng trấn an, cũng bị nàng chọc cho nở nụ cười. Thừa dịp Tống Vân Tang còn chưa phát hiện, hắn vội vàng nhịn xuống: "Hiện tại tư thế cầm đao của Tang Tang rất chính xác, đã có tiến bộ. Chúng ta còn đang ở trên đường, nếu nàng mệt mỏi bị bệnh, không phải mất nhiều hơn được sao?"
Tống Vân Tang thả bàn tay đang che mặt, suy tư một lát, gật gật đầu: "Ngài nói rất có lý." Lại vội vàng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái: "Dù sao cũng không có tiến triển gì, ta cảm thấy ta vẫn nên buông tha chuyện tập võ đi."
A Đông đang bưng trà bánh tới nghe thấy lời này, dùng ánh mắt "rốt cuộc nàng cũng từ bỏ rồi" nhìn Bùi Cô Cẩm một cái. Bùi Cô Cẩm đáp: "Được. Sau này quay về kinh nàng muốn học, chúng ta tập lại là được."
Lúc này A Đông mới cười bước đến bắt chuyện: "Tống Tiểu thư vất vả rồi, mau tới ăn chút gì đi." Lại nói với Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, ta thấy Ngụy Đại nhân đang tìm ngài."
Bùi Cô Cẩm liền nói với Tống Vân Tang: "Ta quá đó nhìn xem."
Tống Vân Tang đáp một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ một bên. Ánh mặt trời chiếu xuống, bánh đậu xanh càng có vẻ tươi ngon nhẵn nhụi. Tống Vân Tang vận động một hồi, đã đói bụng, ăn một hơi hai miếng. Sau khi ăn xong, nàng sờ sờ bụng, thở dài: "A Đông, ta cảm thấy hình như ta béo lên."
Nàng cúi đầu, nhéo nhéo thắt lưng của mình, cảm giác thật sự nhiều thịt hơn. A Đông cười nói: "Tống Tiểu thư béo chút mới tốt, lúc trước rất gầy."
Tống Vân Tang ưu sầu nói: "Nhưng mà có khi nào Bùi Đại nhân không thích hay không?"
A Đông vừa âm thầm ghi nhớ lời này, chuẩn bị buổi tối thuật lại cho Bùi Cô Cẩm nghe, để cho Bùi Đại nhân vui vẻ, đáp: "Sẽ không đâu, Tống Tiểu thư chỉ có da có thịt thôi, thắt lưng còn rất gầy so với ta."
Tống Vân Tang nghe nói như vậy nhìn về phía nàng ta. Vóc dáng của A Đông không khác gì nàng lắm, khung xương rõ ràng lại to hơn nàng rất nhiều, thật sự khỏe mạnh hơn. Tống Vân Tang đứng dậy, nhéo nhéo cổ tay nàng ta: "Nhưng mà sức lực của ngươi lớn hơn so với ta, ngươi lại biết võ." Nàng bỗng nhiên tò mò: "A Đông, ngươi bắt đầu tập võ từ khi nào? Học với ai vậy?"
A Đông nhớ lại nói: "Trước đây ta diễn tạp kỹ trong gánh hát, năm tám tuổi Bùi Đại nhân thấy căn cơ của ta không tồi, liền mua ta trở về, dạy ta tập võ."
Tống Vân Tang kinh ngạc nói: "Là Bùi Đại nhân tự mình dạy ngươi?"
A Đông gật đầu: "Đúng, khi đó ngài ấy vừa vào Cẩm Y vệ, muốn tự thu nhận thuộc hạ cho mình, cho nên mua những người này trên đường trở về. Vài năm đầu, ngài ấy tự mình dạy nhóm chúng ta, sau đó ngài ấy thăng quan không có thời gian, cũng có tiền mời giáo đầu, nên mời người đến dạy nhóm chúng ta."
Tống Vân Tang hiểu rõ gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại: "Từ từ ——mười sáu tuổi hắn vào Cẩm Y vệ, mua ngươi, khi đó ngươi mới tám tuổi. Ngài lớn hơn ngươi tám tuổi?"
A Đông cười: "Đúng vậy, Bùi Đại nhân năm nay hai mươi bốn. Tống tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Sắc mặt Tống Vân Tang thay đổi, lẩm bẩm nói: "Không phải, ta biết." Nàng giống như vừa mới ý thức được vấn đề: "Ngài ấy hai mươi bốn tuổi, ta mười bảy tuổi, ngài ấy hơn ta bảy tuổi?"
Nàng sờ sờ cái mũi, bôi hết bột bánh đậu xanh trên tay lên chóp mũi: "Chỉ là ta, thật sự không nghĩ tới..." Nàng lúng ta lúng túng nói: "Không nghĩ tới ngài ấy đã già như vậy rồi."
A Đông vốn đang cảm thấy bộ dạng này của nàng rất ngây ngốc, có chút buồn cười, nhìn về thấy phía sau Tống Vân Tang lại cười không nổi: "Bùi Đại nhân, ngài đã trở lại."
Cả người Tống Vân Tang cứng đờ. Nàng vội vàng chạy tới chỗ Bùi Cô Cẩm, giải thích: "Không phải không phải, không phải ta cảm thấy ngài già, chỉ là ta đột nhớ ra cho nên có chút giật mình."
Thoạt nhìn Bùi Cô Cẩm giống như không thèm để ý, nâng tay phủi bột màu xanh biếc trên chóp mũi nàng xuống: "Không sao. Ngụy Hưng nói khoảng nửa canh giờ nữa sẽ cập bờ, đến lúc đó chúng ta đổi thành xe ngựa. Nàng thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị rời thuyền."
Tống Vân Tang cũng không có cái gì để thu dọn, chủ yếu là để cho A Đông che bớt cho nàng một chút, miễn cho bị người khác nhớ thương. Lần này bọn họ hành động ngầm cũng không muốn bại lộ thân phận, đoàn người ngụy trang thành thương đội. Tự nhiên Bùi Cô Cẩm là chủ nhân của thương đội, Tống Vân Tang giả trang thành thê tử của Bùi Cô Cẩm, A Đông là nha hoàn Tống Vân Tang, những người còn lại là gia đinh hoặc tiêu sư.
A Đông gỡ hết những đồ trang sức gây chú ý trên đầu Tống Vân Tang xuống, thay cho nàng một bộ quần áo bằng vải thô, cài một cây trâm gỗ đơn giản. Lại lau đi lớp trang điểm của nàng, vốn định thoa một lớp phấn sạm lên để che lấp khí sắc, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn là không thoa: "Hai ngày đường này hẳn là còn an toàn, không cần che." Nàng ta cười khổ: "Tống tiểu thư, lát nữa xuống thuyền, ngươi nên dỗ Bùi Đại nhân cho tốt."
Tống Vân Tang rất bất ngờ: "Hả? Vì sao?"
A Đông bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn nàng, tựa như không ngờ nàng lại quên chuyện này nhanh như vậy. Bộ dạng này của nàng ta lại làm cho Tống Vân Tang phản ứng lại, đoán: "Ý của ngươi là chuyện ta nói hắn già à?"
A Đông gật đầu. Tống Vân Tang cười lớn: "Bùi Đại nhân đã nói không có chuyện gì rồi, hắn không thèm để ý đâu. Huống hồ, hiện giờ tính tình của hắn trầm ổn hơn rất nhiều, cho dù để ý cũng sẽ nói rõ với ta, sẽ không làm khó dễ nhóm các ngươi, ngươi yên tâm đi."
A Đông càng không biết nên nói thế nào: "Ha ha, là như vậy sao... Tống Tiểu thư nói vậy thì được rồi."
Lúc bọn họ nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Bùi Cô Cẩm đứng bên ngoài hỏi vào: "Tang Tang, đã xong chưa?"
Tống Vân Tang chạy tới mở cửa ra. Lần đầu tiên mặc quần áo vải thô, Tống Vân Tang cảm thấy rất mới mẻ, xoat vài vòng trước mặt Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, ta mặc thế này nè."
Bùi Cô Cẩm có chút bất ngờ vì Tống Vân Tang không có thoa phấn xạm, chỉ cho là nàng không muốn. Hắn nói: "Tang Tang, nếu giả trang thành thương nhân, nàng không thể gọi ta là Bùi Đại nhân."
Tống Vân Tang gật đầu, mặt đỏ lên, mềm nhũn kêu một tiếng: "A Cẩm."
Bùi Cô Cẩm bị hai từ A Cẩm bất thình lình lọt vào tai mềm mại đến mức làm cho cả người hắn đều tê rần, nửa câu sau: "Nàng nên gọi ta là Bùi công tử", lập tức bị nuốt trở lại vào bụng. Hắn ho nhẹ một tiếng bảo trì trầm ổn: "Đúng. Chúng ta giả thành vợ chồng, nàng gọi tên của ta cũng được."
A Đông thở ra một hơi, bắt đầu cảm thấy mình có thể yên tâm. Tuy rằng Bùi Đại nhân tối tăm hung tàn, nhưng đụng tới Tống tiểu thư, lại không hề nổi giận!
A Đông cúi người hành lễ, lặng yên rời khỏi phòng. Tống Vân Tang thấy nàng ta đóng cửa lại, cầm lấy tay của Bùi Cô Cẩm, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ta biết ta phải gọi ngài như thế nào. Vừa rồi không phải vì có A Đông ở đây sao." Nàng thẹn thùng cúi đầu nói: "Ta sao có thể không biết xấu hổ."
Tim của Bùi Cô Cẩm nhảy dựng, một lát sau mới nói ra một câu: "Vậy nàng nên gọi ta là gì?"
Tống Vân Tang gảy tay hắn, e lệ nâng mắt nhìn hắn: "Tướng công."
Cơ thể của Bùi Cô Cẩm nháy mắt căng thẳng, không biết phải cố gắng khắc chế thế nào, mới chậm rãi thở ra một hơi. Hắn nắm chặt bàn tay đang làm loạn của nàng, thấp giọng đáp lại: "Nương tử."
Sau đó đoàn người cập bờ rời thuyền, đổi thành xe ngựa, đi dọc theo đường lớn. Lúc đầu còn có thể nhìn thấy lữ khách, nhưng hai ngày sau, bọn họ đi đến Chiết Bắc, người ở đây dần dần thưa thớt. Trên đường lớn bọn họ thường xuyên nhìn thấy xe ngựa chở hàng bị cướp bóc, có khi cũng có thể nhìn thấy lưu dân kết đội đi về phía bắc. Có thể vì nhìn qua đội ngũ của bọn họ không dễ trêu chọc, ngoại trừ vài tên ăn xin cùng trộm vặt, không ai dám công khai đụng đến bọn họ.
Đang vào mùa cày bừa vụ xuân, nhưng từng đồng ruộng lúa bị bỏ hoang, căn bản không thấy người cấy mạ. Trong tầm mắt chỉ một mảnh tiêu điều, nơi này cùng kinh thành phồn hoa giống như là hai thế giới khác nhau. Trên đường dần dần có người chết đói, một vài lưu dân đang đi lại đột nhiên ngã gục. Trạm dịch đã bị đập phá đến không thể ở, buổi tối ngày thứ ba, bọn họ tìm một thôn nhỏ nghỉ chân.
Trong thời điểm này, tất nhiên người dân trong thôn không thích để người xa lạ ở lại. Nhưng Bùi Cô Cẩm cho đủ ngân lương, bọn họ lại không có cách nào từ chối. Trong thôn có rất nhiều căn nhà đã trống không, mọi người chọn một gian nhà lớn một chút, dọn dẹp một chút để ở. Lúc nhóm lửa nấu cơm, mùi thơm của đồ ăn bay về phía một đám trẻ xanh xao vàng vọt, bọn chúng đứng chen chúc ở ngoài viện mở to đôi mắt trông mong nhìn vào.
Hai ngày này tâm trạng của Tống Vân Tang rất nặng nề, thấy một cảnh như vậy không đành lòng nhìn bọn nhỏ chịu đói, trốn vào trong phòng. Bùi Cô Cẩm nói nhỏ với Ngụy Hưng vài câu, Ngụy Hưng lấp tức ra cửa. Qua thời gian một nén nhang, Ngụy Hưng trở về bẩm báo: "Đại nhân, ta đã hỏi. Những đứa nhỏ này không phải người trong thôn, đều là lưu dân, cũng mới ở tạm nơi này một ngày."
Vừa rồi Bùi Cô Cẩm cho Ngụy Hưng đi tìm người lớn đến đưa những đứa trẻ này đi, miễn cho Tống Vân Tang nhìn thấy lại buồn. Bùi Cô Cẩm cũng không đoán được như thế, hắn liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy nói cho A Đông nấu cháo cho bọn nhỏ, phân bọn nó ăn chút đi."
Tống Vân Tang nghe thấy phải phát cháo, nỗi buồn bực trong lòng cuối cùng tan một chút, chủ động đi ra hỗ trợ. Nàng cũng không biết làm gì, múc cháo A Đông đã nấu vào trong bát, phân cho những đứa nhỏ này. Bọn nhỏ tranh giành với nhau, còn xô đẩy đánh nhau, A Đông liền cầm vỏ đao hung tợn đánh bọn họ, buộc bọn nhỏ phải ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Đội ngũ rất nhanh thành hình, đột nhiên có một đứa nhỏ mặt mũi đầy bùn đất xông ra. Trước đó nó không có tham gia tranh đoạt, xếp hàng lại giành xếp ở phía trước. Lúc nhận bát cháo, nó còn khom người, trịnh trọng nói lời cảm tạ: "Cám ơn tỷ tỷ."
Tống Vân Tang cố ý liếc mắt nhìn nó nhiều một chút. Là một đứa nhỏ cao hơn Tống Vân Hành một chút, hẳn cũng sáu bảy tuổi, tuy rằng cả người nó đều bị lấm bùn, Nhưng mà hai tròng mắt của nói linh động, trông có vẻ rất thông minh. Tống Vân Tang bỗng nhiên động tâm: lúc trước nàng muốn nhận một đứa nhỏ từ huynh đệ của Bùi Cô Cẩm để làm con thừa tự, nhưng sau khi nhìn thấy người nhà không xứng danh "người nhà" kia, nàng lại không muốn nữa. Ở Mân Chiết không biết có bao nhiêu đứa nhỏ bởi vì tai họa mà mất đi cha mẹ, kỳ thật nàng hoàn toàn có thể ở đây tìm mấy đứa nhỏ thích hợp để nuôi dưỡng, mang về kinh thành. Nếu sau này cảm thấy không tồi, sau đó chọn một đứa trong nhóm bọn chúng làm con thừa tự, nếu như không thích hợp, cũng có thể để cho Bùi Cô Cẩm làm thủ hạ.
Tống Vân Tang càng nghĩ càng cảm thấy rất được, nhưng phải nuôi dưỡng trẻ con, sẽ không thể giấu được Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang cân nhắc mãi, cho rằng cũng đã đến lúc tìm một cơ hội nói rõ ràng chuyện Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện kia với hắn. Nàng làm người yêu với Bùi Cô Cẩm một đoạn thời gian, tuy rằng chưa thể đạt tới mức "thương hắn", nhưng tất nhiên đặt hắn ở trong lòng. Nàng không muốn cứ nhìn hắn tự mình chịu đựng nỗi đau, tin rằng chỉ cần nàng chân thành yêu thương, Bùi Cô Cẩm cũng có thể thản nhiên đối mặt với vết thương của hắn.
Nàng nghĩ là làm, phân xong cháo rồi, liền ngồi một bên đánh giá đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ ngồi ăn cơm rất ngay ngắn, ăn cháo cũng uống rất quy củ, hiển nhiên là một đứa nhỏ có giáo dưỡng. Tống Vân Tang hàn huyên cùng nó vài câu, mới biết được vậy mà đứa nhỏ này đã chín tuổi rồi, nguyên là con trai của thương nhân giàu có, gia đình vốn rất có điều kiện, cũng từng đọc sách đến trường đường. Không lâu trước nhà nó gặp phải giặc Oa, cho nên chỉ còn một mình nó còn sống, cho nên mới đi theo một nhóm trẻ con đến nơi này.
Tống Vân Tang không ngờ nó lại thấp như vậy, do dự một lát, bảo A Đông lấy khăn đến, giúp đứa nhỏ kia lau khô mặt. Đứa nhỏ kia hơi né tránh, còn có chút không muốn, nhưng không có quá chống đối. Lúc A Đông buông khăn tay xuống, Tống Vân Tang lập tức bị kinh ngạc. Thật sự là đứa nhỏ này có tướng mạo rất xuất chúng, khí chất da thịt trắng nõn không kém Tống Vân Hành, chẳng trách không muốn lộ ra gương mặt thật.
Tống Vân Tang rất vừa lòng, hỏi nó: "Ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không? Sau này ta sẽ là, " nàng dừng một chút, suy nghĩ đến vấn đề vai vế, nói: "Ta sẽ làm cô cô của ngươi, chăm sóc ngươi."
Nàng vừa nói ra lời này, mấy đứa nhỏ bên cạnh đều nhìn lại đây, trong ánh mắt đều chứa sự ghen tị. Nhưng đứa nhỏ kia chỉ nhìn Tống Vân Tang, hỏi: "Tỷ tỷ muốn đi Chiết Trung sao?"
Tống Vân Tang đáp phải. Đứa nhỏ kia lập tức lắc lắc đầu nói: "Cám ơn ý tốt của tỷ tỷ. Nhưng mà, ta không muốn rời khỏi đồng bọn của ta."
Đồng bọn của nó nhìn nó giống như nhìn đứa ngốc, hận không thể đẩy nó ra tự mình nhào lên. Tống Vân Tang cũng vô cùng bất ngờ. Nàng đang muốn hỏi thêm vài câu, đã thấy Bùi Cô Cẩm vẫn ngồi ở cách đó không xa đang đi lại đây: "Tang Tang, đến ăn cơm."
Tống Vân Tang suy nghĩ một lát, lấy bát cháo trên tay đứa nhỏ kia, nắm tay nó: "Ngươi lại đây, cùng ta với vị này, " nàng chỉ vào Bùi Cô Cẩm: "Vị thúc thúc này, cùng nhau ăn cơm."
Đứa bé liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, cung kính khom người: "Chào thúc thúc."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Hai người lại ở kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày, Trịnh đô đốc đưa tin tới, nói có thể xuất phát. Trịnh đô đốc mang theo ba nghìn nhân mã, theo đường bộ tiến đến Mân Chiết, dự định lúc đi ngang qua các phủ của Mân Chiết sẽ tiếp tục điều động nhân thủ, trấn áp lưu dân bạo loạn. Bùi Cô Cẩm mang theo ba mươi Cẩm Y vệ, ngụy trang thành thương hộ, đi đường thủy âm thầm đến Mân Chiết trước.
Nửa tháng sau. Trên sông Phú Xuân, một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng mà chạy. Trên boong thuyền, một nữ tử mỹ mạo như hoa như nguyệt đang luyện võ. Nàng mặc một bộ quần áo vừa vặn tay áo bó sát, trong tay cầm một thanh đoản đao, đang cố gắng chém về vào người gỗ trước mặt. Nàng chém khoảng hơn trăm nhác, liền ngừng lại, thở hồng hộc. Nam tử cao lớn thấy đúng bên cạnh thấy trên trán nàng rịn ra mồ hôi, bước lên đoạt lấy đao của nàng: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Tống Vân Tang thở hổn hển, tất nhiên là mệt. Nàng vô cùng ấm ức nhìn Bùi Cô Cẩm: "Nhưng mà ta mới luyện có một khắc, có phải quá ít hay không?"
Bùi Cô Cẩm trả lời trái lương tâm: "Không ít, đã tốt lắm rồi."
Tống Vân Tang do do dự dự: "Có phải ta rất lười nhác hay không? Nói trên thuyền không có việc gì làm vừa lúc luyện chút võ công phòng thân, không mong lúc xảy ra chuyện có thể ra tay, ít nhất không cần liên lụy các ngươi. Nhưng mà sắp Mẫn Chiết rồi, ta vẫn chưa học xong cái gì hết."
Bùi Cô Cẩm thuần thục an ủi: "Việc tập võ, không thể nào tập một lần là xong. Nửa tháng cũng làm không được cái gì, Tang Tang đã học tốt lắm rồi."
Tống Vân Tang rầu rĩ cúi đầu, một lát sau mới nói: "Nếu không, ta luyện một lát nữa đi? Lúc trước ngài nói mỗi ngày một canh giờ, hiện tại còn chưa tới một canh giờ, ít nhất phải luyện nửa canh giờ đi. Không phải nói điều tối kỵ trong tập võ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao?"
Bùi Cô Cẩm lựa lời nói: "Lúc trước ta nói một canh giờ, là ta không nghĩ đến thể lực của nàng, làm việc đều nên lượng sức mà làm."
Tống Vân Tang che mặt: "Nhưng mà ta đã phơi lươi hai ngày rồi! Hôm kia ta cũng mới luyện được hai nén hương. Công phu!"
Bùi Cô Cẩm đang cố gắng trấn an, cũng bị nàng chọc cho nở nụ cười. Thừa dịp Tống Vân Tang còn chưa phát hiện, hắn vội vàng nhịn xuống: "Hiện tại tư thế cầm đao của Tang Tang rất chính xác, đã có tiến bộ. Chúng ta còn đang ở trên đường, nếu nàng mệt mỏi bị bệnh, không phải mất nhiều hơn được sao?"
Tống Vân Tang thả bàn tay đang che mặt, suy tư một lát, gật gật đầu: "Ngài nói rất có lý." Lại vội vàng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái: "Dù sao cũng không có tiến triển gì, ta cảm thấy ta vẫn nên buông tha chuyện tập võ đi."
A Đông đang bưng trà bánh tới nghe thấy lời này, dùng ánh mắt "rốt cuộc nàng cũng từ bỏ rồi" nhìn Bùi Cô Cẩm một cái. Bùi Cô Cẩm đáp: "Được. Sau này quay về kinh nàng muốn học, chúng ta tập lại là được."
Lúc này A Đông mới cười bước đến bắt chuyện: "Tống Tiểu thư vất vả rồi, mau tới ăn chút gì đi." Lại nói với Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, ta thấy Ngụy Đại nhân đang tìm ngài."
Bùi Cô Cẩm liền nói với Tống Vân Tang: "Ta quá đó nhìn xem."
Tống Vân Tang đáp một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ một bên. Ánh mặt trời chiếu xuống, bánh đậu xanh càng có vẻ tươi ngon nhẵn nhụi. Tống Vân Tang vận động một hồi, đã đói bụng, ăn một hơi hai miếng. Sau khi ăn xong, nàng sờ sờ bụng, thở dài: "A Đông, ta cảm thấy hình như ta béo lên."
Nàng cúi đầu, nhéo nhéo thắt lưng của mình, cảm giác thật sự nhiều thịt hơn. A Đông cười nói: "Tống Tiểu thư béo chút mới tốt, lúc trước rất gầy."
Tống Vân Tang ưu sầu nói: "Nhưng mà có khi nào Bùi Đại nhân không thích hay không?"
A Đông vừa âm thầm ghi nhớ lời này, chuẩn bị buổi tối thuật lại cho Bùi Cô Cẩm nghe, để cho Bùi Đại nhân vui vẻ, đáp: "Sẽ không đâu, Tống Tiểu thư chỉ có da có thịt thôi, thắt lưng còn rất gầy so với ta."
Tống Vân Tang nghe nói như vậy nhìn về phía nàng ta. Vóc dáng của A Đông không khác gì nàng lắm, khung xương rõ ràng lại to hơn nàng rất nhiều, thật sự khỏe mạnh hơn. Tống Vân Tang đứng dậy, nhéo nhéo cổ tay nàng ta: "Nhưng mà sức lực của ngươi lớn hơn so với ta, ngươi lại biết võ." Nàng bỗng nhiên tò mò: "A Đông, ngươi bắt đầu tập võ từ khi nào? Học với ai vậy?"
A Đông nhớ lại nói: "Trước đây ta diễn tạp kỹ trong gánh hát, năm tám tuổi Bùi Đại nhân thấy căn cơ của ta không tồi, liền mua ta trở về, dạy ta tập võ."
Tống Vân Tang kinh ngạc nói: "Là Bùi Đại nhân tự mình dạy ngươi?"
A Đông gật đầu: "Đúng, khi đó ngài ấy vừa vào Cẩm Y vệ, muốn tự thu nhận thuộc hạ cho mình, cho nên mua những người này trên đường trở về. Vài năm đầu, ngài ấy tự mình dạy nhóm chúng ta, sau đó ngài ấy thăng quan không có thời gian, cũng có tiền mời giáo đầu, nên mời người đến dạy nhóm chúng ta."
Tống Vân Tang hiểu rõ gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại: "Từ từ ——mười sáu tuổi hắn vào Cẩm Y vệ, mua ngươi, khi đó ngươi mới tám tuổi. Ngài lớn hơn ngươi tám tuổi?"
A Đông cười: "Đúng vậy, Bùi Đại nhân năm nay hai mươi bốn. Tống tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Sắc mặt Tống Vân Tang thay đổi, lẩm bẩm nói: "Không phải, ta biết." Nàng giống như vừa mới ý thức được vấn đề: "Ngài ấy hai mươi bốn tuổi, ta mười bảy tuổi, ngài ấy hơn ta bảy tuổi?"
Nàng sờ sờ cái mũi, bôi hết bột bánh đậu xanh trên tay lên chóp mũi: "Chỉ là ta, thật sự không nghĩ tới..." Nàng lúng ta lúng túng nói: "Không nghĩ tới ngài ấy đã già như vậy rồi."
A Đông vốn đang cảm thấy bộ dạng này của nàng rất ngây ngốc, có chút buồn cười, nhìn về thấy phía sau Tống Vân Tang lại cười không nổi: "Bùi Đại nhân, ngài đã trở lại."
Cả người Tống Vân Tang cứng đờ. Nàng vội vàng chạy tới chỗ Bùi Cô Cẩm, giải thích: "Không phải không phải, không phải ta cảm thấy ngài già, chỉ là ta đột nhớ ra cho nên có chút giật mình."
Thoạt nhìn Bùi Cô Cẩm giống như không thèm để ý, nâng tay phủi bột màu xanh biếc trên chóp mũi nàng xuống: "Không sao. Ngụy Hưng nói khoảng nửa canh giờ nữa sẽ cập bờ, đến lúc đó chúng ta đổi thành xe ngựa. Nàng thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị rời thuyền."
Tống Vân Tang cũng không có cái gì để thu dọn, chủ yếu là để cho A Đông che bớt cho nàng một chút, miễn cho bị người khác nhớ thương. Lần này bọn họ hành động ngầm cũng không muốn bại lộ thân phận, đoàn người ngụy trang thành thương đội. Tự nhiên Bùi Cô Cẩm là chủ nhân của thương đội, Tống Vân Tang giả trang thành thê tử của Bùi Cô Cẩm, A Đông là nha hoàn Tống Vân Tang, những người còn lại là gia đinh hoặc tiêu sư.
A Đông gỡ hết những đồ trang sức gây chú ý trên đầu Tống Vân Tang xuống, thay cho nàng một bộ quần áo bằng vải thô, cài một cây trâm gỗ đơn giản. Lại lau đi lớp trang điểm của nàng, vốn định thoa một lớp phấn sạm lên để che lấp khí sắc, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn là không thoa: "Hai ngày đường này hẳn là còn an toàn, không cần che." Nàng ta cười khổ: "Tống tiểu thư, lát nữa xuống thuyền, ngươi nên dỗ Bùi Đại nhân cho tốt."
Tống Vân Tang rất bất ngờ: "Hả? Vì sao?"
A Đông bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn nàng, tựa như không ngờ nàng lại quên chuyện này nhanh như vậy. Bộ dạng này của nàng ta lại làm cho Tống Vân Tang phản ứng lại, đoán: "Ý của ngươi là chuyện ta nói hắn già à?"
A Đông gật đầu. Tống Vân Tang cười lớn: "Bùi Đại nhân đã nói không có chuyện gì rồi, hắn không thèm để ý đâu. Huống hồ, hiện giờ tính tình của hắn trầm ổn hơn rất nhiều, cho dù để ý cũng sẽ nói rõ với ta, sẽ không làm khó dễ nhóm các ngươi, ngươi yên tâm đi."
A Đông càng không biết nên nói thế nào: "Ha ha, là như vậy sao... Tống Tiểu thư nói vậy thì được rồi."
Lúc bọn họ nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Bùi Cô Cẩm đứng bên ngoài hỏi vào: "Tang Tang, đã xong chưa?"
Tống Vân Tang chạy tới mở cửa ra. Lần đầu tiên mặc quần áo vải thô, Tống Vân Tang cảm thấy rất mới mẻ, xoat vài vòng trước mặt Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, ta mặc thế này nè."
Bùi Cô Cẩm có chút bất ngờ vì Tống Vân Tang không có thoa phấn xạm, chỉ cho là nàng không muốn. Hắn nói: "Tang Tang, nếu giả trang thành thương nhân, nàng không thể gọi ta là Bùi Đại nhân."
Tống Vân Tang gật đầu, mặt đỏ lên, mềm nhũn kêu một tiếng: "A Cẩm."
Bùi Cô Cẩm bị hai từ A Cẩm bất thình lình lọt vào tai mềm mại đến mức làm cho cả người hắn đều tê rần, nửa câu sau: "Nàng nên gọi ta là Bùi công tử", lập tức bị nuốt trở lại vào bụng. Hắn ho nhẹ một tiếng bảo trì trầm ổn: "Đúng. Chúng ta giả thành vợ chồng, nàng gọi tên của ta cũng được."
A Đông thở ra một hơi, bắt đầu cảm thấy mình có thể yên tâm. Tuy rằng Bùi Đại nhân tối tăm hung tàn, nhưng đụng tới Tống tiểu thư, lại không hề nổi giận!
A Đông cúi người hành lễ, lặng yên rời khỏi phòng. Tống Vân Tang thấy nàng ta đóng cửa lại, cầm lấy tay của Bùi Cô Cẩm, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ta biết ta phải gọi ngài như thế nào. Vừa rồi không phải vì có A Đông ở đây sao." Nàng thẹn thùng cúi đầu nói: "Ta sao có thể không biết xấu hổ."
Tim của Bùi Cô Cẩm nhảy dựng, một lát sau mới nói ra một câu: "Vậy nàng nên gọi ta là gì?"
Tống Vân Tang gảy tay hắn, e lệ nâng mắt nhìn hắn: "Tướng công."
Cơ thể của Bùi Cô Cẩm nháy mắt căng thẳng, không biết phải cố gắng khắc chế thế nào, mới chậm rãi thở ra một hơi. Hắn nắm chặt bàn tay đang làm loạn của nàng, thấp giọng đáp lại: "Nương tử."
Sau đó đoàn người cập bờ rời thuyền, đổi thành xe ngựa, đi dọc theo đường lớn. Lúc đầu còn có thể nhìn thấy lữ khách, nhưng hai ngày sau, bọn họ đi đến Chiết Bắc, người ở đây dần dần thưa thớt. Trên đường lớn bọn họ thường xuyên nhìn thấy xe ngựa chở hàng bị cướp bóc, có khi cũng có thể nhìn thấy lưu dân kết đội đi về phía bắc. Có thể vì nhìn qua đội ngũ của bọn họ không dễ trêu chọc, ngoại trừ vài tên ăn xin cùng trộm vặt, không ai dám công khai đụng đến bọn họ.
Đang vào mùa cày bừa vụ xuân, nhưng từng đồng ruộng lúa bị bỏ hoang, căn bản không thấy người cấy mạ. Trong tầm mắt chỉ một mảnh tiêu điều, nơi này cùng kinh thành phồn hoa giống như là hai thế giới khác nhau. Trên đường dần dần có người chết đói, một vài lưu dân đang đi lại đột nhiên ngã gục. Trạm dịch đã bị đập phá đến không thể ở, buổi tối ngày thứ ba, bọn họ tìm một thôn nhỏ nghỉ chân.
Trong thời điểm này, tất nhiên người dân trong thôn không thích để người xa lạ ở lại. Nhưng Bùi Cô Cẩm cho đủ ngân lương, bọn họ lại không có cách nào từ chối. Trong thôn có rất nhiều căn nhà đã trống không, mọi người chọn một gian nhà lớn một chút, dọn dẹp một chút để ở. Lúc nhóm lửa nấu cơm, mùi thơm của đồ ăn bay về phía một đám trẻ xanh xao vàng vọt, bọn chúng đứng chen chúc ở ngoài viện mở to đôi mắt trông mong nhìn vào.
Hai ngày này tâm trạng của Tống Vân Tang rất nặng nề, thấy một cảnh như vậy không đành lòng nhìn bọn nhỏ chịu đói, trốn vào trong phòng. Bùi Cô Cẩm nói nhỏ với Ngụy Hưng vài câu, Ngụy Hưng lấp tức ra cửa. Qua thời gian một nén nhang, Ngụy Hưng trở về bẩm báo: "Đại nhân, ta đã hỏi. Những đứa nhỏ này không phải người trong thôn, đều là lưu dân, cũng mới ở tạm nơi này một ngày."
Vừa rồi Bùi Cô Cẩm cho Ngụy Hưng đi tìm người lớn đến đưa những đứa trẻ này đi, miễn cho Tống Vân Tang nhìn thấy lại buồn. Bùi Cô Cẩm cũng không đoán được như thế, hắn liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy nói cho A Đông nấu cháo cho bọn nhỏ, phân bọn nó ăn chút đi."
Tống Vân Tang nghe thấy phải phát cháo, nỗi buồn bực trong lòng cuối cùng tan một chút, chủ động đi ra hỗ trợ. Nàng cũng không biết làm gì, múc cháo A Đông đã nấu vào trong bát, phân cho những đứa nhỏ này. Bọn nhỏ tranh giành với nhau, còn xô đẩy đánh nhau, A Đông liền cầm vỏ đao hung tợn đánh bọn họ, buộc bọn nhỏ phải ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Đội ngũ rất nhanh thành hình, đột nhiên có một đứa nhỏ mặt mũi đầy bùn đất xông ra. Trước đó nó không có tham gia tranh đoạt, xếp hàng lại giành xếp ở phía trước. Lúc nhận bát cháo, nó còn khom người, trịnh trọng nói lời cảm tạ: "Cám ơn tỷ tỷ."
Tống Vân Tang cố ý liếc mắt nhìn nó nhiều một chút. Là một đứa nhỏ cao hơn Tống Vân Hành một chút, hẳn cũng sáu bảy tuổi, tuy rằng cả người nó đều bị lấm bùn, Nhưng mà hai tròng mắt của nói linh động, trông có vẻ rất thông minh. Tống Vân Tang bỗng nhiên động tâm: lúc trước nàng muốn nhận một đứa nhỏ từ huynh đệ của Bùi Cô Cẩm để làm con thừa tự, nhưng sau khi nhìn thấy người nhà không xứng danh "người nhà" kia, nàng lại không muốn nữa. Ở Mân Chiết không biết có bao nhiêu đứa nhỏ bởi vì tai họa mà mất đi cha mẹ, kỳ thật nàng hoàn toàn có thể ở đây tìm mấy đứa nhỏ thích hợp để nuôi dưỡng, mang về kinh thành. Nếu sau này cảm thấy không tồi, sau đó chọn một đứa trong nhóm bọn chúng làm con thừa tự, nếu như không thích hợp, cũng có thể để cho Bùi Cô Cẩm làm thủ hạ.
Tống Vân Tang càng nghĩ càng cảm thấy rất được, nhưng phải nuôi dưỡng trẻ con, sẽ không thể giấu được Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang cân nhắc mãi, cho rằng cũng đã đến lúc tìm một cơ hội nói rõ ràng chuyện Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện kia với hắn. Nàng làm người yêu với Bùi Cô Cẩm một đoạn thời gian, tuy rằng chưa thể đạt tới mức "thương hắn", nhưng tất nhiên đặt hắn ở trong lòng. Nàng không muốn cứ nhìn hắn tự mình chịu đựng nỗi đau, tin rằng chỉ cần nàng chân thành yêu thương, Bùi Cô Cẩm cũng có thể thản nhiên đối mặt với vết thương của hắn.
Nàng nghĩ là làm, phân xong cháo rồi, liền ngồi một bên đánh giá đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ ngồi ăn cơm rất ngay ngắn, ăn cháo cũng uống rất quy củ, hiển nhiên là một đứa nhỏ có giáo dưỡng. Tống Vân Tang hàn huyên cùng nó vài câu, mới biết được vậy mà đứa nhỏ này đã chín tuổi rồi, nguyên là con trai của thương nhân giàu có, gia đình vốn rất có điều kiện, cũng từng đọc sách đến trường đường. Không lâu trước nhà nó gặp phải giặc Oa, cho nên chỉ còn một mình nó còn sống, cho nên mới đi theo một nhóm trẻ con đến nơi này.
Tống Vân Tang không ngờ nó lại thấp như vậy, do dự một lát, bảo A Đông lấy khăn đến, giúp đứa nhỏ kia lau khô mặt. Đứa nhỏ kia hơi né tránh, còn có chút không muốn, nhưng không có quá chống đối. Lúc A Đông buông khăn tay xuống, Tống Vân Tang lập tức bị kinh ngạc. Thật sự là đứa nhỏ này có tướng mạo rất xuất chúng, khí chất da thịt trắng nõn không kém Tống Vân Hành, chẳng trách không muốn lộ ra gương mặt thật.
Tống Vân Tang rất vừa lòng, hỏi nó: "Ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không? Sau này ta sẽ là, " nàng dừng một chút, suy nghĩ đến vấn đề vai vế, nói: "Ta sẽ làm cô cô của ngươi, chăm sóc ngươi."
Nàng vừa nói ra lời này, mấy đứa nhỏ bên cạnh đều nhìn lại đây, trong ánh mắt đều chứa sự ghen tị. Nhưng đứa nhỏ kia chỉ nhìn Tống Vân Tang, hỏi: "Tỷ tỷ muốn đi Chiết Trung sao?"
Tống Vân Tang đáp phải. Đứa nhỏ kia lập tức lắc lắc đầu nói: "Cám ơn ý tốt của tỷ tỷ. Nhưng mà, ta không muốn rời khỏi đồng bọn của ta."
Đồng bọn của nó nhìn nó giống như nhìn đứa ngốc, hận không thể đẩy nó ra tự mình nhào lên. Tống Vân Tang cũng vô cùng bất ngờ. Nàng đang muốn hỏi thêm vài câu, đã thấy Bùi Cô Cẩm vẫn ngồi ở cách đó không xa đang đi lại đây: "Tang Tang, đến ăn cơm."
Tống Vân Tang suy nghĩ một lát, lấy bát cháo trên tay đứa nhỏ kia, nắm tay nó: "Ngươi lại đây, cùng ta với vị này, " nàng chỉ vào Bùi Cô Cẩm: "Vị thúc thúc này, cùng nhau ăn cơm."
Đứa bé liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, cung kính khom người: "Chào thúc thúc."
Bùi Cô Cẩm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.