Chương 58
Ức Mộc
26/07/2021
Ngày hôm sau Tống Vân Tang thức dậy, cả người đều hoảng hốt. Bùi Cô Cẩm đã không còn ở trong phòng, Tống Vân Tang nhớ tới chuyện đêm qua, xấu hổ giận dữ muốn chết, kéo chăn trùm lên đầu.
Nàng vẫn cho rằng Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện ấy, không hề cố kỵ thân mật ở chung với hắn hồi lâu. Nhưng thì ra Bùi Cô Cẩm chỉ đang kìm nén dục vọng. Ngày hôm qua nàng khẳng định nàng xác định nhất định là nàng đã đụng đến "thứ kia" rồi...
Nguyệt Nguyệt thật sự rất không đáng tin! Một bộ lão đạo nhìn thấu sự đời, kết quả nói được căn bản không đúng! Nhưng Nguyệt Nguyệt cũng vì nghe được nàng nói không xác định có đụng đến "thứ kia" hay không mới cho ra suy đoán "không thể làm chuyện ấy", Tống Vân Tang lại cảm thấy có trách cũng nên trách chính bản thân nàng. Khi đó nàng nhất định đã đụng đến, chỉ là nàng ngốc ngốc không biết thôi...
Trải qua chuyện đêm qua, nàng sẽ không bao giờ không biết nữa. Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tống Vân Tang lại cảm thấy hai tay bắt đầu nóng lên, run run rẩy rẩy không biết nên đặt ở đâu cho phải. Nàng nghe thấy cửa phòng được mở ra, giọng nói trầm thấp của Bùi Cô Cẩm vang lên: "Tang Tang, nàng tỉnh rồi?"
Tống Vân Tang cứng đờ, đầu lại càng rụt sâu vào trong chăn. Nàng cầu nguyện Bùi Cô Cẩm nhanh rời đi, nhưng Bùi Cô Cẩm thấy nàng trốn vào trong chăn, liền biết nàng đã tỉnh, đóng cửa đi về phía nàng.
Giường thoáng bị đè xuống một chút, nam nhân ngồi ở mép giường, tay dừng ở trên chăn: "Tang Tang, đi ra đi, đừng để bị nóng hỏng mất."
Hắn nhẹ nhàng kéo chăn của nàng, Tống Vân Tang không chịu thả ra. Bùi Cô Cẩm tiếp tục kéo, Tống Vân Tang túm lại không được. Thấy cái trán sắp lộ ra, Tống Vân Tang vừa thẹn vừa giận, nức nở khóc lên: "Chàng tránh ra, ta không muốn nhìn thấy chàng đâu..."
Bùi Cô Cẩm không dám kéo nữa. Hắn cảm thấy đau đầu: phản ứng này Tống Vân Tang, sao lại còn kịch liệt hơn kiếp trước?
Kiếp trước hắn chỉ cứng rắn dày vò nàng đến nửa đêm, buổi sáng ngày hôm sau nàng phát sốt, cũng chỉ trầm mặc không nói lời nào, không có khóc la như vậy. Mà đêm qua hắn nhớ vụ án của Tống Hầu gia còn chưa có tiến triển, lại sợ tâm lý của nàng không tiếp nhận được, cho nên không dám thật sự làm đến bước cuối cùng, chỉ hôn hôn sờ sờ nàng liền ngừng. Về phần chính mình, hắn chỉ để nàng dùng tay giúp hắn giải quyết vấn đề. Hắn thừa nhận ẩn nhẫn như vậy thứ nhất là vì lo lắng cho nàng, thứ hai là có tư tâm —— hắn để cho Tống Vân Tang ném được ngon ngọt, sau này lúc làm loại chuyện này nàng mới có thể tích cực hơn! Cái này gọi là dây dài câu được cá lớn! Nhưng mà hiện tại... sao lại không giống với trong tưởng tượng của hắn vậy?
Bùi Cô Cẩm cũng không biết như thế nào cho phải: "Không phải... Tang Tang, nàng bảo ta đi, ta có thể đi đâu đây?" Hắn ngồi gần đến ổ chăn, lựa lời dỗ: Nàng đi ra trước đã, chúng ta có chuyện từ từ nói."
Tống Vân Tang trốn ở trong chăn khóc nửa ngày, thật sự là nóng chết, lúc này mới ló đầu ro: "Chàng gạt ta! Tối hôm qua căn bản không phải chàng đang chữa bệnh!"
Vành mắt nàng hồng hồng, nước mắt đầy mặt khiển trách hắn. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy, chỉ hận không thể lại làm để nàng "trị" cho hắn thêm một lần. Hắn trợn mắt nói dối: "Sao lại không phải chữa bệnh, chữa bệnh cũng không nhất định phải uống thuốc châm cứu. Hơn nữa, đây không phải tạm thời chữa trị sao."
Giọng nói của Tống Vân Tang cất cao lên: "Tạm thời?" Nàng mặt đỏ lên: "Cái gì mà tạm thời?"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng phản ứng lớn như vậy, trong lòng tiếc hận, đành phải sửa lời: "Nói sai rồi, chính là trị khỏi rối."
Tống Vân Tang lại bắt đầu khóc thút thít: "Chàng còn gạt ta! Rõ ràng chàng chỉ là, rõ ràng chỉ là..." Nàng che mặt, tiếng khóc lớn hơn: "Ta biết chàng làm cái gì! Ta đã xem tiểu thuyết rồi!"
Bùi Cô Cẩm bị tiếng khóc của nàng làm cho không biết làm sao, rồi lại cảm thấy buồn cười. Hắn ôm lấy nàng cùng với chăn: "Được rồi được rồi mà, là ta lừa nàng. Ta nào biết Tang Tang của nhà ta đã xem tiểu thuyết rồi chứ, Tang Tang còn nhiều như vậy. Ta sai rồi, ta không dám lừa nàng nữa..."
Tống Vân Tang còn khóc hồi lâu, sau đó mới cam chịu ổn định cảm xúc. Kỳ thật trong lòng nàng biết, việc này không thể trách Bùi Cô Cẩm được. Hắn thích nàng, tất nhiên là muốn chạm vào nàng. Nhưng hắn tôn trọng nàng, bởi vậy mặc dù nàng không cố kỵ thân thiết đến mức nào, hắn cũng rất khắc chế. Khi đó ở suối nước nóng, nàng còn ngồi trong lòng hắn, hắn lại còn có thể lấy lễ để đối xử với nàng, như vậy thật sự không dễ dàng. Cho dù là ngày hôm qua, hắn cũng chưa quên đợi nàng đồng ý...
Tống Vân Tang quyết định không so đo chuyện đêm qua, nhưng tương lai như thế nào nàng phải nói rõ trước. Nàng trốn ở trong chăn, mang theo giọng mũi mềm nhũn đặt ra ước pháp tam chương với Bùi Cô Cẩm: "Sau này, chàng không thể tùy tiện làm chuyện đêm qua với ta."
Bùi Cô Cẩm trịnh trọng "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta không tùy tiện đâu, đều phải chọn thời gian tốt hoàn cảnh tốt mới làm. Hơn nữa đêm qua đã làm chuyện này, lần tới khẳng định ta không làm, phải đổi một đổi.
Tống Vân Tang nghe được hứa hẹn này, thả lỏng chút: "Chàng mau chóng nói A Đông mua thêm chăn đệm, mang theo trên đường."
Bùi Cô Cẩm ra vẻ đáng tin cậy "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, thật sự nên mua một bộ chăn đệm nữa. Tuy rằng chỉ có cái một cái giường không cần dùng đến hai bộ đệm chăn, nhưng mà khó đảm bảo sẽ không dơ, mang theo tiện thay đổi.
Tống Vân Tang càng thả lỏng: "Chàng cũng không được nhắc lại chuyện tối hôm qua."
Bùi Cô Cẩm dung túng "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta nói ra chuyện kia làm gì chứ? Ta chỉ là một người trầm ổn mà thôi!
Lúc này Tống Vân Tang mới ngồi dậy, sửa sang lại tóc của mình: "Tiểu viện rất lớn, ta mấy ngày nay buổi tối phải một mình ngủ một gian phòng."
Bùi Cô Cẩm không "ừm". Quá đáng... Con thỏ nhỏ đã bị hắn tha vào ổ, còn muốn đi ra ngoài, chuyện không thể được!
Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay của Tống Vân Tang, ngưng trọng nói: "Tang Tang, đêm qua Ngụy Hưng không cùng chúng ta vào thành, nàng có phát hiện không?"
Tống Vân Tang sửng sốt, nhớ lại, hình như sau khi vào thành thật sự nàng không nhìn thấy Ngụy Hưng. Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm thâm trầm: "Ta để cho hắn ta xen lẫn trong nhóm lưu dân vào thành. Ta ở ngoài sáng, quan sát Lưu Tri huyện, hắn ta ở trong tối, lặng lẽ vào thành, thuận tiện tìm hiểu."
Tống Vân Tang thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng bắt đầu căng thẳng: "Vậy hắn ta tìm được manh mối không?"
Bùi Cô Cẩm đè thấp giọng nói: "Lúc bình minh, ta trộm đi ra ngoài liên hệ với hắn ta. Hắn ta có chút manh mối, nếu như thuận lợi thì trong hai ngày tới sẽ có tiến triển." Nam nhân nghiêm mặt nói: "Nàng có thể còn chưa biết, kỳ thật đám giặc Oa ngày hôm qua muôn tới giết ta. Hiện tại ta công khai thân phận, bọn họ không dám làm càn như vậy, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm sử dụng thủ đoạn. Vì an toàn của nàng, nàng phải thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh ta."
Lúc này Tống Vân Tang mới hiểu được, ý của Bùi Cô Cẩm là nàng không thể phân phòng ngủ với hắn. Đã có lý do chính đáng, Tống Vân Tang cũng không thể nào gây khó dễ, ấm ức đồng ý, cũng nói: "Vậy chàng cho A Đông lại lấy một bộ đệm chăn đến đi."
Yêu cầu này Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào từ chối. Nội tâm của hắn vô cùng tiếc nuối, trên mặt lại như không có chuyện gì đồng ý. Hai người cùng đi ăn bữa sáng, tên tiểu nhân trong lòng Bùi Cô Cẩm đã sớm bảy trăm tám mươi vòng trên trời, hiện tại cũng có thể miễn cưỡng bày ra bộ dạng hình người dạ thú trầm ổn đáng tin, tốt xấu gì cũng không có lộ ra sơ hở. Tống Vân Tang thấy hắn quả nhiên không đề cập tới chuyện đêm qua, lạnh nhạt giống như không hề xảy ra chuyện gì, cũng dần dần thả lỏng.
Bọn họ ngồi ở phòng, có thể nhìn thấy Sầm Tu Kiệt đang ở phát sinh luyện kiếm. Tống Vân Tang thấy thanh kiếm trên tay nó vô cùng đẹp mắt, dĩ nhiên là bảo kiếm loè loẹt của Bùi Cô Cẩm. Nàng buông bát đũa, kỳ quái hỏi: "A Cẩm, kia không phải kiếm của chàng sao?"
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn nó một cái, lạnh nhạt đáp: "Là kiếm của ta, nó mượn dùng một chút."
Tống Vân Tang có chút bất ngờ. Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm không thích Sầm Tu Kiệt, không ngờ hắn sẽ cho nó mượn bội kiếm bảo bối của mình: "A Cẩm đối với nó thật tốt."
Bùi Cô Cẩm không phải đối tốt với Sầm Tu Kiệt. Lúc trời mờ mờ sáng hắn ra ngoài đụng phải thằng nhóc này. Lúc ấy tên tiểu nhân trong lòng hắn kia còn đang cất cánh bay cao, tâm tình thật sự quá tốt. Thằng nhóc quỷ này lại dùng lời ngon tiếng ngọt vuốt lấy vuốt để mông ngựa của hắn, chủ yếu là khen tình cảm của hắn và Tang Tang thật mặn nồng, Bùi Cô Cẩm càng vui vẻ, cho nên mới cho nó mượn bội kiếm của hắn.
Bùi Cô Cẩm cười, cẩn thận nói: "Không có gì cả, chỉ là sáng nay thấy nó luyện tập bên ngoài, liền chỉ điểm cho nó mấy chiêu."
Tống Vân Tang như có chút đăm chiêu gật đầu. Nàng đỏ mặt: "Kỳ thật lúc trước ta muốn mang theo nó, là lo lắng đến tương lai... chúng ta phải có một đứa nhỏ làm con thừa tự."
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm giật giật, cũng không biết nên vui vì Tang Tang nhà hắn suy tính sâu xa như thế, hay là nên cạn lời vì suy tính sâu xa này của nàng dùng sai chỗ. Tống Vân Tang cũng có chút ngượng ngùng: "Hiện tại nếu đã không cần, ta cũng không yêu cầu phải mang theo nó. Rốt cuộc cũng là có duyên gặp nhau, có cơ hội chàng chăm sóc nó đi."
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng. Không biết Tống Vân Tang nhớ tới cái gì, mặt ửng đỏ, cũng không nói nữa. Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài, đứng ở ngoài viện xem Sầm Tu Kiệt luyện kiếm. Tống Vân Tang bỗng nhiên ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "A Cẩm, kỳ thật chàng không sinh bệnh, ta rất vui vẻ."
Bùi Cô Cẩm thật sự là... bỗng nhiên cảm thấy hôm nay ánh nắng tươi sáng xuân ý dạt dào chim bay bướm lượn, ngay cả thằng nhãi con luyện kiếm cách đó không xa cũng bắt đầu bớt đáng ghét. Hắn biết rõ còn hỏi: "Vì sao lại vui vẻ?"
Nhất định là hắn hầu hạ Tang Tang vui vẻ, Tang Tang thấy thích chuyện "hoan ái giường chiếu" này! Buổi sáng nàng thẹn thùng không được tự nhiên, hiện tại cũng nghĩ thông suốt rồi nên thừa nhận! Bùi Cô Cẩm bày ra vẻ mặt trầm ổn chờ đợi đáp án, chỉ nghe Tống Vân Tang khẽ cười một tiếng: "Như vậy, chúng ta có thể sinh con đẻ cái." Sắc mặt nàng ửng đỏ nhìn về phía Bùi Cô Cẩm: "Ta thích trẻ con, muốn có một đứa con trai, đẹp giống như A Cẩm, trưởng thành cũng lợi hại giống A Cẩm. A Cẩm thích con trai hay là con gái?"
Chớp mắt Bùi Cô Cẩm một cái, chỉ cảm thấy tim mình bị bóp thật chặt. Hắn hoảng hốt, khuôn mặt rơi lệ của Tống Vân Tang của kiếp trước hiện lên trong đầu hắn. Nàng khóc xin hắn, nói đừng lôi con cái vào chuyện này. Hắn muốn ép nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Nàng vẫn luôn buồn bực sầu não, hắn sợ ép nàng sẽ thật sự xảy ra chuyện. Vì thế cho đến năm hắn chết, hắn ba mươi tuổi, nhưng không có con nối dòng...
Ký ức chua xót của kiếp trước trào dâng trong lòng, rồi lại dòng nước ấm cuốn trôi đi. Thì ra, Tang Tang của hắn cũng sẽ mang vẻ mặt chờ mong như vậy tán gẫu con cái cùng hắn...
Cả người Bùi Cô Cẩm căng cứng, một lát sau mới có thể gian nan mở miệng: "Ta thích con gái. Ta muốn nhìn xem, Tang Tang lúc còn nhỏ sẽ như thế nào..."
Hắn muốn ôm lấy nàng, nhưng Tống Vân Tang đã thẹn thùng trước, trốn vào trong lòng hắn. Bùi Cô Cẩm liền thuận thế ôm nàng, hít vào thật sâu ổn định sự kích động trong lòng. Bầu không khí rất tốt, Bùi Cô Cẩm cảm thấy đêm nay có thể lại trị bị bệnh một lần, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Tri huyện cười ha ha đi đến, sư gia đang đi phía sau... cùng bốn cô nương quyến rũ động lòng người.
Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn, lạnh mặt nhìn bọn họ chằm chằm. Lưu Tri huyện không biết tại sao hôm nay Khâm sai Đại nhân có chút lạnh lùng, như vẫn làm theo kế hoạch: "Đại nhân, trong viện này không có hạ nhân cho nên nhiều chỗ không tiện. Vi thần cố ý tìm bốn vị cô nương đến hầu hạ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Đại nhân, ngài xem có vừa lòng ngài không?"
Bốn cô nương kia lập tức bước lên bái kiến, giọng nói uyển chuyển: "Bái kiến Khâm sai Đại nhân."
Tống Vân Tang thấy có người đến, đã sớm chui ta từ trong lòng Bùi Cô Cẩm, lúc này liền ngơ ngác nhìn bốn người kia, không nói nên lời. Nàng phản ứng lại, nhìn sang Bùi Cô Cẩm, thấy nam nhân híp mắt, ánh mắt của hắn đang nhìn về phía bốn cô nương kia, thật sự là cẩn thận nhìn người ta từ đầu đến chân.
Sắc mặt Tống Vân Tang trắng bệch, không nói một lời xoay người vào phòng, "ầm" một cái đóng cửa phòng lại!
Nàng vẫn cho rằng Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện ấy, không hề cố kỵ thân mật ở chung với hắn hồi lâu. Nhưng thì ra Bùi Cô Cẩm chỉ đang kìm nén dục vọng. Ngày hôm qua nàng khẳng định nàng xác định nhất định là nàng đã đụng đến "thứ kia" rồi...
Nguyệt Nguyệt thật sự rất không đáng tin! Một bộ lão đạo nhìn thấu sự đời, kết quả nói được căn bản không đúng! Nhưng Nguyệt Nguyệt cũng vì nghe được nàng nói không xác định có đụng đến "thứ kia" hay không mới cho ra suy đoán "không thể làm chuyện ấy", Tống Vân Tang lại cảm thấy có trách cũng nên trách chính bản thân nàng. Khi đó nàng nhất định đã đụng đến, chỉ là nàng ngốc ngốc không biết thôi...
Trải qua chuyện đêm qua, nàng sẽ không bao giờ không biết nữa. Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tống Vân Tang lại cảm thấy hai tay bắt đầu nóng lên, run run rẩy rẩy không biết nên đặt ở đâu cho phải. Nàng nghe thấy cửa phòng được mở ra, giọng nói trầm thấp của Bùi Cô Cẩm vang lên: "Tang Tang, nàng tỉnh rồi?"
Tống Vân Tang cứng đờ, đầu lại càng rụt sâu vào trong chăn. Nàng cầu nguyện Bùi Cô Cẩm nhanh rời đi, nhưng Bùi Cô Cẩm thấy nàng trốn vào trong chăn, liền biết nàng đã tỉnh, đóng cửa đi về phía nàng.
Giường thoáng bị đè xuống một chút, nam nhân ngồi ở mép giường, tay dừng ở trên chăn: "Tang Tang, đi ra đi, đừng để bị nóng hỏng mất."
Hắn nhẹ nhàng kéo chăn của nàng, Tống Vân Tang không chịu thả ra. Bùi Cô Cẩm tiếp tục kéo, Tống Vân Tang túm lại không được. Thấy cái trán sắp lộ ra, Tống Vân Tang vừa thẹn vừa giận, nức nở khóc lên: "Chàng tránh ra, ta không muốn nhìn thấy chàng đâu..."
Bùi Cô Cẩm không dám kéo nữa. Hắn cảm thấy đau đầu: phản ứng này Tống Vân Tang, sao lại còn kịch liệt hơn kiếp trước?
Kiếp trước hắn chỉ cứng rắn dày vò nàng đến nửa đêm, buổi sáng ngày hôm sau nàng phát sốt, cũng chỉ trầm mặc không nói lời nào, không có khóc la như vậy. Mà đêm qua hắn nhớ vụ án của Tống Hầu gia còn chưa có tiến triển, lại sợ tâm lý của nàng không tiếp nhận được, cho nên không dám thật sự làm đến bước cuối cùng, chỉ hôn hôn sờ sờ nàng liền ngừng. Về phần chính mình, hắn chỉ để nàng dùng tay giúp hắn giải quyết vấn đề. Hắn thừa nhận ẩn nhẫn như vậy thứ nhất là vì lo lắng cho nàng, thứ hai là có tư tâm —— hắn để cho Tống Vân Tang ném được ngon ngọt, sau này lúc làm loại chuyện này nàng mới có thể tích cực hơn! Cái này gọi là dây dài câu được cá lớn! Nhưng mà hiện tại... sao lại không giống với trong tưởng tượng của hắn vậy?
Bùi Cô Cẩm cũng không biết như thế nào cho phải: "Không phải... Tang Tang, nàng bảo ta đi, ta có thể đi đâu đây?" Hắn ngồi gần đến ổ chăn, lựa lời dỗ: Nàng đi ra trước đã, chúng ta có chuyện từ từ nói."
Tống Vân Tang trốn ở trong chăn khóc nửa ngày, thật sự là nóng chết, lúc này mới ló đầu ro: "Chàng gạt ta! Tối hôm qua căn bản không phải chàng đang chữa bệnh!"
Vành mắt nàng hồng hồng, nước mắt đầy mặt khiển trách hắn. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy, chỉ hận không thể lại làm để nàng "trị" cho hắn thêm một lần. Hắn trợn mắt nói dối: "Sao lại không phải chữa bệnh, chữa bệnh cũng không nhất định phải uống thuốc châm cứu. Hơn nữa, đây không phải tạm thời chữa trị sao."
Giọng nói của Tống Vân Tang cất cao lên: "Tạm thời?" Nàng mặt đỏ lên: "Cái gì mà tạm thời?"
Bùi Cô Cẩm thấy nàng phản ứng lớn như vậy, trong lòng tiếc hận, đành phải sửa lời: "Nói sai rồi, chính là trị khỏi rối."
Tống Vân Tang lại bắt đầu khóc thút thít: "Chàng còn gạt ta! Rõ ràng chàng chỉ là, rõ ràng chỉ là..." Nàng che mặt, tiếng khóc lớn hơn: "Ta biết chàng làm cái gì! Ta đã xem tiểu thuyết rồi!"
Bùi Cô Cẩm bị tiếng khóc của nàng làm cho không biết làm sao, rồi lại cảm thấy buồn cười. Hắn ôm lấy nàng cùng với chăn: "Được rồi được rồi mà, là ta lừa nàng. Ta nào biết Tang Tang của nhà ta đã xem tiểu thuyết rồi chứ, Tang Tang còn nhiều như vậy. Ta sai rồi, ta không dám lừa nàng nữa..."
Tống Vân Tang còn khóc hồi lâu, sau đó mới cam chịu ổn định cảm xúc. Kỳ thật trong lòng nàng biết, việc này không thể trách Bùi Cô Cẩm được. Hắn thích nàng, tất nhiên là muốn chạm vào nàng. Nhưng hắn tôn trọng nàng, bởi vậy mặc dù nàng không cố kỵ thân thiết đến mức nào, hắn cũng rất khắc chế. Khi đó ở suối nước nóng, nàng còn ngồi trong lòng hắn, hắn lại còn có thể lấy lễ để đối xử với nàng, như vậy thật sự không dễ dàng. Cho dù là ngày hôm qua, hắn cũng chưa quên đợi nàng đồng ý...
Tống Vân Tang quyết định không so đo chuyện đêm qua, nhưng tương lai như thế nào nàng phải nói rõ trước. Nàng trốn ở trong chăn, mang theo giọng mũi mềm nhũn đặt ra ước pháp tam chương với Bùi Cô Cẩm: "Sau này, chàng không thể tùy tiện làm chuyện đêm qua với ta."
Bùi Cô Cẩm trịnh trọng "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta không tùy tiện đâu, đều phải chọn thời gian tốt hoàn cảnh tốt mới làm. Hơn nữa đêm qua đã làm chuyện này, lần tới khẳng định ta không làm, phải đổi một đổi.
Tống Vân Tang nghe được hứa hẹn này, thả lỏng chút: "Chàng mau chóng nói A Đông mua thêm chăn đệm, mang theo trên đường."
Bùi Cô Cẩm ra vẻ đáng tin cậy "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, thật sự nên mua một bộ chăn đệm nữa. Tuy rằng chỉ có cái một cái giường không cần dùng đến hai bộ đệm chăn, nhưng mà khó đảm bảo sẽ không dơ, mang theo tiện thay đổi.
Tống Vân Tang càng thả lỏng: "Chàng cũng không được nhắc lại chuyện tối hôm qua."
Bùi Cô Cẩm dung túng "ừm" một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta nói ra chuyện kia làm gì chứ? Ta chỉ là một người trầm ổn mà thôi!
Lúc này Tống Vân Tang mới ngồi dậy, sửa sang lại tóc của mình: "Tiểu viện rất lớn, ta mấy ngày nay buổi tối phải một mình ngủ một gian phòng."
Bùi Cô Cẩm không "ừm". Quá đáng... Con thỏ nhỏ đã bị hắn tha vào ổ, còn muốn đi ra ngoài, chuyện không thể được!
Bùi Cô Cẩm nắm lấy tay của Tống Vân Tang, ngưng trọng nói: "Tang Tang, đêm qua Ngụy Hưng không cùng chúng ta vào thành, nàng có phát hiện không?"
Tống Vân Tang sửng sốt, nhớ lại, hình như sau khi vào thành thật sự nàng không nhìn thấy Ngụy Hưng. Vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm thâm trầm: "Ta để cho hắn ta xen lẫn trong nhóm lưu dân vào thành. Ta ở ngoài sáng, quan sát Lưu Tri huyện, hắn ta ở trong tối, lặng lẽ vào thành, thuận tiện tìm hiểu."
Tống Vân Tang thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng bắt đầu căng thẳng: "Vậy hắn ta tìm được manh mối không?"
Bùi Cô Cẩm đè thấp giọng nói: "Lúc bình minh, ta trộm đi ra ngoài liên hệ với hắn ta. Hắn ta có chút manh mối, nếu như thuận lợi thì trong hai ngày tới sẽ có tiến triển." Nam nhân nghiêm mặt nói: "Nàng có thể còn chưa biết, kỳ thật đám giặc Oa ngày hôm qua muôn tới giết ta. Hiện tại ta công khai thân phận, bọn họ không dám làm càn như vậy, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm sử dụng thủ đoạn. Vì an toàn của nàng, nàng phải thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh ta."
Lúc này Tống Vân Tang mới hiểu được, ý của Bùi Cô Cẩm là nàng không thể phân phòng ngủ với hắn. Đã có lý do chính đáng, Tống Vân Tang cũng không thể nào gây khó dễ, ấm ức đồng ý, cũng nói: "Vậy chàng cho A Đông lại lấy một bộ đệm chăn đến đi."
Yêu cầu này Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào từ chối. Nội tâm của hắn vô cùng tiếc nuối, trên mặt lại như không có chuyện gì đồng ý. Hai người cùng đi ăn bữa sáng, tên tiểu nhân trong lòng Bùi Cô Cẩm đã sớm bảy trăm tám mươi vòng trên trời, hiện tại cũng có thể miễn cưỡng bày ra bộ dạng hình người dạ thú trầm ổn đáng tin, tốt xấu gì cũng không có lộ ra sơ hở. Tống Vân Tang thấy hắn quả nhiên không đề cập tới chuyện đêm qua, lạnh nhạt giống như không hề xảy ra chuyện gì, cũng dần dần thả lỏng.
Bọn họ ngồi ở phòng, có thể nhìn thấy Sầm Tu Kiệt đang ở phát sinh luyện kiếm. Tống Vân Tang thấy thanh kiếm trên tay nó vô cùng đẹp mắt, dĩ nhiên là bảo kiếm loè loẹt của Bùi Cô Cẩm. Nàng buông bát đũa, kỳ quái hỏi: "A Cẩm, kia không phải kiếm của chàng sao?"
Bùi Cô Cẩm liếc mắt nhìn nó một cái, lạnh nhạt đáp: "Là kiếm của ta, nó mượn dùng một chút."
Tống Vân Tang có chút bất ngờ. Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm không thích Sầm Tu Kiệt, không ngờ hắn sẽ cho nó mượn bội kiếm bảo bối của mình: "A Cẩm đối với nó thật tốt."
Bùi Cô Cẩm không phải đối tốt với Sầm Tu Kiệt. Lúc trời mờ mờ sáng hắn ra ngoài đụng phải thằng nhóc này. Lúc ấy tên tiểu nhân trong lòng hắn kia còn đang cất cánh bay cao, tâm tình thật sự quá tốt. Thằng nhóc quỷ này lại dùng lời ngon tiếng ngọt vuốt lấy vuốt để mông ngựa của hắn, chủ yếu là khen tình cảm của hắn và Tang Tang thật mặn nồng, Bùi Cô Cẩm càng vui vẻ, cho nên mới cho nó mượn bội kiếm của hắn.
Bùi Cô Cẩm cười, cẩn thận nói: "Không có gì cả, chỉ là sáng nay thấy nó luyện tập bên ngoài, liền chỉ điểm cho nó mấy chiêu."
Tống Vân Tang như có chút đăm chiêu gật đầu. Nàng đỏ mặt: "Kỳ thật lúc trước ta muốn mang theo nó, là lo lắng đến tương lai... chúng ta phải có một đứa nhỏ làm con thừa tự."
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm giật giật, cũng không biết nên vui vì Tang Tang nhà hắn suy tính sâu xa như thế, hay là nên cạn lời vì suy tính sâu xa này của nàng dùng sai chỗ. Tống Vân Tang cũng có chút ngượng ngùng: "Hiện tại nếu đã không cần, ta cũng không yêu cầu phải mang theo nó. Rốt cuộc cũng là có duyên gặp nhau, có cơ hội chàng chăm sóc nó đi."
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng. Không biết Tống Vân Tang nhớ tới cái gì, mặt ửng đỏ, cũng không nói nữa. Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài, đứng ở ngoài viện xem Sầm Tu Kiệt luyện kiếm. Tống Vân Tang bỗng nhiên ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "A Cẩm, kỳ thật chàng không sinh bệnh, ta rất vui vẻ."
Bùi Cô Cẩm thật sự là... bỗng nhiên cảm thấy hôm nay ánh nắng tươi sáng xuân ý dạt dào chim bay bướm lượn, ngay cả thằng nhãi con luyện kiếm cách đó không xa cũng bắt đầu bớt đáng ghét. Hắn biết rõ còn hỏi: "Vì sao lại vui vẻ?"
Nhất định là hắn hầu hạ Tang Tang vui vẻ, Tang Tang thấy thích chuyện "hoan ái giường chiếu" này! Buổi sáng nàng thẹn thùng không được tự nhiên, hiện tại cũng nghĩ thông suốt rồi nên thừa nhận! Bùi Cô Cẩm bày ra vẻ mặt trầm ổn chờ đợi đáp án, chỉ nghe Tống Vân Tang khẽ cười một tiếng: "Như vậy, chúng ta có thể sinh con đẻ cái." Sắc mặt nàng ửng đỏ nhìn về phía Bùi Cô Cẩm: "Ta thích trẻ con, muốn có một đứa con trai, đẹp giống như A Cẩm, trưởng thành cũng lợi hại giống A Cẩm. A Cẩm thích con trai hay là con gái?"
Chớp mắt Bùi Cô Cẩm một cái, chỉ cảm thấy tim mình bị bóp thật chặt. Hắn hoảng hốt, khuôn mặt rơi lệ của Tống Vân Tang của kiếp trước hiện lên trong đầu hắn. Nàng khóc xin hắn, nói đừng lôi con cái vào chuyện này. Hắn muốn ép nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Nàng vẫn luôn buồn bực sầu não, hắn sợ ép nàng sẽ thật sự xảy ra chuyện. Vì thế cho đến năm hắn chết, hắn ba mươi tuổi, nhưng không có con nối dòng...
Ký ức chua xót của kiếp trước trào dâng trong lòng, rồi lại dòng nước ấm cuốn trôi đi. Thì ra, Tang Tang của hắn cũng sẽ mang vẻ mặt chờ mong như vậy tán gẫu con cái cùng hắn...
Cả người Bùi Cô Cẩm căng cứng, một lát sau mới có thể gian nan mở miệng: "Ta thích con gái. Ta muốn nhìn xem, Tang Tang lúc còn nhỏ sẽ như thế nào..."
Hắn muốn ôm lấy nàng, nhưng Tống Vân Tang đã thẹn thùng trước, trốn vào trong lòng hắn. Bùi Cô Cẩm liền thuận thế ôm nàng, hít vào thật sâu ổn định sự kích động trong lòng. Bầu không khí rất tốt, Bùi Cô Cẩm cảm thấy đêm nay có thể lại trị bị bệnh một lần, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Tri huyện cười ha ha đi đến, sư gia đang đi phía sau... cùng bốn cô nương quyến rũ động lòng người.
Bùi Cô Cẩm chợt thấy không ổn, lạnh mặt nhìn bọn họ chằm chằm. Lưu Tri huyện không biết tại sao hôm nay Khâm sai Đại nhân có chút lạnh lùng, như vẫn làm theo kế hoạch: "Đại nhân, trong viện này không có hạ nhân cho nên nhiều chỗ không tiện. Vi thần cố ý tìm bốn vị cô nương đến hầu hạ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Đại nhân, ngài xem có vừa lòng ngài không?"
Bốn cô nương kia lập tức bước lên bái kiến, giọng nói uyển chuyển: "Bái kiến Khâm sai Đại nhân."
Tống Vân Tang thấy có người đến, đã sớm chui ta từ trong lòng Bùi Cô Cẩm, lúc này liền ngơ ngác nhìn bốn người kia, không nói nên lời. Nàng phản ứng lại, nhìn sang Bùi Cô Cẩm, thấy nam nhân híp mắt, ánh mắt của hắn đang nhìn về phía bốn cô nương kia, thật sự là cẩn thận nhìn người ta từ đầu đến chân.
Sắc mặt Tống Vân Tang trắng bệch, không nói một lời xoay người vào phòng, "ầm" một cái đóng cửa phòng lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.