Chương 61
Ức Mộc
26/07/2021
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn chưa thay đổi, nhưng cũng hơi hơi ngồi thẳng lưng dậy: "Ngươi đang nói Mạnh Văn Hàn?"
Lưu Bằng Hải gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng! Chính là lão ta!" Ông ta căm hận nói: "Năm kia lão ta tuần sát qua huyện Khê Đài, trăm phương nghìn kế chỉ ra sai lầm của ta, lấy những sai lầm kia uy hiếp ta khiến cho ta phải nghe theo lệnh của lão ta làm việc. Vài lần chỉ thị để cho giặc Oa thông hành đều do lão ta ra lệnh cho ta làm vậy! Nếu không phải vì vậy ta có mượn thêm mấy lá gan ta cũng không dám làm như vậy!"
Bùi Cô Cẩm híp mắt: "Lão ta truyền đạt chỉ thị cho ngươi như thế nào? Ngươi còn lưu trữ chứng cứ không?"
Lưu Bằng Hải vô cùng kích động: "Ta có lưu trữ! Lão ta truyền tin cho ta, ta đều cất giữ cẩn thận!" Tống Vân Tang còn chưa kịp vui mừng, Lưu Bằng Hải đã tiếp tục nói: "Mạnh Đại nhân nói sau này chỉ cần nhìn thấy trong thư của lão ta xuất hiện bốn chữ ‘gặp tự như ngộ’ này, thì phải chuẩn bị tốt cho giặc Oa đi qua!"
Tâm trạng của Tống Vân Tang lại lập tức âm trầm. Mạnh Văn Hàn không hổ là Tuần phủ một tỉnh, làm việc cẩn cẩn thận thận. Lúc lão ta chế phục Lưu Bằng Hải, nhất định là nói chuyện riêng với Lưu Bằng Hải, không có ai lưu lại vật chứng. Lúc truyền đạt chỉ thị, lại chỉ dựa vào một câu thăm hỏi bình thường! Như vậy cho dù Lưu Bằng Hải bán đứng hắn, chỉ bằng lời nói đơn phương của Lưu Bằng Hải, cũng không có cách nào định tội của lão ta!
Trong lòng Tống Vân Tang bắt đầu nôn nóng, không ngờ cảm xúc nho nhỏ này cũng bị Bùi Cô Cẩm phát hiện. Tay của nam nhân đặt lên lưng nàng, vỗ nhẹ trấn an, lại lạnh giọng nói với Lưu Bằng Hải: "Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Bất quá chỉ là vài từ ‘gặp tự như ngộ’, ai biết có phải ngươi muốn vu oan Mạnh Tuần phủ hay không?"
Lưu Bằng Hải chỉ sợ hắn không tin chính mình, nhưng cũng không lấy ra được chứng cứ tiếp theo, ông ta vội vàng đến độ trên đầu lại bắt đầu đổ mồ hôi: "Khâm sai Đại nhân, ta không có lừa ngài! Nếu chuyện giặc Oa bị ngài phát hiện, ta đã biết ta chạy không thoát trách nhiệm này. Hiện tại ta muốn lấy công chuộc tội giảm bớt xử phạt, làm sao có thể có điều giấu diếm với ngài!"
Bùi Cô Cẩm cười lạnh nói: "Không có giấu diếm, vậy bốn nữ nhân ngươi muốn tặng cho ta kia từ đâu đến? Không phải Lưu Đại nhân muốn nói các nàng chỉ là các cô nương trong huyện chứ."
Lưu Bằng Hải bị hắn nhắc nhở, tinh thần ông ta rung lên: "Các nàng là do đêm qua gia chủ Tiêu gia phái người đưa tới! Tiêu gia cùng Mạnh Văn Hàn là bè lũ của nhau!" Nhưng hắn lập tức lại suy sụp: "Nhưng mà, hắn ta cũng chỉ cho người truyền tin cho ta, nói ta chăm sóc cho Khâm sai Đại nhân, còn lại cũng không nói cái gì nữa. Là ta bàn bạc cùng sư gia cân nhắc chuyện hắn ta cố ý nhắc tới Khâm sai Đại nhân, hẳn là muốn tặng người cho ngày, cho nên mới..."
Mẫn Chiết có năm đại gia tộc, phân biệt là Mạnh, Tiêu, Thi, Ngụy và Hạ chặt chẽ thao túng từ quan phủ đến thương mậu và tất cả mạng lưới giao thương khác của khu vực Mẫn Chiết. Trong đó Mạnh gia có Tuần phủ Mạnh Văn Hàn, thế lực đứng đầu năm đại gia tộc, tiếp theo đó là Tiêu gia, cũng có người làm quan trong triều. Bởi vậy gia chủ Tiêu gia cũng là một nhân vật có quyền thế không có chứng cứ xác đáng Bùi Cô Cẩm thật sự không thể bắn hắn ta đến thẩm vấn.
Nhìn thấy manh mối đều chặt đứt, thần sắc Bùi Cô Cẩm hờ hững nói: "Lưu Đại nhân, ta đến Mẫn Chiết là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, điều tra nạn giặc Oa dẫn đến việc lưu dân náo động. Nếu như ngươi có thể đưa ra chứng cứ có liên quan, tất nhiên ta có thể theo ngươi một đường mang quay về kinh, cho ngươi có cơ hội nói lên oan khuất của ngươi. Nhưng nếu ngươi không hề trợ giúp gì với ta, ta cũng không thể lãng phí thời gian quan tâm đến ngươi, chỉ có thể nhốt ngươi ở trong huyền này, thông tri người bên ngoài tiếp nhận thẩm tra."
Lưu Bằng Hải kinh hãi, đôi mắt nhỏ của ông ta trừng lên thật lớn! Nếu Bùi Cô Cẩm để ông ta ở lại đây, để ở địa bàn của Mạnh Văn Hàn, làm sao ông ta còn có đường sống? Ông ta nhất định phải đi theo Bùi Cô Cẩm rời khỏi Chiết Giang!
Lưu Bằng Hải bắt đầu vắt hết óc muốn tìm chứng cứ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Ta nhớ ra rồi! Năm năm nay huyện Khê Đài thay đổi ba Huyện lệnh, Đại nhân nghĩ xem nguyên nhân của chuyện này là gì? Đó là bởi vì huyện Khê Đài là nơi giao thông yếu địa, phải nằm trong khống chế của Mạnh Văn. Mà Huyện lệnh tiền nhiệm không chịu nghe theo Mạnh Văn Hàn cho giặc Oa thông hành, vì thế này hai Huyện lệnh tiền nhiệm này đều bị điều đi vùng duyên hải, trong hai năm này đã bị giặc Oa giết rồi! Ta cũng vì nhìn thấy kết cục thê thảm này của hai vị Đại nhân kia, mới bất đắc dĩ khuất phục Mạnh Văn Hàn... Nếu Đại nhân lần theo manh mối này tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có phát ra hiện mới!"
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nhìn ông, bỗng nhiên đạp ông ta một cái ngã lăn: "Chuyện của hai năm trước, ngươi muốn ta tiếp tục truy tra? Đây không phải khó hơn so với lên trời sao?" Hắn khoát tay với Ngụy Hưng, có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi mang hai người này về, tra khẩu cung, xem còn có thể hỏi ra cái gì hay không."
Ngụy Hưng nhận, mang Lưu Bằng Hải cùng sư gia đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới quay sang Tống Vân Tang, nhẹ giọng nói: "Tang Tang, Lưu Bằng Hải bị buộc đến mức này, cũng chưa nói ra được tin tức hữu dụng gì, phỏng chừng trên người ông ta không có chứng cứ gì đáng giá."
Vốn dĩ Tống Vân Tang còn tưởng rằng hôm nay vụ án sẽ có tiến triển, nhất thời không thể chấp nhận sự thật này, có chút thất hồn lạc phách. Bùi Cô Cẩm lại trấn an nàng: "Nhưng Lưu Bằng Hải có thể làm nhân chứng tố giác Mạnh Văn Hàn, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Cuối cùng cũng xem như chúng ta có thu hoạch."
Lúc này Tống Vân Tang mới gật gật đầu. Bùi Cô Cẩm thấy tinh thần của nàng không yên, lại cam đoan nàng: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân nàng. Chỉ cần chứng minh Mạnh Văn Hàn, hoặc là quan phủ Mẫn Chiết cấu kết cùng giặc Oa có, nạn giặc Oa là do con người tạo ra, tất nhiên có thể chứng minh nạn giặc Oa không có quan hệ gì với chuyện mở cửa biển của phụ thân. Phụ thân nàng bởi vậy mà đánh mất thánh tâm, đợi Hoàng Thượng hiểu được phụ thân nàng bị oan uổng, muốn chứng minh việc ông nhận hối lộ chỉ là lời đồn cũng trở nên đơn giản."
Lần đầu tiên Tống Vân Tang nghe Bùi Cô Cẩm nói suy nghĩ của hắn, trong lòng rốt cuộc cũng rõ ràng. Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hy vọng, Tống Vân Tang tỉnh táo một chút, con ngươi như nước nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, chợt thấy tim đập nhanh điên cuồng.
Nàng nhớ tới vừa rồi Bùi Cô Cẩm nói câu "được rồi" kia. Thì ra, hắn đang cố ý chờ nàng cơm nước xong, mới làm khó dễ Lưu Tri huyện. chuyện quan trọng như phá bày ra trước mắt hắn, hắn vẫn đặt chuyện chăm sóc nàng thật tốt ở vị trí thứ nhất. Săn sóc như vậy, lại túc trí đa mưu như vậy... thật sự là làm cho nàng ngưỡng mộ tâm động.
Tống Vân Tang hoàn toàn vứt những suy nghĩ mơ hồ vừa rồi ra sau đầu: A Cẩm nhà nàng không phải tên quỷ ngây thơ lỗ mảng của trước cái, A Cẩm nhà nàng của hiện tại, thật sự vô cùng lợi hại vô cùng đáng tin cậy!
Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên cảm thấy vui mừng: "A Cẩm chàng còn chưa có ăn cơm tối đâu, mau ăn vài thứ đi."
Nàng đứng lên, đơm giúp hắn một chén cơm. Bùi Cô Cẩm nhận lấy, Tống Vân Tang lại cầm đôi đũa lên, rất tích cực gắp thức ăn giúp hắn: "A Cẩm muốn ăn món nào? Ta gắp giúp chàng."
Không hiểu sao Bùi Cô Cẩm cảm thấy ánh mắt Tang Tang nhà hắn nhìn hắn có chút không giống với lúc trước: "Sao hôm nay Tang Tang lại ngoan như vậy?"
Mặt của Tống Vân Tang đỏ lên. Nàng lại gắp cho Bùi Cô Cẩm một miếng thịt cá, sau đó mới xấu hổ nói: "Ta vẫn luôn rất ngoan mà, A Cẩm không cảm thấy như vậy sao?"
Dưới ánh nến ấm áp, dung nhan nữ tử càng xinh đẹp đến mức không giống người thật. Bùi Cô Cẩm nhớ tới đêm qua triền miên cùng nàng, lại nghĩ tới đêm nay sắp được trị bệnh một lần nữa, trong lòng tựa như bị móng vuốt của mèo con cào cào: "Ngoan, Tang Tang của ta ngoan nhất."
Tống Vân Tang cố lấy dũng khí nói ra lời trong lòng: "Chỉ là ta nhìn A Cẩm phá án, cảm thấy A Cẩm thật sự rất lợi hại."
Bùi Cô Cẩm đang ăn cá, nghe được một câu khích lệ như vậy, thiếu chút nuốt luôn cả xương cá vào bụng! Đuôi mày khóe mắt của Tống Vân Tang đều phiếm hồng, ái mộ nhìn hắn, trong miệng còn nói hắn lợi hại quá. Bùi Cô Cẩm vốn đang bị đói, hiện tại bỗng nhiên không muốn ăn cơm nữa. So với con thỏ nhỏ đồ ăn thật sự quá tẻ nhạt vô vị! Bùi Cô Cẩm thầm nghĩ phải nhanh trở về ăn nàng.
Bùi Cô Cẩm quyết định giải quyết cơm tối mau một chút. Chuyện này rất đơn giản, nửa nén hương hắn có thể ăn xong một bữa cơm. Nhưng hắn mới và nhanh một hai ngụm cơm, Tống Vân Tang đã kinh ngạc nhìn hắn, trắng mắng: "Ôi này! Chàng ăn nhanh như vậy làm gì? Chậm một chút, ăn thức ăn."
Nàng lại gắp cho Bùi Cô Cẩm mấy đũa rau, còn nhớ phải phối hợp rau thịt. Bùi Cô Cẩm đành phải ăn rau, lại và hai ngụm cơm. Lúc này Tống Vân Tang không ngăn lại, vẻ mặt ngọt ngào tiếp tục gắp thức ăn cho hắn. Bùi Cô Cẩm đang giãy dựa giữa "vội vàng ăn cơm" và "nghe lời Tống Vân Tang", cuối cùng vẫn chọn kiềm chế bản thân. Tống Vân Tang dùng ánh mắt dịu dàng như nước ngưỡng mộ nhìn hắn như vậy, thật sự là làm cho tim hắn đều mềm nhũn ra, không muốn làm nàng mất hứng...
Khó khăn lắm mới ăn xong cơm tối, đã là hai khắc sau. Hai người đứng dậy, lúc sắp mở cửa phòng ăn ra Bùi Cô Cẩm bắt lấy tay của Tống Vân Tang: "Tang Tang," hắn vuốt ve tay nàng, quyết định ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn: "Ta phải nói trước với nàng, một hồi chúng ta trực tiếp quay về viện, trên đường sẽ không làm chuyện gì khác."
Tống Vân Tang giật mình. Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm có chính sự phải làm: "Được, chàng sốt ruột đi thẩm vấn Lưu Tri huyện sao?"
Bùi Cô Cẩm nhìn nàng thật sâu: "Không phải." Hắn dừng một chút, giọng nói rất thấp: "Ta vội vã trở về cho nàng chữa bệnh."
Tống Vân Tang dại ra một lát, mặt lập tức đỏ lên! Bùi Cô Cẩm nói những lời này, tự mở của phòng ăn ra, nắm tay của Tống Vân Tang đi xuống dưới lầu. Tống Vân Tang bị hắn nắm lấy, cả người giống như bị mộng du về tới viện. A Đông rất tri kỷ đã muốn chuẩn bị sẵn nước ấm, Tống Vân Tang muốn kéo dài thời gian cũng không có cách nào kéo dài, đành phải bắt đầu tắm rửa thật kỹ. Nàng ngâm mình trong thùng nước tắm không muốn đi ra, bụm mặt ngượng ngùng, lại nghe thấy trong phòng vốn không có một bóng người, đột ngột vang lên giọng nói của Bùi Cô Cẩm: "Nếu Tang Tang muốn trị ở trong này, cũng có thể."
Tống Vân Tang bị dọa đến sợ hãi "a" lên một tiếng! Tay của nàng run lên, run run giọng nói: "A Cẩm! Tại sao chàng lại đột nhiên tiến vào! Làm ta sợ muốn chết!"
Bùi Cô Cẩm không trả lời, nâng tay tắt nến! Tống Vân Tang kinh hoảng hét lên: "Chàng, chàng tắt nến làm gì!"
Bùi Cô Cẩm cũng không trả lời, nhưng có tiếng nước ào ào vang lên. Tiếng kêu sợ hãi của Tống Vân Tang bị vỡ vụn thành mảnh nhỏ: "Không, không ở... nơi này! Vào... phòng..."
Trong bóng tối, một trận hỗn loạn, một lát sau, tiếng bước chân của nam nhân vẫn đi về phía phòng ngủ. Giường lớn cót két một tiếng, sau đó lại một tiếng, Tống Vân Tang nức nở: "A Cẩm chàng nặng quá ưm..."
Tiếng hôn môi cũng tiếng thở dốc và một vài âm thanh hỗn tạp không thể phân biệt vang lên. Màn đêm yên tĩnh làm nền cho những âm thanh này, tạo ra một loại yên tĩnh kỳ lạ. Hồi lâu, sự yên tĩnh này rốt cuộc bị phá vỡ, giọng nói của Bùi Cô Cẩm đè nén khó nhịn, tựa như có thể thở ra một hơi thở nóng cháy: "Tang Tang, lặp lại lời nàng nói trong tửu lâu hôm nay lần nữa."
Giọng nói của Tống Vân Tang run run, càng quyến rũ: "Nói, nói cái gì, ta đều quên rồi."
Bùi Cô Cẩm thấp giọng ép nàng: "Nói, nếu không..."
Tống Vân Tang liền nức nở ra tiếng: "Không, không! Ta không nói!" Nàng không chịu nói, nhưng rốt cuộc bị gây sức ép đến chịu không nổi: "Dừng, dừng... Ta nói! A Cẩm phá án, thật sự rất lợi hại hu hu hu..."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm có chút hung ác: "Xóa ‘phá án’ đi."
Tống Vân Tang vừa khóc vừa sửa lại: "A Cẩm, thật sự quá lợi hại!"
Lại tiếng động nhỏ vụn vang lên. Giọng nói của Tống Vân Tang mềm nhũn: "A Cẩm chàng, gạt người, ta đã nói, tại sao chàng còn, còn..."giọng nói của nàng chợt cất cao: "A Cẩm, A Cẩm không muốn! Ta sắp hỏng mất..."
Nàng kinh sợ thở hổn hển một tiếng, tiếng khóc tạm dừng chốc lát. Hô hấp của Bùi Cô Cẩm dồn dập: "Sẽ không đâu, sẽ không đau, nàng vẫn rất tốt. Có phải A Cẩm rất lợi hại hay không..."
......
Chưa đến giờ Tý. Bùi Cô Cẩm mang theo một vật hình chữ nhật, đi từ trong phòng ra. Trong viện vừa vặn có một Giáo úy đang đứng, một thân áo ngủ mắt lim dim buồn ngủ, có lẽ tỉnh dậy đi nhà xí. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm lung tung quàng áo ngoại mang giày xộc xệch mang theo một vật chữ nhật, Giáo úy kia có chút mơ hồ: "Bùi Đại nhân, ngài đang?"
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên giếng nước, để vật hình chữ nhật vào trong thùng gỗ. Vẻ mặt của hắn như hậm hực lại mang theo chút thỏa mái, làm cho kẻ khác vô cùng khó hiểu, trừng mắt liếc nhìn Giáo úy kia một cái: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy trượng phu bị thê tử đuổi ra khỏi phòng lúc nửa đêm sao?"
Giáo úy: "..."
Lưu Bằng Hải gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng! Chính là lão ta!" Ông ta căm hận nói: "Năm kia lão ta tuần sát qua huyện Khê Đài, trăm phương nghìn kế chỉ ra sai lầm của ta, lấy những sai lầm kia uy hiếp ta khiến cho ta phải nghe theo lệnh của lão ta làm việc. Vài lần chỉ thị để cho giặc Oa thông hành đều do lão ta ra lệnh cho ta làm vậy! Nếu không phải vì vậy ta có mượn thêm mấy lá gan ta cũng không dám làm như vậy!"
Bùi Cô Cẩm híp mắt: "Lão ta truyền đạt chỉ thị cho ngươi như thế nào? Ngươi còn lưu trữ chứng cứ không?"
Lưu Bằng Hải vô cùng kích động: "Ta có lưu trữ! Lão ta truyền tin cho ta, ta đều cất giữ cẩn thận!" Tống Vân Tang còn chưa kịp vui mừng, Lưu Bằng Hải đã tiếp tục nói: "Mạnh Đại nhân nói sau này chỉ cần nhìn thấy trong thư của lão ta xuất hiện bốn chữ ‘gặp tự như ngộ’ này, thì phải chuẩn bị tốt cho giặc Oa đi qua!"
Tâm trạng của Tống Vân Tang lại lập tức âm trầm. Mạnh Văn Hàn không hổ là Tuần phủ một tỉnh, làm việc cẩn cẩn thận thận. Lúc lão ta chế phục Lưu Bằng Hải, nhất định là nói chuyện riêng với Lưu Bằng Hải, không có ai lưu lại vật chứng. Lúc truyền đạt chỉ thị, lại chỉ dựa vào một câu thăm hỏi bình thường! Như vậy cho dù Lưu Bằng Hải bán đứng hắn, chỉ bằng lời nói đơn phương của Lưu Bằng Hải, cũng không có cách nào định tội của lão ta!
Trong lòng Tống Vân Tang bắt đầu nôn nóng, không ngờ cảm xúc nho nhỏ này cũng bị Bùi Cô Cẩm phát hiện. Tay của nam nhân đặt lên lưng nàng, vỗ nhẹ trấn an, lại lạnh giọng nói với Lưu Bằng Hải: "Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Bất quá chỉ là vài từ ‘gặp tự như ngộ’, ai biết có phải ngươi muốn vu oan Mạnh Tuần phủ hay không?"
Lưu Bằng Hải chỉ sợ hắn không tin chính mình, nhưng cũng không lấy ra được chứng cứ tiếp theo, ông ta vội vàng đến độ trên đầu lại bắt đầu đổ mồ hôi: "Khâm sai Đại nhân, ta không có lừa ngài! Nếu chuyện giặc Oa bị ngài phát hiện, ta đã biết ta chạy không thoát trách nhiệm này. Hiện tại ta muốn lấy công chuộc tội giảm bớt xử phạt, làm sao có thể có điều giấu diếm với ngài!"
Bùi Cô Cẩm cười lạnh nói: "Không có giấu diếm, vậy bốn nữ nhân ngươi muốn tặng cho ta kia từ đâu đến? Không phải Lưu Đại nhân muốn nói các nàng chỉ là các cô nương trong huyện chứ."
Lưu Bằng Hải bị hắn nhắc nhở, tinh thần ông ta rung lên: "Các nàng là do đêm qua gia chủ Tiêu gia phái người đưa tới! Tiêu gia cùng Mạnh Văn Hàn là bè lũ của nhau!" Nhưng hắn lập tức lại suy sụp: "Nhưng mà, hắn ta cũng chỉ cho người truyền tin cho ta, nói ta chăm sóc cho Khâm sai Đại nhân, còn lại cũng không nói cái gì nữa. Là ta bàn bạc cùng sư gia cân nhắc chuyện hắn ta cố ý nhắc tới Khâm sai Đại nhân, hẳn là muốn tặng người cho ngày, cho nên mới..."
Mẫn Chiết có năm đại gia tộc, phân biệt là Mạnh, Tiêu, Thi, Ngụy và Hạ chặt chẽ thao túng từ quan phủ đến thương mậu và tất cả mạng lưới giao thương khác của khu vực Mẫn Chiết. Trong đó Mạnh gia có Tuần phủ Mạnh Văn Hàn, thế lực đứng đầu năm đại gia tộc, tiếp theo đó là Tiêu gia, cũng có người làm quan trong triều. Bởi vậy gia chủ Tiêu gia cũng là một nhân vật có quyền thế không có chứng cứ xác đáng Bùi Cô Cẩm thật sự không thể bắn hắn ta đến thẩm vấn.
Nhìn thấy manh mối đều chặt đứt, thần sắc Bùi Cô Cẩm hờ hững nói: "Lưu Đại nhân, ta đến Mẫn Chiết là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, điều tra nạn giặc Oa dẫn đến việc lưu dân náo động. Nếu như ngươi có thể đưa ra chứng cứ có liên quan, tất nhiên ta có thể theo ngươi một đường mang quay về kinh, cho ngươi có cơ hội nói lên oan khuất của ngươi. Nhưng nếu ngươi không hề trợ giúp gì với ta, ta cũng không thể lãng phí thời gian quan tâm đến ngươi, chỉ có thể nhốt ngươi ở trong huyền này, thông tri người bên ngoài tiếp nhận thẩm tra."
Lưu Bằng Hải kinh hãi, đôi mắt nhỏ của ông ta trừng lên thật lớn! Nếu Bùi Cô Cẩm để ông ta ở lại đây, để ở địa bàn của Mạnh Văn Hàn, làm sao ông ta còn có đường sống? Ông ta nhất định phải đi theo Bùi Cô Cẩm rời khỏi Chiết Giang!
Lưu Bằng Hải bắt đầu vắt hết óc muốn tìm chứng cứ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: "Ta nhớ ra rồi! Năm năm nay huyện Khê Đài thay đổi ba Huyện lệnh, Đại nhân nghĩ xem nguyên nhân của chuyện này là gì? Đó là bởi vì huyện Khê Đài là nơi giao thông yếu địa, phải nằm trong khống chế của Mạnh Văn. Mà Huyện lệnh tiền nhiệm không chịu nghe theo Mạnh Văn Hàn cho giặc Oa thông hành, vì thế này hai Huyện lệnh tiền nhiệm này đều bị điều đi vùng duyên hải, trong hai năm này đã bị giặc Oa giết rồi! Ta cũng vì nhìn thấy kết cục thê thảm này của hai vị Đại nhân kia, mới bất đắc dĩ khuất phục Mạnh Văn Hàn... Nếu Đại nhân lần theo manh mối này tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có phát ra hiện mới!"
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nhìn ông, bỗng nhiên đạp ông ta một cái ngã lăn: "Chuyện của hai năm trước, ngươi muốn ta tiếp tục truy tra? Đây không phải khó hơn so với lên trời sao?" Hắn khoát tay với Ngụy Hưng, có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi mang hai người này về, tra khẩu cung, xem còn có thể hỏi ra cái gì hay không."
Ngụy Hưng nhận, mang Lưu Bằng Hải cùng sư gia đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới quay sang Tống Vân Tang, nhẹ giọng nói: "Tang Tang, Lưu Bằng Hải bị buộc đến mức này, cũng chưa nói ra được tin tức hữu dụng gì, phỏng chừng trên người ông ta không có chứng cứ gì đáng giá."
Vốn dĩ Tống Vân Tang còn tưởng rằng hôm nay vụ án sẽ có tiến triển, nhất thời không thể chấp nhận sự thật này, có chút thất hồn lạc phách. Bùi Cô Cẩm lại trấn an nàng: "Nhưng Lưu Bằng Hải có thể làm nhân chứng tố giác Mạnh Văn Hàn, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Cuối cùng cũng xem như chúng ta có thu hoạch."
Lúc này Tống Vân Tang mới gật gật đầu. Bùi Cô Cẩm thấy tinh thần của nàng không yên, lại cam đoan nàng: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân nàng. Chỉ cần chứng minh Mạnh Văn Hàn, hoặc là quan phủ Mẫn Chiết cấu kết cùng giặc Oa có, nạn giặc Oa là do con người tạo ra, tất nhiên có thể chứng minh nạn giặc Oa không có quan hệ gì với chuyện mở cửa biển của phụ thân. Phụ thân nàng bởi vậy mà đánh mất thánh tâm, đợi Hoàng Thượng hiểu được phụ thân nàng bị oan uổng, muốn chứng minh việc ông nhận hối lộ chỉ là lời đồn cũng trở nên đơn giản."
Lần đầu tiên Tống Vân Tang nghe Bùi Cô Cẩm nói suy nghĩ của hắn, trong lòng rốt cuộc cũng rõ ràng. Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hy vọng, Tống Vân Tang tỉnh táo một chút, con ngươi như nước nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, chợt thấy tim đập nhanh điên cuồng.
Nàng nhớ tới vừa rồi Bùi Cô Cẩm nói câu "được rồi" kia. Thì ra, hắn đang cố ý chờ nàng cơm nước xong, mới làm khó dễ Lưu Tri huyện. chuyện quan trọng như phá bày ra trước mắt hắn, hắn vẫn đặt chuyện chăm sóc nàng thật tốt ở vị trí thứ nhất. Săn sóc như vậy, lại túc trí đa mưu như vậy... thật sự là làm cho nàng ngưỡng mộ tâm động.
Tống Vân Tang hoàn toàn vứt những suy nghĩ mơ hồ vừa rồi ra sau đầu: A Cẩm nhà nàng không phải tên quỷ ngây thơ lỗ mảng của trước cái, A Cẩm nhà nàng của hiện tại, thật sự vô cùng lợi hại vô cùng đáng tin cậy!
Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên cảm thấy vui mừng: "A Cẩm chàng còn chưa có ăn cơm tối đâu, mau ăn vài thứ đi."
Nàng đứng lên, đơm giúp hắn một chén cơm. Bùi Cô Cẩm nhận lấy, Tống Vân Tang lại cầm đôi đũa lên, rất tích cực gắp thức ăn giúp hắn: "A Cẩm muốn ăn món nào? Ta gắp giúp chàng."
Không hiểu sao Bùi Cô Cẩm cảm thấy ánh mắt Tang Tang nhà hắn nhìn hắn có chút không giống với lúc trước: "Sao hôm nay Tang Tang lại ngoan như vậy?"
Mặt của Tống Vân Tang đỏ lên. Nàng lại gắp cho Bùi Cô Cẩm một miếng thịt cá, sau đó mới xấu hổ nói: "Ta vẫn luôn rất ngoan mà, A Cẩm không cảm thấy như vậy sao?"
Dưới ánh nến ấm áp, dung nhan nữ tử càng xinh đẹp đến mức không giống người thật. Bùi Cô Cẩm nhớ tới đêm qua triền miên cùng nàng, lại nghĩ tới đêm nay sắp được trị bệnh một lần nữa, trong lòng tựa như bị móng vuốt của mèo con cào cào: "Ngoan, Tang Tang của ta ngoan nhất."
Tống Vân Tang cố lấy dũng khí nói ra lời trong lòng: "Chỉ là ta nhìn A Cẩm phá án, cảm thấy A Cẩm thật sự rất lợi hại."
Bùi Cô Cẩm đang ăn cá, nghe được một câu khích lệ như vậy, thiếu chút nuốt luôn cả xương cá vào bụng! Đuôi mày khóe mắt của Tống Vân Tang đều phiếm hồng, ái mộ nhìn hắn, trong miệng còn nói hắn lợi hại quá. Bùi Cô Cẩm vốn đang bị đói, hiện tại bỗng nhiên không muốn ăn cơm nữa. So với con thỏ nhỏ đồ ăn thật sự quá tẻ nhạt vô vị! Bùi Cô Cẩm thầm nghĩ phải nhanh trở về ăn nàng.
Bùi Cô Cẩm quyết định giải quyết cơm tối mau một chút. Chuyện này rất đơn giản, nửa nén hương hắn có thể ăn xong một bữa cơm. Nhưng hắn mới và nhanh một hai ngụm cơm, Tống Vân Tang đã kinh ngạc nhìn hắn, trắng mắng: "Ôi này! Chàng ăn nhanh như vậy làm gì? Chậm một chút, ăn thức ăn."
Nàng lại gắp cho Bùi Cô Cẩm mấy đũa rau, còn nhớ phải phối hợp rau thịt. Bùi Cô Cẩm đành phải ăn rau, lại và hai ngụm cơm. Lúc này Tống Vân Tang không ngăn lại, vẻ mặt ngọt ngào tiếp tục gắp thức ăn cho hắn. Bùi Cô Cẩm đang giãy dựa giữa "vội vàng ăn cơm" và "nghe lời Tống Vân Tang", cuối cùng vẫn chọn kiềm chế bản thân. Tống Vân Tang dùng ánh mắt dịu dàng như nước ngưỡng mộ nhìn hắn như vậy, thật sự là làm cho tim hắn đều mềm nhũn ra, không muốn làm nàng mất hứng...
Khó khăn lắm mới ăn xong cơm tối, đã là hai khắc sau. Hai người đứng dậy, lúc sắp mở cửa phòng ăn ra Bùi Cô Cẩm bắt lấy tay của Tống Vân Tang: "Tang Tang," hắn vuốt ve tay nàng, quyết định ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn: "Ta phải nói trước với nàng, một hồi chúng ta trực tiếp quay về viện, trên đường sẽ không làm chuyện gì khác."
Tống Vân Tang giật mình. Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm có chính sự phải làm: "Được, chàng sốt ruột đi thẩm vấn Lưu Tri huyện sao?"
Bùi Cô Cẩm nhìn nàng thật sâu: "Không phải." Hắn dừng một chút, giọng nói rất thấp: "Ta vội vã trở về cho nàng chữa bệnh."
Tống Vân Tang dại ra một lát, mặt lập tức đỏ lên! Bùi Cô Cẩm nói những lời này, tự mở của phòng ăn ra, nắm tay của Tống Vân Tang đi xuống dưới lầu. Tống Vân Tang bị hắn nắm lấy, cả người giống như bị mộng du về tới viện. A Đông rất tri kỷ đã muốn chuẩn bị sẵn nước ấm, Tống Vân Tang muốn kéo dài thời gian cũng không có cách nào kéo dài, đành phải bắt đầu tắm rửa thật kỹ. Nàng ngâm mình trong thùng nước tắm không muốn đi ra, bụm mặt ngượng ngùng, lại nghe thấy trong phòng vốn không có một bóng người, đột ngột vang lên giọng nói của Bùi Cô Cẩm: "Nếu Tang Tang muốn trị ở trong này, cũng có thể."
Tống Vân Tang bị dọa đến sợ hãi "a" lên một tiếng! Tay của nàng run lên, run run giọng nói: "A Cẩm! Tại sao chàng lại đột nhiên tiến vào! Làm ta sợ muốn chết!"
Bùi Cô Cẩm không trả lời, nâng tay tắt nến! Tống Vân Tang kinh hoảng hét lên: "Chàng, chàng tắt nến làm gì!"
Bùi Cô Cẩm cũng không trả lời, nhưng có tiếng nước ào ào vang lên. Tiếng kêu sợ hãi của Tống Vân Tang bị vỡ vụn thành mảnh nhỏ: "Không, không ở... nơi này! Vào... phòng..."
Trong bóng tối, một trận hỗn loạn, một lát sau, tiếng bước chân của nam nhân vẫn đi về phía phòng ngủ. Giường lớn cót két một tiếng, sau đó lại một tiếng, Tống Vân Tang nức nở: "A Cẩm chàng nặng quá ưm..."
Tiếng hôn môi cũng tiếng thở dốc và một vài âm thanh hỗn tạp không thể phân biệt vang lên. Màn đêm yên tĩnh làm nền cho những âm thanh này, tạo ra một loại yên tĩnh kỳ lạ. Hồi lâu, sự yên tĩnh này rốt cuộc bị phá vỡ, giọng nói của Bùi Cô Cẩm đè nén khó nhịn, tựa như có thể thở ra một hơi thở nóng cháy: "Tang Tang, lặp lại lời nàng nói trong tửu lâu hôm nay lần nữa."
Giọng nói của Tống Vân Tang run run, càng quyến rũ: "Nói, nói cái gì, ta đều quên rồi."
Bùi Cô Cẩm thấp giọng ép nàng: "Nói, nếu không..."
Tống Vân Tang liền nức nở ra tiếng: "Không, không! Ta không nói!" Nàng không chịu nói, nhưng rốt cuộc bị gây sức ép đến chịu không nổi: "Dừng, dừng... Ta nói! A Cẩm phá án, thật sự rất lợi hại hu hu hu..."
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm có chút hung ác: "Xóa ‘phá án’ đi."
Tống Vân Tang vừa khóc vừa sửa lại: "A Cẩm, thật sự quá lợi hại!"
Lại tiếng động nhỏ vụn vang lên. Giọng nói của Tống Vân Tang mềm nhũn: "A Cẩm chàng, gạt người, ta đã nói, tại sao chàng còn, còn..."giọng nói của nàng chợt cất cao: "A Cẩm, A Cẩm không muốn! Ta sắp hỏng mất..."
Nàng kinh sợ thở hổn hển một tiếng, tiếng khóc tạm dừng chốc lát. Hô hấp của Bùi Cô Cẩm dồn dập: "Sẽ không đâu, sẽ không đau, nàng vẫn rất tốt. Có phải A Cẩm rất lợi hại hay không..."
......
Chưa đến giờ Tý. Bùi Cô Cẩm mang theo một vật hình chữ nhật, đi từ trong phòng ra. Trong viện vừa vặn có một Giáo úy đang đứng, một thân áo ngủ mắt lim dim buồn ngủ, có lẽ tỉnh dậy đi nhà xí. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm lung tung quàng áo ngoại mang giày xộc xệch mang theo một vật chữ nhật, Giáo úy kia có chút mơ hồ: "Bùi Đại nhân, ngài đang?"
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên giếng nước, để vật hình chữ nhật vào trong thùng gỗ. Vẻ mặt của hắn như hậm hực lại mang theo chút thỏa mái, làm cho kẻ khác vô cùng khó hiểu, trừng mắt liếc nhìn Giáo úy kia một cái: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy trượng phu bị thê tử đuổi ra khỏi phòng lúc nửa đêm sao?"
Giáo úy: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.