Chương 64
Ức Mộc
26/07/2021
Tống Vân Tang thật sự hoàn toàn ngây người, tay của nàng bị Bùi Cô Cẩm ấn xuống, tránh cũng không được. Giọng nói của Bùi Cô Cẩm vừa thấp lại trầm, ánh mắt mãnh liệt: "Tang Tang, từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ, khi nào mới có thể đặt nàng dưới thân ta."
"Lúc nàng khóc, ta muốn hôn lên mắt nàng, lúc nàng cười ta muốn cắn lên môi của nàng. Nàng đang ăn cơm, ta muốn đặt nàng trên bàn cơm để ăn nàng, khi nàng ngủ ở bên cạnh ta, ta chỉ muốn ôm siết lấy nàng để nàng hòa làm một với ta, cho dù hiện tại ở trong xe ngựa, ta cũng muốn cởi hết quần áo nàng ra..."
Tống Vân Tang bị những lời nói này kích thích, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Nàng hét lên một tiếng nhỏ, đột nhiên rút tay ra! Rõ ràng là cách một lớp quần áo, nàng lại cảm nhận được độ cứng của thứ kia, nàng cảm thấy cả người đều bị thiêu đốt như trước. Hơi thở của nàng vừa vội vừa loạn, muốn nghiêng đầu không nhìn Bùi Cô Cẩm nữa, lại giống như bị một lực vô hình giữ lại, căn bản dời được tầm mắt. Mà Bùi Cô Cẩm lại cầm tay nàng: "Tang Tang, ta phóng đãng như vậy, nàng có chán ghét ta không?"
Trong nháy mắt Tống Vân Tang giống như thấy được Bùi Cô Cẩm của khi mới gặp làm càn, nhiệt huyết, điên cuồng. Nhưng những tính cách này từng làm cho nàng chán ghét, sau khi hai người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay lại nhìn thấy, lại không làm cho nàng phiền chán e ngại nữa.
Tống Vân Tang dần dần ổn định hơi thở. Nàng hiểu được ý của Bùi Cô Cẩm khi nói những lời này, hắn đang muốn trấn an nàng. Tuy rằng phương pháp vô cùng khác người, nhưng... hiệu quả lại tốt đến bất ngờ. Tống Vân Tang lắc đầu, bao nhiêu ràng buộc nặng nề trong lòng cũng được tháo gỡ hơn phân nửa, vẫn có chút giãy dụa: "Ta không chán ghét. Nhưng mà, A Cẩm là nam nhân, ta là một nữ nhân..."
Bùi Cô Cẩm chân thành xem nàng: "Nam nữ rất quan trọng sao? Bất luận là nam hay nữ, có cảm thụ như vậy đều rất bình thường. Ta thích nàng, mới có thể thích làm như vậy với nàng, cũng hy vọng nàng sẽ thích."
Tống Vân Tang lại đỏ mặt. đủ loại rối rắm lúc trước, sau khi nghe xong những lời càn rỡ này của Bùi Cô Cẩm đã tan thành mây khói, Tống Vân Tang thả lỏng, cuộc tròn trong lòng Bùi Cô Cẩm, mềm nhũn nói: "Ta thích... nhưng mà, chàng đừng ép ta như vậy, để cho ta từ từ."
Vậy mà…vậy mà nàng thừa nhận nàng thích! Trong lòng Bùi Cô Cẩm dâng lên đủ loại cảm xúc đắng cay ngọt bùi, cuối cùng chỉ còn lại một cảm giác thỏa mãn lấp đầy trong tim. Thì ra rất nhiều vấn đề ở kiếp trước có thể được giải quyết rất đơn giản. Thì ra thứ Tống Vân Tang cần không phải là trân bảo lễ vật, không phải hắn cố ý lấy lòng, mà là được tôn trọng, là cảm giác được yêu mà thôi.
Hắn của kiếp trước, lẽ ra nên hiểu Tống Vân Tang nhiều hơn một chút, bao dung nàng nhiều hơn một chút. Nhưng quá khứ đã qua không thể vãn hồi, nhưng hắn có thể quý trọng người trước mắt. Bùi Cô Cẩm hôn nhẹ lên trán của Tống Vân Tang một cái, nhẹ giọng nói: "Được. Sau này Tang Tang có tâm sự gì, nhất định phải nói cùng ta."
Hai người ôm lấy nhau, nhất thời cũng không ai nói chuyện. Không khí thật an yên bình thản, nhưng ngoài thùng xe truyền đến một trận xôn xao. Một lát sau, giọng nói của Ngụy Hưng vang lên ngoài xe ngựa: "Bùi Đại nhân, Lưu Tri huyện đã chết."
Đầu óc của Bùi Cô Cẩm vốn đang tràn đầy tình yêu tươi đẹp nháy mắt thanh tỉnh. Hắn vỗ vỗ trấn an Tống Vân Tang, bước nhanh ra khỏi thùng xe.
Nhóm Giáo úy đã xuống ngựa, vây quanh xe chở tù. Lưu Bằng Hải bị gông xiềng cố nghiêng đầu hai mắt nhắm chặt, nếu không phải thất khiếu đổ máu, bộ dạng thật như đang ngủ.
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên canh xe chở tù, Ngụy Hưng cúi đầu bẩm báo với hắn: "Ông ta vẫn nghiêng đầu như vậy, mới đầu là đang ngủ, chúng ta còn nghe thấy tiếng ngáy. Sau đó không có tiếng động gì nữa. Có người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thất khiếu của ông ta đã đổ máu. Ta mới vừa đi thử hơi thở, người đã lạnh rồi."
Bùi Cô Cẩm đứng trên càng xe của xe chở tù, Ngụy Hưng liền hợp thời đưa lên một đôi bao tay da. Tống Vân Tang cũng theo lại đây, lúc này nhịn không được lo lắng nói một câu: "A Cẩm cẩn thận."
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng, đeo bao tay dai, đi đến vạch mí mắt của Lưu Bằng Hải. Thời gian lâu như vậy mới phát hiện, đồng tử của Lưu Bằng Hải đã tan rả, môi cũng đã tím tái, là bệnh trạng trúng độc. Bùi Cô Cẩm mở xe chở tù, lôi Lưu Bằng Hải thả trên mặt đất, ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm trên thi thể. Sau đó hắn giơ một bàn tay của Lưu Bằng Hải lên, nhìn về phía Ngụy Hưng.
Trên mu bàn tay kia, có một vết thương dài nhỏ, thịt xung quanh vết thương cũng có màu tím tái. Bùi Cô Cẩm híp mắt tự hỏi: "Sau khi bỏ lại mấy đứa nhỏ lưu dân kia, chúng ta còn gặp những người nào nữa?"
Ngụy Hưng trả lời: "Còn đụng phải mấy nhóm lưu dân, nhưng bọn họ trốn rất xa, khoảng cách kia, không có khả năng tìm được cơ hội hạ sát thủ."
Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát, đứng lên. Hắn cởi bao tay da ra, đưa cho Ngụy Hưng, nói với Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng lại đây một lát."
Tống Vân Tang mơ hồ biết tình thế không tốt, căng thẳng đuổi theo. Bùi Cô Cẩm đi tới cách đó mấy trượng, mới ngừng bước: "Tang Tang, " hắn lựa lời nói: "Trong đội ngũ của chúng ta có thể có nội gián."
Tống Vân Tang cảm thấy tâm trạng tức trầm xuống! Tuy rằng Bùi Cô Cẩm nói "có thể", nhưng hắn cố ý lại đây mới nói cùng nàng lời này, trong lòng nhất định đã xác định. Hắn dẫn ba mươi danh tâm phúc, xâm nhập vào Mẫn Chiết một đầm nước đực sâu thẳm, vốn là hiểm cục. Kết quả hiện tại còn phát hiện, trong ba mươi tâm phúc này đã có người phản bội hắn!
Có lẽ trông vẻ mặt của nàng có vẻ sợ hãi, Bùi Cô Cẩm nhẹ giọng nói: "Nàng đừng sợ, việc này ta sẽ xử lý tốt. Nói cho nàng chuyện này, là muốn sau này nàng chú ý một chút. Từ hôm nay trở đi, trừ bỏ ta, Ngụy Hưng cùng A Đông, những người còn lại nàng cũng không thể tin, biết không?"
Tống Vân Tang dùng sức gật đầu. Nàng cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, đã không thể giúp Bùi Cô Cẩm được chút gì, còn để cho Bùi Cô Cẩm phải quan tâm nàng. Bùi Cô Cẩm lại nói: "Một hồi ta mang mười người quay về đường cũ, đi tìm nhóm đứa nhỏ lưu dân lúc nãy. Nàng cùng những người còn lại tìm thành trấn gần nhất nghỉ ngơi, chờ ta trở lại."
Tống Vân Tang giật mình, ngạc nhiên mở to mắt: "Vì sao phải đi tìm nhóm đứa nhỏ lưu dân? Chẳng lẽ hung thủ giết người là những đứa nhỏ này?"
Bùi Cô Cẩm lại phủ nhận: "Hung thủ sát hại Lưu Bằng Hải bắn ra ám khí hình dạng kim châm vừa nhỏ vừa bén nhọn làm xây xát da của ông ta, để độc ngấm vào cơ thể ông ta. Nhưng bắn trúng ông ta rất dễ dàng, chỉ làm ông ta xây xát lại rất khó. Nếu như có kim đâm vào cơ thể, thứ nhất Lưu Bằng Hải sẽ lập tức phát hiện chỗ không đúng, thứ hai hung thủ cũng để lại manh mối. Bởi vậy, hung thủ phải bảo đảm kia châm chỉ làm trầy da ở mu bàn tay của Lưu Bằng Hải mà thôi, phải làm cần thận như vậy, là chuyện rất khó. Lúc ấy nhất định là Lưu Bằng Hải cho rằng mình bị đá vụn cắt qua, không có cảnh giác, cho nên mới trực tiếp độc phát thân vong."
Hắn dừng một chút: "Lúc mấy đứa nhỏ kia va chạm đoàn xe ta có chú ý, bên trong không ai có võ công. Nhưng hung thủ nhất định đã thừa dịp hỗn loạn, âm thầm ra tay." Hắn nhìn ánh tà dương dần dần hiện lên phía chân trời: "Những đứa nhỏ này là đồng lõa tạo ra hỗn loạn, ta muốn đi bọn chúng, xem bọn chúng có biết gì không."
Tống Vân Tang càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cũng ngoan ngoãn đáp một tiếng. Sau đó Bùi Cô Cẩm lập tức chọn vài người, mang theo vài cây hỏa thương xuất phát. Thi thể của Lưu Bằng Hải bị mang trở về xe chở tù, lấy vải bố đắp lên. Đoàn xe cũng tiếp tục đi trước, chỉ là không khí có chút nặng nề.
Lưu Bằng Hải bị giết dưới vài chục con mắt của nhóm Giáo úy, có lẽ những người đã trải qua bao nhiêu sóng gió như Ngụy Hưng đã hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì. A Đông ngồi trong thùng xe với Tống Vân Tang, thấy tâm trạng của Tống Vân Tang không yên, liền khuyên nhủ: "Tống Tiểu thư đừng lo lắng, Bùi Đại nhân sẽ mau trở về, ngươi tiếp tục may quần áo đi."
Tống Vân Tang miễn cưỡng cười cười, cầm lấy kim chỉ, nhưng một lát sau vẫn buông xuống. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay mình so đo chuyện "chữa bệnh" với Bùi Cô Cẩm thật sự không hiểu chuyện. Hơn hai trăm tên giặc Oa ngày ấy chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, những nơi như Mẫn Chiết này, không biết còn có bao nhiêu quỷ kế cùng nguy hiểm đang đợi chờ bọn họ. Trên đường đi, Bùi Cô Cẩm dốc hết sức giải quyết tất cả khó khăn, không để cho nàng đã bị một chút ảnh hưởng nào. Nhưng trong hành trình xâm nhập này rốt cuộc hắn cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt không thể chống đỡ...
Mà hắn lại đặt chính mình vào hiểm cảnh như thế, đều là vì giúp nàng. Nàng hẳn nên ngoan hơn một chút, không nên giận hờn với hắn, không nên lấy sách đánh hắn, không nên không cho hắn vào thùng xe...
Loại suy nghĩ áy náy tự trách này không ngừng vòng quanh trong đầu nàng cho tới khi bọn họ tới huyện lị lân cận thì suy nghĩ này lại nặng nề thêm. Ngụy Hưng lấy danh nghĩa tùy tùng của Khâm sai giá lâm, Tri huyện kinh sợ tiếp đãi. Lúc ăn cơm tối, rốt cuộc Tống Vân Tang nhịn không được hỏi Ngụy Hưng: "A Cẩm khoảng khi nào mới quay về?"
Ngụy Hưng có nề nếp đáp: "Có thể đêm nay, có thể ngày mai. Tối nay Tống Tiểu thư không cần chờ hăn đâu, trực tiếp nghỉ ngơi đi."
Một lát sau Tống Vân Tang mới "ồ" một tiếng. Nàng vốn dĩ còn muốn hỏi có chờ Bùi Cô Cẩm trở về cùng nhau ăn cơm hay không, không ngờ Ngụy Hưng trực tiếp nói nàng không cần chờ Bùi Cô Cẩm trở về ngủ. Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên nhớ hắn vô cùng. Đồ ăn có ngon đến mức nào, Tống Vân Tang cũng thấy vô vị. Nhưng nàng vẫn cố gắng ăn nhiều một chút. Hiện tại Bùi Cô Cẩm đã đụng phải phiền toái, nàng không thể lại làm cho hắn phiền lòng.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tống Vân Tang cầm kim chỉ tiếp tục may quần áo, nhưng vẫn thường thường đi vào trong viện nhìn ra bên ngoài. Tuy rằng Ngụy Hưng nói tối nay không cần chờ Bùi Cô Cẩm về, nhưng trong lòng nàng luôn ôm hy vọng, có khi Bùi Cô Cẩm sẽ trở về trước thì sao?
Lần thứ tư ra khỏi phòng, Sầm Tu Kiệt mò đến đây: "Tang Tang cô cô đang nhớ Bùi thúc thúc sao?"
Tống Vân Tang ưu sầu gật đầu, Sầm Tu Kiệt lại lắc đầu: "Hôm nay ta đã khuyên ngài rồi, đừng có giận dỗi với Bùi thúc thúc. Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải vậy."
Nó bày ra vẻ mặt cụ già thở dài đi xa, để lại Tống Vân Tang vừa tức vừa giận. Nàng nào biết rằng, Sầm Tu Kiệt chỉ đơn thuần hy vọng nàng không giận dỗi với Bùi Cô Cẩm, như vậy con cá nhỏ trong ao như nó mới không bị nằm không cũng dính đạn. Nàng liền cảm thấy lời nói của Sầm Tu Kiệt có điềm xấu! Cái gì mà sớm biết như thế lúc trước cần gì phải vậy? Nghe giống như nàng đã không còn cơ hội bù đắp nữa vậy...
Bị Sầm Tu Kiệt làm phiền một phen như vậy trong lòng Tống Vân Tang càng rối loạn. Nàng không còn tâm trạng may quần áo nữa, đơn giản rửa mặt đi ngủ. Nhưng mà trước khi vào phòng, nàng dặn dò A Đông một câu: "A Đông, nếu Bùi Đại nhân trở lại, nói chàng vào nhà nhìn ta một chút."
A Đông đáp một tiếng, Tống Vân Tang lại bổ sung: "Nếu chàng không chính sự phải vội. Nếu có chuyện gấp, thì để cho chàng bận bịu trước đã."
Tống Vân Tang một mình rửa mặt đi ngủ. Chỉ mới đồng giường cộng chẩm với Bùi Cô Cẩm hơn một tháng, bây giờ ngủ một mình Tống Vân Tang lại có chút không quen. Nàng nằm trong đêm đen lẳng lặng mở to mắt, tưởng niệm như dây leo, dần dần quấn chặt trái tim nàng. Không có nụ hôn chúc ngủ ngon, không có cơ thể nóng bỏng kia bên cạnh, Tống Vân Tang mất ngủ.
Trằn trọc không biết bao lâu, sự trống rỗng trong lòng Tống Vân Tang càng lớn hơn. Nàng lại không dám không ngủ, cũng không biết ngày mai Bùi Cô Cẩm có sắp xếp gì, Tống Vân Tang chỉ sợ tinh thần của mình không tốt sẽ liên lụy đến hắn. Đang hết sức nôn nóng, ánh mắt của Tống Vân Tang dừng ở chồng quần áo sạch trên đầu giường.
A Đông vô cùng chu đáo, tuy rằng Bùi Cô Cẩm còn chưa quay về, nàng ta vẫn chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang lăng lăng nhìn chồng quần áo kia, một lát sau lại vươn tay, cuốn chúng nó vào trong chăn.
Lúc ôm quần áo này vào trong lòng, Tống Vân Tang mặt đỏ. Nàng cảm thấy ôm quần áo của Bùi Cô Cẩm như vậy, so với chuyện Bùi Cô Cẩm mang theo cái yếm của nàng bên người còn không biết xấu hổ hơn, rất cảm thấy thẹn tùng. Nhưng nàng ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về Bùi Cô Cẩm nhè nhẹ thoang thoảng từng đợt từng đợt, vải bông mềm mại hoàn toàn không giống cơ thể cứng rắn của nam nhân, lại có thể làm cho nàng có cảm giác giống như hắn đang ở bên cạnh như trước... Tống Vân Tang đột nhiên cảm tâm bình yên đến lạ. Nàng nở một nụ cười nhẹ trong bóng tối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Lúc nàng khóc, ta muốn hôn lên mắt nàng, lúc nàng cười ta muốn cắn lên môi của nàng. Nàng đang ăn cơm, ta muốn đặt nàng trên bàn cơm để ăn nàng, khi nàng ngủ ở bên cạnh ta, ta chỉ muốn ôm siết lấy nàng để nàng hòa làm một với ta, cho dù hiện tại ở trong xe ngựa, ta cũng muốn cởi hết quần áo nàng ra..."
Tống Vân Tang bị những lời nói này kích thích, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Nàng hét lên một tiếng nhỏ, đột nhiên rút tay ra! Rõ ràng là cách một lớp quần áo, nàng lại cảm nhận được độ cứng của thứ kia, nàng cảm thấy cả người đều bị thiêu đốt như trước. Hơi thở của nàng vừa vội vừa loạn, muốn nghiêng đầu không nhìn Bùi Cô Cẩm nữa, lại giống như bị một lực vô hình giữ lại, căn bản dời được tầm mắt. Mà Bùi Cô Cẩm lại cầm tay nàng: "Tang Tang, ta phóng đãng như vậy, nàng có chán ghét ta không?"
Trong nháy mắt Tống Vân Tang giống như thấy được Bùi Cô Cẩm của khi mới gặp làm càn, nhiệt huyết, điên cuồng. Nhưng những tính cách này từng làm cho nàng chán ghét, sau khi hai người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay lại nhìn thấy, lại không làm cho nàng phiền chán e ngại nữa.
Tống Vân Tang dần dần ổn định hơi thở. Nàng hiểu được ý của Bùi Cô Cẩm khi nói những lời này, hắn đang muốn trấn an nàng. Tuy rằng phương pháp vô cùng khác người, nhưng... hiệu quả lại tốt đến bất ngờ. Tống Vân Tang lắc đầu, bao nhiêu ràng buộc nặng nề trong lòng cũng được tháo gỡ hơn phân nửa, vẫn có chút giãy dụa: "Ta không chán ghét. Nhưng mà, A Cẩm là nam nhân, ta là một nữ nhân..."
Bùi Cô Cẩm chân thành xem nàng: "Nam nữ rất quan trọng sao? Bất luận là nam hay nữ, có cảm thụ như vậy đều rất bình thường. Ta thích nàng, mới có thể thích làm như vậy với nàng, cũng hy vọng nàng sẽ thích."
Tống Vân Tang lại đỏ mặt. đủ loại rối rắm lúc trước, sau khi nghe xong những lời càn rỡ này của Bùi Cô Cẩm đã tan thành mây khói, Tống Vân Tang thả lỏng, cuộc tròn trong lòng Bùi Cô Cẩm, mềm nhũn nói: "Ta thích... nhưng mà, chàng đừng ép ta như vậy, để cho ta từ từ."
Vậy mà…vậy mà nàng thừa nhận nàng thích! Trong lòng Bùi Cô Cẩm dâng lên đủ loại cảm xúc đắng cay ngọt bùi, cuối cùng chỉ còn lại một cảm giác thỏa mãn lấp đầy trong tim. Thì ra rất nhiều vấn đề ở kiếp trước có thể được giải quyết rất đơn giản. Thì ra thứ Tống Vân Tang cần không phải là trân bảo lễ vật, không phải hắn cố ý lấy lòng, mà là được tôn trọng, là cảm giác được yêu mà thôi.
Hắn của kiếp trước, lẽ ra nên hiểu Tống Vân Tang nhiều hơn một chút, bao dung nàng nhiều hơn một chút. Nhưng quá khứ đã qua không thể vãn hồi, nhưng hắn có thể quý trọng người trước mắt. Bùi Cô Cẩm hôn nhẹ lên trán của Tống Vân Tang một cái, nhẹ giọng nói: "Được. Sau này Tang Tang có tâm sự gì, nhất định phải nói cùng ta."
Hai người ôm lấy nhau, nhất thời cũng không ai nói chuyện. Không khí thật an yên bình thản, nhưng ngoài thùng xe truyền đến một trận xôn xao. Một lát sau, giọng nói của Ngụy Hưng vang lên ngoài xe ngựa: "Bùi Đại nhân, Lưu Tri huyện đã chết."
Đầu óc của Bùi Cô Cẩm vốn đang tràn đầy tình yêu tươi đẹp nháy mắt thanh tỉnh. Hắn vỗ vỗ trấn an Tống Vân Tang, bước nhanh ra khỏi thùng xe.
Nhóm Giáo úy đã xuống ngựa, vây quanh xe chở tù. Lưu Bằng Hải bị gông xiềng cố nghiêng đầu hai mắt nhắm chặt, nếu không phải thất khiếu đổ máu, bộ dạng thật như đang ngủ.
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên canh xe chở tù, Ngụy Hưng cúi đầu bẩm báo với hắn: "Ông ta vẫn nghiêng đầu như vậy, mới đầu là đang ngủ, chúng ta còn nghe thấy tiếng ngáy. Sau đó không có tiếng động gì nữa. Có người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thất khiếu của ông ta đã đổ máu. Ta mới vừa đi thử hơi thở, người đã lạnh rồi."
Bùi Cô Cẩm đứng trên càng xe của xe chở tù, Ngụy Hưng liền hợp thời đưa lên một đôi bao tay da. Tống Vân Tang cũng theo lại đây, lúc này nhịn không được lo lắng nói một câu: "A Cẩm cẩn thận."
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng, đeo bao tay dai, đi đến vạch mí mắt của Lưu Bằng Hải. Thời gian lâu như vậy mới phát hiện, đồng tử của Lưu Bằng Hải đã tan rả, môi cũng đã tím tái, là bệnh trạng trúng độc. Bùi Cô Cẩm mở xe chở tù, lôi Lưu Bằng Hải thả trên mặt đất, ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm trên thi thể. Sau đó hắn giơ một bàn tay của Lưu Bằng Hải lên, nhìn về phía Ngụy Hưng.
Trên mu bàn tay kia, có một vết thương dài nhỏ, thịt xung quanh vết thương cũng có màu tím tái. Bùi Cô Cẩm híp mắt tự hỏi: "Sau khi bỏ lại mấy đứa nhỏ lưu dân kia, chúng ta còn gặp những người nào nữa?"
Ngụy Hưng trả lời: "Còn đụng phải mấy nhóm lưu dân, nhưng bọn họ trốn rất xa, khoảng cách kia, không có khả năng tìm được cơ hội hạ sát thủ."
Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát, đứng lên. Hắn cởi bao tay da ra, đưa cho Ngụy Hưng, nói với Tống Vân Tang: "Tang Tang, nàng lại đây một lát."
Tống Vân Tang mơ hồ biết tình thế không tốt, căng thẳng đuổi theo. Bùi Cô Cẩm đi tới cách đó mấy trượng, mới ngừng bước: "Tang Tang, " hắn lựa lời nói: "Trong đội ngũ của chúng ta có thể có nội gián."
Tống Vân Tang cảm thấy tâm trạng tức trầm xuống! Tuy rằng Bùi Cô Cẩm nói "có thể", nhưng hắn cố ý lại đây mới nói cùng nàng lời này, trong lòng nhất định đã xác định. Hắn dẫn ba mươi danh tâm phúc, xâm nhập vào Mẫn Chiết một đầm nước đực sâu thẳm, vốn là hiểm cục. Kết quả hiện tại còn phát hiện, trong ba mươi tâm phúc này đã có người phản bội hắn!
Có lẽ trông vẻ mặt của nàng có vẻ sợ hãi, Bùi Cô Cẩm nhẹ giọng nói: "Nàng đừng sợ, việc này ta sẽ xử lý tốt. Nói cho nàng chuyện này, là muốn sau này nàng chú ý một chút. Từ hôm nay trở đi, trừ bỏ ta, Ngụy Hưng cùng A Đông, những người còn lại nàng cũng không thể tin, biết không?"
Tống Vân Tang dùng sức gật đầu. Nàng cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, đã không thể giúp Bùi Cô Cẩm được chút gì, còn để cho Bùi Cô Cẩm phải quan tâm nàng. Bùi Cô Cẩm lại nói: "Một hồi ta mang mười người quay về đường cũ, đi tìm nhóm đứa nhỏ lưu dân lúc nãy. Nàng cùng những người còn lại tìm thành trấn gần nhất nghỉ ngơi, chờ ta trở lại."
Tống Vân Tang giật mình, ngạc nhiên mở to mắt: "Vì sao phải đi tìm nhóm đứa nhỏ lưu dân? Chẳng lẽ hung thủ giết người là những đứa nhỏ này?"
Bùi Cô Cẩm lại phủ nhận: "Hung thủ sát hại Lưu Bằng Hải bắn ra ám khí hình dạng kim châm vừa nhỏ vừa bén nhọn làm xây xát da của ông ta, để độc ngấm vào cơ thể ông ta. Nhưng bắn trúng ông ta rất dễ dàng, chỉ làm ông ta xây xát lại rất khó. Nếu như có kim đâm vào cơ thể, thứ nhất Lưu Bằng Hải sẽ lập tức phát hiện chỗ không đúng, thứ hai hung thủ cũng để lại manh mối. Bởi vậy, hung thủ phải bảo đảm kia châm chỉ làm trầy da ở mu bàn tay của Lưu Bằng Hải mà thôi, phải làm cần thận như vậy, là chuyện rất khó. Lúc ấy nhất định là Lưu Bằng Hải cho rằng mình bị đá vụn cắt qua, không có cảnh giác, cho nên mới trực tiếp độc phát thân vong."
Hắn dừng một chút: "Lúc mấy đứa nhỏ kia va chạm đoàn xe ta có chú ý, bên trong không ai có võ công. Nhưng hung thủ nhất định đã thừa dịp hỗn loạn, âm thầm ra tay." Hắn nhìn ánh tà dương dần dần hiện lên phía chân trời: "Những đứa nhỏ này là đồng lõa tạo ra hỗn loạn, ta muốn đi bọn chúng, xem bọn chúng có biết gì không."
Tống Vân Tang càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cũng ngoan ngoãn đáp một tiếng. Sau đó Bùi Cô Cẩm lập tức chọn vài người, mang theo vài cây hỏa thương xuất phát. Thi thể của Lưu Bằng Hải bị mang trở về xe chở tù, lấy vải bố đắp lên. Đoàn xe cũng tiếp tục đi trước, chỉ là không khí có chút nặng nề.
Lưu Bằng Hải bị giết dưới vài chục con mắt của nhóm Giáo úy, có lẽ những người đã trải qua bao nhiêu sóng gió như Ngụy Hưng đã hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì. A Đông ngồi trong thùng xe với Tống Vân Tang, thấy tâm trạng của Tống Vân Tang không yên, liền khuyên nhủ: "Tống Tiểu thư đừng lo lắng, Bùi Đại nhân sẽ mau trở về, ngươi tiếp tục may quần áo đi."
Tống Vân Tang miễn cưỡng cười cười, cầm lấy kim chỉ, nhưng một lát sau vẫn buông xuống. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay mình so đo chuyện "chữa bệnh" với Bùi Cô Cẩm thật sự không hiểu chuyện. Hơn hai trăm tên giặc Oa ngày ấy chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, những nơi như Mẫn Chiết này, không biết còn có bao nhiêu quỷ kế cùng nguy hiểm đang đợi chờ bọn họ. Trên đường đi, Bùi Cô Cẩm dốc hết sức giải quyết tất cả khó khăn, không để cho nàng đã bị một chút ảnh hưởng nào. Nhưng trong hành trình xâm nhập này rốt cuộc hắn cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt không thể chống đỡ...
Mà hắn lại đặt chính mình vào hiểm cảnh như thế, đều là vì giúp nàng. Nàng hẳn nên ngoan hơn một chút, không nên giận hờn với hắn, không nên lấy sách đánh hắn, không nên không cho hắn vào thùng xe...
Loại suy nghĩ áy náy tự trách này không ngừng vòng quanh trong đầu nàng cho tới khi bọn họ tới huyện lị lân cận thì suy nghĩ này lại nặng nề thêm. Ngụy Hưng lấy danh nghĩa tùy tùng của Khâm sai giá lâm, Tri huyện kinh sợ tiếp đãi. Lúc ăn cơm tối, rốt cuộc Tống Vân Tang nhịn không được hỏi Ngụy Hưng: "A Cẩm khoảng khi nào mới quay về?"
Ngụy Hưng có nề nếp đáp: "Có thể đêm nay, có thể ngày mai. Tối nay Tống Tiểu thư không cần chờ hăn đâu, trực tiếp nghỉ ngơi đi."
Một lát sau Tống Vân Tang mới "ồ" một tiếng. Nàng vốn dĩ còn muốn hỏi có chờ Bùi Cô Cẩm trở về cùng nhau ăn cơm hay không, không ngờ Ngụy Hưng trực tiếp nói nàng không cần chờ Bùi Cô Cẩm trở về ngủ. Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên nhớ hắn vô cùng. Đồ ăn có ngon đến mức nào, Tống Vân Tang cũng thấy vô vị. Nhưng nàng vẫn cố gắng ăn nhiều một chút. Hiện tại Bùi Cô Cẩm đã đụng phải phiền toái, nàng không thể lại làm cho hắn phiền lòng.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tống Vân Tang cầm kim chỉ tiếp tục may quần áo, nhưng vẫn thường thường đi vào trong viện nhìn ra bên ngoài. Tuy rằng Ngụy Hưng nói tối nay không cần chờ Bùi Cô Cẩm về, nhưng trong lòng nàng luôn ôm hy vọng, có khi Bùi Cô Cẩm sẽ trở về trước thì sao?
Lần thứ tư ra khỏi phòng, Sầm Tu Kiệt mò đến đây: "Tang Tang cô cô đang nhớ Bùi thúc thúc sao?"
Tống Vân Tang ưu sầu gật đầu, Sầm Tu Kiệt lại lắc đầu: "Hôm nay ta đã khuyên ngài rồi, đừng có giận dỗi với Bùi thúc thúc. Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải vậy."
Nó bày ra vẻ mặt cụ già thở dài đi xa, để lại Tống Vân Tang vừa tức vừa giận. Nàng nào biết rằng, Sầm Tu Kiệt chỉ đơn thuần hy vọng nàng không giận dỗi với Bùi Cô Cẩm, như vậy con cá nhỏ trong ao như nó mới không bị nằm không cũng dính đạn. Nàng liền cảm thấy lời nói của Sầm Tu Kiệt có điềm xấu! Cái gì mà sớm biết như thế lúc trước cần gì phải vậy? Nghe giống như nàng đã không còn cơ hội bù đắp nữa vậy...
Bị Sầm Tu Kiệt làm phiền một phen như vậy trong lòng Tống Vân Tang càng rối loạn. Nàng không còn tâm trạng may quần áo nữa, đơn giản rửa mặt đi ngủ. Nhưng mà trước khi vào phòng, nàng dặn dò A Đông một câu: "A Đông, nếu Bùi Đại nhân trở lại, nói chàng vào nhà nhìn ta một chút."
A Đông đáp một tiếng, Tống Vân Tang lại bổ sung: "Nếu chàng không chính sự phải vội. Nếu có chuyện gấp, thì để cho chàng bận bịu trước đã."
Tống Vân Tang một mình rửa mặt đi ngủ. Chỉ mới đồng giường cộng chẩm với Bùi Cô Cẩm hơn một tháng, bây giờ ngủ một mình Tống Vân Tang lại có chút không quen. Nàng nằm trong đêm đen lẳng lặng mở to mắt, tưởng niệm như dây leo, dần dần quấn chặt trái tim nàng. Không có nụ hôn chúc ngủ ngon, không có cơ thể nóng bỏng kia bên cạnh, Tống Vân Tang mất ngủ.
Trằn trọc không biết bao lâu, sự trống rỗng trong lòng Tống Vân Tang càng lớn hơn. Nàng lại không dám không ngủ, cũng không biết ngày mai Bùi Cô Cẩm có sắp xếp gì, Tống Vân Tang chỉ sợ tinh thần của mình không tốt sẽ liên lụy đến hắn. Đang hết sức nôn nóng, ánh mắt của Tống Vân Tang dừng ở chồng quần áo sạch trên đầu giường.
A Đông vô cùng chu đáo, tuy rằng Bùi Cô Cẩm còn chưa quay về, nàng ta vẫn chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang lăng lăng nhìn chồng quần áo kia, một lát sau lại vươn tay, cuốn chúng nó vào trong chăn.
Lúc ôm quần áo này vào trong lòng, Tống Vân Tang mặt đỏ. Nàng cảm thấy ôm quần áo của Bùi Cô Cẩm như vậy, so với chuyện Bùi Cô Cẩm mang theo cái yếm của nàng bên người còn không biết xấu hổ hơn, rất cảm thấy thẹn tùng. Nhưng nàng ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về Bùi Cô Cẩm nhè nhẹ thoang thoảng từng đợt từng đợt, vải bông mềm mại hoàn toàn không giống cơ thể cứng rắn của nam nhân, lại có thể làm cho nàng có cảm giác giống như hắn đang ở bên cạnh như trước... Tống Vân Tang đột nhiên cảm tâm bình yên đến lạ. Nàng nở một nụ cười nhẹ trong bóng tối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.